Nếu Diệp gia không mềm lòng, y lại nói lời cổ động nhân tâm rồi ăn rau lợn kia vào.

Dù sao rau lợn kia cũng chỉ có tác dụng với heo, người ăn vào cũng sẽ không bị tiêu chảy.

Cùng lắm là bị kéo giọng nói, đến lúc đó mọi người thấy y không có chuyện gì bảo đảm sẽ tới giúp y nói chuyện.

Ngược lại Diệp gia còn phải nhận lỗi với y.

Thế mà lúc này lại có đứa nhỏ nói lời không nên nói.

Một hơi nói ra làm hỏng hết kế hoạch của y.

Cẩu Đản Tử hơi chột dạ, lại sợ Tống Ủng Quân nghe lọt, vội vàng ngắt lời:
"Chuyện này không phải chuyện trẻ con, người lớn nói chuyện trẻ con không được chen mồm."
Tiểu Bạch Quả lập tức mếo máo muốn khóc, lão thái thái đau lòng ôm cô lên, trừng mắt nhìn Cẩu Đản Tử, mười phần bao che cho cháu:
"Nhà ta không có loại quy củ này.

Đề nghị của Bạch Quả nhà ta cũng tốt.

Cẩu Đản Tử không phải cậu nói cậu oan ức, cỏ này không có độc à.

Vậy nhà tôi liền cắt một sọt cho heo nhà cậu ăn thử xem.

Nếu heo nhà cậu không có chuyện gì thì nhà chúng tôi không truy cứu chuyện này, coi như là Diệp gia chúng tôi xui xẻo.

Còn nếu mà heo nhà cậu cũng xảy ra chuyện, bà già tôi sẽ nói chuyện với cậu."
Cẩu Đản Tử nào dám đem heo của mình ra mạo hiểm.

Heo nhà y cũng không phải heo con như heo nhà họ Diệp.

Heo nhà y là heo lớn nuôi hơn nửa năm rồi.

"Chuyện này...!chuyện này..."
Người trong thôn cũng không phải ngu ngốc.

Cẩu Đản Tử lúc đầu nói muốn ăn rau lợn, mọi người cảm thấy Cẩu Đản Tử bằng mọi giá chứng minh mình trong sạch, là hán tử có uy tín, có danh dự.

Bây giờ Cẩu Đản Tử ấp a ấp úng, mọi người lập tức liền hiểu rõ cỏ này khả năng có vấn đề.

Nếu không thì sao y không chịu để heo nhà y ăn?
Phát hiện ra bọn họ suýt nữa bị Cẩu Đản Tử lừa, mọi người trở nên phẫn nộ.

"Cẩu Đản Tử, Diệp gia người ta đã nói thế rồi, sao cậu còn không mở miệng đáp ứng? Lão thái thái người ta đã nói, heo nhà cậu mà không có chuyện gì thì bọn họ cũng không truy cứu chuyện này nữa.

Đây không phải tốt cho cậu sao? Sao không đáp ứng?"

"Phi! Cẩu Đản Tử này ngày thường thoạt nhìn nhân mô nhân dạng, còn tưởng không phải mặt hàng như Nhị Cẩu Tử.

Nói nửa ngày hóa ra còn âm độc hơn so với Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử người ta tuy rằng trộm cướp hùng hùng hổ nhưng người ta ầm ĩ trước mặt xong rồi thì thôi.

Hắn thế mà còn ghê hơn, chơi ám kế sau lưng."
Cẩu Đản Tử nghe xong liền biết thanh danh tốt của y sắp bị hủy rồi.

Nếu để mọi người nói tiếp, không chừng còn nói đến mấy con heo chết của đội sản xuất mất.

Y đành khẽ cắn môi:
"Cẩu Đản Tử tôi có gì mà không dám.

Ngày mai các người cắt rau lợn đem đến nhà tôi đi."
Đôi mắt tiểu Bạch Quả từ trong lòng Diệp lão thái nhút nhát sợ sệt mở to:
"Vậy, cháu có thể tự tay đút cho heo ăn không?"
Cẩu Đản Tử cắn răng:
"Có thể!"
Y hận chết đứa bé gái trước mặt này.

Trong lòng Cẩu Đản Tử thầm nghĩ hôm nay y trở về phải cho heo ăn thêm thật nhiều rau lợn.

Để nó ăn thật no, tốt nhất là một miếng cũng ăn không vào nữa mới được.

____________________________
Cẩu Đản Tử đáp ứng xong, chuyện đêm nay liền hạ màn trước.

Mọi người sôi nổi tản ra, chuẩn bị chờ đến mai tới nhà Cẩu Đản Tử nhìn xem.

Xem thử heo nhà họ Diệp ăn loại rau lợn này mới tiêu chảy hay là Diệp gia phong thủy không tốt.

Người trong thôn vừa mới đi, Diệp Bạch Xuyên liền giải trừ pháp thuật.

Diệp Thanh Sơn vẫn luôn nức nở cuối cùng cũng ngừng khóc thét, ba con heo cũng linh động trở lại.

Người Diệp gia bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiệu quả của chè đậu xanh nguyên liệu thật của Tôn Xảo Xảo còn khá tốt.

Hai con heo kia bộ dạng mệt mỏi cũng không phải giả, Tôn Xảo Xảo và Diệp Thanh Sơn không yên tâm, chuẩn bị ở trong sân gác đêm.

Những người khác đều bị lão thái thái tống cổ trở về phòng ngủ.

Tiểu Bạch Quả nằm ở trên giường đất tam phòng vô cùng kích động.


Cô không biết lão cha mình đã làm gì nhưng cô có thể nhìn thấy hiệu quả.

Cô chỉ xin cha một chút, bác cả liền không nói chuyện, đám heo con cũng không lộn xộn được.

Cái này so với tích cốc mạnh hơn nhiều.

Cô muốn học loại pháp thuật này.

Nếu có thể học được pháp thuật này, cô có thể ngang ở thế giới này.

Đến lúc đó cô nhất định phải đi hỏi Tô Nhược Phượng một chút, rốt cuộc vì cái gì mà bỏ cô lại.

Tiểu Bạch Quả đối với chuyện này vẫn khá là canh cánh trong lòng.

Đương cha đại khái cảm nhận được tâm tư của con gái nhỏ, không để cô chờ lâu liền xuất hiện trong phòng.

Tiểu Bạch Quả thân mật nhào tới, bóp chân đấm vai:
"Ba, ba dạy con pháp thuật được không? Con là con ba, không đến mấy năm cũng có năng lực tự bảo vệ mình chứ?"
Diệp Bạch Xuyên không nói được cũng không nói không được, hắn nhắm mắt lại:
"Vi phụ suy xét, suy xét."
Thật ra hắn đang hưởng thụ con gái hầu hạ.

Sức Tiểu Bạch Quả nhỏ, tay nhỏ chân nhỏ mềm như bông căn bản không tính là thoải mái nhưng mà được con ruột hầu hạ tất nhiên phải thoải mái hơn người khác hầu hạ.

Đương cha chỉ cảm thấy tôi tớ trước kia của mình vụng về không chịu được.

Hắn giơ một chân tới, Tiểu Bạch Quả lập tức có mắt nhìn xoa bóm đấm đấm trên đùi.

Đương cha khóe miệng phía trước nhếch lên năm độ cong.

"Dạy con pháp thuật, cũng không phải không thể.

Chỉ là con phải nhớ kỹ, pháp thuật thần tiên ở thế giới này thuộc về năng lực bị bài xích.

Có thể thi triển thích hợp nhưng tuyệt đối không thể dùng một lần khiến cho 300 người chú ý.

Nếu bị chú ý, lôi kiếp Thiên Đạo không tránh được đâu."
"Cho dù là vậy con vẫn còn muốn học sao?"
"Con học!"
Tiểu Bạch Quả chém đinh chặt sắt mà nói.

Học xong, cô chính là thần tiên rồi.


___________________
Cẩu Đản Tử cố ý cho heo trong nhà ăn no căng.

Còn nấu chè đậu xanh trước chuẩn bị chờ đến lúc người trong thôn xem xong náo nhiệt thì tìm cơ hội cho heo nhà mình uống.

Trong lòng y thấp thỏm, hối hận.

Không phải y hối hận hạ độc thủ với heo nhà họ Diệp.

Y hối hận rằng nếu biết trước chuyện sẽ biến thành cái dạng này, y ngàn không nên, vạn không nên đi ngang qua nhà Tống Ủng Quân.

Hoặc là chờ thêm hai ngày tìm hiểu xong tình huống Diệp gia hẵng hạ độc thủ.

Nội tâm đen tối chưa bao giờ cảm thấy mình động thủ với người ta là sai.

Tiểu Bạch Quả tức nghẹn một bụng thay heo nhà mình.

Lúc cắt rau lợn cũng tự mình cắt.

Người cô nhỏ, cắt không được bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là túm được mọt hai gốc như vậy.

Nhưng trong lòng cô thoải mái.

Nhóm bảy đứa con trai cũng tức nghẹn một bụng, đặc biệt cắt lá già.

Số lượng kéo ngật đáp không nhiều lắm, Cẩu Đản Tử hôm qua mới cắt không ít, bọn nhỏ bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng cắt đầy được một sọt, trong ánh mắt xem kịch vui của toàn bộ thôn dân kéo đến nhà Cẩu Đản Tử.

Cẩu Đản Tử và mẹ Nhị Cẩu Tử đang đi qua đi lại quanh chuồng heo, vừa thấy bọn họ cắt được nhiều kéo ngật đáp như vậy thiếu chút nữa ngất xỉu.

Bà kéo tay Cẩu Đản Tử:
"Không thể để bọn họ cho ăn đâu, không thể được, ngàn vạn không thể!"
Người trong thôn xem náo nhiệt xung quanh lập tức không chịu.

Bọn họ ngóng trông từ tối hôm qua đến giờ, sao Cẩu Đản Tử có thể không làm chứ? Không phải y luôn miệng nói rằng y muốn xin lỗi Diệp gia sao? Không phải nói rau lợn này không có việc gì sao?
"Mẹ Cẩu Đản Tử à, bà cũng đừng ngăn cản nữa.

Con trai bà tối hôm qua nói rau này không có độc, còn muốn tự mình ăn, cho heo ăn không phải là càng không có chuyện gì hay sao?"
Những năm đó Cẩu Đản Tử lục tục giết chết nhiều heo như vậy, mẹ y cũng ít nhiều hưởng sái một chút, biết được kéo ngật đáp này lợi hại.

Mặc kệ người trong thôn chê cười bọn họ, bà vẫn nhịn không được chạy tới muốn cướp cái sọt của bọn nhỏ Diệp gia, bị các thôn dân xem náo nhiệt ngăn cản.

Tiểu Bạch Quả nhân cơ hội nắm kéo ngật đáp trong sọt lên, nhanh tay xoa thành một nắm, ném vào trong chuồng heo nhà Cẩu Đản Tử.

Heo nhà Cẩu Đản Tử ăn bao nhiêu cũng không đủ, lập tức khụt khịt, hoan thiên hỉ địa ăn nắm rau kia.

Một chiêu này đánh tỉnh đám nhỏ Diệp gia.

Bảy đứa lấy rau từ trong sọt ra, xoa thành nắm.

Cẩu Đản Tử đều không kịp ngăn cản, một đám bọn họ xoay xoay cánh tay, bạch bạch bạch ném vào trong chuồng heo nhà Cẩu Đản Tử.

Tay trẻ con nhỏ, xoa thành nắm cũng nhỏ, heo nhà Cẩu Đản Tử một miếng là một nắm nuốt trọn.


Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng lai, một sọt kéo ngật đáp đã chỉ còn lại một nửa.

Mẹ Cẩu Đản Tử gào khóc:
"Trời muốn giết chết rồi! Nhiều như vậy, các người đây là muốn mạng heo nhà chúng ta à!"
Mọi người xong quanh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sao còn không hiểu rau lợn này thật sự có vấn đề, vừa có chút không đành lòng, vừa có chút hả giận.

Có người nhịn không được khuyên bọn họ:
"Chuyện này là nhà các người làm trước.

Tôi nói, hôm qua nếu các người ở hiện trường nhận sai, bồi thường nhà lão Diệp thật tốt thì nhà các người cũng không ra nông nỗi này."
"Diệp gia tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng trách nhiệm mấy người còn lớn hơn."
"Các người cũng đừng cảm thấy oan ức, nhà bà hại ba con heo nhà họ Diệp, Diệp gia mới trả lại cho nhà bà một con.

Tự mình kiếm chuyện, tính ra vẫn là người ta mệt.

Heo nhà bà giờ cũng chưa tiêu chảy, mau đi lấy xà phòng, chè đậu xanh gì đó cho uống để nó nôn ra xem."
Cũng chỉ có thể làm vậy.

Cẩu Đản Tử và Nhị Cẩu Tử ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt suy sụp mà đi chuẩn bị đổ xà phòng, chè đậu xanh.

Toàn bộ trong viện tràn ngập một cỗ đen đủi.

.

Chap mới luôn có tại ++ T RÙMTRUYỆN.

COM ++
Trông thực sự là vô cùng đáng thương.

Diệp Võ nhỏ nhất, còn chưa hình thành ý nghĩ lý giải của mình nên rất thích nghe người lớn nói chuyện.

Nghe thấy mọi người xong quanh nói nhà mình có chút tàn nhẫn, hắn hơi mờ mịt:
"Chúng ta làm như vậy có phải có chút không tốt không?"
Tiểu Bạch Quả trợn trắng mắt:
"Lúc chú ấy ném kéo ngật đáp vào chuồng heo nhà chúng ta cũng đâu có suy xét thay nhà mình."
"Anh, Khổng Tử có nói, lấy đức báo oán.

Chúng ta làm người không thể chủ động bắt nạt người khác nhưng cũng không thể để người ta tùy tiện bắt nạt."
Diệp Võ cau mày, đem lời của Tiểu Bạch Quả mặc niệm ba lần.

Hắn tiện hề hề như vậy còn đáng thương bọn họ làm gì?
Tiện đến hoảng.

Lời Tiểu Bạch Quả nói, người lớn ở đây không có mấy người chú ý tới.

Bọn họ hứng thú với heo nhà Cẩu Đản Tử hơn.

Nhưng xen lẫn trong đám người, Lâm Khiết lại nghe rõ ràng rành mạch.

Tròng mắt cô ta vừa chuyển, trong lòng liền nở hoa.

Rốt cuộc cũng có lý do tiếp cận Diệp Bạch Xuyên rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện