Hai vị giáo viên huấn luyện khổ sở với Diệp Bạch Xuyên bấy lâu, nhận được tin chính xác từ chỗ lãnh đạo, tâm tình lập tức liền rộng mở thông suốt.
Lúc ăn cơm tối một người không nhịn được nói với giáo viên huấn luyện khác.
Người nhiều mắt nhiều, chẳng bao lâu sau, tin tức ngày mai lãnh đạo huyện tới thị sát xem tình huống Diệp Bạch Xuyên để loại về nhà đã truyền tới tai ba anh em Diệp gia.
Ba người là anh em ruột nhưng tình huống Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải hoàn toàn tương phản với Diệp Bạch Xuyên.
Dân quê biết ít chữ.
Hai người họ không chỉ biết chữ, còn bởi vì nhớ em mình đầu óc không tốt nên lúc đi học phá lệ dụng tâm nghe giảng, bị tuyển thẳng vào ban mũi nhọn.
Đối với vấn đề học tập của em trai, hai vị anh trai cũng không yêu cầu gì, ngược lại còn an ủi em mình đừng nghĩ nhiều, cứ tận lực là được.
Tâm tư hai người vốn là tốt, bọn họ hiểu đầu óc em mình mắc lỗi, trong khoảng thời gian ngắn không thể trị hết, không bằng cứ để hai người bọn họ học cho tốt trước, về sau lại dạy cho lão tam.
Dù sao bọn họ đều là người một nhà, phân biệt gì đâu.
Lúc đầu nhận được tin này, Diệp Lục Hải suýt tắc thở.
Hắn hơn ai hết đều biết em mình đối với chuyện học tập huấn luyện này có bao nhiêu nghiêm túc, khắc khổ.
Mỗi ngày đều cầm quyển sách nhỏ trong tay, tỉ mỉ xem xét, đọc đi đọc lại từng chữ, từng chữ một.
Thỉnh thoảng nửa đêm hắn tỉnh giấc còn có cảm giác nhìn thấy em mình đang cầm quyển sách nhỏ dưới ánh trăng nghiêm túc đọc.
Nếu là em mình thái độ học tập không nghiêm túc, khiến người ta thêm phiền toái, muốn loại bỏ, hắn bảo đảm không có ý kiến gì.
Nhưng em mình đây là đầu óc có vấn đề, cũng không phải cố ý muốn kéo chân sau, vậy mà bị đuổi về nhà.
Ai gặp phải mà có thể nhịn xuống cục nghẹn này?
Anh cả cũng tức đến thở hổn hển.
Còn cảm thấy uất ức thay lão tam nhà hắn.
Người xưa nói ở hiền gặp lành, lão tam cũng chưa làm chuyện xấu gì, sao chuyện phiền phức nào cũng cố tình rơi xuống trên đầu lão tam nhà hắn chứ?
Diệp Lục Hải bật dậy muốn đi tìm hai vị huấn luyện viên kia nói rõ ràng, bị một người cùng thôn khuyên ngăn:
"Nghĩ đi, bọn họ là lãnh đạo, các anh tìm bọn họ cũng vô dụng thôi, còn có khả năng liên lụy chính các anh.
Bạch Xuyên bị khai trừ gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Hai người cũng không thể cùng bị khai trừ theo.
Nếu đều bị khai trừ cả rồi, không nghĩ sẽ làm thất vọng một mảnh khổ tâm của Tống Ủng Quân sao."
Diệp Lục Hải nắm tay lại, gân xanh trên mặt nổi lên, đột nhiên quay người lại hung hăng đấm vào tường:
"Mẹ nó!"
Diệp Thanh Sơn muốn bình tĩnh một chút, đôi tay cũng nắm lại kêu răng rắc, trong lòng vừa uất ức vừa bất đắc dĩ.
Hắn lớn hơn hai em vài tuổi, có cái nhìn toàn diện hơn, biết hai vị giáo viên không muốn bởi vì một người Bạch Xuyên mà chậm trễ tiến độ học tập cả lớp, hắn cũng không dám nói người ta làm không đúng.
Cho dù là cùng một loại lúa mạch trồng trên cùng một loại đất cũng không thể cho rằng một cây lúa mạch không có thân có thể chậm trễ giờ thu hoạch.
Nhưng đạo lý chỉ là đạo lý, người chịu thiệt trong chuyện này là em mình, người làm anh cả vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, nghẹn khuất.
Đương sự Diệp Bạch Xuyên đối với tin tức này không có phản ứng gì.
Hắn căn bản không biết đây là cơ hội không dễ có đến cỡ nào đối với người trong thôn, hắn chỉ là bị người trong nhà yêu cầu tới đây học tập.
Đừng nói là yêu cầu trải qua khảo sát mới có thể bị khai trừ, cho dù là lập tức bị khai trừ, với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Người tu chân sao lại để ý loại cơ hội nhỏ bé này.
Nội tâm hắn bình đạm như nước, thậm chí còn có thể an ủi ngược lại hai người làm anh.
"Đừng trách, chuyện nhân sinh ấy mà, không như ý được mười thì cũng được bảy tám.
Nhân định tất thắng thiên, mệnh cũng không phải là không thể sửa!"
Vương Hỉ Dân nghe lời này, vuốt túi thơm, y cũng là từ đáy lòng thay đại ca cảm thấy nghẹn khuất.
Y nắm chặt túi thơm, đột nhiên hung hăng nghiến răng, hung tợn nói:
"Em cũng không tin! Nếu đại ca không kéo chân sau, lãnh đạo huyện còn có thể ngang ngược đuổi đại ca đi hay sao? Cùng lắm thì bốn người chúng ta đêm nay không ngủ, đem kiến thức mấy ngày này học được nhét toàn bộ vào trong đầu đại ca đi.
Cho dù không hiểu cũng không sao, học thuộc lòng cũng được, xem lãnh đạo huyện với hai giáo viên kia còn có thể nói thế nào! Chúng ta dân quê ngu ngốc, không có văn hóa, nhưng chúng ta chẳng sợ chịu khổ! Chỉ cần có thể chịu khổ, ngốc thì có làm sao? Bắt chước cũng có thể có tiền đồ!"
Lời này khiến nông dân cả phòng nhiệt huyết sôi trào.
Mấy ngày nay Diệp Bạch Xuyên làm mọi người vui vẻ không ít.
Mọi người đều là nông dân không có văn hóa, người nào nhìn đến chữ trong sách nhỏ mà không cảm thấy đau đầu.
Mỗi ngày trở lại trong phòng nghe một chút Diệp Bạch Xuyên hôm nay lại nháo ra chuyện chê cười gì mới có thể làm mọi người thư giãn, bằng không ba ngày này đã sớm có người chịu không nổi.
Diệp Bạch Xuyên này tuy rằng là ngốc tử nhưng trước giờ đều không gây sự gì, còn biết đoán mệnh, tính vừa chuẩn vừa tiện.
Kể cả hắn luôn đưa ra vài vấn đề không ra sao thì các người không để ý tới hắn không phải là được rồi à? Sao chỉ bởi vì hắn mà có thể chậm trễ các người giảng bài? Rõ ràng là trình độ nghiệp vụ của các người không tốt, còn đổ thừa lên người nông dân như bọn họ?
Hôm nay bị đuổi đi là Bạch Xuyên, ngày mai mình không theo kịp tiến độ có phải mình cũng bị đuổi đi không?
Mọi người sôi nổi đứng dậy.
"Cậu nói rất đúng! Nông dân chúng ta đều là người một nhà! Không thể để một mình Bạch Xuyên bị đuổi đi! Tối nay cũng thêm tôi vào đi!"
"Còn có tôi! Tôi ở ban sáng, tôi cảm thấy thầy giáo kia giảng bài một chút đều không hiểu!"
"Con mẹ nó, thêm cả ông đây nữa!"
90 người, trăm miệng một lời đứng lên tỏ vẻ phải giúp Diệp Bạch Xuyên học bổ túc suốt đêm.
Nói thế nào cũng không thể để Bạch Xuyên bị đuổi.
Diệp Bạch Xuyên:......!
Kỳ thật hắn rất muốn bị khai trừ.
Thật sự.
Hắn muốn về nhà tìm con gái ăn gà.
___________________________
Diệp Bạch Xuyên là một người thông minh.
Hắn không cảm thấy học thuộc lòng hữu dụng.
Không có người nào hiểu được đạo lí thành thạo vận dụng khác biệt so với nài ép lôi kéo học thuộc lòng hơn người tu chân.
Hắn cũng biết rõ ràng mình không phải kém như các giáo viên kia nói.
Phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu được trạng huống của hắn hiện giờ.
Một thế giới hoàn toàn mới, khái niệm hoàn toàn mới, mấy thứ này đều yêu cầu thời gian tiếp xúc hấp thu.
Người tu tiên không cần ngủ.
Ba ngày nay, mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, hắn đều lưu lại một ảo ảnh, thi triển ẩn thân quyết tới thư viện huyện, bắt đầu học ghép vần từ lớp một.
Hắn có thể bảo đảm trình độ văn hóa của mình tiến bộ đến nơi đến chốn.
Chỉ là thời gian ba ngày rốt cuộc vẫn là quá mức ngắn ngủi.
Diệp Bạch Xuyên thở dài, nhìn nhóm hán tử nông thôn nhiệt huyết sôi trào trước mắt, tùy tay thi triển pháp thuật làm tất cả mọi người đi ngủ tập thể.
Người tu tiên lãnh tình, nhưng cũng không phải vô tình.
Trong số những người này có không ít người đều là thật tình thật lòng muốn hắn ở lại.
Một mảnh lòng son của hai anh trai càng làm hắn cảm động.
Hiện giờ toàn bộ nhân viên trung tâm huấn luyện đã ngủ say, mấy cây nhánh cây từ ngoài cửa sổ vươn vào phòng, thò vào trong ngực Vương Hỉ Dân lấy ra mấy lá bùa vô dụng và chu sa còn thừa hôm đó.
Diệp Bạch Xuyên ngưng thần, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vẽ ra một loại linh phù khác.
Linh phù này mới vừa vẽ xong, nhiệt độ trong không khí phảng phất hạ xuống vài độ.
Vương Hỉ Dân bị lạnh cuộn tròn người lại.
Diệp Bạch Xuyên xua tay, nhánh cây nghe lời đem bảy tám thôn dân toàn bộ kéo lên trên giường đệm, còn còn giúp bọn họ kéo chăn đắp.
Nếu có tu chân giả khác đi ngang qua chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trong phòng dọa chết.
Các loại quỷ quái ngồi đầy trong phòng, mắt đều trông mong nhìn linh phù kia, lộ ra thần sắc khát vọng.
Diệp Bạch Xuyên vẽ là phù siêu độ.
Diệp Bạch Xuyên là một người trưởng thành.
Người trưởng thành đương nhiên phải so với trẻ nhỏ giảo hoạt, gian trá hơn một ít.
Học tập nghiêm túc đến nơi đến chốn, không đi lối tắt, đó là cách làm của trẻ con.
Người trưởng thành đều là đi lối tắt.
Diệp Bạch Xuyên quơ quơ linh phù trong tay.
"Lập lời thề ước, giúp ta qua cửa, sau khi sự thành sẽ đưa các ngươi tiến vào luân hồi."
————
Tiên pháp có thể thay đổi ký ức của mọi người.
Mọi người đều cho rằng hôm qua bọn họ cùng nhau học tập suốt một thời gian dài, rốt cuộc đem tri thức biết được đều nhét vào đầu đồng chí Bạch Xuyên rồi mới yên tâm lên giường ngủ.
Buổi sáng, cảm xúc cả đám người đều rất kích động.
Không nhịn được muốn đi xem bộ dáng hai giáo viên trợn mắt há hốc mồm.
Đến nỗi lãnh đạo huyện kia ấy à....!
Không nhớ rõ, không quan tâm, cả đêm cũng đã quên hết.
Kỳ thật lãnh đạo huyện làm người thật sự không tồi.
Tuy rằng hắn nghĩ muốn khai trừ Diệp Bạch Xuyên nhưng rốt cuộc cũng không nghe lời nói từ một phía, mà là muốn tận mắt nhìn xem thử ngốc tử khiến hai vị giáo viên sầu thành bộ dáng này rốt cuộc trông như thế nào.
Hắn không phải lãnh đạo tốt gì, không hy vọng hai giáo viên năng lực dạy học không đủ tính trên đầu nông dân trong phạm vi hắn quản lý.
Nông dân sinh hoạt không dễ dàng, thật vất vả mới có thể đổi lấy một cơ hội như vậy, dù có là ngốc tử, hắn cũng vẫn hy vọng vị ngốc tử này có thể bắt lấy.
Sợ là hai vị giáo viên năng lực dạy học không đủ, không có kinh nghiệm gì hố.
Lãnh đạo huyện khiêm tốn mặc một thân trang phục mộc mạc đơn giản, đứng cùng hai vị giáo viên, nhìn các bằng hữu nông dân tiến đến phòng học chuẩn bị tham gia huấn luyện.
Huấn luyện đã tiến hành ba ngày rồi, đại bộ phận mọi người càng thêm đầu bù tóc rối hơn so với ngày đầu tiên.
Người trong thôn vốn dĩ sống thô ráp hơn so với người thành phố một ít.
Hầu hết chỉ đơn giản mang theo hai bộ quần áo để tắm rửa, bụi bẩn, có mùi thì tùy tay kéo xuống dưới ném trên đầu giường để một đêm, chờ đến hôm sau lại cầm lấy mặc vào.
Giày tất cũng là như thế, mùi mồ hôi, mùi thối chân ở trong không khí thật lâu cũng không tiêu tan.
Mỗi người đi qua, lãnh đạo huyện đều dùng ánh mắt hỏi hai vị lão sư.
Người này là Diệp Bạch Xuyên mà các người nói?
Hai vị giáo viên huấn luyện lắc đầu.
Không phải, người nào cũng không phải.
Mấy người này chỉ là học viên bình thường chăm học thôi.
Lại có vài học viên vừa ngáp vừa tiến vào.
Mấy người này so với mấy người tiến vào trước đó còn đầu bù tóc rối hơn, thậm chí còn có một người mặc áo không tay.
Lãnh đạo huyện lại lần nữa nhìn về phía hai vị giáo viên huấn luyện.
Người này vai trần, đầu bù tóc rối, hẳn là đây hả?
Hai vị giáo viên vẫn lắc đầu.
Không phải, người này cũng không phải.
Diệp Bạch Xuyên cầm hai cuốn sách giáo khoa thần sắc đạm nhiên mà bước vào phòng học.
Hai vị giáo viên vội vàng dùng ánh mắt ý bảo.
Người này, người này chính là Diệp Bạch Xuyên.
Lãnh đạo huyện nhìn Diệp Bạch Xuyên áo mũ chỉnh tề, khí chất xuất chúng, lại nhìn lại một đám hán tử nông thôn ngồi ở trong phòng học moi chân, móc cứt mũi.
Lãnh đạo:......!
Tôi nghi ngờ là trình độ dạy học của các người không đủ.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Còn có thể như vậy??
Bạch Xuyên: Chưa nói không thể gọi tiếp việc bên ngoài mà, đúng không?
——————
( lại tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!.
Lúc ăn cơm tối một người không nhịn được nói với giáo viên huấn luyện khác.
Người nhiều mắt nhiều, chẳng bao lâu sau, tin tức ngày mai lãnh đạo huyện tới thị sát xem tình huống Diệp Bạch Xuyên để loại về nhà đã truyền tới tai ba anh em Diệp gia.
Ba người là anh em ruột nhưng tình huống Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải hoàn toàn tương phản với Diệp Bạch Xuyên.
Dân quê biết ít chữ.
Hai người họ không chỉ biết chữ, còn bởi vì nhớ em mình đầu óc không tốt nên lúc đi học phá lệ dụng tâm nghe giảng, bị tuyển thẳng vào ban mũi nhọn.
Đối với vấn đề học tập của em trai, hai vị anh trai cũng không yêu cầu gì, ngược lại còn an ủi em mình đừng nghĩ nhiều, cứ tận lực là được.
Tâm tư hai người vốn là tốt, bọn họ hiểu đầu óc em mình mắc lỗi, trong khoảng thời gian ngắn không thể trị hết, không bằng cứ để hai người bọn họ học cho tốt trước, về sau lại dạy cho lão tam.
Dù sao bọn họ đều là người một nhà, phân biệt gì đâu.
Lúc đầu nhận được tin này, Diệp Lục Hải suýt tắc thở.
Hắn hơn ai hết đều biết em mình đối với chuyện học tập huấn luyện này có bao nhiêu nghiêm túc, khắc khổ.
Mỗi ngày đều cầm quyển sách nhỏ trong tay, tỉ mỉ xem xét, đọc đi đọc lại từng chữ, từng chữ một.
Thỉnh thoảng nửa đêm hắn tỉnh giấc còn có cảm giác nhìn thấy em mình đang cầm quyển sách nhỏ dưới ánh trăng nghiêm túc đọc.
Nếu là em mình thái độ học tập không nghiêm túc, khiến người ta thêm phiền toái, muốn loại bỏ, hắn bảo đảm không có ý kiến gì.
Nhưng em mình đây là đầu óc có vấn đề, cũng không phải cố ý muốn kéo chân sau, vậy mà bị đuổi về nhà.
Ai gặp phải mà có thể nhịn xuống cục nghẹn này?
Anh cả cũng tức đến thở hổn hển.
Còn cảm thấy uất ức thay lão tam nhà hắn.
Người xưa nói ở hiền gặp lành, lão tam cũng chưa làm chuyện xấu gì, sao chuyện phiền phức nào cũng cố tình rơi xuống trên đầu lão tam nhà hắn chứ?
Diệp Lục Hải bật dậy muốn đi tìm hai vị huấn luyện viên kia nói rõ ràng, bị một người cùng thôn khuyên ngăn:
"Nghĩ đi, bọn họ là lãnh đạo, các anh tìm bọn họ cũng vô dụng thôi, còn có khả năng liên lụy chính các anh.
Bạch Xuyên bị khai trừ gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Hai người cũng không thể cùng bị khai trừ theo.
Nếu đều bị khai trừ cả rồi, không nghĩ sẽ làm thất vọng một mảnh khổ tâm của Tống Ủng Quân sao."
Diệp Lục Hải nắm tay lại, gân xanh trên mặt nổi lên, đột nhiên quay người lại hung hăng đấm vào tường:
"Mẹ nó!"
Diệp Thanh Sơn muốn bình tĩnh một chút, đôi tay cũng nắm lại kêu răng rắc, trong lòng vừa uất ức vừa bất đắc dĩ.
Hắn lớn hơn hai em vài tuổi, có cái nhìn toàn diện hơn, biết hai vị giáo viên không muốn bởi vì một người Bạch Xuyên mà chậm trễ tiến độ học tập cả lớp, hắn cũng không dám nói người ta làm không đúng.
Cho dù là cùng một loại lúa mạch trồng trên cùng một loại đất cũng không thể cho rằng một cây lúa mạch không có thân có thể chậm trễ giờ thu hoạch.
Nhưng đạo lý chỉ là đạo lý, người chịu thiệt trong chuyện này là em mình, người làm anh cả vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, nghẹn khuất.
Đương sự Diệp Bạch Xuyên đối với tin tức này không có phản ứng gì.
Hắn căn bản không biết đây là cơ hội không dễ có đến cỡ nào đối với người trong thôn, hắn chỉ là bị người trong nhà yêu cầu tới đây học tập.
Đừng nói là yêu cầu trải qua khảo sát mới có thể bị khai trừ, cho dù là lập tức bị khai trừ, với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Người tu chân sao lại để ý loại cơ hội nhỏ bé này.
Nội tâm hắn bình đạm như nước, thậm chí còn có thể an ủi ngược lại hai người làm anh.
"Đừng trách, chuyện nhân sinh ấy mà, không như ý được mười thì cũng được bảy tám.
Nhân định tất thắng thiên, mệnh cũng không phải là không thể sửa!"
Vương Hỉ Dân nghe lời này, vuốt túi thơm, y cũng là từ đáy lòng thay đại ca cảm thấy nghẹn khuất.
Y nắm chặt túi thơm, đột nhiên hung hăng nghiến răng, hung tợn nói:
"Em cũng không tin! Nếu đại ca không kéo chân sau, lãnh đạo huyện còn có thể ngang ngược đuổi đại ca đi hay sao? Cùng lắm thì bốn người chúng ta đêm nay không ngủ, đem kiến thức mấy ngày này học được nhét toàn bộ vào trong đầu đại ca đi.
Cho dù không hiểu cũng không sao, học thuộc lòng cũng được, xem lãnh đạo huyện với hai giáo viên kia còn có thể nói thế nào! Chúng ta dân quê ngu ngốc, không có văn hóa, nhưng chúng ta chẳng sợ chịu khổ! Chỉ cần có thể chịu khổ, ngốc thì có làm sao? Bắt chước cũng có thể có tiền đồ!"
Lời này khiến nông dân cả phòng nhiệt huyết sôi trào.
Mấy ngày nay Diệp Bạch Xuyên làm mọi người vui vẻ không ít.
Mọi người đều là nông dân không có văn hóa, người nào nhìn đến chữ trong sách nhỏ mà không cảm thấy đau đầu.
Mỗi ngày trở lại trong phòng nghe một chút Diệp Bạch Xuyên hôm nay lại nháo ra chuyện chê cười gì mới có thể làm mọi người thư giãn, bằng không ba ngày này đã sớm có người chịu không nổi.
Diệp Bạch Xuyên này tuy rằng là ngốc tử nhưng trước giờ đều không gây sự gì, còn biết đoán mệnh, tính vừa chuẩn vừa tiện.
Kể cả hắn luôn đưa ra vài vấn đề không ra sao thì các người không để ý tới hắn không phải là được rồi à? Sao chỉ bởi vì hắn mà có thể chậm trễ các người giảng bài? Rõ ràng là trình độ nghiệp vụ của các người không tốt, còn đổ thừa lên người nông dân như bọn họ?
Hôm nay bị đuổi đi là Bạch Xuyên, ngày mai mình không theo kịp tiến độ có phải mình cũng bị đuổi đi không?
Mọi người sôi nổi đứng dậy.
"Cậu nói rất đúng! Nông dân chúng ta đều là người một nhà! Không thể để một mình Bạch Xuyên bị đuổi đi! Tối nay cũng thêm tôi vào đi!"
"Còn có tôi! Tôi ở ban sáng, tôi cảm thấy thầy giáo kia giảng bài một chút đều không hiểu!"
"Con mẹ nó, thêm cả ông đây nữa!"
90 người, trăm miệng một lời đứng lên tỏ vẻ phải giúp Diệp Bạch Xuyên học bổ túc suốt đêm.
Nói thế nào cũng không thể để Bạch Xuyên bị đuổi.
Diệp Bạch Xuyên:......!
Kỳ thật hắn rất muốn bị khai trừ.
Thật sự.
Hắn muốn về nhà tìm con gái ăn gà.
___________________________
Diệp Bạch Xuyên là một người thông minh.
Hắn không cảm thấy học thuộc lòng hữu dụng.
Không có người nào hiểu được đạo lí thành thạo vận dụng khác biệt so với nài ép lôi kéo học thuộc lòng hơn người tu chân.
Hắn cũng biết rõ ràng mình không phải kém như các giáo viên kia nói.
Phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu được trạng huống của hắn hiện giờ.
Một thế giới hoàn toàn mới, khái niệm hoàn toàn mới, mấy thứ này đều yêu cầu thời gian tiếp xúc hấp thu.
Người tu tiên không cần ngủ.
Ba ngày nay, mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, hắn đều lưu lại một ảo ảnh, thi triển ẩn thân quyết tới thư viện huyện, bắt đầu học ghép vần từ lớp một.
Hắn có thể bảo đảm trình độ văn hóa của mình tiến bộ đến nơi đến chốn.
Chỉ là thời gian ba ngày rốt cuộc vẫn là quá mức ngắn ngủi.
Diệp Bạch Xuyên thở dài, nhìn nhóm hán tử nông thôn nhiệt huyết sôi trào trước mắt, tùy tay thi triển pháp thuật làm tất cả mọi người đi ngủ tập thể.
Người tu tiên lãnh tình, nhưng cũng không phải vô tình.
Trong số những người này có không ít người đều là thật tình thật lòng muốn hắn ở lại.
Một mảnh lòng son của hai anh trai càng làm hắn cảm động.
Hiện giờ toàn bộ nhân viên trung tâm huấn luyện đã ngủ say, mấy cây nhánh cây từ ngoài cửa sổ vươn vào phòng, thò vào trong ngực Vương Hỉ Dân lấy ra mấy lá bùa vô dụng và chu sa còn thừa hôm đó.
Diệp Bạch Xuyên ngưng thần, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vẽ ra một loại linh phù khác.
Linh phù này mới vừa vẽ xong, nhiệt độ trong không khí phảng phất hạ xuống vài độ.
Vương Hỉ Dân bị lạnh cuộn tròn người lại.
Diệp Bạch Xuyên xua tay, nhánh cây nghe lời đem bảy tám thôn dân toàn bộ kéo lên trên giường đệm, còn còn giúp bọn họ kéo chăn đắp.
Nếu có tu chân giả khác đi ngang qua chắc chắn sẽ bị cảnh tượng trong phòng dọa chết.
Các loại quỷ quái ngồi đầy trong phòng, mắt đều trông mong nhìn linh phù kia, lộ ra thần sắc khát vọng.
Diệp Bạch Xuyên vẽ là phù siêu độ.
Diệp Bạch Xuyên là một người trưởng thành.
Người trưởng thành đương nhiên phải so với trẻ nhỏ giảo hoạt, gian trá hơn một ít.
Học tập nghiêm túc đến nơi đến chốn, không đi lối tắt, đó là cách làm của trẻ con.
Người trưởng thành đều là đi lối tắt.
Diệp Bạch Xuyên quơ quơ linh phù trong tay.
"Lập lời thề ước, giúp ta qua cửa, sau khi sự thành sẽ đưa các ngươi tiến vào luân hồi."
————
Tiên pháp có thể thay đổi ký ức của mọi người.
Mọi người đều cho rằng hôm qua bọn họ cùng nhau học tập suốt một thời gian dài, rốt cuộc đem tri thức biết được đều nhét vào đầu đồng chí Bạch Xuyên rồi mới yên tâm lên giường ngủ.
Buổi sáng, cảm xúc cả đám người đều rất kích động.
Không nhịn được muốn đi xem bộ dáng hai giáo viên trợn mắt há hốc mồm.
Đến nỗi lãnh đạo huyện kia ấy à....!
Không nhớ rõ, không quan tâm, cả đêm cũng đã quên hết.
Kỳ thật lãnh đạo huyện làm người thật sự không tồi.
Tuy rằng hắn nghĩ muốn khai trừ Diệp Bạch Xuyên nhưng rốt cuộc cũng không nghe lời nói từ một phía, mà là muốn tận mắt nhìn xem thử ngốc tử khiến hai vị giáo viên sầu thành bộ dáng này rốt cuộc trông như thế nào.
Hắn không phải lãnh đạo tốt gì, không hy vọng hai giáo viên năng lực dạy học không đủ tính trên đầu nông dân trong phạm vi hắn quản lý.
Nông dân sinh hoạt không dễ dàng, thật vất vả mới có thể đổi lấy một cơ hội như vậy, dù có là ngốc tử, hắn cũng vẫn hy vọng vị ngốc tử này có thể bắt lấy.
Sợ là hai vị giáo viên năng lực dạy học không đủ, không có kinh nghiệm gì hố.
Lãnh đạo huyện khiêm tốn mặc một thân trang phục mộc mạc đơn giản, đứng cùng hai vị giáo viên, nhìn các bằng hữu nông dân tiến đến phòng học chuẩn bị tham gia huấn luyện.
Huấn luyện đã tiến hành ba ngày rồi, đại bộ phận mọi người càng thêm đầu bù tóc rối hơn so với ngày đầu tiên.
Người trong thôn vốn dĩ sống thô ráp hơn so với người thành phố một ít.
Hầu hết chỉ đơn giản mang theo hai bộ quần áo để tắm rửa, bụi bẩn, có mùi thì tùy tay kéo xuống dưới ném trên đầu giường để một đêm, chờ đến hôm sau lại cầm lấy mặc vào.
Giày tất cũng là như thế, mùi mồ hôi, mùi thối chân ở trong không khí thật lâu cũng không tiêu tan.
Mỗi người đi qua, lãnh đạo huyện đều dùng ánh mắt hỏi hai vị lão sư.
Người này là Diệp Bạch Xuyên mà các người nói?
Hai vị giáo viên huấn luyện lắc đầu.
Không phải, người nào cũng không phải.
Mấy người này chỉ là học viên bình thường chăm học thôi.
Lại có vài học viên vừa ngáp vừa tiến vào.
Mấy người này so với mấy người tiến vào trước đó còn đầu bù tóc rối hơn, thậm chí còn có một người mặc áo không tay.
Lãnh đạo huyện lại lần nữa nhìn về phía hai vị giáo viên huấn luyện.
Người này vai trần, đầu bù tóc rối, hẳn là đây hả?
Hai vị giáo viên vẫn lắc đầu.
Không phải, người này cũng không phải.
Diệp Bạch Xuyên cầm hai cuốn sách giáo khoa thần sắc đạm nhiên mà bước vào phòng học.
Hai vị giáo viên vội vàng dùng ánh mắt ý bảo.
Người này, người này chính là Diệp Bạch Xuyên.
Lãnh đạo huyện nhìn Diệp Bạch Xuyên áo mũ chỉnh tề, khí chất xuất chúng, lại nhìn lại một đám hán tử nông thôn ngồi ở trong phòng học moi chân, móc cứt mũi.
Lãnh đạo:......!
Tôi nghi ngờ là trình độ dạy học của các người không đủ.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Còn có thể như vậy??
Bạch Xuyên: Chưa nói không thể gọi tiếp việc bên ngoài mà, đúng không?
——————
( lại tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!.
Danh sách chương