Editor: Gà
Khí trời ngày càng nóng khiến toàn thân bứt rứt khó chịu.
Dân chúng Dự Châu lo lắng tụ tập ở thành bắc.
Nếu thắng bọn họ sẽ ăn mừng, còn thua họ chỉ có thể trốn đến Lĩnh Nam.
Dân chúng hỏi Sở Hoài: “Chiến sự bên kia thế nào, Từ tướng quân có nắm chắc phần thắng không?”
Đối với chiến trận thắng thua là chuyện thường tình, Đại Sở dùng hỏa lôi làm vũ khí đả thương Vân Châu, Sở Hoài thấy khó mà thắng được.
Kế sách hiện thời chỉ có thể thủ, giữ được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, một khi không thể giữ được nữa sẽ lui toàn binh về thành Dự Châu, tử thủ.
Sở Hoài đáp: “Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, nếu thua sau này đoạt lại là được.”
Dân chúng trầm mặc không nói.
Dự Châu là nơi bọn họ sinh sống mấy chục năm, không ai muốn rời đi.
Bọn họ có cuộc sống của riêng mình chẳng quan tâm ai làm hoàng đế, hoàng đế ăn sung mặc sướng nhưng bọn họ vẫn phải vất vả qua ngày.
Bọn họ có thể không đi, chờ ở trong nhà đợi chiến sự trôi qua rồi lại ra ngoài.
Dự Châu vẫn là Dự Châu như trước.
Có người lên tiếng bàn lùi: “Hay chúng ta trở về đi, đóng kỹ cửa nẻo chống đỡ qua hai ngày là được.”
Nếu đánh thắng bọn họ sẽ sống dưới trướng của Từ tướng quân, còn nếu bại bọn họ vẫn là người Đại Sở.
“Ngươi muốn về thì tự về một mình đi, hai lỗ tai làm cảnh hay sao mà không nghe thấy tiếng nổ? Đại tướng quân bọn họ đang chiến đấu vất vả vì bảo vệ chúng ta, ngươi thì hay rồi, còn muốn chạy trở lại.”
“Muốn đi ta cũng sẽ đi theo đại tướng quân, những thứ đáng giá trong nhà ta đều mang đến đây, đại tướng quân đi đâu ta sẽ đến chỗ đó.”
“Đại Sở đánh vào chỉ còn một Vân Thành trống rỗng, sợ gì chứ.”
“Ngươi về đi, bị nổ chết cũng không có ai nhặt xác cho ngươi.”
“Sao lại muốn quay về chứ, bây giờ chúng ta là người Vân Châu, ngươi cho rằng Sở Hoàng sẽ giống đại tướng quân hay sao?”
Từ Yến Chu đoạt được Dự Châu xong lập tức cho người đi sửa nhà, sửa đường, trồng trọt hoa màu.
Trái lại, quân Đại Sở cho nổ một quả pháo xuống, bọn họ còn nhà để về không? Nói đến cùng bọn họ là con dân địch quốc, nếu bị quân Đại Sở bắt được sẽ có ngày lành để sống ư?
“Ta không đi.”
“Ta cũng không đi.”
Tại cửa thành, từng tiếng “không đi” đánh sâu vào trong tâm khảm Từ Ấu Vi khiến tim nàng nóng lên, nàng lớn tiếng đảm bảo: “Chư vị yên tâm, các tướng sĩ Vân Châu nhất định sẽ bảo hộ trăm họ chu toàn, xin mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, chắc chắn có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.”
Nàng xoay mặt về phía nam, cách xa như vậy vẫn nghe rõ từng tiếng nổ ầm ầm, phải chăng đã đánh tới cửa thành.
Khi đó nàng nên dùng sức đâm chết Chu Ninh Sâm, như vậy sẽ không có chuyện của ngày hôm nay.
Quân Đại Sở ngày càng tiến sát, những nơi đi qua đều lưu lại một cái hố sâu hoắm.
Khói lửa mù mịt, từ sáng đến chiều quân Đại Sở đã tiến gần hai mươi dặm.
Từ Yến Chu hạ lệnh tiếp tục lui binh, gần năm vạn quân vào thành, cung thủ trên tường thành bắt đầu giương cung, mưa tên giữ chân quân Đại Sở cách gần trăm thước.
Chu Ninh Sâm lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, thấp giọng gằn một câu: “Không biết sống chết.”
Trấn Viễn Hầu xin chỉ thị: “Hoàng thượng, bây giờ tấn công luôn sao?”
Chu Ninh Sâm: “Phải thừa thắng xông lên, tướng quân, ngươi nói xem cửa thành Dự Châu chịu được mấy viên hỏa lôi?”
Từ Châu đến Dự Châu chỉ dùng bảy mươi viên hỏa lôi, vẫn còn hơn một trăm viên, có thể đánh tới Lĩnh Nam, sau đó chờ hỏa lôi được chuyển đến rồi đánh tiếp.
Trấn Viễn Hầu nhìn thoáng qua đáp: “Ba viên.”
Chu Ninh Sâm khẽ híp mắt, loại thời tiết này thật khiến người ta khó chịu, y hạ lệnh: “Công thành.”
Tấm khiên che phía trước khẩu pháo, cổng thành cách đó bốn mươi thước, hỏa lôi bắn tới khiến cửa thành lung lay sắp đổ.
Ngay lập tức, viên thứ hai lại bắn tới, bên trong thành, hơn một trăm tướng sĩ đang dùng mấy chục cây gỗ lớn chống đỡ cửa thành.
“Đại tướng quân…sắp không giữ được nữa.”
Ngay sau đó viên thứ ba lại bắn tới, cổng thành đã tét ra vài vết nứt.
Từ Yến Chu lập tức phân phó: “Giang Nhất, truyền tin cho Sở Hoài đưa dân chúng rời đi, những tướng sĩ còn lại, rút quân.”
Vừa dứt lời, chàng phát hiện mặt đất đột nhiên ẩm ướt, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa lân phân.
Giọt nước mưa đậu trên cánh môi khô khốc, Từ Yến Chu bất giác liếm khóe miệng.
Lạnh, ướt.
Là mưa.
Trời mưa.
Từ Yến Chu không thể hình dung cảm giác lúc này là thế nào, tựa như có một bàn thay bóp chặt, nhưng lại không hề giống lần ở Ô Ngôn Quan.
Cửa thành đã vỡ vụn, Từ Yến Chu hô lớn: “Rút.”
Đám người Giang Nhất lập tức rút lui, may mắn bọn họ rút nhanh, viên hỏa lôi thứ thư đã bắn tới, cửa thành lập tức vỡ tan.
Mưa phùn chẳng mấy chốc đã làm ướt mặt đất, quân lính trấn thủ bằng khiên chắn, Từ Yến Chu nắm ngân thương trong tay, đợi một lát vẫn chưa thấy viên hỏa lôi thứ năm bắn tới.
Hỏa lôi không thể tiếp xúc với nước mưa, chỉ cần dính nước một chút sẽ bị tịt ngòi, không thể châm ngòi mà khẩu pháo cồng kềnh thì lại vô dụng.
Tướng sĩ châm ngòi của Đại Sở hoảng sợ: “Tướng quân, không thể châm.”
Trời mưa không lớn, trên người không có cảm giác nhưng ngòi nổ vẫn sống chết không cháy.
Trấn Viễn Hầu cũng trở nên luống cuống: “Thử cái khác xem.”
Trong hòm vẫn còn hỏa lôi, tướng sĩ nhanh chóng lấy ra một viên khác, lúc này mưa bắt đầu to, những hạt mưa rất lớn, hắn dùng toàn thân che chắn cho hỏa lôi, thử một viên, hai viên…Rốt cuộc cũng bắn ra được một viên, nhưng chỉ bay đến nửa đường đã tịt ngòi rơi xuống.
“Tướng quân, phải làm sao đây…”
Trấn Viễn Hầu lau nước mưa trên mặt, chỉ vào những viên khác: “Thử lại, ta không tin cái nào cũng không dùng được.”
Mỗi thùng có mười viên hỏa lôi, tướng sĩ thử một thùng, hai thùng nhưng rất ít viên bắn thành công, thậm chí bắn được nhưng chưa đến tường thành đã rơi xuống.
Trấn Viễn Hầu ổn định tâm trí, dù sao cũng đã đánh tới cửa thành, không thể rút lui giữa chừng.
Bọn họ có năm vạn binh mã, cũng không phải không có sức đánh một trận.
Hắn nói: “Ta đi hỏi hoàng thượng trước.”
Chu Ninh Sâm đã đi đến, chờ một lúc vẫn không nghe thấy tiếng nổ, bầu trời lại đang mưa, trong lòng y mơ hồ có dự cảm không lành.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trấn Viễn Hầu cúi thấp đầu: “Bẩm hoàng thượng, hỏa lôi mắc mưa không thể dùng.”
“Không thể dùng?” Đồng tử Chu Ninh Sâm co lại, chẳng thể tin: “Sao lại không dùng được, trời đâu có mưa to?”
Ban đầu chỉ vài giọt mưa phùn, sau đó mưa dần lớn hơn nhưng vẫn chưa tính là mưa quá to.
Tại sao không thể dùng?
Ống pháo đen nhánh, bên cạnh là mười mấy viên hỏa lôi đã dùng thử.
Sắc mặt tướng sĩ thảm thiết: “Hoàng thượng, bây giờ vẫn có thể châm lửa, nhưng mưa lớn hơn sẽ không thể cháy nữa.”
Cánh môi Trấn Viễn Hầu run rẩy: “Hoàng thượng, vẫn đánh sao?”
Chu Ninh Sâm đột ngột quay đầu sang, trong mắt hiện lên vẻ oán hận và không cam tâm: “…Cái này còn phải hỏi sao, tất nhiên phải đánh.”
Y hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, công thành.”
Thứ Từ Yến Chu chờ chính là lúc này, xác nhận hỏa lôi đã tịt ngòi, chàng lập tức hạ lệnh bày trận.
Chia ra ba con đường, tiến quân về phía trước.
Tiếng kèn thổi lên hòa cùng tiếng mưa, bầu trời xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó là tiếng sấm vang rền, Cố Diệu ngắm nhìn chân trời, xoay người gõ trống trận trên đầu thành.
Trống trận không ngớt, sát phạt không ngừng.
Từng tiếng trống trận cùng tiếng kèn vang lên hừng hực khí thế, cổ động tinh thần cho các tướng sĩ.
Đạp lên những vụn vỡ trước cửa thành, vừa vặn tiết kiệm thời gian mở cổng thành, bên tai vẫn luôn vang vọng tiếng trống trận và tiếng kèn không ngớt.
Bị quân Đại Sở dồn ép một đường, huynh đệ của bọn họ chết vì bị thương, vì mưa bom bão đạn, vì những ngọn lửa liếm láp đất đai, bọn họ gánh trên lưng trách nhiệm bảo vệ bá tánh khiến khí huyết nam nhi dâng trào, trong đầu chỉ có một chữ.
Giết.
Đánh lui Sở Hoàng, để xem sau này chúng còn dám dùng hỏa lôi hay không, đánh thẳng vào Thịnh Kinh bắt sống y, giam vào ngục tối khiến y sống không bằng chết.
“Giết!”
Trường kiếm tương giao, binh khí va chạm vang lên những âm thanh chói tai.
Đao kiếm đâm vào máu thịt, chém giết đỏ mắt.
Người bị thương lui xuống, những người khác tiếp tục tiến lên, đôi mắt nhuốm đầy máu tươi, đánh thẳng về phía trước.
Từ Yến Chu thay cung tiễn bằng kiếm, chặt đứt những mũi tên bắn tới, đạp lên đám đông trực tiếp xông tới trước mặt Trấn Viễn Hầu.
Trấn Viễn Hầu nâng kiếm đáp trả vài cái, nhưng tuổi hắn đã cao, chống cự không được mấy chiêu của Từ Yến Chu.
Từ Yến Chu một bên dùng kiếm chặn mũi tên, vừa rút ngân thương sau lưng xuống, vung tay một cái, đầu thương nhắm vào cổ họng Trấn Viễn Hầu.
Chàng hỏi: “Chu Ninh Sâm đâu?”
Chu Ninh Sâm mặc kim giám rất nổi bật, nhưng hiện tại không còn thấy bóng dáng.
Môi Trấn Viễn Hầu run rẩy, sau đó ngẩng đầu lên.
Muốn giết cứ giết, hắn nhất định sẽ không nói.
Chiến sự khẩn cấp, phải có người che chở cho Hoàng thượng, gặp biến lập tức bảo hộ Hoàng thượng rời đi.
Trấn Viễn Hầu chợt cảm thấy bất lực.
Hắn đánh không lại Từ Yến Chu, Đại Sở còn ai có thể ra mặt đây? Nếu Từ Yến Chu chết ở đây thì tốt, tại sao ngày ấy lại không chết ở Ô Ngôn Quan cơ chứ?
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, thế nhưng Từ Yến Chu lại sống sót trở về nên mới dẫn đến cơ sự này.
Cách đó không xa có một kẻ đang ẩn nấp dưới chân tường thành, kéo dây cung hướng về phía lưng Từ Yến Chu bắn tới.
Trận Ô Ngôn Quan Từ Yến Chu từng trúng một mũi tên trên ngực, nếu lần này bắn trúng, Đại Sở tất thắng.
Tim Trấn Viễn Hầu đập thình thịch, thế nhưng lại thấy Từ Yến Chu vung kiếm chém đứt mũi tên, chàng hỏi lại: “Chu Ninh Sâm đâu?”
Trấn Viễn Hầu cười khổ: “Từ tướng quân, tại sao ngươi lại làm vậy, hắn là hoàng thượng còn ngươi là thần tử, lôi đình mưa móc đều là quân ân, hà tất phải đi đến bước đường này?”
Binh lính Vân Châu tóm được kẻ bắn tên, đem hắn đánh một trận đến mức tè ra quân.
Sĩ khí quân Vân Châu tăng vọt, Đại Sở thất bại, chẳng bao lâu đội quân lập tức tan rã.
Trấn Viễn Hầu bị bắt, Đại Sở rút quân.
Từng giọt mưa trút xuống mặt đất, Từ Yến Chu nói: “Hắn cũng xứng làm quân vương? Ta trấn thủ biên cương bảy năm, thu phục mười lăm tòa thành, chưa từng có mưu đồ làm phản, Chu Ninh Sâm hắn chỉ cần an vị trên ngai vàng.
Nhưng hắn đã đối xử với ta như thế nào, dùng sinh mạng của một vạn tướng sĩ mưu hại ta, buộc Từ gia phải đi lưu đày, trên đường đi nếu không có…Ta không biết đã chết bao nhiêu lần.”
Hai mắt chàng đỏ ngầu, nắm chặt tay, đầu thương rạch lên cổ họng Trấn Viễn Hầu một vệt máu đỏ.
Nếu như không nhờ Cố Diệu chàng đã chết từ lâu, sao có thể đứng ở đây giờ này?
Trấn Viễn Hầu không còn lời nào để nói, càng không thể phản bác lại.
Từ Yến Chu vung ngân thương đánh một gậy lên đùi Trấn Viễn Hầu, đùi hắn tê rần cả người bổ nhào xuống đất.
Từ Yến Chu lệnh: “Giam hắn lại.”
Trống trận dồn dập, chàng quay đầu đưa mắt tìm kiếm hình bóng Cố Diệu trên tường thành, xoay người hô lớn: “Tiến quân.”
Thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre.
Chu Ninh Sâm dẫn người lui về Từ Châu, ba mươi dặm đường ngựa chạy hơn một canh giờ.
Lồng ngực vô cùng đau đớn, y che miệng ho khan vài tiếng, mở tay ra, lòng bàn tay đầy máu tươi.
Nước mưa trút xuống, ngay lập tức rửa sạch vết máu.
Y hít thở khó khăn: “Cung thủ trấn giữ cửa thành.”
Hai mắt Nguyên Bảo ửng đỏ: “Bệ hạ, thân thể của người…”
Chu Ninh Sâm lắc đầu: “Trẫm không sao.”
Y còn hỏi: “Phía Từ Yến Chu thế nào?”
Nguyên Bảo nghe tiếng kèn ngày càng lớn, càng lúc càng tới gần: “Gần lắm rồi, ngay lập tức sẽ đến đây.”
Chu Ninh Sâm nuốt búng máu xuống: “Trấn Viễn Hầu đâu?”
“Đã bị Từ Yến Chu bắt.” Nguyên Bảo hít hít mũi: “Bệ hạ, Từ Yến Chu sắp đuổi tới rồi, bỏ Từ Châu đi thôi.”
Mưa đã nhẹ dần, rơi xuống người cũng không cảm nhận được, thân thể Chu Ninh Sâm lung lay.
Bỏ Từ Châu, vậy chỉ còn Ngu Thành.
Đó mới thật sự là môi hở răng lạnh.
Y nói: “Thủ thành trước, không giữ được lại tính sau.”
Chu Ninh Sâm đứng trên đầu thành, lồng ngực đau đớn, nếu như không mưa có lẽ lúc này đã đánh vào Dự Châu.
Vì sao ông trời lại cố tình đổ mưa.
Y chống hai tay lên tường thành, nhìn cảnh binh lính hoảng loạn chạy trốn ở phía dưới, chỉ cảm thấy bất lực.
Có phải Từ Châu cũng sẽ bị phá không?
Y hạ lệnh: “Đóng cửa, thủ thành.”
Toàn thân lạnh lẽo, y xuống dưới nghe phó tướng báo tin chiến sự phía trước.
Cửa thành bị phá.
Từ Yến Chu dẫn binh xông vào.
Đánh nguyên một ngày, ngày ngủ đêm tiếp tục đánh, cứ luân phiên như vậy, Chu Ninh Sâm phải chạy trốn suốt đêm tới Ngu Thành.
Từ Yến Chu không hề biết mệt, đổi lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, lúc này phải thừa thắng xông lên, đánh đổ hoàng thành.
Chàng ra lệnh: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ, sau đó tiến công Ngu Thành.”
Đã tảng sáng, phía chân trời đang có mưa phùn, khắp nơi sương khói mờ mịt.
Từ Yến Chu dẫn binh công phá Ngu Thành, đánh giết ép quân Đại Sở liên tiếp lui binh.
Quân Đại Sở như năm bè bảy mảng, chỉ cần một kích liền tan.
Chàng thừa cơ tiến quân giết vào Ngu Thành, binh mã không hề ngừng lại, trực tiếp chạy về phía cổng thành nam, từ Ngu Thành đi về phía nam hơn năm mươi dặm chính là Thịnh kinh.
Khí trời ngày càng nóng khiến toàn thân bứt rứt khó chịu.
Dân chúng Dự Châu lo lắng tụ tập ở thành bắc.
Nếu thắng bọn họ sẽ ăn mừng, còn thua họ chỉ có thể trốn đến Lĩnh Nam.
Dân chúng hỏi Sở Hoài: “Chiến sự bên kia thế nào, Từ tướng quân có nắm chắc phần thắng không?”
Đối với chiến trận thắng thua là chuyện thường tình, Đại Sở dùng hỏa lôi làm vũ khí đả thương Vân Châu, Sở Hoài thấy khó mà thắng được.
Kế sách hiện thời chỉ có thể thủ, giữ được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, một khi không thể giữ được nữa sẽ lui toàn binh về thành Dự Châu, tử thủ.
Sở Hoài đáp: “Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, nếu thua sau này đoạt lại là được.”
Dân chúng trầm mặc không nói.
Dự Châu là nơi bọn họ sinh sống mấy chục năm, không ai muốn rời đi.
Bọn họ có cuộc sống của riêng mình chẳng quan tâm ai làm hoàng đế, hoàng đế ăn sung mặc sướng nhưng bọn họ vẫn phải vất vả qua ngày.
Bọn họ có thể không đi, chờ ở trong nhà đợi chiến sự trôi qua rồi lại ra ngoài.
Dự Châu vẫn là Dự Châu như trước.
Có người lên tiếng bàn lùi: “Hay chúng ta trở về đi, đóng kỹ cửa nẻo chống đỡ qua hai ngày là được.”
Nếu đánh thắng bọn họ sẽ sống dưới trướng của Từ tướng quân, còn nếu bại bọn họ vẫn là người Đại Sở.
“Ngươi muốn về thì tự về một mình đi, hai lỗ tai làm cảnh hay sao mà không nghe thấy tiếng nổ? Đại tướng quân bọn họ đang chiến đấu vất vả vì bảo vệ chúng ta, ngươi thì hay rồi, còn muốn chạy trở lại.”
“Muốn đi ta cũng sẽ đi theo đại tướng quân, những thứ đáng giá trong nhà ta đều mang đến đây, đại tướng quân đi đâu ta sẽ đến chỗ đó.”
“Đại Sở đánh vào chỉ còn một Vân Thành trống rỗng, sợ gì chứ.”
“Ngươi về đi, bị nổ chết cũng không có ai nhặt xác cho ngươi.”
“Sao lại muốn quay về chứ, bây giờ chúng ta là người Vân Châu, ngươi cho rằng Sở Hoàng sẽ giống đại tướng quân hay sao?”
Từ Yến Chu đoạt được Dự Châu xong lập tức cho người đi sửa nhà, sửa đường, trồng trọt hoa màu.
Trái lại, quân Đại Sở cho nổ một quả pháo xuống, bọn họ còn nhà để về không? Nói đến cùng bọn họ là con dân địch quốc, nếu bị quân Đại Sở bắt được sẽ có ngày lành để sống ư?
“Ta không đi.”
“Ta cũng không đi.”
Tại cửa thành, từng tiếng “không đi” đánh sâu vào trong tâm khảm Từ Ấu Vi khiến tim nàng nóng lên, nàng lớn tiếng đảm bảo: “Chư vị yên tâm, các tướng sĩ Vân Châu nhất định sẽ bảo hộ trăm họ chu toàn, xin mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, chắc chắn có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.”
Nàng xoay mặt về phía nam, cách xa như vậy vẫn nghe rõ từng tiếng nổ ầm ầm, phải chăng đã đánh tới cửa thành.
Khi đó nàng nên dùng sức đâm chết Chu Ninh Sâm, như vậy sẽ không có chuyện của ngày hôm nay.
Quân Đại Sở ngày càng tiến sát, những nơi đi qua đều lưu lại một cái hố sâu hoắm.
Khói lửa mù mịt, từ sáng đến chiều quân Đại Sở đã tiến gần hai mươi dặm.
Từ Yến Chu hạ lệnh tiếp tục lui binh, gần năm vạn quân vào thành, cung thủ trên tường thành bắt đầu giương cung, mưa tên giữ chân quân Đại Sở cách gần trăm thước.
Chu Ninh Sâm lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, thấp giọng gằn một câu: “Không biết sống chết.”
Trấn Viễn Hầu xin chỉ thị: “Hoàng thượng, bây giờ tấn công luôn sao?”
Chu Ninh Sâm: “Phải thừa thắng xông lên, tướng quân, ngươi nói xem cửa thành Dự Châu chịu được mấy viên hỏa lôi?”
Từ Châu đến Dự Châu chỉ dùng bảy mươi viên hỏa lôi, vẫn còn hơn một trăm viên, có thể đánh tới Lĩnh Nam, sau đó chờ hỏa lôi được chuyển đến rồi đánh tiếp.
Trấn Viễn Hầu nhìn thoáng qua đáp: “Ba viên.”
Chu Ninh Sâm khẽ híp mắt, loại thời tiết này thật khiến người ta khó chịu, y hạ lệnh: “Công thành.”
Tấm khiên che phía trước khẩu pháo, cổng thành cách đó bốn mươi thước, hỏa lôi bắn tới khiến cửa thành lung lay sắp đổ.
Ngay lập tức, viên thứ hai lại bắn tới, bên trong thành, hơn một trăm tướng sĩ đang dùng mấy chục cây gỗ lớn chống đỡ cửa thành.
“Đại tướng quân…sắp không giữ được nữa.”
Ngay sau đó viên thứ ba lại bắn tới, cổng thành đã tét ra vài vết nứt.
Từ Yến Chu lập tức phân phó: “Giang Nhất, truyền tin cho Sở Hoài đưa dân chúng rời đi, những tướng sĩ còn lại, rút quân.”
Vừa dứt lời, chàng phát hiện mặt đất đột nhiên ẩm ướt, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa lân phân.
Giọt nước mưa đậu trên cánh môi khô khốc, Từ Yến Chu bất giác liếm khóe miệng.
Lạnh, ướt.
Là mưa.
Trời mưa.
Từ Yến Chu không thể hình dung cảm giác lúc này là thế nào, tựa như có một bàn thay bóp chặt, nhưng lại không hề giống lần ở Ô Ngôn Quan.
Cửa thành đã vỡ vụn, Từ Yến Chu hô lớn: “Rút.”
Đám người Giang Nhất lập tức rút lui, may mắn bọn họ rút nhanh, viên hỏa lôi thứ thư đã bắn tới, cửa thành lập tức vỡ tan.
Mưa phùn chẳng mấy chốc đã làm ướt mặt đất, quân lính trấn thủ bằng khiên chắn, Từ Yến Chu nắm ngân thương trong tay, đợi một lát vẫn chưa thấy viên hỏa lôi thứ năm bắn tới.
Hỏa lôi không thể tiếp xúc với nước mưa, chỉ cần dính nước một chút sẽ bị tịt ngòi, không thể châm ngòi mà khẩu pháo cồng kềnh thì lại vô dụng.
Tướng sĩ châm ngòi của Đại Sở hoảng sợ: “Tướng quân, không thể châm.”
Trời mưa không lớn, trên người không có cảm giác nhưng ngòi nổ vẫn sống chết không cháy.
Trấn Viễn Hầu cũng trở nên luống cuống: “Thử cái khác xem.”
Trong hòm vẫn còn hỏa lôi, tướng sĩ nhanh chóng lấy ra một viên khác, lúc này mưa bắt đầu to, những hạt mưa rất lớn, hắn dùng toàn thân che chắn cho hỏa lôi, thử một viên, hai viên…Rốt cuộc cũng bắn ra được một viên, nhưng chỉ bay đến nửa đường đã tịt ngòi rơi xuống.
“Tướng quân, phải làm sao đây…”
Trấn Viễn Hầu lau nước mưa trên mặt, chỉ vào những viên khác: “Thử lại, ta không tin cái nào cũng không dùng được.”
Mỗi thùng có mười viên hỏa lôi, tướng sĩ thử một thùng, hai thùng nhưng rất ít viên bắn thành công, thậm chí bắn được nhưng chưa đến tường thành đã rơi xuống.
Trấn Viễn Hầu ổn định tâm trí, dù sao cũng đã đánh tới cửa thành, không thể rút lui giữa chừng.
Bọn họ có năm vạn binh mã, cũng không phải không có sức đánh một trận.
Hắn nói: “Ta đi hỏi hoàng thượng trước.”
Chu Ninh Sâm đã đi đến, chờ một lúc vẫn không nghe thấy tiếng nổ, bầu trời lại đang mưa, trong lòng y mơ hồ có dự cảm không lành.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trấn Viễn Hầu cúi thấp đầu: “Bẩm hoàng thượng, hỏa lôi mắc mưa không thể dùng.”
“Không thể dùng?” Đồng tử Chu Ninh Sâm co lại, chẳng thể tin: “Sao lại không dùng được, trời đâu có mưa to?”
Ban đầu chỉ vài giọt mưa phùn, sau đó mưa dần lớn hơn nhưng vẫn chưa tính là mưa quá to.
Tại sao không thể dùng?
Ống pháo đen nhánh, bên cạnh là mười mấy viên hỏa lôi đã dùng thử.
Sắc mặt tướng sĩ thảm thiết: “Hoàng thượng, bây giờ vẫn có thể châm lửa, nhưng mưa lớn hơn sẽ không thể cháy nữa.”
Cánh môi Trấn Viễn Hầu run rẩy: “Hoàng thượng, vẫn đánh sao?”
Chu Ninh Sâm đột ngột quay đầu sang, trong mắt hiện lên vẻ oán hận và không cam tâm: “…Cái này còn phải hỏi sao, tất nhiên phải đánh.”
Y hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, công thành.”
Thứ Từ Yến Chu chờ chính là lúc này, xác nhận hỏa lôi đã tịt ngòi, chàng lập tức hạ lệnh bày trận.
Chia ra ba con đường, tiến quân về phía trước.
Tiếng kèn thổi lên hòa cùng tiếng mưa, bầu trời xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó là tiếng sấm vang rền, Cố Diệu ngắm nhìn chân trời, xoay người gõ trống trận trên đầu thành.
Trống trận không ngớt, sát phạt không ngừng.
Từng tiếng trống trận cùng tiếng kèn vang lên hừng hực khí thế, cổ động tinh thần cho các tướng sĩ.
Đạp lên những vụn vỡ trước cửa thành, vừa vặn tiết kiệm thời gian mở cổng thành, bên tai vẫn luôn vang vọng tiếng trống trận và tiếng kèn không ngớt.
Bị quân Đại Sở dồn ép một đường, huynh đệ của bọn họ chết vì bị thương, vì mưa bom bão đạn, vì những ngọn lửa liếm láp đất đai, bọn họ gánh trên lưng trách nhiệm bảo vệ bá tánh khiến khí huyết nam nhi dâng trào, trong đầu chỉ có một chữ.
Giết.
Đánh lui Sở Hoàng, để xem sau này chúng còn dám dùng hỏa lôi hay không, đánh thẳng vào Thịnh Kinh bắt sống y, giam vào ngục tối khiến y sống không bằng chết.
“Giết!”
Trường kiếm tương giao, binh khí va chạm vang lên những âm thanh chói tai.
Đao kiếm đâm vào máu thịt, chém giết đỏ mắt.
Người bị thương lui xuống, những người khác tiếp tục tiến lên, đôi mắt nhuốm đầy máu tươi, đánh thẳng về phía trước.
Từ Yến Chu thay cung tiễn bằng kiếm, chặt đứt những mũi tên bắn tới, đạp lên đám đông trực tiếp xông tới trước mặt Trấn Viễn Hầu.
Trấn Viễn Hầu nâng kiếm đáp trả vài cái, nhưng tuổi hắn đã cao, chống cự không được mấy chiêu của Từ Yến Chu.
Từ Yến Chu một bên dùng kiếm chặn mũi tên, vừa rút ngân thương sau lưng xuống, vung tay một cái, đầu thương nhắm vào cổ họng Trấn Viễn Hầu.
Chàng hỏi: “Chu Ninh Sâm đâu?”
Chu Ninh Sâm mặc kim giám rất nổi bật, nhưng hiện tại không còn thấy bóng dáng.
Môi Trấn Viễn Hầu run rẩy, sau đó ngẩng đầu lên.
Muốn giết cứ giết, hắn nhất định sẽ không nói.
Chiến sự khẩn cấp, phải có người che chở cho Hoàng thượng, gặp biến lập tức bảo hộ Hoàng thượng rời đi.
Trấn Viễn Hầu chợt cảm thấy bất lực.
Hắn đánh không lại Từ Yến Chu, Đại Sở còn ai có thể ra mặt đây? Nếu Từ Yến Chu chết ở đây thì tốt, tại sao ngày ấy lại không chết ở Ô Ngôn Quan cơ chứ?
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, thế nhưng Từ Yến Chu lại sống sót trở về nên mới dẫn đến cơ sự này.
Cách đó không xa có một kẻ đang ẩn nấp dưới chân tường thành, kéo dây cung hướng về phía lưng Từ Yến Chu bắn tới.
Trận Ô Ngôn Quan Từ Yến Chu từng trúng một mũi tên trên ngực, nếu lần này bắn trúng, Đại Sở tất thắng.
Tim Trấn Viễn Hầu đập thình thịch, thế nhưng lại thấy Từ Yến Chu vung kiếm chém đứt mũi tên, chàng hỏi lại: “Chu Ninh Sâm đâu?”
Trấn Viễn Hầu cười khổ: “Từ tướng quân, tại sao ngươi lại làm vậy, hắn là hoàng thượng còn ngươi là thần tử, lôi đình mưa móc đều là quân ân, hà tất phải đi đến bước đường này?”
Binh lính Vân Châu tóm được kẻ bắn tên, đem hắn đánh một trận đến mức tè ra quân.
Sĩ khí quân Vân Châu tăng vọt, Đại Sở thất bại, chẳng bao lâu đội quân lập tức tan rã.
Trấn Viễn Hầu bị bắt, Đại Sở rút quân.
Từng giọt mưa trút xuống mặt đất, Từ Yến Chu nói: “Hắn cũng xứng làm quân vương? Ta trấn thủ biên cương bảy năm, thu phục mười lăm tòa thành, chưa từng có mưu đồ làm phản, Chu Ninh Sâm hắn chỉ cần an vị trên ngai vàng.
Nhưng hắn đã đối xử với ta như thế nào, dùng sinh mạng của một vạn tướng sĩ mưu hại ta, buộc Từ gia phải đi lưu đày, trên đường đi nếu không có…Ta không biết đã chết bao nhiêu lần.”
Hai mắt chàng đỏ ngầu, nắm chặt tay, đầu thương rạch lên cổ họng Trấn Viễn Hầu một vệt máu đỏ.
Nếu như không nhờ Cố Diệu chàng đã chết từ lâu, sao có thể đứng ở đây giờ này?
Trấn Viễn Hầu không còn lời nào để nói, càng không thể phản bác lại.
Từ Yến Chu vung ngân thương đánh một gậy lên đùi Trấn Viễn Hầu, đùi hắn tê rần cả người bổ nhào xuống đất.
Từ Yến Chu lệnh: “Giam hắn lại.”
Trống trận dồn dập, chàng quay đầu đưa mắt tìm kiếm hình bóng Cố Diệu trên tường thành, xoay người hô lớn: “Tiến quân.”
Thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre.
Chu Ninh Sâm dẫn người lui về Từ Châu, ba mươi dặm đường ngựa chạy hơn một canh giờ.
Lồng ngực vô cùng đau đớn, y che miệng ho khan vài tiếng, mở tay ra, lòng bàn tay đầy máu tươi.
Nước mưa trút xuống, ngay lập tức rửa sạch vết máu.
Y hít thở khó khăn: “Cung thủ trấn giữ cửa thành.”
Hai mắt Nguyên Bảo ửng đỏ: “Bệ hạ, thân thể của người…”
Chu Ninh Sâm lắc đầu: “Trẫm không sao.”
Y còn hỏi: “Phía Từ Yến Chu thế nào?”
Nguyên Bảo nghe tiếng kèn ngày càng lớn, càng lúc càng tới gần: “Gần lắm rồi, ngay lập tức sẽ đến đây.”
Chu Ninh Sâm nuốt búng máu xuống: “Trấn Viễn Hầu đâu?”
“Đã bị Từ Yến Chu bắt.” Nguyên Bảo hít hít mũi: “Bệ hạ, Từ Yến Chu sắp đuổi tới rồi, bỏ Từ Châu đi thôi.”
Mưa đã nhẹ dần, rơi xuống người cũng không cảm nhận được, thân thể Chu Ninh Sâm lung lay.
Bỏ Từ Châu, vậy chỉ còn Ngu Thành.
Đó mới thật sự là môi hở răng lạnh.
Y nói: “Thủ thành trước, không giữ được lại tính sau.”
Chu Ninh Sâm đứng trên đầu thành, lồng ngực đau đớn, nếu như không mưa có lẽ lúc này đã đánh vào Dự Châu.
Vì sao ông trời lại cố tình đổ mưa.
Y chống hai tay lên tường thành, nhìn cảnh binh lính hoảng loạn chạy trốn ở phía dưới, chỉ cảm thấy bất lực.
Có phải Từ Châu cũng sẽ bị phá không?
Y hạ lệnh: “Đóng cửa, thủ thành.”
Toàn thân lạnh lẽo, y xuống dưới nghe phó tướng báo tin chiến sự phía trước.
Cửa thành bị phá.
Từ Yến Chu dẫn binh xông vào.
Đánh nguyên một ngày, ngày ngủ đêm tiếp tục đánh, cứ luân phiên như vậy, Chu Ninh Sâm phải chạy trốn suốt đêm tới Ngu Thành.
Từ Yến Chu không hề biết mệt, đổi lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, lúc này phải thừa thắng xông lên, đánh đổ hoàng thành.
Chàng ra lệnh: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ, sau đó tiến công Ngu Thành.”
Đã tảng sáng, phía chân trời đang có mưa phùn, khắp nơi sương khói mờ mịt.
Từ Yến Chu dẫn binh công phá Ngu Thành, đánh giết ép quân Đại Sở liên tiếp lui binh.
Quân Đại Sở như năm bè bảy mảng, chỉ cần một kích liền tan.
Chàng thừa cơ tiến quân giết vào Ngu Thành, binh mã không hề ngừng lại, trực tiếp chạy về phía cổng thành nam, từ Ngu Thành đi về phía nam hơn năm mươi dặm chính là Thịnh kinh.
Danh sách chương