Editor: Gà
Vành mắt cùng chóp mũi của nữ nhân phía trước đã ửng đỏ, tuy dung mạo không quá diễm lệ nhưng lại chọc người yêu thương.
Trong tưởng tượng của Chu Ninh Sâm, Từ Ấu Vi sẽ có dáng vẻ thế này, bên cạnh không còn một ai để dựa vào, cánh chim bị bẻ gãy, một Từ Ấu Vi luôn cao ngạo cũng phải cúi đầu trước mặt y.
Dáng vẻ của Tô Tuyết Ninh hiện giờ rất giống trong suy nghĩ của y.
Nhưng xét cho cùng, vẫn không phải là Từ Ấu Vi, Ấu Vi thiên nhân chi tư, không ai sánh bằng.
Chu Ninh Sâm thầm tính đã bao lâu rồi chưa được gặp nàng, ngót nghét cũng hơn bảy tháng.
Y sẽ không bao giờ quên những lời Sở Hoài đã truyền đạt ngày ấy, y biết phải quên thế nào.
Từ Ấu Vi hận y, nhưng hận vẫn còn tốt hơn là quên đi.
Mà Tô Tuyết Nịnh cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân, là trò tiêu khiển trong lúc tịch mịch, có điều hiện giờ nàng đã mang thai, đứa nhỏ này nên giữ hay bỏ đây?
Lúc đầu Chu Ninh Sâm cũng không nghĩ nhiều, hậu cung trẻ con hiếm muộn, dù nàng sinh ra cũng chẳng đáng ngại bao nhiêu, nhưng nếu Từ Ấu Vi trở về y biết phải giải thích như thế nào?
Tô Tuyết Nịnh đã bị phế, một hoàng tử xuất thân lãnh cung chi bằng cứ sinh trước, sau đó đưa nó đến chỗ Thái Hậu nuôi dưỡng.
Chu Ninh Sâm đưa ra quyết định, y lên tiếng trấn an: “Thái y nói thai vị không ổn, chỉ cần cẩn thận chăm sóc là có thể bình an sinh hạ, nàng không cần lo lắng.
Tô Tuyết Nịnh ngẩng đầu: “Hoàng thượng…”
Chu Ninh Sâm ngắt lời: “Ừ, không được triền bụng nữa, thiếu cái gì cứ sai nha hoàn đến nói với Nguyên Bảo một tiếng, nàng sống ở lãnh cũng cũng không tốt, chuyển về Dục Túc cung an tâm dưỡng thai đi.”
Đến cuối cùng, Chu Ninh Sâm vẫn không đề cập đến việc khôi phục phân vị cho Tô Tuyết Nịnh.
Tự y hiểu rõ, loại chuyện này một khi đã bắt đầu sẽ kéo theo vô số dã tâm và phiền phức, tốt hơn là nên chặn lại ngay từ đầu, cho Tô Tuyết Nịnh chuyển về đã xem như tận nghĩa tận tình.
Ngoại trừ phân vị, y ban thưởng rất nhiều thứ, cái gì nên có đều sẽ có, chẳng hạn như thuốc bổ, vải vóc và thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Thị nữ của Tô Tuyết Nịnh chưa bao giờ được thấy cung nào lớn như thế, cũng chưa từng thấy nhiều thứ tốt đến vậy, hai mắt đều phát sáng: “Hoàng thượng đối với nương nương thật tốt!”
Tô Tuyết Nịnh khiển trách: “Ta không phải nương nương, sau này đừng gọi sai.”
Thị nữ không cho là đúng: “Đó là chuyện sớm muộn thôi mà, nô tỳ chúc mừng chủ tử.”
Vậy mà trên mặt Tô Tuyết Nịnh không hề có thần sắc vui mừng, có cái gì để đáng mừng, phân vị của nàng không được khôi phục, Hoàng thượng chỉ dặn nàng an tâm dưỡng thai, tất cả những thứ được ban thưởng kia đều là cho đứa nhỏ trong bụng, một chút cũng không liên quan đến nàng.
Có lẽ khi đứa trẻ vừa sinh ra đã trực tiếp bỏ mẹ giữ con, chưa biết con của nàng sẽ bị đưa đến cung của phi tần nào.
Chuyển về Dục Tú cung dưới ánh mắt vô số người nhìn vào, bên cạnh là một Lệ phi đang mang thai, Tô Tuyết Nịnh thật sự không biết phải an tâm dưỡng thai bằng cách nào.
Nàng không muốn may áo cưới cho người khác, nàng muốn tìm cách để Hoàng thượng luôn nhớ đến nàng, nghĩ về nàng, chỉ có như vậy người khác mới sợ nàng, không dám động đến nàng kể cả khi nàng được sủng ái.
Lệ phi không ngờ Tô Tuyết Nịnh cũng mang thai, còn tưởng rằng nàng là người duy nhất có thai, hóa ra mỗi ngày Hoàng thượng đều rời khỏi Hi Ninh cung để đi gặp Tô Tuyết Nịnh.
Rốt cuộc nàng ta đã học được yêu thuật của hồ ly tinh ở chỗ nào, đánh cắp ba hồn bảy vía của Hoàng thượng đi?
Cung nữ bên cạnh khuyên can: “Nương nương, dù sao nàng ta cũng chỉ là một Thải Nữ, vẫn chưa biết đứa trẻ trong bụng là nam hay nữ, chắc chắn không thể qua được người.”
Lệ phi tức giận: “Hôm nay chuyển về Dục Tú cung, không biết chừng ngày mai đã được khôi phục phân vị, từ nay trở đi Tô gia lại vực dậy lần nữa, ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?”
“Bản cung hỏi người, đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa đặt chân vào Hi Ninh cung? Có phải hơn một tháng rồi không?”
Nàng luôn tự nhủ rằng triều đình bận rộn, phương bắc đánh nhau, phương nam mưa to nên Hoàng thượng không có thời gian đến hậu cung, nào ngờ Tô Tuyết Nịnh lại có thai.
Không phải không rảnh, căn bản là không muốn gặp nàng.
Thời tiết bên ngoài khá tốt, trời trong xanh, mây nhẹ thoáng khí, trong lòng Lệ phi khó chịu muốn ra ngoài đi dạo: “Bản cung muốn đọc sách một lúc.”
Theo ý Chu Ninh Sâm, Lệ phi đang mang thai nên an phận tĩnh dưỡng, chỉ cần nàng sinh được hoàng tử, có lẽ tương lai sẽ trở thành Thái tử, nàng còn gì mà chưa hài lòng.
Y trở lại ngự thư phòng tiếp tục xem tấu chương, phía Giang Nam đã thu xếp đâu vào đấy, chỉ cần có thừa tướng ở đó sẽ bình ổn được dân tâm.
Chu Ninh Sâm cảm thấy nhẽ nhõm phần nào, y phân phó: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh thừa tướng hồi kinh ngay hôm nay.”
***
Khắp nơi đều trời quang mây tạnh, chỉ riêng Lĩnh Nam mưa to như trút nước, dân chúng Lĩnh Nam vừa thấy mưa đã sợ, lo lắng sẽ tiếp tục mưa trong mười ngày nửa tháng, đến lúc đó một cọng hoa màu cũng không có để thu hoạch.
Sang chiều tối mây đen đã giăng đầy trời, chẳng mấy chốc mà mưa trút xuống, rất nhanh đã có vũng nước đọng trên mặt đất.
Dân chúng vội vàng thu dọn quần áo, đóng cửa nẻo thật chặt, mặt buồn rười rượi than trời sao lại mưa, chỉ mới hửng nắng được hai ngày.
Điều bọn họ sợ nhất bây giờ là mưa cả đêm lẫn ngày.
Tuy nhiên, ngày hôm sau mưa đã tạnh, mặt trời ló rạng.
Đất trong ruộng ẩm vô cùng, vài hạt sương đọng trên lá mạ trong vắt dưới ánh nắng.
Cuối cùng dân chúng Lĩnh Nam cũng hiểu được cảm giác của người Vân Châu, ở chỗ họ bắt đầu tối mưa sáng tạnh, tựa như ông trời biết hoa màu lúc nào sẽ thiếu nước.
Nụ cười trên mặt mọi người đều như hoa nở, thế này thật tốt, không cần phải khổ sở lo lắng, năm nay có thể yên tâm mà thu hoạch.
Có một vài bá tánh trà dư tửu hậu nghị luận lúc nhàn rỗi, nói rằng ông trời tính tình tốt, người Vân Châu không cần lo lắng mùa vụ thất bát vì ông trời luôn soi đường cho người tốt.
So với Đại Sở mưa hơn nửa tháng thì ở Vân Châu lại đêm mưa ngày nắng, chưa đủ chứng minh ông trời đang ủng hộ hay sao?
Nghe những lời này Lưu Vĩ Trạm cảm thấy vô cùng có lý, mặc dù đoạn đường mà bọn họ đi gặp rất nhiều trở ngại, nhưng vẫn được xem như thuận buồm xuôi gió..
Khi trở về hắn truyền đạt lại cho mấy người Cố Diệu nghe một lần: “Quả đúng là ông trời đang hướng về phía chúng ta.”
Cố Diệu: “Lĩnh Nam đã hết mưa mà phía Dự Châu cũng tạnh rồi, nếu muốn vụ mùa bội thu không nên chỉ dựa vào ông trời mà phải bón phân nhổ cỏ bắt sâu, tranh thủ lúc thời tiết tốt ra ruộng làm cỏ đi.”
Từ Yến Chu đang cầm cố trong quân doanh, Giang Nhị phụng mệnh đi gia cố tường thành, cho nên trong phủ thủ thành chỉ còn người nhà Từ gia, lão thừa tướng, Lưu Vĩ Trạm và Giang Nhất.
Lưu Vĩ Trạm kinh ngạc thốt: “Làm cỏ?”
Cố Diệu: “Ừ, phải nhổ thật sạch cỏ trong ruộng, ở Lĩnh Nam chúng ta không có nhiều đất hẳn sẽ dọn nhanh thôi.
Đợi nảy mầm hết lại nhìn xem có cần bón phân không, sau đó còn về dọn cỏ trong phủ.”
Cỏ dại sẽ hút hết dinh dưỡng của hoa màu, Cố Diệu nhanh chóng quyết định: “Đi làm sớm nắng lên thì về nghỉ, đến chiều lại ra.”
Nói thật, Lưu Vĩ Trạm không quá tình nguyện đi làm cỏ ngoài ruộng, nếu bảo hắn lên núi hái rau dại cho heo ăn hắn còn nghĩ lại, vì việc này sẽ thấy vật phẩm.
Còn đi làm cỏ chỉ có thể dùng tay mò dưới nước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hiềm nỗi, chỉ thị của Cố Diệu hắn không dám không đi, đành hy vọng lúc về sẽ được ăn món ngon nào đó, sớm biết thế này thà hắn chạy theo đám Giang Nhị đi sửa thành còn hơn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Ngoài đồng đã có rất nhiều người, mưa xuống một đêm mạ phát triển cao hơn mà cỏ cũng rậm rạp không kém, mấy người Cố Diệu cũng đi đến thửa ruộng nhà mình làm cỏ.
Bọn họ trồng muộn hơn nên mới nảy mầm, mạ cùng cỏ xen lẫn vào nhau khó mà phân biệt, Cố Diệu dặn: “Nhìn kỹ một chút, đừng nhổ luôn mạ.”
Ruộng đầy cỏ dại, Lưu Vĩ Trạm mắt tinh liếc thấy có người đang hái rau dại hình răng cưa trên bờ ruộng.
Hắn thuận miệng sang hỏi: “Đại nương, cái này ăn được không?”
Đã qua một tháng mà Lưu Vĩ Trạm vẫn nhớ thương mùi vị của sủi cảo nhân rau đắng.
Đại nương đáp: “Ăn được, đây là rau lưỡi cưa, làm nhân bánh bao sẽ rất ngon.”
Lưu Vĩ Trạm gật gật đầu, cảm ơn đại nương rồi chạy đến hỏi Cố Diệu: “Ta nhổ rau dại ngươi sẽ hấp bánh bao chứ?”
Không lý nào cho ăn thịt ngỗng lại cấm ăn rau dại.
Mặc dù sau trận mưa rau lưỡi cưa đã lác đác mọc lên, nhưng chẳng có bao nhiêu, hái không được nhiều.
Cố Diệu ngăn: “Chẳng được mấy, nhổ làm gì.” Trên bờ ruộng có mấy đại nương nhiều tuổi đang nhổ, không nên đi tranh với người ta.
Lưu Vĩ Trạm ngoan cố: “Trong ruộng cũng có đấy, ta sẽ nhổ trong ruộng.”
Rau lưỡi cưa trong ruộng ít hơn trên bờ, hơn nữa còn mọc lẫn với cỏ dại, Lưu Vĩ Trạm phải lần tìm từng khóm, nhổ từng bụi một.
Nhổ hết trong nhà mình lại chạy sang ruộng nhà khác nhổ giúp, cho đến khi hết sạch rau lưỡi cưa mới thôi, bảo không muốn làm, thế mà cỏ trong ruộng chẳng còn dư cọng nào.
Hai người Lưu Vĩ Trạm và Giang Nhất nhổ được hai rổ rau lưỡi cưa, trụng qua nước sôi phỏng chừng đã ít đi một phần, trộn với thịt băm cũng không đủ cho hơn ba mươi miệng ăn.
Chỉ đành bỏ thêm nhiều thịt.
Băm chung rau lưỡi cưa với thịt, thịt nhiều rau thiếu nên bánh bao lần này thơm hơn, nhân là một viên thịt to, ăn rất ngon và vừa ý.
Lưu Vĩ Trạm xoa bụng: “Rau dại ngon quá, mỗi ngày ăn rau dại thôi cũng được.”
Cố Diệu sặc lại: “Rau dại ăn ngon là vì bên trong có thịt, không có thịt thử xem lần sau ngươi còn nói vậy không, nhổ về sẽ trực tiếp ném cho ngỗng rỉa.”
Từ Yến Chu cũng nói: “Dù có tiền cũng không nên ăn tiêu thế này mãi, từ đạm bạc thành xa hoa dễ chuyển, từ xa xỉ thành tằn tiện khó làm, tiền vẫn phải chi tiêu trên lưỡi đao, có điều, quả thật ăn rất ngon.”
Lưu Vĩ Trạm gật đầu lia lịa, phải tiết kiệm tiền, có lẽ sau này khi thiên hạ thái bình hẵn sẽ dựa vào việc mua heo bán gà để kiếm tiền, nên càng phải tiết kiệm.
Vả lại, thức ăn của họ cũng không tệ, chẳng phải bữa bữa đều ăn thịt nhưng nhìn chung vẫn có vị thịt, nếu là trước kia làm sao dám nghĩ tới.
Đồ ăn trong doanh trại ngon các tướng sĩ mới có tinh thần luyện binh, những người đi gia cố cổng thành không chỉ được nuôi cơm, mà còn được trả mười đồng tiền mỗi ngày.
Cơm trưa của họ là màn thầu và thịt heo kho đậu hũ, tuy không có nhiều thịt nhưng lúc nhận đồ ăn mỗi người đều được chia một miếng thịt, có mỡ có nạc, kẹp chung với màn thầu thì ngon hết sẩy.
Chỉ riêng cơm trưa có thịt đã không cần lấy thêm tiền công, chớ nói chi là trả mười đồng tiền mỗi ngày.
Vậy nên mọi người càng ra sức làm việc, tường thành vừa sửa xong lập tức vào thôn sửa lại nhà cửa, góp một viên gạch cũng tránh bị dột lúc trời đổ mưa.
Bức tường thành ở phía bắc đang xây từ từ, bắt đầu từ Vân Thành ở phía Tây kéo dài đến Minh Xuyên ở phía đông, vừa vạn bao bọc toàn bộ Vân Châu, mà phía ranh giới Vân Châu ước chừng có hơn ba thành.
Một số người đi sửa tường thành, còn những người khác có nhiệm vụ trồng cây trên núi Lĩnh và vùng đất cát ngoài thành, Cố Diệu phụ trách việc tưới nước, nàng thêm linh tuyền vào trong nước chắc chắn cây cối sẽ phát triển thật tốt.
Sau vài năm nữa cây cối biến thành cổ thụ, không những ngăn được bão cát mà còn đơm hoa kết trái.
Nhìn dòng người tấp nập đằng xa, Cố Diệu cảm thấy rất nhớ Từ Ấu Vi, tiểu muội muội đáng yêu nhu thuận như vậy lại phải đi Giang Nam, Cố Diệu rất muốn cho Từ Ấu Vi nhìn thấy một Vân Châu tốt đẹp như hiện tại.
Bọn họ không cần phải trốn đông trốn tây, mà có thể đi đến bất cứ nơi nào họ muốn.
Chỉ cần đón được người nhà thừa tướng, hai người sẽ lập tức trở về, bọn họ ở lại trên đất Đại Sở thêm ngày nào, Cố Diệu sẽ phải lo lắng thêm ngày đó. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Người nhà của thừa tướng đã được đón đến, đang dàn xếp tại Tương Dương.
Phía Thịnh Kinh đề phòng rất nghiêm ngặt, muốn đón người cũng phải hơn một tháng mới hoàn thành, Giang Thập Tam đón người xong lập tức đến Giang Nam tìm Sở Hoài, sau đó trực tiếp vòng trở lại về Lĩnh Nam.
Ấy vậy mà, bọn họ vừa mới chuẩn bị rời đi thánh chỉ lại tới, lệnh thừa tướng hồi kinh ngay hôm nay.
Công công truyền chỉ hỏi: “Đại nhân, không biết hôm nay hay sáng mai mới về, tiểu nhân sẽ chuẩn bị xe ngựa.”
Sở Hoài đáp: “Sáng mai.”
Kéo dài thời gian trước rồi tính sau.
Trước mặt có hai con đường, một là suốt đêm đào tẩu đi đường vòng về Lĩnh Nam, nhưng như vậy sẽ bị Chu Ninh Sâm phát hiện.
Giang Nam cách Lĩnh Nam ngàn dặm, không biết trên đường đi sẽ phát sinh ra chuyện gì, chẳng may Chu Ninh Sâm phái binh chặn lại, bọn họ chưa chắc có thể thoát thân.
Cách khác là quay lại Thịnh Kinh trước, sau đó tìm cơ hội trở về.
Ở Thịnh Kinh, bọn họ có sáu mươi người đang ẩn nấp trong phủ thừa tướng, xuất phát từ đó về Lĩnh Nam sẽ thuận tiện hơn.
Hôm sau trời vừa sáng đám người Từ Ấu Vi đã ngồi xe ngựa quay về Thịnh Kinh, trong xe ngựa lung lay thoáng động, lắc lư làm nàng ngủ gà gật.
Sở Hoài nói nhỏ: “Nàng dựa vào ta ngủ một lát đi.”
Họ phải đi sớm nên hiện tại mới hửng sáng, Sở Hoài muốn để Từ Ấu Vi ngủ thêm một lát.
Nàng lắc đầu, đang trong thời khắc quan trọng nhất không thể mắc sai lầm, dù một chút cũng không được.
“Nếu ta ngủ huynh lại phải gọi ta dậy.”
Nàng không được ngủ.
Sở Hoài lại nói: “Vậy ta sẽ gọi nàng.”
Nói chuyện với Sở Hoài nàng đã hết buồn ngủ: “Gọi ta cũng không được, gọi nhỏ ta không nghe thấy, gọi lớn lại đánh động người bên ngoài.”
“Ta sẽ lắc cánh tay nàng, như vậy nàng sẽ tỉnh thôi.”
Lại nghe nàng hỏi: “Chẳng may bị huynh lắc làm ta ngã ra đất thì phải làm sao?”
Sở Hoài trầm giọng đáp: “Ta sẽ không để nàng bị ngã.”
Từ Ấu Vi chống cằm trêu chọc: “Đại nhân, huynh biết không, khi hạ nhân hầu hạ nhất định phải chú ý cẩn thận, dù làm nghiêng tách trà cũng không thể, chớ nói chi trong lúc hầu hạ chủ tử mà dám ngủ gật.”
Sở Hoài: “…Nếu nàng lỡ ngủ gật thì sao, có phải phạt không?”
Từ Ấu Vi chẳng biết nên trả lời thế nào, nói rằng nàng nên bị phạt ư, nhưng như thế Sở Hoài lại im bặt nói không nói gì.
Sao nhỉ…
Từ Ấu Vi cứng rắn đáp: “Phải phạt, phạt quỳ hoặc phạt trượng.
Nếu còn tái phạm lần sau sẽ phạt nặng hơn.”
Sở Hoài há miệng thở dốc, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không nỡ phạt…”
Hắn ép giọng cực thấp, cũng không biết là sợ xa phu bên ngoài nghe thấy, hay sợ nàng nghe được.
Từ Ấu Vi không nghe rõ, hình như nàng chỉ nghe được từ không nỡ.
Nàng hỏi: “Huynh vừa nói gì cơ?”
Mặt nàng đã cải trang, càng khiến đôi mắt trở nên xinh đẹp vạn phần, tựa như một khối bảo thạch, trong vắt linh động.
Sở Hoài ho khan một tiếng: “Ta vừa nói là ta không nỡ phạt nàng.”
Từ Ấu Vi khẽ mím môi: “Vậy sau này ta sẽ hầu hạ huynh ít tận tâm hơn.”
Sở Hoài không cần nàng phải hầu hạ, tận tâm hay không tận tâm đều chẳng sao cả, hắn tận tâm là được.
Hắn nói với nàng: “Sau này không cần nàng phải hầu hạ.”
Lúc này Từ Ấu Vi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng ngoảnh mặt đi: “Bây giờ huynh nói lời dễ nghe, biết đâu sau này lại bắt ta phải hầu hạ huynh mọi thứ thì sao.”
Sở Hoài có thể lấy tính mạng ra thề rằng hắn sẽ đối với nàng thật tốt, đặt nàng trên đầu quả tim: “Ta có thể thề…”
Nếu là người khác có lẽ sẽ nói ta tin, không cần thề.
Nhưng Từ Ấu Vi thì khác: “Vậy huynh thề đi, ta nghe, huynh nói theo ta, sau này ta sẽ đối xử tốt với Từ Ấu Vi suốt đời, một đời một kiếp chỉ hai người không bao giờ nạp thiếp, sẽ chăm sóc Từ Ấu Vi mãi mãi, tương lai nàng trở nên già nua xấu xí vẫn không ghét bỏ nàng…”
Sở Hoài làm theo, thề thốt xong liền nói: “Chỉ lúc động phòng mới thề non hẹn biển…Đợi đến lúc động phòng ta lại thề thêm lần nữa.”
Mặt Từ Ấu Vi hơi nóng, nàng mạnh miệng đáp: Thành thân thì quá sớm, huynh đừng nghĩ sẽ cưới được ta về nhanh như vậy, huynh phải có nhà có tiền, muốn cưới ta không dễ vậy đâu.”
Sở Hoài khẳng định: “Ta sẽ kiếm tiền.”
Trên đường đi hai người đều nói chuyện nên không hề thấy mệt mỏi.
Ba ngày sau bọn họ đến Thập Lý Đình, đi thêm mười dặm nữa là đến thành Thịnh Kinh.
Sở Hoài muốn để Từ Ấu Vi đi trước, sau đó hắn sẽ nghĩ cách trở về, đêm dài lắm mộng đi càng sớm càng tốt.
Từ Ấu Vi suy nghĩ thiệt hơn rõ ràng, cũng không cố chấp ở lại.
Sở Hoài võ công cao cường, nàng đi rồi hắn không cần phải lo lắng, nàng gật đầu dặn: “Vậy huynh phải về sớm nhé.”
Từ Ấu Vi chuẩn bị ra khỏi thành từ cửa bắc, xe ngựa tiến lên, vừa đến cổng thành đột nhiên đi chậm rồi dừng lại.
Xa phu báo: “Đại nhân, Hoàng thượng tới.”
Cửa thành nam dựng liễn hoàng gia, Chu Ninh Sâm một thân long bào đứng ở phía trước.
Sở Hoài bước xuống xe ngựa, Từ Ấu Vi đi theo phía sau hắn, hai người quỳ xuống hành lễ với Chu Ninh Sâm.
Chu Ninh Sâm nâng Sở Hoài đứng lên: “Trẫm đến đón thừa tướng hồi kinh.”
Khóe mắt y chợt quét về phía người hầu sau lưng thừa tướng, tên hầu này lớn lên thật tinh tế.
Chu Ninh Sâm mở lời: “Thừa tướng cực khổ rồi.”
Sở Hoài đáp: “Có thể vì Hoàng thượng phân ưu, vì bá tánh phân ưu là phúc phận của lão thần.”
Nhận được những lời này Chu Ninh Sâm rất vừa lòng: “Thừa tướng trở về nghỉ ngơi cho tốt…Tiểu đồng đi cùng thừa tướng suốt chặng đường này, cũng vất vả.”
Từ Ấu Vi cúi đầu: “Đây là việc nô tài nên làm.”
Chu Ninh Sâm cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, thân hình cũng quen thuộc, rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, giọng nói cũng chưa từng nghe qua nhưng vẫn rất thân quen.
Rõ ràng lần trước không có cảm giác này.
Y ra lệnh: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Từ Ấu Vi thầm căng thẳng trong lòng, nàng ngẩng đầu lên cụp mắt xuống.
Gương mặt nàng rất xa lạ, Chu Ninh Sâm không có khả năng nhận ra nàng được.
Chu Ninh Sâm nhìn nàng tiếp tục: “Nhìn trẫm.”.
Vành mắt cùng chóp mũi của nữ nhân phía trước đã ửng đỏ, tuy dung mạo không quá diễm lệ nhưng lại chọc người yêu thương.
Trong tưởng tượng của Chu Ninh Sâm, Từ Ấu Vi sẽ có dáng vẻ thế này, bên cạnh không còn một ai để dựa vào, cánh chim bị bẻ gãy, một Từ Ấu Vi luôn cao ngạo cũng phải cúi đầu trước mặt y.
Dáng vẻ của Tô Tuyết Ninh hiện giờ rất giống trong suy nghĩ của y.
Nhưng xét cho cùng, vẫn không phải là Từ Ấu Vi, Ấu Vi thiên nhân chi tư, không ai sánh bằng.
Chu Ninh Sâm thầm tính đã bao lâu rồi chưa được gặp nàng, ngót nghét cũng hơn bảy tháng.
Y sẽ không bao giờ quên những lời Sở Hoài đã truyền đạt ngày ấy, y biết phải quên thế nào.
Từ Ấu Vi hận y, nhưng hận vẫn còn tốt hơn là quên đi.
Mà Tô Tuyết Nịnh cùng lắm chỉ là một kẻ thế thân, là trò tiêu khiển trong lúc tịch mịch, có điều hiện giờ nàng đã mang thai, đứa nhỏ này nên giữ hay bỏ đây?
Lúc đầu Chu Ninh Sâm cũng không nghĩ nhiều, hậu cung trẻ con hiếm muộn, dù nàng sinh ra cũng chẳng đáng ngại bao nhiêu, nhưng nếu Từ Ấu Vi trở về y biết phải giải thích như thế nào?
Tô Tuyết Nịnh đã bị phế, một hoàng tử xuất thân lãnh cung chi bằng cứ sinh trước, sau đó đưa nó đến chỗ Thái Hậu nuôi dưỡng.
Chu Ninh Sâm đưa ra quyết định, y lên tiếng trấn an: “Thái y nói thai vị không ổn, chỉ cần cẩn thận chăm sóc là có thể bình an sinh hạ, nàng không cần lo lắng.
Tô Tuyết Nịnh ngẩng đầu: “Hoàng thượng…”
Chu Ninh Sâm ngắt lời: “Ừ, không được triền bụng nữa, thiếu cái gì cứ sai nha hoàn đến nói với Nguyên Bảo một tiếng, nàng sống ở lãnh cũng cũng không tốt, chuyển về Dục Túc cung an tâm dưỡng thai đi.”
Đến cuối cùng, Chu Ninh Sâm vẫn không đề cập đến việc khôi phục phân vị cho Tô Tuyết Nịnh.
Tự y hiểu rõ, loại chuyện này một khi đã bắt đầu sẽ kéo theo vô số dã tâm và phiền phức, tốt hơn là nên chặn lại ngay từ đầu, cho Tô Tuyết Nịnh chuyển về đã xem như tận nghĩa tận tình.
Ngoại trừ phân vị, y ban thưởng rất nhiều thứ, cái gì nên có đều sẽ có, chẳng hạn như thuốc bổ, vải vóc và thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Thị nữ của Tô Tuyết Nịnh chưa bao giờ được thấy cung nào lớn như thế, cũng chưa từng thấy nhiều thứ tốt đến vậy, hai mắt đều phát sáng: “Hoàng thượng đối với nương nương thật tốt!”
Tô Tuyết Nịnh khiển trách: “Ta không phải nương nương, sau này đừng gọi sai.”
Thị nữ không cho là đúng: “Đó là chuyện sớm muộn thôi mà, nô tỳ chúc mừng chủ tử.”
Vậy mà trên mặt Tô Tuyết Nịnh không hề có thần sắc vui mừng, có cái gì để đáng mừng, phân vị của nàng không được khôi phục, Hoàng thượng chỉ dặn nàng an tâm dưỡng thai, tất cả những thứ được ban thưởng kia đều là cho đứa nhỏ trong bụng, một chút cũng không liên quan đến nàng.
Có lẽ khi đứa trẻ vừa sinh ra đã trực tiếp bỏ mẹ giữ con, chưa biết con của nàng sẽ bị đưa đến cung của phi tần nào.
Chuyển về Dục Tú cung dưới ánh mắt vô số người nhìn vào, bên cạnh là một Lệ phi đang mang thai, Tô Tuyết Nịnh thật sự không biết phải an tâm dưỡng thai bằng cách nào.
Nàng không muốn may áo cưới cho người khác, nàng muốn tìm cách để Hoàng thượng luôn nhớ đến nàng, nghĩ về nàng, chỉ có như vậy người khác mới sợ nàng, không dám động đến nàng kể cả khi nàng được sủng ái.
Lệ phi không ngờ Tô Tuyết Nịnh cũng mang thai, còn tưởng rằng nàng là người duy nhất có thai, hóa ra mỗi ngày Hoàng thượng đều rời khỏi Hi Ninh cung để đi gặp Tô Tuyết Nịnh.
Rốt cuộc nàng ta đã học được yêu thuật của hồ ly tinh ở chỗ nào, đánh cắp ba hồn bảy vía của Hoàng thượng đi?
Cung nữ bên cạnh khuyên can: “Nương nương, dù sao nàng ta cũng chỉ là một Thải Nữ, vẫn chưa biết đứa trẻ trong bụng là nam hay nữ, chắc chắn không thể qua được người.”
Lệ phi tức giận: “Hôm nay chuyển về Dục Tú cung, không biết chừng ngày mai đã được khôi phục phân vị, từ nay trở đi Tô gia lại vực dậy lần nữa, ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?”
“Bản cung hỏi người, đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa đặt chân vào Hi Ninh cung? Có phải hơn một tháng rồi không?”
Nàng luôn tự nhủ rằng triều đình bận rộn, phương bắc đánh nhau, phương nam mưa to nên Hoàng thượng không có thời gian đến hậu cung, nào ngờ Tô Tuyết Nịnh lại có thai.
Không phải không rảnh, căn bản là không muốn gặp nàng.
Thời tiết bên ngoài khá tốt, trời trong xanh, mây nhẹ thoáng khí, trong lòng Lệ phi khó chịu muốn ra ngoài đi dạo: “Bản cung muốn đọc sách một lúc.”
Theo ý Chu Ninh Sâm, Lệ phi đang mang thai nên an phận tĩnh dưỡng, chỉ cần nàng sinh được hoàng tử, có lẽ tương lai sẽ trở thành Thái tử, nàng còn gì mà chưa hài lòng.
Y trở lại ngự thư phòng tiếp tục xem tấu chương, phía Giang Nam đã thu xếp đâu vào đấy, chỉ cần có thừa tướng ở đó sẽ bình ổn được dân tâm.
Chu Ninh Sâm cảm thấy nhẽ nhõm phần nào, y phân phó: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh thừa tướng hồi kinh ngay hôm nay.”
***
Khắp nơi đều trời quang mây tạnh, chỉ riêng Lĩnh Nam mưa to như trút nước, dân chúng Lĩnh Nam vừa thấy mưa đã sợ, lo lắng sẽ tiếp tục mưa trong mười ngày nửa tháng, đến lúc đó một cọng hoa màu cũng không có để thu hoạch.
Sang chiều tối mây đen đã giăng đầy trời, chẳng mấy chốc mà mưa trút xuống, rất nhanh đã có vũng nước đọng trên mặt đất.
Dân chúng vội vàng thu dọn quần áo, đóng cửa nẻo thật chặt, mặt buồn rười rượi than trời sao lại mưa, chỉ mới hửng nắng được hai ngày.
Điều bọn họ sợ nhất bây giờ là mưa cả đêm lẫn ngày.
Tuy nhiên, ngày hôm sau mưa đã tạnh, mặt trời ló rạng.
Đất trong ruộng ẩm vô cùng, vài hạt sương đọng trên lá mạ trong vắt dưới ánh nắng.
Cuối cùng dân chúng Lĩnh Nam cũng hiểu được cảm giác của người Vân Châu, ở chỗ họ bắt đầu tối mưa sáng tạnh, tựa như ông trời biết hoa màu lúc nào sẽ thiếu nước.
Nụ cười trên mặt mọi người đều như hoa nở, thế này thật tốt, không cần phải khổ sở lo lắng, năm nay có thể yên tâm mà thu hoạch.
Có một vài bá tánh trà dư tửu hậu nghị luận lúc nhàn rỗi, nói rằng ông trời tính tình tốt, người Vân Châu không cần lo lắng mùa vụ thất bát vì ông trời luôn soi đường cho người tốt.
So với Đại Sở mưa hơn nửa tháng thì ở Vân Châu lại đêm mưa ngày nắng, chưa đủ chứng minh ông trời đang ủng hộ hay sao?
Nghe những lời này Lưu Vĩ Trạm cảm thấy vô cùng có lý, mặc dù đoạn đường mà bọn họ đi gặp rất nhiều trở ngại, nhưng vẫn được xem như thuận buồm xuôi gió..
Khi trở về hắn truyền đạt lại cho mấy người Cố Diệu nghe một lần: “Quả đúng là ông trời đang hướng về phía chúng ta.”
Cố Diệu: “Lĩnh Nam đã hết mưa mà phía Dự Châu cũng tạnh rồi, nếu muốn vụ mùa bội thu không nên chỉ dựa vào ông trời mà phải bón phân nhổ cỏ bắt sâu, tranh thủ lúc thời tiết tốt ra ruộng làm cỏ đi.”
Từ Yến Chu đang cầm cố trong quân doanh, Giang Nhị phụng mệnh đi gia cố tường thành, cho nên trong phủ thủ thành chỉ còn người nhà Từ gia, lão thừa tướng, Lưu Vĩ Trạm và Giang Nhất.
Lưu Vĩ Trạm kinh ngạc thốt: “Làm cỏ?”
Cố Diệu: “Ừ, phải nhổ thật sạch cỏ trong ruộng, ở Lĩnh Nam chúng ta không có nhiều đất hẳn sẽ dọn nhanh thôi.
Đợi nảy mầm hết lại nhìn xem có cần bón phân không, sau đó còn về dọn cỏ trong phủ.”
Cỏ dại sẽ hút hết dinh dưỡng của hoa màu, Cố Diệu nhanh chóng quyết định: “Đi làm sớm nắng lên thì về nghỉ, đến chiều lại ra.”
Nói thật, Lưu Vĩ Trạm không quá tình nguyện đi làm cỏ ngoài ruộng, nếu bảo hắn lên núi hái rau dại cho heo ăn hắn còn nghĩ lại, vì việc này sẽ thấy vật phẩm.
Còn đi làm cỏ chỉ có thể dùng tay mò dưới nước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hiềm nỗi, chỉ thị của Cố Diệu hắn không dám không đi, đành hy vọng lúc về sẽ được ăn món ngon nào đó, sớm biết thế này thà hắn chạy theo đám Giang Nhị đi sửa thành còn hơn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Ngoài đồng đã có rất nhiều người, mưa xuống một đêm mạ phát triển cao hơn mà cỏ cũng rậm rạp không kém, mấy người Cố Diệu cũng đi đến thửa ruộng nhà mình làm cỏ.
Bọn họ trồng muộn hơn nên mới nảy mầm, mạ cùng cỏ xen lẫn vào nhau khó mà phân biệt, Cố Diệu dặn: “Nhìn kỹ một chút, đừng nhổ luôn mạ.”
Ruộng đầy cỏ dại, Lưu Vĩ Trạm mắt tinh liếc thấy có người đang hái rau dại hình răng cưa trên bờ ruộng.
Hắn thuận miệng sang hỏi: “Đại nương, cái này ăn được không?”
Đã qua một tháng mà Lưu Vĩ Trạm vẫn nhớ thương mùi vị của sủi cảo nhân rau đắng.
Đại nương đáp: “Ăn được, đây là rau lưỡi cưa, làm nhân bánh bao sẽ rất ngon.”
Lưu Vĩ Trạm gật gật đầu, cảm ơn đại nương rồi chạy đến hỏi Cố Diệu: “Ta nhổ rau dại ngươi sẽ hấp bánh bao chứ?”
Không lý nào cho ăn thịt ngỗng lại cấm ăn rau dại.
Mặc dù sau trận mưa rau lưỡi cưa đã lác đác mọc lên, nhưng chẳng có bao nhiêu, hái không được nhiều.
Cố Diệu ngăn: “Chẳng được mấy, nhổ làm gì.” Trên bờ ruộng có mấy đại nương nhiều tuổi đang nhổ, không nên đi tranh với người ta.
Lưu Vĩ Trạm ngoan cố: “Trong ruộng cũng có đấy, ta sẽ nhổ trong ruộng.”
Rau lưỡi cưa trong ruộng ít hơn trên bờ, hơn nữa còn mọc lẫn với cỏ dại, Lưu Vĩ Trạm phải lần tìm từng khóm, nhổ từng bụi một.
Nhổ hết trong nhà mình lại chạy sang ruộng nhà khác nhổ giúp, cho đến khi hết sạch rau lưỡi cưa mới thôi, bảo không muốn làm, thế mà cỏ trong ruộng chẳng còn dư cọng nào.
Hai người Lưu Vĩ Trạm và Giang Nhất nhổ được hai rổ rau lưỡi cưa, trụng qua nước sôi phỏng chừng đã ít đi một phần, trộn với thịt băm cũng không đủ cho hơn ba mươi miệng ăn.
Chỉ đành bỏ thêm nhiều thịt.
Băm chung rau lưỡi cưa với thịt, thịt nhiều rau thiếu nên bánh bao lần này thơm hơn, nhân là một viên thịt to, ăn rất ngon và vừa ý.
Lưu Vĩ Trạm xoa bụng: “Rau dại ngon quá, mỗi ngày ăn rau dại thôi cũng được.”
Cố Diệu sặc lại: “Rau dại ăn ngon là vì bên trong có thịt, không có thịt thử xem lần sau ngươi còn nói vậy không, nhổ về sẽ trực tiếp ném cho ngỗng rỉa.”
Từ Yến Chu cũng nói: “Dù có tiền cũng không nên ăn tiêu thế này mãi, từ đạm bạc thành xa hoa dễ chuyển, từ xa xỉ thành tằn tiện khó làm, tiền vẫn phải chi tiêu trên lưỡi đao, có điều, quả thật ăn rất ngon.”
Lưu Vĩ Trạm gật đầu lia lịa, phải tiết kiệm tiền, có lẽ sau này khi thiên hạ thái bình hẵn sẽ dựa vào việc mua heo bán gà để kiếm tiền, nên càng phải tiết kiệm.
Vả lại, thức ăn của họ cũng không tệ, chẳng phải bữa bữa đều ăn thịt nhưng nhìn chung vẫn có vị thịt, nếu là trước kia làm sao dám nghĩ tới.
Đồ ăn trong doanh trại ngon các tướng sĩ mới có tinh thần luyện binh, những người đi gia cố cổng thành không chỉ được nuôi cơm, mà còn được trả mười đồng tiền mỗi ngày.
Cơm trưa của họ là màn thầu và thịt heo kho đậu hũ, tuy không có nhiều thịt nhưng lúc nhận đồ ăn mỗi người đều được chia một miếng thịt, có mỡ có nạc, kẹp chung với màn thầu thì ngon hết sẩy.
Chỉ riêng cơm trưa có thịt đã không cần lấy thêm tiền công, chớ nói chi là trả mười đồng tiền mỗi ngày.
Vậy nên mọi người càng ra sức làm việc, tường thành vừa sửa xong lập tức vào thôn sửa lại nhà cửa, góp một viên gạch cũng tránh bị dột lúc trời đổ mưa.
Bức tường thành ở phía bắc đang xây từ từ, bắt đầu từ Vân Thành ở phía Tây kéo dài đến Minh Xuyên ở phía đông, vừa vạn bao bọc toàn bộ Vân Châu, mà phía ranh giới Vân Châu ước chừng có hơn ba thành.
Một số người đi sửa tường thành, còn những người khác có nhiệm vụ trồng cây trên núi Lĩnh và vùng đất cát ngoài thành, Cố Diệu phụ trách việc tưới nước, nàng thêm linh tuyền vào trong nước chắc chắn cây cối sẽ phát triển thật tốt.
Sau vài năm nữa cây cối biến thành cổ thụ, không những ngăn được bão cát mà còn đơm hoa kết trái.
Nhìn dòng người tấp nập đằng xa, Cố Diệu cảm thấy rất nhớ Từ Ấu Vi, tiểu muội muội đáng yêu nhu thuận như vậy lại phải đi Giang Nam, Cố Diệu rất muốn cho Từ Ấu Vi nhìn thấy một Vân Châu tốt đẹp như hiện tại.
Bọn họ không cần phải trốn đông trốn tây, mà có thể đi đến bất cứ nơi nào họ muốn.
Chỉ cần đón được người nhà thừa tướng, hai người sẽ lập tức trở về, bọn họ ở lại trên đất Đại Sở thêm ngày nào, Cố Diệu sẽ phải lo lắng thêm ngày đó. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Người nhà của thừa tướng đã được đón đến, đang dàn xếp tại Tương Dương.
Phía Thịnh Kinh đề phòng rất nghiêm ngặt, muốn đón người cũng phải hơn một tháng mới hoàn thành, Giang Thập Tam đón người xong lập tức đến Giang Nam tìm Sở Hoài, sau đó trực tiếp vòng trở lại về Lĩnh Nam.
Ấy vậy mà, bọn họ vừa mới chuẩn bị rời đi thánh chỉ lại tới, lệnh thừa tướng hồi kinh ngay hôm nay.
Công công truyền chỉ hỏi: “Đại nhân, không biết hôm nay hay sáng mai mới về, tiểu nhân sẽ chuẩn bị xe ngựa.”
Sở Hoài đáp: “Sáng mai.”
Kéo dài thời gian trước rồi tính sau.
Trước mặt có hai con đường, một là suốt đêm đào tẩu đi đường vòng về Lĩnh Nam, nhưng như vậy sẽ bị Chu Ninh Sâm phát hiện.
Giang Nam cách Lĩnh Nam ngàn dặm, không biết trên đường đi sẽ phát sinh ra chuyện gì, chẳng may Chu Ninh Sâm phái binh chặn lại, bọn họ chưa chắc có thể thoát thân.
Cách khác là quay lại Thịnh Kinh trước, sau đó tìm cơ hội trở về.
Ở Thịnh Kinh, bọn họ có sáu mươi người đang ẩn nấp trong phủ thừa tướng, xuất phát từ đó về Lĩnh Nam sẽ thuận tiện hơn.
Hôm sau trời vừa sáng đám người Từ Ấu Vi đã ngồi xe ngựa quay về Thịnh Kinh, trong xe ngựa lung lay thoáng động, lắc lư làm nàng ngủ gà gật.
Sở Hoài nói nhỏ: “Nàng dựa vào ta ngủ một lát đi.”
Họ phải đi sớm nên hiện tại mới hửng sáng, Sở Hoài muốn để Từ Ấu Vi ngủ thêm một lát.
Nàng lắc đầu, đang trong thời khắc quan trọng nhất không thể mắc sai lầm, dù một chút cũng không được.
“Nếu ta ngủ huynh lại phải gọi ta dậy.”
Nàng không được ngủ.
Sở Hoài lại nói: “Vậy ta sẽ gọi nàng.”
Nói chuyện với Sở Hoài nàng đã hết buồn ngủ: “Gọi ta cũng không được, gọi nhỏ ta không nghe thấy, gọi lớn lại đánh động người bên ngoài.”
“Ta sẽ lắc cánh tay nàng, như vậy nàng sẽ tỉnh thôi.”
Lại nghe nàng hỏi: “Chẳng may bị huynh lắc làm ta ngã ra đất thì phải làm sao?”
Sở Hoài trầm giọng đáp: “Ta sẽ không để nàng bị ngã.”
Từ Ấu Vi chống cằm trêu chọc: “Đại nhân, huynh biết không, khi hạ nhân hầu hạ nhất định phải chú ý cẩn thận, dù làm nghiêng tách trà cũng không thể, chớ nói chi trong lúc hầu hạ chủ tử mà dám ngủ gật.”
Sở Hoài: “…Nếu nàng lỡ ngủ gật thì sao, có phải phạt không?”
Từ Ấu Vi chẳng biết nên trả lời thế nào, nói rằng nàng nên bị phạt ư, nhưng như thế Sở Hoài lại im bặt nói không nói gì.
Sao nhỉ…
Từ Ấu Vi cứng rắn đáp: “Phải phạt, phạt quỳ hoặc phạt trượng.
Nếu còn tái phạm lần sau sẽ phạt nặng hơn.”
Sở Hoài há miệng thở dốc, một hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không nỡ phạt…”
Hắn ép giọng cực thấp, cũng không biết là sợ xa phu bên ngoài nghe thấy, hay sợ nàng nghe được.
Từ Ấu Vi không nghe rõ, hình như nàng chỉ nghe được từ không nỡ.
Nàng hỏi: “Huynh vừa nói gì cơ?”
Mặt nàng đã cải trang, càng khiến đôi mắt trở nên xinh đẹp vạn phần, tựa như một khối bảo thạch, trong vắt linh động.
Sở Hoài ho khan một tiếng: “Ta vừa nói là ta không nỡ phạt nàng.”
Từ Ấu Vi khẽ mím môi: “Vậy sau này ta sẽ hầu hạ huynh ít tận tâm hơn.”
Sở Hoài không cần nàng phải hầu hạ, tận tâm hay không tận tâm đều chẳng sao cả, hắn tận tâm là được.
Hắn nói với nàng: “Sau này không cần nàng phải hầu hạ.”
Lúc này Từ Ấu Vi đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng ngoảnh mặt đi: “Bây giờ huynh nói lời dễ nghe, biết đâu sau này lại bắt ta phải hầu hạ huynh mọi thứ thì sao.”
Sở Hoài có thể lấy tính mạng ra thề rằng hắn sẽ đối với nàng thật tốt, đặt nàng trên đầu quả tim: “Ta có thể thề…”
Nếu là người khác có lẽ sẽ nói ta tin, không cần thề.
Nhưng Từ Ấu Vi thì khác: “Vậy huynh thề đi, ta nghe, huynh nói theo ta, sau này ta sẽ đối xử tốt với Từ Ấu Vi suốt đời, một đời một kiếp chỉ hai người không bao giờ nạp thiếp, sẽ chăm sóc Từ Ấu Vi mãi mãi, tương lai nàng trở nên già nua xấu xí vẫn không ghét bỏ nàng…”
Sở Hoài làm theo, thề thốt xong liền nói: “Chỉ lúc động phòng mới thề non hẹn biển…Đợi đến lúc động phòng ta lại thề thêm lần nữa.”
Mặt Từ Ấu Vi hơi nóng, nàng mạnh miệng đáp: Thành thân thì quá sớm, huynh đừng nghĩ sẽ cưới được ta về nhanh như vậy, huynh phải có nhà có tiền, muốn cưới ta không dễ vậy đâu.”
Sở Hoài khẳng định: “Ta sẽ kiếm tiền.”
Trên đường đi hai người đều nói chuyện nên không hề thấy mệt mỏi.
Ba ngày sau bọn họ đến Thập Lý Đình, đi thêm mười dặm nữa là đến thành Thịnh Kinh.
Sở Hoài muốn để Từ Ấu Vi đi trước, sau đó hắn sẽ nghĩ cách trở về, đêm dài lắm mộng đi càng sớm càng tốt.
Từ Ấu Vi suy nghĩ thiệt hơn rõ ràng, cũng không cố chấp ở lại.
Sở Hoài võ công cao cường, nàng đi rồi hắn không cần phải lo lắng, nàng gật đầu dặn: “Vậy huynh phải về sớm nhé.”
Từ Ấu Vi chuẩn bị ra khỏi thành từ cửa bắc, xe ngựa tiến lên, vừa đến cổng thành đột nhiên đi chậm rồi dừng lại.
Xa phu báo: “Đại nhân, Hoàng thượng tới.”
Cửa thành nam dựng liễn hoàng gia, Chu Ninh Sâm một thân long bào đứng ở phía trước.
Sở Hoài bước xuống xe ngựa, Từ Ấu Vi đi theo phía sau hắn, hai người quỳ xuống hành lễ với Chu Ninh Sâm.
Chu Ninh Sâm nâng Sở Hoài đứng lên: “Trẫm đến đón thừa tướng hồi kinh.”
Khóe mắt y chợt quét về phía người hầu sau lưng thừa tướng, tên hầu này lớn lên thật tinh tế.
Chu Ninh Sâm mở lời: “Thừa tướng cực khổ rồi.”
Sở Hoài đáp: “Có thể vì Hoàng thượng phân ưu, vì bá tánh phân ưu là phúc phận của lão thần.”
Nhận được những lời này Chu Ninh Sâm rất vừa lòng: “Thừa tướng trở về nghỉ ngơi cho tốt…Tiểu đồng đi cùng thừa tướng suốt chặng đường này, cũng vất vả.”
Từ Ấu Vi cúi đầu: “Đây là việc nô tài nên làm.”
Chu Ninh Sâm cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, thân hình cũng quen thuộc, rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, giọng nói cũng chưa từng nghe qua nhưng vẫn rất thân quen.
Rõ ràng lần trước không có cảm giác này.
Y ra lệnh: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Từ Ấu Vi thầm căng thẳng trong lòng, nàng ngẩng đầu lên cụp mắt xuống.
Gương mặt nàng rất xa lạ, Chu Ninh Sâm không có khả năng nhận ra nàng được.
Chu Ninh Sâm nhìn nàng tiếp tục: “Nhìn trẫm.”.
Danh sách chương