*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệnh bài chỉ lớn bằng nửa bàn tay, hoa văn trên mặt sau rất phức tạp, chữ viết thông lệnh ở mặt trước. Được đục một lỗ nhỏ ở trên đầu, buộc bằng một sợi vải màu xanh đậm, ở giữa được xâu thêm một hạt châu bóng loáng tinh xảo.
Ước chừng vật đáng giá nhất trên người mấy kẻ này chính là miếng lệnh bài kia.
Từ Yến Chu chậm rãi lắc đầu, chàng cũng không biết.
Chàng vẫn luôn đóng quân ở biên cảnh, không có cơ hội nhìn thấy những thứ này, huống hồ lệnh bài kia nhất định là một vật tư mật không dễ để người khác nhìn thấy.
Từ Ấu Vi nhìn kỹ hoa văn ở mặt sau miếng lệnh bài, trong đầu xẹt qua vài hình ảnh vỡ vụn: “Muội cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã gặp ở đâu.”
Cố Diệu: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, thứ này giữ lại không chừng rước họa vào thân.”
Nàng có ý định hủy hoa văn, lại tìm thời gian đi nung chảy miếng kim bài kia, so với để nhìn không còn tốt hơn.
Đám người này không nhiều tiền bằng Trần Hải, trên người tên đầu lĩnh nàng tìm được một trăm lượng ngân phiếu và mười lượng bạc vụn, bốn tên còn lại có tổng cộng ba mươi lượng, một trăm bốn mươi lượng, không đủ mua một củ nhân sâm.
Cố Diệu: “Đao kiếm đều thu lại hết, đem xác đi chôn xa một chút, đừng để bị phát hiện.”
Trên đường trở về, Lư thị nói: “A Diệu, chúng ta có nên xây lại nhà không?”
Mắt thấy trời ngày càng trở lạnh, căn nhà cỏ tranh không thể tránh giữ ấm được. Nói không chừng còn chưa đến mùa đông, chỉ qua vài trận mưa nóc nhà đã bị dột. Bọn họ cũng không thở ở mãi trong nhà tranh.
Cố Diệu gật đầu: “Nên xây, mẫu thân, con đi hỏi người trong thôn một chút xem xây nhà cần bao nhiêu tiền.”
Nàng không biết giá thành để dựng một căn nhà thông thường là bao nhiêu, nếu ở Thịnh Kinh, một đại viện ít nhất sẽ tốn hết vài ngàn lượng bạc, tuy ở đây không bằng nhưng cũng phải tốn hơn mười lượng bạc.
Nàng muốn trực tiếp xây lên một căn nhà ngói gạch xanh, nhưng bây giờ làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, hơn nữa nàng cũng không có nhiều bạc như vậy, thuốc của Từ Yến Chu cũng sắp hết.
Nàng còn có hai lăm lượng bạc đổi được từ chuỗi sợi chỉ vàng kia, nếu thật sự thiếu tiền thì đem muối đi bán.
Đến buổi chiều, Cố Diệu xách theo một con thỏ đến nhà trưởng thôn.
Chỉ một con gà rừng đã phải huy động đến bốn năm người trong thôn đến bắt, đây là một con thỏ hoang, đáng quý hơn rất nhiều. Đặc biệt là con thỏ còn sống, nếu có thể nuôi mập lên sinh thêm thỏ con, một con thỏ có thể đẻ ra rất nhiều thỏ con trong một lứa.
Trưởng thôn tuy diện mạo hung dữ nhưng ánh mặt rất thật thà: “Cố cô nương, ngươi có chuyện thì nói là được rồi, không cần tặng đồ vật quý giá như vậy.”
Cố Diệu đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghĩ thừa dịp thời tiết vẫn còn tốt, muốn che lên mấy gian nhà ở, còn phải phiền trưởng thôn hỗ trợ tìm giúp vài người, phu quân ta thân thể bệnh thật, những việc chặt gỗ chuyển đá đều nhờ cậy vào người trong thôn thôi, con thỏ này coi như một chút tâm ý, ngài đừng khách khí mà hãy nhận lấy đi.”
Tổng số bạc có thể chi để xây nhà khoảng mười hai lượng, nàng phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ: “Đương nhiên việc xây nhà làm càng nhanh càng tốt, tiền công, tiền gỗ tiền đá đều sẽ được tính rõ ràng, không để mọi người phải chịu thiệt.”
Trưởng thôn: “Đá từ trên núi chuyển xuống cũng không tốn bao nhiêu, gỗ làm xà nhà đợt trước còn phơi trên núi cũng có thể cho các người dùng. Thế này đi, Cố cô nương ngươi cứ về trước, chuyện xây nhà ta sẽ tìm cô thương lượng lại sau.”
Cố Diệu: “Vậy đa tạ ngài.”
Người trong thôn ở giữa sườn núi, dựa vào gieo trồng săn thú mà sống qua ngày, cơ bản không ra ngoài, lại không có hộ tịch khế đất. Nhưng trong lúc nguy nan bọn họ có thể thu lưu các nàng, phần ân tình này Cố Diệu cả đời đều nhớ kỹ.
Qua ngày hôm sau, trưởng thôn đã đến cửa: “Xà gỗ trước đó đã phơi tốt rồi, một cây lấy hai trăm văn, thợ xây nhà một ngày lấy hai mươi văn một người, còn vận chuyển đá mệt hơn một chút lấy mỗi ngày ba mươi văn tiền công. Trong thôn có mười sáu nam nhân đã trưởng thành, Cố cô nương muốn bao nhiêu người? Xây nhà đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, Cố Diệu nói: “Bây giờ cũng đang trong vụ thu hoạch, mọi người nếu không có việc gì khác thì đến hết đi, nhà ta sẽ lo cơm trưa, để mười người xây nhà còn sáu người sẽ đi chuyển đá, ngài xem như vậy được không?”
Nàng tính toán xây tạm ba phòng chính và hai gian nhà kề, Triệu Nghiễm Minh, Tiền Khôn là hai nam nhân, cứ ở chung với bọn họ không tốt cho lắm.
Trưởng thôn suy nghĩ một lúc: “Được, ta quay về nói với bọn họ một tiếng.”
Bọn họ ẩn cư trong núi, tự cung tự cấp, cơ hội kiếm tiền không có nhiều.
Ngay cả khi chưa được xây lên, Lư thị đã tươi cười cả ngày, căn nhà này rất có ý nghĩa, đó là nhà mới của bọn họ sau khi đến Vân Thành. Là một căn nhà chân chính mà không phải chỉ là nơi che mưa chắn gió. Bà nhịn không được suy tính xem nên đặt những gì trong nhà.
Chăn bông phải làm nhanh một chút, thêu thêm ít hoa phía trên làm điểm may mắn, sau khi có nhà mới, A Diệu và Yến Chu sẽ có chăn bông dày để đắp.
Trong thôn cũng có thợ mộc, phải đóng mấy cái tủ, bàn ghế ăn cơm, mọi thứ đểu phải chuẩn bị. Lư thị cúi đầu thêu hoa, trong ánh mắt đều lộ vẻ thỏa mãn.
Tuy rằng nơi này điều kiện kém hơn phủ tướng quân, nhưng đã rất khá, người một nhà bình an so với cái gì cũng tốt hơn nhiều, về sau bà thêu thêm đồ nhiều hơn cũng sẽ kiếm thêm được chút tiền.
Miếng vải màu đỏ được trải trên giường, trông sạch sẽ đẹp mắt, người nhìn vào cũng thấy vui vẻ.
Ánh sáng trong nhà cỏ tranh không tốt, Cố Diệu dặn dò: “Mẫu thân, mọi người đừng thêu nữa, hỏng mắt.”
Lư thị ngẩng đầu mỉm cười: “Cũng sắp xong rồi, chờ trời tối sẽ không làm nữa.”
Những cái khác thì không nói, nhưng cái chăn cưới này nhất định phải làm cho xong.
Cố Diệu chỉ cho rằng Lư thị thích, căn bản không nghĩ cái chăn kia là bà làm cho nàng và Từ yến Chu, trong nhà không có chăn, thứ đang dùng đều lấy trong gói hành lý ít ỏi mang từ Thịnh Kinh đến đây.
Thật sự quá nghèo.
Cố Diệu về phòng xem lại tài sản, tổng cộng có một trăm sáu mươi lượng bạc, một khối kim bài, bốc thuốc cho Từ Yến Chu sẽ mất một trăm năm mươi lượng, nàng còn không biết chỗ nào ở Vân Thành bán nhân sâm.
Dư lại mười lăm lượng để xây nhà dùng.
Từ Yến Chu nhìn ở trong mắt, chàng mở miệng: “A Diệu, giữ lại bạc đi, thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải uống thuốc nữa.”
Cố Diệu đang nhẩm tính, nghe vậy lườm Từ yến Chu một cái: “Nếu không phải huynh không thể đi ra ngoài, ta còn muốn dẫn huynh đi gặp đại phu đấy.”
Ngừng uống thuốc là ngừng thế nào.
Bây giờ mỗi ngày Cố Diệu sẽ có ba giọt linh tuyền, hai giọt cho Từ Yến Chu, người có khỏe hay không chỉ cần nhìn sắc mặt là có thể đoán được. Hai huynh muội bọn họ đứng chung một chỗ, sắc mặt của Từ Ấu Vi còn dễ nhìn hơn chàng.
Từ Yến Chu: “Vậy trong đơn thuốc không cần mua thêm nhân sâm.”
Nhân sâm chiếm phần lớn số tiền trong đơn thuốc, uống thuốc không cũng không tốn nhiều tiền.
Cố Diệu còn tính mua thêm thuốc quý huống gì một củ nhân sâm, nàng lên núi bắt gà rừng hầm chung với nhân sâm, gộp lại có thể nuôi Từ Yến Chu khỏe mạnh trở lại.
Cố Diệu: “Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể muốn làm gì thì làm.”
Từ Yến Chu trầm mặc một hồi.
Cố Diệu nhếch khóe miệng: “Cho nên nói, nghe ta là được rồi…Miệng vết thương của huynh sao rồi?”
Từ Yến Chu lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cố Diệu ừm một tiếng, không hề hỏi nhiều.
Từ Yến Chu chớp mắt, lông mi cong lên giống như cánh hồ điệp (cánh bướm): “Thật ra có đau một tí.”
Miệng vết thương sâu như vậy làm sao không đau, chỉ là bình thường chàng không nói ra mà thôi.
Cố Diệu hoảng sợ: “Sao lại đau, để ta xem một chút.”
Chàng ngồi bên mép giường, thời điểm cởi bỏ băng vải khó chịu đến nhăn mày, nàng trông thấy mà sốt sắng: “Chân tay huynh vụng về, để ta làm.”
Từ Yến Chu ngồi yên cho Cố Diệu làm, chờ băng vải được tháo ra, Cố Diệu nhìn kỹ thấy miệng vết thương không vỡ ra, cũng không chảy máu.
Nhưng trước giờ Từ Yến Chu vẫn không kêu đau, bây giờ lại nói đau, chắc chắn phải rất khó chịu.
Từ Yến Chu quan sát Cố Diệu tìm thuốc và băng vải cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương của chàng, trong mắt nàng toàn là lo lắng và quan tâm, không khỏi nở nụ cười.
Cố Diệu ngẩng đầu: “Bị thương đau như vậy mà còn cười được!”
Chàng mím chặt môi, không cười nữa: “Thật ra cũng không đau như vậy.”
Nhất định đang cố nén.
Cố Diệu khó chịu, lại gần thổi thổi: “Như vậy còn đau không?”
Từ Yến Chu cảm thấy mình có chút không ổn, cổ họng khô khốc: “…không đau.”
Nàng thổi thổi vài cái, băng bó kỹ lại vết thương, sau đó đi vào phòng bếp pha một chén nước mật ong, thả vào đó hai giọt linh tuyền.
“Huynh mau uống cái này đi.”
Trong suy nghĩ của nàng, đây là thứ đồ ngọt tốt nhất thế gian, chàng uống vào khẳng định không còn khó chịu nữa.
Từ Yến Chu biết nàng thích ngọt, mật ong cũng vất vả lắm mới lấy về được: “Nàng uống đi, ta không thích đồ ngọt.”
Nàng muốn uống có thể tự mình pha chén khác, hai bình mật ong lớn như vậy nhưng có thêm hai giọt linh tuyền chỉ có chén này: “Kêu huynh uống thì huynh cứ uống đi, tay nâng lên được không?”
Từ Yến Chu trầm mặc không nói chuyện.
Dù sao bón cho Từ Yến Chu cũng không phải lần đầu tiên, nàng cầm cái chén đưa tới bên miệng chàng: “Cẩn thận coi chừng sặc.”
Từ Yến Chu cứ như vậy uống hết chén nước mật ong.
Nước mật ong thật sự ngọt đến say lòng, từng lớp từng lớp bao bọc lấy lồng ngực.
Chàng hỏi: “Nàng muốn làm gì, ta có thể giúp không?”
Cố Diệu coi như hiểu ra, người này không chịu ngồi yên một chỗ: “Ta đi nấu cơm, huynh đến nhóm lửa đi.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Được, ta giúp nàng.”
Năm con thỏ mang đi tặng một con, bốn con còn lại chen trong chiếc lồng, con nào con nấy béo ú dựng đứng hai lỗ tai lên, Cố Diệu tiếc không dám ăn.
Còn phải liên tục tìm cỏ xanh hầu hạ chúng.
Không có thịt, Cố Diệu đành dùng trứng gà xào tương làm nước dùng ăn mì.
Trước tiên nàng xào thơm hành lá với mỡ, sau đó đánh bảy cái trứng gà vào. Trứng gà vàng óng bắt đầu hiện lên, kết hợp với mùi của hành mỡ, hương thơm liền tản ra. Lại cho thêm một ít tương nâu, đổ nửa bát nước, nêm nếm muối rồi đun sôi từ từ, cho dù không có thịt ăn vào cũng rất đậm hương mê người.
Đôi mắt Cố Diệu sáng lên, nàng hít hít mũi: “Thơm quá nha! Đợi đem mì nấu xong có thể ăn.”
Sợi mì không quá trắng nhưng có mùi thơm của lúa mì, sợi mì sau khi luộc chín có màu vàng nhạt, ăn càng thêm dai dai ngon miệng.
Từ Ấu Vi ngửi thấy mùi thơm mà đi ra, nếu là trước đây mỗi bữa nàng chỉ ăn một bát nhỏ: “Tẩu Tẩu, muội muốn một bát lớn, tràn đầy một bát lớn!”
Một bát mì, một thìa tương, sốt tương quện chặt quanh sợi mình, bên trên có lớp trứng mỏng, khi cắn vào miệng có vị mặn mặn thơm lừng.
Cố Diệu ăn ngon miệng nhất, dù không có thịt, có trứng đã có thể ăn được món mặn.
Nhưng nàng vẫn nhớ thương hương vị của thịt, nàng muốn ăn thịt kho tàu, thịt dê hầm, nhưng chỉ có tiền mới có thể ăn thịt.
Cố Diệu mở miệng nói: “Mẫu thân, ngày mai còn đến Vân Thành một chuyến.”
Nàng phải đi bán muối mua thuốc, nhân tiện xem Vân Thành có động tĩnh gì không.
Còn ai dùng bức họa tìm người hay không.
———–
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: Còn dám tới, đánh gãy chân.
Trẻ con khóc oa oa sẽ có đường ăn, tùy thời kêu đau, hợp thời yếu đuối.
Mì trứng
Thịt kho tàu
Thịt dê hầm
Lệnh bài chỉ lớn bằng nửa bàn tay, hoa văn trên mặt sau rất phức tạp, chữ viết thông lệnh ở mặt trước. Được đục một lỗ nhỏ ở trên đầu, buộc bằng một sợi vải màu xanh đậm, ở giữa được xâu thêm một hạt châu bóng loáng tinh xảo.
Ước chừng vật đáng giá nhất trên người mấy kẻ này chính là miếng lệnh bài kia.
Từ Yến Chu chậm rãi lắc đầu, chàng cũng không biết.
Chàng vẫn luôn đóng quân ở biên cảnh, không có cơ hội nhìn thấy những thứ này, huống hồ lệnh bài kia nhất định là một vật tư mật không dễ để người khác nhìn thấy.
Từ Ấu Vi nhìn kỹ hoa văn ở mặt sau miếng lệnh bài, trong đầu xẹt qua vài hình ảnh vỡ vụn: “Muội cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã gặp ở đâu.”
Cố Diệu: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, thứ này giữ lại không chừng rước họa vào thân.”
Nàng có ý định hủy hoa văn, lại tìm thời gian đi nung chảy miếng kim bài kia, so với để nhìn không còn tốt hơn.
Đám người này không nhiều tiền bằng Trần Hải, trên người tên đầu lĩnh nàng tìm được một trăm lượng ngân phiếu và mười lượng bạc vụn, bốn tên còn lại có tổng cộng ba mươi lượng, một trăm bốn mươi lượng, không đủ mua một củ nhân sâm.
Cố Diệu: “Đao kiếm đều thu lại hết, đem xác đi chôn xa một chút, đừng để bị phát hiện.”
Trên đường trở về, Lư thị nói: “A Diệu, chúng ta có nên xây lại nhà không?”
Mắt thấy trời ngày càng trở lạnh, căn nhà cỏ tranh không thể tránh giữ ấm được. Nói không chừng còn chưa đến mùa đông, chỉ qua vài trận mưa nóc nhà đã bị dột. Bọn họ cũng không thở ở mãi trong nhà tranh.
Cố Diệu gật đầu: “Nên xây, mẫu thân, con đi hỏi người trong thôn một chút xem xây nhà cần bao nhiêu tiền.”
Nàng không biết giá thành để dựng một căn nhà thông thường là bao nhiêu, nếu ở Thịnh Kinh, một đại viện ít nhất sẽ tốn hết vài ngàn lượng bạc, tuy ở đây không bằng nhưng cũng phải tốn hơn mười lượng bạc.
Nàng muốn trực tiếp xây lên một căn nhà ngói gạch xanh, nhưng bây giờ làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, hơn nữa nàng cũng không có nhiều bạc như vậy, thuốc của Từ Yến Chu cũng sắp hết.
Nàng còn có hai lăm lượng bạc đổi được từ chuỗi sợi chỉ vàng kia, nếu thật sự thiếu tiền thì đem muối đi bán.
Đến buổi chiều, Cố Diệu xách theo một con thỏ đến nhà trưởng thôn.
Chỉ một con gà rừng đã phải huy động đến bốn năm người trong thôn đến bắt, đây là một con thỏ hoang, đáng quý hơn rất nhiều. Đặc biệt là con thỏ còn sống, nếu có thể nuôi mập lên sinh thêm thỏ con, một con thỏ có thể đẻ ra rất nhiều thỏ con trong một lứa.
Trưởng thôn tuy diện mạo hung dữ nhưng ánh mặt rất thật thà: “Cố cô nương, ngươi có chuyện thì nói là được rồi, không cần tặng đồ vật quý giá như vậy.”
Cố Diệu đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghĩ thừa dịp thời tiết vẫn còn tốt, muốn che lên mấy gian nhà ở, còn phải phiền trưởng thôn hỗ trợ tìm giúp vài người, phu quân ta thân thể bệnh thật, những việc chặt gỗ chuyển đá đều nhờ cậy vào người trong thôn thôi, con thỏ này coi như một chút tâm ý, ngài đừng khách khí mà hãy nhận lấy đi.”
Tổng số bạc có thể chi để xây nhà khoảng mười hai lượng, nàng phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ: “Đương nhiên việc xây nhà làm càng nhanh càng tốt, tiền công, tiền gỗ tiền đá đều sẽ được tính rõ ràng, không để mọi người phải chịu thiệt.”
Trưởng thôn: “Đá từ trên núi chuyển xuống cũng không tốn bao nhiêu, gỗ làm xà nhà đợt trước còn phơi trên núi cũng có thể cho các người dùng. Thế này đi, Cố cô nương ngươi cứ về trước, chuyện xây nhà ta sẽ tìm cô thương lượng lại sau.”
Cố Diệu: “Vậy đa tạ ngài.”
Người trong thôn ở giữa sườn núi, dựa vào gieo trồng săn thú mà sống qua ngày, cơ bản không ra ngoài, lại không có hộ tịch khế đất. Nhưng trong lúc nguy nan bọn họ có thể thu lưu các nàng, phần ân tình này Cố Diệu cả đời đều nhớ kỹ.
Qua ngày hôm sau, trưởng thôn đã đến cửa: “Xà gỗ trước đó đã phơi tốt rồi, một cây lấy hai trăm văn, thợ xây nhà một ngày lấy hai mươi văn một người, còn vận chuyển đá mệt hơn một chút lấy mỗi ngày ba mươi văn tiền công. Trong thôn có mười sáu nam nhân đã trưởng thành, Cố cô nương muốn bao nhiêu người? Xây nhà đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, Cố Diệu nói: “Bây giờ cũng đang trong vụ thu hoạch, mọi người nếu không có việc gì khác thì đến hết đi, nhà ta sẽ lo cơm trưa, để mười người xây nhà còn sáu người sẽ đi chuyển đá, ngài xem như vậy được không?”
Nàng tính toán xây tạm ba phòng chính và hai gian nhà kề, Triệu Nghiễm Minh, Tiền Khôn là hai nam nhân, cứ ở chung với bọn họ không tốt cho lắm.
Trưởng thôn suy nghĩ một lúc: “Được, ta quay về nói với bọn họ một tiếng.”
Bọn họ ẩn cư trong núi, tự cung tự cấp, cơ hội kiếm tiền không có nhiều.
Ngay cả khi chưa được xây lên, Lư thị đã tươi cười cả ngày, căn nhà này rất có ý nghĩa, đó là nhà mới của bọn họ sau khi đến Vân Thành. Là một căn nhà chân chính mà không phải chỉ là nơi che mưa chắn gió. Bà nhịn không được suy tính xem nên đặt những gì trong nhà.
Chăn bông phải làm nhanh một chút, thêu thêm ít hoa phía trên làm điểm may mắn, sau khi có nhà mới, A Diệu và Yến Chu sẽ có chăn bông dày để đắp.
Trong thôn cũng có thợ mộc, phải đóng mấy cái tủ, bàn ghế ăn cơm, mọi thứ đểu phải chuẩn bị. Lư thị cúi đầu thêu hoa, trong ánh mắt đều lộ vẻ thỏa mãn.
Tuy rằng nơi này điều kiện kém hơn phủ tướng quân, nhưng đã rất khá, người một nhà bình an so với cái gì cũng tốt hơn nhiều, về sau bà thêu thêm đồ nhiều hơn cũng sẽ kiếm thêm được chút tiền.
Miếng vải màu đỏ được trải trên giường, trông sạch sẽ đẹp mắt, người nhìn vào cũng thấy vui vẻ.
Ánh sáng trong nhà cỏ tranh không tốt, Cố Diệu dặn dò: “Mẫu thân, mọi người đừng thêu nữa, hỏng mắt.”
Lư thị ngẩng đầu mỉm cười: “Cũng sắp xong rồi, chờ trời tối sẽ không làm nữa.”
Những cái khác thì không nói, nhưng cái chăn cưới này nhất định phải làm cho xong.
Cố Diệu chỉ cho rằng Lư thị thích, căn bản không nghĩ cái chăn kia là bà làm cho nàng và Từ yến Chu, trong nhà không có chăn, thứ đang dùng đều lấy trong gói hành lý ít ỏi mang từ Thịnh Kinh đến đây.
Thật sự quá nghèo.
Cố Diệu về phòng xem lại tài sản, tổng cộng có một trăm sáu mươi lượng bạc, một khối kim bài, bốc thuốc cho Từ Yến Chu sẽ mất một trăm năm mươi lượng, nàng còn không biết chỗ nào ở Vân Thành bán nhân sâm.
Dư lại mười lăm lượng để xây nhà dùng.
Từ Yến Chu nhìn ở trong mắt, chàng mở miệng: “A Diệu, giữ lại bạc đi, thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải uống thuốc nữa.”
Cố Diệu đang nhẩm tính, nghe vậy lườm Từ yến Chu một cái: “Nếu không phải huynh không thể đi ra ngoài, ta còn muốn dẫn huynh đi gặp đại phu đấy.”
Ngừng uống thuốc là ngừng thế nào.
Bây giờ mỗi ngày Cố Diệu sẽ có ba giọt linh tuyền, hai giọt cho Từ Yến Chu, người có khỏe hay không chỉ cần nhìn sắc mặt là có thể đoán được. Hai huynh muội bọn họ đứng chung một chỗ, sắc mặt của Từ Ấu Vi còn dễ nhìn hơn chàng.
Từ Yến Chu: “Vậy trong đơn thuốc không cần mua thêm nhân sâm.”
Nhân sâm chiếm phần lớn số tiền trong đơn thuốc, uống thuốc không cũng không tốn nhiều tiền.
Cố Diệu còn tính mua thêm thuốc quý huống gì một củ nhân sâm, nàng lên núi bắt gà rừng hầm chung với nhân sâm, gộp lại có thể nuôi Từ Yến Chu khỏe mạnh trở lại.
Cố Diệu: “Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể muốn làm gì thì làm.”
Từ Yến Chu trầm mặc một hồi.
Cố Diệu nhếch khóe miệng: “Cho nên nói, nghe ta là được rồi…Miệng vết thương của huynh sao rồi?”
Từ Yến Chu lắc đầu: “Không có việc gì.”
Cố Diệu ừm một tiếng, không hề hỏi nhiều.
Từ Yến Chu chớp mắt, lông mi cong lên giống như cánh hồ điệp (cánh bướm): “Thật ra có đau một tí.”
Miệng vết thương sâu như vậy làm sao không đau, chỉ là bình thường chàng không nói ra mà thôi.
Cố Diệu hoảng sợ: “Sao lại đau, để ta xem một chút.”
Chàng ngồi bên mép giường, thời điểm cởi bỏ băng vải khó chịu đến nhăn mày, nàng trông thấy mà sốt sắng: “Chân tay huynh vụng về, để ta làm.”
Từ Yến Chu ngồi yên cho Cố Diệu làm, chờ băng vải được tháo ra, Cố Diệu nhìn kỹ thấy miệng vết thương không vỡ ra, cũng không chảy máu.
Nhưng trước giờ Từ Yến Chu vẫn không kêu đau, bây giờ lại nói đau, chắc chắn phải rất khó chịu.
Từ Yến Chu quan sát Cố Diệu tìm thuốc và băng vải cẩn thận từng li từng tí bôi lên vết thương của chàng, trong mắt nàng toàn là lo lắng và quan tâm, không khỏi nở nụ cười.
Cố Diệu ngẩng đầu: “Bị thương đau như vậy mà còn cười được!”
Chàng mím chặt môi, không cười nữa: “Thật ra cũng không đau như vậy.”
Nhất định đang cố nén.
Cố Diệu khó chịu, lại gần thổi thổi: “Như vậy còn đau không?”
Từ Yến Chu cảm thấy mình có chút không ổn, cổ họng khô khốc: “…không đau.”
Nàng thổi thổi vài cái, băng bó kỹ lại vết thương, sau đó đi vào phòng bếp pha một chén nước mật ong, thả vào đó hai giọt linh tuyền.
“Huynh mau uống cái này đi.”
Trong suy nghĩ của nàng, đây là thứ đồ ngọt tốt nhất thế gian, chàng uống vào khẳng định không còn khó chịu nữa.
Từ Yến Chu biết nàng thích ngọt, mật ong cũng vất vả lắm mới lấy về được: “Nàng uống đi, ta không thích đồ ngọt.”
Nàng muốn uống có thể tự mình pha chén khác, hai bình mật ong lớn như vậy nhưng có thêm hai giọt linh tuyền chỉ có chén này: “Kêu huynh uống thì huynh cứ uống đi, tay nâng lên được không?”
Từ Yến Chu trầm mặc không nói chuyện.
Dù sao bón cho Từ Yến Chu cũng không phải lần đầu tiên, nàng cầm cái chén đưa tới bên miệng chàng: “Cẩn thận coi chừng sặc.”
Từ Yến Chu cứ như vậy uống hết chén nước mật ong.
Nước mật ong thật sự ngọt đến say lòng, từng lớp từng lớp bao bọc lấy lồng ngực.
Chàng hỏi: “Nàng muốn làm gì, ta có thể giúp không?”
Cố Diệu coi như hiểu ra, người này không chịu ngồi yên một chỗ: “Ta đi nấu cơm, huynh đến nhóm lửa đi.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Được, ta giúp nàng.”
Năm con thỏ mang đi tặng một con, bốn con còn lại chen trong chiếc lồng, con nào con nấy béo ú dựng đứng hai lỗ tai lên, Cố Diệu tiếc không dám ăn.
Còn phải liên tục tìm cỏ xanh hầu hạ chúng.
Không có thịt, Cố Diệu đành dùng trứng gà xào tương làm nước dùng ăn mì.
Trước tiên nàng xào thơm hành lá với mỡ, sau đó đánh bảy cái trứng gà vào. Trứng gà vàng óng bắt đầu hiện lên, kết hợp với mùi của hành mỡ, hương thơm liền tản ra. Lại cho thêm một ít tương nâu, đổ nửa bát nước, nêm nếm muối rồi đun sôi từ từ, cho dù không có thịt ăn vào cũng rất đậm hương mê người.
Đôi mắt Cố Diệu sáng lên, nàng hít hít mũi: “Thơm quá nha! Đợi đem mì nấu xong có thể ăn.”
Sợi mì không quá trắng nhưng có mùi thơm của lúa mì, sợi mì sau khi luộc chín có màu vàng nhạt, ăn càng thêm dai dai ngon miệng.
Từ Ấu Vi ngửi thấy mùi thơm mà đi ra, nếu là trước đây mỗi bữa nàng chỉ ăn một bát nhỏ: “Tẩu Tẩu, muội muốn một bát lớn, tràn đầy một bát lớn!”
Một bát mì, một thìa tương, sốt tương quện chặt quanh sợi mình, bên trên có lớp trứng mỏng, khi cắn vào miệng có vị mặn mặn thơm lừng.
Cố Diệu ăn ngon miệng nhất, dù không có thịt, có trứng đã có thể ăn được món mặn.
Nhưng nàng vẫn nhớ thương hương vị của thịt, nàng muốn ăn thịt kho tàu, thịt dê hầm, nhưng chỉ có tiền mới có thể ăn thịt.
Cố Diệu mở miệng nói: “Mẫu thân, ngày mai còn đến Vân Thành một chuyến.”
Nàng phải đi bán muối mua thuốc, nhân tiện xem Vân Thành có động tĩnh gì không.
Còn ai dùng bức họa tìm người hay không.
———–
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Diệu: Còn dám tới, đánh gãy chân.
Trẻ con khóc oa oa sẽ có đường ăn, tùy thời kêu đau, hợp thời yếu đuối.
Mì trứng
Thịt kho tàu
Thịt dê hầm
Danh sách chương