Tôi vừa đứng nhất kỳ thi tháng, thầy giáo liền gọi tôi lên phát biểu kinh nghiệm học tập.
Tôi đảo mắt nhìn xuống bục giảng một lượt.
Đa số các bạn đều đang nghiêm túc lắng nghe, chỉ có hàng ghế cuối là Tạ Trì - dáng vẻ lười biếng ngả người ra sau ghế, trên người tràn ngập khí chất ngông cuồng bất kham của học sinh hư.
Không hổ là trùm trường nổi danh nhất Nhất Trung.
Cậu ta dường như nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn, nhếch môi cười nhẹ, lười nhác cầm lấy cây bút trên bàn, ấn nhẹ một cái.
"Ầm" — đầu tôi như nổ tung, trống rỗng một mảnh.
Cảm giác kỳ lạ lan khắp tứ chi.
Tên biến thái này!
Mặt tôi đỏ bừng, ngay tại chỗ ngất xỉu trên bục giảng.
Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng y tế, bác sĩ bảo tôi bị kích động quá độ nên ngất. Bạn cùng bàn ngồi cạnh, đầy vẻ hóng chuyện.
"Diên Diên, trùm trường hình như thích cậu đó? Cậu vừa ngất xỉu là cậu ta bế cậu chạy tới đây luôn, vẻ mặt còn vô cùng căng thẳng!"
Tôi nhìn bạn mình như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Tạ Trì thích tôi? Cậu ta đúng là một tên biến thái.
Chuyện phải kể từ một tháng trước.
Tôi phát hiện mỗi tối mình lại bị nhập vào cây bút máy của Tạ Trì. Không nói được, không cử động được, chỉ có thể để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Mà khổ nỗi, từ một tuần trước, không chỉ buổi tối mà ngay cả ban ngày, tôi cũng có thể cảm nhận những gì cây bút ấy trải qua.
Mỗi một động tác của Tạ Trì trên cây bút, tôi đều cảm nhận rõ mồn một, cảm giác còn bị phóng đại lên cả chục lần.
Khốn nạn hơn nữa, Tạ Trì quý cây bút đó lắm, đi đâu cũng mang theo. Tôi hoàn toàn không có cơ hội để trộm lại nó. Nhưng tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi hít sâu, xốc chăn bước đi với khí thế "lục thân bất nhận".
Lần này, tôi nhất định phải giành lại cuộc đời mình!
Tôi phi thẳng đến tiệm tạp hóa, mua một cây bút máy mới. Bác chủ quán nghe nói là mua để tặng người khác, lập tức nhiệt tình gói quà giúp tôi, còn buộc nơ, nháy mắt đầy ám muội đưa hộp quà màu hồng vào tay tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, ôm hộp quà chạy về dãy lớp học.
Tạ Trì đang dựa lười biếng ở cửa lớp, ánh nắng chiếu lên người khiến cả người cậu ta như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng. Nhìn qua còn tưởng cậu ta là người tử tế.
Tôi hít sâu một hơi, dồn hết can đảm đưa hộp quà cho cậu ta.
Tạ Trì hơi nhướng mắt liếc tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thổ lộ với tôi à?"
Giọng cậu ta trầm thấp dễ nghe, hai chữ "thổ lộ" còn cố tình nhấn mạnh đến mờ ám.
Hừ, mặt dày!
Tôi còn đang nghĩ nên mở lời thế nào để đổi cây bút cũ của cậu ta bằng cây bút mới này thì Tạ Trì đã lấy cây bút kia ra, ngón tay có vết chai lướt chậm trên nắp bút.
Tôi suýt quỳ.
Đành vịn tường mới đứng vững được.
Quất Tử
Tạ Trì nhíu mày, nhỏ giọng "hừ" một tiếng.
"Tôi sờ bút của tôi, cậu đỏ mặt cái gì?"
Não tôi thiếu dưỡng khí, không thốt nên lời. Chỉ có thể ngơ ngác để cậu ta cướp lấy hộp quà trong tay.
"Quà tôi nhận rồi. Còn chuyện thổ lộ..." – cậu ta khựng lại, nhíu mày, "để tôi suy nghĩ thêm đã."
Ngón tay thon dài men theo thân bút chậm rãi lướt xuống.
Tôi mềm nhũn toàn thân.
Sắp ngã xuống đất tới nơi thì hình như có tiếng thở dài khe khẽ.
Cả người tôi bị ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.
Tạ Trì vòng tay ôm lấy dáng vẻ chật vật của tôi, cánh tay rắn chắc chặn giữa tôi và bức tường.
"Thật đúng là sơ ý quá đấy."
Mặt tôi đỏ bừng, nghiến răng nói: "Cậu buông ra."
"Chắc chứ?"
Tạ Trì buông một tay, đút vào túi quần.
Tôi còn chưa đứng vững, lập tức lại như con tôm luộc nhào vào lòng cậu ta mà thở gấp.
Tạ Trì dùng tay còn lại vỗ nhẹ sau lưng tôi, giọng rất vô tội:
"Bạn học, có cần tôi bế cậu đến phòng y tế không?"
Chưa tới nửa ngày, chuyện tôi tự nguyện nhào vào lòng trùm trường đã lan khắp diễn đàn, sau khi tôi đau lòng mất trắng một tháng tiền tiêu vặt.
Phía dưới toàn là bình luận kiểu:
"Quá liều, lại dám quyến rũ đại ca trường Tạ Trì."
Tôi tê liệt rồi. Cứu với, có ai chịu đứng ra giải oan cho tôi không vậy?
Tôi đảo mắt nhìn xuống bục giảng một lượt.
Đa số các bạn đều đang nghiêm túc lắng nghe, chỉ có hàng ghế cuối là Tạ Trì - dáng vẻ lười biếng ngả người ra sau ghế, trên người tràn ngập khí chất ngông cuồng bất kham của học sinh hư.
Không hổ là trùm trường nổi danh nhất Nhất Trung.
Cậu ta dường như nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn, nhếch môi cười nhẹ, lười nhác cầm lấy cây bút trên bàn, ấn nhẹ một cái.
"Ầm" — đầu tôi như nổ tung, trống rỗng một mảnh.
Cảm giác kỳ lạ lan khắp tứ chi.
Tên biến thái này!
Mặt tôi đỏ bừng, ngay tại chỗ ngất xỉu trên bục giảng.
Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng y tế, bác sĩ bảo tôi bị kích động quá độ nên ngất. Bạn cùng bàn ngồi cạnh, đầy vẻ hóng chuyện.
"Diên Diên, trùm trường hình như thích cậu đó? Cậu vừa ngất xỉu là cậu ta bế cậu chạy tới đây luôn, vẻ mặt còn vô cùng căng thẳng!"
Tôi nhìn bạn mình như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Tạ Trì thích tôi? Cậu ta đúng là một tên biến thái.
Chuyện phải kể từ một tháng trước.
Tôi phát hiện mỗi tối mình lại bị nhập vào cây bút máy của Tạ Trì. Không nói được, không cử động được, chỉ có thể để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Mà khổ nỗi, từ một tuần trước, không chỉ buổi tối mà ngay cả ban ngày, tôi cũng có thể cảm nhận những gì cây bút ấy trải qua.
Mỗi một động tác của Tạ Trì trên cây bút, tôi đều cảm nhận rõ mồn một, cảm giác còn bị phóng đại lên cả chục lần.
Khốn nạn hơn nữa, Tạ Trì quý cây bút đó lắm, đi đâu cũng mang theo. Tôi hoàn toàn không có cơ hội để trộm lại nó. Nhưng tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi hít sâu, xốc chăn bước đi với khí thế "lục thân bất nhận".
Lần này, tôi nhất định phải giành lại cuộc đời mình!
Tôi phi thẳng đến tiệm tạp hóa, mua một cây bút máy mới. Bác chủ quán nghe nói là mua để tặng người khác, lập tức nhiệt tình gói quà giúp tôi, còn buộc nơ, nháy mắt đầy ám muội đưa hộp quà màu hồng vào tay tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, ôm hộp quà chạy về dãy lớp học.
Tạ Trì đang dựa lười biếng ở cửa lớp, ánh nắng chiếu lên người khiến cả người cậu ta như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng. Nhìn qua còn tưởng cậu ta là người tử tế.
Tôi hít sâu một hơi, dồn hết can đảm đưa hộp quà cho cậu ta.
Tạ Trì hơi nhướng mắt liếc tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thổ lộ với tôi à?"
Giọng cậu ta trầm thấp dễ nghe, hai chữ "thổ lộ" còn cố tình nhấn mạnh đến mờ ám.
Hừ, mặt dày!
Tôi còn đang nghĩ nên mở lời thế nào để đổi cây bút cũ của cậu ta bằng cây bút mới này thì Tạ Trì đã lấy cây bút kia ra, ngón tay có vết chai lướt chậm trên nắp bút.
Tôi suýt quỳ.
Đành vịn tường mới đứng vững được.
Quất Tử
Tạ Trì nhíu mày, nhỏ giọng "hừ" một tiếng.
"Tôi sờ bút của tôi, cậu đỏ mặt cái gì?"
Não tôi thiếu dưỡng khí, không thốt nên lời. Chỉ có thể ngơ ngác để cậu ta cướp lấy hộp quà trong tay.
"Quà tôi nhận rồi. Còn chuyện thổ lộ..." – cậu ta khựng lại, nhíu mày, "để tôi suy nghĩ thêm đã."
Ngón tay thon dài men theo thân bút chậm rãi lướt xuống.
Tôi mềm nhũn toàn thân.
Sắp ngã xuống đất tới nơi thì hình như có tiếng thở dài khe khẽ.
Cả người tôi bị ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.
Tạ Trì vòng tay ôm lấy dáng vẻ chật vật của tôi, cánh tay rắn chắc chặn giữa tôi và bức tường.
"Thật đúng là sơ ý quá đấy."
Mặt tôi đỏ bừng, nghiến răng nói: "Cậu buông ra."
"Chắc chứ?"
Tạ Trì buông một tay, đút vào túi quần.
Tôi còn chưa đứng vững, lập tức lại như con tôm luộc nhào vào lòng cậu ta mà thở gấp.
Tạ Trì dùng tay còn lại vỗ nhẹ sau lưng tôi, giọng rất vô tội:
"Bạn học, có cần tôi bế cậu đến phòng y tế không?"
Chưa tới nửa ngày, chuyện tôi tự nguyện nhào vào lòng trùm trường đã lan khắp diễn đàn, sau khi tôi đau lòng mất trắng một tháng tiền tiêu vặt.
Phía dưới toàn là bình luận kiểu:
"Quá liều, lại dám quyến rũ đại ca trường Tạ Trì."
Tôi tê liệt rồi. Cứu với, có ai chịu đứng ra giải oan cho tôi không vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương