...........
Trợ lý Phương nhận được tin, trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng thả vào trong bụng.
Anh cất bước đi về phía chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, khom người nói với người ở bên trong: "Mục tiên sinh, đã sắp xếp xong hết rồi, vị Cố tiểu thư kia nhất định sẽ tới hội trường lễ tốt nghiệp."
Cửa xe tự động theo anh tới gần từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của người đàn ông trẻ ngồi ở bên trong kia. Anh thoạt nhìn thì có khí thế không tầm thường, chỉ là ngồi ở trong xe thôi, mà đã quả quyết lộ rõ khí chất nổi bật toàn thân.
Sau khi người đàn ông trẻ nghe xong thì thờ ơ "Ừ" một tiếng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Trợ lý Phương tự giễu ở trong lòng, mỗi người đều nói anh biết nhìn ánh mắt để làm việc. Không ngờ rằng anh là người có công phu tu luyện như vậy, muốn nhìn ra chút gì từ trên mặt ông chủ, chỉ sợ còn phải tu luyện thêm 800 năm nữa.
Làm việc ở bên người vị này, gian nan nhất chính là bất cứ lúc nào cũng đang khiêu chiến giới hạn của tâm lý. Nếu như tâm tình anh khó chịu, mặc dù không nói lời nào, cũng có thể cho người ta loại cảm giác tồn tại rất mạnh.
Liếc mắt nhìn thời gian, anh nhắc nhở: "Tiên sinh, thời gian không còn sớm, lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu ngay lập tức, bây giờ chúng ta có phải nên đi tới trờng rồi hay không?"
Lời nói của trợ lý Phương không biết đã khiến Mục Minh Thừa nghĩ tới cái gì, bên miệng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm. Ngón trỏ thon dài của anh thưởng thức vòng ngọc đỏ rực ở trong tay, khẽ dựa vào đệm ở phía sau rồi nói: "Đi thôi."
Theo động tác của anh, chiếc xe liền hơi rung lên, trợ lý nhìn thấy anh cười, trong lòng khẽ chấn động.
Đến ngồi xuống ở hàng trước, anh xoa cái trán chẳng hề có mồ hôi lạnh. Mỗi lần Mục tiên sinh cười như vậy, chính là gặp phải chuyện cảm thấy hứng thú. Có thể khiến vị này sinh ra hứng thú, dù ngày sau là phúc hay họa, thì đối phương tuyệt đối là người có năng lực.
Nhớ lại cô gái tên Cố Cẩm mà Mục tiên sinh bảo anh điều tra kia, trợ lý nghi hoặc ở trong lòng.
Mục tiên sinh năm nay 27 tuổi, ba năm trước đây hàng không (1) kế thừa công ty Mục thị. Mấy năm qua bên người đừng nói là phụ nữ, tới cả giống cái cũng không có, sao lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người phụ nữ chỉ nhìn một cách đơn thuần qua tư liệu liền thấy không thú vị?
(1) Hàng không: Từ này trong công ty thường mang nghĩa kiểu "Một người hoàn toàn mới nhận 1 chức vị cao". Bình thường thì nhân viên trong công ty sẽ làm từ chức nhỏ thăng tiến lên chức to, nếu 1 người chưa từng làm việc trong bộ phận/công ty này mà đột nhiên làm quản lý/giám đốc thì sẽ bị gọi là hàng không. Trường hợp này có thể là con ông cháu cha nhảy vào, cũng có thể là 1 quản lý cấp cao từ khu vực khác được điều đến, hoặc là 1 nhân tài xuất sắc được tuyển vào, nó cũng không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực.
Hơn nữa sau khi thông qua tư liệu biết Cố Cẩm học ở đại học Sư Phạm Đế Đô, vậy mà lại nhận lời mời của đại học Sư Phạm, đi trao giải khuyến khích sinh viên tốt nghiệp ưu tú. Phải biết rằng, có là đại học tốt nhất ở Đế Đô nước Z mời, vị này cũng chẳng thèm ngó tới đấy có được không?
Hay là, Mục tiên sinh thích là loại hình vợ hiền mẹ tốt?
Ý thức được bản thân đang phỏng đoán tâm tư của Mục tiên sinh, trợ lý Phương chợt lạnh hết cả người, trong lòng mặc niệm: A di đà phật, đáng đánh đáng đánh.
Chân tướng mọi chuyện chỉ có Mục Minh Thừa biết.
Thời gian ngược dòng về một tuần trước.
Mục Minh Thừa mới vừa hoàn thành thu mua một công ty điện ảnh, rồi đi ăn cơm cùng với người phụ trách của công ty bị thu mua ở Ngọc Thanh Các.
Vậy mà tâm tư của người nọ lại không thuần khiết, muốn vội vàng bò lên trên thuyền lớn Mục thị này, vậy mà lại gọi vài người phụ nữ tới lấy lòng anh.
Rượu trong sân gặp dịp thì chơi, tuy anh không vui, cũng am hiểu sâu quy tắc ngầm trong đó, cũng không nhiều lời, chỉ không cho những người phụ nữ đó tới gần.
Không nghĩ tới, lá gan của đám người kia lại lớn như vậy, vậy mà lại chuốc thuốc anh.
Ngày đó, bởi vì trước khi dùng cơm bị một người phụ nữ " nhào vào trong ngực ", tâm tình anh đã không vui, nên nhất thời mất lòng phòng bị, trúng chiêu.
Lẽ ra, anh đã từng được huấn luyện chuyên môn, thuốc bình thường thì có tác dụng không lớn với anh.
Không biết tên phế vật kia nghe được tin anh " không được " từ đâu, vậy mà mất trí đi chợ đen mua được một bọc thuốc tăng mạnh phiên bản đặc biệt.
Vào lúc mới vừa cảm giác được bất thường, Mục Minh Thừa liền lập tức chỉnh đốn người phụ trách và mấy người phụ nữ mà anh ta tìm đến.
Nhưng thuốc kia có dược tính cực mạnh, cho dù chỉ dính vào miệng, cũng gần như ngay lập tức liền nảy sinh hiệu dụng (2). Tình huống của anh không thích hợp ra ngoài, dựa vào ý chí cường đại và tự chủ, anh liền gọi thủ hạ đi mời bác sĩ cho anh.
(2) Hiệu dụng: Hiệu lực và tác dụng.
Vì không để người khác nhìn thấy mặt xấu của anh, Mục Minh Thừa đã đuổi tất cả mọi người đi rất xa.
Tất cả còn ở trong khống chế của anh.
Vào lúc anh đang gian nan nhẫn nại, có một người vào phòng bao.
Một người phụ nữ.
Kinh nghiệm điều tra nhiều năm khiến anh quyết đoán ra tay chế trụ người phụ nữ nhanh trí ngoài dự đoán kia.
Lúc dính phải hương thơm con gái đến từ trên người cô, Mục Minh Thừa liền nhận ra cô là người phụ nữ " nhào vào trong ngực " giữa trưa. Trong lòng lập tức chán ghét không thôi, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc, Mục Minh Thừa vốn bị đủ loại giày vò lại càng thêm khó chịu.
Bóp chặt eo thon của cô, cảm nhận cô giãy giụa ở trong ngực, phản ứng của anh lại càng mãnh liệt.
Đáng chết!
Cái này cũng chưa tính là chuyện tệ nhất, nhìn thấy mắt đào hoa mở to căng tròn kia của cô, hô hấp khó khăn, vậy mà anh lại sinh ra thương tiếc phút chốc ở trong lòng.
Đặc biệt là chóp mũi của anh ngửi được mùi hương ngọt trong tỏa ra từ cô, lòng bàn tay gần sát môi mềm ấm áp đẫy đà của cô, giữa lúc cọ xát, Mục Minh Thừa cảm giác mình sẽ nổ tung mất!
Vì thế, một lúc mềm lòng đầu tiên trong cuộc đời, tay Mục Minh Thừa không tự chủ được liền buông ra.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ nhẫn tâm kia bỗng đâm vào khiến anh đầu váng mắt hoa, giày cao gót mấy centimet đồng thời dẫm lên mu bàn chân anh.
Mục tiên sinh từng lăn lê bò lết vô số lần ở trên sân huấn luyện, lần đầu được thể nghiệm hung khí của phụ nữ!
Nhưng vẫn như cũ đây không phải là đau nhất, một chân đá cuối cùng kia của cô mới gọi là tàn nhẫn.
Mục Minh Thừa ngã xuống đất, chỉ kịp nắm lấy vòng ngọc ở trên cổ tay cô, mắt nhìn cô đi xa.
Lúc ấy anh liền nghi ngờ, lúc này đã bị thương nặng, trong ba mươi năm của mình có thể sẽ không dùng lại chỗ kia được rồi!
Ôm tâm tình tức giận, vừa về tới Mục thị, Mục Minh Thừa liền cho bọn thủ hạ đi điều tra thông tin của người phụ nữ kia.
Đó là một cô bé ngoan, chỉ vài tờ giấy hơi mỏng đã đủ miêu tả xong hai mươi năm cô từng sống. Nhưng Mục Minh Thừa nhìn chằm chằm các từ " tính tình dịu dàng, đoan trang trầm ổn", lần đầu phát hiện bản thân không nhận ra chữ Hán.
Đó là lời ca ngợi, có thể so sánh với người phụ nữ hung dữ kia sao?
Thú vị.
Từ sau khi rời khỏi quân đội, Mục Minh Thừa rất ít gặp được người có thể khiến anh sinh ra dục vọng tìm tòi nghiên cứu.
Cố Cẩm -- đối với lần gặp mặt tiếp theo, tôi rất mong chờ!
Ngọc ấm màu đỏ bị ma sát ở ngón giữa của anh, Mục Minh Thừa cười.
Anh còn dáng vẻ của phiên phiên trọc thế giai công tử (3) ở đâu chứ, rõ ràng là ác ma với hàm răng nhọn lóe lên ánh sáng.
(3) Phiên phiên trọc thế giai công tử: Ý bảo cực kỳ tiêu sái có phong độ, như thế gia công tử dù ở loạn thế vẫn có phong thái đáng ngưỡng mộ.
Lãnh đạo của trường đại học Sư Phạm Đế Đô đã sớm chờ ở cửa, vừa thấy xe tới, liền vội vàng tiến lên nghênh đón, "Mục tiên sinh, ngài đến thật là vinh hạnh cho đại học Sư Phạm Đế Đô chúng tôi!"
Mục Minh Thừa áo quần bảnh bao xuống xe, cười ôn hòa bắt tay với ông: "Hiệu trưởng nói đùa rồi, có thể được mời tham gia buổi lễ tốt nghiệp của quý trường học là vinh hạnh của Mục mỗ."
Lại có người khác đến gần bắt tay với anh, nhìn quần áo khí chất thì không giống như là người của trường học, Mục Minh Thừa cũng cười một tiếng bắt lại.
Hiệu trưởng và Mục Minh Thừa sóng đôi đi về phía hội trường lớn, tới cả cái bụng phát tướng kia của ông cũng lộ ra hăng hái.
Ngoài miệng ông không nói, nhưng trong lòng lại đắc ý.
Toàn bộ nước Z, có đại học nào đủ năng lực mời được Mục Minh Thừa chứ. Tuy rằng lần này bọn họ cũng không biết đã dẫm phải vận cứt chó (4) gì, mà mời được vị cá sấu lớn này, dù sao chăng nữa, người ở bên ngoài nhìn thấy đó chính là bản lĩnh của đại học Sư Phạm Đế Đô.
(4) Vận cứt chó: chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước.
Đặc biệt là, nhân vật nổi tiếng ở bên ngoài biết Mục Minh Thừa muốn tới đại học Sư Phạm, vì kéo gần quan hệ với anh, cũng đến tham gia náo nhiệt.
Lễ tốt nghiệp năm nay của đại học Sư Phạm, có thể nói là bắt đầu từ khi xây dựng trường đại học Sư Phạm, là lần long trọng nhất.
Ở hội trường lớn dòng người chen chúc xô đẩy, tới tới lui lui, trật tự lại không loạn chút nào. Điều hòa tỏa ra từng cơn mát lạnh, nhanh chóng tiêu tan trong hội trường to như vậy.
Cố Cẩm dẫm lên giày cao gót mười centimet, mặc một bộ sườn xám đỏ rực thêu hạc trắng tinh xảo, đứng vào một hàng với một đám chị gái nhỏ nghi lễ vừa cao vừa đẹp.
Gái đẹp từ xưa đến nay đều xuất hiện ở đại học Sư Phạm.
Những lời này thật không lừa mình. Cố Cẩm chỉ chờ ở chỗ này một lúc, liền nhìn thấy vài người đẹp có giá trị nhan sắc xuất chúng. Không vừa lòng tự dưng bị kéo tới đây vì vậy tan đi không ít.
Bỗng nhiên, giọng nói của đám người hơi chậm lại, mọi người đều vội vàng trở lại ngồi xuống chỗ ngồi.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, hiệu trưởng đưa theo một người đàn ông trẻ đeo kính đến đài chủ tịch.
Cố Cẩm với tư cách là tiểu thư nghi lễ, đứng ở hàng phía trước của hội trường, nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt.
Vào lúc cô đang quan sát, hiệu trưởng và người nọ đã nhường nhau ngồi xuống chỗ ngồi.
Người đàn ông nâng mắt kính gọng vàng lên, tầm mắt sắc bén đảo qua vị trí của Cố Cẩm.
Linh quang Cố Cẩm chợt lóe, cô nhớ ra anh ta là ai rồi.
Người đàn ông nguy hiểm đụng ở cửa Ngọc Thanh Các ngày hôm đó!
Nhớ ra lúc ấy bộ dáng rõ ràng chán ghét nhưng vẫn mỉm cười của anh, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô vội vàng cúi đầu xuống.
Không biết có phải ảo giác không nữa, tầm mắt của người đàn ông kia giống như đã dừng lại một giây trên người cô.
.........
#Lảm nhảm:
✔Các nàng à, lần sau đăng chương ấy, ta sẽ đăng 1 chương k có nội dung truyện, để cho mấy trang khác lấy đi rồi thì ta sẽ đăng lại nhé, được k?
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé
Trợ lý Phương nhận được tin, trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng thả vào trong bụng.
Anh cất bước đi về phía chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, khom người nói với người ở bên trong: "Mục tiên sinh, đã sắp xếp xong hết rồi, vị Cố tiểu thư kia nhất định sẽ tới hội trường lễ tốt nghiệp."
Cửa xe tự động theo anh tới gần từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thanh nhã của người đàn ông trẻ ngồi ở bên trong kia. Anh thoạt nhìn thì có khí thế không tầm thường, chỉ là ngồi ở trong xe thôi, mà đã quả quyết lộ rõ khí chất nổi bật toàn thân.
Sau khi người đàn ông trẻ nghe xong thì thờ ơ "Ừ" một tiếng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Trợ lý Phương tự giễu ở trong lòng, mỗi người đều nói anh biết nhìn ánh mắt để làm việc. Không ngờ rằng anh là người có công phu tu luyện như vậy, muốn nhìn ra chút gì từ trên mặt ông chủ, chỉ sợ còn phải tu luyện thêm 800 năm nữa.
Làm việc ở bên người vị này, gian nan nhất chính là bất cứ lúc nào cũng đang khiêu chiến giới hạn của tâm lý. Nếu như tâm tình anh khó chịu, mặc dù không nói lời nào, cũng có thể cho người ta loại cảm giác tồn tại rất mạnh.
Liếc mắt nhìn thời gian, anh nhắc nhở: "Tiên sinh, thời gian không còn sớm, lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu ngay lập tức, bây giờ chúng ta có phải nên đi tới trờng rồi hay không?"
Lời nói của trợ lý Phương không biết đã khiến Mục Minh Thừa nghĩ tới cái gì, bên miệng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm. Ngón trỏ thon dài của anh thưởng thức vòng ngọc đỏ rực ở trong tay, khẽ dựa vào đệm ở phía sau rồi nói: "Đi thôi."
Theo động tác của anh, chiếc xe liền hơi rung lên, trợ lý nhìn thấy anh cười, trong lòng khẽ chấn động.
Đến ngồi xuống ở hàng trước, anh xoa cái trán chẳng hề có mồ hôi lạnh. Mỗi lần Mục tiên sinh cười như vậy, chính là gặp phải chuyện cảm thấy hứng thú. Có thể khiến vị này sinh ra hứng thú, dù ngày sau là phúc hay họa, thì đối phương tuyệt đối là người có năng lực.
Nhớ lại cô gái tên Cố Cẩm mà Mục tiên sinh bảo anh điều tra kia, trợ lý nghi hoặc ở trong lòng.
Mục tiên sinh năm nay 27 tuổi, ba năm trước đây hàng không (1) kế thừa công ty Mục thị. Mấy năm qua bên người đừng nói là phụ nữ, tới cả giống cái cũng không có, sao lại bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người phụ nữ chỉ nhìn một cách đơn thuần qua tư liệu liền thấy không thú vị?
(1) Hàng không: Từ này trong công ty thường mang nghĩa kiểu "Một người hoàn toàn mới nhận 1 chức vị cao". Bình thường thì nhân viên trong công ty sẽ làm từ chức nhỏ thăng tiến lên chức to, nếu 1 người chưa từng làm việc trong bộ phận/công ty này mà đột nhiên làm quản lý/giám đốc thì sẽ bị gọi là hàng không. Trường hợp này có thể là con ông cháu cha nhảy vào, cũng có thể là 1 quản lý cấp cao từ khu vực khác được điều đến, hoặc là 1 nhân tài xuất sắc được tuyển vào, nó cũng không hoàn toàn mang nghĩa tiêu cực.
Hơn nữa sau khi thông qua tư liệu biết Cố Cẩm học ở đại học Sư Phạm Đế Đô, vậy mà lại nhận lời mời của đại học Sư Phạm, đi trao giải khuyến khích sinh viên tốt nghiệp ưu tú. Phải biết rằng, có là đại học tốt nhất ở Đế Đô nước Z mời, vị này cũng chẳng thèm ngó tới đấy có được không?
Hay là, Mục tiên sinh thích là loại hình vợ hiền mẹ tốt?
Ý thức được bản thân đang phỏng đoán tâm tư của Mục tiên sinh, trợ lý Phương chợt lạnh hết cả người, trong lòng mặc niệm: A di đà phật, đáng đánh đáng đánh.
Chân tướng mọi chuyện chỉ có Mục Minh Thừa biết.
Thời gian ngược dòng về một tuần trước.
Mục Minh Thừa mới vừa hoàn thành thu mua một công ty điện ảnh, rồi đi ăn cơm cùng với người phụ trách của công ty bị thu mua ở Ngọc Thanh Các.
Vậy mà tâm tư của người nọ lại không thuần khiết, muốn vội vàng bò lên trên thuyền lớn Mục thị này, vậy mà lại gọi vài người phụ nữ tới lấy lòng anh.
Rượu trong sân gặp dịp thì chơi, tuy anh không vui, cũng am hiểu sâu quy tắc ngầm trong đó, cũng không nhiều lời, chỉ không cho những người phụ nữ đó tới gần.
Không nghĩ tới, lá gan của đám người kia lại lớn như vậy, vậy mà lại chuốc thuốc anh.
Ngày đó, bởi vì trước khi dùng cơm bị một người phụ nữ " nhào vào trong ngực ", tâm tình anh đã không vui, nên nhất thời mất lòng phòng bị, trúng chiêu.
Lẽ ra, anh đã từng được huấn luyện chuyên môn, thuốc bình thường thì có tác dụng không lớn với anh.
Không biết tên phế vật kia nghe được tin anh " không được " từ đâu, vậy mà mất trí đi chợ đen mua được một bọc thuốc tăng mạnh phiên bản đặc biệt.
Vào lúc mới vừa cảm giác được bất thường, Mục Minh Thừa liền lập tức chỉnh đốn người phụ trách và mấy người phụ nữ mà anh ta tìm đến.
Nhưng thuốc kia có dược tính cực mạnh, cho dù chỉ dính vào miệng, cũng gần như ngay lập tức liền nảy sinh hiệu dụng (2). Tình huống của anh không thích hợp ra ngoài, dựa vào ý chí cường đại và tự chủ, anh liền gọi thủ hạ đi mời bác sĩ cho anh.
(2) Hiệu dụng: Hiệu lực và tác dụng.
Vì không để người khác nhìn thấy mặt xấu của anh, Mục Minh Thừa đã đuổi tất cả mọi người đi rất xa.
Tất cả còn ở trong khống chế của anh.
Vào lúc anh đang gian nan nhẫn nại, có một người vào phòng bao.
Một người phụ nữ.
Kinh nghiệm điều tra nhiều năm khiến anh quyết đoán ra tay chế trụ người phụ nữ nhanh trí ngoài dự đoán kia.
Lúc dính phải hương thơm con gái đến từ trên người cô, Mục Minh Thừa liền nhận ra cô là người phụ nữ " nhào vào trong ngực " giữa trưa. Trong lòng lập tức chán ghét không thôi, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc, Mục Minh Thừa vốn bị đủ loại giày vò lại càng thêm khó chịu.
Bóp chặt eo thon của cô, cảm nhận cô giãy giụa ở trong ngực, phản ứng của anh lại càng mãnh liệt.
Đáng chết!
Cái này cũng chưa tính là chuyện tệ nhất, nhìn thấy mắt đào hoa mở to căng tròn kia của cô, hô hấp khó khăn, vậy mà anh lại sinh ra thương tiếc phút chốc ở trong lòng.
Đặc biệt là chóp mũi của anh ngửi được mùi hương ngọt trong tỏa ra từ cô, lòng bàn tay gần sát môi mềm ấm áp đẫy đà của cô, giữa lúc cọ xát, Mục Minh Thừa cảm giác mình sẽ nổ tung mất!
Vì thế, một lúc mềm lòng đầu tiên trong cuộc đời, tay Mục Minh Thừa không tự chủ được liền buông ra.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ nhẫn tâm kia bỗng đâm vào khiến anh đầu váng mắt hoa, giày cao gót mấy centimet đồng thời dẫm lên mu bàn chân anh.
Mục tiên sinh từng lăn lê bò lết vô số lần ở trên sân huấn luyện, lần đầu được thể nghiệm hung khí của phụ nữ!
Nhưng vẫn như cũ đây không phải là đau nhất, một chân đá cuối cùng kia của cô mới gọi là tàn nhẫn.
Mục Minh Thừa ngã xuống đất, chỉ kịp nắm lấy vòng ngọc ở trên cổ tay cô, mắt nhìn cô đi xa.
Lúc ấy anh liền nghi ngờ, lúc này đã bị thương nặng, trong ba mươi năm của mình có thể sẽ không dùng lại chỗ kia được rồi!
Ôm tâm tình tức giận, vừa về tới Mục thị, Mục Minh Thừa liền cho bọn thủ hạ đi điều tra thông tin của người phụ nữ kia.
Đó là một cô bé ngoan, chỉ vài tờ giấy hơi mỏng đã đủ miêu tả xong hai mươi năm cô từng sống. Nhưng Mục Minh Thừa nhìn chằm chằm các từ " tính tình dịu dàng, đoan trang trầm ổn", lần đầu phát hiện bản thân không nhận ra chữ Hán.
Đó là lời ca ngợi, có thể so sánh với người phụ nữ hung dữ kia sao?
Thú vị.
Từ sau khi rời khỏi quân đội, Mục Minh Thừa rất ít gặp được người có thể khiến anh sinh ra dục vọng tìm tòi nghiên cứu.
Cố Cẩm -- đối với lần gặp mặt tiếp theo, tôi rất mong chờ!
Ngọc ấm màu đỏ bị ma sát ở ngón giữa của anh, Mục Minh Thừa cười.
Anh còn dáng vẻ của phiên phiên trọc thế giai công tử (3) ở đâu chứ, rõ ràng là ác ma với hàm răng nhọn lóe lên ánh sáng.
(3) Phiên phiên trọc thế giai công tử: Ý bảo cực kỳ tiêu sái có phong độ, như thế gia công tử dù ở loạn thế vẫn có phong thái đáng ngưỡng mộ.
Lãnh đạo của trường đại học Sư Phạm Đế Đô đã sớm chờ ở cửa, vừa thấy xe tới, liền vội vàng tiến lên nghênh đón, "Mục tiên sinh, ngài đến thật là vinh hạnh cho đại học Sư Phạm Đế Đô chúng tôi!"
Mục Minh Thừa áo quần bảnh bao xuống xe, cười ôn hòa bắt tay với ông: "Hiệu trưởng nói đùa rồi, có thể được mời tham gia buổi lễ tốt nghiệp của quý trường học là vinh hạnh của Mục mỗ."
Lại có người khác đến gần bắt tay với anh, nhìn quần áo khí chất thì không giống như là người của trường học, Mục Minh Thừa cũng cười một tiếng bắt lại.
Hiệu trưởng và Mục Minh Thừa sóng đôi đi về phía hội trường lớn, tới cả cái bụng phát tướng kia của ông cũng lộ ra hăng hái.
Ngoài miệng ông không nói, nhưng trong lòng lại đắc ý.
Toàn bộ nước Z, có đại học nào đủ năng lực mời được Mục Minh Thừa chứ. Tuy rằng lần này bọn họ cũng không biết đã dẫm phải vận cứt chó (4) gì, mà mời được vị cá sấu lớn này, dù sao chăng nữa, người ở bên ngoài nhìn thấy đó chính là bản lĩnh của đại học Sư Phạm Đế Đô.
(4) Vận cứt chó: chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước.
Đặc biệt là, nhân vật nổi tiếng ở bên ngoài biết Mục Minh Thừa muốn tới đại học Sư Phạm, vì kéo gần quan hệ với anh, cũng đến tham gia náo nhiệt.
Lễ tốt nghiệp năm nay của đại học Sư Phạm, có thể nói là bắt đầu từ khi xây dựng trường đại học Sư Phạm, là lần long trọng nhất.
Ở hội trường lớn dòng người chen chúc xô đẩy, tới tới lui lui, trật tự lại không loạn chút nào. Điều hòa tỏa ra từng cơn mát lạnh, nhanh chóng tiêu tan trong hội trường to như vậy.
Cố Cẩm dẫm lên giày cao gót mười centimet, mặc một bộ sườn xám đỏ rực thêu hạc trắng tinh xảo, đứng vào một hàng với một đám chị gái nhỏ nghi lễ vừa cao vừa đẹp.
Gái đẹp từ xưa đến nay đều xuất hiện ở đại học Sư Phạm.
Những lời này thật không lừa mình. Cố Cẩm chỉ chờ ở chỗ này một lúc, liền nhìn thấy vài người đẹp có giá trị nhan sắc xuất chúng. Không vừa lòng tự dưng bị kéo tới đây vì vậy tan đi không ít.
Bỗng nhiên, giọng nói của đám người hơi chậm lại, mọi người đều vội vàng trở lại ngồi xuống chỗ ngồi.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, hiệu trưởng đưa theo một người đàn ông trẻ đeo kính đến đài chủ tịch.
Cố Cẩm với tư cách là tiểu thư nghi lễ, đứng ở hàng phía trước của hội trường, nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt.
Vào lúc cô đang quan sát, hiệu trưởng và người nọ đã nhường nhau ngồi xuống chỗ ngồi.
Người đàn ông nâng mắt kính gọng vàng lên, tầm mắt sắc bén đảo qua vị trí của Cố Cẩm.
Linh quang Cố Cẩm chợt lóe, cô nhớ ra anh ta là ai rồi.
Người đàn ông nguy hiểm đụng ở cửa Ngọc Thanh Các ngày hôm đó!
Nhớ ra lúc ấy bộ dáng rõ ràng chán ghét nhưng vẫn mỉm cười của anh, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô vội vàng cúi đầu xuống.
Không biết có phải ảo giác không nữa, tầm mắt của người đàn ông kia giống như đã dừng lại một giây trên người cô.
.........
#Lảm nhảm:
✔Các nàng à, lần sau đăng chương ấy, ta sẽ đăng 1 chương k có nội dung truyện, để cho mấy trang khác lấy đi rồi thì ta sẽ đăng lại nhé, được k?
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé
Danh sách chương