PN1: LTPxCPV: Sau này không được làm như vậy nữa.
Thanh Ngọc Kiếm Tông
Miễu Vân Phong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hậu Cung Hài Tử Vương
2. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
3. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
4. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
=====================================
Mây trôi dày đặc phía chân trời, nắng chiều nhuộm lên các áng mây một màu vàng rực rỡ huy hoàng.
Lê Trường Phong ngồi xếp bằng ở Miễu Vân Phong, y phục đen bị gió thổi tung bay phấp phới.
Trên khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của hắn không có một tia gợn sóng.
Có một hương thơm nồng đượm mà dịu dàng bay tới theo làn gió, đó là mùi hương khi nở hoa của hoa Lê Tuyết Giáng Quỳnh Châu, toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm Tông chỉ có phủ của Cung Phất Vũ mới có loại lê này, bởi vì y bẩm sinh đã yếu ớt, từ nhỏ đã mắc bệnh ho, chỉ có hương thơm của hoa Lê Tuyết Giáng Quỳnh Châu mới có thể làm dịu bớt.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng khi Lê Trường Phong ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, trong đầu hắn vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ của Cung Phất Vũ khi mới vừa bái hắn làm sư tôn.
Khi đó Cung Phất Vũ mới tám tuổi, người không cao lắm, mặc một chiếc áo lông vũ màu bạc lộng lẫy, y không sợ người lạ, đứng sau lưng Thôi Vĩnh Tư với cặp mắt đen láy to tròn như hai quả nho.
Vào thời điểm đó, các tu sĩ vừa mới lên Kim Đan của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều xếp thành một hàng, đứng trước mặt Cung Phất Vũ và Thôi Vĩnh Tư giống như đang tuyển phi, mỗi người đều thấp thỏm và mong đợi Cung Phất Vũ chọn họ —— Có thể thu nhận Tiểu Quận Vương làm đồ đệ, vinh hoa phú quý sau này sẽ hưởng không hết.
Thôi Vĩnh Tư rất khách sáo với Cung Phất Vũ, lúc đó ông cúi đầu khẽ hỏi: "Tiểu Quận Vương muốn chọn ai làm sư tôn?"
Cung Phất Vũ cắn cắn đầu ngón tay trắng nõn, suy tư một lúc rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một loạt các tu sĩ ở trước mặt, nói: "Nè, ai trong số các người biết làm kẹo đường?"
Một đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, nhưng rất nhanh, đã có một tu sĩ cơ trí đứng lên nói: "Tiểu Quận Vương, mặc dù ta không biết làm, nhưng ta có thể học làm cho cậu."
Lời này vừa nói ra, đám tu sĩ liền đồng loạt phụ họa theo, ai nấy đều vội vàng tranh nhau giới thiệu bản lĩnh của mình cho Cung Phất Vũ, chính là muốn lấy lòng Cung Phất Vũ. Chỉ có mình Lê Trường Phong lẳng lặng đứng ở phía sau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mắt điếc tai ngơ trước trò khôi hài này.
Nhưng cố tình vì như vậy mà Lê Trường Phong đã bị Cung Phất Vũ nhìn trúng.
Lúc này, Cung Phất Vũ giơ tay chỉ: "Người mặc áo đen kia, ngươi lại đây."
Lê Trường Phong đang ôn lại trong đầu những chiêu kiếm hôm qua đã học, nghe thấy Cung Phất Vũ gọi mình, hắn không khỏi âm thầm nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn lại giãn lông mày ra, bình tĩnh ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Quận Vương gọi ta?"
Lúc này, Cung Phất Vũ ngửa chiếc cằm trắng nõn thanh tú lên hỏi hắn: "Ngươi biết làm kẹo đường không?"
Lê Trường Phong dứt khoát đáp: "Không biết."
Cung Phất Vũ chau mày, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có học làm kẹo đường cho ta không?"
Lê Trường Phong mặt không đổi sắc: "Cũng không."
Đám tu sĩ liền ồ lên, nhưng đồng thời cũng không nhịn được mừng thầm trong lòng, cảm thấy cái tên nổi tiếng "đầu gỗ" Lê Trường Phong này quả nhiên danh bất hư truyền, cơ hội tốt như vậy lại bị hắn bỏ lỡ, thật là đáng tiếc mà.
Lê Trường Phong có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người xung quanh, nhưng hắn không coi trọng điều đó, bởi vì hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông là để học kiếm, chứ không phải để dạy đệ tử.
Cho dù sau này tu luyện thành tài, hắn cũng thà làm trưởng lão chấp pháp chứ tuyệt đối không thu nhận đồ đệ.
Cho nên hôm nay đến đây, Lê Trường Phong đã hạ quyết tâm không để mình bị chọn trúng, vì vậy dù có mạo hiểm đắc tội với Cung Phất Vũ, hắn vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng tất cả mọi người, kể cả bản thân Lê Trường Phong cũng không ngờ được, sau khi nghe thấy câu này của hắn, Cung Phất Vũ đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, trên khuôn mặt trắng mịn non nớt hiện ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, trong mắt cũng hiện lên một tia ranh mãnh.
Sau đó, Cung Phất Vũ quay đầu kéo ống tay áo của Thôi Vĩnh Tư, chỉ vào Lê Trường Phong nói: "Chọn hắn đi."
Đám tu sĩ lại xôn xao cả lên.
Thôi Vĩnh Tư cũng hơi bất ngờ.
Lê Trường Phong càng cau mày hơn, không thể nào giãn ra được.
Vẫn là Thôi Vĩnh Tư lấy lại tinh thần trước, để cho chắc chắn ông bèn hỏi lại: "Vì sao Tiểu Quận Vương lại chọn hắn?"
Mọi người cũng nói hùa theo, cảm thấy Cung Phất Vũ chỉ là nhất thời hứng khởi, bị Lê Trường Phong cự tuyệt liền cố ý muốn bái Lê Trường Phong làm sư tôn.
Không ngờ, Cung Phất Vũ lại nở nụ cười, trên khuôn mặt trẻ con đột nhiên toát lên một vẻ rất nghiêm túc chính chắn: "Mẫu hậu đã nói với ta 'bất cứ sư tôn nào muốn lấy lòng ta, ta đều phải từ chối hết, ta tới đây là để học công phu chứ không phải tới đây để chơi'."
Cung Phất Vũ vừa thốt ra những lời này, toàn bộ hiện trường liền im bặt.
Đám tu sĩ vừa mới liều mạng lấy lòng Cung Phất Vũ đều lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng họ không dám nói lời nào.
Lê Trường Phong yên lặng ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn Cung Phất Vũ.
Cung Phất Vũ mỉm cười với hắn: "Thế nào? Ta không cần ngươi học cách làm kẹo đường, chỉ cần ngươi dạy ta công phu là được."
Lê Trường Phong nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của Cung Phất Vũ, lần đầu tiên suy nghĩ trong lòng không còn kiên định như trước nữa, nhưng hắn vẫn do dự không dám lập tức trả lời.
Thôi Vĩnh Tư thấy vậy liền hàm súc nói: "Bệ hạ đã hạ lệnh, sư tôn của Tiểu Quân Vương sẽ được nhận một nửa đãi ngộ của Thái Phó, ngươi hãy suy nghĩ kỹ."
Lê Trường Phong hơi sửng sốt, cũng không do dự nữa, lập tức đáp: "Được, ta đồng ý."
Hắn vừa dứt lời, Cung Phất Vũ liền cười tủm tỉm đi tới, nắm lấy tay hắn nói: "Tốt quá, từ hôm nay trở đi, người chính là sư tôn của con."
Lê Trường Phong bị bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy, trong lòng không hiểu sao run lên, nhưng hắn vẫn nói: "Ta không phải một sư tôn dịu dàng, ngươi nên suy nghĩ kỹ."
Cung Phất Vũ nhướng nhướng mày: "Không sao, mẫu hậu vẫn hay đánh con, người đừng đánh con là được."
Lê Trường Phong ngẩn ra.
Cứ như vậy, mối duyên phận sư đồ khó hiểu giữa hai người bắt đầu.
·
Cung Phất Vũ rất thông minh, có thể học mọi thứ một cách nhanh chóng, chỉ là y quá nghịch ngợm.
Lê Trường Phong cuối cùng cũng hiểu ra vì sao mẫu hậu của y lại hay đánh y rồi, bởi vì nếu ở cạnh y lâu, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng không thể tốt được nữa.
Ví dụ như hôm nay, Lê Trường Phong đã đưa Cung Phất Vũ đến chỗ của trưởng lão Phượng Thanh Hàm nhờ Phượng Thanh Hàm giúp hắn trông nom y, còn hắn thì đi bế quan luyện kiếm.
Ai mà ngờ, chỉ trong nửa ngày, Cung Phất Vũ đã nhổ trụi hết lông của mấy con khổng tước do Phượng Thanh Hàm nuôi.
Lê Trường Phong:...
Khi Lê Trường Phong đuổi tới, khuôn mặt của Phượng Thanh Hàm đã xanh mét.
Đánh cũng không đánh được, Lê Trường Phong chỉ có thể đích thân xin lỗi Phượng Thanh Hàm.
Phượng Thanh Hàm tính tình tốt, nhưng lần này cũng tức giận không nhẹ, mặc dù ông ấy không yêu cầu bồi thường, nhưng từ biểu hiện của ông ấy Lê Trường Phong cũng biết được sau này không thể gửi Cung Phất Vũ đến chỗ ông ấy nữa rồi.
Bây giờ, Cung Phất Vũ đã hoàn toàn đắc tội với tất cả các trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông.
Lê Trường Phong:...
Trên đường trở về, lần đầu tiên Lê Trường Phong không bế Cung Phất Vũ, cũng không cõng Cung Phất Vũ.
Mặc kệ Cung Phất Vũ tay nhỏ chân nhỏ thất tha thất thểu đi theo sau hắn, đuổi theo hắn suốt quãng đường trên núi.
Cung Phất Vũ ban đầu còn kêu réo.
"Sư tôn người tức giận làm gì, không phải con chỉ nhổ một ít lông khổng tước thôi sao, cũng đâu phải là không mọc lại nữa."
"Cùng lắm thì ngày mai con lại xin lỗi ông ấy một lần nữa."
"Sư tôn người đừng tức giận nữa."
"Sư tôn......"
Đột nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ, Cung Phất Vũ bị ngã rồi.
Lê Trường Phong trong lòng trầm xuống, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Cung Phất Vũ quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nước mắt cũng sắp trào ra.
Trái tim Lê Trường Phong khẽ thắt lại, rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm được nữa, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, cúi người bế Cung Phất Vũ lên.
Cung Phất Vũ liền thuận thế ôm lấy Lê Trường Phong.
Lê Trường Phong được cánh tay nhỏ mềm mại của Cung Phất Vũ ôm lấy, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan một nửa.
Lúc này, hắn vừa bế Cung Phất Vũ đi về phía trước, vừa nói với y: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Cung Phất Vũ: "Ừm ừm."
Lê Trường Phong:...
Sau đó Lê Trường Phong lại có chút đau đầu nói: "Bây giờ con đã đắc tội với tất cả các trưởng lão rồi, sau này phải làm sao đây?"
Cung Phất Vũ không để ý nói: "Con ở với sư tôn là được rồi, con cũng đâu có thích bọn họ."
Lê Trường Phong ngẩn ra.
Một lúc sau, hắn lại nói: "Nhưng thời gian ta tu luyện rất lâu, không thể ở bên con suốt được".
Cung Phất Vũ: "Con cũng có thể tu luyện mà."
Lê Trường Phong bất đắc dĩ nói: "Vậy thì con nhất định phải kiên trì."
Cung Phất Vũ suy nghĩ một lúc, rồi tự tin nói: "Nhưng con là thiên tài mà, nếu thiên tài lại muốn giống như một người bình thường, thì những người bình thường phải sống làm sao."
Lê Trường Phong câm nín.
Phải rồi, Cung Phất Vũ đã đủ thông minh, nhưng không đủ tập trung, tu luyện thì bữa được bữa không, nhưng dù vậy, sự tiến bộ của y vẫn vượt qua hầu hết các bạn cùng trang lứa.
Kinh ngạc trước lối suy nghĩ thiên tài của Cung Phất Vũ, một lúc lâu sau, Lê Trường Phong dở khóc dở cười nói: "Sau này không được nói như vậy nữa, cẩn thận đắc tội với người khác."
"Con không sợ."
Lê Trường Phong lại ngẩn ra.
Đúng vậy, Cung Phất Vũ từ nhỏ đã cành vàng lá ngọc luôn được người khác nhường nhịn, làm sao y có thể hiểu được điều này chứ? Giờ khắc này, không hiểu sao trong lòng Lê Trường Phong thoáng sinh ra một tầng ảm đạm.
Nhưng Cung Phất Vũ liếc mắt nhìn biểu tình của Lê Trường Phong liền nhìn ra có gì đó không ổn, giơ hai tay ôm chặt lấy Lê Trường Phong, dỗ dành hắn: "Sư tôn, con còn nhỏ, chuyện này con không hiểu lắm, người dạy con đi, con sẽ hiểu ngay mà."
Nghe Cung Phất Vũ nói vậy, Lê Trường Phong lấy làm kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc, lúc này hắn không hiểu sao cười khổ một tiếng, vươn tay nhéo chóp mũi Cung Phất Vũ: "Sau này đừng có bày trò với ta nữa là được."
Cung Phất Vũ: "Vâng ạ!"
·
Sau khi trở lại chỗ ở, Lê Trường Phong để Cung Phất Vũ xuống rồi một mình đi kiểm tra thanh kiếm trong lò luyện kiếm.
Cung Phất Vũ cũng lặng lẽ mò qua.
Lê Trường Phong không khỏi nhíu mày nhìn Hàn Thiết đã tôi luyện một nửa tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Cảm thấy lần này lại thất bại rồi.
Lê Trường Phong im lặng thở dài một tiếng, đang định bỏ Hàn Thiết vào lại trong lò, thì một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm một chiếc lông vũ bảy màu sặc sỡ hiện ra trước mặt hắn.
Lê Trường Phong giật mình, lập tức nắm lấy tay Cung Phất Vũ, kinh ngạc hỏi: "Con lấy đâu ra lông đuôi của chim loan vậy?"
Cung Phất Vũ thần bí cười một tiếng đắc ý: "Con vừa trộm được đấy."
Lê Trường Phong tim đập lỡ một nhịp, lập tức nhìn về phía Cung Phất Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, Cung Phất Vũ dường như cảm giác được gì đó, lập tức có chút chột dạ lẩm bẩm nói: "Con cũng là thấy sư tôn luyện kiếm thất bại nhiều lần sắp không còn tiền mua đồ ăn nữa nên mới làm như vậy. Nếu người cảm thấy không được, ngày mai con sẽ đi xin lỗi Phượng trưởng lão."
Nghe thấy Cung Phất Vũ nói vậy, vẻ mặt Lê Trường Phong cực kỳ phức tạp, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn lập tức dẫn Cung Phất Vũ cầm theo lông chim đi nhận lỗi, nhưng nhìn thấy bàn tay cầm lông chim đầy những vết xước ửng đỏ của Cung Phất Vũ, trái tim Lê Trường Phong lại run rẩy cả lên, không đành lòng làm như vậy.
Thật lâu sau, Lê Trường Phong nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài nói: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Cung Phất Vũ cảm giác được Lê Trường Phong bình tĩnh trở lại, liền cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa nhổ cũng đã nhổ rồi, cũng đâu thể nối lại được nữa, sư tôn, hay là người dùng đi."
Lê Trường Phong:...
Cung Phất Vũ giật thót, vội vàng cam đoan: "Sư tôn dạy phải, sau này con sẽ không tái phạm nữa!"
Bấy giờ, Lê Trường Phong triệt để nói không ra lời.
·
Đêm đó, Cung Phất Vũ nằm sấp trên lưng Lê Trường Phong, nhìn Lê Trường Phong rèn kiếm.
Ngọn lửa đỏ rực chiếu vào mặt hai người, hơi nóng như thiêu đốt ập tới, Cung Phất Vũ mặt đỏ như quả táo, nhưng dù thế nào cũng không chịu rời đi.
Lúc này, Lê Trường Phong bỏ lông đuôi của chim loan vào trong lò luyện kiếm, thấp giọng nói: "Ngày mai ta đi bồi tội với Phượng trưởng lão, con ngoan ngoãn ở chỗ này đừng đi ra ngoài, phải chăm chỉ tu luyện, có biết không?"
Cung Phất Vũ trong lòng khẽ động: "Sư tôn không cho con đi là vì sợ con nói bậy sao?"
"Không dạy dỗ được con là trách nhiệm của ta. Hơn nữa cái lông đuôi này cũng là để ta rèn kiếm, con không được ích lợi gì, tự nhiên không cần con phải xin lỗi."
Cung Phất Vũ cười khúc khích: "Sư tôn đúng là người tốt."
Lê Trường Phong:...
Hắn lập tức nghiêm túc nói: "Bất kể ta có phải là người tốt hay không thì cũng không thể trộm đồ, có biết không?"
Cung Phất Vũ tùy ý đáp: "Sư tôn yên tâm, con đã để lại một chút đồ bồi thường cho ông ấy rồi, sư tôn không xin lỗi cũng không sao."
Lê Trường Phong:???
"Con lấy cái gì để bồi thường?"
Cung Phất Vũ thần bí nháy mắt: "Rồi sư tôn sẽ biết thôi."
·
Ngày hôm sau, tin tức Phượng Thanh Hàm tiến cảnh được truyền ra ngoài.
Lê Trường Phong sau khi biết được tin, tâm tình càng thêm phức tạp, hắn biết Cung Phất Vũ nhất định đã để lại cho Phượng Thanh Hàm một số bảo vật, mới khiến cho Phượng Thanh Hàm đã ở trong bình cảnh lâu như vậy có thể tiến cảnh thuận lợi, nhưng có cần phải như vậy không?
Giá trị của bảo vật hỗ trợ thăng cấp có thể vượt xa lông đuôi của chim loan, cớ sao lại không trực tiếp đi đổi chứ?
Hắn nghĩ như vậy cũng liền hỏi Cung Phất Vũ như vậy.
Cung Phất Vũ lúc đó chống cằm cười cười, sau đó thản nhiên nói: "Hôm nay mình đi đổi, ngày mai sẽ có người khác lại đổi, ông ấy hoặc là từ chối tất cả, hoặc là đồng ý tất cả, cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt, chim loan sẽ bị nhổ trụi lông mất."
"Vậy thì con cũng không thể tiền trảm hậu tấu chứ."
Cung Phất Vũ hừ một tiếng, trợn tròn mắt: "Sư tôn đầu gỗ!"
Lê Trường Phong muốn nói lại thôi, nhưng qua một lúc hắn vẫn nói: "Chuyện này con cũng đừng nói với người ngoài, ta sẽ đích thân đi nhận lỗi với Phượng trưởng lão, con cũng không cần đi nữa."
Cung Phất Vũ cười nói: "Được ạ, được ạ."
Nói xong, Lê Trường Phong lại nghiêm túc dặn dò: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Đương nhiên Cung Phất Vũ lại gật đầu.
Thế là Lê Trường Phong đã ra ngoài để đi bồi tội.
Nhìn bóng lưng Lê Trường Phong rời đi, Cung Phất Vũ chống cằm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, Cung Phất Vũ có một câu vừa rồi y không nói ra, sau này cũng không định nói ra.
Chính là, y không chỉ không thích Phượng Thanh Hàm, mà còn không thích bất kỳ trưởng lão nào ngoại trừ Lê Trường Phong.
Cách những người đó nhìn y không phải là phế vật thì cũng là linh thạch.
Chỉ có Lê Trường Phong, nhìn y như một con người.
Hiện tại như vậy rất tốt, sau này y khẳng định sẽ không cần tiếp xúc với bất kỳ người nào nữa.
Thanh Ngọc Kiếm Tông
Miễu Vân Phong.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hậu Cung Hài Tử Vương
2. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
3. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
4. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
=====================================
Mây trôi dày đặc phía chân trời, nắng chiều nhuộm lên các áng mây một màu vàng rực rỡ huy hoàng.
Lê Trường Phong ngồi xếp bằng ở Miễu Vân Phong, y phục đen bị gió thổi tung bay phấp phới.
Trên khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của hắn không có một tia gợn sóng.
Có một hương thơm nồng đượm mà dịu dàng bay tới theo làn gió, đó là mùi hương khi nở hoa của hoa Lê Tuyết Giáng Quỳnh Châu, toàn bộ Thanh Ngọc Kiếm Tông chỉ có phủ của Cung Phất Vũ mới có loại lê này, bởi vì y bẩm sinh đã yếu ớt, từ nhỏ đã mắc bệnh ho, chỉ có hương thơm của hoa Lê Tuyết Giáng Quỳnh Châu mới có thể làm dịu bớt.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng khi Lê Trường Phong ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, trong đầu hắn vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ của Cung Phất Vũ khi mới vừa bái hắn làm sư tôn.
Khi đó Cung Phất Vũ mới tám tuổi, người không cao lắm, mặc một chiếc áo lông vũ màu bạc lộng lẫy, y không sợ người lạ, đứng sau lưng Thôi Vĩnh Tư với cặp mắt đen láy to tròn như hai quả nho.
Vào thời điểm đó, các tu sĩ vừa mới lên Kim Đan của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều xếp thành một hàng, đứng trước mặt Cung Phất Vũ và Thôi Vĩnh Tư giống như đang tuyển phi, mỗi người đều thấp thỏm và mong đợi Cung Phất Vũ chọn họ —— Có thể thu nhận Tiểu Quận Vương làm đồ đệ, vinh hoa phú quý sau này sẽ hưởng không hết.
Thôi Vĩnh Tư rất khách sáo với Cung Phất Vũ, lúc đó ông cúi đầu khẽ hỏi: "Tiểu Quận Vương muốn chọn ai làm sư tôn?"
Cung Phất Vũ cắn cắn đầu ngón tay trắng nõn, suy tư một lúc rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một loạt các tu sĩ ở trước mặt, nói: "Nè, ai trong số các người biết làm kẹo đường?"
Một đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, nhưng rất nhanh, đã có một tu sĩ cơ trí đứng lên nói: "Tiểu Quận Vương, mặc dù ta không biết làm, nhưng ta có thể học làm cho cậu."
Lời này vừa nói ra, đám tu sĩ liền đồng loạt phụ họa theo, ai nấy đều vội vàng tranh nhau giới thiệu bản lĩnh của mình cho Cung Phất Vũ, chính là muốn lấy lòng Cung Phất Vũ. Chỉ có mình Lê Trường Phong lẳng lặng đứng ở phía sau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mắt điếc tai ngơ trước trò khôi hài này.
Nhưng cố tình vì như vậy mà Lê Trường Phong đã bị Cung Phất Vũ nhìn trúng.
Lúc này, Cung Phất Vũ giơ tay chỉ: "Người mặc áo đen kia, ngươi lại đây."
Lê Trường Phong đang ôn lại trong đầu những chiêu kiếm hôm qua đã học, nghe thấy Cung Phất Vũ gọi mình, hắn không khỏi âm thầm nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn lại giãn lông mày ra, bình tĩnh ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Quận Vương gọi ta?"
Lúc này, Cung Phất Vũ ngửa chiếc cằm trắng nõn thanh tú lên hỏi hắn: "Ngươi biết làm kẹo đường không?"
Lê Trường Phong dứt khoát đáp: "Không biết."
Cung Phất Vũ chau mày, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có học làm kẹo đường cho ta không?"
Lê Trường Phong mặt không đổi sắc: "Cũng không."
Đám tu sĩ liền ồ lên, nhưng đồng thời cũng không nhịn được mừng thầm trong lòng, cảm thấy cái tên nổi tiếng "đầu gỗ" Lê Trường Phong này quả nhiên danh bất hư truyền, cơ hội tốt như vậy lại bị hắn bỏ lỡ, thật là đáng tiếc mà.
Lê Trường Phong có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người xung quanh, nhưng hắn không coi trọng điều đó, bởi vì hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông là để học kiếm, chứ không phải để dạy đệ tử.
Cho dù sau này tu luyện thành tài, hắn cũng thà làm trưởng lão chấp pháp chứ tuyệt đối không thu nhận đồ đệ.
Cho nên hôm nay đến đây, Lê Trường Phong đã hạ quyết tâm không để mình bị chọn trúng, vì vậy dù có mạo hiểm đắc tội với Cung Phất Vũ, hắn vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng tất cả mọi người, kể cả bản thân Lê Trường Phong cũng không ngờ được, sau khi nghe thấy câu này của hắn, Cung Phất Vũ đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, trên khuôn mặt trắng mịn non nớt hiện ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, trong mắt cũng hiện lên một tia ranh mãnh.
Sau đó, Cung Phất Vũ quay đầu kéo ống tay áo của Thôi Vĩnh Tư, chỉ vào Lê Trường Phong nói: "Chọn hắn đi."
Đám tu sĩ lại xôn xao cả lên.
Thôi Vĩnh Tư cũng hơi bất ngờ.
Lê Trường Phong càng cau mày hơn, không thể nào giãn ra được.
Vẫn là Thôi Vĩnh Tư lấy lại tinh thần trước, để cho chắc chắn ông bèn hỏi lại: "Vì sao Tiểu Quận Vương lại chọn hắn?"
Mọi người cũng nói hùa theo, cảm thấy Cung Phất Vũ chỉ là nhất thời hứng khởi, bị Lê Trường Phong cự tuyệt liền cố ý muốn bái Lê Trường Phong làm sư tôn.
Không ngờ, Cung Phất Vũ lại nở nụ cười, trên khuôn mặt trẻ con đột nhiên toát lên một vẻ rất nghiêm túc chính chắn: "Mẫu hậu đã nói với ta 'bất cứ sư tôn nào muốn lấy lòng ta, ta đều phải từ chối hết, ta tới đây là để học công phu chứ không phải tới đây để chơi'."
Cung Phất Vũ vừa thốt ra những lời này, toàn bộ hiện trường liền im bặt.
Đám tu sĩ vừa mới liều mạng lấy lòng Cung Phất Vũ đều lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng họ không dám nói lời nào.
Lê Trường Phong yên lặng ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn Cung Phất Vũ.
Cung Phất Vũ mỉm cười với hắn: "Thế nào? Ta không cần ngươi học cách làm kẹo đường, chỉ cần ngươi dạy ta công phu là được."
Lê Trường Phong nhìn vào đôi mắt đen láy trong veo của Cung Phất Vũ, lần đầu tiên suy nghĩ trong lòng không còn kiên định như trước nữa, nhưng hắn vẫn do dự không dám lập tức trả lời.
Thôi Vĩnh Tư thấy vậy liền hàm súc nói: "Bệ hạ đã hạ lệnh, sư tôn của Tiểu Quân Vương sẽ được nhận một nửa đãi ngộ của Thái Phó, ngươi hãy suy nghĩ kỹ."
Lê Trường Phong hơi sửng sốt, cũng không do dự nữa, lập tức đáp: "Được, ta đồng ý."
Hắn vừa dứt lời, Cung Phất Vũ liền cười tủm tỉm đi tới, nắm lấy tay hắn nói: "Tốt quá, từ hôm nay trở đi, người chính là sư tôn của con."
Lê Trường Phong bị bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy, trong lòng không hiểu sao run lên, nhưng hắn vẫn nói: "Ta không phải một sư tôn dịu dàng, ngươi nên suy nghĩ kỹ."
Cung Phất Vũ nhướng nhướng mày: "Không sao, mẫu hậu vẫn hay đánh con, người đừng đánh con là được."
Lê Trường Phong ngẩn ra.
Cứ như vậy, mối duyên phận sư đồ khó hiểu giữa hai người bắt đầu.
·
Cung Phất Vũ rất thông minh, có thể học mọi thứ một cách nhanh chóng, chỉ là y quá nghịch ngợm.
Lê Trường Phong cuối cùng cũng hiểu ra vì sao mẫu hậu của y lại hay đánh y rồi, bởi vì nếu ở cạnh y lâu, cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng không thể tốt được nữa.
Ví dụ như hôm nay, Lê Trường Phong đã đưa Cung Phất Vũ đến chỗ của trưởng lão Phượng Thanh Hàm nhờ Phượng Thanh Hàm giúp hắn trông nom y, còn hắn thì đi bế quan luyện kiếm.
Ai mà ngờ, chỉ trong nửa ngày, Cung Phất Vũ đã nhổ trụi hết lông của mấy con khổng tước do Phượng Thanh Hàm nuôi.
Lê Trường Phong:...
Khi Lê Trường Phong đuổi tới, khuôn mặt của Phượng Thanh Hàm đã xanh mét.
Đánh cũng không đánh được, Lê Trường Phong chỉ có thể đích thân xin lỗi Phượng Thanh Hàm.
Phượng Thanh Hàm tính tình tốt, nhưng lần này cũng tức giận không nhẹ, mặc dù ông ấy không yêu cầu bồi thường, nhưng từ biểu hiện của ông ấy Lê Trường Phong cũng biết được sau này không thể gửi Cung Phất Vũ đến chỗ ông ấy nữa rồi.
Bây giờ, Cung Phất Vũ đã hoàn toàn đắc tội với tất cả các trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông.
Lê Trường Phong:...
Trên đường trở về, lần đầu tiên Lê Trường Phong không bế Cung Phất Vũ, cũng không cõng Cung Phất Vũ.
Mặc kệ Cung Phất Vũ tay nhỏ chân nhỏ thất tha thất thểu đi theo sau hắn, đuổi theo hắn suốt quãng đường trên núi.
Cung Phất Vũ ban đầu còn kêu réo.
"Sư tôn người tức giận làm gì, không phải con chỉ nhổ một ít lông khổng tước thôi sao, cũng đâu phải là không mọc lại nữa."
"Cùng lắm thì ngày mai con lại xin lỗi ông ấy một lần nữa."
"Sư tôn người đừng tức giận nữa."
"Sư tôn......"
Đột nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ, Cung Phất Vũ bị ngã rồi.
Lê Trường Phong trong lòng trầm xuống, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Cung Phất Vũ quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nước mắt cũng sắp trào ra.
Trái tim Lê Trường Phong khẽ thắt lại, rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm được nữa, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, cúi người bế Cung Phất Vũ lên.
Cung Phất Vũ liền thuận thế ôm lấy Lê Trường Phong.
Lê Trường Phong được cánh tay nhỏ mềm mại của Cung Phất Vũ ôm lấy, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan một nửa.
Lúc này, hắn vừa bế Cung Phất Vũ đi về phía trước, vừa nói với y: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Cung Phất Vũ: "Ừm ừm."
Lê Trường Phong:...
Sau đó Lê Trường Phong lại có chút đau đầu nói: "Bây giờ con đã đắc tội với tất cả các trưởng lão rồi, sau này phải làm sao đây?"
Cung Phất Vũ không để ý nói: "Con ở với sư tôn là được rồi, con cũng đâu có thích bọn họ."
Lê Trường Phong ngẩn ra.
Một lúc sau, hắn lại nói: "Nhưng thời gian ta tu luyện rất lâu, không thể ở bên con suốt được".
Cung Phất Vũ: "Con cũng có thể tu luyện mà."
Lê Trường Phong bất đắc dĩ nói: "Vậy thì con nhất định phải kiên trì."
Cung Phất Vũ suy nghĩ một lúc, rồi tự tin nói: "Nhưng con là thiên tài mà, nếu thiên tài lại muốn giống như một người bình thường, thì những người bình thường phải sống làm sao."
Lê Trường Phong câm nín.
Phải rồi, Cung Phất Vũ đã đủ thông minh, nhưng không đủ tập trung, tu luyện thì bữa được bữa không, nhưng dù vậy, sự tiến bộ của y vẫn vượt qua hầu hết các bạn cùng trang lứa.
Kinh ngạc trước lối suy nghĩ thiên tài của Cung Phất Vũ, một lúc lâu sau, Lê Trường Phong dở khóc dở cười nói: "Sau này không được nói như vậy nữa, cẩn thận đắc tội với người khác."
"Con không sợ."
Lê Trường Phong lại ngẩn ra.
Đúng vậy, Cung Phất Vũ từ nhỏ đã cành vàng lá ngọc luôn được người khác nhường nhịn, làm sao y có thể hiểu được điều này chứ? Giờ khắc này, không hiểu sao trong lòng Lê Trường Phong thoáng sinh ra một tầng ảm đạm.
Nhưng Cung Phất Vũ liếc mắt nhìn biểu tình của Lê Trường Phong liền nhìn ra có gì đó không ổn, giơ hai tay ôm chặt lấy Lê Trường Phong, dỗ dành hắn: "Sư tôn, con còn nhỏ, chuyện này con không hiểu lắm, người dạy con đi, con sẽ hiểu ngay mà."
Nghe Cung Phất Vũ nói vậy, Lê Trường Phong lấy làm kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc, lúc này hắn không hiểu sao cười khổ một tiếng, vươn tay nhéo chóp mũi Cung Phất Vũ: "Sau này đừng có bày trò với ta nữa là được."
Cung Phất Vũ: "Vâng ạ!"
·
Sau khi trở lại chỗ ở, Lê Trường Phong để Cung Phất Vũ xuống rồi một mình đi kiểm tra thanh kiếm trong lò luyện kiếm.
Cung Phất Vũ cũng lặng lẽ mò qua.
Lê Trường Phong không khỏi nhíu mày nhìn Hàn Thiết đã tôi luyện một nửa tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Cảm thấy lần này lại thất bại rồi.
Lê Trường Phong im lặng thở dài một tiếng, đang định bỏ Hàn Thiết vào lại trong lò, thì một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm một chiếc lông vũ bảy màu sặc sỡ hiện ra trước mặt hắn.
Lê Trường Phong giật mình, lập tức nắm lấy tay Cung Phất Vũ, kinh ngạc hỏi: "Con lấy đâu ra lông đuôi của chim loan vậy?"
Cung Phất Vũ thần bí cười một tiếng đắc ý: "Con vừa trộm được đấy."
Lê Trường Phong tim đập lỡ một nhịp, lập tức nhìn về phía Cung Phất Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, Cung Phất Vũ dường như cảm giác được gì đó, lập tức có chút chột dạ lẩm bẩm nói: "Con cũng là thấy sư tôn luyện kiếm thất bại nhiều lần sắp không còn tiền mua đồ ăn nữa nên mới làm như vậy. Nếu người cảm thấy không được, ngày mai con sẽ đi xin lỗi Phượng trưởng lão."
Nghe thấy Cung Phất Vũ nói vậy, vẻ mặt Lê Trường Phong cực kỳ phức tạp, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn lập tức dẫn Cung Phất Vũ cầm theo lông chim đi nhận lỗi, nhưng nhìn thấy bàn tay cầm lông chim đầy những vết xước ửng đỏ của Cung Phất Vũ, trái tim Lê Trường Phong lại run rẩy cả lên, không đành lòng làm như vậy.
Thật lâu sau, Lê Trường Phong nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài nói: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Cung Phất Vũ cảm giác được Lê Trường Phong bình tĩnh trở lại, liền cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa nhổ cũng đã nhổ rồi, cũng đâu thể nối lại được nữa, sư tôn, hay là người dùng đi."
Lê Trường Phong:...
Cung Phất Vũ giật thót, vội vàng cam đoan: "Sư tôn dạy phải, sau này con sẽ không tái phạm nữa!"
Bấy giờ, Lê Trường Phong triệt để nói không ra lời.
·
Đêm đó, Cung Phất Vũ nằm sấp trên lưng Lê Trường Phong, nhìn Lê Trường Phong rèn kiếm.
Ngọn lửa đỏ rực chiếu vào mặt hai người, hơi nóng như thiêu đốt ập tới, Cung Phất Vũ mặt đỏ như quả táo, nhưng dù thế nào cũng không chịu rời đi.
Lúc này, Lê Trường Phong bỏ lông đuôi của chim loan vào trong lò luyện kiếm, thấp giọng nói: "Ngày mai ta đi bồi tội với Phượng trưởng lão, con ngoan ngoãn ở chỗ này đừng đi ra ngoài, phải chăm chỉ tu luyện, có biết không?"
Cung Phất Vũ trong lòng khẽ động: "Sư tôn không cho con đi là vì sợ con nói bậy sao?"
"Không dạy dỗ được con là trách nhiệm của ta. Hơn nữa cái lông đuôi này cũng là để ta rèn kiếm, con không được ích lợi gì, tự nhiên không cần con phải xin lỗi."
Cung Phất Vũ cười khúc khích: "Sư tôn đúng là người tốt."
Lê Trường Phong:...
Hắn lập tức nghiêm túc nói: "Bất kể ta có phải là người tốt hay không thì cũng không thể trộm đồ, có biết không?"
Cung Phất Vũ tùy ý đáp: "Sư tôn yên tâm, con đã để lại một chút đồ bồi thường cho ông ấy rồi, sư tôn không xin lỗi cũng không sao."
Lê Trường Phong:???
"Con lấy cái gì để bồi thường?"
Cung Phất Vũ thần bí nháy mắt: "Rồi sư tôn sẽ biết thôi."
·
Ngày hôm sau, tin tức Phượng Thanh Hàm tiến cảnh được truyền ra ngoài.
Lê Trường Phong sau khi biết được tin, tâm tình càng thêm phức tạp, hắn biết Cung Phất Vũ nhất định đã để lại cho Phượng Thanh Hàm một số bảo vật, mới khiến cho Phượng Thanh Hàm đã ở trong bình cảnh lâu như vậy có thể tiến cảnh thuận lợi, nhưng có cần phải như vậy không?
Giá trị của bảo vật hỗ trợ thăng cấp có thể vượt xa lông đuôi của chim loan, cớ sao lại không trực tiếp đi đổi chứ?
Hắn nghĩ như vậy cũng liền hỏi Cung Phất Vũ như vậy.
Cung Phất Vũ lúc đó chống cằm cười cười, sau đó thản nhiên nói: "Hôm nay mình đi đổi, ngày mai sẽ có người khác lại đổi, ông ấy hoặc là từ chối tất cả, hoặc là đồng ý tất cả, cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt, chim loan sẽ bị nhổ trụi lông mất."
"Vậy thì con cũng không thể tiền trảm hậu tấu chứ."
Cung Phất Vũ hừ một tiếng, trợn tròn mắt: "Sư tôn đầu gỗ!"
Lê Trường Phong muốn nói lại thôi, nhưng qua một lúc hắn vẫn nói: "Chuyện này con cũng đừng nói với người ngoài, ta sẽ đích thân đi nhận lỗi với Phượng trưởng lão, con cũng không cần đi nữa."
Cung Phất Vũ cười nói: "Được ạ, được ạ."
Nói xong, Lê Trường Phong lại nghiêm túc dặn dò: "Sau này không được làm như vậy nữa."
Đương nhiên Cung Phất Vũ lại gật đầu.
Thế là Lê Trường Phong đã ra ngoài để đi bồi tội.
Nhìn bóng lưng Lê Trường Phong rời đi, Cung Phất Vũ chống cằm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, Cung Phất Vũ có một câu vừa rồi y không nói ra, sau này cũng không định nói ra.
Chính là, y không chỉ không thích Phượng Thanh Hàm, mà còn không thích bất kỳ trưởng lão nào ngoại trừ Lê Trường Phong.
Cách những người đó nhìn y không phải là phế vật thì cũng là linh thạch.
Chỉ có Lê Trường Phong, nhìn y như một con người.
Hiện tại như vậy rất tốt, sau này y khẳng định sẽ không cần tiếp xúc với bất kỳ người nào nữa.
Danh sách chương