: Uống hết ly rượu này, ta sẽ đi theo ngươi.

Trong Xuân Nguyệt Lâu ca hát nhảy múa, bầu không khí sôi nổi mà mê say, nhưng trong một quán trọ nhỏ ở một góc khác của thành Thủ Dương, lại là một bầu không khí yên tĩnh nghiêm túc hoàn toàn khác biệt.

Sau khi truyền tin cho Thẩm Thanh Đường xong, Tần Di mới có thời gian để xem miếng ngọc giản mà nam tử áo trắng để lại cho hắn.

Ban đầu Tần Di còn cho rằng ngọc giản này sẽ ghi chép một loại công pháp tu luyện nào đó của yêu thú.

Nhưng khiến Tần Di bất ngờ chính là, thứ viết trong ngọc giản không phải là yêu thú phải tu luyện như thế nào, mà là công pháp tinh lọc huyết thống yêu thú.

Theo như ngọc giản viết, vào thời cổ đại không hề có sự tồn tại của yêu thú, chỉ có thần thú và động vật bình thường.

Sau nhiều cuộc chiến tranh loạn lạc, thần thú hạ phàm và có mối quan hệ với động vật hoặc con người, từ đó sinh ra yêu thú và bán yêu.

Do đó, tất cả yêu thú có huyết thống cao đều có thể tự mình tiến hóa theo hướng thần thú.

Trong giới tu chân, mặc dù yêu thú bị con người xem thường, nhưng thần thú vẫn được mọi người tôn sùng.

Ngay cả những nhánh nhỏ như Loan Điểu của tộc Phượng Hoàng cũng được tôn sùng ở một vị trí rất cao.

Nếu có thể tinh lọc được huyết thống của thần thú cổ xưa, Tần Di cũng không cần phải trốn tránh như vậy.

Chỉ có điều, muốn tinh lọc được huyết thống của thần thú cổ xưa thì bản thân phải có huyết thống thuần khiết, nếu huyết thống quá hỗn tạp, xác suất thành công sẽ giảm đi rất nhiều.

Tần Di từ nhỏ đã biết mình không giống những yêu thú khác, hắn chẳng những có một số ký ức vụn vặt về truyền thừa, mà còn thỉnh thoảng nằm mơ thấy một số chuyện rất kỳ lạ.

Dựa theo lời viết trong ngọc giản này, ắt hẳn hắn thuộc loại kế thừa khá nhiều huyết thống từ thần thú, xác suất thành công cao hơn.

Mà trong tiềm thức của Tần Di đang nói cho hắn biết, tất cả những gì được viết trong ngọc giản này đều là sự thật.

Nghĩ đến đây, Tần Di không khỏi nắm chặt ngọc giản trong tay.

Nếu nam tử áo trắng chỉ đưa cho hắn công pháp tu luyện thông thường, hắn có thể sẽ không đọc nó.

Nhưng công pháp này quá hấp dẫn đối với hắn.

Hắn không muốn trốn đông trốn tây, không muốn sống trong nơm nớp lo sợ nữa, và càng không muốn liên lụy đến Thẩm Thanh Đường.

Nếu hắn có thể thành công tinh lọc thành huyết thống của thần thú, thì cuộc sống sau này của hắn và Thẩm Thanh Đường sẽ tốt hơn rất nhiều.

Chợt--

"Cốc cốc", hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cơ bắp cả người Tần Di căng chặt, hắn lập tức thu hồi ngọc giản ở trong tay, trầm giọng nói: "Ai đó?"

Tần Di dứt lời, không có người đáp lại.

Ngay lúc Tần Di cau mày im lặng đứng lên, thì một quả cầu màu xanh lam đột nhiên phá vỡ cửa sổ bay vào.

Tần Di:!

Tần Di nghiêng mình muốn né tránh, nhưng quả cầu xanh lam đó đã dừng lại cách Tần Di không xa.

Một lúc sau, một làn sương nước từ từ ngưng tụ lại, hóa thành một tấm gương nước ở trước mặt Tần Di.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Tần Di, một cảnh tượng cực kỳ huyên náo xa hoa dần hiện ra trong gương.

Phấn vàng lấp lánh, cánh hoa bay lượn, trong bầu không khí xa hoa đồi trụy ấy, vô số mỹ nam ăn mặc hở hang cười đùa vây quanh hai người.

Cung Phất Vũ, người mặc một bộ trường bào màu tím vàng, đang rúc vào giữa nhóm mỹ nam này, hài lòng thỏa ý duỗi những ngón tay trắng nõn ra ăn một quả nho, giày cũng cởi ra hết, trên mắc cá chân trắng nõn đeo một sợi dây xích vàng lấp lánh, lắc lư qua lại.

Cảnh tượng này thật sự là...

Nếu chỉ có một mình Cung Phất Vũ thì cũng thôi đi, nhưng cố tình Thẩm Thanh Đường đang mặc một bộ trường bào bằng tơ lụa màu thiên xanh vẫn một mực yên lặng ở bên cạnh hầu rượu.

Mà nếu chỉ đơn thuần là hầu rượu, Tần Di vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cố tình vào lúc này lại có một người đàn ông đẹp trai ăn mặc sang trọng sáp đến, nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Đường hai câu.

Mà Thẩm Thanh Đường còn đáp lại hắn ta với một nụ cười mỉm.

Tần Di:...

Cuối cùng, Tần Di nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi, lấy ra ngọc bài truyền tin ở bên hông, đem sự việc nói cho Lê Trường Phong biết.

Sau khi Lê Trường Phong trả lời "Ta sẽ đến ngay", Tần Di cất ngọc bài truyền đi, vẻ mặt sa sầm, đi thẳng đến Xuân Nguyệt Lâu.

·

Lê Trường Phong và Tần Di gần như đồng thời có mặt ở Xuân Nguyệt Lâu.

Khi nhìn thấy Lê Trường Phong, người vẫn mặc nguyên một cây đen với gương mặt giá lạnh, Tần Di không khỏi có chút kinh ngạc——Lê Trường Phong đến nhanh thật đó, phải biết rằng khi hắn truyền tin cho Lê Trường Phong, Lê Trường Phong vẫn còn chưa vào thành, không nghĩ tới trong nháy mắt đã tới nơi này rồi? Tần Di đột nhiên cảm thấy mình đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Cung Phất Vũ đối với Lê Trường Phong rồi.

Mà lúc này, hai người vừa xuất hiện, rất nhiều ánh mắt khó hiểu đều hướng về phía bọn họ.

Cũng không thể trách người ta——trang phục và biểu cảm của Tần Di và Lê Trường Phong không phù hợp với bầu không khí xung quanh, nhìn không giống như đến mua vui, mà giống như côn đồ đến trả thù hơn...

Lúc này, một nữ tu ăn mặc lộng lẫy lập tức đi tới, cười nói: "Hai vị quan khách có phải đi nhầm rồi không?"

Lê Trường Phong ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Cung Phất Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, đang cười ha ha được mỹ nam đút rượu, lạnh lùng nói: "Không đi nhầm, ta tới tìm người —— "

Vừa dứt lời, Lê Trường Phong trong tiếng kinh hô đã nhảy người lên, chớp mắt liền bay tới trước mặt Cung Phất Vũ đang được mỹ nam vây quanh.

Lê Trường Phong vừa xuất hiện liền mang tới khí tràng lạnh lẽo như núi băng.

Những mỹ nam xung quanh Cung Phất Vũ bất giác rùng mình, tất cả bọn họ đều không tự chủ mà trốn phía sau Cung Phất Vũ.

Cung Phất Vũ thấy vậy, khẽ nhíu mày, cười cười vươn tay ôm lấy vai hai mỹ nam, thấp giọng nói: "Không sao, mỹ nhân đừng sợ, hắn không đánh lại ta."

Lê Trường Phong:...

Các mỹ nam run lẩy bẩy.

Cuối cùng, Lê Trường Phong nhướng mày, tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Đừng quậy nữa, theo ta trở về."

Cung Phất Vũ ngẩng đầu lên, hàng mi dày đổ bóng xuống mí mắt, gương mặt trắng như tuyết được phủ một lớp phấn vàng, tỏa sáng rực rỡ, đẹp đến mức không dám nhìn thẳng.

Lúc này, y lẳng lặng nhìn Lê Trường Phong, ánh mắt lấp lánh, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tựa cằm lên đầu gối mỹ nam bên cạnh: "Ở đây cũng không phải Thanh Ngọc Kiếm Tông, ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta?"

Lê Trường Phong trầm mặc trong chốc lát, lần đầu tiên yên lặng nhìn Cung Phất Vũ bằng ánh mắt có chút bất đắc dĩ, nói: "Nơi như thế này, không thích hợp với ngươi."

Cung Phất Vũ nghe thấy lời này của Lê Trường Phong, hiếm khi nhất thời im lặng, ý cười trên gương mặt cũng nhạt dần.

Một lúc sau, Cung Phất Vũ đột nhiên cụp mắt xuống mỉm cười.

Sau đó, ở trước mặt mọi người, y đã làm ra một chuyện khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Cung Phất Vũ giơ tay lên, nhận lấy một ly rượu, sau đó lấy một chai sứ nhỏ trên bàn bên cạnh qua.

Dưới ánh mắt của mọi người, y đổ tất cả bột màu đỏ từ chiếc bình sứ nhỏ vào ly rượu trên tay.

Cuối cùng, Cung Phất Vũ cầm ly rượu và lắc nhẹ để bột thuốc hòa tan vào trong rượu.

Bây giờ đừng nói đến quần chúng hóng hớt chuyện, ngay cả sắc mặt của Thẩm Thanh Đường và Tần Di cũng bắt đầu bất ổn rồi.

Ngược lại, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong, một người vẫn mỉm cười, người kia vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, như thể chuyện xảy ra hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.

Cung Phất Vũ lắc lắc ly rượu trong tay, đợi bột thuốc hoàn toàn hòa vào trong rượu, mới chậm rãi giơ tay lên, cứ vậy mà đưa ly rượu siêu cấp vô địch gấp đôi dược liệu đến trước mặt Lê Trường Phong.

"Nếu ngươi đã thích làm người tốt như vậy, thì ta thành toàn cho ngươi một lần."

"Uống hết ly rượu này, ta sẽ đi theo ngươi."

Lê Trường Phong nhìn đôi mắt đẹp đang cười nhưng không hề có ý cười của Cung Phất Vũ, khẽ hỏi: "Nếu ta không uống thì sao?"

"Không uống sao?" Ý cười trên mặt Cung Phất Vũ dần dần lạnh đi.

Sau đó, y lặng yên nhìn chằm chằm vào mắt Lê Trường Phong, trầm giọng nói: "Từ nay về sau chuyện của ta, ngươi đừng hòng xen vào."

Trong lời nói của Cung Phất Vũ rõ ràng có chút giận dỗi, y rõ ràng muốn khiến cho Lê Trường Phong không thể lui bước ở trước mặt nhiều người như vậy.

Nhất thời, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa - vốn dĩ cậu cho rằng chỉ có mình Lê Trường Phong có chỉ số cảm xúc thấp thôi, nhưng bây giờ xem ra, chỉ số cảm xúc của chính Cung Phất Vũ cũng chẳng cao đến đâu...

Nhưng ngay khi Thẩm Thanh Đường vừa định cúi người thuyết phục hai người, Lê Trường Phong đột nhiên ra tay.

Với tốc độ cực nhanh, hắn giật lấy ly rượu trong tay Cung Phất Vũ, sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu siêu cấp vô địch gấp đôi dược liệu!

Cung Phất Vũ sợ ngây người.

Những người khác ở hiện trường cũng sợ ngây người.

Sau một lúc im lặng, cũng không biết là ai dẫn đầu la ó.

Ngay lập tức, bầu không khí ở hiện trường bắt đầu sôi nổi trở lại.

Cuối cùng, chính Cung Phất Vũ là người phản ứng lại trước, vẻ mặt lười biếng và tươi cười mà y giả vờ trước đó đều tan biến.

Lúc này, trên mặt y mang theo kinh ngạc cùng bực tức xông tới, nắm lấy cổ áo Lê Trường Phong nói: "Ngươi điên rồi sao, ngươi còn thật sự uống hả! Mau nôn ra cho ta!"

Gương mặt lạnh lùng băng giá của Lê Trường Phong vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, lúc này hắn vẫn trấn định nhìn Cung Phất Vũ ở trước mặt, trầm giọng hỏi: "Ta uống rồi, ngươi có giữ lời không?"

Bàn tay đang nắm cổ áo Lê Trường Phong của Cung Phất Vũ dừng một chút, thần sắc trên mặt hơi đông cứng, sau đó y nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh của Lê Trường Phong, trầm giọng nói: "Ta nói lời đương nhiên giữ-"

Cung Phất Vũ còn chưa nói xong, Lê Trường Phong đã chộp lấy y, mang y bay ra ngoài.

Cung Phất Vũ giãy dụa một hồi, nhưng cuối cùng không biết vì sao, được lòng bàn tay đầy vết chai do cầm kiếm của Lê Trường Phong lặng lẽ nắm lấy, y vẫn chẳng thể nào buông ra được.

Cứ như vậy, Cung Phất Vũ bị Lê Trường Phong mang đi trong tiếng kinh hô của mọi người.

Thẩm Thanh Đường nhìn bóng dáng Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ biến mất ngoài cửa, sửng sốt một hồi, sau đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, Lê Trường Phong vào thời khắc mấu chốt đã thực sự mạnh mẽ một phen.

Chỉ là......

Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh không hiểu nổi, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Di không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng giải thích: "Sư tôn muốn tới đây, không phải em muốn tới đâu."

"Ta biết." Tần Di nhàn nhạt nói.

Thẩm Thanh Đường ngước nhìn đôi mắt đỏ sậm không có bao nhiêu cảm xúc dưới lớp mặt nạ của Tần Di, đang do dự có nên làm nũng xin lỗi hay không, thì một bóng người đã đổ xuống.

Thẩm Thanh Đường còn chưa hoàn hồn lại đã bị Tần Di ôm eo.

"Mặc dù có thể niệm tình tha thứ, nhưng vẫn phải bị xử phạt."

Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường vô thức run lên.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp phân rõ, thì xung quanh đã có vô số ánh mắt nóng bỏng bắn về phía cậu.

Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ xung quanh mình, Thẩm Thanh Đường không kịp giải thích gì, mặt đỏ bừng lên, chỉ biết ủ rũ vùi đầu vào lòng Tần Di.

Tần Di thấy vậy, khóe môi thản nhiên cong lên: "Nếu đã nhát gan như vậy, sao em còn dám cùng sư tôn dạo thanh lâu chứ?"

Thẩm Thanh Đường hung hăng nhéo cánh tay Tần Di một cái, nhỏ giọng nói: "Đi mau."

Tần Di cười một tiếng, ôm lấy Thẩm Thanh Đường nhảy lên.

Mà đúng lúc này, bà chủ Xuân Nguyệt Lâu nãy giờ vẫn thích thú xem náo nhiệt bỗng tỉnh lại sau cơn mơ, tức giận đuổi theo ra ngoài.

"Trả tiền đây! Các ngươi còn chưa trả tiền mà!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện