Nghe được những lời này của Thẩm Thanh Đường, Tần Di và Thẩm Thanh Ngạn nhìn nhau, sắc mặt đồng thời trở nên nghiêm túc.
Và đúng như Thẩm Thanh Đường suy đoán, Lâm Cẩn Du thực sự đã tìm ra phương pháp tẩy linh căn có ít tác dụng phụ nhất.
Lúc này, Lâm Cẩn Du đang mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, một mình lặng lẽ ngồi trong phòng tân hôn, cầm ngọc giản truyền tin trong lòng bàn tay với đôi mắt lạnh lùng.
Sau khi biết được Tần Di bình an vô sự trở về Thẩm gia, trái tim Lâm Cẩn Du lại một lần nữa chùng xuống.
Thực sự kỳ quái, tại sao Thẩm Thanh Đường và Tần Di ba lần bốn lượt đều có thể thoát khỏi mưu kế của hắn ta, thậm chí càng ngày càng tốt hơn, rõ ràng hắn ta mới là nhân vật chính mà? Không sai, Lâm Cẩn Du cũng là một người xuyên sách.
Nhưng so với Lâm Cẩn Du trong nguyên tác, tính cách của hắn ta cố chấp và mưu mô hơn nhiều.
Lâm Cẩn Du của hiện tại rất khinh thường đa số cách làm của Lâm Cẩn Du trong sách, hắn ta tin rằng nếu đã nắm được tiên cơ, thì nên sớm đề cao thực lực của bản thân, đề phòng sau này xảy ra sai sót.
Đó là lý do tại sao Lâm Cẩn Du đã thử gột tẩy linh căn của mình từ khi còn rất nhỏ.
Lúc đầu, hắn ta thử nghiệm với linh thực vật, sau đó, hắn ta bắt đầu thử nghiệm trên người.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Lâm Cẩn Du cuối cùng đã tìm thấy một số cây linh thảo thượng phẩm và cực phẩm, cho dù có hấp thụ một lượng lớn sẽ không gây ra quá nhiều tác dụng phụ.
Thông qua đó, hắn ta đã gột tẩy linh căn của mình thành Mộc linh căn Địa phẩm.
Nhưng để thăng cấp lên có hơi khó khăn, yêu cầu của Mộc linh căn Thiên phẩm là không lẫn tạp chất, mặc dù linh thảo bị Lâm Cẩn Du hấp thu có tác dụng phụ rất nhỏ, nhưng vẫn không thể dung hợp hoàn toàn thuần túy với sức mạnh của bản thân.
Lâm Cẩn Du suy đoán, hắn ta sẽ phải cắn nuốt thêm một vài Mộc linh căn thiên phẩm chân chính mới có thể nâng cao cấp bậc.
Nhưng ở đâu ra nhiều Mộc linh căn thiên phẩm như vậy?
Cho đến khi, hắn ta nhìn thấy Thẩm Thanh Đường.
Mà lúc này, Lâm Cẩn Du mới giật mình nhận ra, e rằng nhân vật chính trong nguyên tác có lẽ đã cắn nuốt sức mạnh của Thẩm Thanh Đường để cải tạo thành công thành Mộc linh căn Thiên phẩm.
Hừ, cái quyển sách chết tiệt này, viết không rõ ràng đến mức khiến hắn phải đi rất nhiều đường vòng.
Chỉ là Lâm Cẩn Du không ngờ rằng, cho dù có hào quang của nhân vật chính, cho dù có khả năng dự đoán trước, nhưng mấy lần đối mặt với đám người Thẩm Thanh Đường, Tần Di, hắn vẫn bị áp chế nhiều lần.
Thật sự là kỳ quái... Chẳng lẽ trong bọn họ cũng có người xuyên sách?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cẩn Du hơi trầm xuống, đứng ngồi không yên.
Nhưng lúc này, Lục Đình Tiêu mặc hỉ phục cả người nồng nặc mùi rượu nghiêng ngả lảo đảo đi vào.
Nhìn thấy Lục Đình Tiêu như vậy, trên mặt Lâm Cẩn Du không khỏi lộ ra một chút chán ghét, nhưng vẫn tiến lên nghênh đón.
Tâm trạng Lục Đình Tiêu lúc này rõ ràng không được tốt, hôm nay lẽ ra phải là một ngày tốt lành, thế mà Thẩm Thanh Ngạn nửa đường cướp hôn, nửa đường lại bỏ chạy, làm rối tung nghi thức kết đạo lữ, quả thực khiến anh ta vô cùng xấu hổ.
Nhưng ở trước mặt Lâm Cẩn Du, anh ta không thể tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, Lâm Cẩn Du tiến lên đỡ lấy anh ta, cau mày nói: "Huynh uống nhiều như vậy làm gì, không phải đã dặn huynh không được uống nhiều sao?"
"Ngươi ghét bỏ ta sao?" Lục Đình Tiêu lạnh lùng nhìn Lâm Cẩn Du.
Lâm Cẩn Du sắc mặt trầm xuống, bình tĩnh nói: "Huynh uống nhiều rồi, đi cho tỉnh rượu đi."
Thái độ hờ hững của Lâm Cẩn Du càng làm Lục Đình Tiêu tức giận hơn, sắc mặt Lục Đình Tiêu biến sắc lao tới một phen đem Lâm Cẩn Du đè xuống giường.
Anh ta đã chịu nhiều sỉ nhục như vậy, tại sao Lâm Cẩn Du còn đối xử với anh ta như vậy?
Trước sự bốc đồng của Lục Đình Tiêu, sắc mặt Lâm Cẩn Du lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe lên sát khí, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, chỉ ngước mắt lên, yên lặng nhìn Lục Đình Tiêu.
Lục Đình Tiêu vốn đã phóng ra uy áp, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đẹp mang theo ánh sáng xanh nhạt của Lâm Cẩn Du, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên mơ màng bất ổn.
Lâm Cẩn Du lúc này đỡ vai Lục Đình Tiêu, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Lục Đình Tiêu nhìn vào mắt Lâm Cẩn Du, không nói lời nào quay đầu đi, lẳng lặng đi lên giường, vẫn mặc y phục mà ngủ thiếp đi.
Lâm Cẩn Du lạnh lùng nhìn Lục Đình Tiêu nằm xuống, sau đó tiện tay cởi bỏ hỉ phục trên người mình và ném xuống bên cạnh Lục Đình Tiêu, bản thân lặng lẽ không một tiếng động quay người đi ra ngoài.
· ·
Thẩm gia
Thẩm Thanh Đường đại khái che giấu một vài chuyện, sau đó đem chuyện về Lâm Cẩn Du và Lâm gia nói cho Thẩm Đình biết.
Thẩm Đình nổi giận đùng đùng.
Nhưng bởi vì lúc mấy người bị đánh lén không có bằng chứng, nên bây giờ họ không thể đến Lâm gia để đòi một lời giải thích.
Nhưng hiện tại họ đã biết ai đứng đằng sau tác quái, sau này sẽ không dễ dàng để Lâm gia ám toán bọn họ nữa.
Thẩm Thanh Đường an ủi Thẩm Đình nói: "Phụ thân, đừng lo lắng, Thanh Ngọc Kiếm Tông quản lý không quá nghiêm ngặt, chúng con mỗi năm đều có thể trở về một lần, đến lúc đó chúng con sẽ quay về thường xuyên, người cũng phải chăm chỉ tu luyện, bọn họ tự nhiên cũng không dám lộn xộn."
Đương nhiên, điều quan trọng nhất, Thẩm Thanh Đường không có nói ra. Đó là Lâm Cẩn Du chính là đầu sỏ gây chuyện, chỉ cần Lâm Cẩn Du không ở thành Lăng Dương, Lâm gia không phải là mối đe dọa.
Thẩm Đình vốn đang muốn tức giận vì chuyện của Lâm gia, nhưng khi nghe Thẩm Thanh Đường nói điều này, ông lại có chút buồn bực.
Không phải vì chuyện của Lâm gia, mà là vì hai người con trai và con rể đều rời đi, Thẩm gia chỉ còn lại ông và vợ ông, lập tức trở nên vắng vẻ đi nhiều.
Thẩm Thanh Đường nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Đình, lúc này mới cười nói: "Thật ra phụ thân nè, người phải nghĩ thoáng lên, nếu đại ca đã vào nội môn, trong vòng năm năm có biểu hiện tốt, cả phụ thân và mẫu thân đều có thể tiến kỳ Trúc Cơ, thì có thể xin chuyển đến sống ở thành Thanh Ngọc rồi."
"Đến lúc đó không phải gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ rồi sao?"
Khi Thẩm Đình nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, ông hơi sửng sốt, nhưng sau đó ông cảm thấy có chút hy vọng, thế là ông nói một cách dứt khoát: "Những gì Đường nhi nói rất đúng! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ thúc giục mẫu thân tụi con tu luyện. Mẫu thân tụi con rất thông minh, chỉ là hay lười biếng, nếu bà ấy đặt hết tâm huyết vào tu luyện, tiến kỳ Trúc Cơ chắc là không thành vấn đề."
"Còn có Thanh Ngạn, con đến đó nhất định phải cố gắng tu luyện, đừng có kéo chân sau của mẫu thân con!"
Thẩm Thanh Ngạn ho khan một tiếng nói: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng."
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười: "Phụ thân, người yên tâm đi, Thanh Ngọc Kiếm Tông có rất nhiều người tài giỏi, nếu như đại ca của con không nỗ lực, đừng nói đến kéo chân hai người, e rằng ngay cả đại sự của huynh ấy cũng không thể giải quyết."
Thẩm Thanh Ngạn:???
Thẩm Đình rốt cục cũng cười ra tiếng.
Với vài câu nói của Thẩm Thanh Đường, bầu không khí buồn bã trước khi chia tay đột nhiên trở nên tràn đầy hy vọng, ban đầu mọi người chỉ nghĩ sau khi rời đi mỗi năm chỉ có thể gặp nhau một lần, họ chưa từng nghĩ đến điều gì khác.
Nhưng bây giờ có vẻ như nếu mọi người cùng nhau cố gắng thì tương lai vẫn còn nhiều hứa hẹn.
· ·
Đêm đó
Thẩm Thanh Đường tựa vào trong lòng Tần Di, lần đầu tiên không đọc thoại bản mà lặng lẽ úp mặt vào ngực Tần Di, có chút không muốn mà nhẹ giọng nói: "Nếu đến Thanh Ngọc Kiếm Tông rồi sẽ không được ngủ trên giường ở nhà nữa."
Tần Di ánh mắt khẽ động: "Không phải em không bị lạ giường sao?"
Thẩm Thanh Đường bật cười, bầu không khí buồn bã cố tình bị phóng đại để làm nũng lập tức tiêu tan, hoàn toàn bị phá vỡ.
Tần Di:?
Nhưng sau đó, Thẩm Thanh Đường lấy lại vẻ nghiêm túc, lúc này mới nắm lấy tay Tần Di, ngẩng mặt nghiêm túc nói: "Đến Thanh Ngọc Kiếm Tông rồi, trước khi nhập môn sẽ có các trưởng lão của mấy đại viện đến để lựa chọn đệ tử, nếu bọn họ không chủ động chọn, thì chính là các huynh phải chủ động bái sư. Đến lúc đó—"
Tần Di tim đập thình thịch: "Em muốn ta bái ai?"
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Lan Đình thật thông minh."
Sau đó cậu chậm rãi nói: "Lan Đình, cuộc thi này chàng là người đứng đầu, có quyền ưu tiên lựa chọn, cho nên em hi vọng lần này chàng sẽ chọn trưởng lão Lê Trường Phong của Võ viện."
Tần Di không chút do dự, đáp: "Được."
Bây giờ đến lượt Thẩm Thanh Đường có chút khó hiểu.
"Lan Đình, chàng không hỏi tại sao ư?" Thẩm Thanh Đường từ trong người Tần Di ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn —— Tần Di cứ đơn giản đồng ý như vậy sao?
Ánh mắt Tần Di khẽ động, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi Thẩm Thanh Đường: "Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn hại ta sao?"
"Đương nhiên không phải, nhưng mà... Chàng không sợ em phán đoán sai sao?"
Tần Di thản nhiên nói: "Thì có làm sao? Sư phụ có thể dẫn ta vào cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do ta tự quyết định. Cho dù người em lựa chọn không có bản lĩnh, nhưng nhân phẩm chắc sẽ không tồi, chỉ cần nhân phẩm không tệ, vậy là đủ rồi."
Thẩm Thanh Đường không ngờ Tần Di bây giờ lại cởi mở như vậy, đầu tiên cậu hơi sửng sốt, sau đó không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.
Tần Di thấy thế, lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Đường dựa vào trong ngực Tần Di, trên mặt lộ ra nụ cười không giấu được, lúc này ánh mắt sáng ngời nhẹ nhàng nói: "Em chỉ đột nhiên cảm thấy hiện tại Lan Đình càng ngày càng có phong phạm của cao nhân, xem ra không bao lâu nữa, Nguyên Anh cũng không thành vấn đề rồi."
Tần Di:...
Thẩm Thanh Đường thực sự là đánh giá cao hắn rồi.
Những lời này quá xa vời, Tần Di không dám hứa hẹn.
Lúc này, hắn trầm mặc một lúc, mím môi, đột nhiên chuyển chủ đề: "Ta có một đồ vật muốn đưa cho em."
Thẩm Thanh Đường: "Là vật gì?"
Tần Di cúi đầu, nghiêm túc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật gì đó.
Khi đồ được lấy ra, vẻ lười biếng với nụ cười trên môi của Thẩm Thanh Đường dần trở nên nghiêm túc.
Đó là một bộ xương nhỏ và tinh xảo.
"Đây là..." Mặc dù Thẩm Thanh Đường đã mơ hồ đoán được đó là vật gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó mà tin được.
"Xương thú của ta." Giọng của Tần Di rất bình tĩnh.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường khẽ thay đổi, sau đó lắc đầu nói: "Em không thể nhận nó."
"Nghe ta nói." Tần Di lần đầu tiên lộ ra biểu cảm cực kỳ kiên nhẫn và nghiêm túc.
Thẩm Thanh Đường cố nén sự lo lắng khó hiểu trong lòng, cau mày cắn môi: "Vậy chàng nói đi."
"Để xương thú này ở bên người ta không an toàn. Một khi bị bắt được, xương thú đã tách ra sẽ dễ luyện hóa hơn, thân phận của ta cũng sẽ nhanh chóng bị phơi bày."
"Em giữ thì tốt hơn, nếu như xảy ra chuyện, xương thú này có thể cứu ta một mạng."
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Cậu không biết bên trong còn có thủ đoạn như vậy, cậu chỉ biết xương cốt của yêu thú thượng phẩm đều bị tất cả cường giả trong giới tu chân thèm muốn.
Bởi vì trong xương thú cất chứa một phần linh hồn của yêu thú, nếu luyện chế thành pháp khí sẽ mạnh hơn huyền thiết bình thường rất nhiều.
Vì vậy, càng là cường giả, càng điên cuồng truy đuổi những yêu thú thượng phẩm.
Nhưng sau khi phân tích, Tần Di muốn tách xương thú ra khỏi mình cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường trong lòng run lên, vươn tay nhận lấy bộ xương thú tinh xảo, cẩn thận cất đi.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường cất xương thú đi, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị khó hiểu, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trắng trẻo mịn màng của Thẩm Thanh Đường một cách trân quý.
Thẩm Thanh Đường còn đang suy nghĩ không biết để bộ xương vào ngăn nào của nhẫn trữ vật thì bí mật hơn? Kết quả, Tần Di lại hôn cậu.
Thẩm Thanh Đường mím môi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tần Di lúc này đã trở nên vô cùng dịu dàng.
Trái tim Thẩm Thanh Đường run lên một cách khó hiểu, một cảm xúc đặc biệt nóng bỏng dị thường trào dâng, sau đó cậu không kìm được mà lao tới ôm chặt lấy Tần Di, ghé vào ngực Tần Di thì thầm: "Lan Đình đối với em thật tốt, em thực sự muốn được khỏe lại sớm hơn."
Nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Đường, hô hấp của Tần Di hơi ngưng trệ, hắn bình tĩnh ôm lấy vai Thẩm Thanh Đường.
Nhưng hai người dính nhau quá chặt, Thẩm Thanh Đường nhất thời cảm thấy trên người Tần Di nóng như thiêu như đốt.
Sau đó không khỏi ngẩng đầu nở nụ cười.
Tần Di:...
Một lát sau, Tần Di sắc mặt cứng ngắc nói: "Em xuống đi."
Thẩm Thanh Đường vặn vặn vẹo vẹo, cọ cọ xát xát: "Không muốn."
Vừa nói, Thẩm Thanh Đường còn vươn tay muốn kéo thắt lưng của Tần Di – cậu luôn cảm thấy Tần Di nhịn quá lâu sẽ không được đó, thanh niên mà, nhịn lâu sẽ xảy ra chuyện nha, dù sao cũng phải giải quyết một chút mới tốt.
Cảm nhận được động tác của Thẩm Thanh Đường, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, vừa định bế Thẩm Thanh Đường lên đặt sang một bên, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Đường trở nên vô cùng vi diệu, động tác kéo thắt lưng của hắn cũng dừng lại.
Tần Di nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sau đó chậm rãi thắt lại thắt lưng cho Tần Di. Sau đó cậu ngẩng đầu, có chút đồng tình nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, chàng không cần phải tự ti, em thật sự không có ghét bỏ chàng đâu."
Tần Di:???
"Em có ý gì?" Tần Di đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, đôi mắt đỏ sẫm ẩn sau lớp mặt nạ cũng trở nên lạnh lùng.
Mà Thẩm Thanh Đường cũng có chút xấu hổ về chuyện này, nhưng lúc này ánh mắt sáng ngời vẫn nghiêm túc nhìn Tần Di nói: "Nếu như... Lan Đình là tiểu yêu quái, chẳng phải Lan Đình cũng sẽ có......"
"Hai cái ấy?"
Ong ong một tiếng, sợi dây căng thẳng trong đầu Tần Di cuối cùng cũng đứt phựt.
Tần Di thẹn quá hóa giận kéo lấy bàn tay vẫn còn đang cố gắng dạo chơi xung quanh của Thẩm Thanh Đường lại rồi nói: "Đó là hình dạng yêu thú của ta, em nói mò cái gì đó?"
Cổ tay Thẩm Thanh Đường bị Tần Di nắm có chút đau, nhưng lúc này cậu không khỏi cười thầm: "Ồ ~ thì ra là thế, em hiểu rồi."
Tần Di:...
Hắn thực sự muốn nói cho Thẩm Thanh Đường biết, rằng hắn không có như vậy ở hình dạng người.
Nhưng vào lúc này, hắn không có cách nào chứng minh điều đó với Thẩm Thanh Đường.
Làm sao để chứng minh được điều đó?
Chẳng lẽ phải cởi quần ra cho Thẩm Thanh Đường xem sao?
Vẻ mặt của Tần Di càng trở nên khó lường.
Ngược lại, Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di thì lộ ra nụ cười mỉm 'thấu hiểu lòng người', lúc này hàng mi dài của cậu khẽ run, cậu cúi người lại gần, áp lên môi Tần Di, hôn lên môi Tần Di một cái.
Tần Di:?
"Không được nhúc nhích!" Tần Di trầm giọng nói.
Thẩm Thanh Đường thực sự không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, hai người gần đến mức không có khoảng cách, Tần Di có thể cảm nhận được mùi thơm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của Tần Di.
Thẩm Thanh Đường không nhịn được, ánh mắt cực kỳ trong trẻo dịu dàng, lại có chút gian xảo.
Chỉ có Tần Di, như bị dầu nóng tạt vào, vô cùng đau khổ.
Cuối cùng Thẩm Thanh Đường thoát ra khỏi vòng vây, cậu thấy Tần Di thực sự xấu hổ, lúc này mới nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tần Di, áp sát vào một bên mặt hắn, nũng nịu nói: " Được rồi, em không nói nữa, Lan Đình đi ngủ sớm thôi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường chủ động từ trên người Tần Di lăn qua, ngoan ngoãn nằm xuống bên kia.
Tần Di:...
Tần Di trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút hụt hẫng, cố hết sức nhắm mắt lại, chịu đựng cơn nóng trên mặt, thấp giọng nói: "Mau ngủ."
Thẩm Thanh Đường cười ngọt ngào: "Vâng ạ."
Tuy nhiên, một lúc sau, trong bóng tối, hơi thở của hai người họ vẫn không bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Tần Di chịu không nổi nữa.
Lúc này hắn mới lặng lẽ mở mắt ra, nhìn trần nhà đen kịt trên đầu trầm giọng nói: "Cơ thể người của ta không phải như vậy, em đừng có nghĩ lung tung."
Thẩm Thanh Đường cũng mở mắt ra, khẽ mỉm cười: "Ừm, em biết rồi."
Tần Di thở ra một hơi, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường lúc này quay đầu lại, nhìn Tần Di, vẫn không khỏi tò mò hỏi: "Nhưng mà Lan Đình, tại sao cơ thể người của chàng lại khác vậy?"
Tần Di:...
Một lúc lâu sau, trên trán Tần Di nổi lên gân xanh, hắn không nhịn được nữa nói: "Câm miệng!"
Thẩm Thanh Đường: "Ồ..."
- -----------------------------------------
Editor: Chương này đọc cười ẻ:)))))))
Và đúng như Thẩm Thanh Đường suy đoán, Lâm Cẩn Du thực sự đã tìm ra phương pháp tẩy linh căn có ít tác dụng phụ nhất.
Lúc này, Lâm Cẩn Du đang mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, một mình lặng lẽ ngồi trong phòng tân hôn, cầm ngọc giản truyền tin trong lòng bàn tay với đôi mắt lạnh lùng.
Sau khi biết được Tần Di bình an vô sự trở về Thẩm gia, trái tim Lâm Cẩn Du lại một lần nữa chùng xuống.
Thực sự kỳ quái, tại sao Thẩm Thanh Đường và Tần Di ba lần bốn lượt đều có thể thoát khỏi mưu kế của hắn ta, thậm chí càng ngày càng tốt hơn, rõ ràng hắn ta mới là nhân vật chính mà? Không sai, Lâm Cẩn Du cũng là một người xuyên sách.
Nhưng so với Lâm Cẩn Du trong nguyên tác, tính cách của hắn ta cố chấp và mưu mô hơn nhiều.
Lâm Cẩn Du của hiện tại rất khinh thường đa số cách làm của Lâm Cẩn Du trong sách, hắn ta tin rằng nếu đã nắm được tiên cơ, thì nên sớm đề cao thực lực của bản thân, đề phòng sau này xảy ra sai sót.
Đó là lý do tại sao Lâm Cẩn Du đã thử gột tẩy linh căn của mình từ khi còn rất nhỏ.
Lúc đầu, hắn ta thử nghiệm với linh thực vật, sau đó, hắn ta bắt đầu thử nghiệm trên người.
Sau nhiều lần thử nghiệm, Lâm Cẩn Du cuối cùng đã tìm thấy một số cây linh thảo thượng phẩm và cực phẩm, cho dù có hấp thụ một lượng lớn sẽ không gây ra quá nhiều tác dụng phụ.
Thông qua đó, hắn ta đã gột tẩy linh căn của mình thành Mộc linh căn Địa phẩm.
Nhưng để thăng cấp lên có hơi khó khăn, yêu cầu của Mộc linh căn Thiên phẩm là không lẫn tạp chất, mặc dù linh thảo bị Lâm Cẩn Du hấp thu có tác dụng phụ rất nhỏ, nhưng vẫn không thể dung hợp hoàn toàn thuần túy với sức mạnh của bản thân.
Lâm Cẩn Du suy đoán, hắn ta sẽ phải cắn nuốt thêm một vài Mộc linh căn thiên phẩm chân chính mới có thể nâng cao cấp bậc.
Nhưng ở đâu ra nhiều Mộc linh căn thiên phẩm như vậy?
Cho đến khi, hắn ta nhìn thấy Thẩm Thanh Đường.
Mà lúc này, Lâm Cẩn Du mới giật mình nhận ra, e rằng nhân vật chính trong nguyên tác có lẽ đã cắn nuốt sức mạnh của Thẩm Thanh Đường để cải tạo thành công thành Mộc linh căn Thiên phẩm.
Hừ, cái quyển sách chết tiệt này, viết không rõ ràng đến mức khiến hắn phải đi rất nhiều đường vòng.
Chỉ là Lâm Cẩn Du không ngờ rằng, cho dù có hào quang của nhân vật chính, cho dù có khả năng dự đoán trước, nhưng mấy lần đối mặt với đám người Thẩm Thanh Đường, Tần Di, hắn vẫn bị áp chế nhiều lần.
Thật sự là kỳ quái... Chẳng lẽ trong bọn họ cũng có người xuyên sách?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cẩn Du hơi trầm xuống, đứng ngồi không yên.
Nhưng lúc này, Lục Đình Tiêu mặc hỉ phục cả người nồng nặc mùi rượu nghiêng ngả lảo đảo đi vào.
Nhìn thấy Lục Đình Tiêu như vậy, trên mặt Lâm Cẩn Du không khỏi lộ ra một chút chán ghét, nhưng vẫn tiến lên nghênh đón.
Tâm trạng Lục Đình Tiêu lúc này rõ ràng không được tốt, hôm nay lẽ ra phải là một ngày tốt lành, thế mà Thẩm Thanh Ngạn nửa đường cướp hôn, nửa đường lại bỏ chạy, làm rối tung nghi thức kết đạo lữ, quả thực khiến anh ta vô cùng xấu hổ.
Nhưng ở trước mặt Lâm Cẩn Du, anh ta không thể tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, Lâm Cẩn Du tiến lên đỡ lấy anh ta, cau mày nói: "Huynh uống nhiều như vậy làm gì, không phải đã dặn huynh không được uống nhiều sao?"
"Ngươi ghét bỏ ta sao?" Lục Đình Tiêu lạnh lùng nhìn Lâm Cẩn Du.
Lâm Cẩn Du sắc mặt trầm xuống, bình tĩnh nói: "Huynh uống nhiều rồi, đi cho tỉnh rượu đi."
Thái độ hờ hững của Lâm Cẩn Du càng làm Lục Đình Tiêu tức giận hơn, sắc mặt Lục Đình Tiêu biến sắc lao tới một phen đem Lâm Cẩn Du đè xuống giường.
Anh ta đã chịu nhiều sỉ nhục như vậy, tại sao Lâm Cẩn Du còn đối xử với anh ta như vậy?
Trước sự bốc đồng của Lục Đình Tiêu, sắc mặt Lâm Cẩn Du lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe lên sát khí, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, chỉ ngước mắt lên, yên lặng nhìn Lục Đình Tiêu.
Lục Đình Tiêu vốn đã phóng ra uy áp, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đẹp mang theo ánh sáng xanh nhạt của Lâm Cẩn Du, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên mơ màng bất ổn.
Lâm Cẩn Du lúc này đỡ vai Lục Đình Tiêu, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."
Lục Đình Tiêu nhìn vào mắt Lâm Cẩn Du, không nói lời nào quay đầu đi, lẳng lặng đi lên giường, vẫn mặc y phục mà ngủ thiếp đi.
Lâm Cẩn Du lạnh lùng nhìn Lục Đình Tiêu nằm xuống, sau đó tiện tay cởi bỏ hỉ phục trên người mình và ném xuống bên cạnh Lục Đình Tiêu, bản thân lặng lẽ không một tiếng động quay người đi ra ngoài.
· ·
Thẩm gia
Thẩm Thanh Đường đại khái che giấu một vài chuyện, sau đó đem chuyện về Lâm Cẩn Du và Lâm gia nói cho Thẩm Đình biết.
Thẩm Đình nổi giận đùng đùng.
Nhưng bởi vì lúc mấy người bị đánh lén không có bằng chứng, nên bây giờ họ không thể đến Lâm gia để đòi một lời giải thích.
Nhưng hiện tại họ đã biết ai đứng đằng sau tác quái, sau này sẽ không dễ dàng để Lâm gia ám toán bọn họ nữa.
Thẩm Thanh Đường an ủi Thẩm Đình nói: "Phụ thân, đừng lo lắng, Thanh Ngọc Kiếm Tông quản lý không quá nghiêm ngặt, chúng con mỗi năm đều có thể trở về một lần, đến lúc đó chúng con sẽ quay về thường xuyên, người cũng phải chăm chỉ tu luyện, bọn họ tự nhiên cũng không dám lộn xộn."
Đương nhiên, điều quan trọng nhất, Thẩm Thanh Đường không có nói ra. Đó là Lâm Cẩn Du chính là đầu sỏ gây chuyện, chỉ cần Lâm Cẩn Du không ở thành Lăng Dương, Lâm gia không phải là mối đe dọa.
Thẩm Đình vốn đang muốn tức giận vì chuyện của Lâm gia, nhưng khi nghe Thẩm Thanh Đường nói điều này, ông lại có chút buồn bực.
Không phải vì chuyện của Lâm gia, mà là vì hai người con trai và con rể đều rời đi, Thẩm gia chỉ còn lại ông và vợ ông, lập tức trở nên vắng vẻ đi nhiều.
Thẩm Thanh Đường nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm Đình, lúc này mới cười nói: "Thật ra phụ thân nè, người phải nghĩ thoáng lên, nếu đại ca đã vào nội môn, trong vòng năm năm có biểu hiện tốt, cả phụ thân và mẫu thân đều có thể tiến kỳ Trúc Cơ, thì có thể xin chuyển đến sống ở thành Thanh Ngọc rồi."
"Đến lúc đó không phải gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ rồi sao?"
Khi Thẩm Đình nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, ông hơi sửng sốt, nhưng sau đó ông cảm thấy có chút hy vọng, thế là ông nói một cách dứt khoát: "Những gì Đường nhi nói rất đúng! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ thúc giục mẫu thân tụi con tu luyện. Mẫu thân tụi con rất thông minh, chỉ là hay lười biếng, nếu bà ấy đặt hết tâm huyết vào tu luyện, tiến kỳ Trúc Cơ chắc là không thành vấn đề."
"Còn có Thanh Ngạn, con đến đó nhất định phải cố gắng tu luyện, đừng có kéo chân sau của mẫu thân con!"
Thẩm Thanh Ngạn ho khan một tiếng nói: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng."
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười: "Phụ thân, người yên tâm đi, Thanh Ngọc Kiếm Tông có rất nhiều người tài giỏi, nếu như đại ca của con không nỗ lực, đừng nói đến kéo chân hai người, e rằng ngay cả đại sự của huynh ấy cũng không thể giải quyết."
Thẩm Thanh Ngạn:???
Thẩm Đình rốt cục cũng cười ra tiếng.
Với vài câu nói của Thẩm Thanh Đường, bầu không khí buồn bã trước khi chia tay đột nhiên trở nên tràn đầy hy vọng, ban đầu mọi người chỉ nghĩ sau khi rời đi mỗi năm chỉ có thể gặp nhau một lần, họ chưa từng nghĩ đến điều gì khác.
Nhưng bây giờ có vẻ như nếu mọi người cùng nhau cố gắng thì tương lai vẫn còn nhiều hứa hẹn.
· ·
Đêm đó
Thẩm Thanh Đường tựa vào trong lòng Tần Di, lần đầu tiên không đọc thoại bản mà lặng lẽ úp mặt vào ngực Tần Di, có chút không muốn mà nhẹ giọng nói: "Nếu đến Thanh Ngọc Kiếm Tông rồi sẽ không được ngủ trên giường ở nhà nữa."
Tần Di ánh mắt khẽ động: "Không phải em không bị lạ giường sao?"
Thẩm Thanh Đường bật cười, bầu không khí buồn bã cố tình bị phóng đại để làm nũng lập tức tiêu tan, hoàn toàn bị phá vỡ.
Tần Di:?
Nhưng sau đó, Thẩm Thanh Đường lấy lại vẻ nghiêm túc, lúc này mới nắm lấy tay Tần Di, ngẩng mặt nghiêm túc nói: "Đến Thanh Ngọc Kiếm Tông rồi, trước khi nhập môn sẽ có các trưởng lão của mấy đại viện đến để lựa chọn đệ tử, nếu bọn họ không chủ động chọn, thì chính là các huynh phải chủ động bái sư. Đến lúc đó—"
Tần Di tim đập thình thịch: "Em muốn ta bái ai?"
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Lan Đình thật thông minh."
Sau đó cậu chậm rãi nói: "Lan Đình, cuộc thi này chàng là người đứng đầu, có quyền ưu tiên lựa chọn, cho nên em hi vọng lần này chàng sẽ chọn trưởng lão Lê Trường Phong của Võ viện."
Tần Di không chút do dự, đáp: "Được."
Bây giờ đến lượt Thẩm Thanh Đường có chút khó hiểu.
"Lan Đình, chàng không hỏi tại sao ư?" Thẩm Thanh Đường từ trong người Tần Di ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn hắn —— Tần Di cứ đơn giản đồng ý như vậy sao?
Ánh mắt Tần Di khẽ động, đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi Thẩm Thanh Đường: "Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn hại ta sao?"
"Đương nhiên không phải, nhưng mà... Chàng không sợ em phán đoán sai sao?"
Tần Di thản nhiên nói: "Thì có làm sao? Sư phụ có thể dẫn ta vào cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do ta tự quyết định. Cho dù người em lựa chọn không có bản lĩnh, nhưng nhân phẩm chắc sẽ không tồi, chỉ cần nhân phẩm không tệ, vậy là đủ rồi."
Thẩm Thanh Đường không ngờ Tần Di bây giờ lại cởi mở như vậy, đầu tiên cậu hơi sửng sốt, sau đó không khỏi mỉm cười nhẹ nhõm.
Tần Di thấy thế, lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Đường dựa vào trong ngực Tần Di, trên mặt lộ ra nụ cười không giấu được, lúc này ánh mắt sáng ngời nhẹ nhàng nói: "Em chỉ đột nhiên cảm thấy hiện tại Lan Đình càng ngày càng có phong phạm của cao nhân, xem ra không bao lâu nữa, Nguyên Anh cũng không thành vấn đề rồi."
Tần Di:...
Thẩm Thanh Đường thực sự là đánh giá cao hắn rồi.
Những lời này quá xa vời, Tần Di không dám hứa hẹn.
Lúc này, hắn trầm mặc một lúc, mím môi, đột nhiên chuyển chủ đề: "Ta có một đồ vật muốn đưa cho em."
Thẩm Thanh Đường: "Là vật gì?"
Tần Di cúi đầu, nghiêm túc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật gì đó.
Khi đồ được lấy ra, vẻ lười biếng với nụ cười trên môi của Thẩm Thanh Đường dần trở nên nghiêm túc.
Đó là một bộ xương nhỏ và tinh xảo.
"Đây là..." Mặc dù Thẩm Thanh Đường đã mơ hồ đoán được đó là vật gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó mà tin được.
"Xương thú của ta." Giọng của Tần Di rất bình tĩnh.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường khẽ thay đổi, sau đó lắc đầu nói: "Em không thể nhận nó."
"Nghe ta nói." Tần Di lần đầu tiên lộ ra biểu cảm cực kỳ kiên nhẫn và nghiêm túc.
Thẩm Thanh Đường cố nén sự lo lắng khó hiểu trong lòng, cau mày cắn môi: "Vậy chàng nói đi."
"Để xương thú này ở bên người ta không an toàn. Một khi bị bắt được, xương thú đã tách ra sẽ dễ luyện hóa hơn, thân phận của ta cũng sẽ nhanh chóng bị phơi bày."
"Em giữ thì tốt hơn, nếu như xảy ra chuyện, xương thú này có thể cứu ta một mạng."
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Cậu không biết bên trong còn có thủ đoạn như vậy, cậu chỉ biết xương cốt của yêu thú thượng phẩm đều bị tất cả cường giả trong giới tu chân thèm muốn.
Bởi vì trong xương thú cất chứa một phần linh hồn của yêu thú, nếu luyện chế thành pháp khí sẽ mạnh hơn huyền thiết bình thường rất nhiều.
Vì vậy, càng là cường giả, càng điên cuồng truy đuổi những yêu thú thượng phẩm.
Nhưng sau khi phân tích, Tần Di muốn tách xương thú ra khỏi mình cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường trong lòng run lên, vươn tay nhận lấy bộ xương thú tinh xảo, cẩn thận cất đi.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường cất xương thú đi, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị khó hiểu, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trắng trẻo mịn màng của Thẩm Thanh Đường một cách trân quý.
Thẩm Thanh Đường còn đang suy nghĩ không biết để bộ xương vào ngăn nào của nhẫn trữ vật thì bí mật hơn? Kết quả, Tần Di lại hôn cậu.
Thẩm Thanh Đường mím môi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tần Di lúc này đã trở nên vô cùng dịu dàng.
Trái tim Thẩm Thanh Đường run lên một cách khó hiểu, một cảm xúc đặc biệt nóng bỏng dị thường trào dâng, sau đó cậu không kìm được mà lao tới ôm chặt lấy Tần Di, ghé vào ngực Tần Di thì thầm: "Lan Đình đối với em thật tốt, em thực sự muốn được khỏe lại sớm hơn."
Nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Đường, hô hấp của Tần Di hơi ngưng trệ, hắn bình tĩnh ôm lấy vai Thẩm Thanh Đường.
Nhưng hai người dính nhau quá chặt, Thẩm Thanh Đường nhất thời cảm thấy trên người Tần Di nóng như thiêu như đốt.
Sau đó không khỏi ngẩng đầu nở nụ cười.
Tần Di:...
Một lát sau, Tần Di sắc mặt cứng ngắc nói: "Em xuống đi."
Thẩm Thanh Đường vặn vặn vẹo vẹo, cọ cọ xát xát: "Không muốn."
Vừa nói, Thẩm Thanh Đường còn vươn tay muốn kéo thắt lưng của Tần Di – cậu luôn cảm thấy Tần Di nhịn quá lâu sẽ không được đó, thanh niên mà, nhịn lâu sẽ xảy ra chuyện nha, dù sao cũng phải giải quyết một chút mới tốt.
Cảm nhận được động tác của Thẩm Thanh Đường, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, vừa định bế Thẩm Thanh Đường lên đặt sang một bên, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Đường trở nên vô cùng vi diệu, động tác kéo thắt lưng của hắn cũng dừng lại.
Tần Di nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sau đó chậm rãi thắt lại thắt lưng cho Tần Di. Sau đó cậu ngẩng đầu, có chút đồng tình nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, chàng không cần phải tự ti, em thật sự không có ghét bỏ chàng đâu."
Tần Di:???
"Em có ý gì?" Tần Di đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, đôi mắt đỏ sẫm ẩn sau lớp mặt nạ cũng trở nên lạnh lùng.
Mà Thẩm Thanh Đường cũng có chút xấu hổ về chuyện này, nhưng lúc này ánh mắt sáng ngời vẫn nghiêm túc nhìn Tần Di nói: "Nếu như... Lan Đình là tiểu yêu quái, chẳng phải Lan Đình cũng sẽ có......"
"Hai cái ấy?"
Ong ong một tiếng, sợi dây căng thẳng trong đầu Tần Di cuối cùng cũng đứt phựt.
Tần Di thẹn quá hóa giận kéo lấy bàn tay vẫn còn đang cố gắng dạo chơi xung quanh của Thẩm Thanh Đường lại rồi nói: "Đó là hình dạng yêu thú của ta, em nói mò cái gì đó?"
Cổ tay Thẩm Thanh Đường bị Tần Di nắm có chút đau, nhưng lúc này cậu không khỏi cười thầm: "Ồ ~ thì ra là thế, em hiểu rồi."
Tần Di:...
Hắn thực sự muốn nói cho Thẩm Thanh Đường biết, rằng hắn không có như vậy ở hình dạng người.
Nhưng vào lúc này, hắn không có cách nào chứng minh điều đó với Thẩm Thanh Đường.
Làm sao để chứng minh được điều đó?
Chẳng lẽ phải cởi quần ra cho Thẩm Thanh Đường xem sao?
Vẻ mặt của Tần Di càng trở nên khó lường.
Ngược lại, Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di thì lộ ra nụ cười mỉm 'thấu hiểu lòng người', lúc này hàng mi dài của cậu khẽ run, cậu cúi người lại gần, áp lên môi Tần Di, hôn lên môi Tần Di một cái.
Tần Di:?
"Không được nhúc nhích!" Tần Di trầm giọng nói.
Thẩm Thanh Đường thực sự không nhúc nhích.
Nhưng lúc này, hai người gần đến mức không có khoảng cách, Tần Di có thể cảm nhận được mùi thơm dịu dàng tỏa ra từ cơ thể Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của Tần Di.
Thẩm Thanh Đường không nhịn được, ánh mắt cực kỳ trong trẻo dịu dàng, lại có chút gian xảo.
Chỉ có Tần Di, như bị dầu nóng tạt vào, vô cùng đau khổ.
Cuối cùng Thẩm Thanh Đường thoát ra khỏi vòng vây, cậu thấy Tần Di thực sự xấu hổ, lúc này mới nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tần Di, áp sát vào một bên mặt hắn, nũng nịu nói: " Được rồi, em không nói nữa, Lan Đình đi ngủ sớm thôi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường chủ động từ trên người Tần Di lăn qua, ngoan ngoãn nằm xuống bên kia.
Tần Di:...
Tần Di trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút hụt hẫng, cố hết sức nhắm mắt lại, chịu đựng cơn nóng trên mặt, thấp giọng nói: "Mau ngủ."
Thẩm Thanh Đường cười ngọt ngào: "Vâng ạ."
Tuy nhiên, một lúc sau, trong bóng tối, hơi thở của hai người họ vẫn không bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Tần Di chịu không nổi nữa.
Lúc này hắn mới lặng lẽ mở mắt ra, nhìn trần nhà đen kịt trên đầu trầm giọng nói: "Cơ thể người của ta không phải như vậy, em đừng có nghĩ lung tung."
Thẩm Thanh Đường cũng mở mắt ra, khẽ mỉm cười: "Ừm, em biết rồi."
Tần Di thở ra một hơi, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường lúc này quay đầu lại, nhìn Tần Di, vẫn không khỏi tò mò hỏi: "Nhưng mà Lan Đình, tại sao cơ thể người của chàng lại khác vậy?"
Tần Di:...
Một lúc lâu sau, trên trán Tần Di nổi lên gân xanh, hắn không nhịn được nữa nói: "Câm miệng!"
Thẩm Thanh Đường: "Ồ..."
- -----------------------------------------
Editor: Chương này đọc cười ẻ:)))))))
Danh sách chương