Sau khi đẩy cửa vào, mồ hôi trên trán Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm hai bên tóc mai, sắc mặt trắng bệch tái nhợt.
Nhưng cậu không dám dừng lại, chỉ có thể để Tần Di dựa vào góc tường một hồi.
Bản thân cố chịu đựng sự khổ sở do hai mắt tối đen, ấn mạnh lên cấm chế trên chốt cửa.
Cố tình vào lúc này, Mộ Phi ở phía xa hình như đang lo lắng hô lên câu gì đó.
Thẩm Thanh Đường đang trong trạng thái hốt hoảng, nghe không rõ.
Tuy nhiên, vào lúc này, Thẩm Thanh Đường không còn thời gian để xác minh những gì Mộ Phi nói...
Thẩm Thanh Đường gần như không thở nổi, đành phải chống đỡ thân thể lần nữa, cúi người kiểm tra tình hình của Tần Di.
Giờ phút này, Tần Di cúi đầu dựa vào tường, tóc đen xõa xuống bên trán, che khuất đôi mắt của hắn...
Mặt nạ gỗ loang lổ vết máu, còn có vài vết móng vuốt hung ác khác thường, rõ ràng là do hung thú lưu lại.
Nửa khuôn mặt tuấn tú lộ ra dưới mặt nạ hầu như nhuốm đầy máu, thậm chí hơn một nửa áo giáp mỏng manh trên ngực cũng bị xé toạc, nhất định đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Vừa bắt mạch cho Tần Di, Thẩm Thanh Đường vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt bê bết máu của hắn, những ngón tay thon dài có chút run rẩy.
Mạch đập của Tần Di phức tạp hỗn loạn, đôi khi mỏng manh, đôi khi dồn dập, như thể có thứ gì đó đang chạy loạn trong cơ thể hắn, vậy mà có một vài dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Sao lại nghiêm trọng như vậy...
Thẩm Thanh Đường mím chặt môi mỏng, hai mắt đột nhiên đỏ hoe.
Nhưng rất nhanh cậu nhắm mắt lấy lại tinh thần, tận lực chịu đựng cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cúi đầu tìm kiếm đan dược trong nhẫn trữ vật.
Bất kể như thế nào, trước tiên phải ổn định lại chân khí trong cơ thể Tần Di.
Chỉ là trong nhẫn trữ vật của Thẩm Thanh Đường có quá nhiều đồ lặt vặt, hơn nữa cảm xúc của cậu lúc này không ổn định, chân khí cũng bất ổn nên càng thêm khó nhọc.
Đôi lúc sẽ như vậy, khi bạn thực sự cần thứ gì đó, bạn sẽ không dễ gì tìm thấy nó.
Càng tìm kiếm, Thẩm Thanh Đường càng biến chiếc nhẫn trữ vật thành một mớ hỗn loạn, trong lòng tràn ngập hối hận xen lẫn căm hận.
Cậu đã sớm biết tính cách Mộ Diệp nham hiểm, sẽ tìm cách trả thù, nhưng khi đó vẫn không kịp thời ngăn cản Tần Di, ngược lại còn tự mình ra tay, khiến Mộ Diệp mất mặt.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.
Thật không ngờ, Mộ Diệp đã quay lại trả thù...
Lại còn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy...
Nếu như biết sớm, khi đó cậu nên cùng Tần Di nhẫn nhịn một chút.
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Thanh Đường đau nhói, cậu rất muốn khóc.
Vậy mà lại xảy ra vào lúc này——
Một lọ thuốc nhỏ màu vàng lọt vào tầm mắt của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó nắm lấy lọ thuốc như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Thứ chứa trong lọ thuốc này chính là Bảo Tâm Đan mà Thẩm Đình cho Thẩm Thanh Đường để cứu mạng trong thời khắc nguy cấp, nó vô cùng quý giá.
Biết rằng dùng thuốc này để cứu Tần Di có hơi hoang phí, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn dứt khoát lấy nó ra.
Cậu thực sự không tìm được thuốc nào khác nữa.
Cho dù lãng phí, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Di xảy ra chuyện.
Đột nhiên, ngay khi Thẩm Thanh Đường vừa định quay người lại, một hơi thở nóng bỏng không ổn định từ phía sau phả vào cổ Thẩm Thanh Đường——
Hơi thở phập phồng và hỗn loạn phả vào làn da trắng nõn mỏng manh của Thẩm Thanh Đường, mang theo tiếng thở dốc nặng nề, giống như tiếng hít ngửi thăm dò của dã thú khi đuổi theo con mồi.
Thẩm Thanh Đường đột nhiên sững người tại chỗ.
Cậu không tự chủ được run lên, không dám quay đầu lại, chỉ do dự một chút, nhẹ giọng gọi: "Lan Đình?"
Không có ai trả lời.
Một lớp mồ hôi lại túa ra trên trán Thẩm Thanh Đường.
Cậu cắn môi, do dự muốn quay đầu lại, nhưng vòng eo nhỏ nhắn đã bị người phía sau ôm lấy!
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp giãy giụa đã bị đẩy ngã xuống đất, mái tóc đen tán loạn khắp mặt đất, cùng lúc đó vai lại truyền đến một trận đau nhói, máu tươi chảy ra.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Thẩm Thanh Đường đau đớn rên rỉ, nhíu đôi lông mày dài, đột nhiên điên cuồng vùng vẫy.
Tuy nhiên, uy áp nóng bỏng và áp đảo tứ phương cứ không ngừng trút xuống, mang theo tính xâm lược nhất định phải giành được con mồi, như cái lồng ập xuống Thẩm Thanh Đường.
Lúc này dưới sự bao phủ của uy áp, Thẩm Thanh Đường hoàn toàn không còn sức lực giãy dụa, mềm nhũn ngã xuống như chim gãy cánh.
Cậu rơi vào vòng tay nóng bỏng mà quen thuộc.
Nhưng lần này, ngoại trừ áp bức cùng hung hãn, cái ôm này không hề mang đến cho cậu một tia ấm áp nào.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, vẻ mặt Thẩm Thanh Đường bàng hoàng và đau đớn, cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra...
Mà đau đớn trên vai càng ngày càng sâu, răng nhọn đâm vào làn da mềm mại của cậu, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi đảo qua, như cướp đoạt năng lượng của huyết dịch ngọt ngào ẩn chứa trong da thịt.
Loại hành vi này quá điên cuồng, tràn đầy thú tính nguyên thủy, chẳng khác gì dã thú đang ngấu nghiến con mồi yêu thích của nó.
Tần Di... đang uống máu của cậu.
Tần Di... Chàng ấy điên rồi sao? Trong cơn mê mang, cuối cùng Thẩm Thanh Đường cũng lờ mờ nhận ra điều này.
Vốn dĩ trong tiềm thức Thẩm Thanh Đường vẫn còn căng thẳng, chịu đựng đau đớn tự nhủ Tần Di còn bị thương, không thể ngã xuống trước.
Nhưng khi nhận ra Tần Di có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, Thẩm Thanh Đường đột nhiên muốn sụp đổ.
Đúng lúc này, một bàn tay đập lên bả vai Thẩm Thanh Đường, xé rách ống tay áo của cậu, để lộ ra làn da đẫm máu.
Sợi dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Thanh Đường rốt cục đứt phựt.
Hàng mi dài khẽ run lên, từng giọt nước mắt không tự chủ được rơi ra khỏi hốc mắt Thẩm Thanh Đường.
Không đau, nhưng rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Bị nhốt trong vòng tay nóng bỏng của Tần Di, cậu khóc thành tiếng, âm thanh nghẹn ngào, có chút thở gấp, khóc đến mức trái tim như thắt lại.
"Lan Đình, chàng tỉnh lại đi —— "
Giọng Thẩm Thanh Đường run run, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.
Bất thình lình--
Hàm răng sắc nhọn đang cắn vào vai Thẩm Thanh Đường đột ngột dừng lại, từng chút một rút ra.
Thẩm Thanh Đường thở hổn hển, nước mắt lưng tròng, khẽ mở mắt ra, cố hết sức ngẩng đầu lên.
Sau đó, cậu bắt gặp một đôi mắt đỏ tươi như máu, bên trong kìm nén đủ loại cảm xúc vô tận.
"Đừng khóc."
"Là lỗi của ta."
Tần Di mở miệng, thanh âm khản đặc mệt mỏi, ngay cả phát âm cũng có chút không rõ.
Con ngươi của Thẩm Thanh Đường hơi co lại.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, uy áp trên người Thẩm Thanh Đường đột nhiên biến mất, vòng tay nóng bỏng ôm lấy cậu cũng rời đi.
Thẩm Thanh Đường lập tức ngã xuống đất, thở hổn hển.
Nhưng giờ phút này, cậu lại nghĩ đến Tần Di, cố nén mùi máu tươi dâng lên trong lồng ngực, lại giãy giụa đứng lên.
Sau đó Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Tần Di cả người đầy máu loạng choạng đứng dậy, dựa vào tường phun ra một ngụm máu, định đi sâu vào trong mật thất.
Trái tim Thẩm Thanh Đường nhói đau, cậu nhào tới ôm chầm lấy Tần Di.
Thân thể Tần Di đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn liền kiềm nén xuống, trầm giọng nói: "Buông tay."
Thẩm Thanh Đường không nghe mà ôm chặt eo Tần Di, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Tần Di.
Lúc này, hàng mi dài của cậu ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, làm rối tung cả gương mặt xinh đẹp của cậu.
Nhưng khi những thứ này rơi vào trong đôi mắt đỏ ngầu của Tần Di lúc này, hơi thở khát máu trong đan điền của Tần Di lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Tần Di:...
Tần Di nghiến răng cố gắng giật tay Thẩm Thanh Đường ra, nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường đã lấy ra một viên đan dược màu vàng và run rẩy đưa lên môi hắn.
Đan dược tràn ngập linh khí, mang theo mùi thơm dịu nhẹ, Tần Di ngửi thấy mùi thơm này, vết đỏ trong mắt hơi nhạt đi.
Hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức quay đầu đi chỗ khác, cả giận nói: "Đừng lộn xộn!"
Bảo Tâm Đan cực phẩm.
Thứ quý giá này sao có thể lãng phí vào giờ phút này?
Động tác của Thẩm Thanh Đường hơi khựng lại, cậu vô thức cắn môi, lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang và khổ sở.
Tần Di trầm mặc.
Rõ ràng là chân khí trong cơ thể hắn vẫn đang xung đột, còn phát ra những tiếng hét khát máu, nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở của Thẩm Thanh Đường, hắn chỉ cảm thấy lo lắng.
Vẫn là tại hắn quá yếu... Nếu không, hắn đã không như bây giờ.
Mạnh bạo cắn rách đầu lưỡi, máu tươi cùng đau đớn khiến Tần Di miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Ngay khi Tần Di đang cố gắng nói với Thẩm Thanh Đường bằng lý trí còn lại của mình rằng mình có thể chịu đựng được, không cần phải lãng phí như vậy——
Thẩm Thanh Đường đột nhiên đi tới bên cạnh hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đột nhiên phóng đại trước mặt Tần Di, một nụ hôn mang theo thoang thoảng hương hoa lan lặng lẽ rơi xuống môi Tần Di.
Môi Tần Di nóng hổi, môi Thẩm Thanh Đường ấm áp và mềm mại.
Khi hai người tiếp xúc với nhau, ngọn núi lửa vốn đã sắp phun trào trong đầu Tần Di liền triệt để phun trào ầm vang.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng trước khi Tần Di mất đi lý trí, một viên thuốc lành lạnh hơi đắng lặng lẽ đưa vào trong miệng hắn.
Linh dược đã tan ra một chút, linh dịch mát lạnh ôn hòa lập tức trượt xuống cổ họng Tần Di.
Trái tim Tần Di chấn động, hắn thô bạo nắm lấy vai Thẩm Thanh Đường, cố gắng đẩy Thẩm Thanh Đường ra, muốn phun Bảo Tâm Đan ra!
Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường hơi nhón mũi chân, làm nụ hôn mềm mại sảng khoái này sâu thêm một chút.
Nhưng cậu không dám dừng lại, chỉ có thể để Tần Di dựa vào góc tường một hồi.
Bản thân cố chịu đựng sự khổ sở do hai mắt tối đen, ấn mạnh lên cấm chế trên chốt cửa.
Cố tình vào lúc này, Mộ Phi ở phía xa hình như đang lo lắng hô lên câu gì đó.
Thẩm Thanh Đường đang trong trạng thái hốt hoảng, nghe không rõ.
Tuy nhiên, vào lúc này, Thẩm Thanh Đường không còn thời gian để xác minh những gì Mộ Phi nói...
Thẩm Thanh Đường gần như không thở nổi, đành phải chống đỡ thân thể lần nữa, cúi người kiểm tra tình hình của Tần Di.
Giờ phút này, Tần Di cúi đầu dựa vào tường, tóc đen xõa xuống bên trán, che khuất đôi mắt của hắn...
Mặt nạ gỗ loang lổ vết máu, còn có vài vết móng vuốt hung ác khác thường, rõ ràng là do hung thú lưu lại.
Nửa khuôn mặt tuấn tú lộ ra dưới mặt nạ hầu như nhuốm đầy máu, thậm chí hơn một nửa áo giáp mỏng manh trên ngực cũng bị xé toạc, nhất định đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Vừa bắt mạch cho Tần Di, Thẩm Thanh Đường vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt bê bết máu của hắn, những ngón tay thon dài có chút run rẩy.
Mạch đập của Tần Di phức tạp hỗn loạn, đôi khi mỏng manh, đôi khi dồn dập, như thể có thứ gì đó đang chạy loạn trong cơ thể hắn, vậy mà có một vài dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Sao lại nghiêm trọng như vậy...
Thẩm Thanh Đường mím chặt môi mỏng, hai mắt đột nhiên đỏ hoe.
Nhưng rất nhanh cậu nhắm mắt lấy lại tinh thần, tận lực chịu đựng cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cúi đầu tìm kiếm đan dược trong nhẫn trữ vật.
Bất kể như thế nào, trước tiên phải ổn định lại chân khí trong cơ thể Tần Di.
Chỉ là trong nhẫn trữ vật của Thẩm Thanh Đường có quá nhiều đồ lặt vặt, hơn nữa cảm xúc của cậu lúc này không ổn định, chân khí cũng bất ổn nên càng thêm khó nhọc.
Đôi lúc sẽ như vậy, khi bạn thực sự cần thứ gì đó, bạn sẽ không dễ gì tìm thấy nó.
Càng tìm kiếm, Thẩm Thanh Đường càng biến chiếc nhẫn trữ vật thành một mớ hỗn loạn, trong lòng tràn ngập hối hận xen lẫn căm hận.
Cậu đã sớm biết tính cách Mộ Diệp nham hiểm, sẽ tìm cách trả thù, nhưng khi đó vẫn không kịp thời ngăn cản Tần Di, ngược lại còn tự mình ra tay, khiến Mộ Diệp mất mặt.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó.
Thật không ngờ, Mộ Diệp đã quay lại trả thù...
Lại còn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy...
Nếu như biết sớm, khi đó cậu nên cùng Tần Di nhẫn nhịn một chút.
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Thanh Đường đau nhói, cậu rất muốn khóc.
Vậy mà lại xảy ra vào lúc này——
Một lọ thuốc nhỏ màu vàng lọt vào tầm mắt của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó nắm lấy lọ thuốc như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Thứ chứa trong lọ thuốc này chính là Bảo Tâm Đan mà Thẩm Đình cho Thẩm Thanh Đường để cứu mạng trong thời khắc nguy cấp, nó vô cùng quý giá.
Biết rằng dùng thuốc này để cứu Tần Di có hơi hoang phí, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn dứt khoát lấy nó ra.
Cậu thực sự không tìm được thuốc nào khác nữa.
Cho dù lãng phí, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Di xảy ra chuyện.
Đột nhiên, ngay khi Thẩm Thanh Đường vừa định quay người lại, một hơi thở nóng bỏng không ổn định từ phía sau phả vào cổ Thẩm Thanh Đường——
Hơi thở phập phồng và hỗn loạn phả vào làn da trắng nõn mỏng manh của Thẩm Thanh Đường, mang theo tiếng thở dốc nặng nề, giống như tiếng hít ngửi thăm dò của dã thú khi đuổi theo con mồi.
Thẩm Thanh Đường đột nhiên sững người tại chỗ.
Cậu không tự chủ được run lên, không dám quay đầu lại, chỉ do dự một chút, nhẹ giọng gọi: "Lan Đình?"
Không có ai trả lời.
Một lớp mồ hôi lại túa ra trên trán Thẩm Thanh Đường.
Cậu cắn môi, do dự muốn quay đầu lại, nhưng vòng eo nhỏ nhắn đã bị người phía sau ôm lấy!
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp giãy giụa đã bị đẩy ngã xuống đất, mái tóc đen tán loạn khắp mặt đất, cùng lúc đó vai lại truyền đến một trận đau nhói, máu tươi chảy ra.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Thẩm Thanh Đường đau đớn rên rỉ, nhíu đôi lông mày dài, đột nhiên điên cuồng vùng vẫy.
Tuy nhiên, uy áp nóng bỏng và áp đảo tứ phương cứ không ngừng trút xuống, mang theo tính xâm lược nhất định phải giành được con mồi, như cái lồng ập xuống Thẩm Thanh Đường.
Lúc này dưới sự bao phủ của uy áp, Thẩm Thanh Đường hoàn toàn không còn sức lực giãy dụa, mềm nhũn ngã xuống như chim gãy cánh.
Cậu rơi vào vòng tay nóng bỏng mà quen thuộc.
Nhưng lần này, ngoại trừ áp bức cùng hung hãn, cái ôm này không hề mang đến cho cậu một tia ấm áp nào.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, vẻ mặt Thẩm Thanh Đường bàng hoàng và đau đớn, cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra...
Mà đau đớn trên vai càng ngày càng sâu, răng nhọn đâm vào làn da mềm mại của cậu, đầu lưỡi ấm áp chậm rãi đảo qua, như cướp đoạt năng lượng của huyết dịch ngọt ngào ẩn chứa trong da thịt.
Loại hành vi này quá điên cuồng, tràn đầy thú tính nguyên thủy, chẳng khác gì dã thú đang ngấu nghiến con mồi yêu thích của nó.
Tần Di... đang uống máu của cậu.
Tần Di... Chàng ấy điên rồi sao? Trong cơn mê mang, cuối cùng Thẩm Thanh Đường cũng lờ mờ nhận ra điều này.
Vốn dĩ trong tiềm thức Thẩm Thanh Đường vẫn còn căng thẳng, chịu đựng đau đớn tự nhủ Tần Di còn bị thương, không thể ngã xuống trước.
Nhưng khi nhận ra Tần Di có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, Thẩm Thanh Đường đột nhiên muốn sụp đổ.
Đúng lúc này, một bàn tay đập lên bả vai Thẩm Thanh Đường, xé rách ống tay áo của cậu, để lộ ra làn da đẫm máu.
Sợi dây thần kinh tỉnh táo cuối cùng của Thẩm Thanh Đường rốt cục đứt phựt.
Hàng mi dài khẽ run lên, từng giọt nước mắt không tự chủ được rơi ra khỏi hốc mắt Thẩm Thanh Đường.
Không đau, nhưng rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Bị nhốt trong vòng tay nóng bỏng của Tần Di, cậu khóc thành tiếng, âm thanh nghẹn ngào, có chút thở gấp, khóc đến mức trái tim như thắt lại.
"Lan Đình, chàng tỉnh lại đi —— "
Giọng Thẩm Thanh Đường run run, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.
Bất thình lình--
Hàm răng sắc nhọn đang cắn vào vai Thẩm Thanh Đường đột ngột dừng lại, từng chút một rút ra.
Thẩm Thanh Đường thở hổn hển, nước mắt lưng tròng, khẽ mở mắt ra, cố hết sức ngẩng đầu lên.
Sau đó, cậu bắt gặp một đôi mắt đỏ tươi như máu, bên trong kìm nén đủ loại cảm xúc vô tận.
"Đừng khóc."
"Là lỗi của ta."
Tần Di mở miệng, thanh âm khản đặc mệt mỏi, ngay cả phát âm cũng có chút không rõ.
Con ngươi của Thẩm Thanh Đường hơi co lại.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, uy áp trên người Thẩm Thanh Đường đột nhiên biến mất, vòng tay nóng bỏng ôm lấy cậu cũng rời đi.
Thẩm Thanh Đường lập tức ngã xuống đất, thở hổn hển.
Nhưng giờ phút này, cậu lại nghĩ đến Tần Di, cố nén mùi máu tươi dâng lên trong lồng ngực, lại giãy giụa đứng lên.
Sau đó Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Tần Di cả người đầy máu loạng choạng đứng dậy, dựa vào tường phun ra một ngụm máu, định đi sâu vào trong mật thất.
Trái tim Thẩm Thanh Đường nhói đau, cậu nhào tới ôm chầm lấy Tần Di.
Thân thể Tần Di đột nhiên cứng đờ, sau đó hắn liền kiềm nén xuống, trầm giọng nói: "Buông tay."
Thẩm Thanh Đường không nghe mà ôm chặt eo Tần Di, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Tần Di.
Lúc này, hàng mi dài của cậu ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, làm rối tung cả gương mặt xinh đẹp của cậu.
Nhưng khi những thứ này rơi vào trong đôi mắt đỏ ngầu của Tần Di lúc này, hơi thở khát máu trong đan điền của Tần Di lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Tần Di:...
Tần Di nghiến răng cố gắng giật tay Thẩm Thanh Đường ra, nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường đã lấy ra một viên đan dược màu vàng và run rẩy đưa lên môi hắn.
Đan dược tràn ngập linh khí, mang theo mùi thơm dịu nhẹ, Tần Di ngửi thấy mùi thơm này, vết đỏ trong mắt hơi nhạt đi.
Hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức quay đầu đi chỗ khác, cả giận nói: "Đừng lộn xộn!"
Bảo Tâm Đan cực phẩm.
Thứ quý giá này sao có thể lãng phí vào giờ phút này?
Động tác của Thẩm Thanh Đường hơi khựng lại, cậu vô thức cắn môi, lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang và khổ sở.
Tần Di trầm mặc.
Rõ ràng là chân khí trong cơ thể hắn vẫn đang xung đột, còn phát ra những tiếng hét khát máu, nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở của Thẩm Thanh Đường, hắn chỉ cảm thấy lo lắng.
Vẫn là tại hắn quá yếu... Nếu không, hắn đã không như bây giờ.
Mạnh bạo cắn rách đầu lưỡi, máu tươi cùng đau đớn khiến Tần Di miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Ngay khi Tần Di đang cố gắng nói với Thẩm Thanh Đường bằng lý trí còn lại của mình rằng mình có thể chịu đựng được, không cần phải lãng phí như vậy——
Thẩm Thanh Đường đột nhiên đi tới bên cạnh hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đột nhiên phóng đại trước mặt Tần Di, một nụ hôn mang theo thoang thoảng hương hoa lan lặng lẽ rơi xuống môi Tần Di.
Môi Tần Di nóng hổi, môi Thẩm Thanh Đường ấm áp và mềm mại.
Khi hai người tiếp xúc với nhau, ngọn núi lửa vốn đã sắp phun trào trong đầu Tần Di liền triệt để phun trào ầm vang.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng trước khi Tần Di mất đi lý trí, một viên thuốc lành lạnh hơi đắng lặng lẽ đưa vào trong miệng hắn.
Linh dược đã tan ra một chút, linh dịch mát lạnh ôn hòa lập tức trượt xuống cổ họng Tần Di.
Trái tim Tần Di chấn động, hắn thô bạo nắm lấy vai Thẩm Thanh Đường, cố gắng đẩy Thẩm Thanh Đường ra, muốn phun Bảo Tâm Đan ra!
Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường hơi nhón mũi chân, làm nụ hôn mềm mại sảng khoái này sâu thêm một chút.
Danh sách chương