: Chàng ghen à? "Tiểu Phi gửi tín hiệu cầu cứu cho ta, ta giúp nó một tay, lúc đó trời tối không thấy rõ người, không ngờ lại là đại ca ngươi."

Thẩm Thanh Đường:...

"Hiện tại sự tình đã rõ ràng, ngươi hãy trả lại con dao găm này cho đại ca của ngươi."

Khi nói những lời này, giọng điệu của Tần Di không được dịu dàng cho lắm, thậm chí còn có hơi không vui, hiển nhiên là hắn vẫn có thành kiến ​​với Thẩm Thanh Ngạn.

Nghe Tần Di nói xong, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên ý thức được một chuyện, bất đắc dĩ cười cười, thấp giọng giải thích: "Lan Đình, e là chàng hiểu lầm đại ca của ta rồi."

Khó trách vừa rồi thái độ đối với Thẩm Thanh Ngạn lại không tốt như vậy, không phải chỉ vì ghen tuông, mà còn bởi vì cảm thấy Thẩm Thanh Ngạn lúc đó ra tay quá nặng.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường còn thắc mắc tại sao Thẩm Thanh Ngạn không nói cho cậu biết lý do quen nhau, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là Thẩm Thanh Ngạn cố ý để Mộ Phi đi, cho nên huynh ấy mới giấu giếm.

Tần Di nhíu mày: "Cái gì?"

Thẩm Thanh Đường cười cười, bất đắc dĩ nói: "Con dao găm này là quà mừng mười tám tuổi của đại ca. Lúc đó huynh ấy cũng tình cờ lấy được bí kíp độc môn của Thẩm gia. Hẳn là trong lúc tu luyện bị Tiểu Phi nhìn thấy."

Tần Di:...

Nhìn trộm bí kíp độc môn của nhà ngươi ta, cho dù vì bất kỳ lý do nào, trong giới tu chân đều có thể giết chết không cần hỏi tội.

Thẩm Thanh Ngạn ban đầu không biết đối phương là ai, có sát ý cũng là chuyện bình thường, nhưng sau đó cũng không đi truy cứu, phỏng chừng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Lúc này, nhìn vẻ mặt khó có thể diễn tả được của Tần Di, Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, lại nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phi nghịch ngợm thật, nhưng bản tính không xấu, người không biết không có tội. Hơn nữa, trong chuyện này đại ca của ta cũng có lỗi, kẻ tám lạng người nửa cân, coi như hòa nhau. Lan Đình, chàng đừng để trong lòng."

Nghe giọng nói dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng một lúc mới nói: "Ta sẽ đưa Tiểu Phi đi xin lỗi đại ca ngươi."

Thẩm Thanh Đường khẽ nhíu mày: "Thật ra không cần xin lỗi."

Tần Di:?

Thẩm Thanh Đường cười nói: "Vừa hay lần này đại ca có việc cần nhờ hai người giúp."

Tần Di nhíu mày: "Việc gì?"

Thẩm Thanh Đường nói với Tần Di về Hoàng Kim Thảo thượng phẩm.

Vốn tưởng rằng Tần Di sẽ lập tức đồng ý, nhưng nghe xong, Tần Di trầm mặc một lát, sau đó có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Chuyện này ta và Tiểu Phi sẽ chú ý."

Thẩm Thanh Đường không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ cho rằng Tần Di còn có thành kiến với Thẩm Thanh Ngạn nên cũng không nhiều lời.

Dẫu sao chỉ cần Tần Di đồng ý là được.

Lúc này, nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tần Di, thấp giọng nói: "Đúng rồi, Lan Đình, dao găm trước mắt không cần trả lại, đại ca ta lúc nãy không nhắc đến chuyện này chắc hẳn cũng không để bụng, đến lúc đó anh nói cho Tiểu Phi biết là do anh nể tình, không muốn đệ ấy xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, miễn cho đệ ấy áy náy trong lòng."

Tần Di hơi nhướng mày, có chút không vui: "Ngươi đối với nó như vậy cẩn thận chiều hư nó."

Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, khẽ mỉm cười: "Chàng ghen à?"

Tần Di:...

"Ta chỉ là nói sự thật." Tần Di hơi nhấn mạnh ngữ khí.

Nụ cười của Thẩm Thanh Đường càng sâu, nhưng cậu cũng không nói những lời như vậy nữa, chỉ nhẹ nhàng giải thích: "Ta cũng không muốn Tiểu Phi chịu quá nhiều gánh nặng tâm lý, đệ ấy còn nhỏ, xin lỗi thì xấu hổ lắm."

Quan trọng nhất là nếu chuyện này thật sự bại lộ, e rằng Mộ Phi và Tần Di sẽ sinh ra xích mích, Thẩm Thanh Đường không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra.

Cũng chỉ là một con dao găm thôi, sao phải làm lớn chuyện chứ?

Tốt nhất vẫn nên dĩ hòa vi quý.

Nhưng Tần Di không hiểu ý của Thẩm Thanh Đường, trầm mặc một lúc, hắn vẫn kiên quyết: "Ta đi cùng nó, xấu hổ thì cùng nhau—"

"Lan Đình—" Thẩm Thanh Đường không khỏi nhíu mày, lộ ra một tia bất đắc dĩ, vươn tay kéo kéo ống tay áo Tần Di.

Tần Di ngẩn ra.

Nhìn chăm chú vào ánh mắt dịu dàng và bất đắc dĩ của Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng một lúc, chỉ có thể bất lực nói: "Bỏ đi, nghe lời ngươi."

Thẩm Thanh Đường lập tức cong môi cười ngọt ngào: "Lan Đình là tốt nhất."

Tần Di khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời óng ánh của Thẩm Thanh Đường, hắn cảm thấy nhắm mắt làm ngơ cũng không sao.

Thôi vậy, Thẩm Thanh Đường muốn nuông chiều thì cứ nuông chiều, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, hắn đều có thể lo liệu được.

· ·

Nửa tiếng sau, cơm tối đã sẵn sàng.

Lần này chỉ xem như là tiệc gia đình, nhưng Thẩm Thanh Ngạn vẫn chuẩn bị rất nhiều, các loại linh thực hảo hạng đều có đủ, không chỉ có thể thỏa mãn cơn đói mà còn có ích cho việc tu luyện.

Theo đạo lý mà nói, một bữa ăn nhiều loại linh thực như vậy thì rất lãng phí, nhưng Thẩm Thanh Ngạn vẫn chuẩn bị phong phú như thế.

Vừa rồi Mộ Phi bị Tần Di lén trách mắng một trận, dao găm cũng bị Tần Di lấy đi, trong lòng y vẫn lo sợ bất an, nếu Thẩm Thanh Ngạn và Thẩm Thanh Đường biết chuyện này nhất định sẽ khinh thường mình. truyen bjyx

Không ngờ trước yến tiệc, Tần Di một mình tìm đến y, trả lại dao găm cho y, dặn dò lần này không nói cho người khác biết, lần sau nhất định sẽ không buông tha.

Mộ Phi cảm động đến mức suýt khóc.

Nhưng y không ngốc, nhìn Thẩm Thanh Đường nắm tay Tần Di cười với bộ dáng trìu mến như thế, trong lòng y rất tỏ tường.

Y rất hiểu tính cách Tần Di.

Tuyệt đối không thể thay đổi tính cách ​​của một người.

Chỉ có thể là do Thẩm Thanh Đường đã can thiệp khuyên nhủ.

Nghĩ tới đây, sóng mũi Mộ Phi có chút cay, nhưng y không có gan biểu hiện trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì.

Thẩm Thanh Ngạn thậm chí còn không kể toàn bộ sự thật cho Thẩm Thanh Đường, nên đương nhiên lúc này anh cũng sẽ không truy vấn bất cứ điều gì, nhưng anh nhìn vẻ mặt ủ rũ của Mộ Phi, hơi nhướng mày và không nhịn được cười: "Mộ công tử, ngươi không ăn cơm sao, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Khi Mộ Phi định thần lại, y sửng sốt một chút, sau đó lúng túng nói: "Thẩm đạo hữu, bằng không ngươi cũng gọi ta là Tiểu Phi đi... Ta có chút không quen. "

Thẩm Thanh Ngạn cau mày, cười nói: "Ngươi gọi ta là Thẩm đạo hữu, ta gọi ngươi là Tiểu Phi?"

Mộ Phi:...

Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh liếc nhìn Thẩm Thanh Ngạn, sau đó gắp một miếng cá phi lê vào bát anh: "Huynh ăn cơm đi, đừng trêu Tiểu Phi nữa."

Thẩm Thanh Ngạn cười ha ha, thực sự không nói gì nữa.

Mộ Phi lúc này có chút ngượng ngùng, may mắn thay, Thẩm Thanh Đường vừa vặn đưa cho y một bát canh cá: "Tiểu Phi, ăn thử món này đi, đặc sản của đầu bếp Thẩm phủ ta đó."

Mộ Phi cảm kích Thẩm Thanh Đường, vội vàng nhận lấy, vội vàng nhấp một ngụm.

Thực sự là ngon không gì sánh được, thanh mát hợp khẩu vị.

Mộ Phi là người mê ăn, vừa ăn được thứ gì ngon là mắt liền sáng lên, lập tức quên mất xấu hổ lúc trước, bắt đầu ăn uống ngon lành.

Mộ Phi vui vẻ ăn cơm, còn lại ba người khúc mắc trong lòng cũng đã hoàn toàn gỡ bỏ, trong chốc lát ăn uống linh đình, khách và chủ đều vui vẻ.

Bữa ăn này kéo dài từ lúc mặt trời lặn cho đến khi mặt trăng lên cao, mãi đến khi bên ngoài thổi vào từng làn gió mát thì bữa cơm tối này mới kết thúc.

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Thanh Đường nhìn thấy dáng vẻ hơi say của Thẩm Thanh Ngạn, cằm của Tần Di có chút đỏ ửng, liền đề nghị đi pha trà mời mọi người.

Thẩm Thanh Ngạn uống chút rượu, tính tình càng ngày càng tùy tiện, lúc này mới nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, cười nói: "Trà Thanh Đường pha là thơm nhất, tiếc là trước đây rất ít khi pha, lần này mọi người nhất định phải thử mới được."

Thẩm Thanh Đường bị Thẩm Thanh Ngạn nắm tay, tim đập loạn một trận, vô thức nhìn về phía Tần Di – ai biểu Tần Di thích ăn dấm như vậy.

Nhưng Thẩm Thanh Đường ngoảnh mặt lại, chỉ thấy Tần Di đang dựa vào ghế hơi ngẩng đầu, hình như đang tỉnh rượu, bóng của chiếc mặt nạ phủ xuống hai mắt, che đi vẻ mặt của hắn.

Tần Di tướng mạo ưu nhã, làn da từ cằm đến cổ trắng như sứ vì men rượu mà nhuốm một tầng đỏ ửng, đôi môi hơi mất tự nhiên và lạnh nhạt khẽ mím lại, cũng chẳng nhìn ra được biểu cảm gì.

Thấy Tần Di như vậy, Thẩm Thanh Đường do dự một chút, vô thức rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thẩm Thanh Ngạn.

Hai mặt nhìn nhau, Tần Di nhìn thấy một màn này, đột nhiên môi mỏng khẽ nhếch lên.

Chỉ một nụ cười nhẹ như vậy thôi cũng khiến tim Thẩm Thanh Đường ngứa ngáy.

Như thể có một hòn đá bị ném vào mặt hồ phẳng lặng, nhất thời tạo ra những gợn sóng lăn tăn.

Thẩm Thanh Đường chưa từng thấy Tần Di quyến rũ như vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Nhưng nụ cười của Tần Di chỉ thoáng qua trong tích tắc, ngay sau đó hắn cúi đầu, có chút lảo đảo chống đỡ ghế đứng lên, nói với Thẩm Thanh Đường: "Huynh đệ hai người cứ ngồi ôn lại chuyện cũ, ta với Tiểu Phi đi dạo một lúc cho tỉnh rượu.

Nói xong, Tần Di liếc nhìn Mộ Phi, Mộ Phi vội vàng đứng dậy đi theo.

Thẩm Thanh Đường định thần lại, một lúc sau khuôn mặt hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Được."

Lúc này, Tần Di và Mộ Phi đã rời đi.

Thẩm Thanh Ngạn ở một bên nhìn bóng lưng Tần Di và Mộ Phi hồi lâu, đột nhiên cười nhạt: "Tần Di thật thú vị."

Khi Thẩm Thanh Đường phục hồi tinh thần, ban đầu có chút khó hiểu, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười trêu chọc trong mắt Thẩm Thanh Ngạn, cậu lập tức hiểu ra, liền đáp lại: "Huynh lại chọc đệ nữa rồi."

Thẩm Thanh Ngạn dừng một chút, sau đó cười đầy ẩn ý: "Đệ đệ của ta ơi, không phải chỉ là một trò đùa thôi sao?"

Thẩm Thanh Đường:?

· ·

Lúc này, trong một rừng cây nhỏ cách đó không xa, Mộ Phi đứng dưới bóng cây, có chút khẩn trương cùng bức thiết thấp giọng nói: "Tần đại ca, huynh không sợ thất hứa với Thẩm ca sao?"

Giờ phút này Tần Di sắc mặt âm trầm, tựa hồ chẳng hề say, gió nhẹ thổi bay làn tóc bên thái dương, ánh trăng chiếu vào chiếc mặt nạ tinh xảo của hắn, lóe ra tia sáng lạnh lẽo.

Lúc này ánh mắt của hắn rơi vào phương xa, không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: "Ngươi sợ sao?"

Khóe miệng Mộ Phi giật giật, một lúc lâu mới mím môi, sau đó vô cùng lo lắng mở miệng: "Chuyện Hoàng Kim Thảo thượng phẩm vốn là do chúng ta bịa ra để kiềm hãm ba gia tộc kia, đồng thời để phụ thân của Thẩm ca đừng nóng vội tiến kỳ Trúc Cơ, huynh thì hay rồi, cứ đồng ý như vậy, lỡ như sau này bị phát hiện..."

Cuối cùng, thanh âm Mộ Phi càng ngày càng thấp, hiển nhiên có chút áy náy cùng thiếu tự tin.

"Diễn kịch thì phải diễn cho trót." Tần Di thản nhiên nói.

Mộ Phi:?

Một lúc sau, Tần Di mới lặng lẽ bổ sung: "Huống hồ, Hoàng Kim Thảo thượng phẩm cũng không phải là không có cách."

Mộ Phi sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt biến đổi: "Tần đại ca, có phải huynh muốn đi nơi đó —— "

"Suỵt."

Tần Di nhẹ nhàng cắt ngang lời tiếp theo của Mộ Phi.

Mộ Phi đột nhiên im lặng, nhưng vẻ mặt của y ngày càng lo lắng và nghiêm túc.

Y còn muốn thuyết phục Tần Di một lần nữa.

Kết quả, sau một khắc liền nghe Tần Di nói: "Sự tình còn chưa tới mức không thể xoay chuyển, đi bước nào tính bước đó đi."

Mộ Phi sửng sốt một chút, môi hé mở, dường như còn muốn nói gì đó,

Nhưng vào lúc này, một người hầu trẻ tuổi từ cách đó không xa chạy tới nhìn xung quanh, Mộ Phi nghe thấy tiếng động, chỉ có thể lập tức câm miệng.

Thiếu niên chạy tới trước mặt hai người, cười nói: "Hai vị khách quý, trà của nhị thiếu gia đã pha xong, mời hai vị về thưởng thức, nếu để nguội sẽ không ngon."

Mộ Phi sửng sốt một chút, Tần Di hơi quay mặt đi: "Được, chúng ta lập tức trở về."

Thiếu niên vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện