: Nếu em còn suy nghĩ nhiều như vậy, chính là không tin tưởng phu quân của em.
Mặc dù Lục Đình Tiêu đã Trúc Cơ tầng ba, nhưng bất kể ai có mặt tại hiện trường đều có tu vi cao hơn gã.
Lúc này Lục Đình Tiêu không còn chút sức lực nào để giãy giụa, gã bị cuốn đến trước mặt Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường dùng dây leo trói chặt gã lại, sau đó muốn đâm dây leo vào mi tâm gã để đọc ý thức của gã.
Nhưng không ngờ sau khi Lục Đình Tiêu chú ý thấy hành động của Thẩm Thanh Đường, hai mắt gã đột nhiên trừng to, sau đó thân thể gã bắt đầu phồng lên và vặn vẹo một cách điên cuồng.
"Cẩn thận!" Ánh mắt Tần Di lóe lên, lập tức che Thẩm Thanh Đường ở phía sau mình, đồng thời chưởng bay Lục Đình Tiêu đã phồng to như một quả cầu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một chùm bụi máu tản ra trong không khí, Lục Đình Tiêu hồn phi phách tán, xương cốt không còn.
Nhìn thấy cảnh này, ba người bất giác nhíu mày - quốc sư thật quá xảo quyệt, vậy mà còn để lại cho mình hậu chiêu như thế, Lục Đình Tiêu đúng là một công cụ hình người.
Lúc này, Tần Di lẳng lặng nhìn chằm chằm vết máu rơi xuống trên mặt đất, qua một lúc lại nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Để cho hắn ta biết cũng tốt, tức chết hắn."
Thôi Vĩnh Tư:? Thẩm Thanh Đường: "Phì——"
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, bầu không khí căng thẳng dần dịu đi, lúc này Thôi Vĩnh Tư nhìn Tần Di nói: "Có phải ngươi muốn đến Thiên Hoàn không?"
Tần Di trầm mặc chốc lát, không hề che giấu: "Phải."
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Thẩm Thanh Đường trông có vẻ không sao, nhưng sợi tóc bạc vẫn còn đó, Tần Di vẫn phải có được Thiên Tâm Liên mới yên lòng.
Cũng may theo như Cố Thanh Dung đã nói, bởi vì linh căn quốc sư có được là nhờ vào việc tẩy linh căn, nên trước khi đạt đến Thiên phẩm chân chính hắn ta sẽ không thể ăn được Thiên Tâm Liên tinh túy nhất, cho nên hiện tại Thiên Tâm Liên chắc hẳn không có vấn đề gì.
Thôi Vĩnh Tư nhìn vẻ mặt của Tần Di, suy nghĩ một lúc, sau đó không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, ngay cả cảnh giới của Tần Di ông cũng không quan tâm, chỉ nói: "Nếu ngươi đã quyết định rồi, vậy thì yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc cho Thẩm gia."
Tần Di chắp tay: "Đa tạ trưởng môn."
Thôi Vĩnh Tư gật đầu, lại lấy ra một miếng ngọc giản: "Thứ ở trong này dùng để đối phó với quốc sư, ngươi cầm theo đi."
Tần Di nhìn ngọc giản, trầm mặc một lát, xòe bàn tay ra, cũng đưa lại một miếng vảy rồng vàng kim.
"Một chút tâm ý, xin trưởng môn nhận cho."
Khi Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy vảy rồng, ông không khỏi giật mình, sau đó ông kiên quyết lắc đầu: "Ta không cần thứ này, ngươi nên giữ nó cho người khác thì tốt hơn."
"Trưởng môn cầm lấy đi, lỡ như sau khi bọn ta rời đi, Thanh Ngọc Kiếm Tông có chuyện gì xảy ra còn phải trông cậy vào ngài." Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói.
Nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, rồi lại nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Tần Di, Thôi Vĩnh Tư từ chối không xong cuối cùng cũng nhận lấy.
·
Sau khi tạm biệt Thôi Vĩnh Tư, Tần Di và Thẩm Thanh Đường rời khỏi Kiếm Các.
"Nếu đã quyết định rời đi, vậy thì khi nào chúng ta khởi hành?" Thẩm Thanh Đường nắm lấy tay Tần Di, thấp giọng hỏi.
Tần Di trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu không thì em cứ ở lại đây đi? Với tu vi hiện tại của em, ta thật sự rất lo lắng."
"Em không chịu."
Tần Di sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn vẫn hy vọng Thẩm Thanh Đường đi cùng hắn, không vì bất kỳ lý do gì, hắn chỉ muốn được an tâm.
Sau nhiều chuyện đã xảy ra, bây giờ Tần Di không yên tâm để Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh ai lâu, tốt nhất là cứ luôn ở dưới mí mắt của hắn, hoàn hảo không tổn thương gì mới được.
"Vậy ngày mai chúng ta đi nhé?" Tần Di hỏi.
Mà Thẩm Thanh Đường lúc này lại chăm chú nhìn gương mặt hào hoa phong nhã của Tần Di một lúc, ánh mắt khẽ động, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu lại không nói thêm gì, chỉ cười gật đầu: "Vâng ạ."
Nghe được hai chữ này của Thẩm Thanh Đường, sắc mặt Tần Di dịu đi rất nhiều, hai người lặng lẽ nắm tay nhau, từ đỉnh Kiếm Các chậm rãi đi xuống mấy trăm bậc thang.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai ống tay áo đen trắng đan vào nhau tung bay, mặt trời lặn ngả về tây chiếu lên hai bóng người thon dài, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
·
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lặng lẽ từ biệt Thẩm gia, sau đó rời khỏi Thanh Ngọc Kiếm Tông, đi đến Thiên Hoàn.
Gió dài ngàn dặm, mây trôi vô tận.
Thẩm Thanh Đường yên lặng nằm trên lưng Tần Di, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng lúc này, cậu nhớ tới một chuyện, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Lan Đình, hôm qua chàng cho nhiều máu và vảy như vậy, cơ thể của chàng không sao chứ?"
Tần Di nghe vậy mỉm cười nói: "Chỉ có đại ca và trưởng môn là ta đưa vảy thật, những người khác đều là máu đã được pha loãng. Không có gì đáng ngại."
Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy: "Chàng nói xem, có phải ý tưởng này của em không được hay cho lắm không, dù gì các sư huynh đệ cũng chưa từng hại chúng ta."
Tần Di đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thanh Đường, hôm qua chính Thẩm Thanh Đường đã đề nghị dùng phương pháp này để Tần Di phân biệt được ai là tay sai của quốc sư.
Máu rồng là chất đại bổ đối với cơ thể người, nhưng một khi người đó có bất kỳ ý xấu nào đối với chủ nhân của máu rồng, chủ nhân sẽ có thể cảm nhận được ngay lập tức.
Mà bình thường, cũng có thể nắm bắt được hành tung của người đã uống máu rồng bằng cách theo dõi hướng đi của máu rồng.
Hôm qua Thẩm Thanh Đường đề nghị như vậy là vì cậu lo lắng cho an nguy của nhà họ Thẩm, nhưng qua một đêm, cậu phát hiện ngoài Lục Đình Tiêu ra, Thanh Ngọc Kiếm Tông cũng không còn tên tay sai nào của quốc sư nhắm vào họ nữa.
Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình lại suy nghĩ quá nhiều, lẽ ra cậu không nên làm như vậy.
Ngược lại, Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, không khỏi cười bất đắc dĩ, sau đó vươn tay vuốt ve sườn mặt của Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: "Không thể không có lòng đề phòng người khác. Hơn nữa, máu rồng của ta đối với bọn họ không phải là không có ích lợi gì, chỉ cần bọn họ không có ác ý với ta, ta cũng không tội gì đi giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, ta cũng đâu có sở thích nhìn trộm người khác."
Thẩm Thanh Đường bật cười: "Lan Đình nói đúng lắm."
Tần Di: "Nếu em còn suy nghĩ nhiều như vậy, chính là không tin tưởng phu quân của em."
Thẩm Thanh Đường không còn khúc mắc trong lòng, lúc này cậu ôm cổ Tần Di một cách trìu mến, ngọt ngào nói: "Được rồi, em biết mình sai rồi, em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."
"Vậy thì còn được."
Nghe Tần Di nói như vậy, Thẩm Thanh Đường đột nhiên thở ra một hơi, nghiêng mặt áp vào tai Tần Di.
Làn da mềm mại dán sát vào tai Tần Di, sau lưng cũng tràn ngập hương thơm dịu dàng, lỗ tai Tần Di hơi nóng, nhưng ngoài miệng hắn chỉ nói: "Em lại làm nũng rồi."
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: "Ừm ừm."
Tần Di:...
Một lúc sau, trong mắt Tần Di lặng lẽ hiện lên ý cười, tốc độ ngự phong cũng âm thầm chậm lại một chút.
·
Lúc này ở hoàng thành Thiên Hoàn, bên trong phủ quốc sư.
Một đôi mắt màu xanh sẫm hung ác nham hiểm đột nhiên mở ra, sau đó dưới mặt đất bị phun xuống một búng máu màu xanh lục.
Quốc sư đỡ thân thể yếu ớt chậm rãi đứng dậy, trong lòng trong mắt đều là lửa giận hừng hực.
Thế mà Lục Đình Tiêu cũng chết rồi!
Hạt giống hắn ta gieo vào lòng Lục Đình Tiêu cũng bị phá hỏng rồi.
Lúc này, quốc sư chật vật giơ tay lên, chỉ thấy trên làn da vốn mỏng manh không tì vết của mình lại xuất hiện vài đường khô khốc rõ ràng.
Đồng tử quốc sư đột nhiên co rụt lại, hắn ta lảo đảo tiến lên mấy bước, sau đó run rẩy nắm lấy trượng Sinh Mệnh.
Một tia sáng xanh mờ nhạt hiện ra từ trượng Sinh Mệnh rồi rơi xuống người hắn ta, những đường da khô khốc trên cánh tay hắn ta cứ thế mà biến mất từ từ.
Nhưng linh khí trên trượng Sinh Mệnh càng ngày càng cạn kiệt, toàn thân trượng bắt đầu phát ra khí tức vàng úa khô héo.
Quốc sư nghiến răng ken két: "Tốt xấu gì cũng là Thần trượng, vậy mà lại vô dụng như thế!"
Nhưng cùng lúc đó, một bóng đen khổng lồ mang theo sự sợ hãi lặng lẽ bao trùm lấy trái tim hắn ta.
Trong thâm tâm hắn ta biết rất rõ, những gì hắn ta nói chỉ là đang tự lừa mình dối người.
Trượng Sinh Mệnh dựa vào Thần lực của đền Thần, năm xưa khi nó rời khỏi linh tuyền, Thần lực của trượng Sinh Mệnh đã yếu đi rất nhiều, bây giờ đền Thần đã bế quan, trượng Sinh Mệnh lại mất đi một nguồn Thần lực, năng lượng còn sót lại đã không còn nhiều nữa......
Nghĩ đến đây, quốc sư càng thêm tức giận, hắn ta ném mạnh trượng Sinh Mệnh xuống đất, lồng ngực vì cơn thịnh nộ mà phập phồng kịch liệt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm thận trọng run rẩy: "Quốc sư đại nhân, bệ hạ bệnh tình nguy kịch, xin ngài nhanh chóng đến xem!"
Quốc sư nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nổi giận, nhưng sau đó, hắn ta híp mắt lại, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Sau một lúc lâu im lặng, quốc sư bình tĩnh cúi xuống nhặt cây trượng Sinh Mệnh mà mình đã vứt dưới đất lên.
Sau đó, hắn ta giật tung áo choàng dài ở phía sau, một bóng đen cứ thế bao phủ xuống đất.
"Ta sẽ đến ngay."
"Phải rồi, nhớ thông báo cho năm Đại hộ pháp, lát nữa ta muốn gặp bọn họ."
Thị vệ đứng ngoài cửa lần đầu tiên nghe thấy quốc sư vui vẻ hòa ái như thế, gã giật hết cả mình, vội vàng đáp: "Thuộc hạ đi liền!"
Ở nơi gã không nhìn thấy, có một tia cười âm lãnh dần dần hiện lên.
Tất cả mọi thứ hắn ta khó khăn lắm mới có được, hắn ta tuyệt đối không dâng lên cho người khác.
·
Cuồng phong gào thét, Tần Di ôm lấy Thẩm Thanh Đường, lặng lẽ đáp xuống núi Thánh của hoàng thành Thiên Hoàn.
Đối diện núi Thánh là một tòa tháp trắng tinh cao sừng sững ở trung tâm hoàng thành, đó chính là Thánh tháp của Thiên Hoàn, Thiên Tâm Liên được đặt trong tòa Thánh tháp đó.
Cách một hồ nước lớn, Tần Di yên lặng nhìn tòa tháp trắng nguy nga.
Lúc này, tâm trạng của hắn bình tĩnh đến lạ.
Linh thức mênh mông và nhạy bén quét qua tòa tháp cao, Tần Di thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc —— thật kỳ lạ, thế mà quốc sư lại không chuyển Thiên Tâm Liên đi chỗ khác.
Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường đang ở trong lòng Tần Di đột nhiên lên tiếng: "Nó chính là Thiên Tâm Liên, em cảm giác được nó."
Tần Di tim đập thình thịch: "Là Thiên Tâm Liên thật sao?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu: "Là thật."
Tần Di suy nghĩ một lúc, đang định để Thẩm Thanh Đường ở lại đây, còn mình thì đi đoạt Thiên Tâm Liên, Thẩm Thanh Đường liếc mắt liền nhìn ra mục đích của hắn, cười nói: "Em đi với chàng nhé."
Tần Di cau mày, vừa định từ chối, thì Thẩm Thanh Đường đã nhắm mắt lại, để hai tay ở dưới chiếc cằm trắng nõn, bấm ra một đạo linh quyết.
Ngay sau đó, linh quang màu xanh lục bao lấy cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Khi linh quang biến mất, Thẩm Thanh Đường to lớn đã biến thành một chồi non màu xanh lá, run run rẩy rẩy bám ở trên ngực Tần Di.
Tần Di:?!
Tần Di trong lòng kịch liệt chấn động, nhất thời không thể lấy lại tinh thần, vẫn là chồi non chìa dây leo ra, dùng sức véo vào ngực hắn một cái, hắn mới như tỉnh mộng mà cẩn thận lấy chồi nhỏ xuống khỏi vạt áo.
"Em có thể biến thành hình dáng như vậy sao?"
Chồi non chậm rãi quấn lấy ngón tay Tần Di, truyền ý thức của cậu qua.
"Đúng vậy, có điều kéo dài không bao lâu, nhiều nhất chỉ được một canh giờ."
TầnDi nghe vậy, tim đập thình thịch, hắn khôngchậm trễ nữa, giơ tay đem chồi non giấuvào trong ống tay áo, sau đó nhảy lên, đạp lên trênmặt nước hồ, bay vọt về phía tòa Thánh tháp cao chót vót.
Mặc dù Lục Đình Tiêu đã Trúc Cơ tầng ba, nhưng bất kể ai có mặt tại hiện trường đều có tu vi cao hơn gã.
Lúc này Lục Đình Tiêu không còn chút sức lực nào để giãy giụa, gã bị cuốn đến trước mặt Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường dùng dây leo trói chặt gã lại, sau đó muốn đâm dây leo vào mi tâm gã để đọc ý thức của gã.
Nhưng không ngờ sau khi Lục Đình Tiêu chú ý thấy hành động của Thẩm Thanh Đường, hai mắt gã đột nhiên trừng to, sau đó thân thể gã bắt đầu phồng lên và vặn vẹo một cách điên cuồng.
"Cẩn thận!" Ánh mắt Tần Di lóe lên, lập tức che Thẩm Thanh Đường ở phía sau mình, đồng thời chưởng bay Lục Đình Tiêu đã phồng to như một quả cầu!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một chùm bụi máu tản ra trong không khí, Lục Đình Tiêu hồn phi phách tán, xương cốt không còn.
Nhìn thấy cảnh này, ba người bất giác nhíu mày - quốc sư thật quá xảo quyệt, vậy mà còn để lại cho mình hậu chiêu như thế, Lục Đình Tiêu đúng là một công cụ hình người.
Lúc này, Tần Di lẳng lặng nhìn chằm chằm vết máu rơi xuống trên mặt đất, qua một lúc lại nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Để cho hắn ta biết cũng tốt, tức chết hắn."
Thôi Vĩnh Tư:? Thẩm Thanh Đường: "Phì——"
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, bầu không khí căng thẳng dần dịu đi, lúc này Thôi Vĩnh Tư nhìn Tần Di nói: "Có phải ngươi muốn đến Thiên Hoàn không?"
Tần Di trầm mặc chốc lát, không hề che giấu: "Phải."
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Thẩm Thanh Đường trông có vẻ không sao, nhưng sợi tóc bạc vẫn còn đó, Tần Di vẫn phải có được Thiên Tâm Liên mới yên lòng.
Cũng may theo như Cố Thanh Dung đã nói, bởi vì linh căn quốc sư có được là nhờ vào việc tẩy linh căn, nên trước khi đạt đến Thiên phẩm chân chính hắn ta sẽ không thể ăn được Thiên Tâm Liên tinh túy nhất, cho nên hiện tại Thiên Tâm Liên chắc hẳn không có vấn đề gì.
Thôi Vĩnh Tư nhìn vẻ mặt của Tần Di, suy nghĩ một lúc, sau đó không hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, ngay cả cảnh giới của Tần Di ông cũng không quan tâm, chỉ nói: "Nếu ngươi đã quyết định rồi, vậy thì yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc cho Thẩm gia."
Tần Di chắp tay: "Đa tạ trưởng môn."
Thôi Vĩnh Tư gật đầu, lại lấy ra một miếng ngọc giản: "Thứ ở trong này dùng để đối phó với quốc sư, ngươi cầm theo đi."
Tần Di nhìn ngọc giản, trầm mặc một lát, xòe bàn tay ra, cũng đưa lại một miếng vảy rồng vàng kim.
"Một chút tâm ý, xin trưởng môn nhận cho."
Khi Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy vảy rồng, ông không khỏi giật mình, sau đó ông kiên quyết lắc đầu: "Ta không cần thứ này, ngươi nên giữ nó cho người khác thì tốt hơn."
"Trưởng môn cầm lấy đi, lỡ như sau khi bọn ta rời đi, Thanh Ngọc Kiếm Tông có chuyện gì xảy ra còn phải trông cậy vào ngài." Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói.
Nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, rồi lại nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Tần Di, Thôi Vĩnh Tư từ chối không xong cuối cùng cũng nhận lấy.
·
Sau khi tạm biệt Thôi Vĩnh Tư, Tần Di và Thẩm Thanh Đường rời khỏi Kiếm Các.
"Nếu đã quyết định rời đi, vậy thì khi nào chúng ta khởi hành?" Thẩm Thanh Đường nắm lấy tay Tần Di, thấp giọng hỏi.
Tần Di trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói: "Nếu không thì em cứ ở lại đây đi? Với tu vi hiện tại của em, ta thật sự rất lo lắng."
"Em không chịu."
Tần Di sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn vẫn hy vọng Thẩm Thanh Đường đi cùng hắn, không vì bất kỳ lý do gì, hắn chỉ muốn được an tâm.
Sau nhiều chuyện đã xảy ra, bây giờ Tần Di không yên tâm để Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh ai lâu, tốt nhất là cứ luôn ở dưới mí mắt của hắn, hoàn hảo không tổn thương gì mới được.
"Vậy ngày mai chúng ta đi nhé?" Tần Di hỏi.
Mà Thẩm Thanh Đường lúc này lại chăm chú nhìn gương mặt hào hoa phong nhã của Tần Di một lúc, ánh mắt khẽ động, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu lại không nói thêm gì, chỉ cười gật đầu: "Vâng ạ."
Nghe được hai chữ này của Thẩm Thanh Đường, sắc mặt Tần Di dịu đi rất nhiều, hai người lặng lẽ nắm tay nhau, từ đỉnh Kiếm Các chậm rãi đi xuống mấy trăm bậc thang.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai ống tay áo đen trắng đan vào nhau tung bay, mặt trời lặn ngả về tây chiếu lên hai bóng người thon dài, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
·
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lặng lẽ từ biệt Thẩm gia, sau đó rời khỏi Thanh Ngọc Kiếm Tông, đi đến Thiên Hoàn.
Gió dài ngàn dặm, mây trôi vô tận.
Thẩm Thanh Đường yên lặng nằm trên lưng Tần Di, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng lúc này, cậu nhớ tới một chuyện, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Lan Đình, hôm qua chàng cho nhiều máu và vảy như vậy, cơ thể của chàng không sao chứ?"
Tần Di nghe vậy mỉm cười nói: "Chỉ có đại ca và trưởng môn là ta đưa vảy thật, những người khác đều là máu đã được pha loãng. Không có gì đáng ngại."
Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy: "Chàng nói xem, có phải ý tưởng này của em không được hay cho lắm không, dù gì các sư huynh đệ cũng chưa từng hại chúng ta."
Tần Di đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thanh Đường, hôm qua chính Thẩm Thanh Đường đã đề nghị dùng phương pháp này để Tần Di phân biệt được ai là tay sai của quốc sư.
Máu rồng là chất đại bổ đối với cơ thể người, nhưng một khi người đó có bất kỳ ý xấu nào đối với chủ nhân của máu rồng, chủ nhân sẽ có thể cảm nhận được ngay lập tức.
Mà bình thường, cũng có thể nắm bắt được hành tung của người đã uống máu rồng bằng cách theo dõi hướng đi của máu rồng.
Hôm qua Thẩm Thanh Đường đề nghị như vậy là vì cậu lo lắng cho an nguy của nhà họ Thẩm, nhưng qua một đêm, cậu phát hiện ngoài Lục Đình Tiêu ra, Thanh Ngọc Kiếm Tông cũng không còn tên tay sai nào của quốc sư nhắm vào họ nữa.
Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình lại suy nghĩ quá nhiều, lẽ ra cậu không nên làm như vậy.
Ngược lại, Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, không khỏi cười bất đắc dĩ, sau đó vươn tay vuốt ve sườn mặt của Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: "Không thể không có lòng đề phòng người khác. Hơn nữa, máu rồng của ta đối với bọn họ không phải là không có ích lợi gì, chỉ cần bọn họ không có ác ý với ta, ta cũng không tội gì đi giám sát nhất cử nhất động của bọn họ, ta cũng đâu có sở thích nhìn trộm người khác."
Thẩm Thanh Đường bật cười: "Lan Đình nói đúng lắm."
Tần Di: "Nếu em còn suy nghĩ nhiều như vậy, chính là không tin tưởng phu quân của em."
Thẩm Thanh Đường không còn khúc mắc trong lòng, lúc này cậu ôm cổ Tần Di một cách trìu mến, ngọt ngào nói: "Được rồi, em biết mình sai rồi, em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."
"Vậy thì còn được."
Nghe Tần Di nói như vậy, Thẩm Thanh Đường đột nhiên thở ra một hơi, nghiêng mặt áp vào tai Tần Di.
Làn da mềm mại dán sát vào tai Tần Di, sau lưng cũng tràn ngập hương thơm dịu dàng, lỗ tai Tần Di hơi nóng, nhưng ngoài miệng hắn chỉ nói: "Em lại làm nũng rồi."
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: "Ừm ừm."
Tần Di:...
Một lúc sau, trong mắt Tần Di lặng lẽ hiện lên ý cười, tốc độ ngự phong cũng âm thầm chậm lại một chút.
·
Lúc này ở hoàng thành Thiên Hoàn, bên trong phủ quốc sư.
Một đôi mắt màu xanh sẫm hung ác nham hiểm đột nhiên mở ra, sau đó dưới mặt đất bị phun xuống một búng máu màu xanh lục.
Quốc sư đỡ thân thể yếu ớt chậm rãi đứng dậy, trong lòng trong mắt đều là lửa giận hừng hực.
Thế mà Lục Đình Tiêu cũng chết rồi!
Hạt giống hắn ta gieo vào lòng Lục Đình Tiêu cũng bị phá hỏng rồi.
Lúc này, quốc sư chật vật giơ tay lên, chỉ thấy trên làn da vốn mỏng manh không tì vết của mình lại xuất hiện vài đường khô khốc rõ ràng.
Đồng tử quốc sư đột nhiên co rụt lại, hắn ta lảo đảo tiến lên mấy bước, sau đó run rẩy nắm lấy trượng Sinh Mệnh.
Một tia sáng xanh mờ nhạt hiện ra từ trượng Sinh Mệnh rồi rơi xuống người hắn ta, những đường da khô khốc trên cánh tay hắn ta cứ thế mà biến mất từ từ.
Nhưng linh khí trên trượng Sinh Mệnh càng ngày càng cạn kiệt, toàn thân trượng bắt đầu phát ra khí tức vàng úa khô héo.
Quốc sư nghiến răng ken két: "Tốt xấu gì cũng là Thần trượng, vậy mà lại vô dụng như thế!"
Nhưng cùng lúc đó, một bóng đen khổng lồ mang theo sự sợ hãi lặng lẽ bao trùm lấy trái tim hắn ta.
Trong thâm tâm hắn ta biết rất rõ, những gì hắn ta nói chỉ là đang tự lừa mình dối người.
Trượng Sinh Mệnh dựa vào Thần lực của đền Thần, năm xưa khi nó rời khỏi linh tuyền, Thần lực của trượng Sinh Mệnh đã yếu đi rất nhiều, bây giờ đền Thần đã bế quan, trượng Sinh Mệnh lại mất đi một nguồn Thần lực, năng lượng còn sót lại đã không còn nhiều nữa......
Nghĩ đến đây, quốc sư càng thêm tức giận, hắn ta ném mạnh trượng Sinh Mệnh xuống đất, lồng ngực vì cơn thịnh nộ mà phập phồng kịch liệt.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm thận trọng run rẩy: "Quốc sư đại nhân, bệ hạ bệnh tình nguy kịch, xin ngài nhanh chóng đến xem!"
Quốc sư nghe xong câu này, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nổi giận, nhưng sau đó, hắn ta híp mắt lại, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Sau một lúc lâu im lặng, quốc sư bình tĩnh cúi xuống nhặt cây trượng Sinh Mệnh mà mình đã vứt dưới đất lên.
Sau đó, hắn ta giật tung áo choàng dài ở phía sau, một bóng đen cứ thế bao phủ xuống đất.
"Ta sẽ đến ngay."
"Phải rồi, nhớ thông báo cho năm Đại hộ pháp, lát nữa ta muốn gặp bọn họ."
Thị vệ đứng ngoài cửa lần đầu tiên nghe thấy quốc sư vui vẻ hòa ái như thế, gã giật hết cả mình, vội vàng đáp: "Thuộc hạ đi liền!"
Ở nơi gã không nhìn thấy, có một tia cười âm lãnh dần dần hiện lên.
Tất cả mọi thứ hắn ta khó khăn lắm mới có được, hắn ta tuyệt đối không dâng lên cho người khác.
·
Cuồng phong gào thét, Tần Di ôm lấy Thẩm Thanh Đường, lặng lẽ đáp xuống núi Thánh của hoàng thành Thiên Hoàn.
Đối diện núi Thánh là một tòa tháp trắng tinh cao sừng sững ở trung tâm hoàng thành, đó chính là Thánh tháp của Thiên Hoàn, Thiên Tâm Liên được đặt trong tòa Thánh tháp đó.
Cách một hồ nước lớn, Tần Di yên lặng nhìn tòa tháp trắng nguy nga.
Lúc này, tâm trạng của hắn bình tĩnh đến lạ.
Linh thức mênh mông và nhạy bén quét qua tòa tháp cao, Tần Di thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc —— thật kỳ lạ, thế mà quốc sư lại không chuyển Thiên Tâm Liên đi chỗ khác.
Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường đang ở trong lòng Tần Di đột nhiên lên tiếng: "Nó chính là Thiên Tâm Liên, em cảm giác được nó."
Tần Di tim đập thình thịch: "Là Thiên Tâm Liên thật sao?"
Thẩm Thanh Đường gật đầu: "Là thật."
Tần Di suy nghĩ một lúc, đang định để Thẩm Thanh Đường ở lại đây, còn mình thì đi đoạt Thiên Tâm Liên, Thẩm Thanh Đường liếc mắt liền nhìn ra mục đích của hắn, cười nói: "Em đi với chàng nhé."
Tần Di cau mày, vừa định từ chối, thì Thẩm Thanh Đường đã nhắm mắt lại, để hai tay ở dưới chiếc cằm trắng nõn, bấm ra một đạo linh quyết.
Ngay sau đó, linh quang màu xanh lục bao lấy cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Khi linh quang biến mất, Thẩm Thanh Đường to lớn đã biến thành một chồi non màu xanh lá, run run rẩy rẩy bám ở trên ngực Tần Di.
Tần Di:?!
Tần Di trong lòng kịch liệt chấn động, nhất thời không thể lấy lại tinh thần, vẫn là chồi non chìa dây leo ra, dùng sức véo vào ngực hắn một cái, hắn mới như tỉnh mộng mà cẩn thận lấy chồi nhỏ xuống khỏi vạt áo.
"Em có thể biến thành hình dáng như vậy sao?"
Chồi non chậm rãi quấn lấy ngón tay Tần Di, truyền ý thức của cậu qua.
"Đúng vậy, có điều kéo dài không bao lâu, nhiều nhất chỉ được một canh giờ."
TầnDi nghe vậy, tim đập thình thịch, hắn khôngchậm trễ nữa, giơ tay đem chồi non giấuvào trong ống tay áo, sau đó nhảy lên, đạp lên trênmặt nước hồ, bay vọt về phía tòa Thánh tháp cao chót vót.
Danh sách chương