Bảo Nhi cong môi cười: "Coi như ngươi thông minh, không làm nước mưa dính tới người nương nương ." Nàng đi qua, khom lưng bế lên chó con, cúi đầu hỏi: "Vật nhỏ, ngươi làm thế nào chạy tới được nơi này?"

Vừa mới dứt lời, bên ngoài đột ngột vang lên thanh âm của Dung Định, giọng nói thiếu niên trước giờ thanh nhuận ôn hòa, cố tình nâng cao: "Tham kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ, Nhiếp Chính Vương điện hạ vạn an."

Bảo Nhi lắp bắp kinh hãi, trong đầu ong một tiếng, ôm chó con ngây ngốc một lát, mới luống cuống tay chân quỳ xuống.

Không lâu, một đôi giày lụa đen của đàn ông xông vào tầm mắt nàng, ngừng lại ở nơi ánh mắt có thể nhìn được.

Bảo Nhi một lòng thình thịch loạn nhảy, nhìn theo giày hướng lên trên, chỉ có thể thấy áo choàng  theo giày hướng lên trên, chỉ có thể thấy áo choàng tối màu thêu họa tiết tiên hạc chìm, vạt áo thêu viền ánh vàng , đường may đều tinh tế đến mức không thể bắt bẻ.

Lăng Chiêu trầm mặc mà đứng thẳng, vạt áo không chút sứt mẻ.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần to, hạt mưa đập vào trên mái vòm, từng tiếng tựa như đánh ở trong tim.

Bảy năm.

Hắn rốt cuộc danh chính ngôn thuận mà trở lại tòa cung điện tựa như lồng giam này, trở lại bên người nàng, cả tòa viện thưa thớt, không còn là Trường Hoa Cung khí phái ngày xưa nữa, trong mắt hắn chỉ có một người.

Nhưng người nọ để lại cho hắn, lại chỉ là một cái bóng dáng thanh lãnh.



Giang Vãn Tình đưa lưng về phía hắn, an tĩnh mà quỳ trên mặt đất, đóa hoa lụa màu trắng trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, người nàng cũng tựa như một đóa mai trắng lung lay trong gió thảm mưa sầu.

Lăng Chiêu ánh mắt ngừng ở trên hoa lụa trắng.

Nữ nhân tóc đen như mực, giữa những sợi tóc đen nhánh, chỉ có một đóa hoa lụa trắng này chói mắt, không chỉ có tỏ rõ thân phận của nàng  là goá phụ của tiên đế, cũng nhắc nhở hắn —— bảy năm, cảnh còn người mất.

Hai trái tim đã từng hứa hẹn , hiện giờ đối diện chẳng biết nói gì.

Bàn tay dưới áo choàng dần dần nắm chặt, Lăng Chiêu cực lực ghìm xuống nỗi lòng xao động, nhàn nhạt nói: "Ngày mưa hơi ẩm cao, đứng lên mà nói."

Giang Vãn Tình không nhúc nhích.

Nhưng thật ra Bảo Nhi thanh thúy mà ứng thanh: "Đa tạ Vương gia!"

Tần Diễn Chi giơ giơ lên mi, thấy tiểu cung nữ này cộc lốc ngây ngốc, không khỏi rũ mắt cười một chút.

Bảo Nhi trong lòng ngực ôm chó con, không thể đưa tay ra đỡ Giang Vãn Tình, chỉ đành phải đem con chó nhét vào lòng ngực Tần Diễn Chi, cũng mặc kệ hắn là ai, bước nhanh đi đến bên người chủ tử, nhỏ giọng nói: "Nương nương, nô tỳ đỡ người đứng lên."

Giang Vãn Tình đếm tràng hạt trong tay, mặt mày bất động, ngữ khí lại là tuyệt vọng, tâm như tro tàn: "Tâm đã chết, thân mình liền thành một khối vỏ rỗng, điều dưỡng tốt lại ra sao chứ."

Bảo Nhi trong lòng giật mình, từ lúc tiến vào Trường Hoa Cung đến bây giờ, nàng chưa bao giờ nghe Hoàng Hậu nương nương nói qua lời nói chán ngán thất vọng như vậy, thật giống như không muốn sống nữa.

Trong nhà rõ ràng thoang thoảng hương thơm thanh mát, nhưng trong hơi thở của Lăng Chiêu, quanh quẩn không đi, trằn trọc khó phiêu tán lại là một năm máu tanh xưa kia, búng máu loang lổ đầm đìa hắn phun ra.

Hai nắm tay của hắn dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, giữa mặt mày toàn là băng sương: "Cách một bộ quan tài tơ vàng, ngươi cho rằng hắn có thể nghe thấy?"

Giang Vãn Tình nhẹ nhàng nói: "Nghe thấy thì sao, không nghe thấy lại như thế nào? Tóm lại là tiên đế vừa đi, toàn bộ hi vọng của ta, ý nghĩa sống, tất cả đều không còn, chỉ có một đứa nhỏ......" Cần cổ thon dài mảnh khảnh chậm rãi cúi xuống, ngữ khí nhuộm bi thương: "...... Hắn là hài tử duy nhất của tiên đế."

Lăng Chiêu nghe thấy vậy tức giận dâng lên, cả giận: "Lại không phải là do ngươi sinh."

Giang Vãn Tình than nhẹ: "Phúc oa là cốt nhục của tiên đế, là đứa nhỏ ta nguyện ý dùng tính mạng bảo hộ . Mà Vương gia......" Nàng quay đầu lại, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lập loè: "...... Người sẽ đối xử tử tế với hắn sao?"

Xuyên qua bảy năm thời gian dài đằng đẵng, xuyên qua gió cát ở phương bắc cùng mưa lạnh đế đô, xuyên qua chiếc lưới lớn hương hoa trong điện vô tình phiêu đãng mà dệt lên, nàng rốt cuộc cũng quay đầu lại, lại lần nữa nhìn về phía hắn.



Đôi mắt đẫm lệ cỡ nào quen thuộc, đã từng bồi hồi xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn. Dù tâm có luyện cứng như sắt thép, giờ khắc này cũng mềm. Nhưng mà, ánh mắt Giang Vãn Tình lại lạnh lẽo, nước mắt của nàng không phải là vì hắn, lời nói thốt ra, càng là từng chữ tựa đao: "Bảy năm, ta vẫn luôn nhớ rõ, cung đình gia yến năm ấy, ngươi vội vàng tìm lấy cớ hồi phủ, nâng chén uống rượu mà không có lời chúc, trước sau vẫn thiếu ta một câu hoàng tẩu."



Nàng nhìn hắn, tựa như nhìn một người không liên quan: "...... Thất đệ." Không khí đình trệ một lát. Hai chữ cuối cùng rơi xuống, ngay cả Tần Diễn Chi từ trước đến nay có danh xưng tiếu diện hổ ( con hổ mặt cười??) giờ phút này cũng thay đổi sắc mặt, âm thầm lau mồ hôi lạnh cho vị Giang hoàng hậu có dũng khí đáng khen này.

Bảo Nhi lại nghe không hiểu, nhìn thần sắc của Nhiếp Chính Vương còn âm trầm hơn so với mưa to ngoài cửa sổ, vừa sợ hãi vừa thấy kỳ quái —— tiên đế lớn tuổi hơn Vương gia, Hoàng Hậu nương nương là hoàng tẩu của hắn, gọi hắn một tiếng thất đệ thì làm sao? Đang tự hỏi, mơ hồ nhớ tới ngày đó Tấn Dương quận chúa tới, hình như từng nói qua...nương nương từ nhỏ luôn gọi hắn là "Thất ca".

Lăng Chiêu đáy mắt lạnh băng, rốt cuộc hóa thành gió lốc che trời lấp đất, cuồng nộ mà cắn nuốt hết thảy. Hắn giật giật môi, thanh âm căng chặt: "—— Tần Diễn Chi."

Chó con trong lòng ngực cũng cảm nhận được cơn giận lôi đình của Nhiếp Chính Vương, bất an vặn vẹo thân, Tần Diễn Chi ôm chặt nó, ra vẻ tươi cười nói với Bảo Nhi: "Chó con bị mưa ướt, vị cô nương này theo ta ra ngoài tìm giúp một cái khăn lau cho nó ."

Bảo Nhi tất nhiên không chịu, tuy rằng nàng ngây thơ, nhưng cũng biết giờ phút này Nhiếp Chính Vương đầy cõi lòng địch ý, nên không muốn rời đi Giang Vãn Tình.

Tần Diễn Chi nhíu mày, không màng tiểu cung nữ phản kháng, một tay ôm chó, một cái tay khác mạnh mẽ giữ chặt cánh tay của nàng, túm nàng đi ra ngoài.

Bảo Nhi giãy giụa không thoát, vừa bị kéo đi vừa quay đầu lại, nước mắt rơi như mưa: "Nương nương! Nương nương! Ngươi buông ta ra ——"

Đến tận lúc nàng bị lôi ra cửa, đến khi cửa đóng lại, hoàn toàn ngăn cách hai người trong nhà, vị 'nương nương' trong miệng nàng vẫn không đổi sắc, thản nhiên nhìn thẳng người nam nhân trong tay nắm quyền sinh sát.

Cặp mắt kia như sóng gợn, một đôi mắt đẹp từng khuynh đảo không ít thế gia công tử, gợn sóng bất kinh trong tĩnh mịch dấu diếm......

Rõ ràng chính là thuần túy khiêu khích.

**Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ không chỗ nào sợ hãi.jpg

Nam chủ mỗi ngày đều rất muốn hộc máu.jpg

Tự dưng được một đôi chó mèo,  người thắng duy nhất - tiểu hoàng đế.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện