Trường Hoa Cung.



Giang Vãn Tình chờ sớm chờ tối, mãi không thấy người tới ám sát mình, đoán chắc Lăng Chiêu về nhà đã bình tĩnh lại, lại mềm lòng, trong lòng nàng lại thấy lo lắng.



Nhưng có gấp gáp cũng không được ích gì, nàng liền bảo Dung Định nhặt mấy nhánh cây thô chặt thành đoạn ngắn, mài mỏng cho nàng.



Bảo Nhi quấn lấy hỏi cái này để làm gì, nàng chỉ cười không nói.



Buổi tối hôm nay, Giang Vãn Tình ngồi luyện chữ, Bảo Nhi đứng hầu hạ bên cạnh thấy tâm tình của nàng khá tốt liền ho mạnh dùng ánh mắt gọi Dung Định lại gần.



Giang Vãn Tình không ngẩng đầu: “Bảo nha đầu, nếu họng không tốt, hầm lê ăn.”



Bảo Nhi nhất thời nghẹn lời, hơi thẹn thùng.



Dung Định thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng ta, trong lòng thở dài, chỉ vào bức họa treo trên tường, mở chuyện: “ Chữ nương nương đẹp, vẽ cũng đẹp.”



Giang Vãn Tình ngẩng đầu nhìn nhìn, nói: “Không phải ta vẽ.”



Dung định giả vờ kinh ngạc: “Không phải?”



Giang Vãn Tình đứng dậy, dưới ánh đèn chăm chú nhìn đóa tuyết mai trong bức họa: “Cung nhân đưa tới, họ nói là di tác của tiên đế.”



Bảo Nhi mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ tiểu Dung tử đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa lúc giúp mình mở ra đề tài, tiến lên một bước nói: “Nương nương chớ trách, có một việc, nô tỳ thật sự muốn biết, nhưng sợ nhắc tới sẽ làm nương nương thương tâm.”



Giang Vãn Tình cười: “Muốn hỏi tiên đế sao?”



Bảo Nhi dùng sức gật đầu, chần chờ nói: “Trong cung ngoài cung đều nói tiên đế phong lưu, nương nương bởi vì lý do này…… Mới cùng tiên đế sinh ra hiềm khích?”



Giang Vãn Tình lắc lắc đầu, lại không nhiều lời, dưới ánh mắt chờ đợi của Bảo Nhi chỉ thở dài: “Lúc sinh thời hắn là người rất coi trọng thể diện, hiện nay người đi rồi, coi như là để chút thể diện cho nhau đi.”



Ánh nến bỗng nhiên nhoáng lên, Dung Định ánh mắt cũng theo ánh nến lóe lóe, lại nhanh chóng yên lặng.



Bảo Nhi năn nỉ nói: “Nô tỳ sẽ không nói ra ngoài, chúng ta ngầm nói một chút...Nương nương, nô tỳ ở trong cung lâu vậy rồi mà cái gì cũng vẫn không biết, cái gì cũng không hiểu, người khác đều coi nô tỳ như đồ ngốc mới xuống núi, toàn chê cười sau lưng nô tỳ.”



Giang Vãn Tình thấy bộ dáng nàng đáng thương nhưng mắt lại đầy kỳ vọng, bật cười, nghĩ thầm, thôi dù sao sau này nha đầu này cũng bị đưa ra ngoài cung, liền quay đầu híp mắt nhìn chằm chằm bức họa trên tường —— mấy đóa hồng mai được vẽ tùy ý, nhưng nhan sắc lại cực kỳ diễm lệ, đỏ tươi như máu.



“Tiên đế ư……có một đôi mắt đào hoa mang tình nhìn như lúc nào cũng mỉm cười, là vô tình cũng rất động lòng người, người ta nói hắn phong lưu đa tình hơn một nửa lý do là bởi vì đôi mắt của hắn, không cần biết là cố ý hay vô tình, hắn nhìn người ta một cái thôi, mà tựa như hoa đào tháng tư nở rực khắp núi rừng, với lại thân phận của hắn tôn quý, những thiếu nữ bị hắn nhìn, ít có người không động tâm.”



Bảo Nhi giật mình, mở miệng: “Hả? Vậy là hắn phong lưu thật ?”



Giang Vãn Tình thở dài một tiếng, mịt mờ nói: “Phong lưu cũng cần có vốn.”



Bảo Nhi mờ mịt hỏi: “Có ý tứ gì?”



Giang Vãn Tình lại thở dài: “Bảo nha đầu, ngươi vẫn luôn hầu hạ ta ở Trường Hoa Cung, chưa từng gặp qua chân dung của tiên đế, cho nên không biết…… từ lúc hắn sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, bệnh thật sự nặng, bảy năm, hơn một nửa thời gian là bệnh tật nằm trên giường, lâm triều đều miễn cưỡng, chỉ có thể để các đại thần vào tẩm cung bẩm báo.”



Bảo Nhi vẫn khó hiểu: “Vậy liên quan gì đến việc hắn phong lưu hay không?”



Ánh mắt Giang Vãn Tình từ trên người nàng chuyển qua Dung Định đang đứng trầm mặc một bên, chậm rãi nói: “ Ngươi còn nhỏ tuổi, tất nhiên không hiểu được, tiểu dung tử từng vào hoạn phòng (*phòng để bỏ cái ấy ấy trước khi làm thái giám :>) tất nhiên cũng sẽ không hiểu —— nam nhân mà phong lưu, thật sự cần rất nhiều sức lực.”



Bảo Nhi bật thốt nói: “Tiên đế không có sức sao?”



Dung Định thần sắc biến đổi, nhịn xuống.



Giang Vãn Tình thở dài: “Đâu phải chỉ là không có sức. Văn Hiếu hoàng hậu mất sớm, trong cung không có Thái Hậu tọa trấn, ta lại là hoàng hậu, thái y cũng chỉ có thể tới tìm ta, thật sự…… Thật sự khiến ta cực kỳ khó xử.”



Bảo Nhi truy vấn: “Thái y đã nói gì ạ?”



Giang Vãn Tình quay đầu sang hướng khác, trên mặt nóng lên, thấp giọng nói: “Thái y nói, tiên đế thân thể yếu, không thể làm mấy động tác kịch liệt, các chủ tử ở hậu cung đến lúc thị tẩm cần phải thật cẩn thận. Ta cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải da mặt dày nói lại những lời này cho các phi tần lúc họ đến thỉnh an.”



Mặt Dung Định hơi tái nhợt, lỗ tai lại đỏ rực.



Giang Vãn Tình nhớ tới chuyện xưa, cũng là hết sức cảm khái: “Bởi vậy, hậu cung của tiên đế, phi tần vừa phải lục đục tranh sủng với nhau lại vừa phải tránh sủng.”



Bảo Nhi hiếu kỳ nói: “Tranh sủng thì các đời phi tần đều có, nhưng tại sao lại phải tránh sủng?”



Giang Vãn Tình cười khổ: “Nhỡ lúc thị tẩm có vấn đề gì, đó chính là tội lớn tới mức rơi đầu tru di cửu tộc —— từng có một cung nữ của điện Dưỡng Tâm, dung mạo xuất sắc, cũng có thủ đoạn, trước khi thị tẩm cũng được phong vị, vốn là muốn bò lên cao hơn, nhưng tiên đế ở lại chỗ nàng ta hai buổi tối, ban đêm luôn ho khan không dứt, tựa như sắp không đi đến nơi, khiến vị muội muội kia bị dọa sợ…… Nàng khóc lóc tới dập đầu với ta, cầu ta xin với tiên đế, cho phép nàng ta đi tu hành ở am ni cô.”



Nói chuyện một hồi hơi mệt rồi nàng mới nhớ tới còn có việc, liền bảo Dung Định và Bảo Nhi đi ra ngoài.



Bảo Nhi đóng cửa lại, vô tri vô giác đi một đoạn đường, như suy tư gì: “Thì ra là nam nhân mà phong lưu là cần tới sức lực, ai càng có sức lực tốt càng có tư cách để phong lưu, aizz, Nhiếp Chính Vương chắc là nam nhân phong lưu nhất nước Đại Hạ, hắn nhìn to lớn như vậy, lại còn có thể đánh giặc, ngươi nói xem có phải vậy không ——”



Theo bản năng quay đầu nhìn về phía Dung Định, nhưng lại thấy mặt mày thiếu niên lãnh lẽo như nước, môi mỏng mím chặt.



Bảo Nhi giơ tay vỗ vai của hắn, áy náy nói: “Xin lỗi, ta ngu ngốc, ngươi làm sao biết được …… ngươi cũng đâu được coi là nam nhân.”



Tác giả có lời muốn nói:

Nam chủ - túi trút giận: Quả nhiên, quả nhiên tất cả đều là do ngươi phá rối sau lưng ta!



Nam phụ - chuyên bối nồi:……excuse me?? Tiểu thái giám - chuyên gia nói dối: Hức, đã nói là vinh hoa phú quý cơ mà

o(╥﹏╥)o



Chương này nam xứng tưởng cho bản thân mình chút đường, kết quả lại ra một khối ....( ・ั﹏・ั).

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện