Đêm.



Giang Vãn Tình nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, vừa nhìn ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trải lên mặt đất một lớp sương màu bạc, vừa vểnh tai nghe tám hướng, khẩn trương chờ đợi.



Đợi lâu thật lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.



Nàng chờ lâu có chút mệt mỏi đành nhắm mắt lại, thiu thiu ngủ, trong lúc như ngủ như tỉnh nàng mơ thấy một giấc mộng.



Trong mơ nàng đã trở về hiện đại, đăng một bài tên là "Tám một chút kiếp sống của ta ở cổ đại" lên một diễn đàn khá nổi.



Đầu bài đăng ghi một câu "Ta vốn là đóa hoa sinh ra và lớn lên dưới cờ đỏ của Tổ Quốc, về cổ đại làm Hoàng hậu sẽ làm như thế nào đây", trong bài miêu tả sau khi nàng xui xẻo xuyên về cổ đại dốc hết tâm huyết, trải qua bao đắng cay cuối cùng cũng có thể xuyên trở về.



Sau khi bài được đăng, nhận được rất nhiều bình luận, trong vòng ngắn ngủi nửa tháng đã được rất nhiều dân mạng chú ý tới, nàng trực tiếp trở thành võng hồng, chuẩn bị đi đến đỉnh cao cuộc đời.



Sau đó, dưới bài đăng xuất hiện một bình luận quỷ dị.



Ngắn ngủi bốn chữ 'si tâm vọng tưởng'.



Người bình luận tên là 'trẫm tha ngươi cả đời vô tội'.



Ảnh đại diện của người nọ ....chính là mặt của Lăng Chiêu ngày đó lúc giận dữ bỏ đi.



Giang Vãn Tình lại bị dọa tỉnh, sắc mặt trắng bệch, che lại ngực, tim đập nhanh như muốn phá tan lồng ngực.



Nàng hoảng loạn vươn tay, sờ đến lá thư phía dưới gối mới coi như yên lòng, thở nhẹ một hơi----- sẽ không đâu, giấc mơ cùng hiện thực trái ngược nhau, tất cả mọi việc sẽ thuận lợi, nàng rất nhanh có thể về nhà.



Thở dốc một lúc lâu, đang định nằm xuống, chợt nghe cửa phòng 'cạch' một tiếng nhỏ.



Tiếng vang rất nhỏ lại kéo dài, giống như có người rón rén trộm đi vào.



Giang Vãn Tình tim đập tới tận cổ họng, ngón tay nắm chặt tấm chăn mỏng trên người.



Chờ cửa nhẹ nhàng đóng lại, nàng hít mạnh một hơi, cứng rắn ngồi dậy, ở khốn cảnh như bây giờ cũng cố gắng để không OOC, duy trì chút tôn nghiêm còn sót lại của hoàng hậu, lạnh lùng nói: "Tới cũng đã tới, sao không hiện thân! Bổn cung sẽ không phản kháng, thỉnh ngươi động thủ!"



Tiếng bước chân dừng lại.



Bên kia truyền tới tiếng thở dài nhẹ, có người nói nhỏ: "Nương nương, là ta."



Giang Vãn Tình xoa đôi mắt, lúc này dựa vào ánh trăng mới thấy rõ người đang bưng một bồn băng đứng cạnh cửa là Dung Định.



Nàng hoài nghi hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"



Dung Định ngữ khí nhu hòa: "Bồn băng trong phòng được đặt từ trưa, buổi tối Bảo Nhi quên đổi, ta sợ trong nhà quá nóng, nương nương ban đêm không chịu được, nên mới mang thêm chút băng." Hắn nhìn người con gái mặt trắng bệch, đôi mắt như làn nước lúc này đầy hoảng sợ, giữa mày không tự giác hơi nhíu lại: "Xem ra vẫn tới chậm."



Giang Vãn Tình thả lỏng lại, lập tức càng thấy mỏi mệt: "Ngươi có tâm."



Dung Định đi qua chỉnh lại vị trí gối, nhìn nàng nằm xuống lại dịch góc chăn, thấp giọng hỏi: "Nương nương thường xuyên gặp ác mộng như vậy có phải có chuyện gì phiền lòng?"



Giang Vãn Tình nằm nghiêng người, ngước mắt nhìn hắn: " Giấc mơ chỉ là giấc mơ, đáng sợ thế nào cũng chỉ là giả."



Dung Định cười cười: "Nương nương nói đúng." Hắn cầm lấy một chiếc quạt, quạt thẳng vào bồn băng, nói: "Nương nương nghỉ ngơi sớm chút."



Giang Vãn Tình nhẹ nhàng nói: " Ngươi cũng vậy."



Dung Định đứng một lúc lâu, nghe được tiếng hô hấp đều đều của người trên giường, đoán nàng ngủ rồi mới đi đến trước giường.



Dung nhan của người con gái khi ngủ an tĩnh mà đẹp đẽ, thanh lệ như lan, hắn nâng tay tưởng vuốt mái tóc mềm mại của nàng một chút, chần chờ một hồi lâu, lại ảm đạm thu tay lại.



Tựa như bảy năm nay, không đếm được là bao nhiêu lần, hắn vươn tay, ngừng thật lâu ở giữa không trung, rốt cuộc cái gì cũng không cầm được.



Đồng sàng dị mộng ( chung giường khác giấc mộng), gần nhau trong gang tấc mà tựa như cách cả khoảng biển trời.



Với hắn, điều đau khổ nhất thế gian cũng chỉ như vậy.



*



Buổi sáng, Bảo Nhi hầu hạ Giang Vãn Tình rửa mặt, vừa đi ra ngoài đã thấy Dung Định đứng ở đó, khóe môi nở nụ cười hiền lành,giống như đang đợi người, liền hỏi: "Ngươi đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì?"



Dung Định ôn hòa nói: "Bảo Nhi cô nương theo ta ra đây chút."



Bảo Nhi vừa đi theo hắn vừa nghi ngờ hỏi: "Thần thần bí bí....có chuyện gì nói luôn đi!"



Dung Định chỉ nói: "Đợi chút nữa ngươi thấy thì sẽ biết."



Bảo Nhi nghi hoặc nhìn hắn.



Lúc trước Dung Định chính là cái hũ nút, nhìn có chút trì độn , sau khi ăn đánh một trận, trở nên càng thêm thâm sâu, ngoài miệng một đằng, trong bụng lại đầy tâm tư lòng vòng, càng khiến người ta không đoán được.



Dung Định mở cửa, vào phòng của mình, từ một cái tay nải nho nhỏ lấy ra một hộp gỗ, mở ra trước mặt Bảo Nhi.



Bảo Nhi giơ tay che miệng, chặn một tiếng kinh hô.



Trong hộp đặt một chiếc vòng vàng, được khảm mấy viên đá quý lung linh rực rỡ, nhìn cực kỳ hoa lệ.



Bảo Nhi trừng mắt nhìn thiếu niên ở đối diện, hỏi: "Ngươi lấy cái này ở đâu?"



Dung Định cười nói: "Bảo bối gia truyền."



Bảo Nhi nửa tin nửa ngờ liếc hắn: "Ngươi là thái giám mà còn có đồ gia truyền ư?"



Dung Định cũng không giận, ôn hòa nói: "Làm thái giám sau này cũng có thể nhận tiểu thái giám làm đồ đệ, làm con nuôi, nếu không chờ lúc ta già rồi ai tới hiếu kính ta?"



Bảo Nhi phụt cười: "Ngươi tính xa quá rồi."



Dung Định cầm vòng tay, lại cầm lấy tay áo Bảo Nhi , so so cổ tay nàng, ngước mắt cười: "Làn da của cô nương rất trắng, cổ tay lại nhỏ, đeo nhất định rất đẹp...coi như ta hiếu kính cô nương, ngươi thấy sao?"



Bảo Nhi sắc mặt trắng nhợt, gạt tay hắn ra, chống nạnh tức giận nói: "Đồ vật đoạn tử tuyệt tôn, ta không thèm nhận, ngươi đừng tìm ta!"



Dung Định cười nhẹ, lắc đầu : "Cô nương hiểu lầm. Ta chỉ nghĩ là, cô nương được nương nương yêu thích, nương nương bình thường chiều ngươi nhất, sau này có thể từ Trường Hoa Cung ra ngoài...ta còn phải dựa vào cô nương nhiều."



Khuôn mặt tròn tròn của Bảo Nhi hiện lên đắc ý cười tươi: " Thì ra là ngươi có ý này. Được rồi, nể mặt chúng ta từng cùng chung hoạn nạn, nếu có ngày nương nương đắc thế, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn..." Nói tới đây, ngữ khí yếu dần, lại sầu khổ: "....nhưng vấn đề đầu tiên là phải ra khỏi nơi này. Nương nương đã chọc giận Nhiếp Chính Vương, cuộc sống sau này, cũng không biết sẽ gian nan như nào đâu!"



Dung Định nhìn nàng, hướng dẫn từng bước :" Cũng trách thời gian chúng ta hầu hạ nương nương quá ngắn, cũng khá biết trước đây có chuyện gì, mặc dù nương nương thích ngươi, thân cận với ngươi, nhưng đối với chuyện của tiên đế cũng im bặt không nhắc đến."



Bảo Nhi không cho là đúng: " Đấy là do ta không nghiên túc hỏi. Aiiiii ta nói------" quay đầu lại, cười liếc nhìn hắn: "Bình thường trông ngươi không giống người lo chuyện bao đồng, ta còn tưởng ngươi đối với những bí mật cung đình không có hứng thú, hóa ra ngươi cũng tò mò nha."



Dung Định rũ mắt, thở dài: "Sao lại không tò mò chứ, Nhưng những chuyện bí ẩn như thế, loại người như chúng ta là hỏi không đến."



Bảo Nhi nhướng mày, không chút nghĩ ngợi: "Đó là do ngươi ngốc, không có bản lĩnh, ta không giống ngươi..." Nàng nâng cằm lên, mặt đắc ý: "Nể mặt ngươi hiếu kính ta thứ tốt như vậy, ta lại chọn lúc tâm tình nương nương tốt, hỏi một câu về chuyện của tiên đế, ngươi ở bên cạnh nghe mà mở mang kiến thức. "



Dung Định mỉm cười, ôn hòa:"Đa tạ Bảo Nhi cô nương, ta...rửa mắt mong chờ."



Lời tác giả:



Ngụy công công: Chờ Giang nương nương lên làm Vương phi sủng phi, lúc đó có thể giúp ta nói tốt vài câu, là ta có thể thăng chức rất nhanh!



Nữ chủ: Chờ Ngụy công công phái tiểu thái giám tới ám sát ta, là có thể nhận cơm hộp( note: vai phụ khi diễn cảnh chết, hết cảnh diễn), trở lại hiện đại dùng điều hòa!



*



Thật ra không cần quá để ý nam chủ nam phụ, phân chia để kêu cho thuận miệng thôi, vấn đề mà có thể sử dụng một cái phiên ngoại thời không song song giải quyết đều không tính là vấn đề.



Quyển tiểu thuyết này không đến chương cuối cùng, kết thúc chưa chắc đã đoán được.



( Tác giả định làm cú plot twist hay gì :))) toai cũng chưa đọc hết truyện nên cũng kbiet kết dư lào)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện