Tạ Quân Từ đi rồi, Niệm Thanh ôm chăn, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cô bé phải ngủ một mình vào buổi tối, trước đây đều là Ngu Tùng Trạch ôm cô bé.
Niệm Thanh dựa vào góc giường, sống mũi cay xè, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Tạ Quân Từ ở bên ngoài nghe thấy tiếng thở của cô bé không đúng, vừa đi vào, liền thấy cô bé một mình đáng thương mà khóc, những chuỗi nước mắt đã làm ướt đẫm cả chăn, mà đến một tiếng cũng không phát ra.
Hắn đưa tay bế cô bé lên, lại không biết phải dỗ cô bé vui lên như thế nào, chỉ có thể bất lực hỏi: “Sao vậy?”
Niệm Thanh tuổi còn nhỏ không hiểu rõ ý nghĩa của sự sợ hãi và nhớ nhung, cô bé chỉ cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không nói nên lời đó là gì, chỉ có thể nức nở nói: “Đói bụng ạ.”
Cô bé thực ra không phải thật sự đói, nhưng bản thân không phân biệt được, chỉ có thể quy hết về điểm này.
Tạ Quân Từ ôm cô bé vòng qua tấm bình phong, ngồi xuống bên bàn.
Trên bàn là một giỏ trái cây mà tiểu nhị vừa mới mang lên. Trái cây mùa đông ở nhân gian rất hiếm, cho nên cực kỳ đắt đỏ. Tạ Quân Từ đã dùng linh thạch hạ phẩm để đổi lấy rất nhiều tiền thế gian, lại thưởng cho tiểu nhị một nén vàng, hắn ta quả nhiên rất tận tâm, trái cây đều là loại chất lượng tốt nhất được mang lên.
Tạ Quân Từ để Niệm Thanh ngồi trên đùi mình, hắn ôm lấy cô bé, cánh tay vươn ra từ hai bên sườn cô bé, lấy một quả quýt, từ từ bóc vỏ.
Cô bé chưa từng thấy quả quýt, đôi mắt to còn ngấn nước mắt đã bị thu hút sự chú ý, không chớp mắt mà nhìn hắn bóc quýt, đến khóc cũng quên mất.
Bóc xong, Tạ Quân Từ đút cho cô bé một múi, Niệm Thanh ngaồm một miếng, không ngờ múi này hơi chua, mặt cô bé nhăn tít lại vì chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lồng n.g.ự.c rộng lớn sau lưng cô bé không tiếng động mà rung lên, là Tạ Quân Từ đang cười.
“Còn ăn không?” Hắn mang theo ý cười hỏi.
Niệm Thanh liên tục lắc đầu, nhưng nhìn quả quýt còn lại trên bàn, cô bé do dự một chút, rồi lại gật đầu.
Đứa trẻ đã đói lâu ngày, luôn có tâm lý của một con thú nhỏ lang thang đối với đồ ăn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cô bé ôm quả quýt to bằng bàn tay mình, từ từ ăn hết sạch. Tạ Quân Từ lại ôm cô bé hồi lâu, cô bé ở trong lòng hắn cuối cùng cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi cô bé ngủ say, Tạ Quân Từ lúc này mới đặt cô bé trở lại giường.
Hắn một mình ngồi lại bên bàn, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hắn lần này hạ phàm là để rèn luyện, lấy hồn phách của kẻ đại ác để nuôi thanh Huyết Huyền Kiếm của mình, không ngờ lại trời xui đất khiến cứu một đứa trẻ.
Tạ Quân Từ chưa từng nghĩ đến việc mang cô bé về môn phái, Thương Lang Tông quá nguy hiểm, không thích hợp với cô bé.
Hắn đang nghĩ nên lựa chọn thế nào. Ngu Niệm Thanh có tư chất tu tiên, chỉ là kinh mạch có chút vấn đề. Nếu hắn giao cô bé cho những đại tiên tông đó, có lẽ cô bé sẽ vì linh mạch bị hạn chế mà tương lai không nhận được nhiều tài nguyên.
Huống chi cô bé tuổi còn quá nhỏ, tiên môn không nhất định có thể chăm sóc được.
Vẫn là đôi vợ chồng ở nhân gian mà Ngộ Minh chỉ là thích hợp với cô bé nhất. Gia cảnh giàu có, lại là những nhà hảo tâm lớn ở địa phương, còn muốn một nàng con gái, có lẽ có thể bù đắp được sự thiếu thốn tình thương gia đình trong tuổi thơ của cô bé.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cô bé phải ngủ một mình vào buổi tối, trước đây đều là Ngu Tùng Trạch ôm cô bé.
Niệm Thanh dựa vào góc giường, sống mũi cay xè, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Tạ Quân Từ ở bên ngoài nghe thấy tiếng thở của cô bé không đúng, vừa đi vào, liền thấy cô bé một mình đáng thương mà khóc, những chuỗi nước mắt đã làm ướt đẫm cả chăn, mà đến một tiếng cũng không phát ra.
Hắn đưa tay bế cô bé lên, lại không biết phải dỗ cô bé vui lên như thế nào, chỉ có thể bất lực hỏi: “Sao vậy?”
Niệm Thanh tuổi còn nhỏ không hiểu rõ ý nghĩa của sự sợ hãi và nhớ nhung, cô bé chỉ cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không nói nên lời đó là gì, chỉ có thể nức nở nói: “Đói bụng ạ.”
Cô bé thực ra không phải thật sự đói, nhưng bản thân không phân biệt được, chỉ có thể quy hết về điểm này.
Tạ Quân Từ ôm cô bé vòng qua tấm bình phong, ngồi xuống bên bàn.
Trên bàn là một giỏ trái cây mà tiểu nhị vừa mới mang lên. Trái cây mùa đông ở nhân gian rất hiếm, cho nên cực kỳ đắt đỏ. Tạ Quân Từ đã dùng linh thạch hạ phẩm để đổi lấy rất nhiều tiền thế gian, lại thưởng cho tiểu nhị một nén vàng, hắn ta quả nhiên rất tận tâm, trái cây đều là loại chất lượng tốt nhất được mang lên.
Tạ Quân Từ để Niệm Thanh ngồi trên đùi mình, hắn ôm lấy cô bé, cánh tay vươn ra từ hai bên sườn cô bé, lấy một quả quýt, từ từ bóc vỏ.
Cô bé chưa từng thấy quả quýt, đôi mắt to còn ngấn nước mắt đã bị thu hút sự chú ý, không chớp mắt mà nhìn hắn bóc quýt, đến khóc cũng quên mất.
Bóc xong, Tạ Quân Từ đút cho cô bé một múi, Niệm Thanh ngaồm một miếng, không ngờ múi này hơi chua, mặt cô bé nhăn tít lại vì chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lồng n.g.ự.c rộng lớn sau lưng cô bé không tiếng động mà rung lên, là Tạ Quân Từ đang cười.
“Còn ăn không?” Hắn mang theo ý cười hỏi.
Niệm Thanh liên tục lắc đầu, nhưng nhìn quả quýt còn lại trên bàn, cô bé do dự một chút, rồi lại gật đầu.
Đứa trẻ đã đói lâu ngày, luôn có tâm lý của một con thú nhỏ lang thang đối với đồ ăn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cô bé ôm quả quýt to bằng bàn tay mình, từ từ ăn hết sạch. Tạ Quân Từ lại ôm cô bé hồi lâu, cô bé ở trong lòng hắn cuối cùng cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi cô bé ngủ say, Tạ Quân Từ lúc này mới đặt cô bé trở lại giường.
Hắn một mình ngồi lại bên bàn, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hắn lần này hạ phàm là để rèn luyện, lấy hồn phách của kẻ đại ác để nuôi thanh Huyết Huyền Kiếm của mình, không ngờ lại trời xui đất khiến cứu một đứa trẻ.
Tạ Quân Từ chưa từng nghĩ đến việc mang cô bé về môn phái, Thương Lang Tông quá nguy hiểm, không thích hợp với cô bé.
Hắn đang nghĩ nên lựa chọn thế nào. Ngu Niệm Thanh có tư chất tu tiên, chỉ là kinh mạch có chút vấn đề. Nếu hắn giao cô bé cho những đại tiên tông đó, có lẽ cô bé sẽ vì linh mạch bị hạn chế mà tương lai không nhận được nhiều tài nguyên.
Huống chi cô bé tuổi còn quá nhỏ, tiên môn không nhất định có thể chăm sóc được.
Vẫn là đôi vợ chồng ở nhân gian mà Ngộ Minh chỉ là thích hợp với cô bé nhất. Gia cảnh giàu có, lại là những nhà hảo tâm lớn ở địa phương, còn muốn một nàng con gái, có lẽ có thể bù đắp được sự thiếu thốn tình thương gia đình trong tuổi thơ của cô bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương