Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng thút thít nhẹ của cô bé.
Niệm Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn xinh đẹp trong veo chứa đầy nước mắt, chóp mũi đỏ ửng.
Cô bé không khóc lớn, cô bé chỉ nhìn Tạ Quân Từ, rõ ràng rất đau khổ, rất đau khổ, nhưng lại cố gắng nở một nụ cười. Khi cô bé cười, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên má.
“Cảm ơn huynh đã cứu muội.” Cô bé nói.
Nghe lời cảm ơn còn chưa hết nét trẻ con của cô bé, nhìn nụ cười cố nén tiếng khóc của cô bé, Tạ Quân Từ ngây người.
Cả đời này hắn đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, đã thấy rất nhiều người hoặc là lòng nguội lạnh như tro tàn, hoặc là khóc đến ngất đi, nhưng hiếm có khi nào bị chấn động như lúc này.
Một cô bé lớn lên cùng anh trai, còn nhỏ như vậy, lại sau khi người thân nhất qua đời, cố nén bi thương và sợ hãi, gượng gạo nở một nụ cười dè dặt và cảm ơn người lạ đã cứu mình.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trái tim vốn nên lạnh lẽo vô tình của Tạ Quân Từ, lặng lẽ nứt ra một kẽ hở.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra, ôm cô bé vào lòng.
“Không cần phải nhịn, cũng không cần phải cười.” Ngón tay Tạ Quân Từ khẽ vuốt tóc cô bé, hắn thấp giọng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Niệm Thanh chưa từng được người đàn ông nào khác ngoài anh trai ôm, cô bé vốn nên sợ hãi hoặc không quen, cũng không biết có phải vì cả ngày hôm nay đã luôn ở trong lòng Tạ Quân Từ, đã quen thuộc với hơi thở trên người hắn hay không, mà lại không hề có cảm giác bài xích với cái ôm của hắn.
Vòng tay của thanh niên càng thêm vững chãi và rộng lớn, thậm chí còn mang lại cho Tiểu Niệm Thanh một chút cảm giác an toàn giữa nỗi sợ hãi vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gương mặt cô bé từ từ tựa vào n.g.ự.c hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tạ Quân Từ.
Tiểu Niệm Thanh không thật sự hiểu rõ ý nghĩa của "cái chết", nhưng cô bé biết, anh trai sẽ không trở về nữa, giống như cha mẹ mà cô bé chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được gặp lại anh trai nữa, cô bé cảm thấy ngày càng sợ hãi.
Trong lòng Tạ Quân Từ, cô bé cuối cùng cũng oa lên khóc lớn.
Tạ Quân Từ vẫn luôn im lặng ôm lấy thân hình gầy yếu của cô bé, động tác vụng về mà nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô bé.
Hắn yên lặng ở bên cô bé, cho đến khi Niệm Thanh khóc đến mệt, tiếng khóc lớn biến thành tiếng nấc nho nhỏ, bờ vai run lên từng chặp.
Khóe mắt và mũi của cô bé đều đỏ ửng, trên mặt toàn là nước mắt, hàng mi cong vút cũng khóc đến ướt đẫm, còn vương lệ, trông đáng thương vô cùng.
Tạ Quân Từ không có thói quen mang theo khăn tay, liền đưa tay lên, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt cô bé.
Cảm xúc của Niệm Thanh dần dần ổn định lại, mặc cho hắn lau mặt.
Đúng lúc này, bụng cô bé đột nhiên kêu lên ục ục.
Tính thời gian, cô bé đã hôn mê gần hai ngày, cũng đã hai ngày không ăn cơm, chỉ là vừa rồi không có tâm trí để nghĩ đến đói mà thôi.
Tạ Quân Từ đã tích cốc gần hai trăm năm, hắn sững người một lúc, mới ý thức được là cô bé đói bụng.
“Muội ở trong phòng chờ ta, ta cho người mang chút thức ăn lên.” Hắn nói.
Niệm Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn xinh đẹp trong veo chứa đầy nước mắt, chóp mũi đỏ ửng.
Cô bé không khóc lớn, cô bé chỉ nhìn Tạ Quân Từ, rõ ràng rất đau khổ, rất đau khổ, nhưng lại cố gắng nở một nụ cười. Khi cô bé cười, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên má.
“Cảm ơn huynh đã cứu muội.” Cô bé nói.
Nghe lời cảm ơn còn chưa hết nét trẻ con của cô bé, nhìn nụ cười cố nén tiếng khóc của cô bé, Tạ Quân Từ ngây người.
Cả đời này hắn đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, đã thấy rất nhiều người hoặc là lòng nguội lạnh như tro tàn, hoặc là khóc đến ngất đi, nhưng hiếm có khi nào bị chấn động như lúc này.
Một cô bé lớn lên cùng anh trai, còn nhỏ như vậy, lại sau khi người thân nhất qua đời, cố nén bi thương và sợ hãi, gượng gạo nở một nụ cười dè dặt và cảm ơn người lạ đã cứu mình.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trái tim vốn nên lạnh lẽo vô tình của Tạ Quân Từ, lặng lẽ nứt ra một kẽ hở.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra, ôm cô bé vào lòng.
“Không cần phải nhịn, cũng không cần phải cười.” Ngón tay Tạ Quân Từ khẽ vuốt tóc cô bé, hắn thấp giọng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Niệm Thanh chưa từng được người đàn ông nào khác ngoài anh trai ôm, cô bé vốn nên sợ hãi hoặc không quen, cũng không biết có phải vì cả ngày hôm nay đã luôn ở trong lòng Tạ Quân Từ, đã quen thuộc với hơi thở trên người hắn hay không, mà lại không hề có cảm giác bài xích với cái ôm của hắn.
Vòng tay của thanh niên càng thêm vững chãi và rộng lớn, thậm chí còn mang lại cho Tiểu Niệm Thanh một chút cảm giác an toàn giữa nỗi sợ hãi vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gương mặt cô bé từ từ tựa vào n.g.ự.c hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tạ Quân Từ.
Tiểu Niệm Thanh không thật sự hiểu rõ ý nghĩa của "cái chết", nhưng cô bé biết, anh trai sẽ không trở về nữa, giống như cha mẹ mà cô bé chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được gặp lại anh trai nữa, cô bé cảm thấy ngày càng sợ hãi.
Trong lòng Tạ Quân Từ, cô bé cuối cùng cũng oa lên khóc lớn.
Tạ Quân Từ vẫn luôn im lặng ôm lấy thân hình gầy yếu của cô bé, động tác vụng về mà nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô bé.
Hắn yên lặng ở bên cô bé, cho đến khi Niệm Thanh khóc đến mệt, tiếng khóc lớn biến thành tiếng nấc nho nhỏ, bờ vai run lên từng chặp.
Khóe mắt và mũi của cô bé đều đỏ ửng, trên mặt toàn là nước mắt, hàng mi cong vút cũng khóc đến ướt đẫm, còn vương lệ, trông đáng thương vô cùng.
Tạ Quân Từ không có thói quen mang theo khăn tay, liền đưa tay lên, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt cô bé.
Cảm xúc của Niệm Thanh dần dần ổn định lại, mặc cho hắn lau mặt.
Đúng lúc này, bụng cô bé đột nhiên kêu lên ục ục.
Tính thời gian, cô bé đã hôn mê gần hai ngày, cũng đã hai ngày không ăn cơm, chỉ là vừa rồi không có tâm trí để nghĩ đến đói mà thôi.
Tạ Quân Từ đã tích cốc gần hai trăm năm, hắn sững người một lúc, mới ý thức được là cô bé đói bụng.
“Muội ở trong phòng chờ ta, ta cho người mang chút thức ăn lên.” Hắn nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương