5

Sau bữa trưa, Tần Dữ lái xe đến đón tôi và Tiểu Tần San.

Tôi đang bị Tiểu Tần San quấn lấy, bắt đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai đào được từ trong tủ.

“Mẹ đẹp quá.” Tiểu Tần San ôm đùi tôi nhẹ giọng nói.

Tần Dữ vừa mở cửa bước vào, nhìn chằm chằm vòng cổ trên cổ tôi.

Tiểu Tần San vội vàng nhào vào trong ngực bố: "Bố mau xem, đây là vòng cổ bố tặng đó."

Khóe miệng Tần Dữ giật giật: "Vẫn chưa ném đi à."

Nguyên tác không mô tả mối quan hệ ban đầu giữa Ông Lan và Tần Dữ. Chỉ biết khi Ông Lan đang là sinh viên đã gặp Tần Dữ tại một sự kiện quy mô lớn.

Thời gian đầu, cả hai có khoảng thời gian ngọt ngào.

Tôi chạm vào chiếc vòng cổ, mỉm cười và không nói gì.

Trên đường đến trường, Tần Dữ bế Tiểu Tần San đến ghế phụ lái. Tôi phải ngồi ở hàng ghế sau.

Anh ấy thỉnh thoảng liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu: “Nhớ kỹ xem, đừng có quên mang gì."

Trước khi khởi hành, tôi đã đóng gói tất cả hồ sơ vào các túi văn phòng phẩm theo từng loại.

Tôi biết, nếu để Tần Dữ phải quay lại lần nữa, anh ấy nhất định sẽ nổi giận.

Tôi không muốn Tiểu Tần San nhìn thấy cảnh cãi nhau của tôi với anh ấy.

Có một cái bảng thông báo dài trên sân trường. Tôi tìm tên của Tần San trong tờ thông báo nhập học, sau đó nắm tay bé và xếp hàng phía sau.

Tần Dữ tạm thời phải nghe một cuộc điện thoại nên tránh sang một bên.

Khi chúng tôi đến, trước mặt chúng tôi là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Anh ta đeo một chiếc kính gọng mỏng và trông rất tinh anh.

"Tần San. Phải không?"

Tôi gật đầu.

"Sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, giấy khai sinh... và các hồ sơ trên các mẫu đơn này."

Thầy giáo thu thập các hồ sơ mà tôi đưa cho anh ta và sắp xếp chúng ra từng chút một.

Rất kỳ quái, trong ấn tượng của tôi, giáo viên tiểu học của Tần San trong sách hẳn là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mới đúng.

Bà ta hơi hợm hĩnh.

Vì Tần San là con của một gia đình đơn thân nên họ thường nhắm vào bé.

Nếu bé có xích mích với học sinh ngoan, cô giáo này thường đứng về phía học sinh ngoan đó.

Cũng vì điều này, nam chính Trình Phong tình cờ giúp đỡ Tần San, khiến trái tim Tần San hoàn toàn rơi vào đó.

"Tôi họ Trần, tên Trần Doanh, sau này sẽ là chủ nhiệm của Tần San, nếu cô có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ tận lực trợ giúp."

Trần Doanh cười rất ấm áp, giống như một người bạn đã quen biết từ lâu.

Tôi suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra.

Vì Ông Lan trong nguyên tác rất cẩu thả, nhiều hồ sơ đã không được chuẩn bị đầy đủ.

Sau đó Tần Dữ quay lại lấy mấy lần, sang hôm sau mới hoàn thành thủ tục nhập học được.

Vì điều này, lớp học của Tiểu Tần San đã bị hoãn sang lớp học ngày hôm sau.

Biết được điều này, tôi thực sự rất hạnh phúc.

Điều này cho thấy chỉ cần nỗ lực, vận mệnh của Tần San nhất định sẽ có thay đổi.

Có lẽ...Chỉ cần bé có đủ tình yêu, sẽ không dẫn đến cái kết vô vọng đó.

Tần Dữ nghe điện thoại xog trở về, ký tên vài cái, ngẩng đầu hỏi tôi: "Thế này là xong rồi?"

Tôi gật đầu.

Trong mắt anh lộ ra một chút ngạc nhiên.

Trên đường lái xe trở về, Tần San ôm cánh tay Tần Dữ.

"Bố ơi bố ơi, tối nay tới nhà chúng con ăn cơm đi."

"Mẹ nhớ bố lắm ~ San San cũng muốn ở với bố thêm vài ngày nữa."

Tần Dữ bình tĩnh liếc nhìn tôi.

Thực ra tôi vẫn có chút ngượng ngùng.

Bởi vì tôi biết, Tần Dữ đối với Ông Lan rất lạnh nhạt.

Tôi không thích thúc ép người khác, nếu không sẽ chỉ khiến cả hai đều không vui.

“Được thôi, nghe San San.” Không ngờ Tần Dữ lại đồng ý.

6

Tôi nhớ tủ lạnh của Ông Lan có rất nhiều rau và thịt.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi một mình thuê nhà, lo cuộc sống hàng ngày.

Làm một bữa tối cũng không có gì khó khăn lắm.

Tần Dữ khoanh tay đứng ở cửa nhìn tôi.

“Cô học nấu ăn từ khi nào vậy?” Anh cao giọng.

Tôi không nhớ trong sách có miêu tả về các kỹ năng sống của Ông Lan không nữa.

Trong lòng thầm run lên.

Nhưng rất nhanh lại bình tĩnh che đậy: "Anh không có ở bên cạnh, tôi còn phải chăm sóc San San, phải học một chút."

“Thật sao?” Anh chậm rãi bước tới và đứng sau lưng tôi.

Hai tay anh vòng qua eo tôi, anh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai và cổ tôi.

Tay tôi đang thái rau dừng lại như có ai bấm nút tạm dừng.

Tần Dữ nhìn theo tay tôi, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên cánh tay tôi, ngón tay như chơi đàn, rồi nhẹ nhàng gắp một món ăn tôi vừa làm bỏ vào miệng.

Anh mỉm cười: "Học cách cất giữ, học cách sắp xếp, học cách nấu ăn. Ông Lan, em đã thay đổi rất nhiều."

Anh xoay nửa người tôi lại, hai tay ôm mặt tôi, giống như đang cẩn thận quan sát biểu hiện của tôi: "Tại sao vậy?”

“Tôi…” Tôi nửa mở miệng, lời nói rối rắm đọng lại trên đầu lưỡi.

“Vì tờ giấy đăng ký kết hôn?” Anh khẽ nhíu mày.

"Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

Một lúc sau, tôi nghiêm túc nói: “Tần Dữ, anh không cảm thấy con gái anh rất cần vai trò của người cha sao?”

Rất lâu sau, anh ấy thả tôi ra.

"Ông Lan, em đã trưởng thành rất nhiều, hơn nữa còn dịu dàng hơn rồi."

Anh mỉm cười và vén mái tóc buông xõa của tôi ra sau tai.

Rồi anh cúi xuống và véo nhẹ dái tai tôi, nhẹ nhàng nói: "Thực ra tôi khá thích dáng vẻ này của em."

Tôi thẫn thờ nhìn Tần Dữ trở lại phòng khách, ôm lấy Tần San, cụng trán vào đầu bé.

Một khung cảnh hạnh phúc.

Anh khẽ liếc nhìn tôi, mở miệng dùng khẩu hình nói với tôi: "Mau xem, một người xứng với vai trò người cha."

Nhìn thấy anh ấy như vậy, má tôi đỏ bừng một cách khó hiểu.

7

Đúng rồi.

Tần Dữ thay đổi rồi, trở nên... nhiệt tình rồi? Tiểu Tần San còn chưa kịp thuyết phục anh ở lại, anh đã chủ động ôm lấy bé, cẩn thận lau vết bẩn trên khóe miệng bé.

"Con yêu, con có thích bố không?"

Tiểu Tần San gật đầu như giã tỏi.

"Vậy……"

Tiểu Tần San vội vàng bắt chuyện: "Tối nay bố ngủ ở đây, ngủ chung phòng với mẹ!"

Đúng là con gái bảo bối do chính tay tôi nhặt được mà.

Bé lắc mông đẩy tôi và Tần Dữ vào phòng, để lộ nửa cái đầu.

"Bố mẹ, ngủ ngon!"

Rồi đóng sầm cửa lại.

Tần Dữ nằm trên giường, chổng cao mông, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.

Tôi cau mày: "Tần Dữ, sao anh lại như vậy..."

Tay anh ấy dùng lực, kéo tôi đến trước mặt anh ấy, cùng tôi mặt đối mặt.

“Ông Lan, cách em bò lên giường của tôi hồi đại học, quên rồi sao?”

Anh kéo mạnh và đè tôi xuống.

Những ngón tay mảnh khảnh lướt trên trán, chóp mũi và môi tôi.

"Có cần tôi nhắc lại, là ai giả say nằm trên giường tôi không chịu rời đi, còn lẩm bẩm mấy câu kỳ quái không."

Tôi nắm tay đấm anh ấy.

Nhịp tim của anh ấy đập trái tim tôi.

“Đồ khốn.” Tôi mắng.

Những việc đó không phải do tôi làm.

Dựa theo tính cách của tôi, có lẽ sẽ không nói quá nhiều sau khi uống rượu.

Hình nhưu Tần Dữ mệt rồi, rất nhanh liền nặng nề ngã xuống giường.

Một tay anh luồn dưới cổ tôi, thấp giọng nói: "Lạ thật, lúc đó tôi cảm thấy rất phiền, nhưng sao bây giờ tôi không còn cảm giác đó nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện