Lúc cửa viện mở ra, Đoạt Kiêu vừa định tiến lên bẩm báo chuyện nghiêm trọng lần nữa thì sau đó liền đơ mắt, đứng yên sững sờ.

Hắn tới tu vi này rồi, thị lực không hề kém.

Hắn thấy rất rõ… Đằng sau chủ thượng có nửa vạt áo của nữ tử.

Ngay sau đó, như hắn đã thấy, chủ nhân của vạt áo bước ra ngạch cửa, thoạt nhìn sắc mặt có vẻ như tự nhiên, nhưng vết ửng đỏ trên má làm Đoạt Kiêu đột nhiên cúi đầu.

Hắn không phải kẻ ngốc, Đoạt Kiêu nhìn thấy cảnh này trong lòng chỉ có một ý nghĩ.

Sao Đế Nữ lại ở trong phòng chủ thượng!!

Xong rồi! Hắn tiêu đời rồi!!

Phong Thầm đứng trước mặt hắn, ánh mắt hơi rũ xuống, ngữ khí hơi trầm: “Đoạt Kiêu.”

Đoạt Kiêu không khỏi run người, Ma chủ còn chưa nói xong, hắn bỗng dưng cảm thấy hơi thở quanh mình trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tựa hồ có một áp lực vô hình tỏa ra từ trên người Ma chủ.

Không đợi Phong Thầm mở miệng, hắn cúi đầu hiện vẻ mặt đau khổ, vội vã nói: “Chủ thượng, Phù Ngạn tiểu tiên ra ngoài tình cờ gặp ta nói việc này, thuộc hạ mới sốt sắng như vậy! Phù Ngạn tiểu tiên còn chờ ở Tây viện, thuộc hạ sẽ mau chóng nói với nàng ấy rằng Đế Nữ bình an vô sự, sau đó sẽ tự chịu phạt!”

Dứt lời, Đoạt Kiêu hành lễ rồi bước nhanh thoát khỏi nơi này.

Nói chung, gặp phải chuyện này nói tự chịu phạt, nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn chịu áp lực từ Ma chủ!

Tạ Vi Ninh đi ra thấy bóng dáng vội vàng hoảng hốt của Đoạt Kiêu, gần như biến thành chấm đen biến mất trong nháy mắt, vừa vỗ lên mặt mình, vừa hỏi: “Hắn ta chịu phạt gì thế?”

“À.” Phong Thầm cười lạnh rồi nói, “Nói ngoài miệng thôi.”

Hắn còn không biết bọn họ sao? “Nhiều nhất là nhận vài nhiệm vụ, biến mất trước mặt ta trong thời gian ngắn thôi.”

Tạ Vi Ninh: “……”

Hiện tại chỉ còn hai người, nàng vô cớ cảm thấy không khí cực kỳ ngại ngùng, dường như ở bên cạnh hắn thêm một chút sẽ khiến nàng không được tự nhiên, bèn nói: “Vậy ta về trước, tránh Phù Ngạn lo lắng.”

Tạ Vi Ninh bước nhanh ngang qua Phong Thầm, khuyên tai vừa đeo lên lắc lư tạo thành vòng cung hai bên má nàng.

“Lát nữa nhớ đến đây.”

Tạ Vi Ninh vừa bước thì nghe tiếng nói nhàn nhạt trầm thấp này, thân thể cứng đờ rồi quay đầu lại, lắp bắp nói: “Đến, đến đây làm gì?”

Phong Thầm nhíu mày: “Nàng đã nói muốn tới chỗ ta ăn cơm.”

Tạ Vi Ninh: “À à à.”

Nàng nhẹ nhàng thở ra: “Ta nhớ rồi! Chút nữa sẽ tới!”

Nói xong nàng nhanh chóng xoay người, chạy về phía Tây viện không thèm ngoảnh lại.

Phù Ngạn đang lo lắng chờ đợi ở cửa Tây viện, trùng hợp Kiếp Sát đi ngang qua gặp phải. Sau khi Kiếp Sát hỏi nguyên do, lập tức nở nụ cười bí mật này ngươi biết ta biết: “Đừng lo, Đế Nữ điện hạ không sao đâu.”

Phù Ngạn: “Nhưng đêm qua… ta không biết điện hạ rời đi thế nào, thần không biết quỷ không hay như vậy, ta rất lo không biết điện hạ có xảy ra chuyện gì không.”

Kiếp Sát nói ngay: “Ở đây là Ma cung, trước kia chủ thượng vẫn chưa làm Ma chủ, cũng đã dẹp sạch một đợt phản đồ, nghiêm khắc quản giáo hạ nhân. Hiện giờ chủ thượng đã là Ma chủ, càng không có ai mang ý xấu dám đến đây mạo phạm. Yên tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện, Tiên Hậu cũng sẽ phản ứng, ta nghĩ có lẽ Đế Nữ… đã đi tìm chủ thượng.”

Phù Ngạn kinh ngạc nói: “Nói vậy cũng có lý. Nhưng mà ban nãy ta đã gặp hộ pháp Đoạt Kiêu, còn nhờ hắn ta hỗ trợ tìm điện hạ.”

“Đoạt Kiêu?” Sắc mặt Kiếp Sát tức khắc biến đổi, trầm giọng nói, “Tiêu rồi.”

Phù Ngạn khó hiểu: “Sao vậy? Không phải vừa rồi ngươi còn nói yên tâm sao?”

Kiếp Sát: “Trời ơi, Phù Ngạn ơi, ngươi không hiểu rồi. Tên óc heo Đoạt Kiêu kia không rành chuyện này bằng ta…”

Khi nói chuyện, hai người đều thấy bóng hình xinh đẹp vội vàng trở về kia.

Phù Ngạn còn chưa kịp hành lễ, Tạ Vi Ninh đã bước nhanh ngang qua mặt nàng, nàng đành phải vội vàng nói một tiếng với Kiếp Sát, rồi đuổi theo Đế Nữ.

Chỉ còn Kiếp Sát đứng lại, xoa cằm nhìn bóng dáng các nàng, cười sâu xa: “Có vấn đề.”

Cũng không biết một đêm không thấy hay sáng sớm không thấy, Đế Nữ và Ma chủ đã làm gì…

Nghĩ thế, nàng quay lại đi ra sau bếp, chuẩn bị dặn bọn họ nấu canh cho bữa sáng nhớ thêm chút linh thực bổ dưỡng.

Trong viện, Phù Ngạn gấp gáp đuổi theo: “Điện hạ điện hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Tạ Vi Ninh nói, “Không có gì hết!”

Nàng đi thẳng vào viện của mình và ngồi xuống, rót một ly nước ấm uống một ngụm, giảm bớt cơn nóng toàn thân.

Vì sao nàng nhìn thấy Phù Ngạn và Đoạt Kiêu lại phải chạy chứ?!

Còn không phải do trước đó bị Đoạt Kiêu nhìn thấy, sau đó bị Kiếp Sát nhìn thấy. Ánh mắt hai người này quái dị chẳng ai thua ai, cho rằng nàng không biết bọn họ đang nghĩ gì hả!

Một đám người ngoài cuộc nhìn thấy cảnh Đế Nữ mất tích lúc nửa đêm, sáng sớm lại ở chung một phòng với Ma chủ, Tạ Vi Ninh cảm thấy nhiệt độ cơ thể “vút” một cái, lại tăng cao rồi.

Phù Ngạn thấy Đế Nữ ngồi xuống, cũng theo đó đứng một bên, không biết nên nói gì. Vừa soi xét đã chú ý đến chiếc khuyên trên tai Đế Nữ chưa từng thấy trước đây, nàng bày ra vẻ mặt nửa hiểu nửa không, sau đó hỏi dò: “Điện hạ, khuyên tai này do Ma chủ tặng à?”

Cánh tay cầm ly uống nước của Tạ Vi Ninh dừng lại giữa không trung.

Phù Ngạn không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đã khiến nàng nhớ lại hình ảnh vừa rồi!

“Hôm qua Tiên Hậu phân phó nô tỳ, lần này không thể đi theo điện hạ ra ngoài, bởi vì nơi sắp đến tương đối kín đáo, việc này cũng cần che giấu hành tung. Nô tỳ và những người khác chỉ có thể chờ ở Ma cung, qua mấy ngày sẽ lên thuyền mây giả vờ như Tiên Hậu và Đế Nữ trở về Tiên giới.”

Phù Ngạn thấy Đế Nữ dường như không muốn nói, chủ động nói sang chuyện khác: “Cho nên mấy ngày nay nô tỳ đã sắp xếp lại hành lý cho điện hạ, cất vào túi Càn Khôn.”

Lúc này Tạ Vi Ninh mới tiếp tục động tác, vừa nhấp một ngụm vừa gật đầu.

“Vậy điện hạ có muốn nô tỳ thay xiêm y cho người không?” Phù Ngạn nói, “Lần này đường đi khá xa, dựa theo sở thích của người, y phục chuẩn bị đều là kính trang* để tiện hành động.”

(Ji: *Kiểu quần áo võ thuật, gọn gàng)

Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn, nghĩ đến đã qua một đêm cần phải thay bộ mới, bèn theo nàng vào phòng.

Sau khi mặc xong, nàng ngồi trước gương, nghe thấy Phù Ngạn do dự hỏi: “Có cần đổi khuyên tai này không?”

“…… Không cần.” Tạ Vi Ninh nói, “Chẳng phải đeo rất tiện sao.”

“Vâng.” Phù Ngạn tức khắc nở nụ cười.

“……”

Phù Ngạn không cười còn tốt, nàng chợt bật cười, còn liên quan đến chuyện khuyên tai, Tạ Vi Ninh nhất thời cảm thấy toàn thân khó chịu, thẹn quá hóa giận: “Ngươi cười cái gì, có gì buồn cười chứ?”

Phù Ngạn hoang mang: “Không phải do điện hạ cười trước nên nô tỳ mới cười theo sao?”

“……”

“…………”

Tạ Vi Ninh kinh hãi đáp: “Ta có cười sao?!”

Phù Ngạn thấy dáng vẻ nàng không biết, cầm gương tới, ban đầu hình ảnh có chút méo mó, lập tức trở nên bình thường, hơn nữa còn hiện rõ người trong gương đang không khỏi giương khóe miệng.

Tạ Vi Ninh sững sờ, lập tức lấy hai tay che mặt, phần thịt trên mặt dày thêm một chút.

Nàng đột nhiên che cả mặt mình, sau một lúc lâu mới lộ ra một khe hở nhìn chằm chằm vào gương, sau đó khép lại.

Phù Ngạn lo lắng gọi: “… Điện hạ?”

Tạ Vi Ninh xoay đầu, buông tay ra nhìn nàng, ngón tay bất giác nắn vành tai, như thể phía trên còn vương lại hơi ấm của người nào đó, xúc cảm vẫn còn rõ ràng.

Nàng ấp úng hỏi: “Ngươi cảm thấy, ta bây giờ sẽ được cho là gì?”

Phù Ngạn nghĩ: “Vui vẻ?”

Tạ Vi Ninh: “Vậy sao?”

Phù Ngạn nói: “Còn có hạnh phúc. Nô tỳ rất ít khi nhìn thấy điện hạ cười vui vẻ đến vậy, người thật sự thích đôi khuyên mà Ma chủ tặng.”

Ngẫm lại trước đây Phong Hành Tiên Tôn chưa từng tặng món gì cho điện hạ, hiển nhiên Ma chủ tặng bằng cả trái tim.

Điện hạ vui vẻ, nàng cũng vui lây.

Phù Ngạn cười nói: “Điện hạ và Ma chủ lưỡng tình tương duyệttình đầu ý hợp, nô tỳ cũng vui thay người. Người và Ma chủ còn là quan hệ sinh tử Tử Lôi, xem ra sau này cũng sẽ không có chuyện gì có thể trở thành trở ngại.”

“Ma chủ xả thân cứu giúp hai lần, bọn ta đều thấy rõ tình cảm của hắn dành cho người. Nô tỳ thấy Tiên Đế Tiên Hậu cũng không có ý ngăn cản người và Ma chủ. Tình cảm suôn sẻ được mọi người chúc phúc như vậy, nhất định sẽ có quả ngọt. Nói không chừng giải quyết xong chuyện lần này, Tiên Đế Tiên Hậu cũng sẽ theo ý của người mà quyết định cho người và Ma chủ lập khế ước.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủn đã khiến Tạ Vi Ninh chấn động mạnh, giống như có người cầm gậy gỗ đâm thủng lớp giấy mỏng vốn đã trong suốt của nàng.

Nghĩ đến các hàm nghĩa trong lời này, khuôn mặt Tạ Vi Ninh nóng bừng, giải thích: “Thật ra trước kia, mấy lần trước đó… Ta và Ma chủ không phải như vậy…”

Phù Ngạn không hiểu gì sất.

Tạ Vi Ninh mơ hồ nói tiếp: “Nhưng hiện tại, hiện tại hình như có chút như vậy.”

Phù Ngạn nghi hoặc: “Như vậy là gì?”

Tạ Vi Ninh: “Như vậy chính là… Ngươi đừng hỏi rõ ràng như vậy!”

Nàng đứng bật dậy và nói: “Mặc xong rồi, ta đi ăn sáng đây!”

Phù Ngạn vội đuổi theo nói: “Điện hạ, túi Càn Khôn!”

Tạ Vi Ninh nhanh chóng xoay người túm lấy túi Càn Khôn cất vào Thần phủ.

Phù Ngạn nhìn bóng dáng dần xa của Đế Nữ, xoay người thì nhìn thấy Tiên Hậu đứng ở hành lang sau cánh cửa, sau khi lấy lại tinh thần, nàng cuống quít hành lễ.

Tiên Hậu cười nhạt, như đang hoài niệm: “Thật giống bọn ta trước kia.”

Dáng vẻ giống hệt khi bà ra cửa tìm Tiên Đế thời còn trẻ.

Bà cúi đầu nói đến chuyện chính: “Phù Ngạn, những ngày ta và Đế Nữ không ở đây, nếu xảy ra chuyện phải báo với bọn ta thông qua tiên quan.”

Phù Ngạn đáp: “Vâng.”

Bên kia, khi Tạ Vi Ninh vào cửa viện của Ma chủ, đột nhiên dừng lại, chỉnh lại y phục rồi mới vững bước đi vào.

Đám người Ám Giao Vệ đưa bữa sáng đúng giờ, đã bày xong trên bàn.

Tạ Vi Ninh nhìn Phong Thầm, ngồi xuống lẳng lặng thưởng thức.

Không lâu sau, Phong Thầm nhíu mày hỏi: “Sao hôm nay nàng im lặng vậy?”

Tạ Vi Ninh vùi đầu, nghiêm túc nói: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.”

Phong Thầm lộ vẻ mặt cổ quái: “Trước nay đâu thấy nàng tuân theo quy tắc này.”

Tạ Vi Ninh không nhịn được mà nói: “Ngươi lo ăn đi! Hết hôm nay mấy ngày nữa lên đường không còn mà ăn đâu!”

Phong Thầm thấy sắc mặt nàng không đúng, mơ hồ nghĩ đến gì đó, ánh mắt trầm xuống, yết hầu căng chặt: “Nàng giận à? Bởi vì ta giúp nàng đeo khuyên tai?”

“……?” Tạ Vi Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta giận hồi nào?”

Phong Thầm nhíu mày, môi mím chặt.

Tạ Vi Ninh thấy thế, vô thức nói: “Ta không giận.”

Nàng ngây ngốc một lúc, linh quang chợt lóe, múc một chén canh cho hắn để chứng minh nàng thật sự không giận.

Tạ Vi Ninh nói: “Lúc nãy ta ăn một miếng canh hôm nay, linh lực trong cơ thể nháy mắt chạy mấy vòng, dường như sức mạnh tăng lên, hương vị cũng không tệ. Tuy không giống canh Tu Khương, nhưng ngươi có thể thử xem.”

Nét mặt Phong Thầm mang đến áp lực vô hạn, nghe thấy nàng nói, lúc này mới hòa hoãn hơn.

Tạ Vi Ninh xem hắn nghe lời mình ăn hết canh, nghĩ rồi nói: “Ta rất vui.”

Không biết phải chăng đã hiểu rõ vài chuyện, tâm tình trở nên rộng mở thông suốt, hoặc bởi vì có chút nhận ra, có lẽ cảm giác của người trước mặt tương tự bản thân, còn bất giác chờ mong hắn sẽ làm điều gì kế tiếp. Nàng nghĩ rồi lại bật cười nói rất chắc chắn: “Thật đó.”

Phong Thầm hơi gật đầu.

Không ai chú ý, thân thể căng cứng dưới lớp y phục của hắn giờ phút này đã được thả lỏng.

Sau bữa sáng, hai người đến gặp Tiên Hậu.

Lần này đến nơi Thần tộc xem như hoạt động bí mật, để tránh người khác phát hiện dị thường, Phù Ngạn và bọn Kiếp Sát sẽ ở lại che giấu.

Còn nữa, vào nơi ở Thần tộc, người có huyết mạch Thần tộc hoặc được Thần tộc chúc phúc, hoặc có được pháp bảo Thần tộc mới có thể mở được lối vào. Những người còn lại đi theo không chỉ trở thành mục tiêu to lớn dễ thấy, còn không thể vào hỗ trợ.

Ba người lên đường, không thể dùng thuyền mây, đoán chừng còn phải tốn không ít thời gian.

Đây có lẽ là lần đầu Tạ Vi Ninh đi xa như vậy, còn phải tự dùng linh lực ngự vật phi hành.

Nàng là Thượng tiên, tu vi tạm thời không bằng Phong Thầm và Tiên Hậu. Tiên Hậu cũng biết điểm này, trên đường rất quan tâm nữ nhi, khi linh lực của Thượng tiên sắp dùng hết sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Trái lại trên đường đi không có trở ngại, nếu gặp người khác, bọn họ có thể tránh đi hoặc tăng nhanh tốc độ khiến những người đó không nhìn thấy.

Chỉ mỗi yêu thú không có não, một phần bị khí thế của ba người dọa thì tự tránh đi, một phần cố chấp nhào tới tập kích, nhưng không gây thương tổn cho bọn họ, chỉ là hơi phiền phức mà thôi.

Về sau, sắc mặt Tạ Vi Ninh nhuốm vẻ mệt mỏi.

Phong Thầm nhìn nàng mấy lần, nhíu mày dừng bên cạnh nàng, vươn tay kéo nàng lên thân kiếm của mình.

“… Này này!” Tạ Vi Ninh khẽ kinh hô thành tiếng, thấp giọng nói, “Chàng làm gì vậy? Tiên Hậu còn ở đây đấy.”

Phong Thầm bình thản nói: “Không phải nàng mệt sao?”

Tạ Vi Ninh: “Ta không mệt đến thế! Ta có thể tự…”

“Vừa hay.” Giọng nói của Tiên Hậu nhẹ nhàng truyền đến theo cơn gió, “Thầm Nhi đi cùng Ninh Nhi, chúng ta tiết kiệm được chút thời gian.”

“……”

Tạ Vi Ninh thấy vẻ mặt Tiên Hậu tự nhiên, ôn hòa cùng nghiêm túc, nàng thở phào, giấu nhẹm nỗi xấu hổ này, chấp nhận ngoan ngoãn đứng trên thân kiếm của Phong Thầm.

Bỏ đi bỏ đi, dù sao trong mắt người ngoài, nàng và Phong Thầm đã sớm có quan hệ gì gì đó rồi.

Kiếm của Phong Thầm đủ để chứa hai người, rộng rãi không phải đụng chạm, hắn thấy Tạ Vi Ninh đã đứng vững, đôi tay đỡ nàng kia tựa hồ không còn lý do nào để đặt đó, sắc mặt tức khắc trầm xuống, chậm rãi buông tay.

Tạ Vi Ninh cảm thấy hơi ấm đã rời đi, hai người vẫn giữ khoảng cách đủ lễ nghĩa, bầu không khí yên tĩnh dần lan tỏa giữa hai người.

Hồi lâu sau, lòng nàng có chút sững sờ, còn có chút không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ nàng đã hiểu sai ý?

Đúng lúc trên không lại có một con yêu thú bay tới, yêu thú chim nhìn thấy bọn họ tựa như thấy thức ăn, hai mắt sáng lên rồi bắt đầu tấn công.

Tạ Vi Ninh thừa dịp này mà thử nghiêng ngả một chút.

Ánh mắt Phong Thầm ngưng lại, đưa tay đỡ lấy nàng, trầm thấp nói: “Đứng vững.”

Hắn ngừng lại một chút, nói với vẻ mặt tự nhiên: “Yêu thú chuyến này càng lúc càng nguy hiểm, ta đỡ nàng để tránh xảy ra bất trắc.”

Tạ Vi Ninh: “Ờ ờ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện