Tạ Vi Ninh bị nhắc nhở, nhớ ra hiện tại nàng có thân phận Ma chủ, bèn thẳng lưng nghiêm mặt nói: “Vậy Tam trưởng lão đâu rồi?”

Phong Thầm: “Thi thể của lão ta bị Không Gian Nguyên Vực nuốt chửng. Không gian này, chỉ có người sống mới ra được.”

“Thì ra là thế?” Tạ Vi Ninh kinh ngạc, đột nhiên nghe ra vài vấn đề bên trong, giả vờ tức giận, “Ngươi biết không gian này? Cho nên ngươi cố ý đi vào?!”

“… Đi vào để tiện hành động.” Phong Thầm thấp giọng nói, “Ta cũng không sao.”

Tạ Vi Ninh mím môi, thấy hắn thật sự không tổn hao sợi tóc nào, lúc này mới tha cho hắn: “Lúc nãy ngươi muốn nói gì?”

“Ta biết…” Phong Thầm nhìn thấy đám người Tiên Hậu bước tới, sửa lời, “Ta biết người muốn mạng của ta là ai, chính là Phó Liên Dao.”

Tiên Hậu kinh ngạc nói: “Phó Liên Dao?! Lúc trước không phải các con nói Tam trưởng lão có quan hệ với Yêu giới? Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Xác thật có bàn tay của Yêu giới.” Phong Thầm nói, “Nhưng người thực sự muốn lấy mạng ta, là Phó Liên Dao.”

Tiên Hậu lẩm bẩm: “Sao lại là ả ta?”

Sắc mặt bà khó coi mà nói: “Lúc trước chỉ biết ả là người đằng sau sắp đặt người ở Tiên giới. Nhưng không ngờ, ả còn muốn mạng của con. Ả ta đã từng… đã từng rất tốt với con, quan hệ hai người từ trước đến nay rất thân thiết. Chưa từng nghĩ đến ả ta sẽ biến thành người như vậy.”

Biết mặt khó biết lòng.”

Phong Thầm: “Tiên Hậu, Phó Liên Dao đã động tay với Tiên giới, sao đảm bảo được ả sẽ không có lòng giết ta chứ?”

Tiên Hậu thở dài: “Ta vốn tưởng rằng ả sẽ niệm tình cũ với con… Khoan đã, sao con lại gọi ta là Tiên Hậu?!”

Chuông cảnh báo trong lòng Tạ Vi Ninh réo vang, vội vàng giật tay áo Phong Thầm.

Phong Thầm trầm mặc, rồi gượng gạo gọi: “Mẫu hậu.”

Tạ Vi Ninh kịp thời lảng sang chuyện khác: “Sao ngươi phát hiện là Phó Liên Dao?”

Phong Thầm lời ít ý nhiều: “Bức cung Tam trưởng lão.”

Hắn dừng một chút, nhíu mày bổ sung: “Nhưng mà, khi Tam trưởng lão nói ra chữ “Phó”, liền bắt đầu tự hủy. Liên quan đến chữ “Phó” của Tiên giới, chắc chỉ có Phó Liên Dao.”

“Tự hủy?” Quả nhiên sự chú ý của Tiên Hậu bị chuyển dời, nét mặt căng thẳng, “Con xác định nói ra một chữ đã bắt đầu tự hủy rồi sao?”

Phong Thầm gật đầu.

Tiên Hậu: “… Nếu Tam trưởng lão đã bằng lòng chủ động nói ra tên, sao đột nhiên lại tự hủy chứ. Hẳn là bởi vì lão ta đã bị hạ cấm chế.”

Tạ Vi Ninh nghe thấy hai chữ cấm chế, cực kỳ nhạy bén, lúc trước nàng từng nghe Tiên Đế Tiên Hậu nói đến, lập tức nói: “Có lẽ là cấm chế con rối?”

Tiên Hậu nhìn sang Ma chủ: “Xem ra, Ma chủ cũng biết nội tình.”

Tạ Vi Ninh mặt không đổi sắc tim không đập loạn: “Đúng vậy, trước đây Đế Nữ đã nói với ta.”

Tiên Hậu ngộ ra, không khỏi cảm thán: “Xem ra hai con thật sự không giấu nhau chuyện gì, như vậy cũng tốt, tin tưởng lẫn nhau là chuyện tốt.”

Phong Thầm: “… Ừm.”

Tạ Vi Ninh ngẫm nghĩ mối liên quan bên trong, khiếp sợ nói: “Vậy thì, nhắc tới tên Phó Liên Dao sẽ tự hủy, có thể chứng minh cấm chế của những người này đều liên quan đến Phó Liên Dao hay không?”

Tiên Hậu sửng sốt: “Thật sự có khả năng này. Nhưng nếu là người đặt cấm chế cố ý yêu cầu việc này, không thể nói tên người khác… Dù thế, Phó Liên Dao cũng không hề đơn giản đâu.”

Nhớ lại Quan Thế Đài hiện ra cảnh Phó Liên Dao bị diệt tộc không có bóng dáng yêu thú, bà lập tức trầm giọng: “Ta sẽ báo việc này cho Tiên Đế. Ninh Nhi, con và Thầm Nhi xử lý chuyện kế tiếp, ngày mai đến nơi ở Thần tộc cùng ta, không thể tiếp tục trì hoãn nữa! Hai con cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được rút dây động rừng, những người ở đây cũng tuyệt đối không được nói ra nửa chữ.”

Hai vị trưởng lão và hộ pháp, còn có Phù Ngạn, lập tức đáp lời, xin Tiên Hậu yên tâm.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới phát hiện, hành vi xúc động vừa rồi của nàng không ngờ đã khiến người khác né xa ba thước. Chỉ còn lại những người có quan hệ tương đối tốt và đáng tin của nàng và Phong Thầm.

Đến khi Tiên Hậu gấp rút rời đi, nàng mới không khỏi nói: “Thật không ngờ Phó Liên Dao lại lắc mình biến thành nhân vật mấu chốt.”

Trước kia nàng cũng cho rằng, ở nơi này, Yêu Chủ mới là kẻ lợi hại nhất, còn kẻ ban đầu cho rằng chỉ là một quân cờ thì xoay người hóa thành Boss lớn, cứ nghĩ đến là khiếp sợ.

Phong Thầm nói: “Chắc là ả ta đã cấu kết với Yêu giới.”

Hắn nhìn ra vẻ bất an của Tạ Vi Ninh, do dự một lát, cất tiếng an ủi: “Không sao. Có ta… và Tiên Đế Tiên Hậu rồi, nàng không cần lo lắng.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, nghĩ đến bọn họ cũng yên tâm hơn.

Mọi người dưới đài thấy Tiên Hậu rời đi, bắt đầu xôn xao bàn luận, cuối cùng không thể đè nén được âm thanh, không chỉ có tiên quan hỏi han mà còn có Ma tu khắp chốn cũng hỏi thăm.

Tạ Vi Ninh nói Đại trưởng lão xuống dưới giải thích, đặc biệt phải cho thấy Ma giới tuyệt đối không có suy nghĩ sẽ tấn công Tiên giới, việc này đều do Tam trưởng lão cố tình nói bậy, phá vỡ quan hệ Tiên Ma.

Đám người Đại trưởng lão cũng biết việc này quan trọng, quyết định dù cho đã từng có ý nghĩ này, nhưng bây giờ cũng phải biến thành chưa từng có.

Đoạt Kiêu thấy Ma chủ rảnh rỗi, bèn hỏi: “Chủ thượng, vậy nên xử trí Chử Vũ như thế nào? Có cần xử tử ngay luôn không?”

Tạ Vi Ninh ngẩn ra.

Nàng nghĩ rồi nói: “Không cần, giam giữ trước đã, biết đâu sau này nàng ta còn có tác dụng khác. Còn nữa, các ngươi phải tra khảo nàng ta và Tam trưởng lão trước đây đã từng làm gì, Yêu giới còn mưu đồ nào sau đó hay không, mới quyết định nên xử trí thế nào.”

Đoạt Kiêu: “Rõ!”

Chờ bọn họ đều lui xuống, Tạ Vi Ninh mới khó tin hỏi Phong Thầm: “Chử Vũ là Nhị công chúa? Chử Lôi có thể vứt bỏ nàng ta để ra tay với ngươi! Trong đầu Yêu giới đang nghĩ gì thế?!”

Phong Thầm cau mày, trầm mặc một lát: “Nhị công chúa có thể giả thành bán yêu ở Ma giới mấy chục năm, chỉ sợ nàng ta cũng chưa nhận ra mình đã không còn được Yêu Chủ coi trọng từ lâu.”

Tạ Vi Ninh được hắn soi sáng, hiểu ra: “Cũng phải nếu thường xuyên đến và ở Ma giới quá lâu, có lẽ không được hoàng tộc Yêu giới trọng dụng từ lâu rồi. Haiz, nghĩ như vậy, nàng ta cũng hơi đáng thương. Vốn dĩ ta đang nghĩ, nếu nàng ta có thể nói ra chuyện của Yêu Chủ và Phó Liên Dao, có thể lấy công chuộc tội… Ít nhất có thể giữ lại mạng.”

“Chưa chắc.”

Phong Thầm: “Nàng ta thường về Yêu giới, có lẽ cũng biết vài chuyện.”

Tâm tình nặng trĩu của Tạ Vi Ninh nghe hắn nói xong mà nhẹ bẫng, cười nói: “Ngươi nói đúng, chờ bọn Đoạt Kiêu hỏi ra sẽ biết, dù sao nếu có chuyện gì thì đến lúc đó nói sau.”

Hai người vừa nói vừa trở về, khi người chung quanh dần ít lại, Phong Thầm đột nhiên nhắc nhở: “Ngày mai sẽ đến nơi Thần tộc, chúng ta nên đổi lại.”

Tạ Vi Ninh không tình nguyện mà “Ờm” một tiếng.

Phong Thầm sững lại, cổ quái nói: “Sao nàng lại hơi thất vọng vậy?”

Tạ Vi Ninh: “Ta vốn không nghĩ gấp như vậy, ngươi nghĩ xem, mấy tiên quan kia mới bắt đầu xây nhà cửa ở ngoài Ma giới, ta còn chưa xem được nữa. Đâu ngờ chuyện xảy ra đột ngột như vậy.”

Phong Thầm: “……”

Tạ Vi Ninh thở dài: “Nếu không, ngươi cho ta thêm chút thời gian, để ta tạm biệt thân phận Ma chủ rồi hẵng đổi về.”

Phong Thầm: “… Nếu nàng thích đến thế, sau này có thể đổi lại.”

Đôi mắt Tạ Vi Ninh sáng long lanh: “Thật sao? Lúc nào cũng được à? Hay là ta muốn là được? Không cần phải có tình huống đặc biệt mới có thể đổi?”

Trong lòng Phong Thầm phức tạp: “Nàng muốn là được.”

Tạ Vi Ninh rất vui vẻ: “Được!”

Nàng nói ngay: “Nhưng vẫn phải cho ta thời gian từ biệt chứ.”

Phong Thầm bất đắc dĩ nói: “Lần trước chúng ta hoán đổi đã ngủ một ngày.”

Lúc này não Tạ Vi Ninh rất sáng suốt: “Lần sấm sét đầu tiên của chúng ta, ít nhất mất bảy ngày nhỉ? Sau đó cơn sấm sét thứ hai, hình như là ba ngày? Lần cuối chỉ còn một ngày, có phải chứng tỏ sự hoán đổi càng ngày càng thuần thục, nắm càng vững thì càng tốn ít thời gian? Lần này chúng ta đổi, lỡ như chỉ mất chưa đến nửa ngày thì sao!”

Phong Thầm: “……”

Hắn thấy ánh mắt nàng có vẻ chờ mong, hỏi: “Vậy nàng muốn khi nào đổi về?”

Tạ Vi Ninh: “Sáng mai!”

Phong Thầm: “… Quá trễ, không ổn.”

Tạ Vi Ninh: “Vậy đêm nay! À không, giờ sửu tối nay!”

Phong Thầm buồn cười nói: “Hiện tại nàng không muốn ngủ à?”

Tạ Vi Ninh nói: “Ta không còn là ta của trước đây nữa!”

Nói xong, Tạ Vi Ninh lập tức quay đầu, dẫn Phong Thầm đến mảnh đất ngoài Ma giới kia.

Trăm tiên quan hôm nay chỉ để 90 người ở lại, mười người kia thì ở bên dưới đài đối luyện lúc nãy. Lúc này đám tiên quan bên ngoài vẫn chưa biết đài đối luyện đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang nghiêm túc làm việc.

Lúc Tạ Vi Ninh đến, chúng tiên quan chỉ thoáng chào hỏi bọn họ, rồi tiếp tục vùi đầu vào việc của mình.

Thấy từng tòa lầu cao được dựng lên trong tay bọn họ, con đường cũng cực giống kỹ thuật hiện đại, quét từng lớp phủ mặt đường, Tạ Vi Ninh có cảm giác thỏa mãn sâu sắc.

Phong Thầm nhìn một lúc lâu, nhíu mày khó hiểu: “Vì sao nàng cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này như vậy?”

Tạ Vi Ninh nói: “Ngươi không hiểu rồi, nhưng ta cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Chỉ là hứng thú của mỗi người khác nhau, ngươi không hiểu nhưng vẫn tôn trọng là được rồi. Như việc ngươi thích tu luyện, nhưng ta lại không thích đấy.”

Nếu ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy hứng thú như vậy, nhiều lắm là tự trồng đủ loại tỏi trên ban công.

Nhưng tới nơi này, mọi chuyện không như thế, tương đương với việc thay thế những điều khác, trở thành hoạt động giải trí của nàng hiện tại. Chỉ cần tự động não ra ý tưởng, người bên dưới có thể làm theo, xây dựng căn nhà độc đáo, nhìn thấy Ma giới từng trống vắng dần đông đúc thú vị, chẳng phải sẽ khiến người ta vui vẻ sao? Giống như nàng đã biến những chuyện chỉ có thể tưởng tượng thành thật, vui đến mức nằm mơ cũng không vui được thế!

Lúc nói chuyện, Tạ Vi Ninh bỗng nhiên ngó đến cách đó không xa, sau vách núi đá có mấy cái đầu đang thập thò.

Nàng vừa ngẩng đầu nhìn sang, mấy cái đầu kia đột nhiên rụt về.

Ể? Tạ Vi Ninh: “Ngươi thấy không?”

Phong Thầm trầm ổn nói: “Thấy. Là mấy Tiên tu, chắc đều là đỉnh Huyền Tiên, thông qua được khảo nghiệm của Bất Ngự Môn, ắt hẳn có chút bản lĩnh.”

Tạ Vi Ninh thầm nói: “Chẳng lẽ chỗ này còn có Tiên tu không thuộc Tiên cung à?”

Tạ Vi Ninh xoay đầu, ra hiệu bằng ánh mắt, Phong Thầm nhàn nhạt đáp lời.

Bên kia, các Huyền Tiên rụt đầu về đang khẽ nói: “Vừa rồi hình như là Đế Nữ?”

Một người nói: “Còn có Ma chủ.”

Nói rồi thò đầu nhìn thoáng qua, thấy bên kia chỉ còn tiên quan, mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Bọn họ đi rồi. Quả nhiên, có tiên quan và Đế Nữ, Ma giới không còn đáng sợ như trước, chắc Ma chủ cũng ngại Đế Nữ mới không ra tay với chúng ta.”

“Ôi, không ngờ chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.” Nữ tu nói, “Nhưng nay đã bị phát hiện, hay là hôm nay bỏ đi? Mấy ngày nữa chúng ta đến tiếp?”

Người khác nói: “Không được, không phải chúng ta đã quan sát rồi sao. Mấy ngày nay, các tiên quan liên tục ra vào, tuy không biết lý do, nhưng có những tiên quan kia ở phía trước, Phùng Ma Môn sẽ không canh gác nghiêm ngặt, như vậy chúng ta mới có cơ hội lẻn vào. Nếu chúng ta đã quyết định mạo hiểm, sao lúc này lại chùn bước…”

“Các ngươi muốn mạo hiểm gì thế?”

Một giọng nam xa lạ chợt xuất hiện sau lưng đám người.

Các Huyền Tiên lập tức sởn tóc gáy, nháo nhào tụ tập lại, vừa quay đầu nhìn vừa lui về phía sau, vừa thấy liền hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch: “Ma chủ!”

“Ngươi… Ngươi không phải với Đế Nữ…”

“Với Đế Nữ làm sao?”

Một giọng nữ xa lạ cũng vang lên từ phía sau bọn họ.

Các Huyền Tiên tức khắc giống như hamster xù lông, hốt hoảng quay đầu nhìn thấy Đế Nữ, hãi hùng khiếp vía. Họ bị tấn công hai phía, bị dọa đến hồn phi phách tán, run giọng nói: “Đế Nữ! Không phải, bọn ta… bọn ta đi ngang qua xem thử, thấy bên này có tiếng động rất lớn còn có tiên quan, nên tò mò, không muốn làm gì hết!”

Một Thượng tiên một Ma chủ, dù cho bọn họ lá gan to gấp đôi, cũng không dám tỏ ra cứng rắn lúc này.

Tạ Vi Ninh: “Có thể ra Bất Ngự Môn, còn có can đảm vào đây, trên người rất sạch sẽ, không có dấu vết bị thương, đủ để chứng minh bản lĩnh của các ngươi.”

Nàng thắc mắc hỏi: “Bây giờ các ngươi sợ gì đấy?”

“Sợ… Sợ ngài đấy.” Huyền Tiên thảm thiết nói, “Đã bị ngài nhìn thấu, càng thêm sợ hãi.”

Tạ Vi Ninh bị chọc cười, cách đám người, nàng nói với Phong Thầm: “Xem ra mặt của ngươi rất đáng sợ.”

Phong Thầm đen mặt, nhưng không biết nên phản bác thế nào, khí thế trầm thấp thêm mấy phần.

Các Huyền Tiên: “???”

Bọn họ không hiểu, Ma chủ và Đế Nữ đang tán tỉnh nhau kiểu gì, mà nói xong thì mặt Đế Nữ liền khó coi… với bọn họ quả thực là tai bay vạ gió đó nha!

Mấy người lập tức hô lớn: “Xin Ma chủ và Đế Nữ tha mạng! Bọn ta sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không đến nữa!”

“Này, không cần sợ hãi như vậy.” Tạ Vi Ninh nói, “Bọn ta chỉ tới hỏi một chút, không muốn ra tay. Nói thử xem, rốt cuộc các ngươi tới đây để làm gì?”

Các Huyền Tiên bắt đầu do dự.

Tạ Vi Ninh thuận miệng nói: “Nếu không nói các ngươi mới có chuyện.”

Mấy người lập tức đáp: “Muốn đến Ma giới tìm Hắc Thạch! Nhưng từ nay về sau bọn ta tuyệt đối sẽ không đến nữa…”

“Hắc Thạch?” Tạ Vi Ninh nghe đến đó, ngắt lời, “Thế nào? Hiện giờ không mua được Hắc Thạch ở ngoại giới, các ngươi mới nghĩ đến Ma giới tìm thử?”

“… Phải.” Một người trong đó thấy Ma chủ thật sự không nổi giận, dường như rất dễ nói chuyện, dũng cảm nói, “Muốn đến Ma giới xem thử, bởi vì trước kia Ma giới vô chủ, Phùng Ma môn cũng không có ai canh giữ, người ngoài có thể tùy ý ra vào, nhưng hiện tại … Cũng chỉ muốn thử một chút, có thể tìm được chút bóng dáng Hắc Thạch ở bên ngoài Ma giới hay không.”

Lời bào chữa này, Tạ Vi Ninh không tin.

Nàng nghĩ lại, hỏi tiếp: “Hắc Thạch bên ngoài bán bao nhiêu linh thạch?”

Một người nói: “90 vạn nhỉ?”

Tạ Vi Ninh ngạc nhiên.

Sắc mặt Phong Thầm cũng trở nên quỷ dị.

Một người khác ngẫm lại nói: “Không đúng, hẳn là 100 vạn? Lúc trước đi ngang qua khu đấu giá đã nhìn thấy.”

Nữ tu lại bổ sung: “Không đâu, đó là chuyện cũ rồi, hai ngày trước khi xuất phát, không phải đã nhìn thấy cửa hàng trân bảo lấy giá khởi điểm là 100 vạn để thu mua Hắc Thạch ở bên ngoài sao?”

“… Hắc Thạch 100 vạn cỡ nào thế?” Tạ Vi Ninh hỏi.

Nữ tu vẽ ra một viên: “Cỡ như vậy.”

To bằng một trái bóng thôi!

Tạ Vi Ninh nén khóe miệng xuống, giọng điệu nâng cao: “Hắc Thạch bên ngoài gần như vô giá rồi nhỉ?”

Các Huyền Tiên chần chờ nói: “… Cũng đúng.”

Tạ Vi Ninh: “Cho nên các ngươi tới tìm Hắc Thạch?”

Mấy người nói không chắc chắn: “… Chắc là thế?”

Tạ Vi Ninh lập tức nói: “Khéo thật, sau này Ma giới cũng dự tính bán Hắc Thạch ra ngoài. Nhưng mà mọi người đều biết, Hắc Thạch không khác gì kỳ trân dị bảo, nó càng hiếm thì pháp bảo làm ra mới có thể phát huy tác dụng. Còn phải dựa vào con người, luyện khí sư có thể sử dụng Hắc Thạch để hoàn thành pháp bảo tăng thêm mấy bậc, nhưng cũng chỉ có thể mạnh hơn bậc ban đầu một chút. Cho nên vật liệu Hắc Thạch mới đắt hơn cả pháp bảo.”

Đám người nghe như chìm trong sương mù, nhưng vẫn nghe hiểu chuyện Ma giới muốn bán Hắc Thạch.

Tạ Vi Ninh: “Nhìn thấy các tiên quan ở phía xa không?”

Mấy người đáp: “Thấy.”

Tạ Vi Ninh nói to: “Bọn họ chính là biểu tượng cho sự hợp tác của Ma giới và Tiên giới! Tiên giới đã cho thuê miếng đất ngoài Ma giới này. Ngày sau nơi này sẽ xây Phùng Ma trấn, cái tên này ai cũng dễ hiểu, nhưng trong trấn sẽ bán những thứ các ngươi khó mà tưởng tượng! Có rất nhiều pháp bảo liên quan đến Hắc Thạch! Không chỉ thế, còn có khách đi3m, tửu lầu, về sau Ma giới cũng sẽ mở cửa như Tiên giới.”

Các Huyền Tiên há hốc mồm.

Tạ Vi Ninh nói: “Chờ nơi này hoàn thành tu sửa, bọn ta sẽ thông báo việc này ra ngoài cùng với Tiên giới. Đến lúc đó, các ngươi có thể quang minh chính đại đến mua Hắc Thạch rồi. Yên tâm, giá cả sẽ hợp lý hơn bây giờ rất nhiều.”

Đám người mừng rỡ tột cùng: “Đây là thật à?!”

Tạ Vi Ninh: “Tất nhiên là thật, hơn nữa không chỉ là Hắc Thạch, còn bán pháp bảo có Hắc Thạch làm vật dẫn, giá cả sẽ ưu đãi hơn rất nhiều so với giá gốc của Hắc Thạch. Đủ loại pháp bảo, mang đến các lựa chọn thích hợp cho mỗi khách hàng lui tới!”

Giọng nói của nàng khẩn thiết: “Nếu hôm nay có duyên gặp các vị, vậy dứt khoát tặng cho các ngươi một lệnh bài.”

Nàng nói rồi duỗi tay triệu hồi một lệnh bài trống, dùng pháp thuật khắc ba chữ Phùng Ma trấn và đưa cho bọn họ.

“Lúc Phùng Ma trấn chính thức mở ra, các ngươi đến đây có thể dùng lệnh bài này để mua với giá 90%.”

Nữ tu không thể khống chế mà “Ôi” một tiếng.

Huyền Tiên còn lại run giọng nói: “Ma chủ, thế này, sao thích hợp…” Bọn họ và Ma giới không có bất kỳ quan hệ nào, cũng không có quan hệ với Tiên cung, chỉ là một Huyền Tiên bình thường. Ma chủ sao lại tốt đến thế! Trước đó bọn họ còn nghĩ vào Ma giới trộm Hắc Thạch, chuyện này làm cho bọn họ thật xấu hổ!

Tạ Vi Ninh nói: “Gặp nhau tức là duyên. Không có gì không thích hợp.”

Nàng nhét lệnh bài vào lòng một người đứng đầu trong đó: “Sau khi các ngươi trở về, quảng bá với càng nhiều người là được. Ngày sau thường tới nha.”

Mọi người liều mạng gật đầu, cảm động đến mức rơm rớm nước mắt: “Nhất định nhất định! Chờ Phùng Ma trấn mở ra, bọn ta nhất định sẽ đến!”

Cuối cùng còn nói: “Phải mở thật sớm đấy!”

Tạ Vi Ninh trịnh trọng đồng ý: “Nhất định!”

Hai bên vô cùng thỏa mãn mà chia tay nhau.

Tạ Vi Ninh nhìn Phong Thầm, ánh mắt lấp lánh nói: “Chúng ta sắp giàu to.”

Phong Thầm phối hợp nói: “… Ừm.”



Đến đêm, Tạ Vi Ninh nhớ ra một canh giờ nữa sẽ phải đổi lại với Phong Thầm, ngồi trong phòng nghĩ ngợi, cảm thấy hiện tại chán quá không có gì làm, nhưng cũng không muốn đổi về nhanh như vậy, trải nghiệm này quá nhiều mới mẻ.

Nghĩ thế, nàng chợt nhớ tới một chuyện.

Mệnh hồn kia, hình như đã lâu nàng chưa đến thăm nó.

Tạ Vi Ninh ngồi xếp bằng trên giường đả tọa, nhắm mắt vào Thần phủ.

Cảm ứng chủ nhân trong cơ thể, mệnh hồn nháy mắt xuất hiện trước mặt nàng. Khi thấy “chủ nhân” tuy cùng một người nhưng lại có cảm giác khác lạ, mệnh hồn ngây người hồi lâu.

Tạ Vi Ninh cười vẫy tay: “Đã lâu không gặp.”

Nàng nói rồi đang định vươn tay ra bắt tay với mệnh hồn, thì thấy mệnh hồn kia lui vài chục bước, chớp mắt lại biến mất.

“……”

Tạ Vi Ninh vừa định cảm thán, sao mệnh hồn này vẫn cứ thẹn thùng thế nhỉ, thì sau đó lại thấy mệnh hồn đã trở lại.

“Ồ?” Nàng kinh ngạc, mệnh hồn mang dáng vẻ Phong Thầm nắm ngón tay nàng bằng cả hai tay, sắc mặt lạnh nhạt, rất mực nghiêm túc.

Tạ Vi Ninh: “???”

Mới không gặp bao lâu, sao mệnh hồn Phong Thầm trở nên kỳ lạ như vậy!

Mệnh hồn làm xong động tác, còn bình tĩnh đứng yên nhíu chặt mày nhìn nàng, tựa hồ đang chờ xem nàng còn hành động nào không.

Tạ Vi Ninh chớp mắt, lại vươn tay nắn nắn mu bàn tay của mệnh hồn.

Mệnh hồn không dao động.

Tạ Vi Ninh thử nói: “Vậy xoay một vòng đi?”

Mệnh hồn: “……”

Tạ Vi Ninh thấy sắc mặt nó khó coi, lập tức nhéo mặt nó như đang bóp búp bê vải, cười tủm tỉm: “Đáng yêu quá.”

Mệnh hồn trợn to mắt, đẩy nàng ra, đảo mắt lại biến mất.

Tạ Vi Ninh chờ mãi không thấy mệnh hồn xuất hiện, liền biết nó thật sự không ra nữa.

“Haiz.” Nàng không khỏi nói, “Lá gan cũng không lớn được bao nhiêu.”

Còn tưởng rằng những ngày Phong Thầm trở về, mệnh hồn có thể lợi hại hơn nhiều.

Tạ Vi Ninh nhìn chung quanh một vòng, thấy Thần phủ đã bớt đi sương máu rất nhiều, trong lòng biết ma hạch không còn ảnh hưởng nhiều đến Phong Thầm nữa, hơn nữa Thần tộc đọa ma đã chết, ma hạch ắt hẳn cũng trở nên an phận.

Nàng đi tới, vô thức đi vào viện trung tâm của Thần phủ, sau một thời gian dài, chợt cảm thấy như đã cách một đời.

Cây khô trong viện vẫn còn ở đó, trông càng có cảm giác hiu quạnh.

“Thần phủ của Phong Thầm trông thật thê lương…”

Khác hẳn Thần phủ nàng nhìn thấy trong cơ thể Đế Nữ.

Tạ Vi Ninh đột nhiên dừng lại quay đầu, cẩn thận quan sát cảnh sắc trong viện, rồi ngẩng đầu nhìn cây khô.

Tại sao trông cảnh này giống như… trong giấc mộng kia, nơi viện tử mà nàng  thường gặp thiếu niên Phong Thầm?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện