Trận so tài Đại hội tiên phẩm xem như đã thực sự kết thúc, lúc Tạ Vi Ninh theo tiên quan về đại điện, nhìn thấy Phong Hành Tiên tôn và một Tiên tôn khác lên đài đấu pháp kết thúc trận đấu cuối cùng.

Rất nhiều người vẫn biểu lộ sự vui sướng trên mặt, một là vì Đại hội tiên phẩm lần này có thể nói là ngoạn mục xưa nay chưa từng có, tuy nửa chừng có việc ngoài ý muốn nhưng cũng đã kết thúc thuận lợi. Bọn họ đã đi xem rất nhiều, đều cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá. Hai là Đại hội tiên phẩm kết thúc viên mãn cũng có nghĩa bắt đầu từ đêm nay sẽ có hội đèn lồ ng Tinh Hỏa, hai ngày này các cửa hàng quán nhỏ của Tiên giới đều sẽ giảm giá lớn, hội đấu giá cũng sẽ bắt đầu lấy ra những vật thượng hạng dưới đáy hòm từ đêm nay. Trông đâu đâu cũng khắp chốn mừng vui, khiến người ta vui lây.

Nhưng cũng bởi vì thấy người khác đều rất bình thường, Tạ Vi Ninh mới càng cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi tiến vào đại điện, nàng thấy ngoại trừ Tiên Đế Tiên Hậu còn có hai lão Tiên tôn, Phong Vũ và Phù Ngưng cùng với Phó Liên Dao. Tất cả người hầu đã lui ra, nhìn có vẻ là chuyện quan trọng nhưng lại không lớn.

Tiên Hậu vẫy tay với nàng: “Ninh Nhi, con tới đây một chút.”

Tạ Vi Ninh bước lên hỏi: “Đây là…đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa hỏi xong, nét mặt mỗi người đều khác biệt, có vẻ như rất phức tạp.

Tiên Đế nói: “Không có, con đừng áp lực. Việc này chủ yếu liên quan đến kiếm pháp mà con sử dụng trên đài đấu pháp, bộ kiếm pháp đó cực kỳ quan trọng với Phong thúc và dì Ngưng của con, mấy người bọn ta cũng có chút quan tâm, mới muốn gọi con đến đây hỏi vài câu.”

Tạ Vi Ninh ngẩn ra, nàng không nghĩ tới hóa ra là liên quan đến kiếm pháp đó của nàng. Vậy chẳng phải nó liên quan đến Phong Thầm sao? Nhưng sao có thể nói ra việc này? Bọn họ muốn hỏi điều gì? Nghe những lời này, hình như bọn họ biết bộ kiếm pháp này, nhưng lại không biết kiếm pháp này liên quan đến Phong Thầm?

Tiên Đế nói xong, cùng Tiên Hậu và Tiên tôn nhìn về phía Phong Vũ.

Chung quy việc này quan trọng với hai người nhất, bọn họ cũng chỉ là người ngoài, bởi vì là bạn bè lâu năm, tốt xấu gì cũng nhìn thiếu niên kia sinh ra và lớn lên, mới không khỏi quan tâm.

Phong Vũ và Phù Ngưng thấy tầm mắt của người khác, dù trong lòng không muốn thế nào, cũng không thể không hỏi.

Trong mắt bạn bè lâu năm, việc này xác thật vô cùng quan trọng đối với bọn họ, hôm nay nhìn thấy kiếm pháp hiện thế lần nữa, không hỏi mới lộ ra sự bất thường.

Hơn nữa, trong lòng hai người đều đang khiếp sợ, tại sao kiếm pháp này xuất thế, cho nên trước đó đã suy nghĩ, mời Đế nữ tới hỏi trước mặt đám người.

Phù Ngưng miễn cưỡng hỏi: “Ninh Nhi, con có được kiếm pháp kia từ đâu thế?”

Phong Vũ bổ sung: “Theo lý mà nói, tu luyện pháp thuật dựa vào cơ duyên và bản lĩnh, bọn ta không nên hỏi đến, nhưng kiếm pháp này… thật sự liên quan đến nhà bọn ta. Năm đó con còn quá nhỏ, chưa đến năm tuổi, có thể không nhớ rõ chuyện bên trong… Chậc. Việc này cũng là nỗi đau trong lòng của ta và dì Ngưng con, trăm năm qua không muốn nhắc lại. Mỗi một câu nhắc đến, trong lòng sẽ đau đớn tột cùng, đêm cũng không ngủ được. Bọn ta thật sự không muốn nhắc lại, nhưng hôm nay nhìn thấy chiêu kiếm của con lại cảm thấy, cảm thấy lỡ như…”

Hai người thở ngắn than dài, đau đớn đến nỗi không nói ra được những từ đó, hơn nữa sắc mặt xác thật không ổn, Tiên tôn bên cạnh không nhịn được mà an ủi vài câu.

Tạ Vi Ninh thầm kinh ngạc do dự, nàng biết bọn họ là phụ mẫu của Phong Hành Tiên tôn, trở về thân thể Đế nữ đã nhiều ngày không thể không biết gì cả. Nhưng sao bọn họ lại có quan hệ với Phong Thầm?… Phong? Không phải chứ?!

Nàng xem như vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, qua một lát thấy cảm xúc hai người ổn định, lo lắng hỏi: “Phong thúc dì Ngưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chiêu kiếm này của con có điều gì không đúng sao?”

Phù Ngưng đỡ Phong Vũ nói: “Ninh Nhi con nói đi, kiếm pháp này của con là… học từ người khác, hay là nhặt được sách quý nào đó?”

Trong ánh mắt của mọi người, mi tâm Tạ Vi Ninh hơi căng chặt như đang suy tư điều gì, sau đó nói: “Thực ra con cũng không rõ lắm.”

Nàng quả thực học từ người khác, nhưng từ đầu đến cuối Phong Thầm chưa từng tiết lộ điều gì, cũng không chủ động nói nàng kể ra. Cho dù trước đây hắn cũng là người có tay có chân còn có miệng, có thể có quan hệ với Tiên giới, nhưng hắn vẫn luôn là Ma Tôn, sao bây giờ nàng có thể vạch trần hắn chứ?

Tạ Vi Ninh dừng một chút rồi nói: “Mọi người cũng biết trước kia con đã trải qua Tử Lôi, lần đầu tiên không phải ở cạnh Ma giới sao?”

Sắc mặt Phong Vũ và Phù Ngưng đột nhiên hơi vi diệu.

“Vào lần đầu tiên đó, con tới một nơi nhìn thấy một cục đá…… không rõ là gì, sau khi vô tình nhặt lên thì nó liền biến mất.” Tạ Vi Ninh trầm ổn nói, “Lúc ấy con chưa cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy có thể đã nhặt được thứ gì đó hay ho, kết quả dẫn Tử Lôi tới. Sau khi Tử Lôi giáng xuống, con tỉnh lại liền phát hiện thứ giống cục đá kia đã ở trong thức hải.”

Tiên tôn nghe thấy, trong lòng cảm thán cơ duyên vạn vật trên thế gian này quả thực rất kỳ diệu, cũng đoán ra được một chút, hỏi: “Nếu lão phu không đoán sai, kiếm pháp kia… là học từ tảng đá đó!”

Tạ Vi Ninh gật đầu nói: “Tiên tôn nói không sai. Sau lần Tử Lôi đầu tiên, cục đá đã hiện ra một đoạn công pháp ngắn trong thức hải của ta, nhưng không đầy đủ. Hơn nữa ta tu luyện cũng vận dụng không ổn lắm, chỉ học được hai chiêu đầu. Tiếp đó ta thăng lên Thượng tiên lại dẫn Tử Lôi tới, lần này, cục đá trong thức hải mới hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra chi tiết toàn bộ chiêu kiếm, ta mới có thể tiếp tục học được thuận lợi. Kiếm pháp này đến đây theo cách như vậy. Cho nên mọi người hỏi ta học từ người khác hay là học theo sách quý, ta cũng không biết nên nói như thế nào.”

Nàng nói vô cùng chân thật, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, từ nào cũng rõ ràng hợp lý. Mọi người nghe cũng cảm thấy đúng sự thật, không có gì đáng ngạc nhiên. Thứ gọi là cơ duyên, xác thật là vậy, nhiều năm qua bọn họ cũng có vài cơ duyên, cũng mơ hồ bí ẩn như thế.

Tiên tôn thở dài: “Đế nữ kể lại rõ ràng như vậy, thật sự rất tin tưởng bọn ta. Đứa nhỏ này, nói với chúng ta như vậy cũng thôi, đừng kể câu nào với người khác đấy, càng không được nói rõ ràng như vậy. Nhớ là phải đề phòng mọi chuyện sau này.”

Tạ Vi Ninh đồng ý, hỏi: “Vậy kiếm pháp này rốt cuộc không đúng chỗ nào? Vì sao dì Ngưng và mọi người đều có phản ứng này?”

Nàng dời mắt về phía Tiên Đế Tiên Hậu, đến gần dò hỏi: “Phụ đế, Mẫu hậu? Về sau con vẫn được học kiếm pháp này chứ?”

Tiên Đế Tiên Hậu đang định mở miệng nói chuyện, Tiên tôn bên cạnh lại nhịn không được mà nói trước: “Đứa nhỏ ngốc này, nói bậy gì thế? Đây là cơ duyên của người, vốn thuộc về người, đương nhiên có thể học và phải học. Không chỉ phải học, còn phải phấn đấu học thật tốt và hoàn hảo. Đừng không thích tu luyện như trước, bằng không kiếm pháp này ở trong thức hải của người, lão phu sẽ cảm thấy phí phạm của trời!”

Phù Ngưng dựa vào Phong Vũ, cúi đầu lẩm bẩm đầy khó hiểu: “Sao có thể, sao nó còn giữ lại công pháp vào cục đá? Nó còn giữ lại vật này, vì sao… vì sao không nói với chúng ta?”

Phong Vũ vòng tay ôm lấy bà, nắm cánh tay thật chặt, lặng lẽ nhắc nhở.

Tiên tôn vừa mở miệng đã nói không ngớt, như thể liều mạng chào hàng bộ kiếm pháp này, sợ rằng nếu Tạ Vi Ninh không vui sẽ bỏ mặc không học, liền nói: “Kiếm pháp này do một thiếu niên thiên tài sáng chế, người không biết đến mười lão phu cũng không sánh bằng thiên phú của người đó.”

Lão nói rồi nhớ ra điều gì, thận trọng ngó sang phụ mẫu Phong Hành Tiên tôn, thấy bọn họ không còn đau khổ như trong quá khứ, hỏi một câu: “Phong Vũ, Phù Ngưng. Nếu Đế nữ đã có duyên với kiếm pháp này, lão phu cảm thấy có phải nên để con bé biết một chút nội tình hay không? Nếu không, có một số việc sẽ biến mất theo năm tháng, cũng không ghi chép lại bao nhiêu, chẳng lẽ hai người nhẫn tâm đ ến vậy sao?”

Phong Vũ và Phù Ngưng nhìn nhau, không biết hai người đang nghĩ gì, tựa hồ đã nghĩ thông suốt, một người liền nói: “Lão nói không sai. Chỉ là ta muốn bình ổn tâm tình thôi, nhờ Tiên tôn nói trước.”

Lúc này Tiên tôn mới nói tiếp, vẫn kiêng dè cảm xúc của bọn họ: “Tóm lại, thiếu niên này trời sinh tiên thể giống người, sinh ra đã là chân tiên, trông rất thông tuệ, không khóc không quậy không ồn. Một năm sau khi sinh ra, nhận được linh khí đất trời, chưa đầy một tuổi đã tu luyện đến Huyền Tiên, khiến người khác hâm mộ không thôi. Năm người đó mười tuổi đã vào cảnh giới Thượng tiên, thật sự không thể không hâm mộ.”

“Từ khi biết nói biết chữ, người đó chỉ tập trung vào tu luyện, thiếu niên lão thành*, không hề thích vui chơi, dường như sinh ra chỉ hứng thú với tu luyện, lúc còn rất nhỏ đã thích bế quan tu luyện, cầm được sách quý có thể đọc đến mấy tháng. Khi đó hắn không thích tiếp xúc với người khác, bọn ta nghĩ tuổi còn nhỏ nên để mặc, chờ ngày sau lớn lên, vừa xuất hiện là có thể vang danh khắp tứ giới. Đáng tiếc, ngay khi thiếu niên vừa sáng chế kiếm pháp này để bọn ta xem, muốn vào bí cảnh rèn luyện một lần, kết quả, trời đố kỵ người tài…”

(Ji: *少年老成 – chỉ người còn trẻ nhưng rất chững chạc và vững vàng)

Tạ Vi Ninh chần chờ: “Trời đố kỵ người tài?”

“Thôi, việc này vẫn nên để ta nói.” Phù Ngưng lau sạch nước mắt, thấp giọng nói, “Việc đã đến nước này, cũng không thể giấu giếm. Lúc ấy con còn quá nhỏ, Phong Hành cũng thế, sau đó đã xảy ra tai nạn, bọn ta khóa miệng không nói, đám Tiên tôn cũng quan tâm cảm xúc của bọn ta mới không nhắc lại.”

“Thiếu niên trong lời Tiên tôn ban nãy chính là đứa con đầu lòng của bọn ta, huynh trưởng của Phong Hành. Bộ kiếm pháp này của con do nó sáng chế độc nhất vào năm đó.”

Tạ Vi Ninh hơi hé miệng.

“Khi đó, khi đó người ấy mới mười tuổi sao?” Nàng vội vàng nói, “Nhưng xác thật con không mấy ấn tượng, có lẽ đã qua quá lâu rồi…”

Sắc mặt Phù Ngưng đầy nặng nề: “Xác thật đã qua rất lâu rồi, con không có ấn tượng cũng rất bình thường. Nhiều năm như vậy vừa nhắc tới việc này bọn ta liền đau lòng, sau khi thấy con và Phong Hành dần lớn lên cũng quên đi đứa bé kia. Nghĩ rằng thuở nhỏ các con ít giao lưu, không nhớ cũng tốt, nên mới không nói với các con, kẻo tăng thêm bi thương.”

Tạ Vi Ninh ngạc nhiên nói: “Hóa ra là vậy.”

Phù Ngưng thở dài nói: “Đứa bé kia sinh ra đã kiêu ngạo, tu luyện đối với nó cực kỳ đơn giản nên có chút tự phụ, mới gặp phải tai nạn không đáng có như vậy, ngẫm lại cảm thấy hổ thẹn… Chư vị, bọn ta thân là phụ mẫu, cũng không muốn người ngoài cứ mãi bàn tán chuyện này. Mọi người hẳn cũng biết lời nói gièm pha rất đáng sợ. Người như nó chỉ nên giữ lại những ký ức tốt đẹp khí phách nhất, mong về sau đừng ai nhắc lại nữa.”

Mọi người thấu hiểu mà đáp lời.

Trong lòng Tạ Vi Ninh tràn đầy khó hiểu, muốn hô lớn tại chỗ: Mau nói đã xảy ra tai nạn gì, sao mới nói một nửa lại ngưng rồi! Rốt cuộc có chuyện gì khó nói thế!

Nhưng không còn ai nói thêm nữa.

Phong Vũ lộ vẻ mặt cầu xin: “Hiện giờ, bọn ta cũng không ngờ đứa bé kia trước khi đi còn lặng lẽ để lại dấu vết trên thế gian. Bộ kiếm pháp này e là thứ duy nhất có thể chứng minh nó từng sống trên đời này. Ninh Nhi có thể nói với bọn ta về nội dung kiếm pháp không? Bọn ta thật sự là phụ mẫu…”

Đúng lúc này, Phó Liên Dao vẫn luôn an tĩnh tiến lên khuyên giải: “Phong Vũ, huynh nên nghĩ thoáng một chút. Ban đầu đứa bé kia nguyện ý giữ kiếm pháp vào tảng đá, rồi phân tán lưu lạc khắp tứ giới, có lẽ muốn để người có duyên ngày sau gặp được và cởi bỏ. Huynh xem, thậm chí nó còn biết để lại cấm chế, cần người có duyên thăng đến Thượng tiên mới học được hoàn toàn. Trước đây đứa bé là cảnh giới Thượng tiên, trong lòng cũng đã có chủ kiến rồi.”

“Nếu nó đã nghĩ như vậy, hiện tại hai người muốn lấy đi nội dung kiếm pháp, chẳng phải sẽ đối lập với suy nghĩ ấy sao? Cơ duyên cũng là của Ninh Nhi, nào có đạo lý truyền lại cơ duyên của mình cho người khác. Ta thấy nên để kiếm pháp giữ nguyên đặc tính, vốn dĩ chỉ có một mình con bé biết, như thế sau này để Ninh Nhi học thành và khiến kiếm pháp hiện thế, cũng coi như đã được kế thừa rồi. Hai người nói có phải không?”

Phong Vũ và Phù Ngưng lập tức cứng đờ.

Phù Ngưng vịn vào tay Phong Vũ, bất giác siết chặt.

Trước mắt bao người, Phó Liên Dao nói rất hợp tình hợp lý: Cơ duyên của người khác, cho dù là phụ mẫu cũng không lý nào mà cướp lấy, hơn nữa bản thân người đó cố ý truyền ra ngoài, càng không có lý nào mà đòi lấy về. Nếu càng cưỡng cầu, ai cũng sẽ cảm thấy bọn họ có mưu đồ.

Không được, tuyệt đối không được, bọn họ há nào lại có hình tượng như thế?

Phong Vũ chỉ đành nở một nụ cười: “Liên Dao nói không sai, do ta nhất thời nóng vội mà không nghĩ tới điều này.”

Tạ Vi Ninh nhìn sang Phó Liên Dao một cái, bà nở một nụ cười nhạt với nàng.

Nếu đã hỏi ra nguyên do của kiếm pháp, đối với bậc trưởng bối cũng xem như đã kết thúc, xem như sáng tỏ sự tiếc nuối.

Ra khỏi đại điện, Phong Vũ và Phù Ngưng bước về phía Tiên phủ của Phong Hành.

Phù Ngưng oán giận nói: “Sao hôm nay Phó Liên Dao tỉnh táo như vậy, cứ nhằm ngay lúc đó mà nói! Chúng ta là phụ mẫu của Thầm Nhi, lấy về thì thế nào? Chỉ muốn có nội dung mà thôi, cũng không nói không để nàng ta học!”

Phong Vũ không cảm thấy lạ: “Từ trước đến nay muội ấy có quan hệ tốt với Đế nữ, trong quá khứ đều nói chuyện giúp Đế nữ.”

Phù Ngưng tức giận: “Kiếm pháp Quy Khư Phi Minh đó được Thầm Nhi sáng chế lúc dùng thần kiếm, kiếm xuất rồng lượn, tiếng rầm bốn phương, chém hết yêu tà, dùng thanh kiếm Thái Diễm Nhược Hư mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của kiếm pháp! Nếu chúng ta lấy kiếm pháp về, giao cho Phong Hành học tập, phối hợp cùng thần kiếm chẳng phải có thể vô địch thiên hạ sao? Sao lại để cho Đế nữ có được! Nàng ta có tài đức gì chứ!”

Phong Vũ: “Bỏ đi, chẳng qua chỉ là sáu chiêu thức của nhóc con mười tuổi mà thôi, nghe nàng nói tựa như kiếm pháp không ai địch nổi vậy. Chẳng qua là vì thiên tài mất sớm mới khiến kiếm pháp này khắc sâu trong lòng chúng ta như vậy. Đế nữ chỉ học tập, có thể làm được gì chứ? Con của ta không thắng nổi một con nhóc hay sao? Nàng đừng quên thứ mà Phong Hành học cũng là tuyệt phẩm.”

Tuy ngoài miệng hai người nói trấn an bản thân, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.

Đúng vậy, chỉ có sáu chiêu thức, còn do một thiếu niên sáng chế, nhưng không lấy về cũng không biết cụ thể đó là gì, cảm thấy cực kỳ khó chịu, như thể đã bỏ lỡ điều gì đó.

Phù Ngưng bỗng nói: “Đế nữ nhặt được ở vùng ranh Ma giới, chàng nói…”

Phong Vũ: “Lúc ấy nó chết ở Ma giới, vị trí này rất bình thường.” Cũng bởi vì như vậy, bọn họ mới không cảm thấy có vấn đề gì.

Phù Ngưng nói: “Không không không không, ta muốn nói, liệu có một khả năng hay không? Chàng nhớ lại Ma chủ kia, có phải rất giống…”

Phong Vũ trầm mặc một lúc rồi nói: “Phù Ngưng, nàng bị ma nhập rồi. Năm đó chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, nàng quên rồi sao? Huống chi, nếu Ma chủ thật sự là nó… Không thể nào, dựa vào tính tình của nó thì tuyệt đối không thể.”

Bọn họ nói chuyện ở bên ngoài, trong điện còn lại Tiên Đế Tiên Hậu cũng đang cảm thán.

“Nhưng nhắc đến, hình như ban đầu kiếm pháp kia chỉ có sáu chiêu, Ninh Nhi cũng dùng chiêu thứ sáu trên đài đấu pháp.” Tiên Hậu trầm tư nói, “Lẽ nào do ta nhớ nhầm hay sao, ta cảm thấy có vẻ Ninh Nhi sử dụng còn tài tình hơn… Phong Thầm năm đó.”

Trông có vẻ hoàn thiện hơn.

Bọn họ cũng chỉ nhìn ra chiêu thứ sáu, chủ yếu bởi vì chiêu thức đó quá rõ ràng, còn lại Ninh Nhi đều sử dụng chiêu thức khác.

Tiên Đế nói: “Nếu đứa bé kia thầm cải thiện kiếm pháp một chút cũng không lạ, người đó có bản lĩnh này. Hơn nữa, nói không chừng do Ninh Nhi tự thay đổi sau khi học xong thì sao?”

Tiên Hậu thở dài: “Phong Vũ và Phù Ngưng vẫn giữ thể diện như vậy, đã qua nhiều năm vẫn chưa nhìn thoáng được.”

“Việc này đã qua nhiều năm, bọn họ không nhìn thoáng thì chúng ta có thể nói được gì? Nàng đừng nghĩ đến bọn họ nữa. Nên nghĩ đến y đồng hạ độc đêm qua đi.” Tiên Đế nhíu mày nói, “Cấm chế ngoài Tiên phủ có thể phòng được người ngoài, y đồng kia có thể tiến vào mà không kinh động Hộ Thiên Vệ, đi lại tự nhiên trong Tiên phủ, chắc là trước đây Ninh Nhi từng cho người này ấn văn được phép tùy ý ra vào Tiên phủ. Sợ là… lúc trước cũng từng trải qua chuyện tương tự, việc này tuyệt đối không phải là chuyện mà một y đồng nho nhỏ có thể quyết tâm làm.”

“Đã phái người tra xét rồi. Trong Chúng Tiên điện, kẻ này trầm mặc ít lời, chỉ yên lặng làm việc, chăm chỉ nên được các Tiên Y đánh giá rất tốt, nhưng không đi theo Tiên Y nào, chỉ nhận nhiệm vụ không nhận sư phụ. Hai trăm năm trước hắn đã vào Chúng Tiên điện, trải qua khảo nghiệm, không có rào cản với người khác, Ninh Nhi cũng chưa từng làm gì hắn… Ninh Nhi mới hơn một trăm tuổi, như vậy xem ra, sau khi kẻ này vào Chúng Tiên điện mới bị người khác sai đi đầu độc, hoặc là có người bụng dạ khó lường, đã sắp đặt người vào từ rất sớm!”

Tiên Hậu nói rồi lại nhíu mày lắc đầu: “Không, kẻ này có tu vi thấp, sao có thể giấu được khảo nghiệm của Quan Thế đài để vào Chúng Tiên điện. Chỉ có thể là sau khi vào mới bị người kia nhắm tới, hoặc bị nắm nhược điểm nào đó, mới làm việc cho người kia? Rốt cuộc là kẻ nào vẫn luôn muốn hạ độc Ninh Nhi! Con bé còn nhỏ như vậy, chỉ mới là Thượng tiên, nếu có điều gì, tại sao không nhắm vào hai chúng ta chứ?!”

Tiên Đế đột nhiên nói: “Đêm qua ta đã sai người tra tình hình gia đình của y đồng, nhận được tin tức, hơn một trăm năm trước, phụ mẫu của kẻ này gặp tai nạn qua đời, hắn không kết đôi với ai, cũng không có con cái. Lúc trước phụ mẫu hắn vì ở bên nhau mà bất hòa với gia đình, cả hai bên đều cắt đứt quan hệ, sau khi sinh hắn ra cũng không liên lạc với người thân. Y đồng này lẻ loi một mình, rất dễ nắm thóp. 130 năm trước, cũng chỉ kém Ninh Nhi 5 năm, ta nghi ngờ cái chết của phụ mẫu hắn không bình thường, ta sẽ tiếp tục điều tra.”

“Tố Chỉ, nàng đi xem thi thể của y đồng, cẩn thận một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra điều dị thường nào đó.”

Tiên Hậu thấy ông bước nhanh rời đi, hỏi theo: “Vậy còn chàng sẽ đi đâu?”

“Quan Thế đài.”

“Chàng đến Quan Thế đài… đã qua một trăm năm, chàng muốn điều tra nguyên nhân cái chết của phụ mẫu hắn, muốn dùng phương pháp hồi tưởng Quan Thế đài sao?!” Tiên Hậu nói, “Nhưng pháp thuật này sẽ tổn hại tu vi…”

Tiên Đế dừng một chút, trầm giọng nói: “Xảy ra việc này là do chúng ta sơ suất. Thật không ngờ, thông qua khảo nghiệm còn phát sinh chuyện này. Có người ra tay với Ninh Nhi, chúng ta vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng mục đích của kẻ làm việc này, chỉ có thể là ngăn cản Ninh Nhi làm Đế nữ hoặc không thể thăng cấp! Nếu Ninh Nhi không phát hiện ra y đồng, chúng ta căn bản vẫn không biết, kẻ này ẩn nấp rất sâu, quen thuộc Chúng Tiên điện, còn có thể ra tay dưới mí mắt chúng ta… Hẳn là kẻ này có thân phận không hề thấp ở Tiên giới. Nếu đã phát hiện thì phải điều tra cho thật rõ ràng triệt để.”

Thế là một người đến Quan Thế đài, một người đi kiểm tra thi thể.

Quan Thế đài, Tiên Đế dùng phương pháp hồi tưởng trước mặt hồ Quan Thế trong suốt tựa tấm gương, sau khi thi triển pháp thuật chỉ tạo ra một vòng xoáy, thật lâu sau mới tĩnh lặng.

Ánh mắt Tiên Đế tập trung, nỗ lực chống đỡ, vào một khắc cuối cùng, chợt lóe lên hình ảnh một cái đuôi của yêu thú, trong giây lát lại biến mất.

Ông buông tay, nét mặt kinh ngạc.

Đúng vào lúc này, Tiên Hậu cũng vội vàng bước tới: “Ta kiểm tra thấy bên trong thi thể không đúng, phát hiện ra cấm chế trên xương cốt! Cấm chế chủ tớ đó cực kỳ bá đạo, bị hạ cấm chế sẽ biến thành con rối, người thường sao có thể đồng ý…… Sắc mặt chàng sao thế?”

Tiên Hậu nhìn bộ dạng của ông, không khỏi cảm thấy bất ổn.

Tiên Đế nói: “Phương pháp hồi tưởng của Quan Thế đài… không thấy rõ nguyên nhân cụ thể.”

Tiên Hậu: “Cái gì? Sao có thể?”

Tiên Đế hoang mang nói: “Trái lại chỉ thấy đuôi của yêu thú, chuyện này liên quan đến Yêu giới ư?”

Tiên Hậu: “Nhưng Quan Thế đài làm sao…… Chờ chút.”

Hai người đồng thời xoay đầu, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau: “Chuyện này còn có sự nhúng tay của Thần tộc?”

Quan Thế đài là dị bảo trong đất trời, trước đây do Thần tộc bảo vệ, sau đó giao cho bọn họ, chỉ có sự nhúng tay của Thần tộc… hoặc vật của Thần tộc mới tránh được tầm mắt của Quan Thế đài, khiến người ta không thể phát hiện ra điều gì.

Nhưng Thần tộc đã biến mất nhiều năm, sao có thể là bọn họ? Nếu là bọn họ, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn lén lút ra tay thế này.

Vậy chỉ có thể là pháp bảo mà Thần tộc để lại, có vật của Thần tộc xen vào, cùng một cấp bậc mới làm nhiễu loạn Quan Thế đài không thể thấy rõ tình hình cụ thể.

Tim của Tiên Hậu chợt đập mạnh: “Đối phương có vật Thần tộc?”

Bà bất giác nói trong vô thức: “Thần tộc, sao lại là Thần tộc?”

“Tra xét bắt đầu từ y đồng, tìm hiểu trước đây hắn đã theo ai vào Tiên phủ của Đế nữ. Nếu kẻ đó có thể biến y đồng trở thành người hầu, nhất định sẽ tiếp tục chọn những người khác, không chỉ để lại mỗi một y đồng nhỏ nhoi.”

Tiên Đế lạnh lùng nói: “Nói không chừng đối phương cũng dùng cách này để tìm những người khác, diệt cả tộc chỉ chừa một người.”

Hai người đang định rời đi, Tiên Đế bỗng hỏi: “Tố Chỉ, vì sao lúc nãy nàng nói lại là Thần tộc? Chữ ‘lại’ là có ý gì?”

Tiên Hậu hồi thần lại: “Bởi vì… Mấy ngày trước không phải đã xuất hiện bán Thần tộc sao, ta mới nói như thế.”

Tiên Đế nghe xong, im lặng một lát rồi nói: “Sắp tới nàng nghĩ vài lý do thật tự nhiên để đến Tiên phủ của Ninh Nhi hoặc gọi con bé về Tiên cung, dùng ngọc bội của nàng kiểm tra thân thể. Kẻ này có vật Thần tộc che giấu, không biết trước đây con bé có bị y đồng kia hạ độc thành công hay không, phía sau… không biết đã làm chuyện gì rồi.”

Tiên Hậu trịnh trọng nói: “Ta hiểu rồi.”



Tạ Vi Ninh rời khỏi đại điện, trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.

Những “trưởng bối” này cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, trong lòng bèn thản nhiên, nhưng nàng thì không! Nói chuyện mà cứ lấp lửng, nửa kín nửa hở!

Bị người ta chú ý và tra hỏi kiếm pháp, đương nhiên không thể gạt Phong Thầm việc này, trong lòng nàng cũng còn rất nhiều vấn đề.

Tạ Vi Ninh trở về Phù Không Đảo Tự, tìm đến chỗ ở của Ma giới được sắp xếp lần này, vừa qua khỏi đường ranh giới đã cảm nhận ma khí truyền đến. Hai Ma tu bước ra nhìn thấy nàng, kinh ngạc hỏi: “Đế nữ, sao người lại đến chỗ bọn ta vậy?”

Bọn họ cảm ứng có linh khí tới gần mới ra ngoài xem thử, sau khi nhìn rõ là ai, đều cảm thấy kinh ngạc.

Một Ma tu khác phản ứng lại, lập tức nói tiếp: “Người tới tìm Ma chủ bọn ta sao? Vừa rồi Ma chủ đã dẫn Tả Hữu hộ pháp ra ngoài, e là không về trong chốc lát được.”

Tạ Vi Ninh sửng sốt: “Ra ngoài? Bọn họ đi đâu thế?”

Ma tu vừa nghe, gương mặt tức khắc xuất hiện nụ cười đắc ý dào dạt, khà khà hai tiếng: “Tất nhiên là đi lấy tiền thắng cược, mấy trăm vạn linh thạch đấy! Đế nữ, bọn ta phải nói thêm với người vài điều, người không biết trước đó chủ thượng bảo bọn ta cược hết cho người, trận cược ba hạng đầu bọn ta cũng đặt cho người, thắng rồi ha ha ha ha ha! Cược hạng đầu, bọn ta cũng đặt cho người, thắng càng nhiều hơn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!”

Ma tu khác cũng vui vẻ cười gian. Phát tài rồi! Bọn họ đã phất lên rồi ha ha ha ha ha!

“……”

Tạ Vi Ninh hoàn toàn cảm nhận được sự vui sướng đến từ linh hồn của bọn họ, cười to đến ồn ào, thậm chí còn trông hơi giống với vai ác trong phim.

Nàng vốn cũng có một phần linh thạch trong đó, phải cầm đi xây dựng Ma giới!

Trong lòng Tạ Vi Ninh vừa cảm thấy chua xót, đột nhiên bóng đèn nhỏ trong đầu chợt sáng lên.

Hình như… trước đó nàng cũng đặt cược cho mình mà!

Nghĩ vậy, Tạ Vi Ninh không nói hai lời, nhấc chân quay đầu rời đi, chuẩn bị đến lấy tiền thắng cược, tiện thể đi tìm Phong Thầm.

Lúc nàng chạy tới, giống như bước vào hiện trường chia của, dưới đất tràn ngập túi Càn Khôn hạ phẩm.

Nếu là túi Càn Khôn trung phẩm, thì phải tự bỏ ra thêm chút tiền.

Nhìn thấy Đế nữ tới, người ở điểm linh thạch lập tức chào đón, hành lễ: “Chúng ta đang định cử người đến thông báo Đế nữ điện hạ tới nhận linh thạch, không ngờ điện hạ lại tự đến đây trước, thật sự là hiệu suất làm việc của bọn ta quá kém…”

“Không sao.”

Tạ Vi Ninh xua tay tỏ vẻ mình không để ý, sau đó bước thẳng vào trong, dừng bên cạnh Phong Thầm đang cúi đầu xem.

Phong Thầm liếc nàng một cái, tựa như không bất ngờ khi nàng đến đây: “Ngươi đến nhận linh thạch à?”

“Đúng vậy.” Tạ Vi Ninh vờ như mất mát, chua xót nói, “Các ngươi có mấy trăm vạn linh thạch, e là ta còn chưa đến 100 vạn, túi Càn Khôn ít hơn các ngươi rất nhiều……”

Còn chưa nói xong, một cái túi Càn Khôn thượng phẩm đã bị ném tới trước mặt.

Giọng nói Phong Thầm bình tĩnh: “Cầm lấy.”

Kiếp Sát và Đoạt Kiêu còn đang gom túi Càn Khôn hạ phẩm đồng thời dừng động tác, “rung rung đôi mắt*” mà ngẩng đầu.

(Ji: *ngôn ngữ mạng Trung – ý chỉ sự ngạc nhiên, quá bất ngờ)

Lời Tạ Vi Ninh vốn muốn nói chợt tắc trong cổ họng, không phát ra nổi âm thanh nào. Nàng chậm rãi tìm lại thần trí, chỉ vào mình nói: “Cho ta?”

Nét mặt và ngữ khí của Phong Thầm vẫn như thường, khiến người khác không nhìn ra một chút gợn sóng: “Ừm.”

Tạ Vi Ninh cầm túi Càn Khôn thượng phẩm, vừa nâng lên đã cảm nhận được sức nặng bên trong.

Giống nội tâm nàng vào giờ phút này, bất giác nặng trĩu như bị thứ gì đó nhét đầy.

Túi Càn Khôn chỉ có một tình trạng mới hiển thị ra trọng lượng, đó là khi không gian bên trong bị chất đầy, không thể đặt thêm vật nữa mới như thế.

Linh thạch chứa trong túi Càn Khôn thượng phẩm…… có đến bao nhiêu?

Phong Thầm thấy nàng nhìn chằm chằm túi Càn Khôn không nói lời nào, ngón tay hơi gõ lên túi như đang tính toán gì đó, cất tiếng nói: “Hai trăm vạn.”

Tạ Vi Ninh: “Hả?”

Bao nhiêu???

Phong Thầm lặp lại một lần: “Hai trăm vạn linh thạch.”

Tạ Vi Ninh ngây người.

Phong Thầm cổ quái liếc nàng một cái, như không hiểu sao nàng lại có phản ứng này, ngữ khí nhấn mạnh thêm: “Vốn dĩ là của ngươi.”

Đoạt Kiêu vừa định ho khan, Kiếp Sát liền lấy tay đè lên mặt hắn.

Đoạt Kiêu: “!!!” Đó là hai trăm vạn đấy!

Kiếp Sát hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Suỵt!

Tạ Vi Ninh xác nhận lại lần nữa: “Cho ta?”

Phong Thầm nhíu mày: “Phải.”

Tạ Vi Ninh: “Thật sự? Ngươi chắc chứ?”

Phong Thầm: “……”

Tạ Vi Ninh: “Vậy ta không khách sáo!”

Cuối cùng Tạ Vi Ninh không nén nổi ý cười, gom thêm linh thạch thắng cược của Đế nữ, cả hai cộng vào lên tới 300 vạn linh thạch, trong nháy mắt liền có cảm giác trở thành phú hào rồi.

Nàng cất túi Càn Khôn, sánh bước cùng Phong Thầm trên đường.

Đoạt Kiêu nhỏ giọng nói thầm: “Không biết vì sao hai người bọn họ lại đi chung với nhau tự nhiên như vậy. Mà sao chủ thượng chúng ta vẫn theo đuôi Đế nữ thế.”

Kiếp Sát: “Có lẽ đã quen rồi.”

Đoạt Kiêu khó chịu nói: “Sao chúng ta cứ phải bám theo sau vậy? Đế nữ nhiệt tình với chủ thượng hơn trước rất nhiều, sao mà càng theo sau thì trong lòng càng chua xót thế này?”

Kiếp Sát cạn lời: “Sao ngươi nói nhiều thế?”

Hai người phía trước vốn im lặng bước đi, người qua đường nhận ra thân phận của bọn họ, liên tục cúi người hành lễ.

“Đế nữ điện hạ!”

“Chúc mừng Đế nữ điện hạ thắng hạng đầu Kim Tiên!”

“…Ma chủ đại nhân.” Tiếng hành lễ này có vẻ hơi do dự, còn kèm theo sự khiếp đảm.

Tạ Vi Ninh nói: “Không cần hành lễ, bọn ta chỉ đang đi dạo, đừng để ý tới.”

Nàng nói xong, mọi người cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng và Ma chủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười hành lễ với bọn họ và rời đi, lần này không còn ai vây đến nữa.

Tạ Vi Ninh nhớ ra một chuyện, nói: “Ta mời ngươi ăn một bữa.”

Phong Thầm: “?”

Hắn suýt nữa cho rằng mình đã nghe nhầm, nhíu mày nói: “Đi ăn?”

Tạ Vi Ninh nói rất hiển nhiên: “Đúng vậy, ngươi giúp ta nhiều như vậy, tất nhiên phải mời ngươi ăn, cảm ơn ngươi thật đàng hoàng mới phải. Hơn nữa vào bữa mới dễ nói chuyện.”

Phong Thầm không nói, qua một lát mới khẽ gật đầu: “Ngươi muốn ăn gì?”

Tạ Vi Ninh: “Ta mời ngươi, tất nhiên ngươi muốn ăn gì thì chúng ta ăn đó.”

Phong Thầm: “…Ta không muốn ăn gì cả.”

Tạ Vi Ninh nói ngay: “Được rồi, nếu ngươi không muốn ăn gì, vậy chúng ta đi ăn vịt quay nha!”

Dứt lời, nàng nắm tay áo của Phong Thầm, dẫn hắn tới mục tiêu mà mình đã nhắm đến từ sớm.

Phong Thầm: “……”

Hắn bị kéo đến nơi, ngồi xuống tiệm vịt quay, Phong Thầm hờ hững nói: “Ngươi đã nhắm tiệm này từ sớm.”

Tạ Vi Ninh dựng ngón trỏ lên lắc lắc rồi nói: “Không hề không hề, không phải từ sớm, mà là vừa rồi khi đi trên con đường này ta mới phát hiện ra bằng hỏa nhãn kim tinh* và khứu giác tuyệt đỉnh.” (*đôi mắt tinh tường)

Phong Thầm đáp bằng một tiếng cười lạnh, rũ mắt nhìn vẻ hoạt bát của nàng, không nói gì nữa.

Sau khi đĩa vịt quay đưa tới, Tạ Vi Ninh bẻ một cái chân vịt, chấm nước sốt, tấm tắc một tiếng, sau đó lập kết giới cách âm.

“Ngươi biết Tiên Đế Tiên Hậu gọi ta đi đã nói gì không?”

Nàng nói rồi ra hiệu Phong Thầm ăn cùng, hắn như một lão tiên nhân sống trong núi không ăn thức ăn trần gian, chỉ gắp một miếng thịt, ăn rất thong thả ung dung.

Hắn nói: “Đoán được đại khái. Ngươi nói đi.”

Tạ Vi Ninh hỏi: “Vậy ta sẽ báo cáo tình hình cụ thể cho ngươi. Là thế này, Tiên Đế Tiên Hậu, Phong Vũ Phù Ngưng, còn có hai Tiên tôn và Phó Liên Dao đều nhận ra kiếm pháp mà ta sử dụng, sau đó kể câu chuyện xưa trời đố kỵ người tài với ta.”

Phong Thầm đặt bát đũa xuống, hắn không quen ăn mấy thứ này, rót một ly trà.

Tạ Vi Ninh thấy sắc mặt hắn bình thường, nói tiếp: “Cũng không biết trời đố kỵ người tài là như thế nào, bọn họ không nói với ta. Mà hỏi kiếm pháp của ta đến từ đâu, ta chỉ nói lúc trước nhặt được một cục đá, sau khi nhặt lên thì biến mất, dẫn Tử Lôi tới, cục đá nằm trong thức hải của ta nên bèn học theo. Bọn họ không nói gì, trái lại Phong Vũ và Phù Ngưng muốn lấy nội dung của kiếm pháp, Phó Liên Dao đã giúp ta ngăn lại.”

“Cho nên ngươi… Thật sự là huynh trưởng của Phong Hành sao?”

Bởi vì các ngươi đều là họ Phong. Sau khi nàng nghe thế, đã đoán ra ngay sự thật.

Phong Thầm không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

Tạ Vi Ninh hơi hiểu rồi, hắn còn sống và cũng không mất trí nhớ, nhưng hắn không nhận Phong phụ Phong mẫu, cũng không muốn lộ thân phận, chỉ tiếp tục làm Ma chủ: “Vậy ngươi… rõ ràng không chết, nhưng sao bọn họ lại nói ngươi là trời đố kỵ người tài. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ngươi hận Tiên giới, nên trước kia muốn diệt Tiên giới sao?”

Phong Thầm: “Xem là vậy đi.”

Qua một lát hắn lại nói: “Còn có nguyên nhân từ Ma hạch và tâm ma.”

Dưới tác dụng của Ma hạch, tâm ma càng trở nên mạnh mẽ, trước đây phát tác rất chậm, về sau mỗi tháng một lần, gần như khiến con người không thể quên được nỗi hận trong lòng. Có Ma hạch ở đó, căn bản không có cách nào giải quyết tâm ma.

Trước kia, vốn cũng có Yêu Chủ khiêu khích mới khiến tâm ma càng khó tiêu diệt hơn.

Không biết là do đã tìm ra nhược điểm lúc Ma hạch phát tác, hay là do đã tránh được thủ đoạn của Yêu Chủ, mà sau khi hắn đổi lại thân thể, trong lòng lại bình thản hơn trước không ít.

Tạ Vi Ninh im lặng.

Nàng vốn dĩ còn muốn hỏi chuyện trời đố kỵ người tài là thế nào, đến lúc này lại không thể cất tiếng nổi.

Muốn hỏi hắn: Vậy về sau còn muốn tiếp tục tấn công Tiên giới hay không, cũng không hỏi nên lời.

Nàng còn nói được gì nữa, tựa như không thể nói nên lời.

Phong Thầm lại nói: “Bộ chiêu kiếm đó tên là kiếm pháp Quy Khư Phi Minh. Lúc trước chỉ có sáu chiêu, hiện giờ thứ mà ngươi đang học, có tới mười sáu chiêu.”

Tạ Vi Ninh bối rối hỏi: “Sau đó ngươi…… vẫn tiếp tục hoàn thiện kiếm pháp này? Thế ngươi dạy cho ta như vậy, có thích hợp không?”

Phong Thầm: “Trước đây ngươi là phàm nhân, nếu ngươi học được bộ kiếm pháp này có thể sẽ bớt đi rất nhiều chuyện. Ta từng nói sẽ giúp ngươi thắng Đại hội tiên phẩm, dạy cho ngươi cũng chẳng là gì.”

Ban đầu hắn bảo nàng vào Thần phủ tìm mệnh hồn học kiếm pháp, hoàn toàn là để bớt việc.

Một kiếm pháp thôi, có gì đáng để tâm chứ?

Phong Thầm gõ lên mặt bàn nói tiếp: “Còn không ăn, vịt quay sẽ nguội mất.”

Tạ Vi Ninh vội vàng đổ nước sốt lên, gia tăng tốc độ.

Một ly trà nhẹ nhàng đặt trong tầm tay của nàng.

“Đêm nay có hội đèn lồ ng Tinh Hỏa, ngươi muốn đi không?” Phong Thầm ra vẻ thản nhiên mà hỏi.

Tạ Vi Ninh chớp mắt: “Hội đèn lồ ng?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện