An Nhạc còn phát hiện giữa Lâm Ân Ân và Lâm Uẩn Huân có mờ ám, Lâm Ân Ân nhìn Lâm Uẩn Hân trong mắt còn mang theo chút ngượng ngùng, Lâm Uẩn Hân nhìn Lâm Ân Ân cũng có nhiều ôn nhu, An Nhạc sáng tỏ, hai người này giở trò lúc Hạ Điềm Linh không biết, góc tường của nữ chủ nhất định đào không được, nữ chủ đào góc tường người khác nhất định có thể thành công đây? Còn có để cho người tin tưởng khoa học được hay không! Ách, thế giới này dường như vốn là không khoa học.....



Lúc này, một nam tử trung niên đứng dậy, giơ tay lên, hô to một tiếng 'im lặng', trong thanh âm hàm chứa một tia uy lực của dị năng giả thập cấp 20, 30, làm tốt tác dụng chấn nhiếp, dị năng giả đó thấy tất cả mọi người an tĩnh lại không nói lời nào, vừa lòng gật đầu, lớn tiếng nói:



"Tất cả mọi người có giác ngộ này, ta thân là một trong những người cầm quyền của căn cứ cảm thấy rất vui mừng, tang thi triều đến, căn cứ chúng ta bị tang thi bao vây, thân nhân người yêu của chúng ta đều ở trong căn cứ, đều ở phía sau chúng ta, chúng ta chỉ cần lùi về sau một bước, bọn chúng sẽ xông tới, thương tổn thân nhân và người yêu chúng ta, cho nên, chúng ta không có đường lui, chúng ta chỉ có thể chỉ có thể nghênh địch, chỉ có tiêu diệt tất cả những tang thi, người chúng ta quan tâm mới có thể bình an vô sự, căn cứ là của mọi người, phúc chi hạ an hữu hoàn noãn (*), chúng ta....."



(*) Phúc sào chi hạ an hữu hoàn noãn: Một điển cố trong Tam Quốc Chí, nói về Khổng Dung khi bị Tào Tháo bắt, xin cho hai con còn nhỏ vô tội được sống, hai đứa con tuy nhỏ nhưng nói câu nói trên, ý là tổ chim bị phá, trứng còn nguyện vẹn được sao?



Nghe lời nói của vị căn cứ cao tầng này, An Nhạc nhíu mày, nói: "Không nghĩ tới vị căn cứ cao tầng này không có ngu, biết cột an nguy của căn cứ và dị năng giả vào cùng nhau, để cho bọn họ có ý thức nguy cơ, còn biết uy hiếp bọn họ, mặc kệ là thân nhân bằng hữu hay là người yêu, mỗi người đều có vài người bản thân quan tâm, dị năng giả đương nhiên cũng không ngoại lệ, tê, hắn là người lãnh đạo tốt, trong căn cứ này cũng có không ít mầm non tốt." Mặc Hàn hôn trán An Nhạc đang vùi trong lòng ngực mình, sau đó ghé vào cổ An Nhạc, nói: "Vậy để cho hắn sống, để cho căn cứ này còn sống sót."



An Nhạc bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ cái đầu tóc mềm mại bên cổ, cười mắng: "Ngươi cho ngươi là thần a, có thể nắm quyền sống chết của người khác? Ngươi để cho bọn họ không chết, bọn họ sẽ không chết sao?" Cảm thấy cái đầu tóc kia lại cọ cọ ở trên tay mình, nhất thời dở khóc dở cười, đây là điên cuồng tàn khốc tự kỉ? Đây là lãnh mạc vô tình? Đây là lạnh lùng tàn nhẫn? Cái nam nhân giống như con chó lớn này là ai?! Ai tới giải thích cho nàng một chút đi!



【Một cái chính trực tác giả quân bay qua: Nga ~ trung khuyển thôi, ta biết 】



Mặc Hàn cọ cọ đầu ở trên tay An Nhạc, thoải mái híp mắt một cái, trở lại nói: "Ta không phải thần, nhưng ta có năng lực cứu bọn họ, nhưng như vậy sẽ bại lộ một phần thực lực, phá hủy ý tưởng muốn phẫn heo ăn hổ của ngươi."



An Nhạc vô tình lắc lắc đầu, vẻ mặt thánh mẫu nói: "Cùng nhiều sinh mệnh như vậy so sánh, đây coi là được cái gì ."



Mặc Hàn ngẩng đầu, liếc nàng một cái, lại nằm sấp, lành lạnh nói: "Nói tiếng người."



An Nhạc nghiêm trang nói: "Vậy ngươi bại lộ một ít thực lực đi, cấp 65 là được rồi, tất cả tang thi không có vượt qua cấp 60, để cho mọi người không cần tiếp tục ẩn giấu nữa, bảo trụ mệnh của bản thân là quan trọng nhất, hai ta cũng chú ý bọn họ nhiều chút, không chết thì đừng nhúng tay, dù sao thiếu tay thiếu chân thì quang hệ dị năng của ngươi cũng có thể cứu bọn hắn về được, chỉ có quanh quẩn bên bờ sinh tử, mới có thể đạt được tiến bộ lớn nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện