Mấy ngày nay, từ khi biết An Nhạc muốn đi căn cứ chính phủ đám người Tiếu Huyên liền đề nghị cùng đi, mấy ngày nay, thông qua tìm hiểu, bọn An Nhạc cũng biết bọn người Tiếu Huyên vài người mặc đồ vận động chính là dị năng giả của căn cứ chính phủ, đám người mặc quân trang còn lại là quân nhân của căn cứ chính phủ, bọn họ đến để thực hiện nhiệm vụ, hiện giờ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đến đây thì bị đám người chặn đường kia quấn lấy, sau đó thì bọn An Nhạc đến.



Mấy ngày nay, Tiếu Huyên vẫn cứ quấn quít lấy An Nhạc, cả ngày gọi Nhạc Nhạc tỷ Nhạc Nhạc tỷ, còn muốn An Nhạc thu nàng làm đồ đệ, bên người Mặc Hàn vẫn duy trì áp suất thấp, mỗi lần ở một mình với vợ đều bị đánh gãy cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không vui! An Nhạc cũng rất thích đứa bé đáng yêu thông tuệ này, Mặc Hàn cũng không dám động vào nàng, chỉ là mỗi lần Tiếu Huyên quấn quýt lấy An Nhạc thì Mặc Hàn đều dùng ánh mắt lạnh như băng trừng nàng, nhưng mà Tiếu Huyên vô tâm vô phế nên cho tới giờ cũng đều không có thành công.



Có một ngày, Tiếu Huyên thật sự không chịu nỗi bộ dáng đó của Hạ Điềm Linh nữa, liền lôi kéo An Nhạc tới một bên, vẻ mặt nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi han: "Nhạc Nhạc tỷ, các ngươi vì sao lại ở cùng với đám người không biết liêm sỉ kia vậy? Nữ nhân đó cũng quá đáng ghét lại thường xuyên không biết liêm sỉ, còn câu dẫn Mặc đại ca! Chẳng lẽ nàng cho rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện của nàng và ba nam nhân kia sao, mỗi buổi tối đều kêu khó nghe muốn chết, làm cho ta ngủ không ngon giấc, cũng không biết ai làm cái chắn cách âm đó nữa." Nói tới đây, còn tức giận dậm chân.



An Nhạc chỉ cười cười, sờ sờ đầu của Tiếu Huyên: "Tới căn cứ chính phủ rồi thì tách ra khỏi bọn họ." Trừ lần đó ra thì cái gì cũng không có nói nữa, Tiếu Huyên cũng thức thời không có hỏi lại, mà dời đề tài khác, diện mạo của nàng là thiên chân đơn thuần đáng yêu xuẩn manh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng thật sự thiên chân và ngu ngốc không rành thế sự, ở Mạt Thế, người thiên chân đơn thuần đều sống không lâu, An Nhạc cũng đang thưởng thức sự thông tuệ và lương thiện của nàng, không có ngu ngốc, nàng cũng không có tính cách của thánh mẫu.



Từ sau lần đó Mặc Hàn vẫn để An Nhạc giết nhiều tang thi, còn tinh thạch do bản thân thu thập được thì đều đưa cho An Nhạc hấp thu để nàng thăng cấp dị năng của mình, tuy Mặc Hàn không nói gì nhưng An Nhạc lại to gan đoán được bọn họ có thể xuất hiện một địch nhân cường đại....



Sau khi nghĩ thông suốt, An Nhạc nghĩ, sự kiện đó xem ra phải đăng lên nhật báo, tuyệt đối không thể đợi được nữa, sự kiện đó không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghĩ như vậy, An Nhạc càng thêm liều mạng vật lộn với tang thi, điệu bộ đó thiếu chút nữa làm cho mọi người nghĩ là nàng điên rồi.



Lại qua hai ngày, đoàn người bọn họ rốt cục cũng đến căn cứ chính phủ, thời gian dài như vậy, bọn An Nhạc Tiếu Huyên cũng bị thương một ít nhưng không nghiêm trọng lắm, Hạ Điềm Linh ở trên dường lại thu thêm mấy người bình thường, mọi người cũng đều không có để ý đến nàng, dù sao đến căn cứ rồi cũng sẽ tách ra, kết quả hiện giờ, bọn người Hạ Điềm Linh bị thương còn nghiêm trọng hơn bọn người An Nhạc mấy lần, ngược lại là những người bình thường được họ bảo hộ lại không có thương vong gì, trừ một hai người quy hàng An Nhạc.



An Nhạc từ cửa xe nhìn ra ngoài, bên ngoài căn cứ chính phủ còn đứng rất nhiều người, phía trước bọn họ cũng đứng rất nhiều xe, những người này đều muốn vào căn cứ, An Nhạc chỉ là lười biếng nhìn nhìn thoáng qua, liền không nhìn nữa, "Hổ Tử, cầm mấy hộp thuốc lá, mấy cái bánh mì và mấy hộp thuốc khẩn cấp đi đến phía mấy người bên ngoài hỏi thăm một chút." Mặc Hàn nhàn nhạt nói với Hổ Tử đang ngồi ăn vụng ở đối diện người lái xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện