Lần này Nhạc Phồn có chút nghẹn lời, không nói thêm gì nữa, chỉ là yên lặng nhìn Bạch Liễm. Bạch Liễm giờ phút này cũng xấu hổ đến không được, vừa rồi một tia xoắn xuýt buồn khổ đã sớm được Nhạc Phồn một lời triệt để xua tan.
Đoàn người một đường trò truyện vui vẻ, rốt cuộc đã đến được nơi hoang mạc phía xa kia, nhưng hết thảy trước mắt khiến bọn họ tràn đầy kinh ngạc. Mọc lên giữa sa mạc hoang vu là một tòa kiến trúc bằng đá sừng sững, kia thạch lũy tầng tầng lớp lớp màu vàng sẫm cứng rắn cao vút, bên dưới là những bậc thang được xây theo hình xoắn ốc, ở giữa chính là cánh cổng bạch ngọc được khắc tạc tinh xảo, cửa mở rộng trưng bày ra cảnh náo nhiệt bên trong. Đường phố rộng lớn với những cửa hiệu sầm uất muôn hình vạn trạng, trên đường đủ loại tiểu thương rao hàng, người đến người đi ồn ào tấp nập.
Tiêu Hiên sợ hãi quay đầu, nuốt ngụm nước bọt: "Hư Không Huyễn Cảnh ngoại trừ chúng ta tiến đến, không thể nào lại có người sống ở bên trong."
Tô Tử Ngưng lông mày nhẹ chau, ngưng thần nhìn những bóng dáng kia tới tới lui lui không biết từ nơi nào, từ hướng nào đến.
"Những người kia là chuyện gì xảy ra? Thành trước mắt là thật hay giả?" Những người trong thành tựa hồ cũng không nhìn thấy nhóm Tần Mặc Hàm, vẫn tại kia hoạt động, thậm chí thanh âm chào hỏi cùng buôn bán đều gào to, vô cùng chân thực.
Tần Mặc Hàm im lặng quan sát, trầm giọng nói: "Không thể nào là thật, Hư Không Huyễn Cảnh làm sao có người sống bên trong, cho dù năm đó những người tiến vào không tìm được lối ra, cuối cùng sẽ bởi vì huyễn cảnh ẩn nấp mà bị vây chết. Hai mươi mốt năm qua đi, huyễn cảnh liền sẽ biến mất không còn dấu vết, cũng sẽ triệt tiêu đi những thứ không thuộc về nó."
"Cho nên đây là ảo cảnh?" Nhạc Phồn nhìn đường phố náo nhiệt bên trong, kinh ngạc nói. Nếu là ảo cảnh, vậy vì sao là cảnh tượng như thế này?
Tô Tử Ngưng không nói gì, chậm rãi nhấc chân hướng cổng thành đi đến, nàng nhìn xem trong đó hết thảy, vươn tay đến dò xét. Tần Mặc Hàm có chút không yên lòng, khẽ bắt lấy tay của nàng: "Còn không rõ, đừng mạo hiểm."
Tô Tử Ngưng mỉm cười, nhưng vẫn dùng ngón tay gảy nhẹ, giống như đâm mở một tấm màn nước, gợi lên một trận sóng, sau đó ngón tay của nàng liền giống như xuyên vào trong nước.
"Là ảo cảnh do thận yêu gây ra, thận yêu là một loài quái sò có thể dùng huyễn thuật tái hiện lại hình ảnh, năm đó cảnh tượng phát sinh ở nơi này hết thảy bị nó ghi lại, sau đó không ngừng tái hiện với muôn hình vạn trạng."
Thận yêu cũng không có tính công kích, nhưng nếu ở gần bên nó liền sẽ bị nó yểm lên, sinh ra ảo giác, nếu bị nó cuốn lấy, chính là ác mộng quấn thân, hao tổn tinh khí.
Dứt lời, Tô Tử Ngưng rút ra Càn Khôn Phiến mạnh mẽ đánh tới, tràng cảnh chân thực trước mắt đột nhiên kịch liệt đong đưa, lập tức hóa thành những sợi ánh sáng nhỏ vụn theo gió tán đi, tất cả phố xá người đi đường đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại từng lớp tường thành đổ nát đứng sừng sững. Cát vàng tán loạn phủ đầy bên trên di chỉ cổ thành hoang vu rách nát, mà cột đá to lớn kia vẫn như cũ đứng thẳng trong cát, giống như một người khổng lồ ngàn năm cô tịch giữ thành, từ trên cao quan sát khắp mảnh hoang vu.
Một đoàn người bị tràng cảnh trước mắt làm cho bùi ngùi, nhìn xem kiến trúc tinh xảo còn sót lại, nghĩ đến dáng vẻ phồn hoa thịnh vượng của tòa thành này vừa được thận yêu tái hiện, không khỏi cảm khái năm tháng dài đằng đẵng tang thương. Dù cho tu chân giả hiểu được quy tắc thiên địa, thoát khỏi thời gian xiềng xích, thế nhưng cuối cùng không ai có thể chân chính thoát khỏi sự bào mòn của thời gian. Bách đại hưng vong triêu phục mộ, bất phế giang hà vạn cổ lưu.(Trăm đời hưng vong rồi mộ phủ, vạn năm dòng chảy cũng cạn khô.)
Chậm rãi bước vào trong đó, nơi này an tĩnh để cho người ta có chút khó chịu, bước chân đạp lên mặt đất đều không một tiếng vang, thậm chí tiếng hít thở đều không có. Mấy người Tiêu Hiên sắc mặt đều nặng nề, bởi vì loại cảm giác này rất tra tấn tinh thần, rơi vào một nơi bị mất đi âm thanh khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng. Tiêu Hiên quay đầu nhìn người bên cạnh, yết hầu giật giật, há miệng nói một câu.
Tần Mặc Hàm sắc mặt ngưng tụ, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng lông mày nhíu chặt, cũng mở miệng nói gì đó. Tần Mặc Hàm chỉ có thể nhìn thấy bờ môi nàng khép mở, lại nghe không được một thanh âm nào, quay đầu nhìn lại, thành lũy hoang tàn đổ nát đã biến mất không còn tăm tích, giống như các nàng chưa từng đi vào nơi đó.
Một đám người cũng phát hiện không hợp lý, bắt đầu có chút bối rối, dù sao bọn họ đã tiến vào bên trong cổ thành, khắp nơi đều giấu giếm sát cơ, khả năng sẽ gặp phải một vài thứ khó có thể tưởng tượng.
Tần Mặc Hàm đối một đám người sau lưng làm thủ thế, ra hiệu bọn hắn tỉnh táo, lập tức cùng Tô Tử Ngưng sóng vai dẫn một đám người cẩn thận đi vào trong.
Nơi này có gió mạnh, bốn phía đất cát bị gió thổi tung lên, bụi bậm văng tung tóe, rất nhanh lại yên tĩnh rơi xuống. Đi không hơn trăm mét, Tô Tử Ngưng dừng bước lại, mắt nhìn một tấm bia đá, nàng khẽ ra hiệu cho Tần Mặc Hàm. Đám người Tiêu Hiên cũng tới gần, một chút cũng không dám buông lỏng cảnh giác, hết sức phòng bị mà đảo mắt nhìn tình huống xung quanh.
Tô Tử Ngưng nhẹ phất đi một lớp tro bụi tích thật dày trên bia đá, lộ ra một mảnh cổ văn được khắc bên trên, thoạt nhìn có chút giống văn tự hiện thời của các nàng, nhưng thật sự đọc không ra. Tô Tử Ngưng nhìn lướt qua một đám người, bọn hắn đều lắc đầu, biểu thị không biết được chữ phía trên.
Chỉ có Tần Mặc Hàm đứng bất động nhìn chằm chằm bia đá, tựa hồ đang thất thần, ánh mắt cũng không nhìn Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm như vậy, có chút giật mình, vội vàng lắc lắc cánh tay nàng, liền thấy nàng đột nhiên trấn tĩnh lại nhìn sang, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay viết mấy chữ trong lòng bàn tay của nàng.
"Ta tưởng rằng nàng bị thận yêu yểm rồi." Ở nơi này các nàng nhất định phải luôn giữ được tỉnh táo.
Tần Mặc Hàm lắc đầu, đưa tay dùng linh lực viết ra một hàng chữ: "Ta tựa hồ có chút quen thuộc, giống như gặp qua." Dứt lời, nàng lại nhíu mày nhìn chằm chằm bia đá.
Tô Tử Ngưng lông mày hơi nhíu, nhấp môi dưới nhưng không có quấy rầy nàng, yên tĩnh ở bên cạnh bồi tiếp.
Tần Mặc Hàm vươn tay chậm rãi xoa lên ba chữ trên đó, lòng bàn tay linh lực hội tụ, sau một khắc ba chữ kia phảng phất như đang sống, ánh lên sắc vàng, vặn vẹo mấy lần liền rời khỏi vị trí cũ, mà những văn tự còn lại cũng không ngừng phát quang chuyển động, thoáng chốc đã tạo thành từng hàng từng chữ chỉnh tề, cuối cùng ánh sáng kia mới từ từ biến mất.
Mấy người Nhạc Phồn nhìn trợn mắt hốc mồm, lại nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, trong mắt thần sắc khác nhau, kinh ngạc, sùng bái, phức tạp cực kì. Tần Mặc Hàm cũng có chút sững sờ, nhìn kỹ những chữ kia, trong lòng thoáng kinh ngạc, rõ ràng nàng không học qua loại cổ văn này, thế nhưng giờ phút này lại tinh tường hiểu thấu.
Nàng môi khép mở nói ra trong vô thức, tuy nhiên vẫn không có một tia tiếng vang, chỉ là nàng vừa nói xong, Tô Tử Ngưng lông mày chợt nhíu, bàn tay đột nhiên đánh tới thứ gì đó ở bên tai Tần Mặc Hàm. Linh lực hội tụ bao lấy, một đoàn phát ra ánh sáng hiện hình, liền bị Tô Tử Ngưng trực tiếp đánh văng lên mặt đất.
Vật kia hoảng sợ chạy tứ tán bốn phía, sau đó cấp tốc hội tụ thành một đoàn ánh sáng, Nhạc Phồn nhìn kĩ liền phát hiện, đoàn ánh sáng kia lại chứa vô số vật trong suốt tựa như con chim, nhìn như có hai cánh nhưng không có lông vũ, giờ khắc này gắt gao quấn quanh cùng một chỗ, ý đồ đào tẩu.
Mặc dù không hiểu rõ đó là vật gì, thế nhưng vụng trộm ẩn nấp ở bên người các nàng, tự nhiên không phải thứ tốt, lập tức mấy người Tần Hạ xuất thủ, triệu ra một đám lửa đem chúng nó vây khốn.
Bọn hắn chính là muốn tiếp tục vây kín, Tần Mặc Hàm lại phát hiện Côn trong tay áo lắc một cái, lập tức thò đầu xông ra ngoài, mảy may không để ý vòng lửa kia, bổ nhau qua hé miệng hướng về phía đoàn ánh sáng.
So với lửa, đống đồ vật kia càng sợ hãi Tiểu Bàn Ngư từ đâu xông tới, tứ tán chạy như điên, lại bị Côn mười phần linh hoạt nuốt vào trong bụng.
Bọn người Tần Hạ căn bản không biết vật tròn vo kia là gì, chỉ biết nó từ trong tay áo Tiểu chủ tử thoát ra, lập tức trợn mắt nhìn xem nó đem một đoàn ánh sáng lớn ăn đến không còn một mảnh.
Tần Mặc Hàm kịp phản ứng, mau chóng tới đem Côn vớt đi qua, nhíu mày nhìn xem cái bụng nó càng thêm căng mượt, vật kia là cái gì còn không rõ, gia hỏa này đã tùy ý ăn toàn bộ, cũng không sợ đau bụng.
Côn nằm tại lòng bàn tay Tần Mặc Hàm, thân thể tròn vo co lại, Tần Mặc Hàm lo lắng định xem nó có sao không, đã thấy nó đánh cái nấc, từ trong miệng phun ra một giọng nam tử trầm thấp: "Nơi này quá mức an tĩnh rồi."
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm ngẩn ngơ, mấy người khác càng là choáng váng, Tiêu Hiên sững sờ nói: "Con cá này làm sao lại nói chuyện, còn là thanh âm nam tử?"
Tiêu Hiên còn chưa kịp phản ứng, từ trong miệng Côn lại toát ra giọng nữ mềm mại dễ nghe: "Nơi này nghe không được thanh âm."
Tiếp theo là một tràng tiếng bước chân, tiếng hít thở toàn bộ xông ra, đến đây mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, vừa rồi hẳn là đồ vật này đã thôn phệ tất cả âm thanh của bọn hắn, bây giờ bị Côn ăn, những âm thanh này mới phun ra. Sau khi hiểu rõ, một đám người nhìn xem cái miệng nhỏ Côn liên tục phát ra các loại thanh âm, tựa như biểu diễn khẩu kỹ, đều có chút muốn cười.
Đến cuối cùng, thanh âm Tần Mặc Hàm đọc bi văn cũng bị phun ra.
"Vô Giới chi thành, như hoa trong gương, trăng trong nước, hết thảy đều là hư ảo, không phải người hữu duyên không thể thấy, duyên đến thì như vén mây thấy mặt trời."
Tô Tử Ngưng nguyên bản cũng cảm thấy thú vị, nhưng vừa nhìn thoáng qua bia đá, nàng liền có chút giật mình. Nàng cả kinh phát hiện, theo từng lời từng chữ được đọc xong, dòng chữ nguyên bản ảm đạm lại đột nhiên theo thứ tự phát sáng, mà lúc ký tự cuối cùng sáng lên, trong nháy mắt toàn bộ cổ thành bắt đầu rung chuyển, mặt đất xung quanh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên lật úp, giống như một khối vật sống trở mình, hết thảy đều bị lật nhào, chôn vùi vào lòng đất.
Tô Tử Ngưng không kịp làm ra phản ứng dư thừa, chỉ là đem Tần Mặc Hàm ôm vào trong ngực, một đoàn người toàn bộ rơi xuống.
Một trận tiếng nổ thật to rung chuyển trời đất vang lên, khiến cho cả bọn đầu óc choáng váng, sợ hãi không thôi, thế nhưng tất cả tiếng kêu đều chìm dần vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một nhóm người vừa trải qua chấn kinh từ từ thư hoãn lại, nhưng trên mặt vẫn không một tia máu. Nhạc Phồn gắt gao che chở Bạch Liễm, tay ôm lấy đầu nàng ấy vào trong ngực, dù ở giữa kinh hoàng nàng vẫn chưa từng buông lỏng.
Khi Nhạc Phồn mở mắt ra, nhìn thấy không phải cảnh tượng cát đá sụp đổ hoang tàn, mà chính là một tòa thành trì được xây dựng vô cùng tinh xảo, nhìn qua kiến trúc hoàn toàn giống với Cổ thành mà trước đó họ nhìn thấy, khác biệt duy nhất chính là, nơi này hết thảy bao la hùng vĩ, tất cả kiến trúc vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, phảng phất bọn họ không có lật xuống lòng đất, mà là bị đưa vào một nơi khác trong thành.
Trên cánh cổng sừng sững có khắc ba chữ vàng cực lớn, bởi vì đã thấy qua bi văn, Nhạc Phồn liền nhận ra ba chữ kia chính là "Vô Giới Thành". Cho nên vừa rồi bọn họ là kích phát một loại trận pháp nào đó, trở thành người hữu duyên, mới chân chính đến được Vô Giới Thành?
Bạch Liễm nguyên bản khẩn trương cực kỳ, sau khi cảm thấy mọi thứ đều yên tĩnh lại, mới ngước mắt nhìn Nhạc Phồn, mà vừa nhìn đến xung quanh, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sợ ngây người, nàng cảm giác những gì diễn ra trong Hư Không Huyễn Cảnh đã triệt để thay đổi nhận biết của nàng.
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm rất nhanh đã tỉnh táo lại, liền dò xét đánh giá xung quanh, hai người ánh mắt giao nhau, cũng điều hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, kể từ lúc tiến vào cảnh nội, đây chính là thử thách đầu tiên dành cho các nàng, tất nhiên bên trong dẫn đến không ít kỳ ngộ.
Trong lòng ẩn ẩn đã nắm chắc, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn, Tô Tử Ngưng dạo chơi đi đến bên cạnh Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm, nghiêng đầu cười đến một mặt thuần lương.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ cười, Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn không rõ cho lắm, còn cho rằng Tô Tử Ngưng muốn nói chính sự, giải các nàng hoang mang.
Chỉ là Tô Tử Ngưng một bụng ý đồ xấu, dĩ nhiên mau mau trêu chọc: "Sư tỷ, Bạch Liễm, các ngươi còn muốn ôm nhau bao lâu?"
Nhạc Phồn khẽ giật mình cấp tốc buông tay, nghẹn đỏ mặt cắn răng nhìn Tô Tử Ngưng: "Tỷ sợ Bạch sư muội thụ thương, tự nhiên muốn hộ gấp muội ấy, muội không phải cũng ôm Mặc Hàm sao, như thế nào lại trêu chọc tỷ."
Tô Tử Ngưng trừng mắt nhìn: "Nhưng muội thích Mặc Hàm mới ôm nàng?"
"Liền chỉ cho muội thích Mặc Hàm, không cho phép tỷ thích Bạch Liễm..." Nhạc Phồn cũng là bị Tô Tử Ngưng ý đồ xấu xa cuốn theo, bật thốt lên. Những người khác còn đang trong cơn hoảng loạn chưa bình phục lại, dĩ nhiên không hơi sức chú ý động tĩnh bên này, thế nhưng Bạch Liễm lại nhìn không chuyển mắt các nàng, lời Nhạc Phồn vừa rồi có chút lớn, Bạch Liễm nghe được đến rõ ràng, lập tức ngốc ở tại chỗ nhìn Nhạc Phồn, trên gương mặt trắng nõn nhanh chóng bị một rặng mây đỏ bao phủ.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn trường tốt nhất manh vật: Côn Côn
Toàn trường tốt nhất trợ công: Tô Vũ Trực
Các ngươi phát hiện không, Tô Tử Ngưng thân là đại ăn hàng, tiểu manh sủng cũng là đại ăn hàng. Tần Mặc Hàm liền phải nuôi hai đại ăn hàng thê tử cùng Côn, thật không dễ dàng a.
Côn Côn: Nếu không phải ăn hàng, ta sao có thể lớn đến như vậy
Đoàn người một đường trò truyện vui vẻ, rốt cuộc đã đến được nơi hoang mạc phía xa kia, nhưng hết thảy trước mắt khiến bọn họ tràn đầy kinh ngạc. Mọc lên giữa sa mạc hoang vu là một tòa kiến trúc bằng đá sừng sững, kia thạch lũy tầng tầng lớp lớp màu vàng sẫm cứng rắn cao vút, bên dưới là những bậc thang được xây theo hình xoắn ốc, ở giữa chính là cánh cổng bạch ngọc được khắc tạc tinh xảo, cửa mở rộng trưng bày ra cảnh náo nhiệt bên trong. Đường phố rộng lớn với những cửa hiệu sầm uất muôn hình vạn trạng, trên đường đủ loại tiểu thương rao hàng, người đến người đi ồn ào tấp nập.
Tiêu Hiên sợ hãi quay đầu, nuốt ngụm nước bọt: "Hư Không Huyễn Cảnh ngoại trừ chúng ta tiến đến, không thể nào lại có người sống ở bên trong."
Tô Tử Ngưng lông mày nhẹ chau, ngưng thần nhìn những bóng dáng kia tới tới lui lui không biết từ nơi nào, từ hướng nào đến.
"Những người kia là chuyện gì xảy ra? Thành trước mắt là thật hay giả?" Những người trong thành tựa hồ cũng không nhìn thấy nhóm Tần Mặc Hàm, vẫn tại kia hoạt động, thậm chí thanh âm chào hỏi cùng buôn bán đều gào to, vô cùng chân thực.
Tần Mặc Hàm im lặng quan sát, trầm giọng nói: "Không thể nào là thật, Hư Không Huyễn Cảnh làm sao có người sống bên trong, cho dù năm đó những người tiến vào không tìm được lối ra, cuối cùng sẽ bởi vì huyễn cảnh ẩn nấp mà bị vây chết. Hai mươi mốt năm qua đi, huyễn cảnh liền sẽ biến mất không còn dấu vết, cũng sẽ triệt tiêu đi những thứ không thuộc về nó."
"Cho nên đây là ảo cảnh?" Nhạc Phồn nhìn đường phố náo nhiệt bên trong, kinh ngạc nói. Nếu là ảo cảnh, vậy vì sao là cảnh tượng như thế này?
Tô Tử Ngưng không nói gì, chậm rãi nhấc chân hướng cổng thành đi đến, nàng nhìn xem trong đó hết thảy, vươn tay đến dò xét. Tần Mặc Hàm có chút không yên lòng, khẽ bắt lấy tay của nàng: "Còn không rõ, đừng mạo hiểm."
Tô Tử Ngưng mỉm cười, nhưng vẫn dùng ngón tay gảy nhẹ, giống như đâm mở một tấm màn nước, gợi lên một trận sóng, sau đó ngón tay của nàng liền giống như xuyên vào trong nước.
"Là ảo cảnh do thận yêu gây ra, thận yêu là một loài quái sò có thể dùng huyễn thuật tái hiện lại hình ảnh, năm đó cảnh tượng phát sinh ở nơi này hết thảy bị nó ghi lại, sau đó không ngừng tái hiện với muôn hình vạn trạng."
Thận yêu cũng không có tính công kích, nhưng nếu ở gần bên nó liền sẽ bị nó yểm lên, sinh ra ảo giác, nếu bị nó cuốn lấy, chính là ác mộng quấn thân, hao tổn tinh khí.
Dứt lời, Tô Tử Ngưng rút ra Càn Khôn Phiến mạnh mẽ đánh tới, tràng cảnh chân thực trước mắt đột nhiên kịch liệt đong đưa, lập tức hóa thành những sợi ánh sáng nhỏ vụn theo gió tán đi, tất cả phố xá người đi đường đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại từng lớp tường thành đổ nát đứng sừng sững. Cát vàng tán loạn phủ đầy bên trên di chỉ cổ thành hoang vu rách nát, mà cột đá to lớn kia vẫn như cũ đứng thẳng trong cát, giống như một người khổng lồ ngàn năm cô tịch giữ thành, từ trên cao quan sát khắp mảnh hoang vu.
Một đoàn người bị tràng cảnh trước mắt làm cho bùi ngùi, nhìn xem kiến trúc tinh xảo còn sót lại, nghĩ đến dáng vẻ phồn hoa thịnh vượng của tòa thành này vừa được thận yêu tái hiện, không khỏi cảm khái năm tháng dài đằng đẵng tang thương. Dù cho tu chân giả hiểu được quy tắc thiên địa, thoát khỏi thời gian xiềng xích, thế nhưng cuối cùng không ai có thể chân chính thoát khỏi sự bào mòn của thời gian. Bách đại hưng vong triêu phục mộ, bất phế giang hà vạn cổ lưu.(Trăm đời hưng vong rồi mộ phủ, vạn năm dòng chảy cũng cạn khô.)
Chậm rãi bước vào trong đó, nơi này an tĩnh để cho người ta có chút khó chịu, bước chân đạp lên mặt đất đều không một tiếng vang, thậm chí tiếng hít thở đều không có. Mấy người Tiêu Hiên sắc mặt đều nặng nề, bởi vì loại cảm giác này rất tra tấn tinh thần, rơi vào một nơi bị mất đi âm thanh khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng. Tiêu Hiên quay đầu nhìn người bên cạnh, yết hầu giật giật, há miệng nói một câu.
Tần Mặc Hàm sắc mặt ngưng tụ, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng lông mày nhíu chặt, cũng mở miệng nói gì đó. Tần Mặc Hàm chỉ có thể nhìn thấy bờ môi nàng khép mở, lại nghe không được một thanh âm nào, quay đầu nhìn lại, thành lũy hoang tàn đổ nát đã biến mất không còn tăm tích, giống như các nàng chưa từng đi vào nơi đó.
Một đám người cũng phát hiện không hợp lý, bắt đầu có chút bối rối, dù sao bọn họ đã tiến vào bên trong cổ thành, khắp nơi đều giấu giếm sát cơ, khả năng sẽ gặp phải một vài thứ khó có thể tưởng tượng.
Tần Mặc Hàm đối một đám người sau lưng làm thủ thế, ra hiệu bọn hắn tỉnh táo, lập tức cùng Tô Tử Ngưng sóng vai dẫn một đám người cẩn thận đi vào trong.
Nơi này có gió mạnh, bốn phía đất cát bị gió thổi tung lên, bụi bậm văng tung tóe, rất nhanh lại yên tĩnh rơi xuống. Đi không hơn trăm mét, Tô Tử Ngưng dừng bước lại, mắt nhìn một tấm bia đá, nàng khẽ ra hiệu cho Tần Mặc Hàm. Đám người Tiêu Hiên cũng tới gần, một chút cũng không dám buông lỏng cảnh giác, hết sức phòng bị mà đảo mắt nhìn tình huống xung quanh.
Tô Tử Ngưng nhẹ phất đi một lớp tro bụi tích thật dày trên bia đá, lộ ra một mảnh cổ văn được khắc bên trên, thoạt nhìn có chút giống văn tự hiện thời của các nàng, nhưng thật sự đọc không ra. Tô Tử Ngưng nhìn lướt qua một đám người, bọn hắn đều lắc đầu, biểu thị không biết được chữ phía trên.
Chỉ có Tần Mặc Hàm đứng bất động nhìn chằm chằm bia đá, tựa hồ đang thất thần, ánh mắt cũng không nhìn Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm như vậy, có chút giật mình, vội vàng lắc lắc cánh tay nàng, liền thấy nàng đột nhiên trấn tĩnh lại nhìn sang, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay viết mấy chữ trong lòng bàn tay của nàng.
"Ta tưởng rằng nàng bị thận yêu yểm rồi." Ở nơi này các nàng nhất định phải luôn giữ được tỉnh táo.
Tần Mặc Hàm lắc đầu, đưa tay dùng linh lực viết ra một hàng chữ: "Ta tựa hồ có chút quen thuộc, giống như gặp qua." Dứt lời, nàng lại nhíu mày nhìn chằm chằm bia đá.
Tô Tử Ngưng lông mày hơi nhíu, nhấp môi dưới nhưng không có quấy rầy nàng, yên tĩnh ở bên cạnh bồi tiếp.
Tần Mặc Hàm vươn tay chậm rãi xoa lên ba chữ trên đó, lòng bàn tay linh lực hội tụ, sau một khắc ba chữ kia phảng phất như đang sống, ánh lên sắc vàng, vặn vẹo mấy lần liền rời khỏi vị trí cũ, mà những văn tự còn lại cũng không ngừng phát quang chuyển động, thoáng chốc đã tạo thành từng hàng từng chữ chỉnh tề, cuối cùng ánh sáng kia mới từ từ biến mất.
Mấy người Nhạc Phồn nhìn trợn mắt hốc mồm, lại nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, trong mắt thần sắc khác nhau, kinh ngạc, sùng bái, phức tạp cực kì. Tần Mặc Hàm cũng có chút sững sờ, nhìn kỹ những chữ kia, trong lòng thoáng kinh ngạc, rõ ràng nàng không học qua loại cổ văn này, thế nhưng giờ phút này lại tinh tường hiểu thấu.
Nàng môi khép mở nói ra trong vô thức, tuy nhiên vẫn không có một tia tiếng vang, chỉ là nàng vừa nói xong, Tô Tử Ngưng lông mày chợt nhíu, bàn tay đột nhiên đánh tới thứ gì đó ở bên tai Tần Mặc Hàm. Linh lực hội tụ bao lấy, một đoàn phát ra ánh sáng hiện hình, liền bị Tô Tử Ngưng trực tiếp đánh văng lên mặt đất.
Vật kia hoảng sợ chạy tứ tán bốn phía, sau đó cấp tốc hội tụ thành một đoàn ánh sáng, Nhạc Phồn nhìn kĩ liền phát hiện, đoàn ánh sáng kia lại chứa vô số vật trong suốt tựa như con chim, nhìn như có hai cánh nhưng không có lông vũ, giờ khắc này gắt gao quấn quanh cùng một chỗ, ý đồ đào tẩu.
Mặc dù không hiểu rõ đó là vật gì, thế nhưng vụng trộm ẩn nấp ở bên người các nàng, tự nhiên không phải thứ tốt, lập tức mấy người Tần Hạ xuất thủ, triệu ra một đám lửa đem chúng nó vây khốn.
Bọn hắn chính là muốn tiếp tục vây kín, Tần Mặc Hàm lại phát hiện Côn trong tay áo lắc một cái, lập tức thò đầu xông ra ngoài, mảy may không để ý vòng lửa kia, bổ nhau qua hé miệng hướng về phía đoàn ánh sáng.
So với lửa, đống đồ vật kia càng sợ hãi Tiểu Bàn Ngư từ đâu xông tới, tứ tán chạy như điên, lại bị Côn mười phần linh hoạt nuốt vào trong bụng.
Bọn người Tần Hạ căn bản không biết vật tròn vo kia là gì, chỉ biết nó từ trong tay áo Tiểu chủ tử thoát ra, lập tức trợn mắt nhìn xem nó đem một đoàn ánh sáng lớn ăn đến không còn một mảnh.
Tần Mặc Hàm kịp phản ứng, mau chóng tới đem Côn vớt đi qua, nhíu mày nhìn xem cái bụng nó càng thêm căng mượt, vật kia là cái gì còn không rõ, gia hỏa này đã tùy ý ăn toàn bộ, cũng không sợ đau bụng.
Côn nằm tại lòng bàn tay Tần Mặc Hàm, thân thể tròn vo co lại, Tần Mặc Hàm lo lắng định xem nó có sao không, đã thấy nó đánh cái nấc, từ trong miệng phun ra một giọng nam tử trầm thấp: "Nơi này quá mức an tĩnh rồi."
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm ngẩn ngơ, mấy người khác càng là choáng váng, Tiêu Hiên sững sờ nói: "Con cá này làm sao lại nói chuyện, còn là thanh âm nam tử?"
Tiêu Hiên còn chưa kịp phản ứng, từ trong miệng Côn lại toát ra giọng nữ mềm mại dễ nghe: "Nơi này nghe không được thanh âm."
Tiếp theo là một tràng tiếng bước chân, tiếng hít thở toàn bộ xông ra, đến đây mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, vừa rồi hẳn là đồ vật này đã thôn phệ tất cả âm thanh của bọn hắn, bây giờ bị Côn ăn, những âm thanh này mới phun ra. Sau khi hiểu rõ, một đám người nhìn xem cái miệng nhỏ Côn liên tục phát ra các loại thanh âm, tựa như biểu diễn khẩu kỹ, đều có chút muốn cười.
Đến cuối cùng, thanh âm Tần Mặc Hàm đọc bi văn cũng bị phun ra.
"Vô Giới chi thành, như hoa trong gương, trăng trong nước, hết thảy đều là hư ảo, không phải người hữu duyên không thể thấy, duyên đến thì như vén mây thấy mặt trời."
Tô Tử Ngưng nguyên bản cũng cảm thấy thú vị, nhưng vừa nhìn thoáng qua bia đá, nàng liền có chút giật mình. Nàng cả kinh phát hiện, theo từng lời từng chữ được đọc xong, dòng chữ nguyên bản ảm đạm lại đột nhiên theo thứ tự phát sáng, mà lúc ký tự cuối cùng sáng lên, trong nháy mắt toàn bộ cổ thành bắt đầu rung chuyển, mặt đất xung quanh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên lật úp, giống như một khối vật sống trở mình, hết thảy đều bị lật nhào, chôn vùi vào lòng đất.
Tô Tử Ngưng không kịp làm ra phản ứng dư thừa, chỉ là đem Tần Mặc Hàm ôm vào trong ngực, một đoàn người toàn bộ rơi xuống.
Một trận tiếng nổ thật to rung chuyển trời đất vang lên, khiến cho cả bọn đầu óc choáng váng, sợ hãi không thôi, thế nhưng tất cả tiếng kêu đều chìm dần vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một nhóm người vừa trải qua chấn kinh từ từ thư hoãn lại, nhưng trên mặt vẫn không một tia máu. Nhạc Phồn gắt gao che chở Bạch Liễm, tay ôm lấy đầu nàng ấy vào trong ngực, dù ở giữa kinh hoàng nàng vẫn chưa từng buông lỏng.
Khi Nhạc Phồn mở mắt ra, nhìn thấy không phải cảnh tượng cát đá sụp đổ hoang tàn, mà chính là một tòa thành trì được xây dựng vô cùng tinh xảo, nhìn qua kiến trúc hoàn toàn giống với Cổ thành mà trước đó họ nhìn thấy, khác biệt duy nhất chính là, nơi này hết thảy bao la hùng vĩ, tất cả kiến trúc vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, phảng phất bọn họ không có lật xuống lòng đất, mà là bị đưa vào một nơi khác trong thành.
Trên cánh cổng sừng sững có khắc ba chữ vàng cực lớn, bởi vì đã thấy qua bi văn, Nhạc Phồn liền nhận ra ba chữ kia chính là "Vô Giới Thành". Cho nên vừa rồi bọn họ là kích phát một loại trận pháp nào đó, trở thành người hữu duyên, mới chân chính đến được Vô Giới Thành?
Bạch Liễm nguyên bản khẩn trương cực kỳ, sau khi cảm thấy mọi thứ đều yên tĩnh lại, mới ngước mắt nhìn Nhạc Phồn, mà vừa nhìn đến xung quanh, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sợ ngây người, nàng cảm giác những gì diễn ra trong Hư Không Huyễn Cảnh đã triệt để thay đổi nhận biết của nàng.
Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm rất nhanh đã tỉnh táo lại, liền dò xét đánh giá xung quanh, hai người ánh mắt giao nhau, cũng điều hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, kể từ lúc tiến vào cảnh nội, đây chính là thử thách đầu tiên dành cho các nàng, tất nhiên bên trong dẫn đến không ít kỳ ngộ.
Trong lòng ẩn ẩn đã nắm chắc, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn, Tô Tử Ngưng dạo chơi đi đến bên cạnh Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm, nghiêng đầu cười đến một mặt thuần lương.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ cười, Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn không rõ cho lắm, còn cho rằng Tô Tử Ngưng muốn nói chính sự, giải các nàng hoang mang.
Chỉ là Tô Tử Ngưng một bụng ý đồ xấu, dĩ nhiên mau mau trêu chọc: "Sư tỷ, Bạch Liễm, các ngươi còn muốn ôm nhau bao lâu?"
Nhạc Phồn khẽ giật mình cấp tốc buông tay, nghẹn đỏ mặt cắn răng nhìn Tô Tử Ngưng: "Tỷ sợ Bạch sư muội thụ thương, tự nhiên muốn hộ gấp muội ấy, muội không phải cũng ôm Mặc Hàm sao, như thế nào lại trêu chọc tỷ."
Tô Tử Ngưng trừng mắt nhìn: "Nhưng muội thích Mặc Hàm mới ôm nàng?"
"Liền chỉ cho muội thích Mặc Hàm, không cho phép tỷ thích Bạch Liễm..." Nhạc Phồn cũng là bị Tô Tử Ngưng ý đồ xấu xa cuốn theo, bật thốt lên. Những người khác còn đang trong cơn hoảng loạn chưa bình phục lại, dĩ nhiên không hơi sức chú ý động tĩnh bên này, thế nhưng Bạch Liễm lại nhìn không chuyển mắt các nàng, lời Nhạc Phồn vừa rồi có chút lớn, Bạch Liễm nghe được đến rõ ràng, lập tức ngốc ở tại chỗ nhìn Nhạc Phồn, trên gương mặt trắng nõn nhanh chóng bị một rặng mây đỏ bao phủ.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn trường tốt nhất manh vật: Côn Côn
Toàn trường tốt nhất trợ công: Tô Vũ Trực
Các ngươi phát hiện không, Tô Tử Ngưng thân là đại ăn hàng, tiểu manh sủng cũng là đại ăn hàng. Tần Mặc Hàm liền phải nuôi hai đại ăn hàng thê tử cùng Côn, thật không dễ dàng a.
Côn Côn: Nếu không phải ăn hàng, ta sao có thể lớn đến như vậy
Danh sách chương