Theo nguyên tác, Lạc Thần Hi trích tiên nhân thiết vô cùng cao lãnh, y trường kì ngồi trên thần đàn, nhận cả quốc gia quỳ bái, Lạc Thần Hi vô tâm vô dục, thứ duy nhất khiến y động niệm phàm tâm, rơi xuống phàm trần chính là nữ chủ. Nữ chủ tìm kiếm tiên dược cứu nam chủ tam, trèo lên 999 bậc thang bạch ngọc, gõ vang cửa thánh điện, cũng gõ vào cánh cửa lòng y.

...Diệp Y ngẫm từng chữ trong nguyên tác, nên càng không hiểu kẻ đang ở đây là ai? Vẫn tiên khí mười phần, vẫn đôi mắt kim sắc, vẫn vẻ ngoài tụ tập thiên địa linh khí trên thế gian, y ở đây, trực tiếp soái đến độ người khác thành phông nền, ngay cả nữ chủ so sánh với y cũng mất đi nhan sắc....

Bộ dáng khí chất đúng là Lạc Thần Hi, nhưng tính cách ác liệt thế kia là sao??? Hay gã này là nhân vật ẩn không xuất hiện trong nguyên tác, kiểu như.... huynh đệ song sinh của Lạc Thần Hi?

.

Hàn Trung bị Lạc Thần Hi đánh hôn mê, tỉnh dậy y chẳng nhớ gì hết. Diệp Y nhìn mà cảm khái, vũ lực giá trị của Lạc Thần Hi thật sự quá cao, đúng là nhân vật có thể hủy sạch logic tình tiết truyện, thảo nào các hắc-fan cứ gào thét phê phán tác giả vì đã xây dựng nên kẻ như y....

Y đe dọa bảo hắn không được nhắc đến hắc lang, nên Diệp Y chỉ có thể lo lắng trong lòng. Theo giọng điệu của y, thì hẳn hắc lang không chết đâu, phải không? Nhưng y nhốt nó làm gì? Chẳng lẽ làm... vật thí nghiệm? Nếu bị phanh thây xẻ thịt nghiên cứu thì còn tệ hơn là chết! Nguyên tác viết, Lạc Thần Hi rất có hứng thú với nam chủ nhị – chính xác hơn là hứng thú với chu quả trong người y, nên y đúng thật là đã bắt nhốt nam chủ nhị, định từ từ nghiên cứu. Còn ba nam chủ kia, y giết sạch.... đúng, là giết chết, thậm chí y còn không thèm chôn xác bọn họ.

Nam nhân nào cũng có mong muốn độc chiếm ái nhân, không cho gã đàn ông nào khác đụng vào, coi như là trích tiên Lạc Thần Hi thì cũng không nằm ngoài quy củ ấy.

Y giải quyết sạch tình địch, chiến thắng tuyệt đối rồi, mỹ nhân đã trong tay, đáng ra truyện đã thành diễn biến NP kết cục 1×1, nhưng nữ chủ Nguyệt Nhi đã làm một chuyện, tạo nên thần kì chuyển biến.

Nàng ấy tự sát, để lại di thư đại loại kiểu như: nàng đã thề sẽ cùng họ đồng sinh cộng tử, giờ họ chết rồi nàng cũng không sống một mình vân vân...

Diệp Y nghĩ đây là một tình tiết gượng ép mất logic: chưa nói đến việc, với tính cách Nguyệt Nhi thì liệu có thể chết vì mất nam nhân, dẫu đây là nam nhân nàng yêu không, ừ, coi như nàng yêu thật muốn chết cùng thật đi, nhưng, cứ coi như lúc đó Lạc Thần Hi vô địch đang vắng nhà, thì địa điểm nàng chọn chết cũng không lí tưởng chút nào, nàng lại tự sát trong thánh điện của Lạc Thần Hi.

Bản thân thánh điện chính là 'thần thú' phục vụ Lạc Thần Hi. Thánh điện có linh trí, đôi lúc còn nói chuyện, trong thánh điện đâu đâu cũng là tai mắt của nó, nữ chủ – ái nhân của chủ thượng, càng là trọng điểm chú ý, nên theo logic bình thường, thì tuyệt đối không thể tự sát thành công trong thánh điện. Có thể hình dung thế này, ngươi muốn đập đầu chết, nhưng bức tường lại tự nhiên mềm như bông, ngươi muốn đâm dao chết, nhưng con dao đang hướng tới cổ ngươi giữa chừng sẽ trở nên mềm như bún, ngươi muốn uống thuốc độc, nhưng ngươi chưa kịp uống thì lọ thuốc độc đã như có chân nhảy khỏi tay ngươi, tự đổ hết mình vào bồn cầu, coi như ngươi dùng đòn sát thủ: cắn lưỡi, thì thánh điện cũng sẽ dùng tiên dược Lạc Thần Hi chế tạo, chữa khỏi trong chớp mắt, không để lại một vết trầy...

Chưa kể đến việc, chỉ cần ngươi có hành động tự sát, thánh điện sẽ lập tức báo cáo với Lạc Thần Hi. Nếu Lạc Thần Hi đi xa chưa về xử trí được, thì thánh điện vẫn sẽ tuần tự đối phó, cùng lắm là đánh cho ngươi ngất xỉu, trong lúc ngươi ngất xỉu thì truyền dịch dinh dưỡng, giữ cho ngươi ngủ đến lúc Lạc Thần Hi về.

Thánh điện đủ trí tuệ, cũng rất có trách nhiệm, nên chỉ cần là 'khách nhân' đã ở trong nó, thì nhất định không thể trốn thoát, dẫu là trốn thoát dưới thân phận người sống hay xác chết.

Nhưng, dưới ngòi bút của tác giả, thánh điện cơ trí lại trở nên ngu đi trông thấy, thế nhưng để cho người tự sát thành công. Trên diễn đàn, bao độc giả đã kêu ca bảo như thế quá phi lí, nhưng rồi cũng thông cảm với tác giả, để đảm bảo NP thì phải có chuyển biến phi lí như vậy.

Chính nhờ Đỗ Nguyệt Nhi chết đi, nên Lạc Thần Hi mới nghịch thiên cải tử hồi sinh cho nàng, vì nàng chết đi, nên Lạc Thần Hi mới thấu hiểu sự quan trọng của đám nam nhân kia với nàng, cải tử hồi sinh luôn cho các nam nhân mình đã giết, cũng thả luôn con sói nam nhị. Từ đó, Lạc Thần Hi trích tiên nhân hoàn toàn đọa lạc, y yêu nàng, nàng yêu y cũng yêu cả bọn họ, nên y cũng sẽ vì nàng mà chấp nhận bọn họ.

Còn các nam chủ bị y giết bị y bắt giam kia.... thì cũng từ đó mà cùng chung kẻ địch, cùng chung chiến tuyến, phát sinh tình đồng chí, ban đầu còn đánh nhau tơi bời, nhưng sau hoạn nạn ấy lại đồng lòng bắt tay giảng hòa, cùng nhìn về kẻ địch chung, chỉ là đương nhiên, cả bốn bọn họ gộp lại, lại nhân thêm mười nữa, cũng không đấu lại phép thuật của Lạc Thần Hi.

....Rồi thời gian dần qua, các nam chủ cũng nhờ Đỗ Nguyệt Nhi điều hòa mà dần quên đi thù hận, cuối cùng phiên ngoại là cảnh 6P, miêu tả đảm bảo đủ độ hot chiêu đãi độc giả.

Còn Diệp Y, đương nhiên y chỉ là nam chủ trong hồi ức.

Thánh phụ nam chủ đau khổ thế đấy, đúng như Diệp Y đã từng ca thán, Diệp Y nguyên tác quá cao thượng quá lương thiện, trong thịt văn mà không đụng vào nữ chủ, thảo nào y bị tác giả viết thành chết sớm, trở thành trong lòng nữ chủ một nốt băng sa.

*

Nguyên tác chỉ dùng để đun bếp, mọi thứ đã loạn cả lên rồi, nhưng trích tiên cao lãnh trở nên ác liệt phúc hắc như vậy.... Diệp Y nhìn không quen mắt, hình như từ lúc xuyên vào đều như thế, chẳng nam chủ nào chịu hành động đúng hình tượng, thật thiếu tính chuyên nghiệp a.

Với hắc lang, Diệp Y không dám nhắc tới nó, sợ mình mở miệng thì trích tiên nhân sẽ đúng quy củ chặt chân nó, nên đành giữ lo lắng trong lòng.

Khả năng trích tiên nhân có huynh đệ song sinh rất khó xảy ra, nên Diệp Y đành nghĩ: Lạc Thần Hi ác liệt phúc hắc trước mặt mình mới đúng là bản chất của y, còn dáng vẻ trích tiên thanh lãnh không nhuốm bụi trần y luôn trưng ra trước nữ chủ..... chắc chỉ là hình tượng y dùng để lừa người.

"Thiếu gia, cô nương kia luôn bám dính lấy gã kia, ngài có cảm thấy chúng ta đi cùng hơi dư thừa không?" Hàn Trung rất ý vị nói với hắn.

Mục tiêu của Hàn Trung là lôi kéo thiếu gia tránh xa khỏi mọi rắc rối, lôi ngài ấy khỏi vũng lầy mà ngài ấy cứ ra sức nhảy vào, đã nhảy vào rồi, hắn quăng dây cho mà ngài ấy còn không chịu bắt lấy ngoi lên...

Cứ nghĩ đến là Hàn Trung chỉ muốn phạm thượng đánh thiếu gia mấy cái!

"Ngươi nói đúng..." Diệp Y lén nhìn nữ chủ đang ân cần mời nam chủ ăn, đồ ăn là Hàn Trung làm. Tay nghề sinh hoạt dã ngoại của Hàn Trung rất tốt, lại còn chu đáo mang theo gia vị, nên dù giữa rừng họ vẫn có đồ ăn ngon.

Trích tiên Lạc Thần Hi biểu tình cao lãnh không cảm xúc, nhưng y ngầm đồng ý cho phép nàng tiếp cận, tuy không nói gì nhưng sẽ ăn đồ ăn nàng đưa.... thiết lập nguyên tác của y chính là như vậy, y không dùng những ngôn từ nồng cháy, gương mặt luôn như băng sơn vạn năm, y dùng hành động để biểu đạt y coi nàng là 'đặc biệt'.

...Theo Diệp Y nhớ, thì hình như trong toàn truyện, y cũng không một lần nói y yêu nữ chủ?

Không nói yêu, nhưng cứ thế lăn giường? Còn lăn giường nhiều lần?

Nhưng hiển nhiên, vẻ ngoài của y quá tốt, kĩ thuật lăn giường cũng rất tuyệt, khiến nữ chủ hoa si chẳng để ý việc y có bày tỏ tình cảm chính thức hay không.

Mà thực ra, y đã làm bao nhiêu chuyện vì nàng, đã lăn giường đến nhiều lần rồi, thì lời nói đầu miệng cũng chỉ là vô nghĩa. Hành động giá trị hơn cả ngàn lời nói rồi.

Nhưng nếu là Diệp Y, thì Diệp Y nhất định sẽ khăng khăng đòi trích tiên nhân chính miệng thừa nhận y yêu hắn, nếu y chỉ lăn giường mà không nói nổi ba chữ ấy với hắn, thì hắn sẽ cảm thấy thực ra y không hề yêu thương, cái y cần chỉ là cơ thể hắn mà thôi.

Diệp Y dứt khỏi suy nghĩ lung tung, nói tiếp, muốn thuyết phục Hàn Trung, "Nhưng chúng ta cũng không thể cứ thế bỏ đi. Ta đã hứa với Nguyệt Nhi, ta sẽ bảo hộ nàng đến Đoan Mộc quốc."

Với nam nhân, lời hứa rất quan trọng a.

Hàn Trung chẳng để ý đến hứa hẹn, y lại để ý chuyện khác, "Thiếu gia, ta đã từng nói với ngài rồi, phải gọi là Đỗ tiểu thư, gọi khuê danh của nữ nhân là không đúng."

"Nàng ấy đã gọi ta là Diệp Y đấy thôi..." lăn lộn một thời gian, bọn họ cũng bỏ quách khách sáo 'tiểu thư', 'công tử' rồi.

"Đó là nàng ta không biết liêm sỉ lễ nghĩa, ngài đừng có học theo." Hàn Trung răn dạy, rồi nói vấn đề chính, "Coi như ngài đúng là đã hứa, nhưng thiếu gia của ta, ngài cảm thấy nàng ta có để ý đến lời hứa của ngài không?"

Hàn Trung đấy là còn nhẹ nhàng tế nhị, không nói thẳng ra tiếng lòng: thiếu gia của ta, ta cảm thấy nàng ta chỉ để ý đến cơ thể của ngài thôi, ngài hứa gì có lẽ nàng ta cũng quên rồi.

Có nam thần Lạc Thần Hi ở đây, có lẽ đầy đầu Nguyệt Nhi đang là làm sao để cùng nam thần hoan lạc, có lẽ đúng là nàng ta đã quên khuấy đích đến, nhưng Diệp Y không quên a. "Nàng ấy quên, nhưng ta vẫn nhớ. Ta muốn mang nàng đến Đoan Mộc quốc." hắn khăng khăng nói.

"Hừm," Hàn Trung hừ lạnh, "Nếu muốn đến thế thì bảo nàng ta năn nỉ mấy câu với gã quái vật kia đi, có khi gã ấy sẽ cưỡi mây đưa tất cả đến đích trong chớp mắt."

"..." Hàn Trung ngươi đúng là đánh giá đúng đại BOSS.

"Nói trực tiếp luôn đây, thiếu gia, chúng ta sẽ đổi hướng sang Tây quốc, lão gia đang ở đó sẽ tiếp ứng cho ngài, còn hai vị kia sẽ vui vẻ với nhau, họ muốn đi đâu thì tùy."

Một kĩ nữ hoang đường háo sắc, cùng một tên quái vật chẳng phải người, Hàn Trung cảm thấy đây đúng là tuyệt phối, cứ cho họ tai họa lẫn nhau đi.

"Hàn Trung..." Diệp Y nỗ lực thử.

"Đừng bảo với ta là ngài cần đi cùng chăm sóc bảo vệ nàng ta. Gã quái vật kia sẽ giải quyết được hết, chúng ta đi cùng chỉ gây chướng mắt cản trở người khác yêu đương." Hàn Trung dùng lí lẽ thuyết phục.

Uyên cũng có mặt ở đây, nhưng năng lực ẩn núp quá cao nên dùng mắt nhìn chẳng ai phát hiện y đang đứng đâu. Cứ thế, Uyên làm bối cảnh bản, y chỉ hành động nếu nhận thấy có nguy hiểm cho chủ nhân.

Diệp Y tai nghe Hàn Trung thuyết phục, trong đầu lại đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lãnh, 'Thử rời đi xem. Ta đảm bảo ngươi sẽ hối hận.'

Hắn hơi cứng đờ với thanh âm kì dị vang trong đầu, rồi đầu đông cứng quay sang nhìn mỹ nam mỹ nữ ngồi cách đó rất xa. Đáng ra, với thính lực bình thường, thì không thể nghe được trò chuyện, như hắn bây giờ cũng đâu nghe được Nguyệt Nhi đang nói gì, có lẽ Hàn Trung có thể nghe được, nhưng y đơn giản là không thèm nghe.

Thính lực của Lạc Thần Hi chắc chắn không thua kém võ giả Hàn Trung, vấn đề chỉ là y có lắng nghe có phản ứng không thôi.

Trong lúc hắn đang nhìn nhìn, trích tiên không đưa ánh mắt sang hướng hắn, biểu tình cao lãnh vô cảm, như không để ý đến hắn, nhưng trong đầu hắn lại là giọng nói độc hữu mang đầy tiên khí của y: 'Không cần ngạc nhiên, đây là thuật truyền âm.'

Hàn Trung đúng lúc xoay đầu hắn về hướng Hàn Trung, thái độ đầy bực bội, "Ngài làm gì mà ngẩn người nhìn tên kia? Ta biết y mỹ sắc vô song, nhưng ngài cũng đừng học ả kĩ nữ, bị nam sắc mê hoặc!"

Ai bị nam sắc mê hoặc hả? Mà Hàn Trung, cuối cùng ngươi cũng nói ra tiếng lòng, nói thẳng ngươi đánh giá nữ chủ là kĩ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện