"Có việc thượng tấu không việc bãi triều." Giọng nửa nam nửa nữ đặc trưng của thái giám vang lên. Hoàng đế lạnh lùng uy nghiêm ngồi trên long tọa, mắt lạnh nhìn xuống triều thần, khiến chúng quan vô thức bất an, nhưng những lão thần cũng thầm vui mừng.

Bệ hạ càng lúc càng có khí thế quân vương hơn, đây là phúc cho Triệu quốc.

"Thần có việc khải tấu." Thượng thư Bộ Lễ đứng ra khỏi hàng, hai tay nâng một tờ tấu chương.

.

Triệu tổng quản đi theo bệ hạ, chú ý cách ngài hai bước, không dám có động tĩnh hay thở mạnh gì, vừa rồi trong triều, bệ hạ đã tuyên phạt bốn vị quan, tống hơn mười kẻ vào tù chưa biết ngày ra, cho đánh hai người gần chết.... Hắn có thể cảm giác tâm trạng bệ hạ đang rất tệ, cứ nhìn hàn khí tỏa ra thì biết.

Mà xưa nay, khi những bậc quân vương tức giận, thì nơi trút giận sẽ là chúng nô tài thị nữ như họ. Hắn sẽ không chọn lúc này để lảng vảng trước mắt ngài ấy.

Hắn đặt chồng tấu chương hàng ngày lên bàn, sau đó biết điều rút lui, không hề liếc nhìn vị thiếu gia khách-quý đang nằm dài đọc sách trên giường. Vị thiếu gia ấy... thật chẳng hiểu y làm gì trong cung này nữa, nhưng đó là yêu cầu của hoàng đế, phận hắn chỉ được làm theo.

***

Ngay khi thái giám thị nữ tổng quản rút hết, Diệp Y bật khỏi giường, nhảy ra chỗ tủ, mở tủ cuống quít lôi một kẻ cứng đờ mắt trợn to chỉ muốn giết người kia, miệng nói, "Xin lỗi, ngươi có sao không? Không bị ngạt thở chứ?"

Triệu đế nhìn cảnh Diệp Y lo lắng xuýt xoa thằng điên kia, nghiến răng, tức điên lên nhưng cũng chẳng biết nên làm gì, đành hầm hầm đen mặt ngồi phịch xuống ghế trước bàn, cáu kỉnh xem công văn.

"Hoàng thượng, ngài xem.... giải huyệt cho y được không? Điểm huyệt cả đêm rồi, còn nữa sẽ không tốt." Hắn cẩn thận hỏi, phúc mấy đời nhà hắn khi nó suốt đêm qua chỉ đái dầm một lần, nhưng nếu còn điểm tiếp để nó nằm đơ tiếp thì e nó không chỉ đái mà sẽ còn ị nữa.

Khi đó, người dọn là ai?

Đương nhiên là kẻ đáng thương này này. Nên hắn nhất định phải cầu y giải huyệt cho nó.

"...." Diệp Y nhìn kẻ đang tối mặt viết chữ, y không nghe thấy hắn hỏi sao? Không, hắn cảm thấy y như không muốn trả lời.

Hắn dè dặt hỏi lại, "Hiên Viên?"

Nghe người kia gọi tên mình, tiếng gọi còn rất ôn nhu cẩn trọng, không phải là gào ầm lên vì tức giận, cũng không nghiêm khắc như đang răn dạy hắn, cũng không gọi cả họ lẫn tên, tim Triệu Hiên Viên rung lên một cái. Sau đó, hắn đứng mạnh khỏi chỗ ngồi, đi tới chỗ hai người kia, cúi xuống giải huyệt.

Huyệt vừa giải, tên kia liền cứng ngắc cử động cơ bắp đã tê dại, mắt long lên quang mang điên cuồng đầy hận ý, chập chững nói, "Giết.... ngươi...."

Hắn lập tức điểm lại như cũ, sau đó điềm nhiên đứng dậy đi về chỗ ngồi của mình, cảm nhận ánh mắt ngơ ngác của Diệp Y sau lưng.

***

Hắn phải van vỉ, ỉ ôi mãi, gần như níu quần không buông, làm nũng ăn vạ rất có tư thế nằm lăn ra khóc: ngươi không đáp ứng thì ta không nín, khi đó y mới chịu lại lần nữa giải huyệt cho con lang kia. Lần này, trước khi y giải, hắn đã lấy băng keo dính mồm con lang lại để nó không phụt ra mấy câu bậy bạ chọc tức tên kia nữa, sau đó, ngay khi nó vừa được giải huyệt, hắn đã kéo lê nó vào phòng vệ sinh, miệng rít, "Ngu ngốc, muốn giải quyết thì vào đây mà làm." hắn chỉ tay vào bệ xí, gầm lên, "Đây là chỗ đái ị, còn dám bĩnh ra ngoài ta sẽ lột da ngươi làm áo choàng!"

Triệu đế nghe được, đầu lập tức hình dung ra cảnh Diệp Y lột da người, còn quấn da người quanh thân, rồi rùng mình, làm thế thì quá là tà ma. Nhưng hắn cũng biết tên kia chỉ dọa vậy, chứ y... ây, y rất nhát gan, xem chừng cả giết người cũng chẳng dám chứ đừng nói là đụng vào xác chết.

"Tên y là gì?" hắn hỏi, bây giờ mới nhớ ra hắn chưa biết tên kẻ kia. Hắn cũng nên biết tên để sau này chửi mắng cho dễ.

Diệp Y cứng người một chút, đầu lộn vòng nhớ về nội dung truyện, rồi cười nói, "Là Hắc Diệu."

Hắc diệu là tên một loại ngọc quý – đó là cái tên nữ chủ đã đặt cho hắc lang. Diệp Y tự mắng mình, hắn thật quá sơ sót, cứ toàn gọi nó là hắc lang, rồi lang đần lang ngốc, chứ chưa từng nghĩ đến việc đặt tên riêng cho nó, giờ khi được hỏi mới nhớ ra.

Nhưng cũng đâu hoàn toàn tại hắn, cũng tại nó dù hóa người cũng hóa không ra hồn, ngu xuẩn toàn gây phiền, nên hắn cũng đâu có rảnh rỗi để tra tìm sách vở nghĩ ra một cái tên hoàn mỹ cho nó, thậm chí cũng chẳng cảm thấy nó đủ 'tính người' để đặt tên riêng.

Hắc lang bản năng đánh hơi ngửi ngửi, biết chỗ kia là chỗ thải, ban đầu định giương chân lên đái kiểu chó nhưng bị người kia ngăn lại, sau đó người kia ấn hắn ngồi xuống cái hố đó, nó liền hiểu ý, chuẩn bị phóng, nhưng người kia đã cuống quít vung tay kêu, "Dừng lại, cởi quần đã."

Nó bối rối không hiểu nhìn người kia đưa tay xuống cử động một hồi trên lớp da bị buộc đeo vào của nó, rồi lớp da bên dưới hạ xuống, người kia nói, "Được rồi, giờ thì muốn làm gì thì làm."

Nam nhân hắn chán ghét kia đang đứng ngoài, mặt kẻ đó tăm tối cau có, nó rít lên đáp lại đe dọa y, nó biết nó không đánh lại, nhưng nó tuyệt không chịu khuất phục lùi bước. Ngày trước Hầu Tư đã đánh đập tra tấn nó rất nhiều, nhưng y vẫn không hề dao động được nửa phân trong ý chí chống cự của nó, nam nhân này càng không thể.

Nó nghe nam nhân kia tức giận nói, "Ngươi quá rảnh hay sao mà lại giúp cởi quần dạy thằng điên này đi vệ sinh, chi bằng thuê quách bảo mẫu cho y, ta chi tiền."

Nó không hiểu họ trao đổi gì, chỉ lõm bõm nghe từ được từ mất, nhưng dẫu có thế nào thì cũng không thể thay đổi quan điểm của nó với hai bên.

Nó yêu thích 'thiếu gia', và căm ghét kẻ kia.

Không hẳn vì y mạnh hơn nó, vì y khiến người nó đông cứng, vì y biểu lộ rõ sự chán ghét của y với nó.... mà vì một điều gì, như là trực giác. Ngay cái nhìn đầu tiên thấy y, nó đã lập tức biết y là 'kẻ địch'. Lúc y xâm nhập lãnh thổ (hắc lang nói về lúc Triệu đế vào phòng Diệp Y khóc) nó đã cảm thấy vậy, bây giờ cảm giác đó càng rõ ràng hơn.

Chỉ cần nhìn liền biết ai là kẻ địch, không như con người cần lí trí lí do để suy xét, trực giác thú hoang luôn rất tốt.

Lúc này, hắc lang không biết chữ 'kẻ địch' này có thể bỏ chữ 'kẻ' đi, thay vào đó là 'tình'.

Họ là tình địch, sau này sẽ tranh đua sống chết muốn chiếm được hảo cảm và trái tim một người. Quan hệ tình địch này phức tạp hơn kẻ địch nhiều.

Chỉ là hiện tại nó không hề biết tương lai đó, cả Triệu đế cũng không biết. Nhưng bất chấp việc biết tương lai hay không, hai bên vẫn vì đủ lí do mà chán ghét nhau.

Nếu y lộ ra sơ hở, ngay khi có cơ hội, nó sẽ giết y, sẽ ăn y vào bụng, hắc lang nghĩ vậy, nhìn kẻ kia khá to, xem chừng sẽ không ăn hết trong một ngày. Nếu được nó muốn chia sẻ phần thịt với Diệp Y, nhưng xem chừng Diệp Y không thích ăn thịt sống, mà Diệp Y cũng cấm nó ăn người, cấm nó giết người, xem chừng muốn giết cũng phải lén lút không cho Diệp Y thấy, nếu không ăn hết thì phải đào hố chôn xác giấu đi. Nó ngày trước đã từng đào hố chôn xương làm đồ ăn dự trữ rồi.

***

Hắc lang được giải huyệt đi vệ sinh xong, sau một hồi Diệp Y vung vẩy tay chân và lời nói, cố gắng diễn đạt, mãi mới khiến con lang này hiểu và chấp nhận một số quy ước.

Đầu tiên, hắc lang phải mặc quần áo.

Thứ hai, không được chạy lung tung, phải ở trong phòng.

Thứ ba, đi đái ị đúng chỗ.

Thứ tư....

Diệp Y không hiểu nó nhớ bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng nhồi nhét, chỉ cầu nó không làm tình hình tệ hơn ban đầu.

Hắc lang đầu lùng bùng, cố nhớ nhưng hầu như nghe đâu quên đấy.

Một tờ giấy đưa ra, Diệp Y nhìn Triệu đế, y đang mặt vô biểu tình cầm tờ giấy, nói, "Ta đã chép lại những quy ước ngươi vừa nói, bảo y ký vào."

Mặt hắn méo mó khi cầm tờ giấy đọc lướt qua, thì thầm, "Hắc Diệu không biết chữ."

Triệu Hiên Viên thầm cau mày, tự mắng mình thật thừa hơi khi chú ý lắng nghe rồi chép lại hợp đồng với một tên ngu ngốc, định nói thêm là 'chỉ cần bắt y điểm chỉ là được', nhưng lời bên miệng lại nuốt xuống khi nhớ tới thân phận 'bị điên' của kẻ kia.

Một kẻ cả tự mặc đồ còn không biết, liệu có hiểu được nguyên tắc phải giữ lời hứa tuân thủ giao ước không?

Thấy vẻ mặt cáu kỉnh của hoàng đế, Diệp Y không nhịn được bênh vực, "Thực ra y không quá ngốc đâu."

Hoàng đế lạnh nhạt nghe hắn nói, rồi nhìn con lang, "Ngươi lặp lại mấy quy tắc xem nào?"

Hắc lang trực tiếp gầm trong họng với y, không thèm trả lời.

***

Sau một đống hỗn loạn từ bữa ăn cho đến chỗ ngủ, mọi việc như cũng vào quỹ đạo, con lang sẽ trải nệm nằm dưới đất, cũng như sẽ được bốc tay mà ăn (hắn đã chịu thua không tài nào bắt nó dùng đũa được rồi.)

Diệp Y kín đáo quan sát kiểm tra hắc lang, lòng thầm tự hỏi không biết bao giờ nó biến về dạng lang, lỡ đột nhiên nổ bùm đúng lúc Triệu đế ở thì coi như xong.

Nhưng không hiểu có phải vì hắn quá mức hi vọng không, mà con lang hình như... khôn ra? Nói chuyện từ ngữ chắc chắn rõ hơn, dường như biết suy nghĩ hơn, cũng có phong thái khí thế hơn trước kia? Ngày trước phải lặp lại năm lần nó mới nhớ một việc, như giờ chỉ cần ba lần đã nhớ được rồi, cũng hiểu mình phải đi bằng hai chân, tuy vẫn giữ dáng điệu thù địch gầm gừ với Triệu Hiên Viên, nhưng khi cư xử với hắn thì đã khá giống một hài tử hiểu chuyện rồi.

Nó bộ dạng vốn rất tốt, giờ khi mặc đồ vào, chỉ cần câm miệng để yên cho dáng người lên tiếng, thì tuyệt đối là ngọc thụ lâm phong, soái khí tỏa khắp.

Hắn đã giật mình không nhẹ khi nó im lặng một hồi, rồi đột nhiên ngước lên nhìn hắn gọi, "Diệp Y."

Đó là lần đầu tiên hắc lang gọi tên hắn.

Dẫu biết nó hẳn chỉ là bắt chước âm từ của hoàng đế gọi hắn, thì Diệp Y vẫn cảm thấy kì quái. Cảm thấy nó gọi tên hắn như đánh dấu một điều gì đó.

Chỉ là hắn không biết đó là điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện