Edit: tiểu khê

Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, quan hệ hai nhà ít nhiều có chút xa lạ, vốn dĩ mỗi ngày Trần phu lang đều sẽ lại đây chuyện trò, hiện giờ đã ba ngày không tới.

Kiếp trước vẫn luôn là sống một mình, có điều kể từ sau khi dọn đến trong thôn, Trần phu lang vẫn luôn lại chuyện trò, nói chút chuyện lặt vặt trong thôn với hắn, thêm cả Viên ca nhi và Cẩn ca nhi ở trong sân chơi, trong phòng cũng rất náo nhiệt, đột nhiên có ngày không tới, Diệp Thanh Tri còn có chút không quen.

Cũng may là gần tới tết, trong nhà cũng vội, lại có Trình Huy và Cẩn ca nhi ở bên cạnh, không đến hai ngày đã quen.

Ngày hai mươi bốn, trong nhà chuẩn bị chưng màn thầu và bánh bao, bánh đã được chuẩn bị vào tối qua, vừa lúc làm vào sáng sớm.

Hôm nay Cẩn ca nhi cũng dậy sớm, Diệp Thanh Tri sờ khuôn mặt nhỏ của nó, cười nói: "Lát nữa cùng a ma làm màn thầu, a ma sẽ chỉ con làm bông hoa."

"Được ạ, con sẽ làm thực nhiều." ngày hôm qua Cẩn ca nhi hỗ trợ nhào bột mì, ngoan vô cùng.

Trình Huy nhào bột, Diệp Thanh Tri cắt thành từng khối, sau đó cùng Cẩn ca nhi làm màn thầu, còn lại một bột, Diệp Thanh Tri dùng để dạy Cẩn ca nhi làm thành bông hoa, cuối cùng dư lại một cục bột chừng một nắm tay, Diệp Thanh Tri cố ý giữ lại cho Cẩn ca nhi làm chơi, không nghĩ Cẩn ca nhi nghiêm khuôn mặt nhỏ, làm thành một đám tiểu màn thầu.

Ở đây lương thực rất quý, đặc biệt là bột mì trắng, nhà bình thường ít khi được ăn, Cẩn ca nhi tự nhiên sẽ không lấy chơi làm lãng phí, sờ sờ đầu Cẩn ca nhi, Diệp Thanh Tri đem tiểu màn thầu nó làm cùng bánh hình hoa đặt cùng nhau.

Còn về bánh bao thì cũng chỉ có Diệp Thanh Tri làm, trừ bỏ nhân thịt heo, còn có nhân rau hẹ, nhân cải trắng, nhân đậu hủ, bởi vì Cẩn ca nhi thích ăn ngọt, còn làm thêm nhân đậu, cái này đã làm trước đó rồi, Cẩn ca nhi nghe đã làm xong, cực kì cao hứng.

Trong nhà liền ba miệng người, cũng không có thân thích, không cần làm quá nhiều, một buổi sáng liền làm xong.

Buổi chiều cũng không nhàn rỗi, Diệp Thanh Tri giữ cho lửa cháy, Trình Huy đi chọn cây đậu làm đậu hủ, trong thôn có hộ nhân gia chuyên làm đậu hủ, tự mình chuẩn bị cây đậu, trả thêm mấy văn tiền là được.

Chờ màn thầu chín, Trình Huy cũng chọn đậu hủ trở lại, hắn làm hai loại đậu hủ, trong đó một loại làm thành đậu phụ phồng*, cái này để được lâu, ăn cũng ngon, một nửa khác làm thành chao, một nửa dùng chiên lên ăn như thường ngày.

Cứ như vậy bận rộn đến hai mươi chín, ba người quét dọn trong phòng sạch sẽ, liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn đêm mai, đặc biệt là gà vịt, đều phải làm thịt ngày hôm nay, phong tục ở đây, ba mươi và mùng một không thể giết sinh.

Lúc Trình Huy giết cá, Diệp Thanh Tri cảm thấy tanh có chút không chịu được, nhưng còn có thể nhịn xuống, chỉ là ở lúc làm cá, rốt cuộc nhịn không được cảm giác ghê tởm, vội chạy ra khỏi phòng bếp nôn.

"Làm sao vậy?" Ở trong sân sát vịt Trình Huy thấy Diệp Thanh Tri ở kia nôn khan, vội đi qua đi.

"Ngươi đừng tới đây." trên người Trình Huy đều là gà vịt còn có mùi cá tanh, Diệp Thanh Tri chỉ cảm thấy càng khó chịu.

Trình Huy đứng ở tại chỗ, tới gần một chút Diệp Thanh Tri càng thêm khó chịu, không dám tới gần, gấp không chịu được.

"Ngươi chờ ta, ta đi tìm lang trung tới." Trình Huy vội vàng cởi tạp dề, lau tay, ném xuống liền chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng vào Xuân a ma đang bưng đồ.

"Ai u! Này vội vội vàng vàng làm gì vậy?" trong tay Xuân a ma bưng một chén thịt vịt, nhà mình làm xong nên bưng một chén lại cho Thanh ca nhi.

"Thanh ca nhi không thoải mái, ta đi tìm lang trung." Trình Huy vội vàng nói một câu, liền chạy đi.

Xuân a ma nghi hoặc vào cửa, liền thấy Diệp Thanh Tri còn ở đó thỉnh thoảng nôn khan, chạy nhanh qua, hỏi: "Sao lại không thoải mái?"

"A sao...... Nôn......" Diệp Thanh Tri ngẩng đầu lên vừa nói một tiếng, liền ngửi thấy mùi trong chén canh vịt, lập tức lại có cảm giác buồn nôn.

Xuân a ma nhìn Diệp Thanh Tri, lại nhìn chén thịt vịt trong tay mình, vội để vào trong nhà, quả nhiên thấy Thanh ca nhi tốt lên nhiều, ông là người từng trải, sao còn không biết chứ.

Nắm tay Diệp Thanh Tri, cười tủm tỉm nói: "Ai u! Ta nói ca nhi là có phúc, nhìn lại, lúc này mới bao lâu thôi, liền có hỉ sự."

"Hỉ sự?" Khó khăn áp xuống cảm giác buồn nôn, Diệp Thanh Tri bị Xuân a ma nói không rõ ràng làm hó hiểu, cái gì phúc khí? Cái gì hỉ sự? "Không vội, lát nữa Huy tiểu tử mang lang trung lại đây, vừa thấy sẽ biết." Xuân a ma vỗ tay Diệp Thanh Tri, tươi cười đầy mặt.

Diệp Thanh Tri càng thêm khó hiểu, nhìn bộ dáng Xuân a ma, nếu là hỉ sự, vậy thì là hỉ sự gì?

Mới ngồi xuống, liền thấy Trình Huy lôi kéo lang trung thở hổn hển chạy vào, lão lang trung kia hất tay Trình Huy ra, tức giận nói: "Ngươi là muốn chạy chết lão nhân ta sao?"

Một hồi lâu, mới hô hấp ổn định, lão lang trung bước đến trước mặt Diệp Thanh Tri, ý bảo hắn vươn tay trái, nhắm hai mắt để tay lên, lại bảo hắn vươn một tay khác, Trình Huy nhìn mà gấp thay.

Diệp Thanh Tri trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ lời Xuân a ma nói, còn có biểu hiện của lão lang trung, ẩn ẩn có chút suy đoán, trong lúc nhất thời, không biết là nên vui hay nên buồn.

Quả nhiên, lão lang trung buông tay Diệp Thanh Tri ra, đứng dậy nhìn Trình Huy hừ một tiếng, nói: "Chúc mừng, ngươi được làm cha."

Đại não phu phu hai người trống rỗng, Trình Huy là vui, Diệp Thanh Tri là bị kinh sợ, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn, mang thai, mang thai.

Tay không tự giác sờ bụng nhỏ, vẫn luôn nghĩ thuận theo tự nhiên, nhưng không nghĩ tới lại có nhanh như vậy, hắn chưa kịp chuẩn bị gì hết.

Trình Huy bị tin tức tốt này tạc cho đầu óc choáng váng, không biết phản ứng ra sao, vẫn là Xuân a ma đứng bên cạnh, móc bạc ra thanh toán tiền khám và bao lì xì.

Phu phu hai lúc này mới lấy lại tinh thần, Trình Huy mừng như điên ba bước thành hai đến trước người Diệp Thanh Tri, ôm lấy hắn vui sướng kêu lên: "Ta được làm cha, ta được làm cha."

Diệp Thanh Tri liếc y một cái, "Không phải là lần đầu tiên, kích động như vậy làm cái gì?" Muốn kích động không phải là hắn sao? Là nam nhân hơn hai mươi năm, đột nhiên có thể mang thai, hơn nữa là người mang thai, tâm tình thật sự rất rối rắm.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Diệp Thanh Tri mới tính chân chính hồi phục lại tinh thần, trong bụng hắn, thật sự giống như nữ nhân, có oa oa, nếu nói lúc trước là mờ mịt, như vậy hiện tại là thấp thỏm bất an, hắn thật sự không tưởng tượng được, bộ dáng khi bụng lớn của mình.

"Sao lại ra goài? Bên ngoài trời rất lạnh." Trình Huy bưng canh vịt, chính là cái hôm qua Xuân a ma đưa tới, giữ lại cho Diệp Thanh Tri bổ thân.

"Nằm không được, sao lại bưng tới cho ta, Cẩn ca nhi đâu?" Một con vịt có khoảng hơn một cân thịt, có thể có ba chén thịt đã không tồi, Xuân a ma bưng một chén tới, đã rất là khó có được, hắn là tính để Cẩn ca nhi ăn.

Trình Huy buông chén, đỡ Diệp Thanh Tri ngồi xuống, "Ngươi hiện tại có thai, cần bồi bổ nhiều, buổi tối còn phải làm, buổi tối Cẩn ca nhi ăn cũg được."

Diệp Thanh Tri vừa muốn nói gì, liền thấy Cẩn ca nhi dựa vào khung cửa, chớp mắt to nhìn bọn họ, vội vẫy tay bảo nó lại đây, "Đi lên, sao không lại gần a ma?"

"Trần a ma nói a ma có tiểu đệ đệ, con không thể tới gần." Cẩn ca nhi có chút ủy khuất nói.

Diệp Thanh Tri nghe vậy sửng sốt, nhíu nhíu mày, cười nói: "Sao chứ, a ma thích nhất ở bên Cẩn ca nhi." Kéo Cẩn ca nhi đến trong lòng ngực, bắt lấy tay nhỏ nó để trên bụng nhỏ mình, "Nơi này có tiểu đệ đệ, về sau sẽ cùng Cẩn ca nhi ăn cơm, đọc sách, còn có thể chơi với con, kêu con là ca ca."

Đôi mắt Cẩn ca nhi chậm rãi sáng lên, "Tựa như Viên đệ đệ sao?"

"Đúng vậy." Diệp Thanh Tri cười sờ sờ đầu Cẩn ca nhi.

"Muốn, vậy khi nào đệ đệ có thể ra ngoài?" Cẩn ca nhi nghiêng đầu, không rõ hỏi.

Diệp Thanh Tri cười cười, "Sang năm là có thể ra." Dỗ Cẩn ca nhi uống chút canh vịt, lúc này mới bảo nó đi thư phòng viết.

Xem ra phải nói chuyện với Trần phu lang, tiểu hài tử tuy rằng không hiểu chuyện, nhưng là mẫn cảm nhất, còn có Trình Huy, cũng nên nói với y về vấn đề giáo dục hài tử.

(*) gốc là豆泡, mình đoán là cái này

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện