“Tiểu thư, tại sao tỷ không cho muội đi tìm Hoàng thượng?” Tiểu Trúc chu môi bất mãn kháng nghị, rõ ràng là chuyện tốt này phải nhanh chóng báo cho Hoàng thượng càng sớm càng tốt, vì sao nàng không đồng ý? ”Tiểu Trúc ngốc! Chuyện này đương nhiên phải để chính miệng tiểu thư nói, ngươi giành cái gì! Như vậy nên tiêu thư mới muốn Lâm thái y giữ bí mật.” Tiểu Thanh phì cười cốc mạnh lên đầu nhỏ của Tiểu Trúc, không hề khách khí mắng nàng ngốc, nhưng chính là bản thân Tiểu Thanh suýt nữa cũng bị vui mừng làm cho suy nghĩ thiếu thấu đáo.

Tiểu Trúc ngộ ra, biết mình luống cuống liền đỏ mặt ngồi một bên, không làm ầm ĩ nữa, chỉ là vẫn lén lút đưa mắt nhìn về phía cái bụng phẳng lì của Nhan Tích Phàm, tia sáng long lanh chờ đợi trong mắt vô cùng lộ liễu.

Hoàng hậu xinh đẹp tựa thiên tiên, Hoàng thượng lại anh tuấn bức người, nàng dám khẳng định, con của hai người nhất định sẽ rất yêu nghiệt, rất bất phàm!

Nhan Tích Phàm nhoẻn miệng cười, cũng không nói cái gì, chỉ yên lặng vuốt ve bụng của chính mình, tuy bề ngoài nàng thản nhiên bình thản là thế, nhưng kì thực thâm tâm nàng đang nôn nóng muốn nói cho Hiên Viên Triệt biết tin tốt này biết nhường nào!

Nàng vui vẻ nghĩ đến vẻ mặt của Hiên Viên Triệt lúc đó, nhất định sẽ nghệch ra, rồi ngốc nghếch cười, cuối cùng chính là ôm nàng nhảy cẩn lên, muốn hét to cho toàn bộ thiên hạ biết bọn họ đã có kết tinh của mình. Chỉ như vậy đã khiến nàng hạnh phúc đến mức không nhịn được cười.

Nhưng, đến tận trời tối đen, Hiên Viên Triệt cũng không xuất hiện, không đến thăm nàng, bỏ mặc nàng có trông ngóng chờ đợi hắn đến tuyệt vọng. Bất giác hốc mắt nàng đỏ lên, ẩm ướt một mảng, nàng muốn khóc nhưng lại không thể.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, nàng vui mừng quẹt nhanh nước mắt, quên cả mang giày mà lao ra mở cửa, rốt cuộc lại nhận lấy thất vọng!

Không phải Hiên Viên Triệt, mà là Thường Hiên!

”Thế nào? Là ta, không phải hắn nên nàng thất vọng thế sao?” Thường Hiên thoáng buồn trong lòng, nhưng rất nhanh che dấu đi, nơ nụ cười vô lại thường ngày trêu chọc nàng.

Nàng ậm ừ một cái, cũng không còn hơi sức trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng làm động tác mời hắn vào phòng.

”Ta biết đêm nay Hiên Viên Triệt không đến nên mới to gan đến tìm nàng.”

”Chàng ấy không đến?” Nàng không tin, vội vàng hỏi lại.

Trả lời nàng là cái gật đầu của Thường Hiên, bất chợt nàng thấy tim mình quặn thắt, lại lạnh lẽo đến đáng sợ, cười nhạt một tiếng, muốn cất bước trở về giường nằm.

Thường Hiên nhanh chóng bắt được cổ tay của nàng kéo mạnh trở lại, làm nàng lảo đảo ngã lên người hắn, ngồi gọn trong vòng tay thật xa lạ mà ấm áp lạ thường. Nàng giật mình đưa đôi thủy mâu nhìn hắn, vẫn là nhìn không ra hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

”Hắn ta rõ ràng không yêu nàng, hà cớ gì phải chờ đợi trong đau khổ.” Thường Hiên tựa đầu vào hõm vai của nàng, tham lam hít lấy hương thơm quyến rũ thanh tao của người ngọc, nhỏ giọng thủ thỉ chân thành.

Nàng lập tức phản bác “Không đúng, Triệt nói yêu ta, ta tin tưởng chàng ấy!” Nàng cả giận vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Thường Hiên, nhưng lại hắn ghìm chặt hơn nữa.

”Nàng đừng ngu ngốc bị hắn lừa nữa! Yêu nàng nhưng hắn lại đi cưới nữ nhân khác!” Thường Hiên gầm lên, muốn thức tỉnh nàng, hắn không muốn người hắn yêu bị lừa dối, bị chính người mình yêu dùng dao đâm từng nhát vào tim -- giống như hắn đã từng!

”Không! Ngươi nói dối! Mau, mau đi đi, ta không muốn gặp ngươi nữa.” Nàng tức giận đánh hắn, nện từng đấm thật mạnh vào ngực hắn, điều hắn nói không phải sự thật, đúng vậy, chỉ giả dối mà thôi!

Thường Hiên dù không muốn nhưng cũng phải rời khỏi, hắn âm thầm thở dài, ông trời đúng là trêu ngươi con người.

Giờ đây trong phòng chỉ còn lại duy nhất Nhan Tích Phàm, nàng đổ gục xuống đất, nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt tràn ra không ngừng, tự an ủi bản thân điều đó không phải là sự thật, nhưng vì sao nàng vẫn thấy đau như thế!

Đúng rồi, đi tìm Hiên Viên Triệt, chàng ấy sẽ giải thích cho nàng biết!

Nàng vụt chạy đi, chạy thật nhanh, thật nhanh, đến mức không khí dày đặc dội vào mặt nàng đến ngạt thở, nhưng nàng mặc kệ tất cả.

”Hoàng thượng, ngày thật sự không muốn báo cho Hoàng hậu biết hay sao, lỡ như... “

Tim nàng hồi hộp, đập mạnh từng nhịp.

”Hãy để nàng ấy không hận ta... trong những ngày còn lại.”

Ha ha ha! Nàng cười, cười đến điên dại, cười đến mức nước mắt giàn giụa, hắn nói hắn yêu nàng, hắn nói hắn chỉ sủng một mình nàng, đều là giả dối!

Hiên Viên Triệt, chàng vì sao lại đem ta từ thiên đàng đạp xuống địa ngục một cách tàn nhẫn như thế, là chàng đã chơi đùa chán rồi?

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, trôi qua trong tuyệt vọng tận cùng của nàng.

”Tiểu thư, tỷ... “ Tiểu Trúc đã chịu đủ rồi, nàng không thể tiếp tục im lặng nhìn Nhan Tích Phàm như người vô hồn.

”Trúc nhi, nếu như người muội yêu phản bội muội, muội sẽ làm gì?”

Tiểu Trúc giật mình, đưa mắt nhìn Tiểu Thanh, chính Tiểu Thanh cũng ngạc nhiên tròn mắt.

Tiểu Trúc tuy khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời nàng “Nếu như vậy thì muội sẽ rời khỏi hắn, sẽ quên hắn, người như vậy không xứng đáng để muội yêu thương.”

Tiểu Thanh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nàng lại nở nụ cười nhạt nhẽo đó, “Nếu là ta, chắc ta cũng sẽ giống như muội!” lời nói nàng đầy ẩn ý, nhưng Tiểu Thanh, Tiểu Trúc lại không hiểu được, cũng chính vì vậy mà các nàng vô cùng hối hận về sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện