“Tiểu thư đã khuya rồi, người mau đi nghỉ đi a.”
Nàng cuối cùng cũng thêu xong chiếc hoa tay, hài lòng ngắm chữ Phàm được thêu vô cùng tinh xảo.
Ngước lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao. Nàng thêu lâu như vậy sao? Nhẹ nhàng gật đầu với Thanh nhi.
” ân, muội cũng đi nghỉ đi”
Thanh nhi ngoan ngoãn trở về phòng, trước khi rời khỏi không quên giúp nàng dọn dẹp kim chỉ.
Nàng một chút buồn ngủ cũng không có. Trời đã khuya, chắc có lẽ sẽ không có ai. Nàng bạo gan bước ra khỏi tẩm cung đi dạo.
Nàng đến đây đã hơn hai tuần, thế nhưng chưa lần nào rời khỏi lãnh cung một bước.
Cũng phải thôi, lãnh cung đâu phải muốn ra là ra được. Mà nếu có cho nàng ra ngoài, nàng cũng thật không dám. Lỡ như chạy loạn, gặp chúng phi tần kia hay tệ hại hơn là cái tên Hiên Viên Triệt, có hay không lúc đó mạng nhỏ của nàng cũng không còn?
Thực không dám nghĩ!
Cơ mà thật quái lạ, lãnh cung phải được canh gác nghiêm ngặt, thế nhưng bên ngoài một thị vệ cũng chẳng có?
Mặc kệ, như thế thì càng tốt, tạo cơ hội cho nàng đi dạo lúc đêm khuya như thế này. Hoặc là trốn cung đi?
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu lập tức bị nàng quăng ra xa. Nàng mới không có cái bản lĩnh kia đâu!
Thở dài một hơi, nàng đến cái thế giới cổ đại này cũng đã lâu, thực không biết ở thời hiện đại, Nhạc Du cùng mọi người có nhớ nàng không, hay là quên nàng mất rồi.
Mắt ươn ướt, phủ màng mỏng trước mắt khiến nàng không nhìn rõ nữa. Quyết định tìm nơi ngồi xuống.
Bước đến một tảng đá lớn, nhẹ nhàng đặt mông xuống. Nàng ngước mặt lên nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm tối đen, ai oán than thở.
”Tại sao lại là ta? Thực không công bằng!”
”Không nghĩ đến hoàng hậu lại có hứng thú nói chuyện một mình lúc nửa đêm a!”
Phía sau đột ngột vang lên một giọng trầm ấm ma mị khiến nàng giật bắn người.
Cái giọng nói này...?
Là Hiên Viên Triệt!
Nàng trong lòng sớm khóc không ra tiếng, không bàn cãi, nàng chính là kẻ xui xẻo nhất trên đời!
Cứng ngắt xoay người, đối diện nam tử tuấn mỹ trước mặt, miễn cưỡng hành lễ.
”Nô tỳ tham khiến hoàng thượng.”
”Ái phi bình thân.”
Nàng nghe xong hai tiếng ái phi, da gà lập tức nổi khắp người. Này cũng quá buồn nôn đi.
Nàng đứng dậy, khép nép lùi phía sau vài bước, định xoay người bỏ chạy.
Hiên Việt Triệt mắt phượng lóe sáng, biết ý đồ bỏ chạy của nàng, hắn nhếch mép, đâu thể dễ dàng buông tha cho nàng.
”Đã khuya hoàng hậu không nghỉ ngơi sao?”
Bị hắn hỏi, nàng lập tức toàn thân lạnh ngắt.
”Hiện tại liền đi ngủ!”
Nàng nhanh chân trốn, bất quá vẫn chậm hơn Hiên Viên Triệt một bước.
Bị hắn thô bạo bắt lấy cánh tay trắng nõn kéo lại, mất thăng bằng, nàng ngã vào người hắn, đầu nhỏ đập vào khuôn ngực rắn chắc, đau đến chảy nước mắt.
”Buông ra.”
Nàng cố sức vùng vẫy muốn thoát, càng động hắn càng siết chặt.
”Chẳng phải ngươi luôn muốn như vậy sao?”
Hiên Viên Triệt lại cười, và lần này nụ cười vẫn không chạm đến mắt. Cúi người, phả hơi thở ấm nóng, khiến nàng bất giác đỏ mặt.
Nhìn đôi tai nhỏ xinh ửng đỏ, hắn cười lạnh, ánh mắt càng nhiều hơn chán ghét.
Cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân háo sắc ti tiện. Nàng chính là đang lạt mềm buộc chắt quyến rũ hắn.
Hiện tại muốn lập tức quăng nàng ra xa, tránh vấy bẩn long thể.
Bất quá hắn chưa kịp làm gì đã bị nàng động. Hạ bộ bất ngờ bị tập kích, ăn trọn cú lên gối đau điếng.
Hắn ăn đau buông nàng ra, thống khổ kêu, khuôn mặt tuấn lãng trắng nhợt, méo mó. Ánh mắt căm tức muốn giết người bắn về phía nàng.
Cũng thực may lúc trước học được một chút chiêu thức phòng vệ của Nhạc Du. Lần đầu thực hành, không nghĩ lại thành công một cách xuất sắc, hiệu quả hơn mong đợi a!
Nàng thừa dịp chạy trốn, trước khi đi không quên nói.
”Hoàng thượng ngủ ngon!”
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy trối chết như con chuột nhỏ của nàng, Hiên Viên Triệt thực muốn phun ra lửa.
Lần này khinh suất, bị nàng qua mặt, hắn tuyệt không buông tha cho nàng.
Hắn cười, bất ngờ chính là nơi đáy mắt cuối cùng cũng có tia cười thực sự, một tia thú vị khó phát hiện.
Nàng chạy bán sống bán chết, chỉ thiếu vắt váy lên chạy. Vừa về lãnh cung nàng liền khóa cửa, đặt mình xuống ghế thở hổn hển.
Nàng lấy tay sờ sờ cổ mình, có khi nào ngày mai Hiên Viên Triệt đem nàng xử trảm thị chúng không a?
Nga, nàng chỉ đá hắn một cái thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? (Vô cùng nghiêm trọng nha tỷ)
Nàng chết một lần liền xuyên vào cổ đại, có hay không lần hai mất mạng bầu bạn cùng khủng long???
Nàng không muốn a!
Nàng cuối cùng cũng thêu xong chiếc hoa tay, hài lòng ngắm chữ Phàm được thêu vô cùng tinh xảo.
Ngước lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao. Nàng thêu lâu như vậy sao? Nhẹ nhàng gật đầu với Thanh nhi.
” ân, muội cũng đi nghỉ đi”
Thanh nhi ngoan ngoãn trở về phòng, trước khi rời khỏi không quên giúp nàng dọn dẹp kim chỉ.
Nàng một chút buồn ngủ cũng không có. Trời đã khuya, chắc có lẽ sẽ không có ai. Nàng bạo gan bước ra khỏi tẩm cung đi dạo.
Nàng đến đây đã hơn hai tuần, thế nhưng chưa lần nào rời khỏi lãnh cung một bước.
Cũng phải thôi, lãnh cung đâu phải muốn ra là ra được. Mà nếu có cho nàng ra ngoài, nàng cũng thật không dám. Lỡ như chạy loạn, gặp chúng phi tần kia hay tệ hại hơn là cái tên Hiên Viên Triệt, có hay không lúc đó mạng nhỏ của nàng cũng không còn?
Thực không dám nghĩ!
Cơ mà thật quái lạ, lãnh cung phải được canh gác nghiêm ngặt, thế nhưng bên ngoài một thị vệ cũng chẳng có?
Mặc kệ, như thế thì càng tốt, tạo cơ hội cho nàng đi dạo lúc đêm khuya như thế này. Hoặc là trốn cung đi?
Ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu lập tức bị nàng quăng ra xa. Nàng mới không có cái bản lĩnh kia đâu!
Thở dài một hơi, nàng đến cái thế giới cổ đại này cũng đã lâu, thực không biết ở thời hiện đại, Nhạc Du cùng mọi người có nhớ nàng không, hay là quên nàng mất rồi.
Mắt ươn ướt, phủ màng mỏng trước mắt khiến nàng không nhìn rõ nữa. Quyết định tìm nơi ngồi xuống.
Bước đến một tảng đá lớn, nhẹ nhàng đặt mông xuống. Nàng ngước mặt lên nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm tối đen, ai oán than thở.
”Tại sao lại là ta? Thực không công bằng!”
”Không nghĩ đến hoàng hậu lại có hứng thú nói chuyện một mình lúc nửa đêm a!”
Phía sau đột ngột vang lên một giọng trầm ấm ma mị khiến nàng giật bắn người.
Cái giọng nói này...?
Là Hiên Viên Triệt!
Nàng trong lòng sớm khóc không ra tiếng, không bàn cãi, nàng chính là kẻ xui xẻo nhất trên đời!
Cứng ngắt xoay người, đối diện nam tử tuấn mỹ trước mặt, miễn cưỡng hành lễ.
”Nô tỳ tham khiến hoàng thượng.”
”Ái phi bình thân.”
Nàng nghe xong hai tiếng ái phi, da gà lập tức nổi khắp người. Này cũng quá buồn nôn đi.
Nàng đứng dậy, khép nép lùi phía sau vài bước, định xoay người bỏ chạy.
Hiên Việt Triệt mắt phượng lóe sáng, biết ý đồ bỏ chạy của nàng, hắn nhếch mép, đâu thể dễ dàng buông tha cho nàng.
”Đã khuya hoàng hậu không nghỉ ngơi sao?”
Bị hắn hỏi, nàng lập tức toàn thân lạnh ngắt.
”Hiện tại liền đi ngủ!”
Nàng nhanh chân trốn, bất quá vẫn chậm hơn Hiên Viên Triệt một bước.
Bị hắn thô bạo bắt lấy cánh tay trắng nõn kéo lại, mất thăng bằng, nàng ngã vào người hắn, đầu nhỏ đập vào khuôn ngực rắn chắc, đau đến chảy nước mắt.
”Buông ra.”
Nàng cố sức vùng vẫy muốn thoát, càng động hắn càng siết chặt.
”Chẳng phải ngươi luôn muốn như vậy sao?”
Hiên Viên Triệt lại cười, và lần này nụ cười vẫn không chạm đến mắt. Cúi người, phả hơi thở ấm nóng, khiến nàng bất giác đỏ mặt.
Nhìn đôi tai nhỏ xinh ửng đỏ, hắn cười lạnh, ánh mắt càng nhiều hơn chán ghét.
Cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân háo sắc ti tiện. Nàng chính là đang lạt mềm buộc chắt quyến rũ hắn.
Hiện tại muốn lập tức quăng nàng ra xa, tránh vấy bẩn long thể.
Bất quá hắn chưa kịp làm gì đã bị nàng động. Hạ bộ bất ngờ bị tập kích, ăn trọn cú lên gối đau điếng.
Hắn ăn đau buông nàng ra, thống khổ kêu, khuôn mặt tuấn lãng trắng nhợt, méo mó. Ánh mắt căm tức muốn giết người bắn về phía nàng.
Cũng thực may lúc trước học được một chút chiêu thức phòng vệ của Nhạc Du. Lần đầu thực hành, không nghĩ lại thành công một cách xuất sắc, hiệu quả hơn mong đợi a!
Nàng thừa dịp chạy trốn, trước khi đi không quên nói.
”Hoàng thượng ngủ ngon!”
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy trối chết như con chuột nhỏ của nàng, Hiên Viên Triệt thực muốn phun ra lửa.
Lần này khinh suất, bị nàng qua mặt, hắn tuyệt không buông tha cho nàng.
Hắn cười, bất ngờ chính là nơi đáy mắt cuối cùng cũng có tia cười thực sự, một tia thú vị khó phát hiện.
Nàng chạy bán sống bán chết, chỉ thiếu vắt váy lên chạy. Vừa về lãnh cung nàng liền khóa cửa, đặt mình xuống ghế thở hổn hển.
Nàng lấy tay sờ sờ cổ mình, có khi nào ngày mai Hiên Viên Triệt đem nàng xử trảm thị chúng không a?
Nga, nàng chỉ đá hắn một cái thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? (Vô cùng nghiêm trọng nha tỷ)
Nàng chết một lần liền xuyên vào cổ đại, có hay không lần hai mất mạng bầu bạn cùng khủng long???
Nàng không muốn a!
Danh sách chương