Trên người chỉ có hai trăm văn tiền tiết kiệm, mua chút đồ còn được nhưng mà chỗ ở thì không đủ, lần trước nàng ở trên trấn cũng hỏi thăm qua, khách điếm ở trên trấn phòng kém nhất ở một đêm cũng mười văn tiền.

Tiền trên người nàng căn bản không đủ ở mấy đêm, hơn nữa khách điếm không có phòng bếp để nấu ăn, nàng sẽ không thể làm điểm tâm đi bán, vậy không thể được.

Trấn trên cũng có nhà cho thuê, nhưng thuê một lần ít nhất phải nửa năm, tiêu tốn ít nhất cũng phải hơn nửa tượng bạc, hiện tại nàng căn bản là lấy không ra số tiền đó.

Lý Hà Hoa cắn môi, trong lòng sầu đến không chịu nổi, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình có thể đi nơi nào, nhân duyên nguyên chủ quá kém, không có khả năng có hảo bằng hữu thu lưu nàng, chỗ duy nhất có thể trông cậy chính là người thân nguyên chủ, chính là nhà mẹ đẻ.


Vốn dĩ nàng không nghĩ cùng người nhà mẹ đẻ nguyên chủ tiếp xúc, nhưng mà hiện tại nàng không có cách nào, cũng không thể ăn ngủ đầu đường xó chợ được, hết cách chỉ có thể về nhà mẹ đẻ nguyên chủ xem tình hình như thế nào.

Nếu có thể thì ở lại, nàng có thể cho người nhà mẹ đẻ nguyên chủ ít tiền. Còn nếu không được nữa thì lại nghĩ cách khác sau vậy.

Hạ quyết tâm, Lý Hà Hoa liền bắt đầu tự hỏi làm sao mới có thể tìm được nhà mẹ đẻ nguyên chủ, dù sao nàng cũng không có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên không biết nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở nơi nào.

Lý Hà Hoa vừa nghĩ vừa ôm tay nải chậm rãi đi trong thôn, dọc đường gặp người trong thôn nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, trong đó đại bộ phận là vui sướng khi người gặp họa, phảng phất như đang nói, rốt cuộc nhà ngươi cũng bị đuổi rồi.


Lý Hà Hoa tự động xem nhẹ ánh mắt bất thiên của những người này, chậm rãi bước đi, sau đó lại gặp vị đại thẩm phát sinh tranh cãi lần trước, cũng chính là nương Ngô Đại Thụ- Ngô Phương thị.

"Ôi, nhìn xem là ai đây? Thì ra là Lý Hà Hoa nha, làm sao lại cõng tay nải đây?" Ngô Phương thị biết rõ còn cố hỏi.

Lý Hà Hoa không để ý Ngô Phương thị, tiếp tục đi đường của mình.

Đáng tiếc Ngô Phương thị không nghĩ dễ dàng buông tha nàng như vậy, thấy nàng không để ý tới mình, ngữ khí càng thêm châm chọc: "Ây da, ta quên mất, ngươi không phải đã sớm bị hưu sao, nữ nhân bị hưu đương nhiên phải cuốn gói cút về nhà mẹ đẻ rồi, ha ha....."

Lý Hà Hoa vốn không muốn để ý tới lời bà ta nói, nhưng mà nghe được ba chữ "nhà mẹ đẻ" tâm vừa động bước chân liền dừng lại.

Nàng không biết nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở chỗ nào, nhưng người khác có lẽ sẽ biết nha, trong thôn hình như đều biết tin tức của nhau, đại thẩm trước mắt này tám chín phần mười cũng biết, nàng cũng có thể dụ bà ta nói ra thông tin mình cần, sau đó là tìm được nhà mẹ đẻ nguyên chủ rồi!


Nghĩ đến đây, Lý Hà Hoa lập tức áp dụng kỹ thuật diễn xuất, trên mặt biểu hiện bộ dáng tức giận, thở phì phò nói: "Ta về nhà mẹ đẻ đó, liên quan gì đến ngươi."

Thấy Lý Hà Hoa rốt cuộc cũng tức giận, Ngô Phương thị lập tức cao hứng, sức chiến đấu lại tăng lên một bậc, ngữ điệu cũng đề cao lên theo: "Đúng là không liên quan đến ta, nhưng không thể cản trở ta cao hứng, thấy một tiện phụ bị hưu, ta có thể không cao hứng sao?"

Lúc này tiểu cô nương vẫn luôn đứng bên cạnh Ngô Phương thị thoáng ngẩng đầu lên khuyên bảo: "Nương, đừng nói nữa. Chúng ta về nhà thôi."

Ngô Phương thị hừ thật mạnh một cái: "Vì sao phải đi về nhà, độc phụ này hại ngươi thành như vậy, hiện tại đã bị báo ứng, ta muốn hảo hảo nhìn xem kết cục của kẻ độc ác sẽ như thế nào."
Câu nói này làm cô nương kia lại cúi đầu, còn lấy một ít tóc trên mặt để che dấu gì đó, nhưng điều này không trở ngại việc Lý Hà Hoa thấy bên mặt trái của nàng ở gần lỗ tai có một vết sẹo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện