Lão đại phu đã lớn tuổi, một đường chạy tới đã thở hổn hển, nhưng người bệnh quan trọng, ông không nói gì thêm đến bên cạnh mấy người ngồi xuống bắt mạch, nắm lấy tay của một người trong đó tinh tế bắt mạch, sau đó tới người khác.

Người xung quanh không dám tên tiếng, lẳng lặng chờ đại phu bắt mạch.

Đại khái qua một chén trà nhỏ, đại phu thả tay xuống nói: "Thật sự ăn đồ hư đau bụng, trong bụng quặn đau là bình thường nhưng mà không quá nghiêm trọng, ta kê chút dược, uống hai ngày sẽ khỏi."

Chân mày Lý Hà Hoa cau lại.

Vậy mà thật sự là ăn hỏng bụng, lúc những người này vừa tới quả thật còn rất tốt, bây giờ lại thành bộ dạng này, mà thời đại này cũng không có y học kiểm nghiệm, muốn chứng minh không phải nguyên nhân từ tửu lâu của nàng là điều không thể thực hiện được, tình huống này cũng thật phiền toái.


Trương Thiết Sơn cũng biết sự tình không tốt lắm, đưa tay sang cầm tay Lý Hà Hoa, cho nàng một ánh mắt an ủi, ý bảo hết thảy đã có hắn.

Lý Hà Hoa lắc lắc đầu tỏ vẻ không việc gì, sau đó nói với đại phu: "Đại phu, ngài giúp ta kê đơn thuốc đi, phải mau chóng điều trị mới tốt."

Đại phu gật đầu kê đơn thuốc, ý bảo một người đi theo ông đến y quán bốc thuốc.

Lý Hà Hoa liền gọi Tiểu Viễn đi theo đại phu đến y quán bốc thuốc.

Đại phu đi rồi lúc này Lý Hà Hoa mới giải quyết chuyện này, nàng tiến lên nói với ba người: "Ba vị khách quan, đại phu nói uống mấy lần thuốc là khỏi, tiểu nhị của chúng ta đã đi hốt thuốc, các người rất nhanh sẽ không sao, không cần lo lắng."

Thấy Lý Hà Hoa nói như vậy, một người trong đó không đồng ý, tức giận đập bàn: "Chỉ như vậy là xong rồi sao? Đồ ăn nhà các ngươi không sạch sẽ, chúng ta ăn xong thành như vậy, đưa chút thuốc là coi như hết việc ư?"


Lý Hà Hoa cũng không tức giận, nói: "Chúng ta gọi đại phu đến xem các ngươi là vì các ngươi ở tửu lâu của ta phát bệnh, nhưng điều đó không đại biểu rằng ta thừa nhận do đồ ăn của chúng ta. Ta dám cam đoan đồ ăn của tửu lâu chúng ta trăm phần trăm sạch sẽ, tuyệt đối ăn không hỏng người, nhiều ngày qua cũng chưa từng phát sinh chuyện như vậy, hôm nay những người khác cùng đến tửu lầu ăn cũng không xảy ra chuyện như các ngươi, cho nên trước đó có thể ba vị đã ăn nhầm cái gì không." Không phải Lý Hà Hoa vội vã muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là nàng biết trước mặt nhiều người nàng phải tỏ rõ thái độ trước tiên, bằng không một khi có ý nhận sai thì việc kế tiếp sẽ không thể nói rõ được. Tiền thuốc nàng có thể chi, nhưng cái nồi này nàng nhất quyết không đội, nếu không sau này tửu lâu sẽ gặp phiền phức.


"Cái rắm" Một người đàn ông gầm lên một tiếng: "Lúc ba chúng ta đến đây rõ ràng còn rất khỏe, căn bản không có ăn thứ gì khác, chính là do ăn đồ ăn chỗ ngươi mới đau bụng, đại phu cũng đã nói ăn đồ hỏng đau bụng, mọi người đều có thể làm chứng, ngươi còn dám nói việc này không liên quan đến ngươi sao? Các ngươi quả thật chính là đến chết cũng không nhận, nếu các ngươi đã như vậy ta sẽ nhờ mọi người đến phân xử."

Bởi vì bọn họ nói chuyện động tĩnh quá lớn, đã có rất nhiều khách nhân đứng ở cửa phòng bao xem náo nhiệt, bây giờ không muốn nháo lớn cũng phải nháo. Lý Hà Hoa rất đau đầu, đang muốn lý luận tiếp thì bị Trương Thiết Sơn kéo lại, hắn tiến lên nói thay nàng: "Ngươi nói thức ăn của chúng ta có vấn đề, nhưng mà người của bảy bàn khác đều không có việc gì, rất nhiều món của các ngươi đều làm chung với nhau, sao người khác ăn lại không sao? Ta đây có thể cho rằng các ngươi đây là cố ý tới gây sự không?"
Ba người bị Trương Thiết Sơn nói liền nổi giận: "Ngươi nói cái chó má vậy hả! Chúng ta sao phải tới gây sự với ngươi? Chúng ta đau bụng rõ ràng là thật, các ngươi đáng để chúng ta tự làm khổ mình vậy sao? Tưởng chúng ta ngốc à."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện