Thừa dịp dừng lại uống nước, Hà viên ngoại nói với Nghiêm lão gia tử: "Lão Nghiêm, lần này ta thua tâm phục khẩu phục, hương vị này quả thật hơn cả Bách Vị Cư, bữa cơm này ta mời."

Nghiêm lão gia tử ha ha cười, sau đó nói: "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo còn có món ngon hơn nữa, ông để dành bụng đi, đừng để mới vài món đã ăn no căng rồi đấy."

Mọi người ở đây nghe thấy có lý, vội thả chậm tốc độ dùng bữa, chỉ là vẫn luyến tiếc buông đũa.

Lý Hà Hoa lại lục tục mang lên cho bạn họ tám món nữa, bao gồm: thịt viên đầu sư tử, đậu phụ rim, gà xào cay, canh thập cẩm, chuối tiêu thái sợi, cà tím xào tỏi, bồ câu hầm hạt sen táo đỏ, chả giò chiên, tổng cộng mười món, mọi người đều ăn không ngừng được.

Hà viên ngoại đã sớm chuyển từ không tín nhiệm lúc đầu thành khen không dứt miệng, Nghiêm lão gia tử đã lấy đủ mặt mũi.


Nhưng mà lúc họ ăn uống xong trả tiền thì lại không gặp Lý Hà Hoa, vì lúc bọn họ ăn đồng thời đến thêm hai bàn khách nữa, việc này làm cho Hà viên ngoại nghĩ muốn gặp Lý Hà Hoa có chút thất vọng.

Mà hai bàn khách mới tới có một bàn là do người hôm qua đi cùng Nghiêm Lão gia tử tới ăn cơm giới thiệu, bàn còn lại là thương nhân trước kia thường đến sạp của Lý Hà Hoa dùng cơm.

Thương nhân này họ Vương, chuyên buôn bán tơ lụa, không phải ở trên trấn, nhưng hắn thường ghé bến tàu trên trấn nghỉ chân.

Lúc trước phát hiện các món Lý Hà Hoa nấu đặc biệt ngon nên liền thích mùi vị này, mỗi lần qua đây đều phải ghé sạp Lý Hà Hoa ăn chút gì đó.

Sau này Trương Thiết Sơn bị thương, hắn quay lại đây hai lần cũng không được ăn món Lý Hà Hoa làm, lần này ghé lại vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đến chỗ lúc trước Lý Hà Hoa bày hàng, kết quả vẫn thất vọng không thấy sạp.


Nhưng hắn lại ngoài ý muốn nghe được người khác nói việc Lý Hà Hoa mở tửu lâu thì mắt sáng lên, mang theo vài người đồng hành cùng tới đây, nghe nói bây giờ còn có phòng bao liền không chút do dự muốn một phòng bao, chuẩn bị hảo hảo ăn một trận.

La Nhị đưa thực đơn cho bọn họ để bọn họ chọn món.

Nói thật khi thấy giá cả kèm trên thực đơn, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, lập tức có người muốn đổi chỗ ăn, nhưng thương nhân họ Vương nghĩ nghĩ cảm thấy tiền nào của nấy, nếu dám mở miệng kêu giá đắt như vậy thì hương vị kia tuyệt đối tương xứng với số tiền này. Nếu thật sự không ra sao vậy không phải tự đập chiêu bài sao, cùng lắm thì lần sau không đến nữa, hơn nữa hắn là một người buôn bán tơ lụa quả thật không thiếu số tiền ấy.


Cho nên hắn liền vỗ tay quyết định ăn ở đây, hơn nữa một hơi gọi tám món.

La Nhị ghi nhớ món bọn họ gọi, mang lên cho họ hai đĩa điểm tâm cùng một ấm trà rồi đi xuống.

Mọi người nhìn điểm tâm tinh xảo trên bàn nhịn không được cầm một khối nếm thử, lại ngoài ý muốn ăn ngon, vào miệng thơm ngọt, ngọt mà không ngấy. Cũng không kém so với cửa hàng điểm tâm tốt nhất ở kinh thành.

Một người trong đó nói: "Điểm tâm này hình như là của nhà bọn họ bán, lúc nãy lên lầu ta có thấy nhà bọn họ có bán điểm tâm, chính là cái này."

Thương nhân họ Vương gật đầu nói: "Đúng như thế, điểm tâm nhà họ bán cũng do bà chủ tự làm, ăn rất ngon, lúc trước ta mang về cho hài tử trong nhà ăn, chúng đều rất thích, lần nào cũng bắt ta mua." Việc này khiến những người khác có chút tin tưởng món Lý Hà Hoa làm sẽ rất ngon, bởi vì điểm tâm làm ngon như vậy nhất định cơm sẽ không kém.
Lúc này Lý Hà Hoa đang một khắc cũng không ngừng nấu nướng, mới một lúc đã đến thêm một bàn nữa, tổng cộng phải nấu cho ba phòng bao, nhưng món ăn của ba phòng cũng có nhiều món trùng, vừa hay có thể nấu chung, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện