Nghĩ rồi lại nghĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chuyện xấu hổ như vậy ai mà không gặp phải vài lần, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Lý Hà Hoa nhịn không được tự mình an ủi: đây tính là gì, không là gì cả, ở thời hiện đại nam nữ ở chung đều bình thường, bây giờ nàng cùng Trương Thiết Sơn chỉ có thể xem như là một chút kinh hãi nhỏ thôi, phải không? Ừm, đúng vậy!

Sau khi hoàn thành quá trình tự hỏi tự đáp cùng tự an ủi, Lý Hà Hoa mới từ trên giường bò dậy, phát hiện bên mép giường đặt một bộ y phục sạch sẽ, mím mím môi tâm tình phức tạp mặc y phục, cọ tới cọ lui mới ra khỏi phòng, nhưng mà thực không khéo, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trương Thiết Sơn ôm Thư Lâm rửa mặt.

Thấy Lý Hà Hoa đi ra, trong mắt Trương Thiết Sơn đầy ý cười: "Dậy rồi à?"


Lý Hà Hoa vừa thấy hắn liền nhớ tới bộ dáng không mặc gì của mình hôm qua, mặt không tự giác nóng lên, mắt không dám nhìn Trương Thiết Sơn, duỗi tay chỉnh sửa búi tóc phía sau, ra vẻ tự nhiên nói: "Ta đi rửa mặt làm cơm sáng."

Nói xong liền vội vàng vào phòng bếp.

Ý cười trong mắt Trương Thiết Sơn càng sâu, thu dọn xong cho Thư Lâm liền để nhóc tự chơi trong sân cùng Hắc Tử một lúc, còn hắn thì đi vào phòng bếp.

Lý Hà Hoa đang hấp sủi cảo, tâm tình vẫn chưa hồi phục, khoé mắt liếc thấy Trương Thiết Sơn tiến vào, tiếp tục cúi đầu nhìn sủi cảo trong nồi, giống như chúng nó có vẻ đáng yêu hơn nhiều.

Trương Thiết Sơn thấy nàng không để ý tới mình, cười cười đi qua, đứng ở phía sau ôm lấy nàng, hôn hôn lên tai nàng: "Đau đầu không?"

Lý Hà Hoa ngừng một chút mím môi lắc đầu, đôi mắt tiếp tục nhìn sủi cảo đáng yêu của nàng.


"Chuyện tối qua ....."

Thấy hắn vẫn muốn nhắc tới, Lý Hà Hoa dậm chân một cái: "Ai da, chàng mau đi ra ngoài đi, không được nhắc đến chuyện tối qua. Ta quên rồi." "A..." Trương Thiết Sơn cười một tiếng, biết nàng đang ngượng ngùng, nếu còn nhắc nữa thì nàng thật sự sẽ xù lông, nên thức thời ngậm miệng.

Vốn dĩ hắn còn tưởng nàng tỉnh dậy sẽ nổi giận, nên sáng đến sớm để mặc nàng đánh mắng, nhưng nàng không giận, tâm tình hắn rất vui sướng.

Điều này có phải chứng minh trong lòng Cao Cao đã hoàn toàn chấp nhận hắn rồi nên mới không ngại chuyện này phải không? Trương Thiết Sơn càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được hôn lên cổ Lý Hà Hoa vài cái, bị Lý Hà Hoa đá ra ngoài mới thôi.

Vì lý do này mà một người ít khi cười như Trương Thiết Sơn hôm nay cả ngày đều nở nụ cười.


Lý Hà Hoa vốn có chút ngại ngùng, nhưng không nghĩ tới hôm nay có vài bàn khách tới nên nàng không thể không cắm rễ ở phòng bếp, cũng không có thời gian ngại ngùng, chờ đến khi hết bận thì cũng đã quên. Vốn dĩ Lý Hà Hoa cho rằng hôm nay chỉ cần một hai bàn đã không tồi rồi, nhưng khi đến thời điểm ăn trưa lập tức đến mấy bàn.

Vào cửa đầu tiên vậy mà lại là Nghiêm lão gia tử.

Lão gia tử hôm nay vẫn dẫn theo vài người như trước, chẳng qua mấy người này khác mấy người hôm qua. Ông vừa vào cửa liền nói đùa với Lý Hà Hoa: "Nha đầu, hôm nay lại gặp lại ta rồi."

Lý Hà Hoa vội vàng tiến lên chào hỏi: "Lão gia tử, ta ước gì mỗi ngày ngài đều tới ấy chứ. Hôm nay vẫn là ăn cơm sao? Vậy theo ta lên phòng bao lầu hai nhé."

Lý Hà Hoa tự mình dẫn mấy người bọn họ lên lầu hai, chẳng qua là đến một phòng bao khác, trang hoàng cũng khác với phòng bao hôm qua, cũng coi như là một loại phong cảnh khác. "Lão gia tử, hôm nay có món nào mà ngài đặc biệt muốn ăn không? Có yêu cầu gì cứ nói với ta."
Nghiêm lão gia xua xua tay: "Nha đầu, ta tin tưởng ngươi, ngươi cứ xem mà lên món cho chúng ta, nhưng mà tốt nhất là không giống hôm qua, thêm hai món so với hôm qua đi, chúng ta có thể dùng hết. À đúng rồi, mang lên hai bầu rượu."

"Được, lão gia tử, sẽ có ngay thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện