Sau khi thu hoạch lúa mạch thì đến công đoạn phơi nắng, rồi sau đó là nghiền hạt, những ngày này chỉ mong ông trời có tính tình tốt để cho thời tiết thuận lợi, chờ thu thập xong lúa mạch thì lại náo loạn.
Thời tiết năm nay vẫn rất thuận lợi, dưới cái nóng đến choáng váng như vậy, da như muốn bị hong khô đi, lúa mạch chỉ phơi một ngày thì đã từ các hạt màu xanh đều bị phơi thành màu vàng óng ánh khô ráo, đợi thêm một ngày nữa là có thể xử lí, sau đó lại phơi thêm một ngày nắng to nữa là có thể cất vào trong túi.
Mấy ngày nay người trong thôn đều vô cùng mệt mỏi, nhưng trên mặt đều là vẻ tươi cười, năm nay lại là một năm vụ mùa tốt, nộp thuế xong thì vẫn còn lại lương thực để ăn, nếu muốn tích trữ ít tiền thì có thể đổi tế lương (lương thực loại tốt như gạo và bột mì) thành thô lương ( lương thực phụ như ngô, khoai, sắn), thời gian tiếp đó sẽ càng có thêm hi vọng. Còn có một mảnh ruộng lúa nước phát triển tốt tươi và cá trong đó, còn có mấy con heo đã được nuôi trắng trắng mập mập, tất cả mọi người đều cảm thấy năm nay nhất định sẽ là một năm nghiêng trời lệch đất.
Nếu nói đến người mất hứng thì thực ra cũng có, chính là mấy người trong nhà không nuôi cá, mà trong số những nhà này có một nhà khó chịu nhất chính là nhà Chu Đại. Ruộng nước nhà hắn đã cho người khác thuê toàn bộ, hiện tại mấy cây lúa nước kia phát triển tốt thành một thảm xanh khiến người khác yêu thích, mà dưới thảm xanh kia lại là những con cá tươi vui vẻ bơi lội khiến bọn họ trông mà thèm. Thế nhưng mà chúng cũng không phải của nhà bọn họ, mà những thứ đó lại vốn của nhà họ,
“Tức chết ta rồi! Đại Hổ, tiểu tử khốn này đừng chơi đùa nữa, mau đến rót cho lão nương chén nước đi! Chết khát ta thì cha ngươi sẽ đi tìm mẹ kế khác cho ngươi đó, đến lúc đó ngươi còn không bằng thằng bé Cẩu Đản kia đâu!” Chu đại tẩu xông vào trong nhà giống như gà chọi, ngồi lên ghế đẩu rồi cầm ấm nước bên cạnh lên muốn rót nước uống, kết quả phát hiện một giọt nước cũng không có, tức giận đến nỗi rống to vào phòng, nàng ta nghe được bên trong có động tĩnh, biết rõ con trai đang ở trong nhà.
Tuy nam nhân đang ở bên cạnh, nhưng Chu đại tẩu lại không sai khiến hắn, bởi vì lúc nàng gây gỗ với Trương Thủy Đào, nàng vạch trần bí mật của Trương Thủy Đào, nên nàng ta cũng vạch trần bí mật của nàng, Chu Đại cảm thấy mất mặt, những ngày này đều lạnh mặt với nàng ta. Nàng thường đi ngang trong nhà, nhưng khi Chu Đại tức giận thì nàng cũng không muốn đối nghịch với hắn, Chu Đại chính là dùng dao rất tốt, là một tay mổ heo tốt,nàng cũng không muốn bị thành heo đâu.
Đại Hổ lập tức chạy đến, trời nóng nực, nó không muốn làm việc, nên giả vờ bị cảm nắng, ở nhà nghỉ ngơi. Bây giờ thấy nương gọi nó hung dữ như vậy, nó biết là không thể giả vờ nữa rồi, lập tức nhanh chóng chạy đến, cầm lấy ấm nước rồi đi ra ngoài múc nước chạy về lại, không đợi nó đặt nước lên thì Chu đại tẩu đã đoạt lấy ấm nước rồi uống, uống hơn nửa ấm mới dừng lại, dùng tay áo lau chùi miệng, nhưng là vẫn không thôi tức giận.
Đại Hổ lập tức cầm quạt quạt cho nàng, hỏi: “Nương, ai khiến người tức giận vậy? Con đi báo thù cho người.”
“Không được đi! Các ngươi hãy yên ổn một chút đi! Thanh danh trong nhà đều đã bị các ngươi làm xấu cả rồi, trước kia chỉ là chuyện nhỏ be bé, hiện tại gây chuyện lớn rồi, trên mặt đẹp lắm sao?” Chu Đại hét lớn khiển trách một tiếng, nghĩ đến rốt cục cũng là vợ mình, nên cũng trì hoãn ngữ khí nói:“Ở trong thôn này chúng ta cũng không phải là nhà giàu có, trước kia các ngươi hay làm ầm ĩ, đó là bởi vì các ngươi đi lại gần với vợ nhà Lý Long, hiện tại hai bên cũng đã vạch mặt nhau rồi, về sau vẫn nên yên tĩnh chút đi.”
Chu đại tẩu cảm thấy nam nhân nhà mình nói cũng đúng, nên quay sang trừng Đại Hổ, để cho nó chạy về phòng.
Đại Hổ ngoan ngoãn trở về phòng chơi, nó nóng muốn chết rồi, muốn quạt cho mát.
“Ngươi lại nghe được tin gì ở bên ngoài là giận thành như vậy?” Chu Đại hỏi vợ hắn, hắn cũng rất hiếu kỳ.
“Còn không phải làm mấy nhà có nuôi cá khiến ta tức giận sao? Ruộng lúa nhà chúng ta đã tiện nghi cho người khác cả rồi, bây giờ người ta lại dùng ruộng nhà chúng ta nuôi cá, đây chính là thu hoạch nhiều hơn chúng ta một phần, ta thấy tiền bán cá còn nhiều hơn cả tiền bán gạo nữa, thật sự là tức chết ta rồi! Toàn bộ là do Tiêu Lê Hoa chết tiệt kia, nàng đã biết rõ như vậy, cho nên mới tính toán để chúng ta cho thuê ruộng, hiện tại tất cả người trong thôn đều cười nhạo chúng ta là kẻ ngốc!” Chu đại tẩu nói xong lại khó chịu, đây chính là tiền a, bình thường nàng luôn thích chiếm lợi của người khác, bây giờ bị người ta chiếm tiện nghi thì giống như bị cắt thịt vậy.
Chu đại tẩu vỗ bàn nói: “Chuyện mấy con heo con trước kia cũng là do Tiêu Lê Hoa làm hại, hiện tại chuyện nuôi cá này nàng ta lại lừa bịp ta thêm lần nữa! Thật muốn xé nàng ta ra! Ta còn biết hơn phân nửa ruộng lúa nhà chúng ta là để lại cho nhà họ nuôi cá đó!”
Chu Đại nghe xong cũng phiền muộn, hắn phải giết bao nhiêu heo mới có thể kiếm lại được số tiền đó. Chẳng qua là hắn trầm ổn hơn Chu đại tẩu, nói với nàng: “Ngươi đừng làm rộn nữa, ngươi còn không nhìn ra sao? Vợ của Hữu Thuận có bản lĩnh, hiện tại còn có mưu mô,… còn hung ác hơn, ngươi đừng để cho người ta bắt được điểm yếu. Nếu không sau này khi nàng ta có thêm cách nào đó để kiếm tiền thì lại không cho chúng ta đi theo, đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc đâu.”
Chu đại tẩu nói: “Ta đây không phải đã về nhà rồi sao? Nàng ta đừng nghĩ hại được ta, về sau cho dù ta có tính kế nàng thì cũng sẽ vụng trộm là tính toán, bên ngoài mới không đi trêu chọc nàng ta.”
Chu Đại lắc đầu, không để ý đến vợ nữa, hắn biết rõ lời khuyên của mình không ngăn được nàng. Lại nói trong lòng hắn cũng cảm thấy tức giận, nếu tức phụ có thể lén lút tính toán nhà của Tạ Hữu Thuận một chút, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Đến buổi chiều trời đột nhiên trở nên âm trầm, khiến cho những người đang phơi lúa mạch cảm thấy lo lắng, lúa mạch còn chưa phơi xong đâu. Có một lão nông dân mắt chuẩn nói đây là đã đến ngày rồi, mưa sẽ không nhỏ đâu, mọi người nghe xong thì nhanh chóng thu thập lúa mạch rồi che tất cả lại, sau đó đi về nhà.
Gió thổi vô cùng lớn, thổi bay không ít đất đá, thổi đến nỗi mắt của mọi người đều mờ đi. Ai cũng trốn vào trong nhà, trong tình hình thời tiết thế này, có một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở Lượng Cốc Tràng (sân phơi lúa).
Tạ Hữu Thuận giúp Tạ Khánh Phong thu thập lúa mạch xong thì đi về nhà, sau khi vào cửa thì đi rửa mặt rửa tay trước, uống một ngụm nước rồi sau đó nhổ ra, hừ hai tiếng nói: “Gió ở bên ngoài cũng thật ghê gớm, đất đã vào miệng cả rồi. Còn cho rằng năm nay tính tình của ông trời sẽ tốt,hóa ra không phải như vậy, đây gọi là đang cáu kỉnh!”
Tiêu Lê Hoa nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi trận mưa này qua đi thì thời tiết khẳng định sẽ tốt hơn, lúc mạch đã thu thập lại rồi, có phơi thêm mấy ngày thì cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ đang lo lắng cho mấy cây lúa, không biết có thể bị gió quật ngã hay không?”
“Không có việc gì đâu, có bị quật ngã thì vẫn còn cá bên dưới mà, so với những năm trước thì tốt hơn nhiều.” Tạ Hữu Thuận nói, không muốn để Tiêu Lê Hoa quá lo lắng.
“Hi vọng có thể không ngã.” Tiêu Lê Hoa nói, nàng biết rõ trong lòng của mỗi một nông dân, mỗi cây lúa đều là báu vật, nếu như thực sự bị đổ thì không biết sẽ đau lòng bao nhiêu đâu.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, bầu trời như một cái đáy nồi, tối đen như là buổi tối đã đến. Tiêu Lê Hoa vội vàng thắp đèn lên, vừa rồi Thạch Đầu và Mộc Đầu có chút sợ, nhưng bây giờ đã hăng hái hơn, ngồi ở trên giường gạch lấy đồ chơi ra chơi đùa, giống với những ngay bình thường sau khi cơm nước xong xuôi thì lại chơi.
Hai người Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa ngồi ở đầu giường gạch nói chuyện, Thạch Đầu nhảy xuống giường, cậu bé muốn đi tiểu.
Tiêu Lê Hoa lập tức nói: “Đi ở trong phòng cũng được.”
Thạch Đầu vội lắc đầu nói: “Con ra ngoài xem nếu trời chưa mưa thì đi ở ngoài.” Nói xong thì chạy ra ngoài, Tiêu Lê Hoa nhìn xem mà cười không ngừng, đứa nhỏ này.
“Nương! Phía trước nhà chúng ta cháy rồi!” Thạch Đầu bỗng kêu lên.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nhanh chóng xuống giường, chạy ra bên ngoài xem xét, quả nhiên trước cửa nhà đã xảy ra hỏa hoạn. Bởi vì gió lớn, nên làn khói cũng bay ra bốn phía, hòa thành một thể với sắc trời lờ mờ bên ngoài, ánh lửa trùng thiên.
Tạ Hữu Thuận để cho Tiêu Lê Hoa trông coi con trai, hắn lao ra cứu hỏa, ba đống lúa mạch, có hai đống đã bắt lửa, nhìn xem chính là vừa bắt đầu, Tạ Hữu Thuận cầm cây chổi lớn đập, một trong hai đống lúa chỉ vừa mới cháy lên, rất dễ dập tắt, nhưng một đống còn lại vì có gió hỗ trợ nên không có cách nào cứu vãn được.
Tiêu Lê Hoa để cho hai đứa nhỏ đứng tại chỗ, sau đó nàng cũng đến hỗ trợ, dập tắt lửa, miễn cho gió lại thổi bùng lên lại.
“Đây là có người phóng hỏa! Là kẻ thiếu đạo đức nào?” Lông mày của Tiêu Lê Hoa dựng lên, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám đốt cháy lương thực nhà nàng. Lần này là đốt lương thực, lần sau chính là đốt nhà rồi! Chuyện này đã uy hiếp đến nàng và người nhà của nàng, nàng tức giận đến toàn thân phát run, từ khi đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng tức giận đến vậy.
Tạ Hữu Thuận ôm nàng, hắn cũng rất tức giận, nhìn xem đống lúa mạch còn đang cháy kia, còn có vợ đang run rẩy trong ngực, trong lòng thề nhất định phải tìm được người phóng hoả.
“Hữu Thuận! Chàng nhìn chỗ sân phơi lúa kìa!” Tiêu Lê Hoa bỗng nhien giãy khỏi ngực của Tạ Hữu Thuận, chỉ về phía bên kia thôn, đôi mắt mở to, trong đó tràn đầy sự hoảng sợ.
Tạ Hữu Thuận vội vàng quay đầu lại, sau đó nói vơi Tiêu Lê Hoa: “Nàng ở lại trông hai đứa nhỏ, ta đi cứu hỏa! Ngàn vạn lần đừng ra ngoài!”
Tạ Hữu Thuận chạy đi như gió, bên chỗ sân phơi lúa đã ánh lửa trùng thiên rồi, nhìn thấy chính là đã cháy lớn, không chỉ có Lượng Cốc Tràng, trong thôn còn có mấy chỗ cũng thấy được khói đặc. Trong lòng Tạ Hữu Thuận thầm nghĩ đây nhất định là có người cố ý phóng hỏa, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy! Vốn cho rằng chỉ là hướng về nhà mình, hiện tại xem ra là hướng về tất cả mọi người trong thôn! Thôn Hạ Cầu là một thôn nghèo khó, nhưng bầu không khí ở đây luôn rất tốt, mặc dù có thời điểm sẽ truyền ra tin đồn ai trộm trứng gà nhà ai, ai đi đến ruộng nhà ai trộm đồ đạc, ai cãi nhau đánh nhau với ai, đủ loại mâu thuẫn nhỏ, nhưng chưa từng phát sinh chuyện nghiêm trọng nào, ít nhất là chưa từng xảy ra chuyên phóng hỏa đốt lương thực như thế này, còn không phải đốt một nhà mà đốt lương thực của cả một thôn. Mặc dù không thể đốt hết cả thôn, nhưng ý đồ kia đã quá rõ ràng.
Sân phơi lúa của thôn Hạ Cầu rất lớn, có không ít người đều phơi lúa mạch ở chỗ này, mà lần này hơn phân nửa lúa mạch của bọn họ đều bị hỏa thiêu, đám lúa mạch này đang được phơi nắng, lại có gió, chỉ cần một chút lửa thì cháy lên rất nhanh. Bởi vì trời sắp mưa, bầu trời tốt đen đến dọa người, mọi người đều trốn ở trong nhà, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng lại hết, cho nên không có ai phát hiện ra lửa đang cháy từ sớm, đợi đến khi phát hiện được thì đã muộn, có cứu cũng không cứu được bao nhiêu.
May mắn chính là có nhà thì đống lúa mạch của họ không bị đốt, càng may mắn là đám lúa mạch này đã phơi nắng đến mất hơn phân hạt mạch, cho nên coi như có bị đốt thì cũng không đốt rụi tất cả thu hoạch. Nhưng chính vì như vậy nên cũng khiến cho những người có lúa mạch bị đốt vừa khóc vừa mắng.
Không đợi lửa được dập tắt thì mưa đã rơi xuống rồi, mặc kệ khó chịu bao nhiêu thì mọi người đều trở về nhà trú mưa.
Trong nhà thôn trưởng Lý Cao đầy ắp người, bọn họ đều muốn thôn trưởng tìm được hung thủ phóng hỏa. Bọn họ nhận định là có người phóng hỏa, nếu không sẽ không thể nào có tình huống tất cả nơi chứa lúa mạch đều bị cháy như vậy. Một người muốn là địch với toàn bộ thôn dân như vậy thì người của thôn Hạ Cầu bọn họ không thể dễ dàng tha thứ được, bọn họ muốn tìm cho ra người này!
Thôn trưởng cũng rất phẫn giận, trong thôn xảy ra chuyện như vậy, đây là đang bôi đen mặt hắn, cho dù có không muốn thì hắn cũng đồng ý với yêu cầu của mọi người, quyết định lên thị trấn báo án!
Trận mưa này không nhỏ, thật giống như ngay cả ông trời cũng tức giận, mưa xối xả cả một đêm. Mà người của thôn Hạ Cầu càng là một đêm không ngủ, có nhà đã khóc nguyên một đêm.
Trời vừa sáng, trong nhà thôn trưởng lại bị người vây đầy, sắc mặt thôn trưởng tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, đôi mắt đỏ bừng, liên tục cam đoan với các thôn dân, sau đó mang theo mấy người biết nói chuyện trong thôn cùng đi lên thị trấn.
Thời tiết năm nay vẫn rất thuận lợi, dưới cái nóng đến choáng váng như vậy, da như muốn bị hong khô đi, lúa mạch chỉ phơi một ngày thì đã từ các hạt màu xanh đều bị phơi thành màu vàng óng ánh khô ráo, đợi thêm một ngày nữa là có thể xử lí, sau đó lại phơi thêm một ngày nắng to nữa là có thể cất vào trong túi.
Mấy ngày nay người trong thôn đều vô cùng mệt mỏi, nhưng trên mặt đều là vẻ tươi cười, năm nay lại là một năm vụ mùa tốt, nộp thuế xong thì vẫn còn lại lương thực để ăn, nếu muốn tích trữ ít tiền thì có thể đổi tế lương (lương thực loại tốt như gạo và bột mì) thành thô lương ( lương thực phụ như ngô, khoai, sắn), thời gian tiếp đó sẽ càng có thêm hi vọng. Còn có một mảnh ruộng lúa nước phát triển tốt tươi và cá trong đó, còn có mấy con heo đã được nuôi trắng trắng mập mập, tất cả mọi người đều cảm thấy năm nay nhất định sẽ là một năm nghiêng trời lệch đất.
Nếu nói đến người mất hứng thì thực ra cũng có, chính là mấy người trong nhà không nuôi cá, mà trong số những nhà này có một nhà khó chịu nhất chính là nhà Chu Đại. Ruộng nước nhà hắn đã cho người khác thuê toàn bộ, hiện tại mấy cây lúa nước kia phát triển tốt thành một thảm xanh khiến người khác yêu thích, mà dưới thảm xanh kia lại là những con cá tươi vui vẻ bơi lội khiến bọn họ trông mà thèm. Thế nhưng mà chúng cũng không phải của nhà bọn họ, mà những thứ đó lại vốn của nhà họ,
“Tức chết ta rồi! Đại Hổ, tiểu tử khốn này đừng chơi đùa nữa, mau đến rót cho lão nương chén nước đi! Chết khát ta thì cha ngươi sẽ đi tìm mẹ kế khác cho ngươi đó, đến lúc đó ngươi còn không bằng thằng bé Cẩu Đản kia đâu!” Chu đại tẩu xông vào trong nhà giống như gà chọi, ngồi lên ghế đẩu rồi cầm ấm nước bên cạnh lên muốn rót nước uống, kết quả phát hiện một giọt nước cũng không có, tức giận đến nỗi rống to vào phòng, nàng ta nghe được bên trong có động tĩnh, biết rõ con trai đang ở trong nhà.
Tuy nam nhân đang ở bên cạnh, nhưng Chu đại tẩu lại không sai khiến hắn, bởi vì lúc nàng gây gỗ với Trương Thủy Đào, nàng vạch trần bí mật của Trương Thủy Đào, nên nàng ta cũng vạch trần bí mật của nàng, Chu Đại cảm thấy mất mặt, những ngày này đều lạnh mặt với nàng ta. Nàng thường đi ngang trong nhà, nhưng khi Chu Đại tức giận thì nàng cũng không muốn đối nghịch với hắn, Chu Đại chính là dùng dao rất tốt, là một tay mổ heo tốt,nàng cũng không muốn bị thành heo đâu.
Đại Hổ lập tức chạy đến, trời nóng nực, nó không muốn làm việc, nên giả vờ bị cảm nắng, ở nhà nghỉ ngơi. Bây giờ thấy nương gọi nó hung dữ như vậy, nó biết là không thể giả vờ nữa rồi, lập tức nhanh chóng chạy đến, cầm lấy ấm nước rồi đi ra ngoài múc nước chạy về lại, không đợi nó đặt nước lên thì Chu đại tẩu đã đoạt lấy ấm nước rồi uống, uống hơn nửa ấm mới dừng lại, dùng tay áo lau chùi miệng, nhưng là vẫn không thôi tức giận.
Đại Hổ lập tức cầm quạt quạt cho nàng, hỏi: “Nương, ai khiến người tức giận vậy? Con đi báo thù cho người.”
“Không được đi! Các ngươi hãy yên ổn một chút đi! Thanh danh trong nhà đều đã bị các ngươi làm xấu cả rồi, trước kia chỉ là chuyện nhỏ be bé, hiện tại gây chuyện lớn rồi, trên mặt đẹp lắm sao?” Chu Đại hét lớn khiển trách một tiếng, nghĩ đến rốt cục cũng là vợ mình, nên cũng trì hoãn ngữ khí nói:“Ở trong thôn này chúng ta cũng không phải là nhà giàu có, trước kia các ngươi hay làm ầm ĩ, đó là bởi vì các ngươi đi lại gần với vợ nhà Lý Long, hiện tại hai bên cũng đã vạch mặt nhau rồi, về sau vẫn nên yên tĩnh chút đi.”
Chu đại tẩu cảm thấy nam nhân nhà mình nói cũng đúng, nên quay sang trừng Đại Hổ, để cho nó chạy về phòng.
Đại Hổ ngoan ngoãn trở về phòng chơi, nó nóng muốn chết rồi, muốn quạt cho mát.
“Ngươi lại nghe được tin gì ở bên ngoài là giận thành như vậy?” Chu Đại hỏi vợ hắn, hắn cũng rất hiếu kỳ.
“Còn không phải làm mấy nhà có nuôi cá khiến ta tức giận sao? Ruộng lúa nhà chúng ta đã tiện nghi cho người khác cả rồi, bây giờ người ta lại dùng ruộng nhà chúng ta nuôi cá, đây chính là thu hoạch nhiều hơn chúng ta một phần, ta thấy tiền bán cá còn nhiều hơn cả tiền bán gạo nữa, thật sự là tức chết ta rồi! Toàn bộ là do Tiêu Lê Hoa chết tiệt kia, nàng đã biết rõ như vậy, cho nên mới tính toán để chúng ta cho thuê ruộng, hiện tại tất cả người trong thôn đều cười nhạo chúng ta là kẻ ngốc!” Chu đại tẩu nói xong lại khó chịu, đây chính là tiền a, bình thường nàng luôn thích chiếm lợi của người khác, bây giờ bị người ta chiếm tiện nghi thì giống như bị cắt thịt vậy.
Chu đại tẩu vỗ bàn nói: “Chuyện mấy con heo con trước kia cũng là do Tiêu Lê Hoa làm hại, hiện tại chuyện nuôi cá này nàng ta lại lừa bịp ta thêm lần nữa! Thật muốn xé nàng ta ra! Ta còn biết hơn phân nửa ruộng lúa nhà chúng ta là để lại cho nhà họ nuôi cá đó!”
Chu Đại nghe xong cũng phiền muộn, hắn phải giết bao nhiêu heo mới có thể kiếm lại được số tiền đó. Chẳng qua là hắn trầm ổn hơn Chu đại tẩu, nói với nàng: “Ngươi đừng làm rộn nữa, ngươi còn không nhìn ra sao? Vợ của Hữu Thuận có bản lĩnh, hiện tại còn có mưu mô,… còn hung ác hơn, ngươi đừng để cho người ta bắt được điểm yếu. Nếu không sau này khi nàng ta có thêm cách nào đó để kiếm tiền thì lại không cho chúng ta đi theo, đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ để khóc đâu.”
Chu đại tẩu nói: “Ta đây không phải đã về nhà rồi sao? Nàng ta đừng nghĩ hại được ta, về sau cho dù ta có tính kế nàng thì cũng sẽ vụng trộm là tính toán, bên ngoài mới không đi trêu chọc nàng ta.”
Chu Đại lắc đầu, không để ý đến vợ nữa, hắn biết rõ lời khuyên của mình không ngăn được nàng. Lại nói trong lòng hắn cũng cảm thấy tức giận, nếu tức phụ có thể lén lút tính toán nhà của Tạ Hữu Thuận một chút, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Đến buổi chiều trời đột nhiên trở nên âm trầm, khiến cho những người đang phơi lúa mạch cảm thấy lo lắng, lúa mạch còn chưa phơi xong đâu. Có một lão nông dân mắt chuẩn nói đây là đã đến ngày rồi, mưa sẽ không nhỏ đâu, mọi người nghe xong thì nhanh chóng thu thập lúa mạch rồi che tất cả lại, sau đó đi về nhà.
Gió thổi vô cùng lớn, thổi bay không ít đất đá, thổi đến nỗi mắt của mọi người đều mờ đi. Ai cũng trốn vào trong nhà, trong tình hình thời tiết thế này, có một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở Lượng Cốc Tràng (sân phơi lúa).
Tạ Hữu Thuận giúp Tạ Khánh Phong thu thập lúa mạch xong thì đi về nhà, sau khi vào cửa thì đi rửa mặt rửa tay trước, uống một ngụm nước rồi sau đó nhổ ra, hừ hai tiếng nói: “Gió ở bên ngoài cũng thật ghê gớm, đất đã vào miệng cả rồi. Còn cho rằng năm nay tính tình của ông trời sẽ tốt,hóa ra không phải như vậy, đây gọi là đang cáu kỉnh!”
Tiêu Lê Hoa nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi trận mưa này qua đi thì thời tiết khẳng định sẽ tốt hơn, lúc mạch đã thu thập lại rồi, có phơi thêm mấy ngày thì cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ đang lo lắng cho mấy cây lúa, không biết có thể bị gió quật ngã hay không?”
“Không có việc gì đâu, có bị quật ngã thì vẫn còn cá bên dưới mà, so với những năm trước thì tốt hơn nhiều.” Tạ Hữu Thuận nói, không muốn để Tiêu Lê Hoa quá lo lắng.
“Hi vọng có thể không ngã.” Tiêu Lê Hoa nói, nàng biết rõ trong lòng của mỗi một nông dân, mỗi cây lúa đều là báu vật, nếu như thực sự bị đổ thì không biết sẽ đau lòng bao nhiêu đâu.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, bầu trời như một cái đáy nồi, tối đen như là buổi tối đã đến. Tiêu Lê Hoa vội vàng thắp đèn lên, vừa rồi Thạch Đầu và Mộc Đầu có chút sợ, nhưng bây giờ đã hăng hái hơn, ngồi ở trên giường gạch lấy đồ chơi ra chơi đùa, giống với những ngay bình thường sau khi cơm nước xong xuôi thì lại chơi.
Hai người Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa ngồi ở đầu giường gạch nói chuyện, Thạch Đầu nhảy xuống giường, cậu bé muốn đi tiểu.
Tiêu Lê Hoa lập tức nói: “Đi ở trong phòng cũng được.”
Thạch Đầu vội lắc đầu nói: “Con ra ngoài xem nếu trời chưa mưa thì đi ở ngoài.” Nói xong thì chạy ra ngoài, Tiêu Lê Hoa nhìn xem mà cười không ngừng, đứa nhỏ này.
“Nương! Phía trước nhà chúng ta cháy rồi!” Thạch Đầu bỗng kêu lên.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nhanh chóng xuống giường, chạy ra bên ngoài xem xét, quả nhiên trước cửa nhà đã xảy ra hỏa hoạn. Bởi vì gió lớn, nên làn khói cũng bay ra bốn phía, hòa thành một thể với sắc trời lờ mờ bên ngoài, ánh lửa trùng thiên.
Tạ Hữu Thuận để cho Tiêu Lê Hoa trông coi con trai, hắn lao ra cứu hỏa, ba đống lúa mạch, có hai đống đã bắt lửa, nhìn xem chính là vừa bắt đầu, Tạ Hữu Thuận cầm cây chổi lớn đập, một trong hai đống lúa chỉ vừa mới cháy lên, rất dễ dập tắt, nhưng một đống còn lại vì có gió hỗ trợ nên không có cách nào cứu vãn được.
Tiêu Lê Hoa để cho hai đứa nhỏ đứng tại chỗ, sau đó nàng cũng đến hỗ trợ, dập tắt lửa, miễn cho gió lại thổi bùng lên lại.
“Đây là có người phóng hỏa! Là kẻ thiếu đạo đức nào?” Lông mày của Tiêu Lê Hoa dựng lên, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám đốt cháy lương thực nhà nàng. Lần này là đốt lương thực, lần sau chính là đốt nhà rồi! Chuyện này đã uy hiếp đến nàng và người nhà của nàng, nàng tức giận đến toàn thân phát run, từ khi đi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng tức giận đến vậy.
Tạ Hữu Thuận ôm nàng, hắn cũng rất tức giận, nhìn xem đống lúa mạch còn đang cháy kia, còn có vợ đang run rẩy trong ngực, trong lòng thề nhất định phải tìm được người phóng hoả.
“Hữu Thuận! Chàng nhìn chỗ sân phơi lúa kìa!” Tiêu Lê Hoa bỗng nhien giãy khỏi ngực của Tạ Hữu Thuận, chỉ về phía bên kia thôn, đôi mắt mở to, trong đó tràn đầy sự hoảng sợ.
Tạ Hữu Thuận vội vàng quay đầu lại, sau đó nói vơi Tiêu Lê Hoa: “Nàng ở lại trông hai đứa nhỏ, ta đi cứu hỏa! Ngàn vạn lần đừng ra ngoài!”
Tạ Hữu Thuận chạy đi như gió, bên chỗ sân phơi lúa đã ánh lửa trùng thiên rồi, nhìn thấy chính là đã cháy lớn, không chỉ có Lượng Cốc Tràng, trong thôn còn có mấy chỗ cũng thấy được khói đặc. Trong lòng Tạ Hữu Thuận thầm nghĩ đây nhất định là có người cố ý phóng hỏa, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy! Vốn cho rằng chỉ là hướng về nhà mình, hiện tại xem ra là hướng về tất cả mọi người trong thôn! Thôn Hạ Cầu là một thôn nghèo khó, nhưng bầu không khí ở đây luôn rất tốt, mặc dù có thời điểm sẽ truyền ra tin đồn ai trộm trứng gà nhà ai, ai đi đến ruộng nhà ai trộm đồ đạc, ai cãi nhau đánh nhau với ai, đủ loại mâu thuẫn nhỏ, nhưng chưa từng phát sinh chuyện nghiêm trọng nào, ít nhất là chưa từng xảy ra chuyên phóng hỏa đốt lương thực như thế này, còn không phải đốt một nhà mà đốt lương thực của cả một thôn. Mặc dù không thể đốt hết cả thôn, nhưng ý đồ kia đã quá rõ ràng.
Sân phơi lúa của thôn Hạ Cầu rất lớn, có không ít người đều phơi lúa mạch ở chỗ này, mà lần này hơn phân nửa lúa mạch của bọn họ đều bị hỏa thiêu, đám lúa mạch này đang được phơi nắng, lại có gió, chỉ cần một chút lửa thì cháy lên rất nhanh. Bởi vì trời sắp mưa, bầu trời tốt đen đến dọa người, mọi người đều trốn ở trong nhà, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng lại hết, cho nên không có ai phát hiện ra lửa đang cháy từ sớm, đợi đến khi phát hiện được thì đã muộn, có cứu cũng không cứu được bao nhiêu.
May mắn chính là có nhà thì đống lúa mạch của họ không bị đốt, càng may mắn là đám lúa mạch này đã phơi nắng đến mất hơn phân hạt mạch, cho nên coi như có bị đốt thì cũng không đốt rụi tất cả thu hoạch. Nhưng chính vì như vậy nên cũng khiến cho những người có lúa mạch bị đốt vừa khóc vừa mắng.
Không đợi lửa được dập tắt thì mưa đã rơi xuống rồi, mặc kệ khó chịu bao nhiêu thì mọi người đều trở về nhà trú mưa.
Trong nhà thôn trưởng Lý Cao đầy ắp người, bọn họ đều muốn thôn trưởng tìm được hung thủ phóng hỏa. Bọn họ nhận định là có người phóng hỏa, nếu không sẽ không thể nào có tình huống tất cả nơi chứa lúa mạch đều bị cháy như vậy. Một người muốn là địch với toàn bộ thôn dân như vậy thì người của thôn Hạ Cầu bọn họ không thể dễ dàng tha thứ được, bọn họ muốn tìm cho ra người này!
Thôn trưởng cũng rất phẫn giận, trong thôn xảy ra chuyện như vậy, đây là đang bôi đen mặt hắn, cho dù có không muốn thì hắn cũng đồng ý với yêu cầu của mọi người, quyết định lên thị trấn báo án!
Trận mưa này không nhỏ, thật giống như ngay cả ông trời cũng tức giận, mưa xối xả cả một đêm. Mà người của thôn Hạ Cầu càng là một đêm không ngủ, có nhà đã khóc nguyên một đêm.
Trời vừa sáng, trong nhà thôn trưởng lại bị người vây đầy, sắc mặt thôn trưởng tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen, đôi mắt đỏ bừng, liên tục cam đoan với các thôn dân, sau đó mang theo mấy người biết nói chuyện trong thôn cùng đi lên thị trấn.
Danh sách chương