Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà có thể nhìn ra, sở dĩ Tiểu Thạch gọi hai người Tạ, Lâm đi uống rượu chẳng qua là để ba người bọn họ có không gian lịch luyện, va chạm xã hội.
Bằng không, ba cường giả đứng lù lù làm bảo mẫu, thì có khác gì đi du lịch? Ba người xuống lầu một, trước tiên tìm chủ quán trọ hỏi đường đi lối lại trong thành Ngự Long, cũng như một vài chuyện kiêng kỵ trong thành.
Chủ tiệm là một trung niên mập mạp, dưới cằm có nốt ruồi to, hai hàng ria mép quăn tít và điệu cười díp cả mắt lại làm lão trông có hơi khả nghi. Sau khi nghe câu hỏi của ba người, lão bèn đáp:
“Ba vị chắc hẳn là từ nơi khác đến nên không biết. Thành Ngự Long là yếu địa quân sự, cơ hồ là yết hầu trấn giữ biên cảnh nước Sở ta. Trong thành có trọng binh, cũng lắm quy định lằng nhằng lắm.”
Nói rồi, lão chỉ đường cho ba người, lại dặn kỹ đừng có gây chuyện trong thành. Cuối cùng, chủ tiệm nói:
“Đúng rồi, bây giờ trong thành đang có nạn ma da, ba vị đừng ở bên ngoài ban đêm nếu không sợ là có chuyện gì không may thì vừa thiệt các vị, mà vừa phiền cho lão. Lão đây làm ăn nhỏ, không muốn dây dưa với quan binh, mong các vị thông cảm.”
“Chuyện ma da là sao? Vẫn mong ông chủ nói rõ.”
Đỗ Thải Hà cau mày, trong mắt hơi có lửa giận.
Chủ quán trọ làm cái nghề này lâu, giỏi nhất là nhìn người. Lão thấy thiếu nữ này bây giờ chẳng khác nào một quả núi lửa chỉ chực phun trào, rụt cổ lại, vội vàng làm theo yêu cầu của Đỗ Thải Hà,
Té ra...
Nước Sở sống dựa vào Ngân Hà, thế nên trong nước cũng có tục thờ thần sông, gọi là Mẫu Hà đạo, cơ hồ sớm đã trở thành quốc giáo.
Thần mẫu sông Ngân nguyên có một đám ma da, ma nước dưới trướng. Ngày mồng một mỗi tháng, thủy triều sẽ đánh một đóa sen trắng thấm đẫm máu người lên tận cổng một tòa thành trong biên giới nước Sở. Để rồi đến hôm rằm cùng tháng, ma da sẽ lên bờ bắt người ở chính cái tòa thành đó. Cứ mỗi một hạt sen thì tượng trưng cho một mạng người. Cái tục lệ này đã có từ vài trăm năm nay, đến nay người nước Sở hễ ai mà sống gần Mẫu Hà đều biết.
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ...
Thí dụ như cái sơn thôn hẻo lánh nơi Đỗ Thải Hà từng sống.
“Khốn kiếp! Chẳng nhẽ mấy người không biết phản kháng, cứ mặc kệ cho con ác thần đó hoành hành hay sao?”
Chỉ nghe tiếng đập bàn đánh rầm một cái vừa đanh vừa trầm, kèm theo tiếng nói đầy phẫn nộ.
“Tam sư muội chớ nóng giận.”
Tạ Thiên Hoa vỗ vai cô nàng.
Lý Thanh Vân cũng nhăn mặt, trông hệt như đang ngậm bồ hòn, lại nhìn về phía Đỗ Thải Hà một cái. Cậu chàng cũng là hạng người hiệp nghĩa chính trực, nhất là từ sau khi vô tình nghe được Nguyễn Đông Thanh ngâm thơ, Lý Thanh Vân lại càng kiên trì thủ vững đạo nghĩa trong lòng hơn.
Thần sông mỗi tháng giết người một lần, coi mạng người như cỏ rác, cậu chàng nghe còn thấy khó mà nuốt giận, cực kỳ bất bình, nữa là Đỗ Thải Hà.
Chủ quán trọ vội vàng giải thích:
“Không. Tất nhiên là không. Hoàng gia há lại có chuyện trơ mắt nhìn dân đen con đỏ bị đồ sát như thế? Mỗi lần sen máu lên bờ, thiên tử đều phái cao thủ đến trấn giữ.”
“Phản kháng như thế không mích lòng thần sông hay sao?”
Tạ Thiên Hoa nghe chủ quán nói, hơi cau mày.
Mụ thần sông này đi một nước cờ này quả thực quá quái lạ, khiến cô nàng tạm thời cũng không tài nào hiểu nổi mụ rốt cuộc muốn gì.
Trong truyện cổ, ác thần yêu quái đòi tế sống đều dọa dâng nước làm lụt, gây thiên tai đại họa gì đó, cốt là để bá tính không dám phản kháng, ngoan ngoãn dâng người cho chúng.
Thần sông Ngân Hà lại.. để mặc cho nước Sở phản kháng.
Chủ quán nói:
“Không. Hà thần chỉ dâng nước gọi mưa, giáng đòn trừng phạt nếu có người dám xâm phạm đáy sông, công kích dộng phủ của mình thôi. Lúc sen máu lên bờ, người tu hành có giết ma da thì cũng là chân tài thực học, hà thần sẽ không trả thù.”
“Cũng có nghĩa... sen máu lên bờ chẳng qua là một trò chơi của mụ ta?”
Tạ Thiên Hoa nhíu mày.
Hành vi của thần sông Ngân Hà chẳng khác nào đang chơi một trò chơi với nước Sở. Mụ ta tấn công, nước Sở phòng thủ. Trước mỗi một ván cờ đều dùng sen máu thông báo địa điểm của chiến trường.
Tiền cược: mạng người.
Sau khi biết chuyện thần sông đòi mạng, ba người chỉ thấy tâm trạng nặng nề, phố chợ náo nhiệt cách mấy cũng không khiến bọn họ thấy háo hức được nữa.
Lúc này, cả một con phố, hàng quán hai bên nô nức kẻ ra người vào. Tiếng cười nói xôn xao rôm rả, thỉnh thoảng lại có tiếng tu hành giả hô to chiêu thức, tế ra pháp bảo đánh nhau. Không trung, phi kiếm bay lượn, quả thực náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay, số người tu hành đi đến thành Ngự Long rất đông, có lẽ là chờ ma da lên bờ.
Ba người đi ngang qua góc chợ, thấy người qua đường ngừng lại phỉ nhổ vào tượng đá xoay lưng ra đường, mặt quay vào tường. Nhổ bọt chán, người ta quay sang chửi bậy, mắng nhiếc rất ác độc. Ba sư huynh muội không khỏi lấy làm tò mò, mới hỏi duyên cớ.
Người ta nói đây là tượng của Nghiêm Hàn, một tên sát thần tay đầy máu tươi. Những bức tượng Chiến Thần này là do Tề vương bắt đặt ở tất cả thành trấn khắp ngũ quốc. Người ta căm giận Nghiêm Hàn, thế nên mới phỉ nhổ như thế.
Tạ Thiên Hoa ghé vào tiệm Linh Sủng, mua một số trứng tiên cầm định bụng mang về Lão Thụ cổ viện nuôi thử xem có lai được ra giống gì hay không.
Lý Thanh Vân trái lại trở nên bận bịu.
Cậu chàng không những cần phải cân nhắc xem nên mua gì tặng sư phụ lấy thảo, vừa phải xem xem có cách nào giúp tam sư muội vui lên hay không. Đối với một người được Nguyễn Đông Thanh truyền cho y bát “EQ một chữ số” như Lý Thanh Vân mà nói, nhiệm vụ lần này quả thực so với lên núi đao xuống vạc dầu còn khó khăn bội phần.
Không rõ do trời xanh đãi kẻ khù khờ, hay thằng nhóc này trước giờ vẫn là cái loại mèo mù vớ cá rán, buồn ngủ gặp chiếu manh như thế. Song, trông thấy cái dáng vẻ cuống quít khẩn trương, vấp lên vấp xuống của Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà phì cười.
Cô nàng cười lên, không khí giữa ba sư huynh muội đỡ nặng nề hơn hẳn.
Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:
“Sư huynh cứ đắn đo làm gì. Người ở tầng thứ của sư phụ há lại quan tâm đến những vật này? Quan trọng là tấm lòng hiếu thảo của người làm đệ tử là được rồi.”
Đoạn, cô nàng đưa tay, chọn một cái lò hương bằng đồng to bằng nắm tay, nói:
“Gần đây mưa nhiều, hay có ruồi muỗi. Không bằng tặng lò hương này cho sư phụ, sư huynh sư tỷ thấy sao?”
“Hay lắm!”
Lý Thanh Vân vỗ tay, reo lên.
Đúng lúc này, từ phía bên kia đường, có một bóng người hùng hổ sấn tới. Chỉ thấy người nọ là một thiếu niên cỡ mười bảy mười tám gì đó, mặc kiểu đạo đồng. Bên hông một bên đeo hồ lô, bên kia dắt cái phất trần, trông cũng ra trò ra vẻ lắm.
“Chủ quán, mặc kệ thứ này giá bao nhiêu, đạo gia trả gấp mười.”
Thiếu niên vừa nói, vừa đưa tay định bắt lấy lò hương Đỗ Thải Hà đang cầm.
Chủ tiệm thấy y vô lễ, đang định lên tiếng mắng, thì chợt phát hiện viền tay áo của đạo đồng thêu hai con rồng uốn lượn, chầu về phía một cái đầu hổ đang há ra. Miệng hổ nhe ra hai hàm răng đều tăm tắp, ngậm lấy thái cực đồ, đúng là tiêu chí của núi Long Hổ.
Núi Long Hổ thế lớn lực mạnh, không phải một tên chủ tiệm cỏn con dám đắc tội.
Thế là, gã nhún một bước, nhìn sang phía ba người Lý Thanh Vân, nói:
“Ba vị, hay... hay là nhường vật này lại cho vị đạo gia đây? Bản diếm sẽ tìm cách khác bồi thường cho ba vị.”
Vừa nói dứt lời, thì gã đã phát hiện...
Hình như không khí có gì đó không đúng.
Chỉ thấy, tên đạo đồng kia bấy giờ đã chẳng còn lòng dạ nào chú ý đến cái lò hương con con kia nữa. Y trố mắt, chết chân nhìn mặt người mình đang tóm cổ tay, cơ hồ không tài nào tin nổi:
“Là ngươi?”
“Buông tay ra!”
Đỗ Thải Hà lườm đối phương một cái, lạnh giọng xuống.
Kể từ sau khi biết núi Long Hổ cấu kết với Đế Mộ làm chuyện ác, cô nàng đã không còn chút hảo cảm gì với đệ tử ở đó nữa. Cho dù vẫn biết tên đạo đồng này cùng lắm là đệ tử ngoại môn, không thể nào chạm được đến bí mật của cao tầng...
Nhưng tiềm thức Đỗ Thải Hà vẫn thấy y hơi ngứa mắt.
Tên đạo đồng giật mình rụt tay lại, sau đó nghiến răng, chỉ tay vào mặt cô nàng, nói:
“Chờ đó. Ngươi cứ chờ đó, phản đồ. Bần đạo không thu phục được ngươi thì trong môn phái ắt có người khác ra tay. Cứ chờ đó.”
Đạo đồng tuy sùng bái núi Long Hổ, thế nhưng không phải kẻ ngốc. Đỗ Thải Hà trước khi tự ý rời khỏi sơn môn là đệ tử nội môn, thậm chí so kè kiến thức về phù đạo, trận đạo có thể còn nhỉnh hơn một vài đệ tử thân truyền.
Hắn đương nhiên không phải đối thủ của cô nàng.
Lý Thanh Vân đang định hỏi, nhưng Tạ Thiên Hoa đã đưa tay cản lại, sau đó truyền âm bảo cậu chàng trước cứ chờ xem sao. Kỳ thực, trong chuyện này núi Long Hổ quả thực không sai. Ở Huyền Hoàng giới, tông môn có thể trục xuất đệ tử, nhưng đệ tử không thể tự ý rời khỏi môn hộ.
Bằng không, tương đương với phản bội sư môn.
Huống hồ, Đỗ Thải Hà không chỉ rút khỏi Thiên Sư đạo, núi Long Hổ, mà còn bái Nguyễn Đông Thanh làm sư phụ. Bây giờ đối phương tìm đến tính sổ, âu cũng là chuyện thường tình ở Huyền Hoàng giới.
Đỗ Thải Hà đưa tiền cho ông chủ tiệm, mua lại cái lò hương, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hai người Lý, Tạ thấy thế, chẳng những không yên tâm, mà còn thấy lo lắng hơn.
Nhưng muốn khuyên cũng không được.
Lý Thanh Vân ghé tai, nói thầm:
“Lát nữa chúng ta làm gì? Chẳng nhẽ mặc kệ tam sư muội?”
EQ của cậu chàng có thấp đến mấy đi chăng nữa thì cũng biết, giữa Đỗ Thải Hà và núi Long Hổ cần có một cái kết.
Hơn nữa, lần này đối phương tìm đến tính sổ là chuyện hợp tình hợp lý, về nguyên tắc thì hai người Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa không có lý do can thiệp.
“Há lại có chuyện thấy chết không cứu? Chẳng qua đối phương người đông thế mạnh, võ đấu chắc chắn không được. Phải tìm cách đấu văn mới xong.”
Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng truyền âm cho ông đại sư huynh.
Trong ba người, một cách rất tự nhiên, cô nàng trở thành đầu não hành động.
Bằng không, ba cường giả đứng lù lù làm bảo mẫu, thì có khác gì đi du lịch? Ba người xuống lầu một, trước tiên tìm chủ quán trọ hỏi đường đi lối lại trong thành Ngự Long, cũng như một vài chuyện kiêng kỵ trong thành.
Chủ tiệm là một trung niên mập mạp, dưới cằm có nốt ruồi to, hai hàng ria mép quăn tít và điệu cười díp cả mắt lại làm lão trông có hơi khả nghi. Sau khi nghe câu hỏi của ba người, lão bèn đáp:
“Ba vị chắc hẳn là từ nơi khác đến nên không biết. Thành Ngự Long là yếu địa quân sự, cơ hồ là yết hầu trấn giữ biên cảnh nước Sở ta. Trong thành có trọng binh, cũng lắm quy định lằng nhằng lắm.”
Nói rồi, lão chỉ đường cho ba người, lại dặn kỹ đừng có gây chuyện trong thành. Cuối cùng, chủ tiệm nói:
“Đúng rồi, bây giờ trong thành đang có nạn ma da, ba vị đừng ở bên ngoài ban đêm nếu không sợ là có chuyện gì không may thì vừa thiệt các vị, mà vừa phiền cho lão. Lão đây làm ăn nhỏ, không muốn dây dưa với quan binh, mong các vị thông cảm.”
“Chuyện ma da là sao? Vẫn mong ông chủ nói rõ.”
Đỗ Thải Hà cau mày, trong mắt hơi có lửa giận.
Chủ quán trọ làm cái nghề này lâu, giỏi nhất là nhìn người. Lão thấy thiếu nữ này bây giờ chẳng khác nào một quả núi lửa chỉ chực phun trào, rụt cổ lại, vội vàng làm theo yêu cầu của Đỗ Thải Hà,
Té ra...
Nước Sở sống dựa vào Ngân Hà, thế nên trong nước cũng có tục thờ thần sông, gọi là Mẫu Hà đạo, cơ hồ sớm đã trở thành quốc giáo.
Thần mẫu sông Ngân nguyên có một đám ma da, ma nước dưới trướng. Ngày mồng một mỗi tháng, thủy triều sẽ đánh một đóa sen trắng thấm đẫm máu người lên tận cổng một tòa thành trong biên giới nước Sở. Để rồi đến hôm rằm cùng tháng, ma da sẽ lên bờ bắt người ở chính cái tòa thành đó. Cứ mỗi một hạt sen thì tượng trưng cho một mạng người. Cái tục lệ này đã có từ vài trăm năm nay, đến nay người nước Sở hễ ai mà sống gần Mẫu Hà đều biết.
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ...
Thí dụ như cái sơn thôn hẻo lánh nơi Đỗ Thải Hà từng sống.
“Khốn kiếp! Chẳng nhẽ mấy người không biết phản kháng, cứ mặc kệ cho con ác thần đó hoành hành hay sao?”
Chỉ nghe tiếng đập bàn đánh rầm một cái vừa đanh vừa trầm, kèm theo tiếng nói đầy phẫn nộ.
“Tam sư muội chớ nóng giận.”
Tạ Thiên Hoa vỗ vai cô nàng.
Lý Thanh Vân cũng nhăn mặt, trông hệt như đang ngậm bồ hòn, lại nhìn về phía Đỗ Thải Hà một cái. Cậu chàng cũng là hạng người hiệp nghĩa chính trực, nhất là từ sau khi vô tình nghe được Nguyễn Đông Thanh ngâm thơ, Lý Thanh Vân lại càng kiên trì thủ vững đạo nghĩa trong lòng hơn.
Thần sông mỗi tháng giết người một lần, coi mạng người như cỏ rác, cậu chàng nghe còn thấy khó mà nuốt giận, cực kỳ bất bình, nữa là Đỗ Thải Hà.
Chủ quán trọ vội vàng giải thích:
“Không. Tất nhiên là không. Hoàng gia há lại có chuyện trơ mắt nhìn dân đen con đỏ bị đồ sát như thế? Mỗi lần sen máu lên bờ, thiên tử đều phái cao thủ đến trấn giữ.”
“Phản kháng như thế không mích lòng thần sông hay sao?”
Tạ Thiên Hoa nghe chủ quán nói, hơi cau mày.
Mụ thần sông này đi một nước cờ này quả thực quá quái lạ, khiến cô nàng tạm thời cũng không tài nào hiểu nổi mụ rốt cuộc muốn gì.
Trong truyện cổ, ác thần yêu quái đòi tế sống đều dọa dâng nước làm lụt, gây thiên tai đại họa gì đó, cốt là để bá tính không dám phản kháng, ngoan ngoãn dâng người cho chúng.
Thần sông Ngân Hà lại.. để mặc cho nước Sở phản kháng.
Chủ quán nói:
“Không. Hà thần chỉ dâng nước gọi mưa, giáng đòn trừng phạt nếu có người dám xâm phạm đáy sông, công kích dộng phủ của mình thôi. Lúc sen máu lên bờ, người tu hành có giết ma da thì cũng là chân tài thực học, hà thần sẽ không trả thù.”
“Cũng có nghĩa... sen máu lên bờ chẳng qua là một trò chơi của mụ ta?”
Tạ Thiên Hoa nhíu mày.
Hành vi của thần sông Ngân Hà chẳng khác nào đang chơi một trò chơi với nước Sở. Mụ ta tấn công, nước Sở phòng thủ. Trước mỗi một ván cờ đều dùng sen máu thông báo địa điểm của chiến trường.
Tiền cược: mạng người.
Sau khi biết chuyện thần sông đòi mạng, ba người chỉ thấy tâm trạng nặng nề, phố chợ náo nhiệt cách mấy cũng không khiến bọn họ thấy háo hức được nữa.
Lúc này, cả một con phố, hàng quán hai bên nô nức kẻ ra người vào. Tiếng cười nói xôn xao rôm rả, thỉnh thoảng lại có tiếng tu hành giả hô to chiêu thức, tế ra pháp bảo đánh nhau. Không trung, phi kiếm bay lượn, quả thực náo nhiệt vô cùng.
Hôm nay, số người tu hành đi đến thành Ngự Long rất đông, có lẽ là chờ ma da lên bờ.
Ba người đi ngang qua góc chợ, thấy người qua đường ngừng lại phỉ nhổ vào tượng đá xoay lưng ra đường, mặt quay vào tường. Nhổ bọt chán, người ta quay sang chửi bậy, mắng nhiếc rất ác độc. Ba sư huynh muội không khỏi lấy làm tò mò, mới hỏi duyên cớ.
Người ta nói đây là tượng của Nghiêm Hàn, một tên sát thần tay đầy máu tươi. Những bức tượng Chiến Thần này là do Tề vương bắt đặt ở tất cả thành trấn khắp ngũ quốc. Người ta căm giận Nghiêm Hàn, thế nên mới phỉ nhổ như thế.
Tạ Thiên Hoa ghé vào tiệm Linh Sủng, mua một số trứng tiên cầm định bụng mang về Lão Thụ cổ viện nuôi thử xem có lai được ra giống gì hay không.
Lý Thanh Vân trái lại trở nên bận bịu.
Cậu chàng không những cần phải cân nhắc xem nên mua gì tặng sư phụ lấy thảo, vừa phải xem xem có cách nào giúp tam sư muội vui lên hay không. Đối với một người được Nguyễn Đông Thanh truyền cho y bát “EQ một chữ số” như Lý Thanh Vân mà nói, nhiệm vụ lần này quả thực so với lên núi đao xuống vạc dầu còn khó khăn bội phần.
Không rõ do trời xanh đãi kẻ khù khờ, hay thằng nhóc này trước giờ vẫn là cái loại mèo mù vớ cá rán, buồn ngủ gặp chiếu manh như thế. Song, trông thấy cái dáng vẻ cuống quít khẩn trương, vấp lên vấp xuống của Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà phì cười.
Cô nàng cười lên, không khí giữa ba sư huynh muội đỡ nặng nề hơn hẳn.
Đỗ Thải Hà lắc đầu, nói:
“Sư huynh cứ đắn đo làm gì. Người ở tầng thứ của sư phụ há lại quan tâm đến những vật này? Quan trọng là tấm lòng hiếu thảo của người làm đệ tử là được rồi.”
Đoạn, cô nàng đưa tay, chọn một cái lò hương bằng đồng to bằng nắm tay, nói:
“Gần đây mưa nhiều, hay có ruồi muỗi. Không bằng tặng lò hương này cho sư phụ, sư huynh sư tỷ thấy sao?”
“Hay lắm!”
Lý Thanh Vân vỗ tay, reo lên.
Đúng lúc này, từ phía bên kia đường, có một bóng người hùng hổ sấn tới. Chỉ thấy người nọ là một thiếu niên cỡ mười bảy mười tám gì đó, mặc kiểu đạo đồng. Bên hông một bên đeo hồ lô, bên kia dắt cái phất trần, trông cũng ra trò ra vẻ lắm.
“Chủ quán, mặc kệ thứ này giá bao nhiêu, đạo gia trả gấp mười.”
Thiếu niên vừa nói, vừa đưa tay định bắt lấy lò hương Đỗ Thải Hà đang cầm.
Chủ tiệm thấy y vô lễ, đang định lên tiếng mắng, thì chợt phát hiện viền tay áo của đạo đồng thêu hai con rồng uốn lượn, chầu về phía một cái đầu hổ đang há ra. Miệng hổ nhe ra hai hàm răng đều tăm tắp, ngậm lấy thái cực đồ, đúng là tiêu chí của núi Long Hổ.
Núi Long Hổ thế lớn lực mạnh, không phải một tên chủ tiệm cỏn con dám đắc tội.
Thế là, gã nhún một bước, nhìn sang phía ba người Lý Thanh Vân, nói:
“Ba vị, hay... hay là nhường vật này lại cho vị đạo gia đây? Bản diếm sẽ tìm cách khác bồi thường cho ba vị.”
Vừa nói dứt lời, thì gã đã phát hiện...
Hình như không khí có gì đó không đúng.
Chỉ thấy, tên đạo đồng kia bấy giờ đã chẳng còn lòng dạ nào chú ý đến cái lò hương con con kia nữa. Y trố mắt, chết chân nhìn mặt người mình đang tóm cổ tay, cơ hồ không tài nào tin nổi:
“Là ngươi?”
“Buông tay ra!”
Đỗ Thải Hà lườm đối phương một cái, lạnh giọng xuống.
Kể từ sau khi biết núi Long Hổ cấu kết với Đế Mộ làm chuyện ác, cô nàng đã không còn chút hảo cảm gì với đệ tử ở đó nữa. Cho dù vẫn biết tên đạo đồng này cùng lắm là đệ tử ngoại môn, không thể nào chạm được đến bí mật của cao tầng...
Nhưng tiềm thức Đỗ Thải Hà vẫn thấy y hơi ngứa mắt.
Tên đạo đồng giật mình rụt tay lại, sau đó nghiến răng, chỉ tay vào mặt cô nàng, nói:
“Chờ đó. Ngươi cứ chờ đó, phản đồ. Bần đạo không thu phục được ngươi thì trong môn phái ắt có người khác ra tay. Cứ chờ đó.”
Đạo đồng tuy sùng bái núi Long Hổ, thế nhưng không phải kẻ ngốc. Đỗ Thải Hà trước khi tự ý rời khỏi sơn môn là đệ tử nội môn, thậm chí so kè kiến thức về phù đạo, trận đạo có thể còn nhỉnh hơn một vài đệ tử thân truyền.
Hắn đương nhiên không phải đối thủ của cô nàng.
Lý Thanh Vân đang định hỏi, nhưng Tạ Thiên Hoa đã đưa tay cản lại, sau đó truyền âm bảo cậu chàng trước cứ chờ xem sao. Kỳ thực, trong chuyện này núi Long Hổ quả thực không sai. Ở Huyền Hoàng giới, tông môn có thể trục xuất đệ tử, nhưng đệ tử không thể tự ý rời khỏi môn hộ.
Bằng không, tương đương với phản bội sư môn.
Huống hồ, Đỗ Thải Hà không chỉ rút khỏi Thiên Sư đạo, núi Long Hổ, mà còn bái Nguyễn Đông Thanh làm sư phụ. Bây giờ đối phương tìm đến tính sổ, âu cũng là chuyện thường tình ở Huyền Hoàng giới.
Đỗ Thải Hà đưa tiền cho ông chủ tiệm, mua lại cái lò hương, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hai người Lý, Tạ thấy thế, chẳng những không yên tâm, mà còn thấy lo lắng hơn.
Nhưng muốn khuyên cũng không được.
Lý Thanh Vân ghé tai, nói thầm:
“Lát nữa chúng ta làm gì? Chẳng nhẽ mặc kệ tam sư muội?”
EQ của cậu chàng có thấp đến mấy đi chăng nữa thì cũng biết, giữa Đỗ Thải Hà và núi Long Hổ cần có một cái kết.
Hơn nữa, lần này đối phương tìm đến tính sổ là chuyện hợp tình hợp lý, về nguyên tắc thì hai người Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa không có lý do can thiệp.
“Há lại có chuyện thấy chết không cứu? Chẳng qua đối phương người đông thế mạnh, võ đấu chắc chắn không được. Phải tìm cách đấu văn mới xong.”
Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng truyền âm cho ông đại sư huynh.
Trong ba người, một cách rất tự nhiên, cô nàng trở thành đầu não hành động.
Danh sách chương