“Tiên sinh bị thương???”
Hai người Lâm, Tạ trông cái chân bị băng bó của Nguyễn Đông Thanh mà sống lưng đồng thời thấy lạnh căm căm.
Cả Lôi Đình Kiếm Tổ và Tạ Phong Tử đều là cường giả hàng đầu Huyền Hoàng giới, tin tức cũng linh thông hơn người. Thành thử tuy chuyện Nguyễn Đông Thanh dùng một bài văn tế siêu độ ngàn vạn vong linh thành Bạch Đế đã cố hết sức che giấu, nhưng cuối cùng giấy không gói được lửa, chiến tích mới nhất của Bích Mặc tiên sinh theo đó mà lan truyền trong cao tầng của các thánh địa, cấm địa.
Quả thực là khiến người ta nghe mà kinh hãi.
Nguyễn Đông Thanh thấy hai người này đến thì cũng vui vẻ, ra hiệu cho ba người ngồi xuống, lại cười:
“Mời hai vị ngồi. Xin thứ cho tại hạ chân cẳng không tiện, không đứng lên đãi khách được.”
“Tiên sinh khách sáo. Tạ mỗ đi hỏi chuyện Thiên Hoa trước. Ở đây có chút quà quê, bất thành kính ý, mong tiên sinh nhận cho.”
Tạ Hàn Thiên vừa nói, vừa đưa ra một giỏ măng, cây nào cây nấy đều to bằng cổ tay người lớn, tròn lẳn mây mẩy, bóng lưỡng như ngọc.
Tạ Thiên Hoa ở đằng xa thấy ông chú nhà mình chịu nhỏ máu tặng Nguyễn Đông Thanh nguyên một giỏ Lục Ngọc Trúc thế này thì cũng lấy làm bất ngờ.
Phải biết, Lục Trúc Hải tuy bao la bát ngát, nhưng Lục Ngọc Trúc thì chỉ tổ địa của tộc Thanh Tước mới có. Bình thường mỗi một cây măng đều được cả tộc coi là báu vật, bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ngày trước Kiếm Trì muốn xin hai đoạn Lục Ngọc Trúc làm chuôi kiếm cho thánh tử, thánh nữ nhà bọn họ mà Chấp Kiếm Trưởng Lão Phạm Kim còn phải vào tận nơi xin xỏ là đủ thấy tộc Thanh Tước xem trọng vật này thế nào.
Ngay cả khi Tạ Hàn Thiên là cường giả số một số hai trong tộc, muốn lấy được giỏ măng này ắt cũng không thiếu một phen cãi cọ.
Tạ Phong Tử vừa đưa giỏ sang, vừa quảng cáo:
“Giống tre này là đặc sản nhà mỗ, lớn lên dẻo dai mười phần, hơn nữa có mùi hương thoang thoảng, công hiệu an thần tĩnh khí rất tốt. Nay tặng tiên sinh mấy gốc lấy thảo, đem về trồng cũng là cái thú ở đời. Xin tiên sinh nhận cho, cũng cảm ơn tiên sinh suốt một năm qua đã bảo ban dạy dỗ Thiên Hoa.”
“Nào dám. Vậy Đông Thanh xin cảm ơn lòng tốt của huynh đài.”
Nguyễn Đông Thanh thấy mấy gốc măng cũng chẳng phải vật xa xỉ gì, bèn đưa tay nhận lấy. Bấy giờ, gã mới giật mình, phát hiện chỉ mới đó thôi mà đã một năm trời kể từ ngày nhận ba đứa đồ đệ đầu tiên.
Trong lúc chú cháu Tạ Hàn Thiên xuống núi tâm sự, thì Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới quay sang chỗ Lâm Phương Dung, hỏi:
“Không biết phu nhân lần này hạ cố đến chơi là vì chuyện gì? Vị cô nương này là ai?”
“Không dám giấu tiên sinh. Lần này tiểu nữ đến trước là có vật này muốn giao cho ngài, sau cũng là có chuyện cần phải nhờ vả.”
Lâm Phương Dung vừa nói, vừa quỳ một gối xuống đất. Phó Quân Sước thấy đường đường là Lôi Đình kiếm tổ nổi danh là tâm cao khí ngạo của Kiếm Trì lại có thể vì một đệ tử thường thường như cô nàng mà chịu quỳ gối thì bất giác sống mũi cay cay, cũng quỳ thụp xuống.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu nguầy nguậy, cơ hồ tá hỏa, vội vàng đỡ hai người Lâm, Phó dậy, lại nói liến thoắng:
“Mau đứng lên. Mau đứng lên. Chuyện của các vị nếu trong khả năng tất nhiên tại hạ sẽ giúp, đâu cần thiết phải dùng đại lễ như thế? Thật không dám nhận.”
oOo
Phó Quân Sước trước khi đến Lão Thụ cổ viện thì cũng đã được ba vị kiếm tổ kể cho nghe về những “chiến tích” của vị Bích Mặc tiên sinh này, âu cũng là để tránh cô nàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói gì mạo phạm khinh nhờn đến Nguyễn Đông Thanh.
Trước chưa nói đến những việc khác, chỉ riêng cái chuyện y dám vào ở Lão Thụ cổ viện mà không hề hấn gì đã khiến cô nàng cảm thấy kinh hãi tột cùng.
Lại thêm chuyện dạy ra một Lý Thanh Vân, khiến tam tổ của Kiếm Trì đốn ngộ, một bài thơ Tân Thoại đánh sập một góc Nho đạo, khiến đường đường là Tế Tửu Quốc Tử Giám Lâm Thanh Tùng phút chốc hóa thành thần giữ cửa cầu tiêu, dùng một bài văn tế siêu độ ngàn vạn vong linh.
Hết thảy những chuyện này đều là những việc có thể khiến toàn bộ Huyền Hoàng giới phải rung chuyển...
Thành thử, trong mắt của cô nàng, vị Bích Mặc tiên sinh này vừa tài cao bắc đẩu, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, lại vừa có chút gì đó đáng sợ, cách xa ngàn dặm.
Thế nhưng...
Hôm nay Lâm Phương Dung đưa cô nàng đến Kiếm Trì cầu đạo thì Phó Quân Sước mới phát hiện té ra vị “tiên sinh” kia lại hòa ái dễ gần đến vậy, chẳng hề có chút tâm thái kẻ cả bề trên nào hết.
Điều này, ngay cả ba vị kiếm tổ cũng không thể làm được.
Ở Huyền Hoàng giới, phàm là cường giả, ai mà đối đãi với kẻ yếu hơn mà không dùng thái độ bề trên? Người tốt thì lấy tâm thái trưởng bối mà dạy dỗ, kẻ bình thường thì dùng thái độ cưỡi cổ đè đầu mà ra lệnh. Thậm chí cũng chẳng thiếu những kẻ tu ma đạo, tà đạo coi mạng người chẳng khác chi cỏ rác, cái kiến con sâu...
Duy chỉ có Nguyễn Đông Thanh là khác biệt.
Ít nhất, Phó Quân Sước nghĩ như thế.
Thành thử, người vốn dĩ không mang chút xíu hi vọng nào về việc Bích Mặc tiên sinh sẽ chấp nhận yêu cầu của Kiếm Trì như cô nàng hiện tại lại có chút chờ mong, hi vọng trong lòng.
Lâm Phương Dung trước không nói chuyện của Phó Quân Sước mà cung kính đưa một vật nhỏ bằng bàn tay, vuông vức góc cạnh, đúc bằng kim loại cho Nguyễn Đông Thanh.
“Tiên sinh, may mắn không làm nhục mệnh, tiểu nữ đã có thể luyện được thuật phát lôi vừa yếu vừa ổn định, khởi động được bí bảo này rồi.”
Số là kể từ khi Nguyễn Đông Thanh nói dị vật phát hiện trong một bí cảnh của Văn Cung này cần sử dụng điện năng mới kích phát được, suốt dọc đường từ Lão Thụ cổ viện đến kinh đô nước Tề, Lâm Phương Dung nọc Tạ Hàn Thiên ra cùng nghĩ nát óc mà không tài nào sáng tạo ra được phương pháp tu luyện lôi đạo trái hẳn với thường thức thiên hạ như vậy.
Thành thử, trên đường từ nước Tề trở về, nàng ta đã xin Nguyễn Đông Thanh đưa “cổ vật thần bí” cho mình mượn để nghiên cứu, cũng coi như là có vật thật để tham khảo, cũng có phương hướng để mà tiềm tu.
Thấy để khư khư một cái điện thoại hết pin ở nhà cũng chỉ cho nó phủ bụi, Bích Mặc tiên sinh chẳng do dự chút nào, giao lại đồ vật cho Lâm Phương Dung mang về Kiếm Trì.
Cho đến khi Phùng Thanh La quay về Kiếm Trì..
Câu chuyện “Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại” từ chỗ dùng một thanh trọng kiếm nặng nề đến một thanh kiếm gỗ nhẹ như không, cuối cùng chẳng cần đến kiếm nữa đối với Lâm Phương Dung mà nói chẳng khác nào đại đạo chi âm, thể hồ quán đỉnh.
Nàng ta bế quan tiềm tu suốt một quãng thời gian, cuối cùng dựa trên nguyên lý trọng kiếm về kiếm gỗ, cải thiện đáng kể lực khống chế của mình với lôi điện.
Cuối cùng, thành công kích hoạt được bí bảo.
Chính vì chuyện này, Lâm Phương Dung càng cảm thấy kinh hãi trước khả năng “nhìn thấu nhân quả trường hà” của vị Bích Mặc tiên sinh trước mặt. Có lẽ từ lúc y nhìn thấy bảo vật kia thì đã sớm có ý muốn tặng Kiếm Trì một cơ duyên, nên sau đó mới mượn miệng của Phùng Thanh La để kể lại cho tam tổ.
Nếu lúc đó Lâm Phương Dung không tâm tâm niệm niệm chuyện được Nguyễn Đông Thanh nhờ vả thì chắc chắn không thể lĩnh hội được áo nghĩa của kiếm gỗ nhanh như thế.
Thành thử, lần này, y thị càng tỏ ra cung kính khâm phục Bích Mặc tiên sinh hơn.
Vô tình lại khiến Nguyễn Đông Thanh cứ áy náy mãi, tưởng là Lâm Phương Dung sợ gã không chịu giúp mới có cái thái độ như vậy.
Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh rốt cuộc cũng chẳng thắng được tính tò mò.
Sau khi nghe câu chuyện của đám đệ tử, gã cũng dần mất lòng tin vào bí cảnh của Huyền Hoàng giới. Nguyễn Đông Thanh thấy nếu lỗ mãng xông vào, tìm được đường về địa cầu hay không thì không biết, lớ ngớ lại lạc bố nó vào một cái game mobile nào đấy thì đúng là khóc chẳng ra nước mắt.
Thôi thì game kiếm hiệp, tiên hiệp thì chắc Hồng Đô còn bảo vệ gã được. Chẳng may mà lạc vào game kinh dị thì đúng là mỡ dâng cho mèo.
Thế nên...
Lần này Lâm Phương Dung mang chiếc điện thoại thông minh này đến giao tận tay cho gã, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lại càng thấy tò mò.
Dữ liệu trong đó có còn không? Gã sẽ phát hiện được gì?
Bàn tay gã đưa ra, nắm lấy chiếc điện thoại thông minh mà thoáng run lên. Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, đoạn nghiêm mặt, nhấn thử vào nút nguồn.
Màn hình bật sáng.
Hình nền là một nhân vật hoạt hình, đoán chừng chủ nhân trước của chiếc điện thoại này vẫn còn trẻ. Lạ một nỗi là chiếc điện thoại này không có mật khẩu, chẳng hề có nhận diện khuôn mặt hay vân tay. Nguyễn Đông Thanh vừa vuốt khẽ lên màn hình cảm ứng một cái là chiếc điện thoại đã hiển thị vào màn hình chính với vô vàn những ứng dụng quen thuộc, từ trò chơi cho đến mạng xã hội, cái gì cũng có.
Nguyễn Đông Thanh không khỏi lấy làm tò mò, nhưng khi kiểm tra hết một lượt mới tiu nghỉu phát hiện ra dữ liệu cá nhân như ảnh chụp, video, lịch sử tin nhắn cuộc gọi của chiếc điện thoại thông minh này đều trống trơn, khiến hắn chẳng tài nào có thêm chút manh mối gì về đường về nhà cả.
Đang chán nản, thì bỗng nhiên mắt Nguyễn Đông Thanh trợn lên trừng trừng.
Trên góc màn hình chính đang hiển thị biểu tượng vạch sóng quen thuộc.
Tuy chỉ có một vạch duy nhất, nhưng một sự thật rõ rành rành chính là chiếc điện thoại thông minh này bằng một cách quái quỷ nào đó chỉ có giời mới biết lại có kết nối mạng.
Huyền Hoàng giới này cũng có internet?
Nguyễn Đông Thanh há hốc mồm, tự hỏi.
Hai người Lâm, Tạ trông cái chân bị băng bó của Nguyễn Đông Thanh mà sống lưng đồng thời thấy lạnh căm căm.
Cả Lôi Đình Kiếm Tổ và Tạ Phong Tử đều là cường giả hàng đầu Huyền Hoàng giới, tin tức cũng linh thông hơn người. Thành thử tuy chuyện Nguyễn Đông Thanh dùng một bài văn tế siêu độ ngàn vạn vong linh thành Bạch Đế đã cố hết sức che giấu, nhưng cuối cùng giấy không gói được lửa, chiến tích mới nhất của Bích Mặc tiên sinh theo đó mà lan truyền trong cao tầng của các thánh địa, cấm địa.
Quả thực là khiến người ta nghe mà kinh hãi.
Nguyễn Đông Thanh thấy hai người này đến thì cũng vui vẻ, ra hiệu cho ba người ngồi xuống, lại cười:
“Mời hai vị ngồi. Xin thứ cho tại hạ chân cẳng không tiện, không đứng lên đãi khách được.”
“Tiên sinh khách sáo. Tạ mỗ đi hỏi chuyện Thiên Hoa trước. Ở đây có chút quà quê, bất thành kính ý, mong tiên sinh nhận cho.”
Tạ Hàn Thiên vừa nói, vừa đưa ra một giỏ măng, cây nào cây nấy đều to bằng cổ tay người lớn, tròn lẳn mây mẩy, bóng lưỡng như ngọc.
Tạ Thiên Hoa ở đằng xa thấy ông chú nhà mình chịu nhỏ máu tặng Nguyễn Đông Thanh nguyên một giỏ Lục Ngọc Trúc thế này thì cũng lấy làm bất ngờ.
Phải biết, Lục Trúc Hải tuy bao la bát ngát, nhưng Lục Ngọc Trúc thì chỉ tổ địa của tộc Thanh Tước mới có. Bình thường mỗi một cây măng đều được cả tộc coi là báu vật, bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ngày trước Kiếm Trì muốn xin hai đoạn Lục Ngọc Trúc làm chuôi kiếm cho thánh tử, thánh nữ nhà bọn họ mà Chấp Kiếm Trưởng Lão Phạm Kim còn phải vào tận nơi xin xỏ là đủ thấy tộc Thanh Tước xem trọng vật này thế nào.
Ngay cả khi Tạ Hàn Thiên là cường giả số một số hai trong tộc, muốn lấy được giỏ măng này ắt cũng không thiếu một phen cãi cọ.
Tạ Phong Tử vừa đưa giỏ sang, vừa quảng cáo:
“Giống tre này là đặc sản nhà mỗ, lớn lên dẻo dai mười phần, hơn nữa có mùi hương thoang thoảng, công hiệu an thần tĩnh khí rất tốt. Nay tặng tiên sinh mấy gốc lấy thảo, đem về trồng cũng là cái thú ở đời. Xin tiên sinh nhận cho, cũng cảm ơn tiên sinh suốt một năm qua đã bảo ban dạy dỗ Thiên Hoa.”
“Nào dám. Vậy Đông Thanh xin cảm ơn lòng tốt của huynh đài.”
Nguyễn Đông Thanh thấy mấy gốc măng cũng chẳng phải vật xa xỉ gì, bèn đưa tay nhận lấy. Bấy giờ, gã mới giật mình, phát hiện chỉ mới đó thôi mà đã một năm trời kể từ ngày nhận ba đứa đồ đệ đầu tiên.
Trong lúc chú cháu Tạ Hàn Thiên xuống núi tâm sự, thì Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới quay sang chỗ Lâm Phương Dung, hỏi:
“Không biết phu nhân lần này hạ cố đến chơi là vì chuyện gì? Vị cô nương này là ai?”
“Không dám giấu tiên sinh. Lần này tiểu nữ đến trước là có vật này muốn giao cho ngài, sau cũng là có chuyện cần phải nhờ vả.”
Lâm Phương Dung vừa nói, vừa quỳ một gối xuống đất. Phó Quân Sước thấy đường đường là Lôi Đình kiếm tổ nổi danh là tâm cao khí ngạo của Kiếm Trì lại có thể vì một đệ tử thường thường như cô nàng mà chịu quỳ gối thì bất giác sống mũi cay cay, cũng quỳ thụp xuống.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu nguầy nguậy, cơ hồ tá hỏa, vội vàng đỡ hai người Lâm, Phó dậy, lại nói liến thoắng:
“Mau đứng lên. Mau đứng lên. Chuyện của các vị nếu trong khả năng tất nhiên tại hạ sẽ giúp, đâu cần thiết phải dùng đại lễ như thế? Thật không dám nhận.”
oOo
Phó Quân Sước trước khi đến Lão Thụ cổ viện thì cũng đã được ba vị kiếm tổ kể cho nghe về những “chiến tích” của vị Bích Mặc tiên sinh này, âu cũng là để tránh cô nàng trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói gì mạo phạm khinh nhờn đến Nguyễn Đông Thanh.
Trước chưa nói đến những việc khác, chỉ riêng cái chuyện y dám vào ở Lão Thụ cổ viện mà không hề hấn gì đã khiến cô nàng cảm thấy kinh hãi tột cùng.
Lại thêm chuyện dạy ra một Lý Thanh Vân, khiến tam tổ của Kiếm Trì đốn ngộ, một bài thơ Tân Thoại đánh sập một góc Nho đạo, khiến đường đường là Tế Tửu Quốc Tử Giám Lâm Thanh Tùng phút chốc hóa thành thần giữ cửa cầu tiêu, dùng một bài văn tế siêu độ ngàn vạn vong linh.
Hết thảy những chuyện này đều là những việc có thể khiến toàn bộ Huyền Hoàng giới phải rung chuyển...
Thành thử, trong mắt của cô nàng, vị Bích Mặc tiên sinh này vừa tài cao bắc đẩu, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, lại vừa có chút gì đó đáng sợ, cách xa ngàn dặm.
Thế nhưng...
Hôm nay Lâm Phương Dung đưa cô nàng đến Kiếm Trì cầu đạo thì Phó Quân Sước mới phát hiện té ra vị “tiên sinh” kia lại hòa ái dễ gần đến vậy, chẳng hề có chút tâm thái kẻ cả bề trên nào hết.
Điều này, ngay cả ba vị kiếm tổ cũng không thể làm được.
Ở Huyền Hoàng giới, phàm là cường giả, ai mà đối đãi với kẻ yếu hơn mà không dùng thái độ bề trên? Người tốt thì lấy tâm thái trưởng bối mà dạy dỗ, kẻ bình thường thì dùng thái độ cưỡi cổ đè đầu mà ra lệnh. Thậm chí cũng chẳng thiếu những kẻ tu ma đạo, tà đạo coi mạng người chẳng khác chi cỏ rác, cái kiến con sâu...
Duy chỉ có Nguyễn Đông Thanh là khác biệt.
Ít nhất, Phó Quân Sước nghĩ như thế.
Thành thử, người vốn dĩ không mang chút xíu hi vọng nào về việc Bích Mặc tiên sinh sẽ chấp nhận yêu cầu của Kiếm Trì như cô nàng hiện tại lại có chút chờ mong, hi vọng trong lòng.
Lâm Phương Dung trước không nói chuyện của Phó Quân Sước mà cung kính đưa một vật nhỏ bằng bàn tay, vuông vức góc cạnh, đúc bằng kim loại cho Nguyễn Đông Thanh.
“Tiên sinh, may mắn không làm nhục mệnh, tiểu nữ đã có thể luyện được thuật phát lôi vừa yếu vừa ổn định, khởi động được bí bảo này rồi.”
Số là kể từ khi Nguyễn Đông Thanh nói dị vật phát hiện trong một bí cảnh của Văn Cung này cần sử dụng điện năng mới kích phát được, suốt dọc đường từ Lão Thụ cổ viện đến kinh đô nước Tề, Lâm Phương Dung nọc Tạ Hàn Thiên ra cùng nghĩ nát óc mà không tài nào sáng tạo ra được phương pháp tu luyện lôi đạo trái hẳn với thường thức thiên hạ như vậy.
Thành thử, trên đường từ nước Tề trở về, nàng ta đã xin Nguyễn Đông Thanh đưa “cổ vật thần bí” cho mình mượn để nghiên cứu, cũng coi như là có vật thật để tham khảo, cũng có phương hướng để mà tiềm tu.
Thấy để khư khư một cái điện thoại hết pin ở nhà cũng chỉ cho nó phủ bụi, Bích Mặc tiên sinh chẳng do dự chút nào, giao lại đồ vật cho Lâm Phương Dung mang về Kiếm Trì.
Cho đến khi Phùng Thanh La quay về Kiếm Trì..
Câu chuyện “Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại” từ chỗ dùng một thanh trọng kiếm nặng nề đến một thanh kiếm gỗ nhẹ như không, cuối cùng chẳng cần đến kiếm nữa đối với Lâm Phương Dung mà nói chẳng khác nào đại đạo chi âm, thể hồ quán đỉnh.
Nàng ta bế quan tiềm tu suốt một quãng thời gian, cuối cùng dựa trên nguyên lý trọng kiếm về kiếm gỗ, cải thiện đáng kể lực khống chế của mình với lôi điện.
Cuối cùng, thành công kích hoạt được bí bảo.
Chính vì chuyện này, Lâm Phương Dung càng cảm thấy kinh hãi trước khả năng “nhìn thấu nhân quả trường hà” của vị Bích Mặc tiên sinh trước mặt. Có lẽ từ lúc y nhìn thấy bảo vật kia thì đã sớm có ý muốn tặng Kiếm Trì một cơ duyên, nên sau đó mới mượn miệng của Phùng Thanh La để kể lại cho tam tổ.
Nếu lúc đó Lâm Phương Dung không tâm tâm niệm niệm chuyện được Nguyễn Đông Thanh nhờ vả thì chắc chắn không thể lĩnh hội được áo nghĩa của kiếm gỗ nhanh như thế.
Thành thử, lần này, y thị càng tỏ ra cung kính khâm phục Bích Mặc tiên sinh hơn.
Vô tình lại khiến Nguyễn Đông Thanh cứ áy náy mãi, tưởng là Lâm Phương Dung sợ gã không chịu giúp mới có cái thái độ như vậy.
Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh rốt cuộc cũng chẳng thắng được tính tò mò.
Sau khi nghe câu chuyện của đám đệ tử, gã cũng dần mất lòng tin vào bí cảnh của Huyền Hoàng giới. Nguyễn Đông Thanh thấy nếu lỗ mãng xông vào, tìm được đường về địa cầu hay không thì không biết, lớ ngớ lại lạc bố nó vào một cái game mobile nào đấy thì đúng là khóc chẳng ra nước mắt.
Thôi thì game kiếm hiệp, tiên hiệp thì chắc Hồng Đô còn bảo vệ gã được. Chẳng may mà lạc vào game kinh dị thì đúng là mỡ dâng cho mèo.
Thế nên...
Lần này Lâm Phương Dung mang chiếc điện thoại thông minh này đến giao tận tay cho gã, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lại càng thấy tò mò.
Dữ liệu trong đó có còn không? Gã sẽ phát hiện được gì?
Bàn tay gã đưa ra, nắm lấy chiếc điện thoại thông minh mà thoáng run lên. Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, đoạn nghiêm mặt, nhấn thử vào nút nguồn.
Màn hình bật sáng.
Hình nền là một nhân vật hoạt hình, đoán chừng chủ nhân trước của chiếc điện thoại này vẫn còn trẻ. Lạ một nỗi là chiếc điện thoại này không có mật khẩu, chẳng hề có nhận diện khuôn mặt hay vân tay. Nguyễn Đông Thanh vừa vuốt khẽ lên màn hình cảm ứng một cái là chiếc điện thoại đã hiển thị vào màn hình chính với vô vàn những ứng dụng quen thuộc, từ trò chơi cho đến mạng xã hội, cái gì cũng có.
Nguyễn Đông Thanh không khỏi lấy làm tò mò, nhưng khi kiểm tra hết một lượt mới tiu nghỉu phát hiện ra dữ liệu cá nhân như ảnh chụp, video, lịch sử tin nhắn cuộc gọi của chiếc điện thoại thông minh này đều trống trơn, khiến hắn chẳng tài nào có thêm chút manh mối gì về đường về nhà cả.
Đang chán nản, thì bỗng nhiên mắt Nguyễn Đông Thanh trợn lên trừng trừng.
Trên góc màn hình chính đang hiển thị biểu tượng vạch sóng quen thuộc.
Tuy chỉ có một vạch duy nhất, nhưng một sự thật rõ rành rành chính là chiếc điện thoại thông minh này bằng một cách quái quỷ nào đó chỉ có giời mới biết lại có kết nối mạng.
Huyền Hoàng giới này cũng có internet?
Nguyễn Đông Thanh há hốc mồm, tự hỏi.
Danh sách chương