Cách Quan Lâm năm mươi dặm về phía tây nam có một cái đầm nước rộng mười tám dặm, do nước của mười hai con sông chảy từ núi Hoàng Liên xuống gặp nhau mà thành. Giữa đầm có một quả núi lớn, trên mọc đầy cây vải, nên còn gọi là Lệ Chi Sơn.
Chốn này rừng cây rậm rạp um tùm, đường nước của mười hai con sông lắt léo khó đi, thành thử từ trước đến giờ vẫn là chốn tụ hội của phường sơn tặc cướp đường, lục lâm thảo khấu.
Có câu trời cao hoàng đế xa, ải Quan Lâm xưa nay phải chống cự thú triều, Tế Kỳ thành binh lực không đủ, thành thử cũng đành mặc kệ đám thổ phỉ chiếm núi làm vua, chặn đường cướp bóc. Từ đấy mà cả khu rừng hàng hàng mồ hoang, dưới đáy đầm lớp lớp xương trắng, khiến cả một vùng từng là chốn địa linh nhân kiệt trở nên hoang vắng u tờ, âm u lạnh lẽo đến gai người.
Quanh núi Lệ Chi lắm trại lớn trại nhỏ, sơn tặc cũng có mà thủy tặc cũng nhiều, song thế lực lớn nhất phải kể đến Hắc Phong trại chiếm cứ sườn núi phía tây.
Chốn này trườn dốc thoai thoải, có mấy thửa ruộng để lại từ thời xa xưa, có thể tự trồng trọt. Chân núi còn có một mỏ muối tự nhiên, tính đến nay cũng sâu đâu đấy gần mười trượng. Vừa bán muối lậu, vừa tự trồng lúa, thành thử thế lực Hắc Phong trại nhanh chóng bành trướng, đến nay đã có hơn hai ngàn tên sơn tặc. Dân chúng trong vùng, thương lái đi ngang qua nghe đến cái tên có mấy phần thô lậu của bọn chúng là lắc đầu lè lưỡi, sợ run như cầy sấy.
Thế nhưng, gần đây, Hắc Phong trại đổi chủ.
Chuyện phải kể đến một tháng trước, một thanh niên rách rưới tả tơi dẫn theo một toán đâu đó cỡ hai trăm người xách đao lên núi, chém chết đương gia trước Ôn Kiệt, chiếm cứ Hắc Phong trại. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, dưới tay của đương gia mới, Hắc Phong trại bành trướng thế lực, nháy mắt nuốt chửng được mấy toán thổ phỉ, thủy tặc đối địch. Hai trăm người mà vị đương gia mới mang theo chẳng những tu vi cao cường, kỷ luật lại nghiêm minh.
Hai trăm người này có thể đè hai ngàn sơn tặc của Hắc Phong trại ra mà đánh, hà huống chi mấy toán cướp ít người hơn? Thế là nhoáng một cái, chẳng còn mấy ai nhớ đến vị Ôn đương gia xấu số táng mạng dưới đao của người kế nhiệm y nữa.
Kẻ vừa lên nắm quyền khống chế Hắc Phong trại chẳng phải ai xa lạ mà chính là tướng thủ thành ngày trước của thành Ngự Long nước Sở - Phó Kinh Hồng.
Nguyên do vì sao gã lưu lạc tới tận nước Việt kể ra cũng dài.
Ngày đó, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà khám phá ra bí mật kinh người dưới sông Ngân, bị người của hoàng thất nước Sở truy sát lên tận bờ sông. Về sau, Vương Tiểu Thạch đứng ra ngăn cản, hai tên kia chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ chạy trối chết.
Hai tên này dù sao cũng là kẻ làm quan, không phải đứa ngốc, biết chuyện gì có thể giấu chuyện gì phải thành thật. Vừa về tới nơi, bọn chúng đã báo chuyện này lên cho cao tầng nước Sở biết.
Chuyện còn chưa dừng ở đấy.
Vì ba người Lý, Tạ, Đỗ, mà tin đồn về Mẫu Hà bắt đầu lan truyền trong trăm họ. Có câu có tật thì giật mình, người thiên hạ còn bán tin bán nghi thì hoàng thất nước Sở đã nóng lòng như kiến bò trên chảo. Cực chẳng đã, Sở quốc vương mới quyết định thí xe giữ tướng.
Mà con dê thế mạng được lựa chọn chính là Phó Kinh Hồng.
Dù sao, trong mắt hoàng thất, khả năng Phó Kinh Hồng biết được bí mật của Mẫu Hà là khả dĩ nhất. Y lại không phải là người tâm phúc của đại quan quý nhân trong triều, thành thử cũng chẳng muốn giữ lại làm gì.
Kế hoạch đã định, quốc vương nước Sở bèn ban chỉ truyền Phó Kinh Hồng vào cung, Nếu như gã dám vào, thì giết trước khép tội sau. Nếu như gã không đến, thì cũng lấy cớ đó buộc tội Phó Kinh Hồng có tật giật mình. Đường nào thì triều đình cũng phải gán bằng được cái tội “yêu ngôn hoặc chúng, cố tình lan truyền tin đồn thất thiệt, có ý đồ xấu” lên đầu họ Phó nhằm ổn định dân tâm.
Phó Kinh Hồng cũng thừa biết lần này đi là Hồng Môn yến, chỉ là hắn nghĩ nát óc cũng không ra vì sao triều đình lại muốn diệt trừ gã như vậy. Kể từ sau khi hay chuyện từ Tạ Thiên Hoa, Phó Kinh Hồng vẫn an phận thủ thường, thủ khẩu như bình, chẳng để lọt một câu nửa chữ ra ngoài.
Có lẽ, chính ba người Lý, Tạ, Đỗ cũng chẳng thể ngờ chỉ vì một phút bốc đồng muốn để cho dân chúng biết được sự thật mà lại có thể dẫn đến một hậu quả khôn lường đến thế.
Thấy hiện tại có than vãn cũng chẳng được gì, Phó Kinh Hồng bèn giả ý dẫn một toán quân thân tín cùng theo đến yến hội, rồi nửa đường bỏ trốn.
Hoàng thất đại Sở tức khắc tuyên cáo thiên hạ rằng y chính là kẻ tung tin đồn thất thiệt về Mẫu Hà đẻ làm suy yếu quốc lực, mưu đồ thông địch bán nước, treo thưởng tước cao, lộc hậu cho cái đầu của Phó Kinh Hồng. Đám quan lại bình thường lười nhác bấy giờ như được uống xuân dược, tên nào tên nấy đều làm việc với mười hai phần năng suất. Thậm chí chẳng thiếu kẻ điều tra ra được Phó Quân Sước đang ở Kiếm Trì, bèn lũ lượt kéo người đến đó, định dùng cô nàng dụ Phó Kinh Hồng sa lưới. Song những chuyện này đều là việc về sau...
Phó Kinh Hồng và năm trăm thân tín tháo chạy, dọc đường bị mai phục, vây bắt gắt gao, đành phải trốn vào Lục Trúc Hải, thế là bỏ lại hơn ba trăm mạng nữa. Gã những tưởng là sắp phải chết, thì lại vô tình gặp được hai người nghĩa đệ.
Nghe theo hai người, Phó Kinh Hồng cho quân vòng sang nước Hàn, đến một thành trì có quan hệ không tệ với Kiếm Trì dùng nhờ truyền tống trận, tháo chạy sang Đại Việt. Kế tìm đến núi Lệ Chi chiếm núi làm chỗ dừng chân.
Đến Lệ Chi Sơn hơn một tháng, cho kẻ dưới nghe ngóng sự tình, Phó Kinh Hồng mới biết cách đấy năm mươi dặm chính là ải Quan Lâm, gần ngay sát Lão Thụ cổ viện, nơi Bích Mặc tiên sinh đang “thanh tu”. Biết người này sâu không lường được, nhất là chiến tích đánh sập một góc Nho đạo thực chẳng khác nào sấm nổ bên tai, Phó Kinh Hồng lại càng phục sát đất hai vị nghĩa đệ.
Hai người này có thể nghĩ ra cách tìm đến núi Lệ Chi, mượn uy Bích Mặc tiên sinh để Đại Sở không dám truy quét diện rộng, quả thực là đại tài ở đời.
Nếu như Phó tướng quân của chúng ta biết hai tên nghĩa đệ nhà mình thực ra chẳng tài cán gì, chỉ lù lù chấp hành nhiệm vụ của một cái gọi là “hệ thống” thì không biết gã có nổi khùng lên không.
Không sai...
Bùi Xuân Luận và Giả Cát Tường chính là hai vị “cứu tinh” của Phó Kinh Hồng.
“Nhị đương gia và tam đương gia vẫn chưa về sao?”
Gã cau mày nhìn tấm địa đồ trải trên bàn, đoạn lên tiếng hỏi thuộc hạ. Kể từ lúc đến Lệ Chi sơn ba anh em kết nghĩa liền chia ra, Phó Kinh Hồng thì tập trung thu phục hết các thế lực thổ phỉ sơn tặc ở vùng đầm nước, trong khi đó hai người Giả, Bùi vào thành Quan Lâm nghe ngóng tình hình.
Tuy là thuộc hạ của Phó Kinh Hồng đều là binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến, song có câu phép vua thua lệ làng, cường long chẳng áp địa đầu xà. Những toán thủy tặc, thổ phỉ nơi đây thông thạo đường lối, nếu như còn kết minh với nhau thì cũng chẳng dễ đối phó gì.
Thành thử, cái chuyện đánh hạ toàn bộ thế lực ở Lệ Chi Sơn không phải một sớm một chiều mà xong được.
“Bẩm tướng quân, còn chưa quay lại. Có cần thuộc hạ lẻn vào Quan Lâm tìm hai vị đương gia hay không?”
“Thôi. Mai phục chờ một toán thương lái ngang qua rồi bắt lại tra hỏi cũng được. Hai vị đương gia không có tiền án, trong thời gian ngắn chẳng ai lại hại tính mạng bọn họ. Các ngươi hiện tại cũng là tù phạm bị truy nã của nước Sở, chớ nên mạo hiểm.”
Khiến năm trăm người phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, gửi xác quê người cùng mình, thực lòng mà nói Phó Kinh Hồng cũng cảm thấy áy náy. Bây giờ há lại có chuyện để bọn họ mạo hiểm vào thành nghe ngóng tin tức của hai người Giả Cát Tường, Bùi Xuân Luận?
Y vừa dứt lời, thì ngoài cửa đã có một bộ hạ hớt hải chạy vào:
“Báo!!!”
“Có chuyện gì?”
“Bẩm tướng quân, thành chủ thành Bạch Đế vừa dẫn một toán hai ngàn binh mã thẳng hướng Quan Lâm, hiện tại đã đến ngoài thành rồi. Chỉ sợ...”
Phó Kinh Hồng hay tin Hồ Ma Huyền Nguyệt của thành Bạch Đế đã đến thì cũng rùng mình một cái.
Gã hiện tại chỉ sợ y thị đến tăng viện cho Quan Lâm, sau đó hội quân ba thành Bạch Đế, Quan Lâm, Tế Kỳ cùng đánh vào núi Lệ Chi thì quả thực chẳng biết phải chống đỡ thế nào.
Hai ngàn quân tinh nhuệ, lại thêm ít nhất một đại tướng đã tiến sâu vào Vụ Hải.
Một khi ra tay, trại Hắc Phong chắc chắn bị nghiến thành cám.
Phó Kinh Hồng vội vàng ban bố mệnh lệnh cho toàn trại giới bị, nghiêm cẩn nghe ngóng phong thanh hành tung của Hồ Ma Huyền Nguyệt và cánh quân từ Bạch Đế thành. Lại cho người chuẩn bị sẵn thuyền lớn thuyền nhỏ, tập trung hoàn thành địa đạo, chỉ chờ một tiếng gió thổi cỏ lay là lập tức bỏ trại thoát thân.
Nhiều tháng bỏ chạy khỏi sự lùng bắt của hoàng thất nước Sở, thành thử hiện tại Phó Kinh Hồng cũng không còn nhuệ khí của thiếu niên nữa. Gã của hiện tại có đôi chút chim sợ cành cong, hành xử chắc chắn cẩn thận hơn trước nhiều.
Ngay khi đánh giá được trại Hắc Phong không phải đối thủ của trận càn quét này, gã ngay lập tức chuẩn bị sẵn đường lui.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.
Chốn này rừng cây rậm rạp um tùm, đường nước của mười hai con sông lắt léo khó đi, thành thử từ trước đến giờ vẫn là chốn tụ hội của phường sơn tặc cướp đường, lục lâm thảo khấu.
Có câu trời cao hoàng đế xa, ải Quan Lâm xưa nay phải chống cự thú triều, Tế Kỳ thành binh lực không đủ, thành thử cũng đành mặc kệ đám thổ phỉ chiếm núi làm vua, chặn đường cướp bóc. Từ đấy mà cả khu rừng hàng hàng mồ hoang, dưới đáy đầm lớp lớp xương trắng, khiến cả một vùng từng là chốn địa linh nhân kiệt trở nên hoang vắng u tờ, âm u lạnh lẽo đến gai người.
Quanh núi Lệ Chi lắm trại lớn trại nhỏ, sơn tặc cũng có mà thủy tặc cũng nhiều, song thế lực lớn nhất phải kể đến Hắc Phong trại chiếm cứ sườn núi phía tây.
Chốn này trườn dốc thoai thoải, có mấy thửa ruộng để lại từ thời xa xưa, có thể tự trồng trọt. Chân núi còn có một mỏ muối tự nhiên, tính đến nay cũng sâu đâu đấy gần mười trượng. Vừa bán muối lậu, vừa tự trồng lúa, thành thử thế lực Hắc Phong trại nhanh chóng bành trướng, đến nay đã có hơn hai ngàn tên sơn tặc. Dân chúng trong vùng, thương lái đi ngang qua nghe đến cái tên có mấy phần thô lậu của bọn chúng là lắc đầu lè lưỡi, sợ run như cầy sấy.
Thế nhưng, gần đây, Hắc Phong trại đổi chủ.
Chuyện phải kể đến một tháng trước, một thanh niên rách rưới tả tơi dẫn theo một toán đâu đó cỡ hai trăm người xách đao lên núi, chém chết đương gia trước Ôn Kiệt, chiếm cứ Hắc Phong trại. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, dưới tay của đương gia mới, Hắc Phong trại bành trướng thế lực, nháy mắt nuốt chửng được mấy toán thổ phỉ, thủy tặc đối địch. Hai trăm người mà vị đương gia mới mang theo chẳng những tu vi cao cường, kỷ luật lại nghiêm minh.
Hai trăm người này có thể đè hai ngàn sơn tặc của Hắc Phong trại ra mà đánh, hà huống chi mấy toán cướp ít người hơn? Thế là nhoáng một cái, chẳng còn mấy ai nhớ đến vị Ôn đương gia xấu số táng mạng dưới đao của người kế nhiệm y nữa.
Kẻ vừa lên nắm quyền khống chế Hắc Phong trại chẳng phải ai xa lạ mà chính là tướng thủ thành ngày trước của thành Ngự Long nước Sở - Phó Kinh Hồng.
Nguyên do vì sao gã lưu lạc tới tận nước Việt kể ra cũng dài.
Ngày đó, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà khám phá ra bí mật kinh người dưới sông Ngân, bị người của hoàng thất nước Sở truy sát lên tận bờ sông. Về sau, Vương Tiểu Thạch đứng ra ngăn cản, hai tên kia chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ chạy trối chết.
Hai tên này dù sao cũng là kẻ làm quan, không phải đứa ngốc, biết chuyện gì có thể giấu chuyện gì phải thành thật. Vừa về tới nơi, bọn chúng đã báo chuyện này lên cho cao tầng nước Sở biết.
Chuyện còn chưa dừng ở đấy.
Vì ba người Lý, Tạ, Đỗ, mà tin đồn về Mẫu Hà bắt đầu lan truyền trong trăm họ. Có câu có tật thì giật mình, người thiên hạ còn bán tin bán nghi thì hoàng thất nước Sở đã nóng lòng như kiến bò trên chảo. Cực chẳng đã, Sở quốc vương mới quyết định thí xe giữ tướng.
Mà con dê thế mạng được lựa chọn chính là Phó Kinh Hồng.
Dù sao, trong mắt hoàng thất, khả năng Phó Kinh Hồng biết được bí mật của Mẫu Hà là khả dĩ nhất. Y lại không phải là người tâm phúc của đại quan quý nhân trong triều, thành thử cũng chẳng muốn giữ lại làm gì.
Kế hoạch đã định, quốc vương nước Sở bèn ban chỉ truyền Phó Kinh Hồng vào cung, Nếu như gã dám vào, thì giết trước khép tội sau. Nếu như gã không đến, thì cũng lấy cớ đó buộc tội Phó Kinh Hồng có tật giật mình. Đường nào thì triều đình cũng phải gán bằng được cái tội “yêu ngôn hoặc chúng, cố tình lan truyền tin đồn thất thiệt, có ý đồ xấu” lên đầu họ Phó nhằm ổn định dân tâm.
Phó Kinh Hồng cũng thừa biết lần này đi là Hồng Môn yến, chỉ là hắn nghĩ nát óc cũng không ra vì sao triều đình lại muốn diệt trừ gã như vậy. Kể từ sau khi hay chuyện từ Tạ Thiên Hoa, Phó Kinh Hồng vẫn an phận thủ thường, thủ khẩu như bình, chẳng để lọt một câu nửa chữ ra ngoài.
Có lẽ, chính ba người Lý, Tạ, Đỗ cũng chẳng thể ngờ chỉ vì một phút bốc đồng muốn để cho dân chúng biết được sự thật mà lại có thể dẫn đến một hậu quả khôn lường đến thế.
Thấy hiện tại có than vãn cũng chẳng được gì, Phó Kinh Hồng bèn giả ý dẫn một toán quân thân tín cùng theo đến yến hội, rồi nửa đường bỏ trốn.
Hoàng thất đại Sở tức khắc tuyên cáo thiên hạ rằng y chính là kẻ tung tin đồn thất thiệt về Mẫu Hà đẻ làm suy yếu quốc lực, mưu đồ thông địch bán nước, treo thưởng tước cao, lộc hậu cho cái đầu của Phó Kinh Hồng. Đám quan lại bình thường lười nhác bấy giờ như được uống xuân dược, tên nào tên nấy đều làm việc với mười hai phần năng suất. Thậm chí chẳng thiếu kẻ điều tra ra được Phó Quân Sước đang ở Kiếm Trì, bèn lũ lượt kéo người đến đó, định dùng cô nàng dụ Phó Kinh Hồng sa lưới. Song những chuyện này đều là việc về sau...
Phó Kinh Hồng và năm trăm thân tín tháo chạy, dọc đường bị mai phục, vây bắt gắt gao, đành phải trốn vào Lục Trúc Hải, thế là bỏ lại hơn ba trăm mạng nữa. Gã những tưởng là sắp phải chết, thì lại vô tình gặp được hai người nghĩa đệ.
Nghe theo hai người, Phó Kinh Hồng cho quân vòng sang nước Hàn, đến một thành trì có quan hệ không tệ với Kiếm Trì dùng nhờ truyền tống trận, tháo chạy sang Đại Việt. Kế tìm đến núi Lệ Chi chiếm núi làm chỗ dừng chân.
Đến Lệ Chi Sơn hơn một tháng, cho kẻ dưới nghe ngóng sự tình, Phó Kinh Hồng mới biết cách đấy năm mươi dặm chính là ải Quan Lâm, gần ngay sát Lão Thụ cổ viện, nơi Bích Mặc tiên sinh đang “thanh tu”. Biết người này sâu không lường được, nhất là chiến tích đánh sập một góc Nho đạo thực chẳng khác nào sấm nổ bên tai, Phó Kinh Hồng lại càng phục sát đất hai vị nghĩa đệ.
Hai người này có thể nghĩ ra cách tìm đến núi Lệ Chi, mượn uy Bích Mặc tiên sinh để Đại Sở không dám truy quét diện rộng, quả thực là đại tài ở đời.
Nếu như Phó tướng quân của chúng ta biết hai tên nghĩa đệ nhà mình thực ra chẳng tài cán gì, chỉ lù lù chấp hành nhiệm vụ của một cái gọi là “hệ thống” thì không biết gã có nổi khùng lên không.
Không sai...
Bùi Xuân Luận và Giả Cát Tường chính là hai vị “cứu tinh” của Phó Kinh Hồng.
“Nhị đương gia và tam đương gia vẫn chưa về sao?”
Gã cau mày nhìn tấm địa đồ trải trên bàn, đoạn lên tiếng hỏi thuộc hạ. Kể từ lúc đến Lệ Chi sơn ba anh em kết nghĩa liền chia ra, Phó Kinh Hồng thì tập trung thu phục hết các thế lực thổ phỉ sơn tặc ở vùng đầm nước, trong khi đó hai người Giả, Bùi vào thành Quan Lâm nghe ngóng tình hình.
Tuy là thuộc hạ của Phó Kinh Hồng đều là binh sĩ tinh nhuệ thiện chiến, song có câu phép vua thua lệ làng, cường long chẳng áp địa đầu xà. Những toán thủy tặc, thổ phỉ nơi đây thông thạo đường lối, nếu như còn kết minh với nhau thì cũng chẳng dễ đối phó gì.
Thành thử, cái chuyện đánh hạ toàn bộ thế lực ở Lệ Chi Sơn không phải một sớm một chiều mà xong được.
“Bẩm tướng quân, còn chưa quay lại. Có cần thuộc hạ lẻn vào Quan Lâm tìm hai vị đương gia hay không?”
“Thôi. Mai phục chờ một toán thương lái ngang qua rồi bắt lại tra hỏi cũng được. Hai vị đương gia không có tiền án, trong thời gian ngắn chẳng ai lại hại tính mạng bọn họ. Các ngươi hiện tại cũng là tù phạm bị truy nã của nước Sở, chớ nên mạo hiểm.”
Khiến năm trăm người phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, gửi xác quê người cùng mình, thực lòng mà nói Phó Kinh Hồng cũng cảm thấy áy náy. Bây giờ há lại có chuyện để bọn họ mạo hiểm vào thành nghe ngóng tin tức của hai người Giả Cát Tường, Bùi Xuân Luận?
Y vừa dứt lời, thì ngoài cửa đã có một bộ hạ hớt hải chạy vào:
“Báo!!!”
“Có chuyện gì?”
“Bẩm tướng quân, thành chủ thành Bạch Đế vừa dẫn một toán hai ngàn binh mã thẳng hướng Quan Lâm, hiện tại đã đến ngoài thành rồi. Chỉ sợ...”
Phó Kinh Hồng hay tin Hồ Ma Huyền Nguyệt của thành Bạch Đế đã đến thì cũng rùng mình một cái.
Gã hiện tại chỉ sợ y thị đến tăng viện cho Quan Lâm, sau đó hội quân ba thành Bạch Đế, Quan Lâm, Tế Kỳ cùng đánh vào núi Lệ Chi thì quả thực chẳng biết phải chống đỡ thế nào.
Hai ngàn quân tinh nhuệ, lại thêm ít nhất một đại tướng đã tiến sâu vào Vụ Hải.
Một khi ra tay, trại Hắc Phong chắc chắn bị nghiến thành cám.
Phó Kinh Hồng vội vàng ban bố mệnh lệnh cho toàn trại giới bị, nghiêm cẩn nghe ngóng phong thanh hành tung của Hồ Ma Huyền Nguyệt và cánh quân từ Bạch Đế thành. Lại cho người chuẩn bị sẵn thuyền lớn thuyền nhỏ, tập trung hoàn thành địa đạo, chỉ chờ một tiếng gió thổi cỏ lay là lập tức bỏ trại thoát thân.
Nhiều tháng bỏ chạy khỏi sự lùng bắt của hoàng thất nước Sở, thành thử hiện tại Phó Kinh Hồng cũng không còn nhuệ khí của thiếu niên nữa. Gã của hiện tại có đôi chút chim sợ cành cong, hành xử chắc chắn cẩn thận hơn trước nhiều.
Ngay khi đánh giá được trại Hắc Phong không phải đối thủ của trận càn quét này, gã ngay lập tức chuẩn bị sẵn đường lui.
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.
Danh sách chương