Lúc Huyền Thanh nương nương giải Hạ Hầu Duyệt về đến chỗ Nguyễn Đông Thanh, thì Vân Hà Kiếm Tổ đang giải thích cho Bích Mặc tiên sinh của chúng ta truyền thuyết về quỷ rừng ở Huyền Hoàng giới.
Bấy giờ, mọi người cũng đã chuyển vào đình làng. Thi thể của Sở Tinh Hà được vệ sinh sạch sẽ, thay một bộ quần áo, rồi cho đắp chiếu nằm một bên. Đám quỷ rừng không biết bằng cách nào, nhưng đoán chừng có thể là Tiểu Thạch ra mặt, mà được mời về đứng lố nhố ở ngoài sân đình. Trên dưới năm chục quan binh, nghĩa sĩ thành Bạch Đế bị trói gô ở phía đối diện. Còn thôn dân thì tò mò đứng ở một góc khác của sân. Phía trong đại sảnh của đình lúc này chỉ có ông trưởng thôn, Liễu Ân, cùng đám người của cổ viện. Tiểu Thạch đương nhiên đã biến thành một con chó nhỏ, nằm im dưới chân Nguyễn Đông Thanh. Còn Long Thanh Y nghe đâu đã xung phong đi chăm sóc cho các thôn dân cùng quỷ rừng bị thương ở một nhà gần đó.
Nguyễn Đông Thanh nghe Liễu Ân kể xong thì quay qua hỏi đám quỷ rừng:
“Truyền thuyết vừa rồi vị này kể, không biết có phải sự thật về các ngươi hay không?”
Đám quỷ rừng xì xào một hồi, rồi con đầu lĩnh mới tiến lên đáp:
“Đại nhân, bọn ta không rõ… Thậm chí, trước giờ còn không hề biết con người nói ‘quỷ rừng’ là gọi chúng ta.”
“Vậy các ngươi đã bao giờ ăn thịt người hay chưa?”
“Chưa từng, chúng tôi xưa nay luôn chỉ ăn hoa cỏ, trái cây.”
Nguyễn Đông Thanh còn chưa kịp hỏi thêm thì trưởng thôn đã nói:
“Tiên sinh, việc này thôn chúng tôi cũng biết một hai. Kỳ thực, đám quỷ rừng này chưa từng hại người, thậm chí còn cứu giúp người thôn này không ít lần.”
Im lặng trong chốc lát, như nhớ ra điều gì, ông ta lại bổ sung thêm:
“Thợ săn, tiều phu thôn này còn thi thoảng để lại đồ ăn cho bọn chúng. Trước giờ chúng tôi còn thắc mắc không biết tại sao rau quả thì luôn hết mà thịt thì lại nhiều hôm còn thừa như vậy… xem ra là do thú rừng…”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, thì liền quay mặt nhìn đám binh lính bị trói chặt, lạnh giọng:
“Cho nên, các người là dựa hoàn toàn vào một truyền thuyết, không phân biệt phải trái đúng sai, liền chụp cho người ta cái mũ quỷ hại người, thoải mái giết chóc?”
Đám người thành Bạch Đế này từ khi biết mình thế mà lại đi chọc giận vị đại năng ở cổ viện thì đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, làm gì có ai có gan lên tiếng? Tất cả chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng giảm tối đa sự hiện diện của bản thân.
Bích Mặc tiên sinh thấy phản ứng của đám người này, cau mày chưa biết nên tiếp tục truy vấn thế nào, thì không ngờ Liễu Ân lại mở miệng nói đỡ cho bọn họ:
“Tiên sinh, tuy truyền thuyết và sự thật có khác biệt, nhưng dù sao cổ nhân cũng từng đúc kết, ‘không phải tộc ta ắt có lòng khác’, cẩn thận đề phòng cũng vẫn hơn.”
Nguyễn Đông Thanh nghe được lời này từ miệng của “đồng nghiệp” “Tạ phu nhân” thì cau mày. Xem chừng quan điểm của Lâm Phương Dung và vị trước mặt này hẳn cũng có nhiều điểm bất đồng. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta là người hiện đại, đã quen với quan niệm “54 dân tộc anh em”, hiển nhiên cũng không ưa gì quan điểm phân biệt chủng tộc, kỳ thị ngoại quốc phổ thông ở nước lớn nào đó tại Địa Cầu. Gã bèn nói:
“Liễu huynh nói vậy, tại hạ không đồng ý. Nhân tộc thì sao? Mà dị tộc thì thế nào? Chẳng phải ở đâu cũng có tốt có xấu sao? “Lại nói, thế nào thì tính là đồng tộc? Cùng một tổ tiên? Nếu tính như vậy, thì chẳng phải theo chính truyền thuyết của các người, đám quỷ rừng này cũng thuộc nhân tộc sao?
“Ngược lại, nếu tính theo đặc điểm ngoại hình, chẳng phải yêu tộc sau khi hóa hình đều có thể tính là đồng tộc với nhân tộc?”
Vân Hà Kiếm Tổ định mở miệng phản bác, nhưng nhất thời nghĩ lại, lại không thấy có gì sai. Nguyễn Đông Thanh lại nói:
“Kỳ thực, nhìn theo góc độ sinh học mà nói, quả thực quỷ rừng có thể tính là một loài khác. Thế nhưng, trong ngàn vạn năm tiến hóa, chẳng phải muôn loài đều có khả năng xuất phát điểm giống nhau sao? Từ sinh vật đơn bào, rồi mới có sinh vật đa bào. Cuối cùng thì sao? Chả phải chỉ cần cấu trúc gien đủ tương tự, thì hai loài khác nhau vẫn có thể có con, lại chụm lại thành một loài sao?
“Phân rồi lại hợp, âu cũng là lẽ tự nhiên.”
Nói đến đây, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới giật mình, nhận ra mình hớ mồm. Nhưng chưa kịp mở miệng phân bua thì Liễu Ân đã ngơ ngác:
“Tiên sinh, vừa rồi ngài nói ‘sinh học’, ‘sinh vật đơn bào’, rồi thì ‘tiến hóa’, ‘cấu trúc gien’ là thế nào?”
Trong lòng Nguyễn Đông Thanh lộp độp một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Thiên Hoa. Nếu không phải là cô học trò này quanh năm suốt tháng trầm mê sinh học, cứ cái gì không hiểu lại hỏi hắn, làm cho hắn lâu ngày nói nhiều thành quen, thì cũng đâu đến nỗi quên mất mấy cái kiến thức mới nói vừa rồi tại Huyền Hoàng giới cũng nào phải thường thức cơ chứ?
Tạ Thiên Hoa thấy sư phụ nhìn sang chỗ mình, lại tưởng nhầm là Bích Mặc tiên sinh muốn kiểm tra kết quả học hành của nàng, nào dám chậm trễ, vội vã tiến lên nói:
“Liễu Kiếm Tổ, vấn đề ngài hỏi, tiểu nữ xin mạn phép trả lời!”
Đoạn, đem toàn bộ hiểu biết của bản thân về mấy vấn đề này ra nói ngắn gọn một lượt. Toàn trường nghe xong, ngoại trừ người của cổ viện có chút hiểu biết ra, thì tất cả mọi người, bao gồm cả Huyền Thanh nương nương và Long Thanh Y không biêt từ bao giờ đang núp ở gần cổng đều một mặt ngơ ngác.
Bọn họ mới vừa nghe được cái gì?
Nhân loại, yêu tộc, thậm chí chim, thú, cỏ, cây, tất cả đều cấu thành từ muôn vàn “tế bào”? Vậy nên mới gọi là “sinh vật đa bào”? Việc con cái giống cha mẹ, đều là do một thứ gọi là “gien”? Hơn nữa, giống ở điểm nào, tại sao giống đều có thể giải thích bằng “gien trội” và “gien lặn”? Mà trong quá trình di truyền này, dựa vào thích nghi, sinh tồn, gien có thể xảy ra biến dị, việc xuất hiện một giống loài mới, siêu việt hơn loài gốc gọi là “tiến hóa”? Nhân loại cũng vậy, yêu tộc cũng như thế, mà cỏ cây hoa lá cũng đều không phải ngoại lệ?
Đám thôn dân ít tiếp xúc với các kiến thức cao siêu hay am hiểu lịch sử của Huyền Hoàng giới còn đỡ. Họ nghe xong bất quá chỉ là hoài nghi nhân sinh, thấy những việc này quá cao siêu khó hiểu thôi. Thế nhưng mấy cường giả đã tiến sâu vào Vụ Hải, lại nắm rõ về tình hình thế giới này thì giờ phút này đã chết lặng hết rồi.
Thế nhưng, cái đáng sợ hơn đối với mấy người Long Thanh Y, Liễu Ân, Huyền Thanh nương nương, là những điều Tạ Thiên Hoa vừa mới nói, nghe qua thì tưởng chừng vô lý, nhưng nếu ngẫm lại, áp vào lịch sử Huyền Hoàng giới mà suy xét, thì lại hoàn toàn phù hợp, vừa vặn giải thích rất nhiều điểm trước nay họ thắc mắc nhưng không cách nào giải thích được, chỉ đành chấp nhận. Tỉ như tại sao con người và yêu tộc có thể sinh ra bán yêu, hay chính sự tồn tại của tộc Mặc Ngọc Ma Ngạc của Huyền Thanh nương nương còn không phải là “lai giống” trong miệng Tạ Thiên Hoa sao?
Lại nói, việc yêu tộc chăm chú vào huyết mạch phản tổ, còn không phải chính nhằm vào cái gọi là “gien trội” kia sao?
“Khó trách, cả khi thi đấu ở Võ Bảng hội lẫn lúc cản thú triều, Tạ tiểu thư chỉ một mực dùng thanh sắc thần quang. Mãi đến khi đấu với Nhậm Ngã Cuồng mới chân chính sử dụng võ công của cổ viện.”
Liễu Ân âm thầm nghĩ.
Trước giờ, dựa vào tình báo có được, lão ta vẫn luôn tò mò tại sao Lý Thanh Vân cùng Đỗ Thải Hà đều đã xuất kỳ chiêu mà Tạ Thiên Hoa vẫn một mực chỉ dùng thần thông của tộc Thanh Tước. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, quả nhiên là tiên sinh đã có dự liệu.
“Chắc hẳn là tiên sinh bồi dưỡng Tạ thánh nữ cũng là nhìn vào gien trội của nàng ta. Thế nên mới truyền dạy sinh học, lại để nàng ta luyện thật tốt thần thông bản mệnh, rồi nương vào đó, bộc phát thần uy của thần công cổ viện!”
Vân Hà Kiếm Tổ gật gù như là “cuối cùng đã hiểu”, chợt linh quang chớp động, nghĩ tới một chuyện khác cũng vô cùng trọng yếu: Lời Bích Mặc tiên sinh nói lúc trước, ‘phân rồi lại hợp âu cũng là lẽ tự nhiên’ chẳng phải có thể áp thẳng vào kiếm lý của Kiếm Trì bọn họ sao?
Phạt Hải Kiếm Thánh ban đầu chẳng phải chỉ có một kiếm lý hay sao? Cả đời ông dạy hai đệ tử cùng một kiếm đồng, vì cảm ngộ của ba người khác nhau, mà chia thành ba phái. Dần dà, do Tam Tổ các đời càng ngày càng tinh chỉnh kiếm lý của phái mình, thực lực nhiều đời lại cũng không hề thua kém Kiếm Thánh năm nào.
Thế nên, cuối cùng tất cả bọn họ mới tin rằng kiếm lý của bản thân đã tự thành một phái, quá khác biệt, như nước lửa không thể dung hòa. Bao lâu như vậy các đời Tam Tổ cũng chẳng thử học tập lẫn nhau. Mãi đến vừa mới rồi, được Bích Mặc tiên sinh “nhắc nhở”, “truyền đạo”, bọn họ mới thử và phát hiện, cũng không phải là “không thể dung hòa” như trong tưởng tượng…
Nhưng, người có tâm trạng phức tạp nhất có lẽ là Huyền Thanh nương nương. Bà ta cũng đã sớm nghe tin đồn Bích Mặc tiên sinh xuất thân từ Huyền Hoàng giới nhưng mới từ Thiên ngoại trở về. Thành thử, lúc này, cặp mắt của Huyền Thanh đang gắt gao nhìn vị trước mặt, cố tìm hình bóng quen thuộc của Thế Tôn. Dù gì năm đó, lần cuối cùng bà ta nhìn thấy Người cũng là ngay cạnh kẽ nứt không gian dẫn ra Thiên ngoại. Mà lời cuối cùng của Người cũng là hứa một ngày sẽ trở lại, mang theo chuyển cơ...
“Liệu... thứ Người tìm kiếm ngoài kia có phải chính là những điều đám Thiên Hoa được học không?”
Bấy giờ, mọi người cũng đã chuyển vào đình làng. Thi thể của Sở Tinh Hà được vệ sinh sạch sẽ, thay một bộ quần áo, rồi cho đắp chiếu nằm một bên. Đám quỷ rừng không biết bằng cách nào, nhưng đoán chừng có thể là Tiểu Thạch ra mặt, mà được mời về đứng lố nhố ở ngoài sân đình. Trên dưới năm chục quan binh, nghĩa sĩ thành Bạch Đế bị trói gô ở phía đối diện. Còn thôn dân thì tò mò đứng ở một góc khác của sân. Phía trong đại sảnh của đình lúc này chỉ có ông trưởng thôn, Liễu Ân, cùng đám người của cổ viện. Tiểu Thạch đương nhiên đã biến thành một con chó nhỏ, nằm im dưới chân Nguyễn Đông Thanh. Còn Long Thanh Y nghe đâu đã xung phong đi chăm sóc cho các thôn dân cùng quỷ rừng bị thương ở một nhà gần đó.
Nguyễn Đông Thanh nghe Liễu Ân kể xong thì quay qua hỏi đám quỷ rừng:
“Truyền thuyết vừa rồi vị này kể, không biết có phải sự thật về các ngươi hay không?”
Đám quỷ rừng xì xào một hồi, rồi con đầu lĩnh mới tiến lên đáp:
“Đại nhân, bọn ta không rõ… Thậm chí, trước giờ còn không hề biết con người nói ‘quỷ rừng’ là gọi chúng ta.”
“Vậy các ngươi đã bao giờ ăn thịt người hay chưa?”
“Chưa từng, chúng tôi xưa nay luôn chỉ ăn hoa cỏ, trái cây.”
Nguyễn Đông Thanh còn chưa kịp hỏi thêm thì trưởng thôn đã nói:
“Tiên sinh, việc này thôn chúng tôi cũng biết một hai. Kỳ thực, đám quỷ rừng này chưa từng hại người, thậm chí còn cứu giúp người thôn này không ít lần.”
Im lặng trong chốc lát, như nhớ ra điều gì, ông ta lại bổ sung thêm:
“Thợ săn, tiều phu thôn này còn thi thoảng để lại đồ ăn cho bọn chúng. Trước giờ chúng tôi còn thắc mắc không biết tại sao rau quả thì luôn hết mà thịt thì lại nhiều hôm còn thừa như vậy… xem ra là do thú rừng…”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, thì liền quay mặt nhìn đám binh lính bị trói chặt, lạnh giọng:
“Cho nên, các người là dựa hoàn toàn vào một truyền thuyết, không phân biệt phải trái đúng sai, liền chụp cho người ta cái mũ quỷ hại người, thoải mái giết chóc?”
Đám người thành Bạch Đế này từ khi biết mình thế mà lại đi chọc giận vị đại năng ở cổ viện thì đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, làm gì có ai có gan lên tiếng? Tất cả chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng giảm tối đa sự hiện diện của bản thân.
Bích Mặc tiên sinh thấy phản ứng của đám người này, cau mày chưa biết nên tiếp tục truy vấn thế nào, thì không ngờ Liễu Ân lại mở miệng nói đỡ cho bọn họ:
“Tiên sinh, tuy truyền thuyết và sự thật có khác biệt, nhưng dù sao cổ nhân cũng từng đúc kết, ‘không phải tộc ta ắt có lòng khác’, cẩn thận đề phòng cũng vẫn hơn.”
Nguyễn Đông Thanh nghe được lời này từ miệng của “đồng nghiệp” “Tạ phu nhân” thì cau mày. Xem chừng quan điểm của Lâm Phương Dung và vị trước mặt này hẳn cũng có nhiều điểm bất đồng. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta là người hiện đại, đã quen với quan niệm “54 dân tộc anh em”, hiển nhiên cũng không ưa gì quan điểm phân biệt chủng tộc, kỳ thị ngoại quốc phổ thông ở nước lớn nào đó tại Địa Cầu. Gã bèn nói:
“Liễu huynh nói vậy, tại hạ không đồng ý. Nhân tộc thì sao? Mà dị tộc thì thế nào? Chẳng phải ở đâu cũng có tốt có xấu sao? “Lại nói, thế nào thì tính là đồng tộc? Cùng một tổ tiên? Nếu tính như vậy, thì chẳng phải theo chính truyền thuyết của các người, đám quỷ rừng này cũng thuộc nhân tộc sao?
“Ngược lại, nếu tính theo đặc điểm ngoại hình, chẳng phải yêu tộc sau khi hóa hình đều có thể tính là đồng tộc với nhân tộc?”
Vân Hà Kiếm Tổ định mở miệng phản bác, nhưng nhất thời nghĩ lại, lại không thấy có gì sai. Nguyễn Đông Thanh lại nói:
“Kỳ thực, nhìn theo góc độ sinh học mà nói, quả thực quỷ rừng có thể tính là một loài khác. Thế nhưng, trong ngàn vạn năm tiến hóa, chẳng phải muôn loài đều có khả năng xuất phát điểm giống nhau sao? Từ sinh vật đơn bào, rồi mới có sinh vật đa bào. Cuối cùng thì sao? Chả phải chỉ cần cấu trúc gien đủ tương tự, thì hai loài khác nhau vẫn có thể có con, lại chụm lại thành một loài sao?
“Phân rồi lại hợp, âu cũng là lẽ tự nhiên.”
Nói đến đây, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới giật mình, nhận ra mình hớ mồm. Nhưng chưa kịp mở miệng phân bua thì Liễu Ân đã ngơ ngác:
“Tiên sinh, vừa rồi ngài nói ‘sinh học’, ‘sinh vật đơn bào’, rồi thì ‘tiến hóa’, ‘cấu trúc gien’ là thế nào?”
Trong lòng Nguyễn Đông Thanh lộp độp một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Thiên Hoa. Nếu không phải là cô học trò này quanh năm suốt tháng trầm mê sinh học, cứ cái gì không hiểu lại hỏi hắn, làm cho hắn lâu ngày nói nhiều thành quen, thì cũng đâu đến nỗi quên mất mấy cái kiến thức mới nói vừa rồi tại Huyền Hoàng giới cũng nào phải thường thức cơ chứ?
Tạ Thiên Hoa thấy sư phụ nhìn sang chỗ mình, lại tưởng nhầm là Bích Mặc tiên sinh muốn kiểm tra kết quả học hành của nàng, nào dám chậm trễ, vội vã tiến lên nói:
“Liễu Kiếm Tổ, vấn đề ngài hỏi, tiểu nữ xin mạn phép trả lời!”
Đoạn, đem toàn bộ hiểu biết của bản thân về mấy vấn đề này ra nói ngắn gọn một lượt. Toàn trường nghe xong, ngoại trừ người của cổ viện có chút hiểu biết ra, thì tất cả mọi người, bao gồm cả Huyền Thanh nương nương và Long Thanh Y không biêt từ bao giờ đang núp ở gần cổng đều một mặt ngơ ngác.
Bọn họ mới vừa nghe được cái gì?
Nhân loại, yêu tộc, thậm chí chim, thú, cỏ, cây, tất cả đều cấu thành từ muôn vàn “tế bào”? Vậy nên mới gọi là “sinh vật đa bào”? Việc con cái giống cha mẹ, đều là do một thứ gọi là “gien”? Hơn nữa, giống ở điểm nào, tại sao giống đều có thể giải thích bằng “gien trội” và “gien lặn”? Mà trong quá trình di truyền này, dựa vào thích nghi, sinh tồn, gien có thể xảy ra biến dị, việc xuất hiện một giống loài mới, siêu việt hơn loài gốc gọi là “tiến hóa”? Nhân loại cũng vậy, yêu tộc cũng như thế, mà cỏ cây hoa lá cũng đều không phải ngoại lệ?
Đám thôn dân ít tiếp xúc với các kiến thức cao siêu hay am hiểu lịch sử của Huyền Hoàng giới còn đỡ. Họ nghe xong bất quá chỉ là hoài nghi nhân sinh, thấy những việc này quá cao siêu khó hiểu thôi. Thế nhưng mấy cường giả đã tiến sâu vào Vụ Hải, lại nắm rõ về tình hình thế giới này thì giờ phút này đã chết lặng hết rồi.
Thế nhưng, cái đáng sợ hơn đối với mấy người Long Thanh Y, Liễu Ân, Huyền Thanh nương nương, là những điều Tạ Thiên Hoa vừa mới nói, nghe qua thì tưởng chừng vô lý, nhưng nếu ngẫm lại, áp vào lịch sử Huyền Hoàng giới mà suy xét, thì lại hoàn toàn phù hợp, vừa vặn giải thích rất nhiều điểm trước nay họ thắc mắc nhưng không cách nào giải thích được, chỉ đành chấp nhận. Tỉ như tại sao con người và yêu tộc có thể sinh ra bán yêu, hay chính sự tồn tại của tộc Mặc Ngọc Ma Ngạc của Huyền Thanh nương nương còn không phải là “lai giống” trong miệng Tạ Thiên Hoa sao?
Lại nói, việc yêu tộc chăm chú vào huyết mạch phản tổ, còn không phải chính nhằm vào cái gọi là “gien trội” kia sao?
“Khó trách, cả khi thi đấu ở Võ Bảng hội lẫn lúc cản thú triều, Tạ tiểu thư chỉ một mực dùng thanh sắc thần quang. Mãi đến khi đấu với Nhậm Ngã Cuồng mới chân chính sử dụng võ công của cổ viện.”
Liễu Ân âm thầm nghĩ.
Trước giờ, dựa vào tình báo có được, lão ta vẫn luôn tò mò tại sao Lý Thanh Vân cùng Đỗ Thải Hà đều đã xuất kỳ chiêu mà Tạ Thiên Hoa vẫn một mực chỉ dùng thần thông của tộc Thanh Tước. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, quả nhiên là tiên sinh đã có dự liệu.
“Chắc hẳn là tiên sinh bồi dưỡng Tạ thánh nữ cũng là nhìn vào gien trội của nàng ta. Thế nên mới truyền dạy sinh học, lại để nàng ta luyện thật tốt thần thông bản mệnh, rồi nương vào đó, bộc phát thần uy của thần công cổ viện!”
Vân Hà Kiếm Tổ gật gù như là “cuối cùng đã hiểu”, chợt linh quang chớp động, nghĩ tới một chuyện khác cũng vô cùng trọng yếu: Lời Bích Mặc tiên sinh nói lúc trước, ‘phân rồi lại hợp âu cũng là lẽ tự nhiên’ chẳng phải có thể áp thẳng vào kiếm lý của Kiếm Trì bọn họ sao?
Phạt Hải Kiếm Thánh ban đầu chẳng phải chỉ có một kiếm lý hay sao? Cả đời ông dạy hai đệ tử cùng một kiếm đồng, vì cảm ngộ của ba người khác nhau, mà chia thành ba phái. Dần dà, do Tam Tổ các đời càng ngày càng tinh chỉnh kiếm lý của phái mình, thực lực nhiều đời lại cũng không hề thua kém Kiếm Thánh năm nào.
Thế nên, cuối cùng tất cả bọn họ mới tin rằng kiếm lý của bản thân đã tự thành một phái, quá khác biệt, như nước lửa không thể dung hòa. Bao lâu như vậy các đời Tam Tổ cũng chẳng thử học tập lẫn nhau. Mãi đến vừa mới rồi, được Bích Mặc tiên sinh “nhắc nhở”, “truyền đạo”, bọn họ mới thử và phát hiện, cũng không phải là “không thể dung hòa” như trong tưởng tượng…
Nhưng, người có tâm trạng phức tạp nhất có lẽ là Huyền Thanh nương nương. Bà ta cũng đã sớm nghe tin đồn Bích Mặc tiên sinh xuất thân từ Huyền Hoàng giới nhưng mới từ Thiên ngoại trở về. Thành thử, lúc này, cặp mắt của Huyền Thanh đang gắt gao nhìn vị trước mặt, cố tìm hình bóng quen thuộc của Thế Tôn. Dù gì năm đó, lần cuối cùng bà ta nhìn thấy Người cũng là ngay cạnh kẽ nứt không gian dẫn ra Thiên ngoại. Mà lời cuối cùng của Người cũng là hứa một ngày sẽ trở lại, mang theo chuyển cơ...
“Liệu... thứ Người tìm kiếm ngoài kia có phải chính là những điều đám Thiên Hoa được học không?”
Danh sách chương