Ở phòng bên cạnh...
Đỗ Thải Hà và Lý Thanh Vân thấy nhị sư tỷ (muội) nhà mình đánh giá cao tên thiếu niên một mắt hai tròng như vậy, thì rất lấy làm tò mò. Hai người xuất phát điểm thấp, không biết nhiều chuyện của các thế lực lớn, thiên kiêu các nhà lợi hại ra sao, có bản lĩnh gì, hai người Lý, Đỗ cơ hồ là dốt đặc cán mai, chả biết tí ti ông cụ nào cả.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Hắn là Đao Tổ của Đao Sơn – Nhậm Ngã Cuồng.”
“Hả? Trên đời có thuật cưa sừng làm nghé cao minh đến thế ư?”
“Chẳng nhẽ là... lão bất tử hàng thật giá thật?”
Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà cùng trố mắt, đại não cơ hồ đồng thời ngừng hoạt động vì thông tin mà Tạ Thiên Hoa vừa mới chia sẻ.
Dù sao, ở Huyền Hoàng giới này, cái chuyện đoạt xá trùng sinh chẳng phải chuyện gì vẻ vang, cơ hồ là bị cả thiên hạ phỉ báng. Nhất là Nho Môn do Văn Cung cầm đầu, cơ hồ chửi cái đám “cường giả” dám dùng thuật linh hồn xuất khiếu, cưu chiếm ma sào này xói cả máu đầu. Thậm chí rất nhiều đời Đại Nho còn so sánh hành vi đoạt xá trùng sinh này với việc làm Đảo Quỷ, hiệu triệu cả thiên hạ cùng nhau chửi mắng.
Đánh pháo miệng còn ai đấu lại được Nho Môn? Thế nhưng, đối với hành vi của Nho Môn ngoại trừ Đế Mộ không lên tiếng, các thánh địa cấm địa khác cơ hồ đều đồng tình gật đầu.
Dù sao, cũng không ai muốn thấy cảnh quanh đi quẩn lại, nhìn quanh thấy cũng chỉ có từng đó người.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Thế thì không phải. Nói Đao Tổ là một người, không bằng nói lão là một loại đạo, một loại ý chí gửi gắm vào con mắt trùng đồng kia. Phàm là đệ tử ưu tú của Đao Sơn nếu như chấp nhận trở thành “tiểu đương gia”, thì sẽ được Đao Vương ghép cho con mắt trùng đồng. Một khi tu vi tiến vào Vụ Hải, lập tức sẽ kế thừa được đao ý và ý chí của Nhậm Ngã Cuồng.”
Cô nàng nói đến đây, thoáng ngừng lại một chốc, rồi mới cắn răng:
“Thành thử... xưa nay tiểu đương gia của Đao Sơn đều không được xếp vào hàng thiên kiêu trẻ tuổi.”
Lý Thanh Vân nói:
“Chẳng nhẽ xưa nay chưa từng có ai phá hủy con mắt trùng đồng, kết liễu Đao Tổ của Đao Sơn một cách hoàn toàn hay sao?”
“Nói dễ hơn làm. Trùng Đồng này và bội đao của Đao Tổ vốn là một thể, đồng căn đồng nguyên, đồng sinh đồng diệt. Đao còn, thì Trùng Đồng còn có thể tiếp tục được sinh ra. Mắt còn, thì cho dù thanh đao gãy làm tám chín trăm mảnh cũng tự hồi phục lại được.”
Tạ Thiên Hoa kể đến đây, thì bỗng nhiên nghe đến “két” một cái. Cái cửa gỗ cũ kỹ để lâu ngày, nên mỗi lần kéo ra kéo vào, gỗ nó lại rít lên từng tiếng khô khốc, chói tai.
Ba sư huynh muội ngẩng đầu, thì phát hiện người vừa mở cửa là Phùng Thanh La.
“Đúng thế. Chị Hoa nói không sai. Năm xưa sở dĩ Đao Tổ đến thách đấu Kiếm Thánh là ỷ vào Bất Diệt đao ý của hắn.”
Tạ Thiên Hoa nói:
“Tiểu đương gia của Đao Sơn ra mặt, xem ra chuyện lần này không đơn giản.”
“Đúng thế. Bọn chúng dường như sớm đã mưu tính muốn cướp Thương Lan Kiếm Vực, nên mới để thằng nhóc đó áp chế tu vi ở ngũ cảnh, không bước vào Vụ Hải. Hắn chưa kế thừa ý chí của Nhậm Ngã Cuồng, vẫn còn là ‘hậu bối’, đủ điều kiện vào bí cảnh.”
Phùng Thanh La lắc đầu.
Cô nàng không tin Đao Sơn xuất quân chuyến này không có chuẩn bị từ trước.
Tạ Thiên Hoa và Phùng Thanh La nhìn nhau, gật đầu một cái.
Đêm nay hẳn là phải họp mọi người lại, bàn bạc đối sách ứng phó tên tiểu đương gia này.
oOo
Ngô Quốc Văn thảy một cái ngọc bài lên bàn, thở hồng hộc, cười:
“Đây là danh sách nhân mã Đao Sơn tiến vào Kiếm Vực, kèm theo tình báo liên quan tại hạ và Trịnh sư muội sưu tập được.”
“Vất vả rồi.”
Chân Lợi Kiếm vỗ vai y một cái, nói.
Trịnh Lan Anh cười:
“Bổn phận mà thôi, thánh tử quá lời rồi.”
Hai người là truyền nhân của Vân Hà kiếm tổ, thành thử những chuyện nghe ngóng, thu thập này đối với họ mà nói quả thực là xe nhẹ đường quen, so với hai người thánh tử, thánh nữ thì thành thạo hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Trong ba sư huynh muội, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà sử dụng thần thức thăm dò tấm ngọc bài chứa tình báo Ngô Quốc Văn, đoạn thuật lại tất tần tật cho Lý Thanh Vân nghe.
Lần này, cũng giống với Kiếm Trì, phía đối địch cũng có tám người vào bí cảnh, hơn nữa không ai có tu vi đã tiến vào Vụ Hải cả.
Bí cảnh vốn là một không gian kì quái, thành thử cửa vào cũng không thể tính là ổn định. Mỗi lần mở ra, đều cần phải có chí cường giả dùng chân khí, tập trung trấn áp, mới có thể đảm bảo đội ngũ thăm dò bí cảnh có thể trở ra an toàn. Số người đi vào càng đông, tu vi càng cao, thì áp lực đè lên cường giả trấn áp bí cảnh càng lớn.
Sau nhiều năm vừa thử vừa rút kinh nghiệm, Kiếm Trì kết luận cửa vào Thương Lan Kiếm Vực có thể mở ra lâu nhất là một tháng, nhân mã không thể vượt quá chín người, ngoài ra không thể có bất cứ ai đã đặt chân vào Vụ Hải.
Lần này tam tổ vốn chỉ sắp bảy suất là bởi Tạ Thiên Hoa chẳng những là Thanh Tước, tu vi lại cao. Ngoài ra, Lý Thanh Vân có thực lực chẳng biết phải tính toán ra làm sao cũng là một nhân tố không xác định được, nên cẩn tắc vô ưu, tam tổ cứ tính hai người này mỗi người hẳn hai vị trí, đương nhiên là không nói cho người nào biết cả. Phó Quân Sước được đặc cách, phần nào cũng do Tiểu Thạch đã đáp ứng giúp tam tổ trấn áp nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Phùng Thanh La biết ba người Lý, Tạ, Đỗ không hiểu nhiều về Trang Bức thần giáo, bèn phân tích:
“Đao Sơn không có lối vào như Kiếm Trì, thế nên chắc chắn phải mượn lực của Trang Bức Thần Giáo. Mỗi một đệ tử của thần giáo chỉ có thể dẫn một người lẻn vào bí cảnh, thế nên trong số tám người kia, ngoại trừ tiểu đương gia, chỉ có ba là đệ tử Đao Sơn, trên võ đài cần phải đề phòng.”
Trịnh Lan Anh và Ngô Quốc Văn nói:
“Thế nhưng... cái khó ở đây là xác định đâu là thật, đâu là giả. Mấy tên Trang Bức Thần Giáo này chẳng những có công phu phóng đại uy áp, còn có thuật dịch dung cao siêu và khả năng bắt chước khí tức của kẻ khác. Quả thực là cao tay trong cái chuyện dĩ giả lộng chân, rồng rắn lẫn lộn không biết đâu mà lần. Hai người bọn ta cũng đã cố hết sức rồi.”
Chân Lợi Kiếm bảo:
“Chỉ còn ba ngày nữa là đại hội võ lâm diễn ra, bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, quả thực là khiến người ta lo lắng.”
Lý Thanh Vân nói:
“Chuyện này thì đơn giản, kẻ nào lên võ đài thì ắt là thật thôi. Chẳng phải mọi người vẫn nói mấy tên Trang Bức Thần Giáo này đều là hạng thùng rỗng kêu to hay sao?”
“Đại sư huynh. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chẳng nhẽ anh quên chuyện thú triều vừa rồi rồi sao?”
Tạ Thiên Hoa nói.
Lý Thanh Vân bỗng nhớ lại chuyện khi trước Hùng Đại Phong sử dụng một kích của cường giả Vụ Hải trọng thương Tạ Thiên Hoa, cũng ậm ừ cúi đầu xuống.
Đỗ Thải Hà thấy không khí giữa sư huynh và sư tỷ nhà mình nhoằng cái lại trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng:
“Đúng rồi! Hai cái tên đi cùng tiểu đương gia hôm qua rốt cuộc thân phận thế nào, chẳng nhẽ sư huynh sư tỷ không tò mò hay sao? Nào nào... chúng ta nghiên cứu một phen. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Lý Thanh Vân “à”, một tiếng, đoạn gãi gáy, cười:
“Vậy cảm phiền sư muội đọc giúp ta.”
Mọi người bấy giờ mới sực nhớ ra cậu chàng không khác gì “phàm nhân”, không thể vận dụng chân khí, cũng không cách nào sử dụng thần thức như người tu hành.
Thành thử, không khác gì ông thầy Nguyễn Đông Thanh, những thứ tưởng chừng như cực kỳ bình thường như ngọc giản truyền thừa, lưu ảnh thạch, nhẫn chứa đồ, Võ Bảng ngọc, vân vân và mây mây, cậu chàng đều không thể nào dùng được.
Ngô Quốc Văn tỏ vẻ áy náy, nói:
“Là sư huynh muội bọn ta suy nghĩ không chu đáo.”
Trịnh Lan Anh cũng cúi đầu một cái, tỏ ý xin lỗi vì đã không chuẩn bị một bản viết giấy cho Lý Thanh Vân. Cậu chàng vội vàng xua tay, nói không phải lỗi của hai người bọn họ.
oOo
Bảy người kết hợp tình báo do Ngô Quốc Văn, Trịnh Lan Anh thu thập với Võ Bảng, chỉnh lý cẩn thận, cuối cùng thu được một danh sách “đối thủ khả thi”, cụ thể là:
Tên áo đen hôm qua đi cùng tiểu đương gia có thể chính là Hắc Vô Thường Lý Quỷ, xếp vị trí một vạn không trăm hai mươi hai trên Võ Bảng. Tương truyền tên này là chủ nhân của ma đao Thiên Khuyết, cũng gọi là đao Trảm Long. Đấu pháp của y thiên về uy mãnh bá đạo, nhất lực phá vạn pháp.
Tên áo trắng hôm trước có thể là Bạch Vô Thường Liễu Trường Thanh, vừa nghe ngoại hiệu là biết là một cặp bài trùng song sát với Lý Quỷ. Y là chủ nhân của ma đao Thu Tuyền, đao pháp thiên về nhanh, chuẩn, quỷ mị. Xếp hạng của y trên Võ Bảng theo sát Lý Quỷ, một vạn không trăm hai mươi ba.
Người thứ ba Trịnh Lan Anh phát hiện là một thiếu nữ áo đỏ tuổi cỡ mười hai mười ba, có thể chính là Thanh Lương Hồ Điệp Lục Xích Y. Người này tu hành một loại công pháp có thể khiến bản thân ngừng lớn, mãi mãi vẫn trông như đứa bé, khiến người ta không đề phòng mà ám toán. Đao trong tay ả gọi là Thải Lân đao – một thanh liễu diệp đao, thân đao có vảy sắc, chia làm ba màu: xanh lam, xanh lục, đỏ. Mỗi vảy một loại độc, phối hợp với đao pháp, có thể khiến kịch độc trộn lẫn với nhau, tạo thành đủ loại độc tố tân kỳ. Chém ngang là một loại biến hóa, đâm thẳng là một loại biến hóa, bổ dọc là một loại biến hóa, khiến cho dù là danh y ở đời cũng phải tốn hàng giờ mới phá giải được hết. Tuy xếp hạng trên Võ Bảng chỉ có một vạn một ngàn bốn trăm, nhưng cũng có chú thích rằng: xuất kỳ bất ý, có thể đánh chết cường giả bài danh cao hơn mình gần một ngàn.
Thứ tư là một tên mập, mọi người nghi ngờ y là Trư Vương Quách Bình Minh. Kẻ này xuất thân đồ tể, cầm một con dao chọc tiết lợn. Trên Võ Bảng xếp hạng của y là một vạn một ngàn hai trăm, tuy không phải quá cao, song mỗi lần ra tay đều dùng cái thế “chọc tiết” rút sạch máu huyết của đối thủ, khiến kẻ địch bị hành hạ đến chết.
Đỗ Thải Hà và Lý Thanh Vân thấy nhị sư tỷ (muội) nhà mình đánh giá cao tên thiếu niên một mắt hai tròng như vậy, thì rất lấy làm tò mò. Hai người xuất phát điểm thấp, không biết nhiều chuyện của các thế lực lớn, thiên kiêu các nhà lợi hại ra sao, có bản lĩnh gì, hai người Lý, Đỗ cơ hồ là dốt đặc cán mai, chả biết tí ti ông cụ nào cả.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Hắn là Đao Tổ của Đao Sơn – Nhậm Ngã Cuồng.”
“Hả? Trên đời có thuật cưa sừng làm nghé cao minh đến thế ư?”
“Chẳng nhẽ là... lão bất tử hàng thật giá thật?”
Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà cùng trố mắt, đại não cơ hồ đồng thời ngừng hoạt động vì thông tin mà Tạ Thiên Hoa vừa mới chia sẻ.
Dù sao, ở Huyền Hoàng giới này, cái chuyện đoạt xá trùng sinh chẳng phải chuyện gì vẻ vang, cơ hồ là bị cả thiên hạ phỉ báng. Nhất là Nho Môn do Văn Cung cầm đầu, cơ hồ chửi cái đám “cường giả” dám dùng thuật linh hồn xuất khiếu, cưu chiếm ma sào này xói cả máu đầu. Thậm chí rất nhiều đời Đại Nho còn so sánh hành vi đoạt xá trùng sinh này với việc làm Đảo Quỷ, hiệu triệu cả thiên hạ cùng nhau chửi mắng.
Đánh pháo miệng còn ai đấu lại được Nho Môn? Thế nhưng, đối với hành vi của Nho Môn ngoại trừ Đế Mộ không lên tiếng, các thánh địa cấm địa khác cơ hồ đều đồng tình gật đầu.
Dù sao, cũng không ai muốn thấy cảnh quanh đi quẩn lại, nhìn quanh thấy cũng chỉ có từng đó người.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Thế thì không phải. Nói Đao Tổ là một người, không bằng nói lão là một loại đạo, một loại ý chí gửi gắm vào con mắt trùng đồng kia. Phàm là đệ tử ưu tú của Đao Sơn nếu như chấp nhận trở thành “tiểu đương gia”, thì sẽ được Đao Vương ghép cho con mắt trùng đồng. Một khi tu vi tiến vào Vụ Hải, lập tức sẽ kế thừa được đao ý và ý chí của Nhậm Ngã Cuồng.”
Cô nàng nói đến đây, thoáng ngừng lại một chốc, rồi mới cắn răng:
“Thành thử... xưa nay tiểu đương gia của Đao Sơn đều không được xếp vào hàng thiên kiêu trẻ tuổi.”
Lý Thanh Vân nói:
“Chẳng nhẽ xưa nay chưa từng có ai phá hủy con mắt trùng đồng, kết liễu Đao Tổ của Đao Sơn một cách hoàn toàn hay sao?”
“Nói dễ hơn làm. Trùng Đồng này và bội đao của Đao Tổ vốn là một thể, đồng căn đồng nguyên, đồng sinh đồng diệt. Đao còn, thì Trùng Đồng còn có thể tiếp tục được sinh ra. Mắt còn, thì cho dù thanh đao gãy làm tám chín trăm mảnh cũng tự hồi phục lại được.”
Tạ Thiên Hoa kể đến đây, thì bỗng nhiên nghe đến “két” một cái. Cái cửa gỗ cũ kỹ để lâu ngày, nên mỗi lần kéo ra kéo vào, gỗ nó lại rít lên từng tiếng khô khốc, chói tai.
Ba sư huynh muội ngẩng đầu, thì phát hiện người vừa mở cửa là Phùng Thanh La.
“Đúng thế. Chị Hoa nói không sai. Năm xưa sở dĩ Đao Tổ đến thách đấu Kiếm Thánh là ỷ vào Bất Diệt đao ý của hắn.”
Tạ Thiên Hoa nói:
“Tiểu đương gia của Đao Sơn ra mặt, xem ra chuyện lần này không đơn giản.”
“Đúng thế. Bọn chúng dường như sớm đã mưu tính muốn cướp Thương Lan Kiếm Vực, nên mới để thằng nhóc đó áp chế tu vi ở ngũ cảnh, không bước vào Vụ Hải. Hắn chưa kế thừa ý chí của Nhậm Ngã Cuồng, vẫn còn là ‘hậu bối’, đủ điều kiện vào bí cảnh.”
Phùng Thanh La lắc đầu.
Cô nàng không tin Đao Sơn xuất quân chuyến này không có chuẩn bị từ trước.
Tạ Thiên Hoa và Phùng Thanh La nhìn nhau, gật đầu một cái.
Đêm nay hẳn là phải họp mọi người lại, bàn bạc đối sách ứng phó tên tiểu đương gia này.
oOo
Ngô Quốc Văn thảy một cái ngọc bài lên bàn, thở hồng hộc, cười:
“Đây là danh sách nhân mã Đao Sơn tiến vào Kiếm Vực, kèm theo tình báo liên quan tại hạ và Trịnh sư muội sưu tập được.”
“Vất vả rồi.”
Chân Lợi Kiếm vỗ vai y một cái, nói.
Trịnh Lan Anh cười:
“Bổn phận mà thôi, thánh tử quá lời rồi.”
Hai người là truyền nhân của Vân Hà kiếm tổ, thành thử những chuyện nghe ngóng, thu thập này đối với họ mà nói quả thực là xe nhẹ đường quen, so với hai người thánh tử, thánh nữ thì thành thạo hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Trong ba sư huynh muội, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà sử dụng thần thức thăm dò tấm ngọc bài chứa tình báo Ngô Quốc Văn, đoạn thuật lại tất tần tật cho Lý Thanh Vân nghe.
Lần này, cũng giống với Kiếm Trì, phía đối địch cũng có tám người vào bí cảnh, hơn nữa không ai có tu vi đã tiến vào Vụ Hải cả.
Bí cảnh vốn là một không gian kì quái, thành thử cửa vào cũng không thể tính là ổn định. Mỗi lần mở ra, đều cần phải có chí cường giả dùng chân khí, tập trung trấn áp, mới có thể đảm bảo đội ngũ thăm dò bí cảnh có thể trở ra an toàn. Số người đi vào càng đông, tu vi càng cao, thì áp lực đè lên cường giả trấn áp bí cảnh càng lớn.
Sau nhiều năm vừa thử vừa rút kinh nghiệm, Kiếm Trì kết luận cửa vào Thương Lan Kiếm Vực có thể mở ra lâu nhất là một tháng, nhân mã không thể vượt quá chín người, ngoài ra không thể có bất cứ ai đã đặt chân vào Vụ Hải.
Lần này tam tổ vốn chỉ sắp bảy suất là bởi Tạ Thiên Hoa chẳng những là Thanh Tước, tu vi lại cao. Ngoài ra, Lý Thanh Vân có thực lực chẳng biết phải tính toán ra làm sao cũng là một nhân tố không xác định được, nên cẩn tắc vô ưu, tam tổ cứ tính hai người này mỗi người hẳn hai vị trí, đương nhiên là không nói cho người nào biết cả. Phó Quân Sước được đặc cách, phần nào cũng do Tiểu Thạch đã đáp ứng giúp tam tổ trấn áp nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Phùng Thanh La biết ba người Lý, Tạ, Đỗ không hiểu nhiều về Trang Bức thần giáo, bèn phân tích:
“Đao Sơn không có lối vào như Kiếm Trì, thế nên chắc chắn phải mượn lực của Trang Bức Thần Giáo. Mỗi một đệ tử của thần giáo chỉ có thể dẫn một người lẻn vào bí cảnh, thế nên trong số tám người kia, ngoại trừ tiểu đương gia, chỉ có ba là đệ tử Đao Sơn, trên võ đài cần phải đề phòng.”
Trịnh Lan Anh và Ngô Quốc Văn nói:
“Thế nhưng... cái khó ở đây là xác định đâu là thật, đâu là giả. Mấy tên Trang Bức Thần Giáo này chẳng những có công phu phóng đại uy áp, còn có thuật dịch dung cao siêu và khả năng bắt chước khí tức của kẻ khác. Quả thực là cao tay trong cái chuyện dĩ giả lộng chân, rồng rắn lẫn lộn không biết đâu mà lần. Hai người bọn ta cũng đã cố hết sức rồi.”
Chân Lợi Kiếm bảo:
“Chỉ còn ba ngày nữa là đại hội võ lâm diễn ra, bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, quả thực là khiến người ta lo lắng.”
Lý Thanh Vân nói:
“Chuyện này thì đơn giản, kẻ nào lên võ đài thì ắt là thật thôi. Chẳng phải mọi người vẫn nói mấy tên Trang Bức Thần Giáo này đều là hạng thùng rỗng kêu to hay sao?”
“Đại sư huynh. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chẳng nhẽ anh quên chuyện thú triều vừa rồi rồi sao?”
Tạ Thiên Hoa nói.
Lý Thanh Vân bỗng nhớ lại chuyện khi trước Hùng Đại Phong sử dụng một kích của cường giả Vụ Hải trọng thương Tạ Thiên Hoa, cũng ậm ừ cúi đầu xuống.
Đỗ Thải Hà thấy không khí giữa sư huynh và sư tỷ nhà mình nhoằng cái lại trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng:
“Đúng rồi! Hai cái tên đi cùng tiểu đương gia hôm qua rốt cuộc thân phận thế nào, chẳng nhẽ sư huynh sư tỷ không tò mò hay sao? Nào nào... chúng ta nghiên cứu một phen. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Lý Thanh Vân “à”, một tiếng, đoạn gãi gáy, cười:
“Vậy cảm phiền sư muội đọc giúp ta.”
Mọi người bấy giờ mới sực nhớ ra cậu chàng không khác gì “phàm nhân”, không thể vận dụng chân khí, cũng không cách nào sử dụng thần thức như người tu hành.
Thành thử, không khác gì ông thầy Nguyễn Đông Thanh, những thứ tưởng chừng như cực kỳ bình thường như ngọc giản truyền thừa, lưu ảnh thạch, nhẫn chứa đồ, Võ Bảng ngọc, vân vân và mây mây, cậu chàng đều không thể nào dùng được.
Ngô Quốc Văn tỏ vẻ áy náy, nói:
“Là sư huynh muội bọn ta suy nghĩ không chu đáo.”
Trịnh Lan Anh cũng cúi đầu một cái, tỏ ý xin lỗi vì đã không chuẩn bị một bản viết giấy cho Lý Thanh Vân. Cậu chàng vội vàng xua tay, nói không phải lỗi của hai người bọn họ.
oOo
Bảy người kết hợp tình báo do Ngô Quốc Văn, Trịnh Lan Anh thu thập với Võ Bảng, chỉnh lý cẩn thận, cuối cùng thu được một danh sách “đối thủ khả thi”, cụ thể là:
Tên áo đen hôm qua đi cùng tiểu đương gia có thể chính là Hắc Vô Thường Lý Quỷ, xếp vị trí một vạn không trăm hai mươi hai trên Võ Bảng. Tương truyền tên này là chủ nhân của ma đao Thiên Khuyết, cũng gọi là đao Trảm Long. Đấu pháp của y thiên về uy mãnh bá đạo, nhất lực phá vạn pháp.
Tên áo trắng hôm trước có thể là Bạch Vô Thường Liễu Trường Thanh, vừa nghe ngoại hiệu là biết là một cặp bài trùng song sát với Lý Quỷ. Y là chủ nhân của ma đao Thu Tuyền, đao pháp thiên về nhanh, chuẩn, quỷ mị. Xếp hạng của y trên Võ Bảng theo sát Lý Quỷ, một vạn không trăm hai mươi ba.
Người thứ ba Trịnh Lan Anh phát hiện là một thiếu nữ áo đỏ tuổi cỡ mười hai mười ba, có thể chính là Thanh Lương Hồ Điệp Lục Xích Y. Người này tu hành một loại công pháp có thể khiến bản thân ngừng lớn, mãi mãi vẫn trông như đứa bé, khiến người ta không đề phòng mà ám toán. Đao trong tay ả gọi là Thải Lân đao – một thanh liễu diệp đao, thân đao có vảy sắc, chia làm ba màu: xanh lam, xanh lục, đỏ. Mỗi vảy một loại độc, phối hợp với đao pháp, có thể khiến kịch độc trộn lẫn với nhau, tạo thành đủ loại độc tố tân kỳ. Chém ngang là một loại biến hóa, đâm thẳng là một loại biến hóa, bổ dọc là một loại biến hóa, khiến cho dù là danh y ở đời cũng phải tốn hàng giờ mới phá giải được hết. Tuy xếp hạng trên Võ Bảng chỉ có một vạn một ngàn bốn trăm, nhưng cũng có chú thích rằng: xuất kỳ bất ý, có thể đánh chết cường giả bài danh cao hơn mình gần một ngàn.
Thứ tư là một tên mập, mọi người nghi ngờ y là Trư Vương Quách Bình Minh. Kẻ này xuất thân đồ tể, cầm một con dao chọc tiết lợn. Trên Võ Bảng xếp hạng của y là một vạn một ngàn hai trăm, tuy không phải quá cao, song mỗi lần ra tay đều dùng cái thế “chọc tiết” rút sạch máu huyết của đối thủ, khiến kẻ địch bị hành hạ đến chết.
Danh sách chương