Phạm Kim thán phục, sợ hãi vị “Bích Mặc tiên sinh” kia chừng nửa khắc thì mấy người Trịnh Lan Anh mới mò đến nơi. Phùng Thanh La thấy sắc mặt Chấp Kiếm trưởng lão không được tốt đẹp cho lắm, bèn thức thời chạy tót đến chỗ “chị em tốt” là hai người Tạ – Đỗ tán dóc.

Nhờ thế mà thoát được một kiếp.

Mấy người Trịnh Lan Anh, Chân Lợi Kiếm, Ngô Quốc Văn thì không được may mắn đến thế.

Phạm Kim tuy là biết lần này nguyên do chủ yếu là đến từ Tạ Thiên Hoa, song cũng không bỏ qua cơ hội dạy dỗ mấy thiên kiêu nhà mình. Lão thấy chỉ có gõ đầu đám Chân Lợi Kiếm một phen mới có thể khiến bọn họ không kiêu ngạo, tiếp tục cố gắng đề thăng tu vi, sớm ngày đuổi kịp bước chân của đám thiên kiêu đứng đầu thiên hạ.

Ba người Chân, Ngô, Trịnh lần này bị Tạ Thiên Hoa cho hít khói, cũng giống như bị tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt.

Hiện giờ, bọn họ nhận thức rõ hơn bao giờ hết khoảng cách giữa mình và Lý Thanh Minh, Kiều Minh Long lớn đến mức nào.

Tám người, cộng thêm một con chó, vào thành Bạch Đế không gặp vấn đề gì. Lính thủ thành đã xác nhận thân phận của Phạm Kim, bây giờ thấy lão dắt theo đúng số người đã báo trước thì lập tức nhường đường để đoàn người vào thành.

Chưa đi được bao xa, thì đã có một trung niên mặt choắt, mõm chuột, hớt hải chạy đến.

“Phạm trưởng lão, thật ngại quá, tại hạ không thuyết phục được lính canh trận chờ cho giây lát. Hiện tại chỗ truyền tống đã đóng cửa không nhận người rồi, muốn đi chỉ có cách ngày mai lại đến.”

Phạm Kim thân là Chấp Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì, làm người cũng không phải là kẻ bá đạo ngu xuẩn. Lão nghe thế thì gật đầu một cái, nói:

“Không trách được các hạ, quy định của thành vệ quân không phải thứ các hạ có thể thách thức được. Hơn nữa lần này lỗi cũng ở chúng ta đến không đúng giờ. Thù lao các hạ cứ giữ lấy, đây là một phần tiền nữa, ngày mai lại xin được làm phiền.”

“Không dám. Không dám. Trưởng lão khách khí quá.”

Trung niên cười tít mắt.

Người này không phải ai khác, chính là tán tu định đục nước béo cò ở Ngự Long thành – Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt.

Quả thực phải nói là tên này sống dai hệt như con đỉa.

Lúc Ma Da nổi điên, hắn may mắn tìm được một cái hầm ngày xưa người dân ủ phân, bấy giờ đã bỏ hoang, bèn trốn vào đó. Thế là may mắn thoát được một kiếp.

Sau chuyện này, hắn lại theo làm thuê lão chủ nhà trọ chỗ ba người Lý, Tạ, Đỗ từng ở, định bụng rửa tay gác kiếm. Cũng chính vì thế mà Hạ Hầu Duyệt may mắn thế nào lại nương nhờ được lão chủ quán trọ, chạy khỏi Ngự Long lúc Phó Kinh Hồng làm phản.

Chủ quán trọ rời khỏi nước Sở, tìm nơi khác làm ăn.

Hạ Hầu Duyệt thì qua biến cố thành Ngự Long cảm thấy thế cuộc quá tàn khốc, nhược giả mạng như sâu kiến, của cải cơ nghiệp không có tu vi chống đỡ thì cũng có thể tan thành mây khói trong nháy mắt. Thế là hắn từ biệt chủ nhà trọ, chạy đến Đại Việt.

Đến thành Bạch Đế này thì Trường Mệnh Trùng hết lộ phí, bèn dừng lại đây làm việc vặt vãnh kiếm tài nguyên tu hành.

Thấy không truyền tống ngay được, mọi người bèn quyết định tìm nhà trọ nghỉ ngơi một đêm trước rồi tính.

oOo



Tối đến, phố xá lên đèn, những chốn ăn chơi như quán rượu, sòng bạc, lầu xanh mở toang cổng lớn, chuẩn bị chào đón lượng khách lớn nhất trong ngày đổ về giải khuây.

Bấy giờ, Vương Tiểu Thạch sớm đã tót đi tìm chỗ uống rượu. Đương nhiên, Phạm Kim cũng bị y kéo theo, nói là để làm bạn nhậu.

Bốn người Phùng Thanh La hôm nay đuổi theo Tạ Thiên Hoa đến bã cả người, sớm đã vào phòng tĩnh tâm dưỡng khí, nghỉ ngơi điều chỉnh một phen.

Duy chỉ có ba đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh là không ngồi yên.

Lý Thanh Vân khoác áo lên, đẩy cửa phòng, đoạn biến mất trong dòng người ngược xuôi. Cậu chàng dựa vào trí nhớ năm xưa lúc trên đường bị sung đến Quan Lâm làm lính, lách qua từng con phố con hẻm, cuối cùng tìm thấy một nhà tắm vắng teo.

Cậu chàng hít sâu một hơi, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng hồi trước.

Lúc lần đầu đến Bạch Đế thành, còn chưa sung quân ở Quan Lâm, chưa bái được Nguyễn Đông Thanh làm sư phụ.

Lý Thanh Vẫn nhấc tấm liếp.

Trong nhà tắm, chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu nhờ nhờ. Ngồi ở chỗ quầy tiếp khách là một người đàn ông đô con, mặt vuông chữ quốc, mày rậm mắt to. Thế nhưng người nọ lại mặc váy tết tóc, đánh phấn bôi son không khác gì phụ nữ, quả thực là cực kỳ quái lạ, không hợp thói thường.

Người nọ thấy Lý Thanh Vân bước vào, đầu không ngẩng lên khỏi mặt bàn, nói:

“Xin lỗi quý khách, chúng tôi...”

Lời vừa nói đến đây, thì huyệt đạo của y đã bị cậu chàng điểm trúng, toàn thân bất động, không ú ớ được tiếng nào. Lý Thanh Vân gõ ngón tay lên bàn, nói:

“Lý Thanh Vân, hôm nay đến đòi nợ cũ.”

Cậu chàng vừa nói dứt lời, tay đã tung chưởng vỗ một cái đánh thủng bể tắm gỗ, để lộ ra một chiếc cầu thang dẫn xuống lòng đất.

Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, dấn bước vào bóng tối.

Cậu chàng còn nhớ, bên dưới nhà tắm này có một võ đài ngầm. Đám tội phạm tử tù, hoặc kẻ cùng đường mạt rệp đều xuống đây dùng mạng đổi tiền tài, mua vui cho đám nhà giàu quan lại.

Lần đầu đến Bạch Đế thành, Lý Thanh Vân không đề phòng, bị người ta bắt đem xuống võ đài ngầm, chịu đủ mọi khi nhục hành hạ. Thế nhưng, trước khi cậu chàng bị đánh chết, đã có một người náo loạn võ đài ngầm này, giúp Lý Thanh Vân thừa cơ trốn thoát được.

Khi đó, cậu chàng đã thề nếu có ngày đứng lên lại được, thì sẽ trở lại đây phá tung cái chốn tội ác tuyệt vọng này.

Lý Thanh Vân đi hết bậc thang thì đến trước một cái cửa sắt, bên ngoài có hai võ phu đô con đứng canh chừng. Cậu chàng không cảm nhận được tu vi của đối phương, trong mắt bọn chúng cậu chàng cũng chỉ là một kẻ phàm nhân mắt thịt.

Hai bên không nhìn thấu được thực lực của nhau.

Khác biệt ở chỗ, Lý Thanh Vân thì cẩn thận đề phòng, có chuẩn bị mà đến.



Hai tên canh cổng thì lại ôm dạ khinh khi, cho rằng cậu chàng chẳng qua là một thằng khố rách áo ôm, cùng đường mạt lộ đến thử vận may. Mà một tên người phàm, tu vi còn chưa đến nhất cảnh, trước mặt chúng có thể gây ra sóng gió gì? Sau đó...

Hai tên này mỗi tên trúng một chưởng, bất tỉnh tại chỗ.

Lý Thanh Vân đạp cửa sắt, bước vào bên trong.

Lúc này, trong võ đài ngầm, dường như đang có một trận đấu diễn ra dở dang, mới đánh được một nửa. Mấy vị đại quan quý nhân, phú thương quyền quý tung từng nắm tiền xu lên võ đài, khiến hai đấu thủ càng hăng máu hơn, ra tay càng tàn nhẫn độc ác hơn. Tiếng tung đòn, cảnh máu phun, tiếng cười hô hố, rồi tiếng tiền xu va chạm lẻng xẻng trên võ đài. Cứ thế lặp đi lặp lại trong một không khí đầy khoái cảm thú tính, man rợ, và bản năng nguyên thủy của hai con người trên võ đài.

Lý Thanh Vân bỗng nhiên tung mình nhảy lên, hai chỉ điểm ra, chớp mắt khiến cả hai đối thủ đang sống mái vì tiền thành hai bức tượng cứng đờ.

Cậu chàng lại vung chưởng, dùng nhu kình ném cả hai người xuống khỏi võ đài, rồi mới dùng ánh mắt thách thức nhìn về phía những kẻ quan chiến.

Đám quan to, đám thương lái đang ngồi trên những hàng ghế cao, cách xa khỏi võ đài, có trận pháp phòng hộ, dùng đồng tiền thao túng sinh mạng của kẻ khác bấy giờ đều ngừng tay.

Ánh mắt bọn chúng nhìn lên võ đài lúc này có kinh ngạc, có nổi nóng, lại có trào phúng, cũng có cả háo hức trông chờ Lý Thanh Vân gặp tai họa vì dám xen chân vào cuộc vui của các ông lớn, các đại nhân ở thành Bạch Đế này.

“Thằng ranh con chưa ráo máu đầu ở đâu đến? Dám phá đám ở võ đài này, không muốn sống nữa hay sao?”

Từ trên đài cao, một trung niên bỗng nhiên tung mình, nhảy xuống võ đài, quát lớn.

“Ta sống được hay không còn không đến lượt các hạ quyết định.”

Lý Thanh Vân cười khẩy.

“Càn rỡ!”

Dứt lời thì tống một chưởng về phía cậu thiếu niên. Lý Thanh Vân vũng tay, đối cứng lại bằng một chiêu Kháng Long Hữu Hối.

Trung niên bị đẩy lùi cả chục bước, đến tận mép võ đài mới dừng lại được, mà cậu chàng thì đứng vững như bàn thạch.

Trung niên lúc này cảnh giác nhìn thiếu niên trước mặt. Ban nãy gã cho rằng cậu chàng dùng tiểu xảo, lại đánh úp nên mới lấy sức người phàm may mắn đẩy lui được tu luyện giả, nhưng bây giờ thì không còn nghĩ vậy nữa rồi. Tuy nói lần này gã không dùng toàn lực, nhưng một chưởng ấy cũng không phải lực lượng mà phàm nhân có thể đối cứng được. Trung niên này bèn nói:

“Nói, rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

“Ta chỉ muốn đánh cược một lần. Mặc kệ là các người lên lần lượt, hay lên cùng một lúc, chỉ cần đánh được ta đo sàn thôi coi như các người thắng. Nếu ta thua, thì mạng này tùy các ngươi xử lý. Nhược bằng nếu không ai ở đây đánh được tại hạ, thì võ đài ngầm này phải đóng cửa!”

oOo

Ờm, chào anh em bà con cô bác. Chủ bút - Nghịch Tử - đây. Tình hình là sau khi đi khám lần một thì xương bả vai mình bắt đầu liền lại rồi, sẽ phải kẹp tay thêm hai tuần nữa, nhưng khả năng chỗ xương vai bị lệch và biến dạng là thấp. Tóm cái váy lại là vết thương không bị nặng hơn, nên anh em có thể yên tâm chắc chậm nhất là cuối tháng này sẽ bắt đầu viết lại được. Cũng nhớ viết lách lắm rồi. Nhân đây cũng xin đích thân dùng một tay gõ mấy dòng cảm ơn hai bác Tr. Hoàng Anh và cucaiconcon đã có lời hỏi thăm động viên mình.

Vậy thôi. Hi vọng mọi người nếu đọc truyện của nhóm tác mà thấy hay thì hãy giới thiệu cho người khác cùng vào, có thể qua mạng xã hội hay diễn đàn gì đó. Một lần nữa, mình xin chân thành cảm ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện