“Đương nhiên loại đau đớn này cũng không phải không thể tránh. Nếu ta có thể làm nó xuất hiện, tự nhiên cũng có thể làm nó biến mất.”

Phía sau, đám người xung quanh hết hứng thú bắt đầu tản đi. Cho xin đi, tiết mục này lúc chiến đấu với phong lang cùng ly lỵ tộc bọn họ đã xem qua vô số lần, bản thân mình cũng dùng qua vô số lần, có gì hảo xem!

“Ngươi có điều kiện gì?” Âm thanh loan tộc đầu lĩnh khàn khàn, âm thanh của nó xem như bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt không khó nhìn ra oán độc của nó. Loan tộc khác cũng oán hận nhìn Minh Phong cùng Phong Hổ, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống loan đầu lĩnh thì có chút đề phòng, sợ hãi cùng oán hận.

Minh Phong nhìn thấy hết thảy, thản nhiên nói: “Ta có thể có điều kiện gì? Điều kiện duy nhất khi nãy đã nói rồi, chúng ta muốn gặp đứa con của mình. Xác định nó bình an vô sự, các ngươi tự nhiên cũng sẽ bình an vô sự.”

“Chuyện này, tất cả các ngươi đều có phần, hẳn sẽ không ai nói chuyện này ra ngoài. Ngươi chỉ cần mang chúng ta qua đó, đến lúc đó cứ nói những thứ chúng ta làm rất ngon là được, về phần làm thế nào trở về thì đó là chuyện của chúng ta.”

Thấy nó còn do dự, Minh Phong lại châm thêm chút lửa.

Đắn do một lúc lâu, đầu lĩnh kia rốt cuộc gật đầu.

“Được rồi, hi vọng đến lúc đó các ngươi nói chuyện giữ lời, bằng không nói chuyện này ra các ngươi cũng không sống được.”

“Này, chúng ta tự nhiên biết. Chuẩn bị một chút, hai ngày nữa chúng ta xuất phát. Còn có, giải dược chỉ có mình ta có, cũng chỉ có mình ta có thể làm.” Nói xong câu này, Minh Phong cùng Phong Hổ lập tức ly khai, lưu lại đám loan tộc cả người đầy bụi đất chật vật nằm trên mặt đất.

Hai ngày sau, Minh Phong, Phong Hổ cùng Văn Trạm ngồi trên lưng dày rộng, mềm mại của loan tộc, móng vuốt mạnh mẽ của chúng nó quắp lấy hàng hóa được nhân tộc bọc bằng một thứ gọi là lưới, bắt đầu bay về phía lãnh địa loan tộc.

Thân hình loan tộc rất lớn, vóc dáng khi đứng thẳng cao ít nhất ba thước, đôi cánh rộng sau khi xoải rộng thì dài tới gần mười thước, lông vũ nhiều màu, trên người là lông chim thiên về màu lam. Thoạt nhìn thực sự rất mỹ lệ, chính là bản tính chúng nó làm người ta không dám khen tặng.

Minh Phong nhớ tới tin tức Bội La truyền tới—— chủng tộc này nói tổng thể thì hệt như một đám nhà giàu mới nổi, trước mặt chủng tộc cường đại chân chính thì khúm núm nịnh bợ, cúi đầu nghe theo, nhưng sâu trong nội tâm thì tiềm tàng đố kị cùng oán hận rất sâu, nếu có cơ hội bỏ đá xuống giếng thì chúng nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, đối với những chủng tộc yếu hơn thì ngang ngược, kiêu căng cùng tàn bạo của chúng nó được thể hiện hoàn toàn. Chúng nó cảm thấy vui sướng khi các chủng tộc khác khuất phục mình, lúc gặp phản kháng thì chúng nó lãnh khốc huyết tinh dùng ưu thế tuyệt đối tiến hành trấn áp—— lúc nói tới đây, âm thanh Bội La vô cùng phân chấn cùng khinh thường, vì thế Minh Phong nghĩ, tiểu tử này ỷ vào sự che chở của con nghê, ở bên đó kỳ thật cũng không tệ.

Tốc độ phi hành của loan tộc rất nhanh cũng thực ổn định. Minh Phong không phúc hậu nghĩ loan tộc là tọa kỵ không tồi, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, muốn một chủng tộc có trí tuệ không kém mình bao nhiêu, thực lực thậm chí còn cường đại hơn chủng tộc của mình làm tọa kỵ đúng là một ý tưởng điên cuồng. Bất quá tương lai nếu chiến tranh với tử linh giới thì có thể suy nghĩ một chút.

Ước chừng bay khoảng ba mươi ngày, bọn họ mới tới phụ cận lãnh địa loan tộc. Đúng vậy, là phụ cận. Lãnh địa loan tộc rất lớn, phải biết chúng nó là một trong những chủng tộc cường đại nhất tinh cầu này. Bọn chúng chỉ đưa tới đây thôi. Đừng nói đùa, nếu để loan tộc khác nhìn thấy trên tấm lưng cao quý của chúng nó là nhân tộc ti tiện thì bọn nó sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.

Hiện giờ việc bọn Minh Phong phải làm là lặng lẽ trà trộn vào loan tộc, sau đó ôm Bội La ra ngoài.

Hoặc là căn bản không cần phiền toái như vậy, trực tiếp bảo Bội La chạy ra ngoài tìm bọn họ.

“Đây là phần giải dược một năm, trong khoảng thời gian một năm này, cứ phái bất cứ tộc nhân nào tới bộ lạc chúng ta lấy giải dược năm sau. Đương nhiên nếu các ngươi không tin lời ta nói thì có thể không ăn, dù sao chờ lúc đau rồi ăn cũng vậy. Còn nữa, các ngươi không ngốc tới mức nói chuyện mình đưa nhân tộc tới lãnh địa cho người khác biết đi? Ta nghĩ đây sẽ trở thành bí mật của chúng ta, đúng không?”

Nói xong ba người xoay người rời đi. Vị trí hiện giờ của bọn họ là ranh giới giữa loan tộc cùng hùng tộc, hai tộc rất ít khi tới nơi này. Nhưng như vậy không có nghĩa là nơi này thực an toàn, vì đây là phạm vi giữa hai chủng tộc cường đại nhất tinh cầu này, có nghĩa con mồi ở đây cũng vô cùng cường đại. Nếu không chuẩn bị tốt, bọn họ có thể mắc kẹt ở đây.

“Bội La, chúng ta tới rồi. Ngươi cùng con nghê mau tới tìm chúng ta. Còn nữa, bảo gia khỏa kia ẩn thân, giờ còn chưa phải lúc để Văn Trạm thấy nó.”

“Nhanh như vậy?” Trải qua mấy năm nay, âm thanh Bội La đã biến từ đồng âm thanh thúy thành âm điệu non nớt của trẻ con.

“Ân, vì thế ta cảm thấy loan tộc làm tọa kỵ không tồi.”

“Ý tưởng không tồi, ta đồng ý!” Bội La thoải mái nói.

Minh Phong cười khẽ: “Thế nào, khẩn trương không? Rất nhiều năm không gặp hắn, căng thẳng à?”

Bội La cứng lại, một hồi lâu mới đáp: “Vì thế ta mới nói, có đôi khi để ai đó quá hiểu mình cũng không phải chuyện tốt.”

“Ít nói nhảm, mau lại đây. Bảo Lam Việt truyền vị trí của chúng ta cho ngươi, sau đó bảo con nghê mang ngươi tới.”

“Ta nghĩ chúng ta nên tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.” Phong Hổ đề nghị, trước đó y từ căn cứ cũng biết được độ nguy hiểm ở nơi này.

Văn Trạm có chút vô thố, ở hoàn cảnh xa lạ thế này, hắn không biết mình nên làm gì.

Minh Phong vỗ vỗ vai Văn Trạm: “Này cứ giao cho y đi, chúng ta phụ trách đề phòng, đương nhiên nếu có chiến đấu chúng ta cũng phải toàn lực ứng phó. Sau khi thu xếp ổn thỏa thì bắt đầu lén trà trộn vào trong tìm Bội La, tìm được nó rồi thì ngươi còn phải chiếu cố nó, tiểu tử kia từ nhỏ chỉ bám dính lấy một mình ngươi.”

Nghĩ tới Bội La,Văn Trạm càng bất an hơn, hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Nó đại khái đã thay đổi rất nhiều đi. Lúc đó, ta yếu đuối như vậy——”

“Văn Trạm!” Minh Phong túm lấy vai Văn Trạm, để hắn đối mặt với mình: “Đó không phải lỗi của ngươi! Không chỉ ngươi, ngay cả ta cũng bị đánh bay, cũng hộc máu. chúng ta không ai có thể ngăn cản. Tiểu tử kia rất thông minh, nó có thể hiểu được. Hơn nữa, ngươi không sai gì cả thì vì sao lại muốn nó tha thứ? Nếu nói sai thì chính ta cùng Phong Hổ càng phải tự trách hơn, trơ mắt nhìn đứa con của mình bị cướp đi mà không hề có biện pháp nào.”

Vô ích—— Minh Phong liếc mắt liền nhận ra những lời mình nói hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Cậu thở dài một hơi, trái tim Văn Trạm thực sự đã chết, cố chấp hệt như tảng đá vậy. Có lẽ Bội La nên cảm thấy may mắn vì đã quyết định rời đi, bằng không lỡ như vài năm ở chung, tình cảm của Văn Trạm đối với Bội La hoàn toàn biến thành tình thân, lúc đó Bội La muốn thay đổi sẽ vô cùng khó khăn!

Buông tay ra, Minh Phong kéo Văn Trạm tới bên cạnh Phong Hổ.

“Chúng ta có lẽ nên leo lên cây.” Phong Hổ đứng dưới một gốc đại thụ cao lớn nhất, cây này rất cao, ít nhất cũng mấy chục thước, thân cây thẳng tắp rất ít nhánh, tít trên tán cây lại xòe ra rất rộng, cành nhánh xum xuê: “Cây này cao ít nhất cũng mấy chục thước, phụ cận có rất ít động vật nào cao tới cỡ này, cho dù có cũng không phải loại ăn lá cây. Chúng ta trốn trên đó rất an toàn.”

Đáng ăn mừng chính là, bởi vì nơi này thuộc về lãnh địa loan tộc, vì thế phụ cận không có đám động vật họ nhà chim cường đại, bọn họ càng an toàn hơn.

Phong Hổ vận đấu khí, trực tiếp nhảy lên cây, sau đó kéo một sợi dây tầm gởi thô to trên nhánh cây thả xuống.

“Tốt lắm, các ngươi có thể lên đây.” Y nhẹ giọng kêu vọng xuống đất. Bởi vì không muốn âm thanh dẫn địch nhân tới.

Hai người tuy đều là ma pháp sư, nhưng đều học nội lực, Minh Phong dùng khinh công rất dễ dàng leo lên, Văn Trạm thì phải vất vả một chút, nhưng chỉ thua kém Minh Phong một chút mà thôi.

“Wow——” Minh Phong sợ hãi than một tiếng. Từ dưới mặt đất nhìn thấy tán cây này thực sự rất xum xuê, nhưng lên tới bên trên mới thực sự kiến thức được. Ở trên này chạc cây đan xen vào nhau hệt như một tấm lưới thật lớn, hơn nữa lá cây rậm rạp, trực tiếp nằm lên đó cũng được, chỉ cần chỉnh lý lại một chút. Nhìn thây cây như vậy, Minh Phong chỉ có thể sợ hãi than thiên nhiên thực thần kỳ.

“Không tệ đi.” Phong Hổ đắc ý, cây này chính là y chọn.

Văn Trạm gật gật đầu, ánh mắt có chút tò mò quan sát tán cây.

“Tốt lắm, bố trí lại một chút, về sau nơi này chính là căn cứ tạm thời của chúng ta.” Minh Phong lấy hai cái lều vải trong túi không gian ra, tán cây này có phạm vi khoảng hai mươi mấy thước, có thể dễ dàng treo hai chiếc lều vừa phải, thậm chí còn có thể lưu lại chút không gian riêng tư. Đương nhiên, nếu muốn càng riêng tư hơn thì bố trí kết giới là tốt nhất. Một cái kết giới loại nhỏ, với năng lực của ba người đều có thể dễ dàng thi triển, có công năng ngăn cách âm thanh cùng hình ảnh, rất thuận lợi, là thứ cần thiết khi lữ hành.

Đối với việc Minh Phong từ không gian lôi ra đồ vật này nọ, Văn Trạm cũng không cảm thấy kinh ngạc, bản lĩnh này của cậu mọi người đã sớm biết.

Chờ hết thảy đều bố trí ổn thỏa, sắc trời cũng đã muộn.

Minh Phong đề nghị mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu tìm kiếm Bội La. Đề nghị này không bị cự tuyệt, mọi người sinh hoạt trong hoang dã đều biết buổi tối ở thế giới này nguy hiểm cỡ nào.

Cơm tối rất đơn giản, ăn phần thịt nướng đã làm từ trước, bởi vì sợ mùi thức ăn hấp dẫn đám dã thú tới. Sự thực là Minh Phong vốn đề nghị dùng dịch dinh dưỡng, Văn Trạm thì không sao cả, hiện giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Bội La, không còn quan tâm tới thứ gì khác. Phong Hổ thì mãnh liệt phản đối, sáu năm ăn mỹ thực lại cho y ăn thứ dịch dinh dưỡng không mùi không vị kia, y mới không cần.

“Nếu có dã thú chạy tới, ta sẽ phụ trách xử lý.” Phong Hổ thề son sắt nói.

Minh Phong rất muốn không thèm để ý tới y, nhưng vẻ mặt lấy lòng cùng cầu xin của người nọ thực sự rất khó làm người ta cự tuyệt, cho dù đã qua sáu năm, Minh Phong vẫn không hề có sức chống cự với bộ dáng này của y.

“Được rồi, được rồi, ngươi nói đó a, có dã thú tới ngươi tự đối phó.”

“Được!” Mắt thấy mỹ thực có hi vọng, Phong Hổ lập tức phấn chấn tinh thần, Minh Phong tựa hồ nhìn thấy cái đuôi lông xù thật to lúc ẩn lúc hiện ở sau mông y.

“Này.” Minh Phong lấy ra một khối thịt nướng nóng hôi hổi cho Văn Trạm còn đang ngẩng người.

“Ân? Nga, tốt, cám ơn.”

Văn Trạm lấy lại tinh thần tiếp nhận, nói cám ơn. Sau đó gặm cắn thịt nướng mĩ vị mà không hề cảm nhận được mùi vị gì.

Phong Hổ trông mong nhìn Minh Phong, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Đây là của ngươi.” Minh Phong đưa cho Phong Hổ một khối bự, sức ăn của người này lớn kinh khủng, khối này có lẽ cũng chưa đủ cho y ăn.

Ăn xong cơm tối, mọi người đều trở lại lều của mình, Văn Trạm làm gì bọn họ không biết, nhưng Minh Phong đoán hắn nhất định đang tranh thủ thời gian để tu luyện, tuyệt đối sẽ không ngủ.

“Minh Phong——”

“Không được.” Ngày mai cần hành động, cơ thể phải bảo trì trạng thái tốt nhất.

“Ta sẽ không làm quá đáng.”

Ta không tin tưởng lời cam đoan của ngươi chút nào, Minh Phong thầm oán trong lòng. Trong phương diện này, chữ tín của người này đã sớm phá sản hoàn toàn.

“Ngươi đang làm gì?!”

“Sờ ngươi.” Không hề áy náy trả lời.

“Mau lấy móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta!” Âm thanh đã có chút không ổn.

“Không cần, ta muốn làm!” Thực bốc đồng trả lời, tiếp tục sờ sờ sờ.

“buông, ra——ưm—— ngươi sờ ở đâu đó?”

“Ngươi nói nhiều quá.” Ngữ khí bất mãn.

“Nga!” Chết tiệt, ngươi cư nhiên cứ vậy trực tiếp tiến vào, ngươi cút ra ngoài ngay cho ta! A——”

“Ngươi rõ ràng biết chuyện này không có khả năng. Tốt lắm, không cần vùng vẫy, ngoan——”

——

Một đêm rất nhanh trôi qua, bởi vì hai căn lều đều có kết giới nên Văn Trạm không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Vì thế hắn thực nghi hoặc nhìn Minh Phong nghiêm mặt từ trong lều đi ra—— tuy Minh Phong vẫn luôn mặt than, nhưng người thân thiết vẫn có thể thông qua ánh mắt cùng khí thế quanh thân mà suy đoán tình tự của cậu—— nếu hắn không nhìn nhầm thì cảm xúc của Minh Phong hiện giờ hẳn không tốt lắm.

Đi theo sau Minh Phong là Phong Hổ với biểu tình lấy lòng cùng khoe mẽ, nhưng khóe mắt đuôi chân mày của y đều mang theo tràn đầy thỏa mãn.

Nếu không phải Bội La đã gửi tin nói mình đã tới phụ cận, có lẽ lần này Phong Hổ sẽ bị làm lạnh rất nhiều ngày. Nhưng bởi vì Bội La truyền tới tin tốt nên Minh Phong quyết định tạm hoãn hình phạt lần này lại, hết thảy chờ trở về nói sau. Đương nhiên, thần sắc cậu không lộ ra bất cứ dấu hiệu hoàn hoãn nào.

“Chúng ta xuất phát thôi.” Dùng xong điểm tâm, bọn họ nhảy xuống cây, bắt đầu chuẩn bị công cuộc tìm kiếm hôm nay.

“Vì nơi này có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, vì thế tốt nhất chúng ta đừng tách ra.” Minh Phong nói với Văn Trạm.

Văn Trạm gật gật đầu, hắn cũng thực tán thành với quyết định này.

Sau đó, khoảng giữa trưa, bọn họ cùng Bội La ‘tình cờ gặp gỡ’.

Văn Trạm kinh ngạc nhìn cái đầu nhỏ ló ra khỏi bụi cây, có cảm giác không chân thực. Tuy Bội La trưởng thành rất nhiều, đã từ một đứa nhỏ trưởng thành thành một nam hài tuấn mỹ, nhưng hắn liếc mắt một cái vẫn nhận ra.

“U, các ngươi tới rồi.” Bội La cười nhe hàm răng trắng tinh, thần thái tự nhiên hệt như bọn họ chưa bao giờ xa cách.

Sau đó, Bội La lập tức nhảy dựng lên, vọt thẳng vào lồng ngực Văn Trạm, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn.

“Trạm, ta rất nhớ ngươi a.”

Nhìn Văn Trạm im lặng rơi lệ ôm lấy Bội La, Minh Phong tấy rõ bàn tay nhỏ bé của Bội La đã vói vào trong quần áo, vẻ mặt say mê vuốt ve làn da bóng loáng của Văn Trạm.

Cậu dựa vào người Phong Hổ, chuyện tối qua làm thắt lưng cậu có chút đau nhức: “Chúng ta có phải nên làm gì đó không, người kia cư nhiên xem như không nhìn thấy sự tồn tại của hai chúng ta?!”

Phong Hổ cũng cảm giác được mình bị bỏ lơ gật gật đầu: “Tiểu tử này thực hư hỏng.” Cư nhiên trong thời điểm này còn không quên sỗ sàng, còn ăn đậu hủ người ta đến quên cả trời đất, quang minh chính đại đến mức làm người ta đố kỵ. Ngô, y cũng muốn ăn đậu hủ của Minh Phong!

“Tốt lắm, chúng ta trở về cây thôi, nơi này không an toàn.” Phong Hổ bước tới trước, kéo lấy Bội La, có chút thô lỗ ôm lấy, Minh Phong chú ý, trên mặt Văn Trạm cư nhiên xuất hiện vẻ mặt đau lòng.

Được rồi, xem ra Văn Trạm trốn không thoát khỏi ma thủ của Bội La, tuy cậu cũng là tòng phạm, nhưng nghĩ tới Bội La dùng thủ đoạn, trong lòng cậu vẫn cảm thấy áy náy, hơn nữa còn vô cùng đồng tình với Văn Trạm.

Minh Phong đoạt Bội La từ tay Phong Hổ, ngoài mặt ôn nhu, nhưng trên thực tế dùng lực rất lớn mà ôm Bội La: “Hoan nghênh trở về.”

Sau đó, Minh Phong giao Bội La cho Văn Trạm.

Giờ không phải thời cơ tốt để chỉnh Bội La, người này đã sáu năm không gặp Văn Trạm, khẳng định nhớ đến phát điên rồi, hiện giờ chỉnh nó chính là nhổ răng cọp, sờ mông lão hổ, đó không phải việc người thông minh sẽ làm.

Văn Trạm tiếp được Bội La bị đẩy tới, ôm chặt vào lòng ngực. Cả người hắn không ngừng run rẩy, Bội La đã lớn nhưng cơ thể vẫn thực mềm mại.

“Ta đã trở về.” Bội La trấn an nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Văn Trạm, an ủi hắn.

Bốn người bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trở về trên cây.

“Hiện giờ, chúng ta nên lập kế hoạch làm thế nào trở về.” Minh Phong ôm ngực, nhìn mọi người nói.

Văn Trạm ôm Bội La vào lòng, thấy Bội La ngáp một cái thì càng ôm chặt hơn, nói với Minh Phong: “Ân, ngươi cùng Phong Hổ thương lượng đi. Thương lượng tốt thì nói cho ta biết là được, hai các ngươi rất lợi hại, ta tin tưởng các ngươi sẽ có biện pháp.” Thực vô tội, thực chân thành nói xong, sau đó Văn Trạm ôm Bội La rời đi, trở về lều của mình.

Minh Phong há hốc mồm nhìn Văn Trạm rời đi, cái người thận trọng, tỉ mỉ, thực hướng nội nhưng vô cùng đơn thuần này lại là phúc hắc trong truyền thuyết. Cư nhiên đơn giản như vậy giao hết mọi chuyện cho bọn họ?! Cậu nên cảm tạ hắn tín nhiệm mình sao? Còn nữa, vì cái gì mình lại luôn kinh ngạc vì những người có vẻ đơn thuần thành thật như vậy a? Phốc—— Phong Hổ bật cười. Biểu tình này của Minh Phong thực hiếm thấy a.

“Được rồi, vậy cũng bớt phiền, ngày mai trực tiếp mang bọn họ chạy đi là được.”

“Phong Hổ——”

“Ngươi sờ ở đâu đó?”

“Ân, đó là một vấn đề rất tuyệt. Để ta chậm rãi nói cho ngươi biết đáp án.”



Bên kia, lều của Văn Trạm cùng Bội La.

“Ngủ đi.” Văn Trạm ôn nhu nói với Bội La, kéo Bội La cùng nhau nằm trên lớp da thú mềm mại.

“Chính là ta còn chưa muốn ngủ a.” Bội La lúc này vô cùng phấn khích, một chút dấu hiệu buồn ngủ cũng không có.

Văn Trạm hồ nghi nhìn Bội La, vừa rồi rõ ràng còn ngáp một cái.

“Ta không làm vậy thì sao ngươi chịu về lều?” Bội La giảo hoạt nháy mắt.

“Ha hả——” Văn Trạm bật cười, hắn phát hiện đứa nhỏ này không thay đổi chút nào, trừ bỏ cơ thể lớn hơn, trí thông minh cùng cá tính vẫn như xưa.

Bội La bổ nhào lên người Văn Trạm, áp đảo hắn, dựa vào lồng ngực hắn: “Trạm, ta rất nhớ ngươi a.”

“Ta cũng rất nhớ ngươi.” Văn Trạm xoa đầu Bội La, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng đứa nhỏ.

Hai người cứ như vậy im lặng ngây người một chốc, đột nhiên Bội La ngẩng đầu lên: “Ngươi nói xem, hiện giờ bọn họ đang làm gì?”

Văn Trạm nghĩ nghĩ: “Hẳn là đang thảo luận lộ tuyến ngày mai đi. Chúng ta muốn trở về cũng không dễ dàng.” Nghĩ tới đường về có rất nhiều nguy hiểm, hắn nhíu mày.

“Mới không đâu.” Bội La đứng dậy, cái mông nhỏ ngồi lên bụng Văn Trạm: “Mới nãy ta thấy ánh mắt Phong Hổ nhìn Minh Phong nga, bọn họ nhất định đang làm chuyện thực thoải mái!” Bội La chém đinh chặt sắt nói.

Hoàn Chương 59.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện