Mặc kệ thế nào, chuyện đã đáp ứng nhất định phải làm. Trong sự lưu luyến không rời của Minh Phong cùng Phong Hổ, đứa nhỏ bị mang đi. Lạc Âu không ngừng cam đoan mình tuyệt đối sẽ hảo hảo chiếu cố Phong Hiên, hơn nữa còn mau chóng trở về thì Minh Phong mới chịu buông tay.
Bọn họ đi rồi, Minh Phong u buồn hai ngày mới khôi phục tâm tình, đương nhiên cậu khôi phục nhanh như vậy cũng vì chuyện cây đay rốt cuộc cũng tìm được.
Một đám nhân tộc lúc đi săn tìm thấy loại cây đay này, hơn nữa còn vác một đống lớn mang về.
Sau khi có được cây đay, Minh Phong cũng không vội vàng đem nó làm quần áo—— cậu không làm vậy mà xẻ thân cây của nó ra, sau khi lấy sợi bên trong thì bện thành một sợi dây thường thô, sau đó bắt đầu thắt gút lại, cuối cùng trong tay cậu xuất hiện một cái lưới.
Tuy thoạt nhìn không đẹp lắm, nhưng không thể nghi ngờ, đây là cái lưới đầu tiên trên tinh cầu này. Nó sẽ làm cuộc sống cùng chiến đấu của nhân tộc có một ít thay đổi.
Đương nhiên, đối với sinh vật cường hãn trên tinh cầu này mà nói, cái lưới làm bằng cây đay này hiển nhiên không có tác dụng quá lớn, nhiều lắm chỉ có thể sử dụng để bắt cá, nhưng, bất đồng chính là, tinh cầu này khẳng định sẽ có rất nhiều tài liệu khác có thể làm lưới, chỉ cần tìm được, loại lưới này tự nhiên có thể phát huy lực tác dụng lớn hơn nữa.
Trí tuệ của nhân loại là vô tận, chỉ cần cho bọn họ phương hướng, bọn họ sẽ phát ra sức mạnh kinh người! Cho dù nhân loại tinh cầu này thiện lương cùng đơn thuần như thế, nhưng Minh Phong tuyệt đối không hoài nghi sức mạnh của bọn họ.
Sau đó, cậu bắt đầu giới thiệu loại lưới mới mẻ này với các tộc nhân, mọi người trong tộc vốn không xem trọng thứ lưới không chắc chắn này, nhưng khi nhìn thấy Minh Phong cùng Phong Hổ dùng một tá tấm lưới không rắn chắc này vây khốn một chiến sĩ hệ thủy, tuy cuối cùng chiến sĩ kia dùng đấu khí xé nát đống lưới, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được, thời gian hắn dùng để thoát khỏi vòng vây đủ để một địch nhân không mấy lợi hại giết chết hắn! Tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Tất cả mọi người đều thấy rồi đó, loại lưới này chế tác rất đơn giản, hơn nữa, nó dùng tài liệu không mấy rắn chặc.” Phong Hổ dễ dàng xé đôi một đoạn cây đay: “Nếu, chúng ta có thể tìm được tài liệu càng rắn chắc hơn, tốt hơn để bện thành lưới——” Cậu kéo dài âm thanh, hài lòng nhìn ánh mắt sáng ngời của mọi người: “Vì thế, sau này lúc mọi người đi săn bắn có thể thuận thiện để ý xem có tài liệu nào thích hợp làm lưới hay không, thuận tiện có thể dùng lưới để săn bắt thuận tiện hơn.”
Dưới sự truyền dạy của Minh Phong cùng Phong Hổ, tất cả mọi người đều học được cách bện lưới. Thuận tiện, Minh Phong còn nói thêm, nếu dùng lưới này bắt cá thì sẽ có thu hoạch rất lớn. Sau đó, thực hài lòng phát hiện từ ngày đó trở đi, thức ăn của bọn họ có rất nhiều sản phẩm thủy sản.
Bọn họ truyền thụ phương pháp bện lưới ra ngoài thì hôm sau nhóm bằng hữu đã tới cửa.
Ngải Kỳ cùng Khải Nhĩ, Liên Phỉ cùng Đạt hàn, còn có Phong Lộ đang mang thai cùng Khoa Bố Đa.
Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ u oán liếc nhìn cái bụng của Phong Lộ, sau khi ăn cháo bọn họ còn cố ý ăn thêm quả sinh mệnh, kết quả cư nhiên lại là Phong Lộ mang thai, sau khi nhìn thấy tiểu Phong Hiên đáng yêu thì bảo bọn họ làm sao không u oán a.
Ngải Kì dẩu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn về phía Minh Phong, mắt to chớp a chớp: “Minh Phong, ta cũng muốn có bảo bảo.” Gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng mặc dù có chút thẹn thùng nhưng thực kiên quyết.
“Còn có ta nữa.” Liên Phỉ tùy tiện tiếp lời, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Đạt Hàn ở bên cạnh lại đỏ mặt.
Minh Phong đầu tiên nhìn nhìn qua Phong Lộ, phát hiện trên mặt hắn có vệt đỏ ửng hạnh phúc, hoàn toàn không còn tình tự không cam lòng cùng oán hận ngày đó. Cậu hài lòng gật gật đầu, có thể thông suốt là tốt rồi.
“Sự tình này các ngươi hỏi ta cũng vô dụng, dù sao có người dễ mang thai, có người lại khó, một lần đã thành công như ta với Phong Lộ cũng rất ít.” Nhân tộc muốn mang thai cũng không phải quá dễ: “Bất quá, ăn nhiều quả sinh mệnh một chút thì khá hữu hiệu hơn. Hơn nữa, sự tình này ta nào có biện pháp, mấu chốt là ngươi cùng bầu bạn phải nỗ lực lên.” Minh Phong xấu xa nhìn bốn người.
Sau khi ở nhà Minh Phong dùng cơm xong, Phong Hổ cùng Minh Phong mang theo sáu người tới hầm nung, bọn họ quyết định dạy phương pháp chế tác cho sáu người này. Dù sao bọn họ sớm muộn cũng phải học, hơn nữa trừ bỏ Khoa Bố Đa chỉ biết chuyến đấu cùng tu luyện—— ách, hiện tại thì đang điên cuồng chiến đấu với Phong Lộ cùng đứa nhỏ, những người khác thì cảm thấy rất hứng thú với đồ gốm.
Khi bọn họ biết bước chế tác đầu tiên là nghịch bùn thì đám người hoa lệ 囧, nga, trừ bỏ Ngải Kỳ, hắn thực hứng thú với việc này, đôi mắt to bắt đầu sáng lấp lánh.
Kết quả thực rõ ràng, thiên phú nghệ thuật của hắn bảy người khác đều không thể đuổi kịp, ít nhất đồ vật hắn làm ra có hình dáng thực tiêu chuẩn, nên tròn thì tròn, nên vuông thì vuông, đường cong cũng thực bóng loáng. Làm gần được như Ngải Kỳ chính là Minh Phong cùng Phong Hổ, tuy thiên phú bình thường nhưng mấy ngày nay đã làm không ít, vì thế cũng coi như thuần thục, tuy rằng không thể so sánh với Ngải Kỳ mới làm lần đầu tiên.
Kém nhất là Phong Lộ, có thể Phong Lộ luôn mang theo khí chất quân tử nên thực sự không hợp với công việc nghịch bùn này, đồ vật hắn làm ra thực méo mó, ngay cả Khoa Bố Đa cũng không nhìn ra nửa điểm ưu điểm. Cuối cùng, hắn mỉm cười đặt thứ mình làm ra dưới chân, dẫm thành một khối bùn. Sau đó, dùng tư thế thật tao nhã vỗ vỗ tay, tuyên bố, hắn từ bỏ!
Những người khác không có ý kiến, thực sự lúc nãy bọn họ muốn tìm ra ưu điểm từ cái thứ Phong Lộ làm đã phải vắt nát óc, chỉ ước gì hắn đừng làm.
Sau khi tự mình làm ra vài thành phẩm, mọi người rất cao hứng, đều biểu thị làm thứ này rất đơn giản, không có tính khiêu chiến. Minh Phong thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Thứ này trước mắt là thứ có thành tựu cao nhất, so với quần áo của ta thì sơ sài hơn biết bao nhiêu, các ngươi có ai làm được hoàn chỉnh, còn muốn làm cái gì nữa, trong số các ngươi có ai làm được đồ gốm hoàn hảo cho mình chưa?”
Sau đó tất cả mọi người đều ngậm miệng, chỉ có Ngải Kỳ hưng trí bừng bừng chuẩn bị thử nghiệm. Minh Phong ôn nhu sờ sờ đầu Ngải Kỳ cổ vũ—— cậu mới nghịch bùn đất xong, vẫn còn chưa rửa tay, nhưng cậu tuyệt đối không phải ghen tỵ thiên phú của Ngải Kỳ mà cố tình làm vậy!
Ngải Kỳ nước mắt lưng tròng trong sự vô vàn yêu thương của Khải Nhĩ chạy tới bờ sông gội đầu, trở về, đáng thương hề hề nhìn Minh Phong.
“Được rồi, ngươi biết ta không phải cố ý mà.” Minh Phong thực vô tội trả lời, những người khác thì khịt mũi khinh bỉ. Nhưng không sao, bởi vì Ngải Kỳ thực hiển nhiên rất tin tưởng cậu, hắn gật gật đầu, hít hít cái mũi: “Như vậy a, vậy ta tha thứ cho ngươi.”
“Cám ơn.”
“Không cần.” Khó có dịp nghe được lời cám ơn từ Minh Phong, Ngải Kỳ thực cao hứng trả lời. Không chú ý tới biểu tình vô ngữ của mọi người.
Bốn người tham gia—— Phong Lộ từ bỏ, Khoa Bố Đa căn bản không học—— sau khi học xong chế tác đồ gốm, thì cực khổ của bọn họ cũng bắt đầu. Minh Phong cùng Phong Hô hoàn toàn giao nhiệm vụ truyền dạy kỹ thuật cho tộc nhân cho bọn họ. Bọn họ mỗi ngày đều khóc không ra nước mắt nhìn một đống hình thù kì quái mà tộc nhân làm ra, trong lòng đều hai gia hỏa không khách khí Minh Phong cùng Phong Hổ tới ngứa răng, chính là lại không có biện pháp với hai tên phúc hắc kinh dị kia.
Vốn, trong kế hoạch của Minh Phong cùng Phong Hổ, phương pháp làm đồ gốm có thể dùng làm phần thưởng cho kế hoạch sinh dục đứa nhỏ, nhưng bọn họ lập tức phát hiện, sau khi Phong Báo cùng Lạc Âu thông báo thì có tác dụng rất tốt, căn bản không cần phần thưởng, đại đa số tộc nhân đều tự động đi hái quả sinh mệnh cho bầu bạn ăn. Bọn họ vốn đã đoán trước nguyên nhân chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của bầu bạn, hiện giờ đã có thể đảm bảo, còn có ví dụ điển hình là Minh Phong sinh hai đứa con trai, nỗi buồn phiền về an toàn sinh sản trong lòng bọn họ giảm đi rất nhiều, hơn nữa kết tinh tình yêu mà Lạc Âu nói đã khơi gợi được khát vọng về đứa nhỏ của mọi người, vì thế mới có được cục diện hiện giờ.
Bất quá dù thế nào đi nữa, Minh Phong cùng Phong Hổ đã bắt đầu thấy trước hình ảnh những đó nhỏ tụ tập thành đàn chơi đùa trong bộ lạc. Hình kia làm người ta cảm thấy thực hạnh phúc, thực hi vọng, bọn họ đều nghĩ vậy.
Nhưng mà, vài ngày sau, Phong Báo cùng Lạc Âu vốn phải một tháng sau mới về, hơn nữa còn ôm vật nhỏ đã lớn thành một quả cầu thịt, gấp gáp trở lại bộ lạc, hơn nữa còn mang theo một tin tức kinh người—— tộc nhân qua lãnh địa quỷ hút máu bị phong lang đến từ bên kia thảo nguyên công kích!
“Sao lại thế này?” Phong Hổ sốt ruột hỏi.
Minh Phong nhận bé con nhiều ngày không gặp từ tay Lạc Âu, mới vài ngày, bé con này dường như lại lớn thêm một chút. Không biết có phải vì nhận ra Minh Phong hay không, vật nhỏ ôm lấy cổ cậu, làm thế nào cũng không chịu buông, cái miệng nhỏ nhắn y y a a không biết nói gì. Gương mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại cọ cọ bên cổ Minh Phong, thuận tiện lưu lại một đống nước miếng, có thể xem là hành động biểu thị tưởng niệm của Phong Hiên.
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm sờ tới sờ lui trên mặt Minh Phong, cuối cùng chạm đến môi cậu, Minh Phong hé miệng ngậm lấy bàn tay bé. Vật nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn bàn tay bé xíu của mình biến mất một nữa, bé hé cái miệng nhỏ cười ha ha.
Minh Phong buông tay bé con ra, ai ngờ bé con khoa tay múa chân, vừa đặt tay bên miệng cậu, thở hổn hển hai tiếng, rõ ràng muốn cậu chơi với bé. Minh Phong túm lấy bàn tay nhỏ bé, hung hăng hôn hai cái, bé con lại cười ha ha, hai người chơi đùa tới quên cả trời đất.
Thân hình nhỏ bé mũm mĩm không chịu an phận trong lòng ngực Minh Phong, cứ nhích tới nhích lui đùa với cậu.
Minh Phong nhìn bé con, ôn nhu xoa xoa đầu bé, hôn lên gương mặt béo tròn, sau đó lại không ngoại lệ lại chiếm được một nụ cười thật tươi. Trong lòng tràn ngập ấm áp, một cảm giác kích động chưa từng có đang dâng trào, cảm giác này, cơ hồ làm cậu muốn rơi lệ.
Tuy nói là đùa với đứa con, chính là cuộc nói chuyện bên Phong Hổ, Minh Phong cũng không bỏ sót câu nào.
Vốn nhân tộc hi vọng ly lỵ tộc cùng phong lang đánh nhau, hai tộc này là kẻ thù truyền kiếp, phong lang không có cách với tộc ly lỵ da dày thịt béo lại dùng viễn công, chính là ly lỵ tộc cũng không có cách nào với phong lang tốc độ cực kỳ nhanh, đến đi vô ảnh vô tung. Thực hiển nhiên, ly lỵ tuy hình dáng khá giống hỏa trư tộc nhưng suy nghĩ tốt hơn nhiều lắm. Trong một lần chúng nó đánh nhau đã dồn một nhóm phong lang qua lãnh địa nhân tộc, lúc ấy nhân tộc thực lực cường hãn liền diệt sạch sẽ một tiểu đội phong lang, ngay cả thịt cũng ăn sạch. Kết quả không ngờ bởi vì vậy mà dính bẫy của ly lỵ tộc, nhân tộc cùng phong lang kết thù. Vừa lúc lãnh địa nhân tộc cùng thảo nguyên của phong lang chỉ cách một khu rừng rậm, hiện giờ, phong lang thông qua khu rừng kia để công kích nhân tộc, nhưng cố tình gian xảo, canh lúc mọi người ngủ say hay thả lỏng cảnh giác mới đột kích, làm mọi người luôn vô cùng khẩn trương, hơn nữa nó đến vô ảnh đi vô tung, một kích không trúng thì lập tức lẩn trốn, nhân tộc quả thực không có biện pháp bắt lấy chúng nó.
Đến bây giờ, tuy không có người nào chết, nhưng bị thương cũng không ít. Vì thế bọn họ mới phái người tới cầu viện.
Minh Phong vừa nghe vậy thì liền minh bạch, phong lang quả thực rất thông minh, có thể vận dụng ưu thế tốc độ của mình đến nhuần nhuyễn, chiến lược của chúng nó thường được các dân tộc du mục ở địa cầu cổ đại sử dụng.
Mọi người tuy không biết phong lang có tập tính gì, nhưng vẫn có chút hiểu biết về lang, dù sao lúc săn thú cũng gặp qua rất nhiều.
“Ta nhớ lang có thù tất báo, một khi chọc bọn nó thì không chết không ngừng.” Lạc Âu không khỏi lo lắng nói.
“Cũng sẽ không, phong lang dù sao cũng có trí tuệ, bất quá muốn chúng nó từ bỏ trả thù cũng rất khó, trừ phi—— đánh chúng nó tới tàn phế.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Phong Hổ lóe lên thần sắc lạnh luung2.
“Chúng ta có lợi một chút chính là rừng rậm là địa bàn của nhân tộc chúng ta, chúng ta hiểu rõ nó hơn phong lang sinh hoạt trên thảo nguyên, chúng ta có thể lợi dụng hoàn cảnh. Còn có lợi một điều là có ly lỵ chống đỡ, chúng nó không để phái một đội quân lớn tiến công chúng ta, hơn nữa cho dù phái đi thì chúng ta cũng có thể lui về sau, dù sau còn có một con sông lớn chống đỡ, phong lang tuyệt đối không thể tiến vào lãnh địa của chúng ta.” Phong Báo phân tích tiếp, sau đó, chuyển ánh mắt về phía Minh Phong.
Minh Phong ngẩng đầu, chăm chú nhìn bọn họ: “Chúng ta còn chờ gì nữa?”
Hoàn Chương 52.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện