Cậu dựa vào người Phong Hổ, suy nghĩ chốc nữa nên dùng hải sản làm món mỹ thực gì, sau đó lại suy nghĩ bước phát triển tiếp theo của tộc nhân, vài ngày trước đó Lam Việt nói đã tìm được một loại thực vật giống như cây gai cùng cây đay, vừa lúc có thể dùng để chế tạo vải bố, còn tìm được thực vật giống cây dâu dại cùng cây vải bông, rốt cuộc có thể bắt đầu làm quần áo, cả bộ lạc chỉ có mình cậu mặc quần áo thực sự là rất khác loài.
Bất quá kiến thức về dệt may cậu không biết nhiều lắm, có thể phải tới căn cứ tìm đọc một ít tư liệu. Cậu miễn cưỡng biết được cách lấy sợi cây gai cùng cây đay, về phần kén tằm làm thế nào dệt thành lụa, bông làm thế nào kéo thành sợi, sợi làm sao dệt thành vải thì hoàn toàn không biết gì cả.
Nghĩ đến đây, Minh Phong không khỏi có chút đau đầu—— nếu nhân loại nguyên thủy của địa cầu thì tốt, bọn họ còn lo sợ giá rét vào mùa thu và mùa đông, ước gì có quần áo để mặc, chính là người nơi này, nhất là các chiến sĩ, căn bàn đều là một dám không sợ giá rét, bảo bọn họ mặc quần áo nói không chừng còn bảo ngại trói buộc, vì nhà mình chính là ví dụ tốt nhất. Mỗi lần bảo mặc quần áo thì cứ làm như mình bắt y mang gông xiềng không bằng, cứ mặc vào thì người cứ như có sâu bò, vặn vẹo không ngừng.
Cũng may còn có ma pháp sư, phần lớn ma pháp sư hẳn có thể tiếp nhận quần áo.
Quên đi, chỉ cần có người mặc là tốt rồi, lúc đó cậu không là người lạc loài duy nhất nữa.
Đương nhiên còn một vấn đề, chính là chọn người dệt vải, người nơi này sùng bái sức mạnh, ai lại muốn đi xe tơ dệt lụa a. Xem ra chỉ có thể dụ dỗ, quần áo trừ bỏ tác dụng giữ ấm chống lạnh thì còn tác dụng mỹ quan rất lớn, trước cứ làm mấy bộ, cho Lạc Âu một bộ, Phong Báo một bộ, nhóm bằng hữu mỗi người một bộ, ân, đến lúc đó tin tưởng những người đó không mắc câu!
Suy nghĩ xong, Minh Phong nhìn nhóm người đang vui vẻ ăn uống, ai, thực muốn ăn cua a, chính là—— người có thai phải kiêng ăn! Minh Phong cúi đầu nhìn cái bụng phình to của mình: “Ngô——”
“Làm sao vậy?” Nghe thấy âm thanh có chút thống khổ của Minh Phong, Phong Hổ khẩn trương cúi đầu nhìn cậu. Lại thấy Minh Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng mình—— “Minh Phong!”
“Động—— nó, động.” Minh Phong có chút sợ sệt nhìn bụng mình.
Cậu từng tra tư liệu, trên địa cầu, phụ nữ có thai khoảng bốn tháng sẽ bắt đầu có hiện tượng thai động, chính là bụng cậu không hề có động tĩnh gì, còn tưởng không có thai động, ai ngờ vừa nãy cậu mới nghĩ tiểu tử này ra đời sớm một chút thì bị hung hăng đạp một cước.
Phong Hổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng như điên: “Thật không? Ta xem xem——” Y vội vàng bén áo Minh Phong, lộ ra cái bụng tròn có chút gân xanh của cậu. Áp tai lên bụng, ngây ngô cười: “Con ngoan, ta là phụ thân a, động với ta một cái!”
Tiếp đó, Minh Phong lại kêu lên một tiếng đau đớn, Phong Hổ suýt chút nữa vui đến nhảy dựng—— nếu Minh Phong không phải còn nằm trong lòng y, y đã nhảy dựng lên.
Phong Hổ ngây ngô cười, lộ ra biểu tình tiêu chuẩn của người ngu ngốc, nhẹ nhàng vuốt cái bụng tròn vo của Minh Phong: “Hảo hảo hảo! Hảo nhi tử, ha hả, ha ha, ha ha ha ha——”
Thật là ngốc mà! Minh Phong không đành lòng nhìn nên quay đầu đi, mặc kệ lớn thế nào, quả nhiên lộ ra biểu tình như vậy vẫn thực ngốc!
Những người khác thực không ghét bỏ biểu tình của Phong Hổ, chỉ tò mò lẫn hâm mộ nhìn qua, bọn họ đều là nhóm bạn đồng lứa, Minh Phong là người đầu tiên mang thai, làm đám bọn họ vừa sinh ra đã không thấy người mang thai đều tò mò muốn chết, cũng hâm mộ muốn chết, từ sau khi nhìn thấy Bội La siêu đáng yêu, bọn họ liền khao khát sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu này.
Ngải Kỳ, cọ cọ cọ, cọ tới bên người Minh Phong, ánh mắt to trừng lớn: “Ta sờ sờ một chút được không a?”
Phong Hổ vừa nghe thì hệt như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt!
Đáng tiếc, chuyện này, quyền uy của y hiển nhiên không bằng Minh Phong.
“Được.” Minh Phong thoải mái đồng ý—— tất cả mọi người đều là nam nhân, hơn nữa Ngải Kỳ cũng nằm dưới như cậu, sờ sờ một chút có gì đâu. Phong Hổ tuy có chút buồn, nhưng cũng không cự tuyệt quá kịch liệt. Nghĩ nghĩ, Minh Phong sờ sờ đầu Phong Hổ an ủi.
Ánh mắt to tròn của Ngải Kỳ tràn ngập tò mò, hâm mộ cùng sợ hãi, cẩn thận vươn ngón tay, cứ như chạm vào thứ gì đó rất nguy hiểm, mới chạm vào lập tức kinh hách co rụt lại, thuận tiện hít sâu một hơi. Đám người đang chăm chú nhìn động tác của hắn cũng hít theo một hơi.
Sau đó, Ngải Kỳ không ngừng cố gắng, tiếp tục sờ thử, cuối cùng áp cả bàn tay lên bụng Minh Phong, sờ sờ cao thấp. Ách, thuận tiện nói một câu, lúc hắn làm vậy, biểu tình của Phong Hổ rất dọa người, chính là trừ bỏ Minh Phong, không có ai thèm để ý vẻ mặt của y.
“Thực đặc biệt nga.” Ngải Kỳ sợ hãi than, ngoài mặt nhìn có vẻ rất trơn trượt, chính là sờ sờ lại có thể sờ ra chút hình dạng.
“Cáp——” Ngải Kỳ quát to một tiếng, lập tức nhảy dựng lên làm mọi người đều hoảng sợ, hắn chỉ vào cái bụng Minh Phong nói: “Nó, nó, nó nó động!” Biểu tình rất kinh hãi.
“Minh Phong, ngươi có phải rất vất vả không?” Hơi bình ổn lại tình tự kích động, Ngải Kỳ thỉnh giáo chuẩn ba ba.
Minh Phong xoa xoa đầu Ngải Kỳ: “Chờ ngươi mang thai sẽ biết.”
Ngải Kỳ đỏ bừng mặt, đề tài này làm hắn có chút xấu hổ, nhất là nghĩ tới vài ngày trước mình vừa ăn quả sinh mệnh, nghĩ vậy, không khỏi lén nhìn Khải Nhĩ một cái, kết quả phát hiện Khải Nhĩ đang ôn nhu mỉm cười với mình, cứ vậy, gương mặt nhỏ nhắn của hắn càng đỏ rực hơn.
“Ta cũng muốn sờ.” Liên Phỉ cũng cọ cọ tới.
Phong Hổ vừa nghe thì lại càng không vui—— Minh Phong của y a, sao có thể để người ta tùy tiện sờ sờ như vậy!
“Tốt.”
Chính là, Minh Phong lại đồng ý lại càng Phong Hổ càng ấm ức hơn.
Lúc này Minh Phong dần dần phát hiện, đứa nhỏ trong bụng tựa hồ có cảm ứng tâm linh với cậu, cậu nghĩ gì đứa nhỏ cũng loáng thoáng cảm nhận được, còn thường xuyên cho cậu một ít phản ứng, điều này làm cậu thực kinh hỉ.
Đợi đến khi bọn họ trở về bộ lạc, tiểu tử này đã thực hoạt bát, hơn nữa tinh lực tràn đầy, mỗi ngày đều phải hoạt động gân cốt thật lâu. Vì thế, Phong Hổ mỗi ngày đều ngây ngô cười sung sướng.
Minh Phong cũng bắt đầu chú ý tiểu tử trong bụng hơn, cậu thường xuyên có ý nghĩ tính cách đứa nhỏ này hẳn rất giống Phong Hổ, bởi vì cậu là người thực im lặng, không biết lớn lên sẽ giống ai.
Cậu thường xuyên vuốt ve bụng mình, lộ ra biểu tình ôn nhu, lại càng chờ mong ngày đứa nhỏ chào đời.
Phong Hổ lại hận không thể mỗi ngày đều đảo quanh cái bụng bầu bạn, chỉ cần đứa nhỏ vừa động, y liền cười ngây ngô không ngừng.
Rốt cuộc lúc đứa nhỏ sắp chào đời, hai người vừa tiến vào đoạn song thân, rốt cuộc cũng có tự giác của cha mẹ.
Thật đáng mừng!
Trở lại bộ lạc, nghỉ ngơi vài ngày. Minh Phong cùng Phong Hổ liền xuất phát về căn cứ, kì sinh sản vẫn còn hơn một tháng.
Minh Phong nằm trong lòng Phong Hổ, vật nhỏ trong bụng hiện giờ thực im lặng, có lẽ biết song thân đang đi đường đi? Này đúng là cảm giác kỳ diệu, mỗi ngày đều cảm nhận được đứa nhỏ động đậy, cảm giác nó đáp lại mình, đáp lại Phong Hổ. Tay chân bé xíu luôn không thành thật đạp đá lung tung, hại cậu luôn thực khó chịu, chính là lại có cảm giác vui sướng xuất phát từ sâu trong nội tâm. Cậu luôn cảm thấy kích động khó có thể giải thích sau những cú đạp đáp lại, tin tưởng Phong Hổ cũng có cảm giác này đi, bởi vì y hiện tại cả ngày đều luôn cười ngây ngô.
Bọn họ đều khẩn cấp muốn nhìn thấy tiểu từ này.
Lúc tới căn cứ, sắc trời đã muộn. Phong Hổ ôm Minh Phong tiến vào căn cứ, ngựa quen đường cũ tiêu sái đi vào phòng, đặt cậu nằm xuống, thực săn sóc hỏi: “Có đói bụng không, ta đi làm chút gì cho ngươi ăn.”
Đột nhiên, âm thanh của Lam Việt vang lên.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sách dạy nấu ăn, Minh Phong hiện giờ không thể muốn ăn gì là ăn đó, phải bảo trì dinh dưỡng cân đối, phân chia hợp lý. Đây là số sách nấu ăn ta liệt kê ra, Phong Hổ, ngươi phải làm thật ngon để Minh Phong có hứng thú ăn, tâm lý người có thai cũng rất quan trọng…”
Theo lời Lam Việt giảng giải, ánh mắt Phong Hổ bắt đầu xoay vòng vòng như khoanh nhang muỗi—— cái gì gọi là dinh dưỡng cân đối, gì mà phân chia hợp lý… Chính là, vì Minh Phong cùng đứa nhỏ, y vẫn căn răng học!
Minh Phong nhìn vẻ mặt thống khổ của Phong Hổ, đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc, đúng vậy, cậu hiện tại thực hạnh phúc, có thân nhân, có bầu bạn, có bằng hữu, cuối cùng, còn có huyết mạch như chân với tay với mình. Nơi này không có ai xem cậu là ngoại tộc, bọn họ thật tâm thích cậu, tiếp nhận cậu. Cuộc sống của cậu đã thực thỏa mãn, thực vui vẻ!
Thời gian một gian rất nhanh trôi qua, bụng Minh Phong càng lớn hơn, đứa nhỏ cũng ngày càng hoạt bát, Lam Việt nói cậu bất cứ lúc nào cũng có thể sinh sản. Phong Hổ hiện giờ một tấc cũng không rời, cho dù lúc mình nấu cơm cũng ôm Minh Phong tới phòng bếp, để cậu ngồi ở một nơi tầm mắt mình có thể nhìn thấy. Cả ngày luôn khẩn trương hề hề, chỉ sợ lúc Minh Phong muốn sinh mình lại không ở bên cạnh, y cũng không chịu ngẫm lại, hiện giờ Lam Việt luôn quan sát Minh Phong, cho dù Minh Phong đột nhiên muốn sinh thì nó chính là người phát hiện đầu tiên.
“Minh Phong, ngươi muốn sinh tự nhiên hay giải phẫu?”
Lam Việt hỏi ý kiến Minh Phong về phương thức sinh sản.
Minh Phong cúi đầu suy nghĩ, Phong Hổ tò mò hỏi: “Cái gì là phẫu thuật a, sinh đứa nhỏ có rất nhiều biện pháp sao?”
“Ân.” Lam Việt hồi đáp: “Sinh sản tự nhiên chính là không dùng bất cứ ngoại lực nào để đứa nhỏ được sinh ra một cách tự nhiên nhất, còn giải phẫu chính là lúc đau bụng thì phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra, bởi vì khoa học kĩ thuật của căn cứ rất phát triển, nếu phẫu thuật thì Minh Phong hoàn toàn không thống khổ—— sinh đứa nhỏ là chuyện thực thống khổ, hơn nữa sinh xong có thể lập tức khỏi hẳn, vừa tiện lại an toàn.”
Phong Hổ lập tức nói: “Vậy phẫu thuật đi.” Y đương nhiên không hi vọng Minh Phong chịu thống khổ, hơn nữa so ra càng an toàn hơn, kia còn cần chọn sao?
“Không.” Minh Phong ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Ta muốn sinh sản tự nhiên.”
“Vì cái gì?” Phong Hổ nhìn thấy ánh mắt của Minh Phong, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng nhìn kĩ thì sâu trong ánh mắt cậu đang cuồn cuộn cuồng phong.
“Phong Hổ.” Minh Phong cầm tay y, làm y không quá kích động, mở miệng giải thích nguyên nhân phải làm vậy, đương nhiên, cũng là giải thích cho Lam Việt nghe: “Ta chọn lựa như vậy là có nguyên nhân. Các ngươi từng thấy qua động vật đẻ trứng ấp trứng chưa? Chúng nó thà để đứa nhỏ chết trong trứng cũng không hỗ trợ lúc trứng nở. Bởi vì chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình chào đời, đứa nhỏ mới có thể càng khỏe mạnh, càng có năng lực sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua này. Kỳ thật, nhân loại cũng giống vậy, sản đạo đè ép, co rút đối với đứa nhỏ hệt như phải tự bóc vỏ trứng chui ra, so với dựa vào ngoại lực tác động thì càng cường tráng, khỏe mạnh hơn. Đây là hạng mục nghiên cứu mới của khoa Uyển, tuy vẫn chưa công bố với bên ngoài, nhưng theo kết quả nghiên cứu, không phải 100% đều vậy, nhưng tỷ lệ vẫn rất lớn. (Author: đây chỉ là suy nghĩ của ta, không có bất cứ căn cứ khoa học nào, vì thế, xin đừng tưởng là thật!) vì thế, ta mới sinh tự nhiên, ở căn cứ thì ta cùng đứa nhỏ cũng không có nguy hiểm, nếu như có thể dùng thống khổ để đổi lấy đứa nhỏ càng khỏe mạnh, cường tráng hơn thì ta rất sẵn lòng.”
Minh Phong không chớp mắt nhìn Phong Hổ, cậu tin tưởng Phong Hổ cũng đồng ý với quan điểm của cậu, y là nam nhân, cậu cũng là nam nhân, chỉ là chút đau đớn mà thôi, không có gì ghê gớm!
Ánh mắt Phong Hổ dần dần trở nên bình tĩnh, nếu Minh Phong đã nói vậy, y có thể nói gì nữa. Đối với lời Minh Phong, y luôn tin tưởng không chút nghi ngờ. Y tin Minh Phong không phải người yếu đuối tới mức không thể thừa nhận đau đớn, nếu vì đứa nhỏ, bọn họ có lựa chọn giống nhau!
Hoàn Chương 47.
Bất quá kiến thức về dệt may cậu không biết nhiều lắm, có thể phải tới căn cứ tìm đọc một ít tư liệu. Cậu miễn cưỡng biết được cách lấy sợi cây gai cùng cây đay, về phần kén tằm làm thế nào dệt thành lụa, bông làm thế nào kéo thành sợi, sợi làm sao dệt thành vải thì hoàn toàn không biết gì cả.
Nghĩ đến đây, Minh Phong không khỏi có chút đau đầu—— nếu nhân loại nguyên thủy của địa cầu thì tốt, bọn họ còn lo sợ giá rét vào mùa thu và mùa đông, ước gì có quần áo để mặc, chính là người nơi này, nhất là các chiến sĩ, căn bàn đều là một dám không sợ giá rét, bảo bọn họ mặc quần áo nói không chừng còn bảo ngại trói buộc, vì nhà mình chính là ví dụ tốt nhất. Mỗi lần bảo mặc quần áo thì cứ làm như mình bắt y mang gông xiềng không bằng, cứ mặc vào thì người cứ như có sâu bò, vặn vẹo không ngừng.
Cũng may còn có ma pháp sư, phần lớn ma pháp sư hẳn có thể tiếp nhận quần áo.
Quên đi, chỉ cần có người mặc là tốt rồi, lúc đó cậu không là người lạc loài duy nhất nữa.
Đương nhiên còn một vấn đề, chính là chọn người dệt vải, người nơi này sùng bái sức mạnh, ai lại muốn đi xe tơ dệt lụa a. Xem ra chỉ có thể dụ dỗ, quần áo trừ bỏ tác dụng giữ ấm chống lạnh thì còn tác dụng mỹ quan rất lớn, trước cứ làm mấy bộ, cho Lạc Âu một bộ, Phong Báo một bộ, nhóm bằng hữu mỗi người một bộ, ân, đến lúc đó tin tưởng những người đó không mắc câu!
Suy nghĩ xong, Minh Phong nhìn nhóm người đang vui vẻ ăn uống, ai, thực muốn ăn cua a, chính là—— người có thai phải kiêng ăn! Minh Phong cúi đầu nhìn cái bụng phình to của mình: “Ngô——”
“Làm sao vậy?” Nghe thấy âm thanh có chút thống khổ của Minh Phong, Phong Hổ khẩn trương cúi đầu nhìn cậu. Lại thấy Minh Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng mình—— “Minh Phong!”
“Động—— nó, động.” Minh Phong có chút sợ sệt nhìn bụng mình.
Cậu từng tra tư liệu, trên địa cầu, phụ nữ có thai khoảng bốn tháng sẽ bắt đầu có hiện tượng thai động, chính là bụng cậu không hề có động tĩnh gì, còn tưởng không có thai động, ai ngờ vừa nãy cậu mới nghĩ tiểu tử này ra đời sớm một chút thì bị hung hăng đạp một cước.
Phong Hổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng như điên: “Thật không? Ta xem xem——” Y vội vàng bén áo Minh Phong, lộ ra cái bụng tròn có chút gân xanh của cậu. Áp tai lên bụng, ngây ngô cười: “Con ngoan, ta là phụ thân a, động với ta một cái!”
Tiếp đó, Minh Phong lại kêu lên một tiếng đau đớn, Phong Hổ suýt chút nữa vui đến nhảy dựng—— nếu Minh Phong không phải còn nằm trong lòng y, y đã nhảy dựng lên.
Phong Hổ ngây ngô cười, lộ ra biểu tình tiêu chuẩn của người ngu ngốc, nhẹ nhàng vuốt cái bụng tròn vo của Minh Phong: “Hảo hảo hảo! Hảo nhi tử, ha hả, ha ha, ha ha ha ha——”
Thật là ngốc mà! Minh Phong không đành lòng nhìn nên quay đầu đi, mặc kệ lớn thế nào, quả nhiên lộ ra biểu tình như vậy vẫn thực ngốc!
Những người khác thực không ghét bỏ biểu tình của Phong Hổ, chỉ tò mò lẫn hâm mộ nhìn qua, bọn họ đều là nhóm bạn đồng lứa, Minh Phong là người đầu tiên mang thai, làm đám bọn họ vừa sinh ra đã không thấy người mang thai đều tò mò muốn chết, cũng hâm mộ muốn chết, từ sau khi nhìn thấy Bội La siêu đáng yêu, bọn họ liền khao khát sinh vật nhỏ nhắn đáng yêu này.
Ngải Kỳ, cọ cọ cọ, cọ tới bên người Minh Phong, ánh mắt to trừng lớn: “Ta sờ sờ một chút được không a?”
Phong Hổ vừa nghe thì hệt như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt!
Đáng tiếc, chuyện này, quyền uy của y hiển nhiên không bằng Minh Phong.
“Được.” Minh Phong thoải mái đồng ý—— tất cả mọi người đều là nam nhân, hơn nữa Ngải Kỳ cũng nằm dưới như cậu, sờ sờ một chút có gì đâu. Phong Hổ tuy có chút buồn, nhưng cũng không cự tuyệt quá kịch liệt. Nghĩ nghĩ, Minh Phong sờ sờ đầu Phong Hổ an ủi.
Ánh mắt to tròn của Ngải Kỳ tràn ngập tò mò, hâm mộ cùng sợ hãi, cẩn thận vươn ngón tay, cứ như chạm vào thứ gì đó rất nguy hiểm, mới chạm vào lập tức kinh hách co rụt lại, thuận tiện hít sâu một hơi. Đám người đang chăm chú nhìn động tác của hắn cũng hít theo một hơi.
Sau đó, Ngải Kỳ không ngừng cố gắng, tiếp tục sờ thử, cuối cùng áp cả bàn tay lên bụng Minh Phong, sờ sờ cao thấp. Ách, thuận tiện nói một câu, lúc hắn làm vậy, biểu tình của Phong Hổ rất dọa người, chính là trừ bỏ Minh Phong, không có ai thèm để ý vẻ mặt của y.
“Thực đặc biệt nga.” Ngải Kỳ sợ hãi than, ngoài mặt nhìn có vẻ rất trơn trượt, chính là sờ sờ lại có thể sờ ra chút hình dạng.
“Cáp——” Ngải Kỳ quát to một tiếng, lập tức nhảy dựng lên làm mọi người đều hoảng sợ, hắn chỉ vào cái bụng Minh Phong nói: “Nó, nó, nó nó động!” Biểu tình rất kinh hãi.
“Minh Phong, ngươi có phải rất vất vả không?” Hơi bình ổn lại tình tự kích động, Ngải Kỳ thỉnh giáo chuẩn ba ba.
Minh Phong xoa xoa đầu Ngải Kỳ: “Chờ ngươi mang thai sẽ biết.”
Ngải Kỳ đỏ bừng mặt, đề tài này làm hắn có chút xấu hổ, nhất là nghĩ tới vài ngày trước mình vừa ăn quả sinh mệnh, nghĩ vậy, không khỏi lén nhìn Khải Nhĩ một cái, kết quả phát hiện Khải Nhĩ đang ôn nhu mỉm cười với mình, cứ vậy, gương mặt nhỏ nhắn của hắn càng đỏ rực hơn.
“Ta cũng muốn sờ.” Liên Phỉ cũng cọ cọ tới.
Phong Hổ vừa nghe thì lại càng không vui—— Minh Phong của y a, sao có thể để người ta tùy tiện sờ sờ như vậy!
“Tốt.”
Chính là, Minh Phong lại đồng ý lại càng Phong Hổ càng ấm ức hơn.
Lúc này Minh Phong dần dần phát hiện, đứa nhỏ trong bụng tựa hồ có cảm ứng tâm linh với cậu, cậu nghĩ gì đứa nhỏ cũng loáng thoáng cảm nhận được, còn thường xuyên cho cậu một ít phản ứng, điều này làm cậu thực kinh hỉ.
Đợi đến khi bọn họ trở về bộ lạc, tiểu tử này đã thực hoạt bát, hơn nữa tinh lực tràn đầy, mỗi ngày đều phải hoạt động gân cốt thật lâu. Vì thế, Phong Hổ mỗi ngày đều ngây ngô cười sung sướng.
Minh Phong cũng bắt đầu chú ý tiểu tử trong bụng hơn, cậu thường xuyên có ý nghĩ tính cách đứa nhỏ này hẳn rất giống Phong Hổ, bởi vì cậu là người thực im lặng, không biết lớn lên sẽ giống ai.
Cậu thường xuyên vuốt ve bụng mình, lộ ra biểu tình ôn nhu, lại càng chờ mong ngày đứa nhỏ chào đời.
Phong Hổ lại hận không thể mỗi ngày đều đảo quanh cái bụng bầu bạn, chỉ cần đứa nhỏ vừa động, y liền cười ngây ngô không ngừng.
Rốt cuộc lúc đứa nhỏ sắp chào đời, hai người vừa tiến vào đoạn song thân, rốt cuộc cũng có tự giác của cha mẹ.
Thật đáng mừng!
Trở lại bộ lạc, nghỉ ngơi vài ngày. Minh Phong cùng Phong Hổ liền xuất phát về căn cứ, kì sinh sản vẫn còn hơn một tháng.
Minh Phong nằm trong lòng Phong Hổ, vật nhỏ trong bụng hiện giờ thực im lặng, có lẽ biết song thân đang đi đường đi? Này đúng là cảm giác kỳ diệu, mỗi ngày đều cảm nhận được đứa nhỏ động đậy, cảm giác nó đáp lại mình, đáp lại Phong Hổ. Tay chân bé xíu luôn không thành thật đạp đá lung tung, hại cậu luôn thực khó chịu, chính là lại có cảm giác vui sướng xuất phát từ sâu trong nội tâm. Cậu luôn cảm thấy kích động khó có thể giải thích sau những cú đạp đáp lại, tin tưởng Phong Hổ cũng có cảm giác này đi, bởi vì y hiện tại cả ngày đều luôn cười ngây ngô.
Bọn họ đều khẩn cấp muốn nhìn thấy tiểu từ này.
Lúc tới căn cứ, sắc trời đã muộn. Phong Hổ ôm Minh Phong tiến vào căn cứ, ngựa quen đường cũ tiêu sái đi vào phòng, đặt cậu nằm xuống, thực săn sóc hỏi: “Có đói bụng không, ta đi làm chút gì cho ngươi ăn.”
Đột nhiên, âm thanh của Lam Việt vang lên.
“Ta đã chuẩn bị sẵn sách dạy nấu ăn, Minh Phong hiện giờ không thể muốn ăn gì là ăn đó, phải bảo trì dinh dưỡng cân đối, phân chia hợp lý. Đây là số sách nấu ăn ta liệt kê ra, Phong Hổ, ngươi phải làm thật ngon để Minh Phong có hứng thú ăn, tâm lý người có thai cũng rất quan trọng…”
Theo lời Lam Việt giảng giải, ánh mắt Phong Hổ bắt đầu xoay vòng vòng như khoanh nhang muỗi—— cái gì gọi là dinh dưỡng cân đối, gì mà phân chia hợp lý… Chính là, vì Minh Phong cùng đứa nhỏ, y vẫn căn răng học!
Minh Phong nhìn vẻ mặt thống khổ của Phong Hổ, đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc, đúng vậy, cậu hiện tại thực hạnh phúc, có thân nhân, có bầu bạn, có bằng hữu, cuối cùng, còn có huyết mạch như chân với tay với mình. Nơi này không có ai xem cậu là ngoại tộc, bọn họ thật tâm thích cậu, tiếp nhận cậu. Cuộc sống của cậu đã thực thỏa mãn, thực vui vẻ!
Thời gian một gian rất nhanh trôi qua, bụng Minh Phong càng lớn hơn, đứa nhỏ cũng ngày càng hoạt bát, Lam Việt nói cậu bất cứ lúc nào cũng có thể sinh sản. Phong Hổ hiện giờ một tấc cũng không rời, cho dù lúc mình nấu cơm cũng ôm Minh Phong tới phòng bếp, để cậu ngồi ở một nơi tầm mắt mình có thể nhìn thấy. Cả ngày luôn khẩn trương hề hề, chỉ sợ lúc Minh Phong muốn sinh mình lại không ở bên cạnh, y cũng không chịu ngẫm lại, hiện giờ Lam Việt luôn quan sát Minh Phong, cho dù Minh Phong đột nhiên muốn sinh thì nó chính là người phát hiện đầu tiên.
“Minh Phong, ngươi muốn sinh tự nhiên hay giải phẫu?”
Lam Việt hỏi ý kiến Minh Phong về phương thức sinh sản.
Minh Phong cúi đầu suy nghĩ, Phong Hổ tò mò hỏi: “Cái gì là phẫu thuật a, sinh đứa nhỏ có rất nhiều biện pháp sao?”
“Ân.” Lam Việt hồi đáp: “Sinh sản tự nhiên chính là không dùng bất cứ ngoại lực nào để đứa nhỏ được sinh ra một cách tự nhiên nhất, còn giải phẫu chính là lúc đau bụng thì phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra, bởi vì khoa học kĩ thuật của căn cứ rất phát triển, nếu phẫu thuật thì Minh Phong hoàn toàn không thống khổ—— sinh đứa nhỏ là chuyện thực thống khổ, hơn nữa sinh xong có thể lập tức khỏi hẳn, vừa tiện lại an toàn.”
Phong Hổ lập tức nói: “Vậy phẫu thuật đi.” Y đương nhiên không hi vọng Minh Phong chịu thống khổ, hơn nữa so ra càng an toàn hơn, kia còn cần chọn sao?
“Không.” Minh Phong ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Ta muốn sinh sản tự nhiên.”
“Vì cái gì?” Phong Hổ nhìn thấy ánh mắt của Minh Phong, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng nhìn kĩ thì sâu trong ánh mắt cậu đang cuồn cuộn cuồng phong.
“Phong Hổ.” Minh Phong cầm tay y, làm y không quá kích động, mở miệng giải thích nguyên nhân phải làm vậy, đương nhiên, cũng là giải thích cho Lam Việt nghe: “Ta chọn lựa như vậy là có nguyên nhân. Các ngươi từng thấy qua động vật đẻ trứng ấp trứng chưa? Chúng nó thà để đứa nhỏ chết trong trứng cũng không hỗ trợ lúc trứng nở. Bởi vì chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình chào đời, đứa nhỏ mới có thể càng khỏe mạnh, càng có năng lực sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua này. Kỳ thật, nhân loại cũng giống vậy, sản đạo đè ép, co rút đối với đứa nhỏ hệt như phải tự bóc vỏ trứng chui ra, so với dựa vào ngoại lực tác động thì càng cường tráng, khỏe mạnh hơn. Đây là hạng mục nghiên cứu mới của khoa Uyển, tuy vẫn chưa công bố với bên ngoài, nhưng theo kết quả nghiên cứu, không phải 100% đều vậy, nhưng tỷ lệ vẫn rất lớn. (Author: đây chỉ là suy nghĩ của ta, không có bất cứ căn cứ khoa học nào, vì thế, xin đừng tưởng là thật!) vì thế, ta mới sinh tự nhiên, ở căn cứ thì ta cùng đứa nhỏ cũng không có nguy hiểm, nếu như có thể dùng thống khổ để đổi lấy đứa nhỏ càng khỏe mạnh, cường tráng hơn thì ta rất sẵn lòng.”
Minh Phong không chớp mắt nhìn Phong Hổ, cậu tin tưởng Phong Hổ cũng đồng ý với quan điểm của cậu, y là nam nhân, cậu cũng là nam nhân, chỉ là chút đau đớn mà thôi, không có gì ghê gớm!
Ánh mắt Phong Hổ dần dần trở nên bình tĩnh, nếu Minh Phong đã nói vậy, y có thể nói gì nữa. Đối với lời Minh Phong, y luôn tin tưởng không chút nghi ngờ. Y tin Minh Phong không phải người yếu đuối tới mức không thể thừa nhận đau đớn, nếu vì đứa nhỏ, bọn họ có lựa chọn giống nhau!
Hoàn Chương 47.
Danh sách chương