“Câm miệng!” Thập Nhất chỉ cảm thấy bên tai thật sự quá ồn ào, cá cũng bị hắn dọa cho không dám đến.

Tống Đại Vĩ bị quát lớn, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đè nén lửa giận, cười ha hả nói: “Được, được, ta không nói, không nói, tiểu nương tử đừng nóng giận.”

Thật trùng hợp, người này vừa câm miệng, một con cá liền nhanh chóng bơi qua trước mắt Thập Nhất, nàng nâng tay, hướng trong nước phóng xuống, giây tiếp theo, một con cá đã bị cắm ở đầu gậy gỗ.

Tống Đại Vĩ thấy cảnh này liền ngây cả người. Hắn không thể tin tưởng mà nhìn về phía Thập Nhất nhỏ yếu, giống như trong mắt xuất hiện ảo giác vậy.

Thập Nhất gỡ con cá đang cắm trên đầu cây gậy xuống, để trong một hố đất có nước ở ven đường, sau đó tiếp tục cầm gậy nhìn chằm chằm mặt sông. Nàng muốn bắt thêm một con, như vậy có thể ăn hai bữa.

Trong ánh mắt của Tống Đại Vĩ, Thập Nhất mặt lạnh, không để ý tới người khác, hơn nữa bộ dáng cũng hết sức chăm chú, chẳng những không khiến hắn cảm thấy không tốt, ngược lại còn thấy nàng khác hẳn những nữ nhân bình thường mà hắn hay gặp, vừa nhìn đã biết không phải nữ tử bình thường mà rất đặc biệt và hấp dẫn.

Tống Đại Vĩ nuốt nuốt nước miếng, khát vọng trong mắt càng tăng lên, mặt dày nói: “Tiểu nương tử, ta còn chưa biết tên của nàng là gì, nàng xem, chúng ta dù sao cũng đều ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại thấy nhau, đến tên của nàng mà ta cũng không biết thì thật không tốt, về sau gặp mặt cũng không biết nên chào hỏi thế nào. Nàng nói cho ta nghe tên của nàng đi.”

Thập Nhất vốn không định để ý tới tên này, nhưng cái tên này càng không để ý tới thì hắn càng ríu rít, một bộ dáng nhất quyết không chịu bỏ qua, thật sự khiến người ta chán ghét, xem ra hôm nay cũng không thể mặc kệ được.

khóe miệng Thập Nhất nhấc lên, quay đầu cười một cái với Tống Đại Vĩ, “Tên của ta không thể dễ dàng nói cho người khác, nhưng mà......”

Tống Đại Vĩ bị hấp dẫn, vội vàng hỏi: “Nhưng mà sao?”

Thập Nhất chỉ ngón tay vào nước sông, “ta thích ăn cá, nếu trước khi trời tối ngươi có thể bắt được ba con cá lớn cho ta, ta sẽ nói tên của ta cho ngươi.”



Ba con cá lớn? Tống Đại Vĩ trước nay chưa từng xuống sông bắt cá, có hơi chút chột dạ, nhưng nghĩ đến vừa nãy Thập Nhất dễ dàng cắm được một con cá lớn, bộ dáng mười phần nhẹ nhàng, sự tin tưởng liền dâng lên. Hắn cảm thấy chính mình dù sao cũng là một đại nam nhân, không thể nào kém hơn so với một tiểu cô nương được, ba con cá lớn phỏng chừng không đến nửa canh giờ đã bắt được, rất đơn giản.

Vì thế, hắn tràn đầy tin tưởng mà đáp ứng: “Được, không thành vấn đề, chúng ta giao kèo, chỉ cần ta bắt được nàng sẽ nói tên của nàng cho ta.”

Thập Nhất dứt khoát gật đầu, “Chỉ cần ngươi bắt được, ta sẽ không nuốt lời.”

Tống Đại Vĩ vẻ mặt tin tưởng, “Một lời đã định, tiểu nương tử nàng hãy chờ xem ta đây.”

Thập Nhất cười cười, thu hồi gậy gỗ của mình, xoay người hái một cái lá sen ở bên bờ sông đặt trên mặt đất bên dưới tán cây ngồi xuống, bắt đầu nhìn Tống Đại Vĩ.

Tống Đại Vĩ được mỹ nhân nhìn như vậy, kích động không thôi, cảm giác cả người tràn đầy sức lực, vội vàng cởi giày, xắn ống quần lên, đi xuống sông, bắt trước bộ dáng của người khác cúi xuống, đôi tay giơ ra làm động tác chuẩn bị bắt cá, đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào mặt sông, sẵn sàng vồ bất cứ lúc nào.

Tư thế cũng được gọi là ra hình ra dạng, nhưng lại không có kỹ năng, khi một con cá từ bên người hắn bơi qua, hắn thấy, lập tức dùng sức chộp xuống, không những không bắt được cái gì, chính mình còn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Mà con cá kia, đã sớm không còn bóng dáng.

Tống Đại Vĩ sắc mặt cứng đờ, nhìn nhìn Thập Nhất, ha hả cười gượng, “Ha hả, vừa mới rồi là ta không chú ý, lần này sẽ hết sức chăm chú, nhất định có thể bắt được.”

Thập Nhất không tỏ ý kiến gì gật đầu.

Tống Đại Vĩ liếm liếm môi, bàn tay nắm chặt, cúi người càng thấp hơn, đôi mắt như cá chết của hắn nhìn chằm chằm mặt nước, trong lòng thề nhất định phải bắt được, bằng không hôm nay liền mất mặt trước tiểu nương tử xinh đẹp.



Nhất định không thể mất mặt được! Nhưng không biết tại sao, càng vội thì lại càng không thuận, đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng con cá nào, Tống Đại Vĩ trong lòng âm thầm gấp lên, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Thập Nhất thấy thế, thuận tay từ bờ sông hái một cái lá sen che ở trên đầu, một tay khác cầm lá sen quạt gió, một chút cũng không vội, bộ dáng nhàn nhã.

Đợi một hồi lâu, đến khi hông của Tống Đại Vĩ cũng cứng lên, toàn thân đều không thoải mái, rốt cuộc có con cá lại bơi qua trước mắt hắn, Tống Đại Vĩ vui vẻ, vội vàng dùng hết sức lực toàn thân vục xuống, kết quả bởi vì hắn đã duy trì tư thế khom lưng cúi đầu trong nước quá lâu, thân thể không còn linh hoạt, lại dùng quá nhiều lực, tay chỉ khó khăn lắm đụng tới thân thể con cá. Con cá quá trơn trượt, trực tiếp từ trên tay hắn trốn đi, khiến hắn mất đà, chúi đầu vào trong lòng sông, nước văng lên tung tóe. May mắn, Thập Nhất dùng lá sen chắn được, bằng không cả người đã ướt sũng.

Tống Đại Vĩ ngã vào trong nước, uống liền mấy ngụm, sau đó mới từ trong nước đứng lên được, thực sự không thể chỉ dùng từ ‘chật vật’ có thể hình dung được bộ dáng của hắn.

Thập Nhất lắc lắc đầu, hỏi Tống Đại Vĩ đang ở trong nước: “ta thấy ngươi không bắt được đâu, hay là đi lên đi.”

Bị cô nương mình để ý nói không được, đối với bất luận một người nam nhân nào đều không thể chịu nổi, dù thực sự không làm được, thì cũng phải được.

Tống Đại Vĩ khẽ cắn môi, nói “Cái gì, ai nói ta không làm được, vừa nãy ta chỉ trượt tay mà thôi, ta nhất định có thể bắt được.”

Thập Nhất cười gật đầu, “Thật không? Vậy ngươi lại nỗ lực tiếp đi, ta tin tưởng ngươi có thể.”

Tống Đại Vĩ hít sâu một hơi, tự động viên mình, hắn không tin một tiểu nương tử còn có thể dễ dàng bắt được cá mà hắn thì lại không được, nhất định là do hắn chưa quá thuần thục, chỉ cần làm vài lần là sẽ quen.

Nghĩ vậy, Tống Đại Vĩ lại lần nữa khom lưng cúi đầu, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm mặt nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện