Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Dương Thạch Phong đã rời giường, hấp mấy cái màn thầu để lại cho Thập Nhất cùng Dương gia gia, chính mình trong lòng ngực mang theo hai cái, nhờ ánh trăng đi lên trấn trên. Hôm nay, hắn muốn đi mua thịt cùng đậu phụ, trở về nấu cho Thập Nhất ăn.
“Thạch Phong ca, ngươi đang đi lên trấn trên sao?”
Con đường đi lên trấn trên bắt buộc phải đi qua nhà trưởng thôn.
Khi Dương Thạch Phong đi qua, đột nhiên Tống Thúy Lan từ trong nhà chạy ra ngăn cản.
Dương Thạch Phong nhíu nhíu mày, gật gật đầu xem như trả lời câu hỏi của nàng.
Tống Thúy Lan nở nụ cười, nâng nâng chiếc rổ xách trong tay lên, cười tủm tỉm nói: “Thạch Phong ca, hôm nay ta cũng đi trấn trên, người trong nhà hai ngày nay thu hoạch lúa vất vả, ta đi mua ít thịt trở về nấu cho cả nhà tẩm bổ.”
Dương Thạch Phong nói, “Ta đây đi trước.”
“Ai, Thạch Phong ca, hai ta đều phải đi trấn trên, không bằng đi cùng nhau, như vậy cũng có bạn, trên đường cũng không nhàm chán.” Tống Thúy Lan lại lần nữa ngăn lại Dương Thạch Phong.
Dương Thạch Phong lại cự tuyệt, “Hai ta cùng đi không tốt lắm, dễ khiến người khác hiểu lầm, vẫn nên đi riêng đi.”
Tống Thúy Lan không nghĩ tới Dương Thạch Phong cự tuyệt nhanh chóng như vậy, trong lòng vô vàn khó chịu, vành mắt liền đỏ, “Thạch Phong ca, ngươi hiện tại đến đi cùng ta cũng không muốn sao?”
Trước đây cũng chưa từng ở cùng nhau bao giờ, nàng nói lời này là có ý gì chứ.
Dương Thạch Phong nhăn chặt mày, để không sinh ra hiểu lầm, hắn nói: “Chúng ta hai người rốt cuộc vẫn là trai đơn gái chiếc, để tránh bị rèm pha, ngươi về sau đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy. Nếu không may bị người khác nghe thấy sẽ không tốt, ta thật sự phải đi.” Dương Thạch Phong xoay người liền đi.
Tống Thúy Lan hô hấp cứng lại, cổ họng chợt nghẹn, giống như bị người giáp mặt tát cho một cái, nhìn bóng dáng cao lớn của Dương Thạch Phong, móng tay nàng bấm thật sâu vào trong thịt.
Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Rõ ràng khi còn nhỏ hắn luôn mang theo nàng chơi, cũng có thời điểm cõng nàng về nhà, cũng đem chiếc kẹo thật vất vả mới có được chia cho nàng. hHắn đối với nàng không phải thực tốt sao, hiện tại như thế nào liền thay đổi như vậy? Có phải bởi vì nữ nhân kia hay không? Nhưng hắn là của nàng , là nàng coi trọng hắn trước.
Tống Thúy Lan không cam lòng mất đi Dương Thạch Phong như vậy, khẽ cắn môi, da mặt dày đuổi theo.
“Thạch Phong ca, ta đi một mình sợ hãi, ngươi đi cùng ta đi, ngươi nếu sợ người khác hiểu lầm, ta cách ngươi xa một chút được không?” Tống Thúy Lan đi theo sau Dương Thạch Phong, âm thanh đáng thương vô cùng, giống như hắn mà cự tuyệt nàng lập tức có thể khóc.
Dương Thạch Phong cũng không dám nói không cho nàng đi theo đằng sau. Đường là của nhà nước, hắn không có quyền không cho người ta đi. Cho nên, Dương Thạch Phong tựa như không nhìn thấy Tống Thúy Lan ở phía sau, chỉ lo đi đường của chính mình, không hề có ý định dừng lại nhân nhượng nữ tử, Tống Thúy Lan đành phải cắn răng chạy nhanh về phía sau để đuổi kịp Dương Thạch Phong.
“Thạch Phong ca, nghe nói cô nương Thập Nhất kia là ca ca từ trên núi nhặt về, nhà nàng không còn ai, chỉ còn một mình nàng đúng không?” Tống Thúy Lan hỏi.
Dương Thạch Phong lại không muốn cùng nàng bàn luận chuyện của Thập Nhất, coi như không nghe được, yên lặng đi đường.
Tống Thúy Lan thấy hắn không để ý tới, cắn cắn môi, rốt cuộc quyết định đem việc muốn biết nhất trong lòng ra hỏi: “Thạch Phong ca, ngươi muốn cưới cô nương Thập Nhất kia sao?”
Dương Thạch Phong nghe vậy, cúi đầu bước nhanh hơn, hắn không nghĩ cùng người ngoài thảo luận đề tài này.
Tống Thúy Lan thấy hắn bước chân nhanh hơn, cũng đi nhanh hơn, vừa đi vừa tiếp tục nói: “Thạch Phong ca, hai chúng ta cũng coi như là cùng lớn lên, lòng ta luôn ngóng trông ngươi sống tốt. Trước đó cha ta đã cùng ngươi đề ra hôn sự giữa hai chúng ta, ý định kéo ngươi một phen, nhà ngươi quá khó khăn, ngươi có bản lĩnh nhưng lại phải trải qua cuộc sống nghèo như vậy ngươi cam tâm sao? Thạch Phong ca, ngươi nếu thành thân cùng ta, một nửa gia sản nhà ta về sau sẽ là của ngươi, cha ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Ngươi về sau nếu muốn làm trưởng thôn, cha ta cũng có thể giúp, còn có, nhà ngươi cũng không có nhiều đất, sau khi lấy ta thì đất sẽ tăng lên, trồng trọt trên đó đều thuộc về chúng ta.”
“Thạch Phong ca, ta biết ngươi không yên lòng gia gia ngươi đúng không? Nhưng chúng ta có thể đưa tiền, một tháng cấp hai mươi văn tiền, Nhị thúc cùng nhị thẩm ngươi nhất định rất nguyện ý chiếu cố tốt cho Dương gia gia. Hơn nữa ngươi cũng có thể mỗi ngày đều trở về thăm Dương gia gia, giống như hiện tại ngươi đang chiếu cố hắn cũng không khác là bao, phải không? Có hai mươi văn tiền, Dương gia gia sống so với hiện tại còn tốt hơn.” Tống Thúy Lan chỉ lo chính mình nói, căn bản không nhìn thấy sắc mặt khó coi và nắm tay siết chặt của Dương Thạch Phong.
“Thạch Phong ca, ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi cưới Thập Nhất cô nương kia, nàng cái gì cũng không có. Ăn mặc đều phải dựa vào người, như vậy khó khăn của ngươi sẽ càng lớn hơn nữa. Nàng căn bản không giúp được ngươi không phải sao, nhưng cưới ta thì khác, tài sản nhà ta một nửa đều là của ngươi, mẹ cha ta về sau còn có thể trông hài tử cho chúng ta, như vậy chúng ta có thể trải qua những ngày sống rất an nhàn.”
“Thạch Phong ca, ngươi đang đi lên trấn trên sao?”
Con đường đi lên trấn trên bắt buộc phải đi qua nhà trưởng thôn.
Khi Dương Thạch Phong đi qua, đột nhiên Tống Thúy Lan từ trong nhà chạy ra ngăn cản.
Dương Thạch Phong nhíu nhíu mày, gật gật đầu xem như trả lời câu hỏi của nàng.
Tống Thúy Lan nở nụ cười, nâng nâng chiếc rổ xách trong tay lên, cười tủm tỉm nói: “Thạch Phong ca, hôm nay ta cũng đi trấn trên, người trong nhà hai ngày nay thu hoạch lúa vất vả, ta đi mua ít thịt trở về nấu cho cả nhà tẩm bổ.”
Dương Thạch Phong nói, “Ta đây đi trước.”
“Ai, Thạch Phong ca, hai ta đều phải đi trấn trên, không bằng đi cùng nhau, như vậy cũng có bạn, trên đường cũng không nhàm chán.” Tống Thúy Lan lại lần nữa ngăn lại Dương Thạch Phong.
Dương Thạch Phong lại cự tuyệt, “Hai ta cùng đi không tốt lắm, dễ khiến người khác hiểu lầm, vẫn nên đi riêng đi.”
Tống Thúy Lan không nghĩ tới Dương Thạch Phong cự tuyệt nhanh chóng như vậy, trong lòng vô vàn khó chịu, vành mắt liền đỏ, “Thạch Phong ca, ngươi hiện tại đến đi cùng ta cũng không muốn sao?”
Trước đây cũng chưa từng ở cùng nhau bao giờ, nàng nói lời này là có ý gì chứ.
Dương Thạch Phong nhăn chặt mày, để không sinh ra hiểu lầm, hắn nói: “Chúng ta hai người rốt cuộc vẫn là trai đơn gái chiếc, để tránh bị rèm pha, ngươi về sau đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy. Nếu không may bị người khác nghe thấy sẽ không tốt, ta thật sự phải đi.” Dương Thạch Phong xoay người liền đi.
Tống Thúy Lan hô hấp cứng lại, cổ họng chợt nghẹn, giống như bị người giáp mặt tát cho một cái, nhìn bóng dáng cao lớn của Dương Thạch Phong, móng tay nàng bấm thật sâu vào trong thịt.
Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Rõ ràng khi còn nhỏ hắn luôn mang theo nàng chơi, cũng có thời điểm cõng nàng về nhà, cũng đem chiếc kẹo thật vất vả mới có được chia cho nàng. hHắn đối với nàng không phải thực tốt sao, hiện tại như thế nào liền thay đổi như vậy? Có phải bởi vì nữ nhân kia hay không? Nhưng hắn là của nàng , là nàng coi trọng hắn trước.
Tống Thúy Lan không cam lòng mất đi Dương Thạch Phong như vậy, khẽ cắn môi, da mặt dày đuổi theo.
“Thạch Phong ca, ta đi một mình sợ hãi, ngươi đi cùng ta đi, ngươi nếu sợ người khác hiểu lầm, ta cách ngươi xa một chút được không?” Tống Thúy Lan đi theo sau Dương Thạch Phong, âm thanh đáng thương vô cùng, giống như hắn mà cự tuyệt nàng lập tức có thể khóc.
Dương Thạch Phong cũng không dám nói không cho nàng đi theo đằng sau. Đường là của nhà nước, hắn không có quyền không cho người ta đi. Cho nên, Dương Thạch Phong tựa như không nhìn thấy Tống Thúy Lan ở phía sau, chỉ lo đi đường của chính mình, không hề có ý định dừng lại nhân nhượng nữ tử, Tống Thúy Lan đành phải cắn răng chạy nhanh về phía sau để đuổi kịp Dương Thạch Phong.
“Thạch Phong ca, nghe nói cô nương Thập Nhất kia là ca ca từ trên núi nhặt về, nhà nàng không còn ai, chỉ còn một mình nàng đúng không?” Tống Thúy Lan hỏi.
Dương Thạch Phong lại không muốn cùng nàng bàn luận chuyện của Thập Nhất, coi như không nghe được, yên lặng đi đường.
Tống Thúy Lan thấy hắn không để ý tới, cắn cắn môi, rốt cuộc quyết định đem việc muốn biết nhất trong lòng ra hỏi: “Thạch Phong ca, ngươi muốn cưới cô nương Thập Nhất kia sao?”
Dương Thạch Phong nghe vậy, cúi đầu bước nhanh hơn, hắn không nghĩ cùng người ngoài thảo luận đề tài này.
Tống Thúy Lan thấy hắn bước chân nhanh hơn, cũng đi nhanh hơn, vừa đi vừa tiếp tục nói: “Thạch Phong ca, hai chúng ta cũng coi như là cùng lớn lên, lòng ta luôn ngóng trông ngươi sống tốt. Trước đó cha ta đã cùng ngươi đề ra hôn sự giữa hai chúng ta, ý định kéo ngươi một phen, nhà ngươi quá khó khăn, ngươi có bản lĩnh nhưng lại phải trải qua cuộc sống nghèo như vậy ngươi cam tâm sao? Thạch Phong ca, ngươi nếu thành thân cùng ta, một nửa gia sản nhà ta về sau sẽ là của ngươi, cha ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi. Ngươi về sau nếu muốn làm trưởng thôn, cha ta cũng có thể giúp, còn có, nhà ngươi cũng không có nhiều đất, sau khi lấy ta thì đất sẽ tăng lên, trồng trọt trên đó đều thuộc về chúng ta.”
“Thạch Phong ca, ta biết ngươi không yên lòng gia gia ngươi đúng không? Nhưng chúng ta có thể đưa tiền, một tháng cấp hai mươi văn tiền, Nhị thúc cùng nhị thẩm ngươi nhất định rất nguyện ý chiếu cố tốt cho Dương gia gia. Hơn nữa ngươi cũng có thể mỗi ngày đều trở về thăm Dương gia gia, giống như hiện tại ngươi đang chiếu cố hắn cũng không khác là bao, phải không? Có hai mươi văn tiền, Dương gia gia sống so với hiện tại còn tốt hơn.” Tống Thúy Lan chỉ lo chính mình nói, căn bản không nhìn thấy sắc mặt khó coi và nắm tay siết chặt của Dương Thạch Phong.
“Thạch Phong ca, ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi cưới Thập Nhất cô nương kia, nàng cái gì cũng không có. Ăn mặc đều phải dựa vào người, như vậy khó khăn của ngươi sẽ càng lớn hơn nữa. Nàng căn bản không giúp được ngươi không phải sao, nhưng cưới ta thì khác, tài sản nhà ta một nửa đều là của ngươi, mẹ cha ta về sau còn có thể trông hài tử cho chúng ta, như vậy chúng ta có thể trải qua những ngày sống rất an nhàn.”
Danh sách chương