Lão phu nhân nói: “Thôn của chúng ta thuộc quản lý của huyện Mạnh, cho dù là trưng binh cũng không đến lượt quan sai của Dương Thành gọi đến, vì vậy mà trong thôn mới tập trung nhiều người đến Dương Thành đòi giải thích.
Lúc chúng ta đến nơi mới biết bách tín quanh Dương Thành đã chạy hết rồi, thảo nào lão quan kia mới đến thôn khác dụ dỗ.
”
“Trấn Thanh Thạch không thuộc quản lý của Dương Thành, bọn họ không có quyền đến cửa bắt người xung quân nên mới nghĩ ra cách như thế để lừa gạt dân chúng.
Chúng ta đến tìm huyện lệnh của huyện Mạnh làm chủ, thế nhưng huyện lệnh huyện Mạnh lại nói người của chúng ta tự đến đó chứ không phải Dương Thành phát binh đến bắt người nên hắn cũng không quản được việc này…”
“Ban đầu thôn làng đã thiếu nước, thiếu lương thực, bây giờ đến trụ cột trong nhà cũng bị bắt đi, người già trẻ nhỏ trong thôn chỉ có thể ở bên ngoài thành, bằng không cũng không còn chỗ để đi…”
Liễu Nhứ hoàn toàn không ngờ đúng như mình dự đoán, vì trưng binh mà quan lại bắt đầu kéo người ngoài khu vực quản lý của mình: “Vị thẩm này, vậy việc ăn uống của mọi người phải làm thế nào?”
“Ăn thì có thể ăn lương khô, huyện thái gia bên này cho chúng ta hai thùng nước mỗi ngày… Mỗi người có thể chia được một hai ngụm nước…”
Liễu Nhứ càng nghĩ càng không hiểu nỗi rốt cuộc là vì sao? Huyện lệnh này đã trộm bắt người sung quân mà còn cấp nước cho những người này uống, hắn đang nghĩ gì?
Bên này Liễu Thuận chờ đợi một hồi lâu mà Liễu Nhứ lại chậm chạp chưa quay về thì trong lòng ông ấy cực kỳ hoảng.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ông ấy ngồi không yên nhưng nhớ đến Liễu Nhứ đã dặn ông ấy phải ngồi chờ ở đây thì trong lòng lại tự nhủ: “Chờ thêm một lát nữa vậy, nếu vẫn chưa quay lại thì mình sẽ lập tức đi tìm người.
”
Đột nhiên, trên vai ông ấy bị một bàn tay đập xuống, Liễu Thuận giật mình, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, có thứ gì không sạch sẽ bám vào hay không?
Liễu Thuận muốn thét lên nhưng ông ấy vẫn còn tỉnh táo mà e sợ tướng sĩ thủ thành nghe thấy nên phải cố bình tĩnh, chậm rãi xoay người lại nhìn sau lưng mình.
Thế nhưng sau lưng ông ấy lại chính là Liễu Nhứ.
Trong chớp mắt, Liễu Thuận thở phào nhẹ nhõm.
“Nhứ Nhi, đêm hôm khuya khoắt thế này, cháu lại không nói lời nào, muốn hù chết thúc sao? Thế nào rồi? Cháu đã nghe ngóng được gì không?”
Liễu Nhứ gật đầu: “Thúc, chúng ta quay về trước đi, vừa đi vừa nói.
”
“Mấy người đó đều là bách tín huyện Mạnh, sở dĩ bây giờ phải tụ tập trước cổng thành là vì mỗi ngày huyện lệnh của huyện Dương Thành phát cho một thùng nước, chia ra thì mỗi người cũng được hai ngụm.
”
“Vậy chúng ta cũng mau đến xếp hàng chờ được nhận nước đi!” Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Liễu Thuận chính là như thế.
Liễu Nhứ nói: “Thúc, Dương Thành đang trưng binh, nếu quan binh nhìn thấy có nam nhân trẻ tuổi sẽ lập tức bắt người ngay.
”
“Cái gì? Trưng binh sao?”
Liễu Thuận giật mình: “Không phải chỉ trưng thu thuế má thôi sao? Tại sao lại trở thành trưng binh rồi?”
Liễu Nhứ: “Tin tức cháu nghe được rất xác thực, bách tín tập trung trước cổng thành là vì trục cột trong nhà họ đã bị sung quân, không còn cách nào nên mới xếp hàng bên ngoài cổng thành.
Chúng ta không thể vào Dương Thành này nữa, e rằng phải đi đường vòng thôi.
”
Thôn bọn họ có nhiều hán tử, còn có không ít những thiếu niên mười mấy tuổi, để tránh bị quân lính Dương Thành bắt sung quân thì bọn họ bắt buộc phải đi đường vòng.