Cố Viễn Hàn ngó Phùng Tiểu Giang bên cạnh đang mong ngóng nhìn anh, vợ tôi còn chưa ăn, cậu ăn cái gì mà ăn! "Vừa có chút tiền đã chỉ biết ăn, không biết mua ít đồ về cho người nhà, mẹ và ông bà nội cậu cực nhọc nuôi cậu mà không thể mua cho họ chút gì à. Đi, đến chợ mua bán!"
Trong nhà Phùng Tiểu Giang còn có một người anh và một cô em gái, hồi đó cha cậu ta vì kế sinh nhai mà tiến sâu vào núi đi săn rồi gặp phải đàn lợn rừng.
Từ đó về sau, quả phụ Lý - mẹ cậu ta đã nuôi nấng ba anh em họ dưới sự giúp đỡ của ông bà nội, va va đập đập cuối cùng cũng lớn khôn.
Phùng Tiểu Giang bị Cố Viễn Hàn mắng mà mặt mày áy náy, dù mỗi lần cậu ta đều đưa tiền cho người nhà, cũng mua bánh bao thịt về, nhưng hình như đúng là chưa từng mua thứ gì cho ông bà nội và mẹ.
Hai người đi đến chợ mua bán, Cố Viễn Hàn mua một túi đường đỏ trước, nhớ đến trên mặt con gái cũng cần bôi gì đó nên lại mua thêm ba hộp kem dưỡng da. Còn phần của chị dâu thì để cho anh trai mình mua đi.
Anh lại mua thêm mấy cục xà bông, hạt châu cài tóc cũng rất đẹp, chắc chắn cô nhóc thanh niên trí thức sẽ thích. Bánh quy, gạo nếp đều được Cố Viễn Hàn lấy một ít.
Ngoài ăn ra thì Phùng Tiểu Giang cũng mua theo Cố Viễn Hàn, cậu ta không giàu như anh. Từ sáng tới trưa hôm nay, cậu ta đã kiếm được hai mươi đồng, riêng ba hộp kem dưỡng da thôi đã chiếm phần lớn rồi.
Trên đường trở về, Phùng Tiểu Giang nhìn Cố Viễn Hàn xách theo một túi lớn.
"Đúng là sau khi lấy vợ là khác liền, trước đây anh có từng nghĩ đến chuyện mua mấy thứ này bao giờ đâu, chị dâu có phúc ghê!"
Cố Viễn Hàn trừng cậu ta một cái: "Nói nhảm gì đó? Tôi là mua cho mẹ với em gái mình, chị dâu cậu là tiện thể thôi."
"Đúng đúng, anh Hàn nói gì cũng đúng."
Vậy sao lúc trước không thấy anh mua nhiều đồ như vậy về nhà? Giờ lại còn suy xét đến cả đồ của phụ nữ.
Cố Viễn Hàn nghe thấy giọng điệu đầy có lệ của Phùng Tiểu Giang, bản mặt đã đen lại càng đen thêm: "Phùng Tiểu Giang, có phải cậu ngứa da không hả? Nào, tới đây tôi gãi giúp cho."
"A! Anh Hàn tha mạng! Em sai rồi, em sai rồi."
Trên đường trở về, Hề Thanh Thanh ôm một túi lớn ngồi đằng sau Cố Trân Châu.
"Chị dâu, chị xem kia có phải anh hai với Tiểu Giang không?"
Hề Thanh Thanh ló đầu ra từ phía sau, nhìn thấy hai người phía trước mỗi người đeo một cái túi, cô nói: "Đúng thật kìa, gần đây chắc cũng chỉ mình anh hai em cao như vậy nhỉ?"
"Đúng vậy! Anh ba cũng không cao bằng anh hai em nữa là."
Cô nghe thấy anh ba từ trong lời của Cố Trân Châu, nhưng đến nhà họ Cố lâu như vậy vẫn chưa từng gặp con trai thứ ba Cố Viễn Nghị. Ngay cả chị cả nhà họ Cố cũng đã trở về tặng cho nguyên chủ một cái chăn đỏ vào ngày kết hôn.
Trong nhà Phùng Tiểu Giang còn có một người anh và một cô em gái, hồi đó cha cậu ta vì kế sinh nhai mà tiến sâu vào núi đi săn rồi gặp phải đàn lợn rừng.
Từ đó về sau, quả phụ Lý - mẹ cậu ta đã nuôi nấng ba anh em họ dưới sự giúp đỡ của ông bà nội, va va đập đập cuối cùng cũng lớn khôn.
Phùng Tiểu Giang bị Cố Viễn Hàn mắng mà mặt mày áy náy, dù mỗi lần cậu ta đều đưa tiền cho người nhà, cũng mua bánh bao thịt về, nhưng hình như đúng là chưa từng mua thứ gì cho ông bà nội và mẹ.
Hai người đi đến chợ mua bán, Cố Viễn Hàn mua một túi đường đỏ trước, nhớ đến trên mặt con gái cũng cần bôi gì đó nên lại mua thêm ba hộp kem dưỡng da. Còn phần của chị dâu thì để cho anh trai mình mua đi.
Anh lại mua thêm mấy cục xà bông, hạt châu cài tóc cũng rất đẹp, chắc chắn cô nhóc thanh niên trí thức sẽ thích. Bánh quy, gạo nếp đều được Cố Viễn Hàn lấy một ít.
Ngoài ăn ra thì Phùng Tiểu Giang cũng mua theo Cố Viễn Hàn, cậu ta không giàu như anh. Từ sáng tới trưa hôm nay, cậu ta đã kiếm được hai mươi đồng, riêng ba hộp kem dưỡng da thôi đã chiếm phần lớn rồi.
Trên đường trở về, Phùng Tiểu Giang nhìn Cố Viễn Hàn xách theo một túi lớn.
"Đúng là sau khi lấy vợ là khác liền, trước đây anh có từng nghĩ đến chuyện mua mấy thứ này bao giờ đâu, chị dâu có phúc ghê!"
Cố Viễn Hàn trừng cậu ta một cái: "Nói nhảm gì đó? Tôi là mua cho mẹ với em gái mình, chị dâu cậu là tiện thể thôi."
"Đúng đúng, anh Hàn nói gì cũng đúng."
Vậy sao lúc trước không thấy anh mua nhiều đồ như vậy về nhà? Giờ lại còn suy xét đến cả đồ của phụ nữ.
Cố Viễn Hàn nghe thấy giọng điệu đầy có lệ của Phùng Tiểu Giang, bản mặt đã đen lại càng đen thêm: "Phùng Tiểu Giang, có phải cậu ngứa da không hả? Nào, tới đây tôi gãi giúp cho."
"A! Anh Hàn tha mạng! Em sai rồi, em sai rồi."
Trên đường trở về, Hề Thanh Thanh ôm một túi lớn ngồi đằng sau Cố Trân Châu.
"Chị dâu, chị xem kia có phải anh hai với Tiểu Giang không?"
Hề Thanh Thanh ló đầu ra từ phía sau, nhìn thấy hai người phía trước mỗi người đeo một cái túi, cô nói: "Đúng thật kìa, gần đây chắc cũng chỉ mình anh hai em cao như vậy nhỉ?"
"Đúng vậy! Anh ba cũng không cao bằng anh hai em nữa là."
Cô nghe thấy anh ba từ trong lời của Cố Trân Châu, nhưng đến nhà họ Cố lâu như vậy vẫn chưa từng gặp con trai thứ ba Cố Viễn Nghị. Ngay cả chị cả nhà họ Cố cũng đã trở về tặng cho nguyên chủ một cái chăn đỏ vào ngày kết hôn.
Danh sách chương