Tề Lan Hoa đang vác cuốc có hơi lo lắng, bèn đưa cuốc của mình cho chồng là Cố Trung Hoa rồi chạy về phía trước.
Tề Tố Mai lo lắng cho mẹ chồng nên cũng đưa nông cụ trong tay cho anh cả nhà họ Cố, Cố Viễn Sơn rồi chạy theo.
Vương Tam Hoa vốn tưởng rằng mình đang ở thế bất lợi, nhưng thấy Hề Thanh Thanh sắp đổ gục như một cái cây non ốm yếu, cô ta bỗng nổi lên ác ý.
Dựa vào đâu mà Hề Thanh Thanh được cha mẹ cưng chiều, mẹ chồng ở bên ngoài cũng nói tốt cho cô, cô lại không phải đi làm, dựa vào đâu cuộc sống của cô lại tốt như vậy? Nghĩ vậy, Vương Tam Hoa thoát khỏi sự kìm hãm của Hạ Tiêu Như, chộp lấy mặt Hề Thanh Thanh, trong mắt tràn đầy ác ý, để xem mặt cô bị hủy rồi còn có thể được thương yêu nữa không.
“Thanh Thanh!”
Hạ Tiêu Như không cứu kịp, và cảnh này tình cờ bị Tề Lan Hoa chạy tới nhìn thấy, bà ấy tiến lên và đá cho Vương Tam Hoa lộn nhào.
Con nhóc chết tiệt này dám hủy hoại khuôn mặt của con dâu, bà ấy không cần biết đầu đuôi tai nheo ra sao, cứ thế cưỡi trên người Vương Tam Hoa mà đánh.
Tề Tố Mai lao tới giữ chặt hai cánh tay của Vương Tam Hoa đang vùng vẫy, để cho mẹ chồng tùy ý thể hiện.
Sức lực của Vương Tam Hoa sao có thể so được với một người cả đời làm ruộng, chứ đừng nói đến hai người.
“Đánh chết người rồi, em dâu đại đội trưởng đánh chết người rồi. Pháp luật ở đâu? Công lý ở đâu? Đúng là lũ thổ phỉ!”
Hề Thanh Thanh nhìn thấy xung quanh ngày càng nhiều người, những nam thanh niên trí thức dường như đang giúp đỡ Vương Tam Hoa, lại còn quy chụp cho người nhà cô một tội danh lớn như vậy, cô cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, lập tức nói:
“Vương Tam Hoa, không phải chỉ cô là biết nói thôi đâu. Cô ăn trộm thì là đúng chắc? Tại sao lúc tôi muốn báo cảnh sát, cô lại ngăn tôi lại? Còn đẩy tôi ngã xuống đất? Tôi thấy cô mới là thổ phỉ thì có.”
“Đúng là chó chê mèo lắm lông, lần sau trước khi khỏi nhà vệ sinh thì hãy soi gương cho kĩ đi đã.”
“Cái gì? Vương Tam Hoa trộm đồ.”
“Thì ra là vậy, mặt mũi thanh niên trí thức để vào đâu? Đúng là xấu hổ.”
“Còn đánh người nữa, đã trộm đồ rồi còn đánh người ta.”
Người trong làng bàn tán xôn xao.
“Cô nói bậy, cô có chứng cứ tôi ăn trộm không? Không có chứng cứ thì chính là vu khống!”
“Muốn bằng chứng, tìm ra là được chứ gì.”
Trước khi Hề Thanh Thanh có thể tiếp tục trả lời, một giọng nói thô lỗ đã tiếp lời.
Khi mọi người nghe thấy giọng nói, họ đồng loạt tạo ra một lối đi, một người đàn ông dáng vẻ hung dữ bước ra từ phía sau đám đông.
Hề Thanh Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, anh cao ít nhất 1m87, thân hình to lớn, nước da ngăm đen, lông mày rậm và dài, hai mắt nghiêm nghị, bên trái có một vết sẹo dài kéo hết nửa khuôn mặt, trông giống hệt như Diêm Vương sống vậy.
Tề Tố Mai lo lắng cho mẹ chồng nên cũng đưa nông cụ trong tay cho anh cả nhà họ Cố, Cố Viễn Sơn rồi chạy theo.
Vương Tam Hoa vốn tưởng rằng mình đang ở thế bất lợi, nhưng thấy Hề Thanh Thanh sắp đổ gục như một cái cây non ốm yếu, cô ta bỗng nổi lên ác ý.
Dựa vào đâu mà Hề Thanh Thanh được cha mẹ cưng chiều, mẹ chồng ở bên ngoài cũng nói tốt cho cô, cô lại không phải đi làm, dựa vào đâu cuộc sống của cô lại tốt như vậy? Nghĩ vậy, Vương Tam Hoa thoát khỏi sự kìm hãm của Hạ Tiêu Như, chộp lấy mặt Hề Thanh Thanh, trong mắt tràn đầy ác ý, để xem mặt cô bị hủy rồi còn có thể được thương yêu nữa không.
“Thanh Thanh!”
Hạ Tiêu Như không cứu kịp, và cảnh này tình cờ bị Tề Lan Hoa chạy tới nhìn thấy, bà ấy tiến lên và đá cho Vương Tam Hoa lộn nhào.
Con nhóc chết tiệt này dám hủy hoại khuôn mặt của con dâu, bà ấy không cần biết đầu đuôi tai nheo ra sao, cứ thế cưỡi trên người Vương Tam Hoa mà đánh.
Tề Tố Mai lao tới giữ chặt hai cánh tay của Vương Tam Hoa đang vùng vẫy, để cho mẹ chồng tùy ý thể hiện.
Sức lực của Vương Tam Hoa sao có thể so được với một người cả đời làm ruộng, chứ đừng nói đến hai người.
“Đánh chết người rồi, em dâu đại đội trưởng đánh chết người rồi. Pháp luật ở đâu? Công lý ở đâu? Đúng là lũ thổ phỉ!”
Hề Thanh Thanh nhìn thấy xung quanh ngày càng nhiều người, những nam thanh niên trí thức dường như đang giúp đỡ Vương Tam Hoa, lại còn quy chụp cho người nhà cô một tội danh lớn như vậy, cô cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, lập tức nói:
“Vương Tam Hoa, không phải chỉ cô là biết nói thôi đâu. Cô ăn trộm thì là đúng chắc? Tại sao lúc tôi muốn báo cảnh sát, cô lại ngăn tôi lại? Còn đẩy tôi ngã xuống đất? Tôi thấy cô mới là thổ phỉ thì có.”
“Đúng là chó chê mèo lắm lông, lần sau trước khi khỏi nhà vệ sinh thì hãy soi gương cho kĩ đi đã.”
“Cái gì? Vương Tam Hoa trộm đồ.”
“Thì ra là vậy, mặt mũi thanh niên trí thức để vào đâu? Đúng là xấu hổ.”
“Còn đánh người nữa, đã trộm đồ rồi còn đánh người ta.”
Người trong làng bàn tán xôn xao.
“Cô nói bậy, cô có chứng cứ tôi ăn trộm không? Không có chứng cứ thì chính là vu khống!”
“Muốn bằng chứng, tìm ra là được chứ gì.”
Trước khi Hề Thanh Thanh có thể tiếp tục trả lời, một giọng nói thô lỗ đã tiếp lời.
Khi mọi người nghe thấy giọng nói, họ đồng loạt tạo ra một lối đi, một người đàn ông dáng vẻ hung dữ bước ra từ phía sau đám đông.
Hề Thanh Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, anh cao ít nhất 1m87, thân hình to lớn, nước da ngăm đen, lông mày rậm và dài, hai mắt nghiêm nghị, bên trái có một vết sẹo dài kéo hết nửa khuôn mặt, trông giống hệt như Diêm Vương sống vậy.
Danh sách chương