Editor: Cá Trèo Cây
“Kỳ tiền bối không cần tự trách, ngài trượng nghĩa ra tay đã làm vãn bối bội phục rồi. Chỉ là không nghĩ tới, trên giang hồ có phu nhân Cổ âm ngoan độc ác Độc Nhứ Nhi thế mà đã tới Trung Nguyên.” Diệp Mộ Sanh trong lúc lơ đãng cẩn thận quan sát Kỳ Đình Tuyết, ngoài mặt ra vẻ kinh ngạc nói.
Kỳ thật Diệp Mộ Sanh sớm đã biết Độc Nhứ Nhi tới Trung Nguyên, bởi vì Độc Nhứ Nhi chính là ác nhân đầu tiên bị nam nữ chủ cùng nhau lang bạt giang hồ đánh bại. Độc Nhứ Nhi này chính là tiểu Boss, mà Quân Khanh Mặc chính là đại Boss.
Bất quá Diệp Mộ Sanh không ngờ tới Kỳ Đình Tuyết cùng Độc Nhứ Nhi giao chiến, còn trúng cổ. Trong cốt truyện, nguyên chủ chưa từng giải cổ cho Kỳ Đình Tuyết, cũng không biết cuối cùng Kỳ Đình Tuyết giải cổ như thế nào.
Đi tới Lăng Thành cầu đàn, mục đích Kỳ Đình Tuyết đến Lăng Thành chỉ đơn giản như vậy sao? Kỳ Đình Tuyết lắc đầu hơi hơi thở dài, Diệp Mộ Sanh lại nói “Vãn bối tuy đi theo sư phó học y, nhưng thời điểm được tiếp xúc cổ thuật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi vậy đối với cổ thuật, vãn bối có lẽ cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể giải cổ.”
“Không có việc gì, vô luận ngươi có thể trừ bỏ cổ trên người ta hay không thì dược liệu trong căn phòng này đều tùy ngươi lựa chọn, dù sao ta chỉ là một cầm sư, những dược liệu đặt không ở nơi này ta cũng chỉ là tiếc nuối.” Kỳ Đình Tuyết cười nói.
“Vãn bối nhất định sẽ dùng hết toàn lực trừ bỏ cổ cho Kỳ tiền bối. Phiền Kỳ tiền bối duỗi tay, để vãn bối bắt mạch”. Khóe miệng Diệp Mộ Sanh nhẹ dương, mắt hoa đào lập loè kiên định.
Lời Kỳ Đình Tuyết nói cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, nếu cậu không thể trừ bỏ cổ cho hắn, cậu như thế nào mà lại không biết xấu hổ mở miệng xin dược liệu được.
Bất quá vì cái bình ‘ Triều Ngọc Lộ ’ kia, cậu sẽ tự nghĩ cách giải cổ cho Kỳ Đình Tuyết. Hơn nữa vừa đúng lúc cậu cũng muốn thử xem y thuật của mình có thể trừ bỏ cổ của phu nhân Độc Nhứ Nhi hay không.
Thời điểm Diệp Mộ Sanh lại gần bắt mạch, Kỳ Đình Tuyết tự nói rõ chỗ không ổn của mình. Sau khi Diệp Mộ Sanh bắt mạch xong, hai người đàm luận một phen về vấn đề Kỳ Đình Tuyết đến tột cùng mắc loại cổ ra sao, cùng với làm như thế nào để trừ bỏ cổ.
Đại khái khoảng một canh giờ sau, Kỳ Đình Tuyết tự mình đưa Diệp Mộ Sanh tiến đến biệt viện đã chuẩn bị cho cậu, trên đường gặp con vợ cả của Kỳ Đình Tuyết - Kỳ Thiên Tiêu.
Kỳ Thiên Tiêu vốn dĩ đang ôm một nữ tử trang điểm diễm lệ, thấy phụ thân tới, lập tức buông nữ tử ra, chạy chậm đến trước mặt Kỳ Đình Tuyết nói, “Phụ thân, Diệp thần y.”
“Xin chào Kỳ công tử.” Diệp Mộ Sanh gật đầu đánh giá Kỳ Thiên Tiêu nói.
“Cả ngày chỉ biết ngoạn nhạc, không biết khắc khổ tu luyện, còn không nhanh luyện đàn.” Kỳ Đình Tuyết nhíu mày không vui nói.
“Vâng vâng vâng, nhi tử biết sai rồi.” Kỳ Thiên Tiêu tuy rằng đang nói chuyện với Kỳ Đình Tuyết nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở trên người Diệp Mộ Sanh.
“Biết sai rồi còn không đi!” Thoáng nhìn ánh mắt nhi tử nhà mình, sắc mặt Kỳ Đình Tuyết đen lại, ngữ khí tăng thêm rất nhiều.
Kỳ Thiên Tiêu không tha mà liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh một cái rồi mới đi, Kỳ Đình Tuyết nói với Diệp Mộ Sanh “Làm Mộ Sanh chê cười rồi, nhi tử này của ta a thật sự là không biết cố gắng.”
Diệp Mộ Sanh cười cười không nói gì. Kỳ Thiên Tiêu tuy ngũ quan đoan chính nho nhã, nhưng trong mắt lại che kín sắc dục, làm người ta không khỏi chán ghét. Khi chạy chậm tới hướng bọn họ, hắn nện bước tuỳ tiện, rõ ràng tập võ không tinh, túng dục quá độ.
Sau khi đưa Diệp Mộ Sanh tới biệt viện rồi, Kỳ Đình Tuyết liền rời đi. Mà chân trước Kỳ Đình Tuyết vừa mới đi, Diệp Mộ Sanh liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở Quân Khanh Mặc tới Giang Nam rồi.
Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn chưa lập tức đi tìm Quân Khanh Mặc, mà là đứng ở trước cửa sổ, nhìn cây ngô ngoài cửa sổ đồng thời suy tư kế tiếp nên làm như thế nào.
Khi Diệp gia đã xuống dốc, một cái gia tộc nhỏ cũng có thể nhẹ nhàng diệt môn Diệp gia. Hơn nữa Kỳ gia này cũng là gia tộc lấy đàn làm vũ khí giống với Diệp gia, bởi vậy Kỳ gia có hiềm nghi rất lớn.
Nếu đã tới Giang Nam, cậu tự nhiên sẽ cẩn thận xem xét Kỳ gia. Nếu Kỳ gia này chính là hắc y năm đó diệt Diệp gia, như vậy ngày lành của Kỳ gia còn rất ít.